Năm tháng sau, Margaret ở Hạ cung sinh ra một bé trai, đượcAlexander đặt tên là Andre. Cùng lúc đó, hôn sự của nàng cùng bá tước Constantin mới tấn phong cũng chính thức tuyên bố ra với đại chúng.

So với một năm trước loạn trong giặc ngoài, tứ phía giáp công, hiện thời Vương quốc Kosse bởi vì đã khuất phục được người Menite, không chỉ có đoạt được một phần lãnh thổ của nước láng giềng, còn bằng vào vũ lực khiến vương quốc Menite không thể không tiến cống Vương quốc Kosse. Danh dự Vương thất bởi vậy càng lớn, lại lợi dụng quân công khiến cho một đám tân quý trở thành thế lực Vương Đảng mới phát, trong khoảng thời gian ngắn, đem đường thúc dã tâm bừng bừng kia của Margaret ép tới mới tức giận không đi nổi.

Thêm nữa Arthur hiện thời là nhân vật anh hùng được dân gian kính yêu, bá tước trẻ tuổi này xuất thân nô lệ, lại vẫn có thể cưới công chúa, thật sự là làm cho người ta nói chuyện say sưa truyền kỳ.

Trong cục diện thuận lợi đó, hôn lễ của Margaret cùng Arthur đúng hạn cử hành, thành hôn rồi nàng cũng dỡ xuống gánh nặng xử lý quốc chính, được Arthur hộ tống đi Constantin, nếu trở lại vương đô, chỉ sợ cũng là lúc nàng kế thừa vương vị.

Sau khi thành hôn, ngày tháng trôi qua bình tĩnh lại ngọt ngào, mặc dù đã làm mẹ, Margaret kỳ thực vẫn không hoàn toàn thích ứng thân phận làm thê tử, tì khí kỳ quái vẫn giống trước kia lúc ở hoàng cung, nhưng Arthur cố tình vui vẻ sủng nàng.

Đối với Arthur mà nói, có thể lấy được công chúa điện hạ đã là chuyện may mắn lớn nhất đời này của hắn, cái khác hắn không dám xa cầu, cũng không nguyện xa cầu. Điện hạ của hắn vĩnh viễn xứng đáng với thứ tốt nhất trên thế gian này, mà hắn không phải là tốt nhất, bất quá là điện hạ vì thương hắn, cho nên nguyện ý gả cho hắn.


Margaret sao còn không biết Arthur đang nghĩ cái gì, lại vì nam nhân này mà vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Nàng thử thu liễm tì khí, bỏ đi tính tình quá quắt. Trong hôn nhân chỉ có tôn trọng lẫn nhau mới có thể lâu dài, Arthur không muốn nàng thoái nhượng, còn nàng sao nhẫn tâm chà đạp Arthur.

Có lẽ nàng lộ ra áy náy có vẻ rõ ràng, mỗi khi trên giường Arthur sẽ đưa ra một ít yêu cầu nho nhỏ, chẳng hạn như chơi một chút tươi mới đa dạng linh tinh. Thiếu nữ đang mềm lòng đương nhiên là một ngụm đáp ứng, kết quả cuối cùng chính là nàng thường thường bị ăn sạch sành sanh trong trong ngoài ngoài, nằm ở trên giường chùn tay nhũn chân, còn Arthur đầy mặt thoả mãn, thần thanh khí sảng.

Ừm... không đúng, sao lại cảm giác đây hình như là âm mưu?

Mặc kệ thế nào, chuyện xưa của công chúa và kỵ sĩ có kết cục tốt đẹp, người người đều thật hạnh phúc, buồn rầu là Diệp Huyên.

Dựa theo lệ thường mỗi lần làm nhiệm vụ, khi mục tiêu được thuận lợi công lược rồi nàng sẽ ở lại hai tháng đến nửa năm, sau đó được hệ thống triệu hồi, tiếp tục nhiệm vụ kế tiếp. Nhưng mà lần này Andre nho nhỏ đã đầy một tuổi, ý thức của nàng vẫn bị nhốt ở trong thân thể Margaret không ra được.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ bởi vì biến cố ở thế giới trước, hệ thống có trục trặc?

Diệp Huyên sợ hãi lại lo âu, mỗi ngày đều thử gọi hệ thống, nhưng mà hệ thống không hề phản ứng. Ý thức của nàng và ý thức của túc thể hoàn toàn bị ngăn cách, hoàn toàn không thể ảnh hưởng túc thể, cố tình lại không thể rời đi. Trước mắt túc thể với nàng mà nói, nghiễm nhiên chính là một cái lồng giam, nàng thậm chí lo lắng mình sẽ bị nhốt ở chỗ này cả đời.

Hôm nay Diệp Huyên lại ở trong ý thức Margaret lần lượt gọi hệ thống, tôi tớ đi tới thông truyền nói có một vị tiên sinh đến bái phỏng bá tước phu nhân. Làm lĩnh chủ trên đất Constantin này, vợ chồng bá tước hằng ngày thường xuyên tiếp kiến tiểu quý tộc trong lãnh địa, mặc dù có chút kỳ quái vì sao mình tiếp không phải phu nhân, nhưng Arthur trùng hợp không ở đây, Margaret liền đứng dậy đi phòng khách.

Vị tiên sinh đến bái phỏng đứng ở phía trước cửa sổ, một thân kỵ trang màu đen, dáng người thẳng tắp, Margaret cũng không cảm thấy có gì, Diệp Huyên liếc mắt một cái nhìn qua, cảm thấy người nọ đặc biệt quen mắt. Vừa đúng lúc này, nam nhân kia nghe được tiếng bước chân, vừa quay đầu, Diệp Huyên nhất thời sợ ngây người.

Ngũ quan lạnh lùng, đôi đồng tử xanh biếc đến kinh người, cùng với vẻ mặt lạnh lùng vạn năm khôngthay đổi kia, nam nhân trước mắt này, dĩ nhiên là Cesare!


Cesare đi tới, tao nhã làm lễ hôn tay: "Ngày tốt lành, phu nhân."

"Ngày tốt lành, tiên sinh." Không nói Diệp Huyên có bao nhiêu kinh ngạc, Margaret hiển nhiên là khôngbiết Cesare, nàng có chút nghi hoặc nhăn mày, vị tiên sinh này tựa hồ không
phải tiểu quý tộc trong lãnh địa, "Xin hỏi ngài là..."

Cesare không trả lời nàng, mà nhìn khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, câu môi nở nụ cười: "Quả nhiên... Ngài quả thật rất giống nàng."

"Cái gì?" Margaret nghe không rõ giọng hắn trầm thấp, lúc này Cesare đã lấy ra một phong thư, đưa tới trước mặt nàng.

"Có người nhờ ta giao cho ngài một phong thư, " Lúc Margaret nghi hoặc mở phong thư ra, hắn có thâm ý lại thêm một câu, "Có lẽ ngài sẽ không hiểu nội dung trong thư, nhưng xin nhất định phải xem xong."

Margaret càng thêm mạc danh kỳ diệu, nếu không phải vì nam nhân này thoạt nhìn cách nói năng không tầm thường, không giống như kẻ điên, nàng cơ hồ đã đuổi Cesare ra ngoài. Nhưng nàng vẫn kiềm chế không kiên nhẫn, mở tờ giấy viết thư, trên trang giấy chữ viết lưu sướng tuấn bạt, Margaret chỉ cảm thấy viết rất đẹp, nhưng Diệp Huyên thậm chí muốn hét lên, bởi vì đó hẳn là chữ viết của Cesare!

Rõ ràng là chữ Cesare viết, vì sao hắn nói là thay người nào chuyển giao? Đợi chút, hay là... Nghĩ đến Cố Dần Thành đã từng xuất hiện ngắn ngủi ở trong thân thể Theodore, còn có Crato từng gửi cho nàng lời nhắn kia, phong thư này từ tay ai, thật rõ ràng.


Mà phong thư này cũng không phải viết cho Margaret xem, Cesare hi vọng Margaret nhất định phải xem thư, bất quá là vì muốn mượn ánh mắt nàng, đem nội dung thư đưa cho một linh hồn khác trong thân thể nàng.

Không đúng, hết thảy không đúng, Diệp Huyên cảm giác mình sắp phát điên rồi.

Từ lúc vừa xuyên không tới nàng chỉ biết thế giới này cũng có đế quốc Firenze, mặc dù cách xa Vương quốc Kosse, nhưng nữ vương của bọn họ vừa vặn cùng tên với công chúa, chuyện này dân chúng vẫn nói say sưa. Bởi vì từng đã được Cố Dần Thành dặn dò, Diệp Huyên cũng không nghĩ muốn đi tìm Cesare.

Nhưng hiện tại Cesare lại tự chạy tới trước mặt nàng, rõ ràng là Cố Dần Thành gợi ý, vì sao thế giới không bị hỏng như Cố Dần Thành nói? Hơn nữa Cesare biết Cố Dần Thành tồn tại, tương đương với người dân ở đây đã biết có người xuyên không, thế giới vậy mà cũng không bị hỏng.

Hết thảy đều rất không thích hợp, Diệp Huyên còn nhớ được rành mạch, ở thế giới trước còn không phải vì Lục Cẩn phát hiện túc thể khác thường, moqia làm cho hệ thống làm ra trọng khải toàn bộ thế giới.

Trong đầu kêu loạn, nàng còn phải theo tầm mắt Margaret nhanh chóng nhìn thư.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương