Sau khi nói chuyện với cô gái, Trầm Tử Quân biết được Bạch loan bắt cô phải mang đồ ăn cho nó, nếu không cả làng sẽ chết. Cô gái dẫn cả bọn tới trước cửa một căn phòng, Bach loan đang ở đó. Cánh cửa chạm khắc nổi hoa văn, trông có phần u ám quỷ dị. Trầm Tử Quân đứng trầm mặc trước cửa phòng, không khí có phần khẩn trương.

Rầm! Phịch.

Tiếng nổ vang lên cùng tiếng vật nặng rơi xuống. Ba người thót tim quay phắt lại, đã thấy cô gái thanh lệ xinh đẹp kia bị Mặc Quân đánh cho ngã bay ra phía sau, đập vào một cây cột.

Trầm Tử Quân lạnh lùng nhìn cô gái đang chật vật đứng dậy,liền chớp thời cơ giương cung lên bắn.

Tuyết y nữ tử còn chưa kịp đứng dậy, đã nhận thêm một mũi tên vào ngực. Khuôn mặt vốn nguyên bản trong veo như nước chợt lộ ra vẻ dữ tợn, thậm chí, một đôi cánh chim màu trắng muốt cũng xòe ra, mĩ lệ kinh người.

[Tổ đội] Sói xám muốn ăn thịt cừu: A... Bạch loan...!

Đôi cánh trắng muốt mở rộng, còn lại vẫn là thân hình người. Bạch loan bay lên cao nhìn xuống, nhất thời trông y hệt một thiên sứ không nhiễm bụi trần đang nhìn xuống thế gian.

[Phụ cận] Ta là manh muội muội: ...Thật đẹp…!

[Tổ đội] Minh Dạ: manh muội, buff máu cho Mặc Quân đi kìa!

Tiêu Sơ Mạc giật mình nhìn lại, đã thấy Mặc Quân chỉ còn một phần ba máu. Ách...

Mặc Quân chật vật lui xuống.

Chỉ một giây phân tâm đã có hậu quả nặng nề.

Trầm Tử Quân nhíu chặt lông mày, đôi bàn tay thon thon trắng nõn đánh như bay trên bàn phím.

Cung thủ bạch y trắng như tuyết, đối đầu cũng là một thân bạch y, Bạch loan tú lệ như sương. Chỉ tiếc không khí giương cung bạt kiếm vô cùng căng thẳng. Đôi cánh khổng lồ của Bạch loan giương rộng, trắng muốt , che kín cả một vùng rộng lớn trong thần điện. Khuôn mặt nguyên bản dễ chịu trong lành giờ đã trở về lạnh lùng không chút biểu cảm.

Cây cung nặng nề của Mặc Quân giương lên, ngắm chuẩn vào chí giữa yết hầu của Bạch loan.

Vút một tiếng, Mặc Quân mau chóng tránh đi. Quả nhiên mũi tên đó không trúng được mục tiêu.

Bạch loan tốc độ cực nhanh, thân thể linh hoạt lao thẳng về phía Mặc Quân, đôi tay trắng nõn đang cầm một... Cung tên?

Không thể nào, giống hệt cung của cô?

Chỉ suy nghĩ trong giây lát, Trầm Tử Quân đã mau chóng hiểu được ngọn nguồn.

Đây là nhiệm vụ cấp 100, có thể coi là nhiệm vụ “lột xác”

Phải rồi, lột xác...

Ngoại trừ thích khách, cung thủ vẫn là chức nghiệp có chỉ số nhanh nhẹn cao nhất. Đấu với tốc độ của Bạch loan, không thể nói áp đảo, nhưng tuyệt đối Mặc Quân cũng vẫn có thể so một hai.

Bạch y cung thủ nhanh như điện xẹt lùi ra phía sau Bạch loan, nhanh chóng lắp tên chọn bắn nhiều tên một lần.

Ba người còn lại cũng vô cùng tự giác tản ra tấn công Bạch loan. Đương nhiên vì công kích không cao, Ta là manh muội muội vẫn là đối tượng cần bảo vệ.

Một lần ra tên có ma pháp của Mặc Quân khiến máu của Bạch loan bị giảm tới chỉ còn một nửa, đương nhiên mana của cô cũng cạn sạch.

Cung thủ khi tấn công khá bình thường, chiêu thức đều tập trung hết vào cung tên, bản thân cung thủ chỉ giống như làm động tác bắn tên giống hệt nhau. Nhưng không hiểu sao khi nhìn Mặc Quân nghiêm túc tấn công, Tiêu Sơ Mạc lại cảm thấy rất thu hút.

Có điều, ngay lúc đó, Bạch loan thét dài một tiếng, đôi cánh lớn gồng lên đập ầm ầm, khuôn mặt dữ tợn biến đổi méo mó.

Đôi tay nguyên bản cầm cung của nó dài ra, mọc thêm lông vũ trắng muốt.

Bốn cánh?

Bạch loan đã lộ ra chân thân của mình. Một con bạch điểu màu trắng muốt mĩ lệ, có bốn cánh hai lớn hai nhỏ. Ấn tượng nhất vẫn là cặp mắt. Dài dài, cong lên, ánh mắt mang phong thái cao quý giống hệt cặp mắt phượng hoàng.

Đến cả Trầm Tử Quân cũng cảm thấy đẹp đến nghẹt thở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương