Ân Oán Quan Trường
-
Chương 27: Đại phá Âm Sát Thủ
Thấy một tên vô danh tiểu tốt lại dám chọc tức mình như thế, Phí Sở Thiên cả việc đắn đo, lão quát lớn :
- Tên nào gọi ta?
Hải Minh ưỡn ngực :
- Ta đây!
Phí Sở Thiên trừng gần rách khóe mắt :
- Ngươi dám gọi danh tánh của Đề đốc đại nhân?
Hải Minh đáp :
- Chi mà làm như hoảng hồn hoảng vía lên như vậy? Ta đã nói rồi, ngươi điếc hay sao, ta bảo có Tư Đồ Quang ở đây ta cũng gọi như thường.
Phí Sở Thiên hình như có hơi lựng khựng trước vẻ cứng rắn của Hải Minh, lão cau mặt hỏi :
- Ngươi là... là người nào?
Hải Minh nhướng mắt cười cười, hắn đưa tay chỉ Tề Ngọc Phi :
- Lão hỏi ta đó à? Ta là tay sai của thiếu gia ta đây, được không?
Phí Sở Thiên cố dằn, có lẽ lão biết câu chuyện không phải đơn giản, lão hỏi :
- Ngươi gọi ta có việc gì?
Hải Minh lắc đầu :
- Gọi thì là ta gọi, nhưng không phải tự ý ta, thiếu gia của ta sai ta gọi.
Phí Sở Thiên đưa mắt nhìn Tề Ngọc Phi, ban đầu, khi mới bước vào, lão đã có chú ý rồi, nhưng đó chẳng qua lão thấy con người của Tề Ngọc Phi nhân phẩm khác thường chớ lão cũng không mấy quan tâm, bây giờ lão đã biết họ là một chủ bốn tớ, lão nghĩ đó là một trang gia võ lâm nào đó, chớ lão không thể ngờ rằng người đang đối diện với lão là một vị Tiểu vương gia dòng họ Mộc tại Vân Nam.
Lão hất mặt :
- Ngươi gọi ta phải không?
Tề Ngọc Phi gật đầu :
- Đúng, ta gọi.
Phí Sở Thiên hỏi :
- Chuyện gì?
Tề Ngọc Phi đáp :
- Ta muốn hỏi vài câu chuyện.
Phí Sở Thiên hỏi :
- Ngươi muốn hỏi lão phu chuyện gì?
Tề Ngọc Phi đưa mắt nhìn về phía cô gái :
- Vị cô nương đó có phải là con gái của Triệu đại nhân?
Phí Sở Thiên gật đầu :
- Đúng rồi, con gái của Triệu Đức Chính, rồi sao?
Tề Ngọc Phi hỏi :
- Triệu đại nhân đã phạm pháp như thế nào? Và Triệu cô nương đã phạm tội gì?
Phí Sở Thiên đáp :
- Đó là chuyện quan nha.
Tề Ngọc Phi lắc đầu nhè nhẹ :
- Ta vốn là một người không thích vấy vào chuyện gì cả nhưng đặc biệt chuyện quan nha thì lại rất ưa.
Phí Sở Thiên gằn giọng :
- Bây giờ ngươi muốn gì?
Tề Ngọc Phi chỉ ngoài ra sân :
- Ngươi hãy dẫn cái đám ưng khuyển đó về kinh ngay và nhắn nói với Tư Đồ Quang rằng ta bảo hãy vứt bỏ cái dã tâm sát hại trung lương đi, nghe chưa.
Phí Sở Thiên vụt cười ha hả :
- Ngươi bằng vào gì mà lớn lối như thế?
Tề Ngọc Phi chỉ tay thành một cái vòng tròn chung quanh mình :
- Bằng vào năm người của bọn này có được không?
Phí Sở Thiên cười sằng sặc :
- Như vậy thì ta phụng mệnh bắt gia đình Triệu Đức Chính dẫn về kinh đâu phải là chuyện oan, hắn đã cấu kết với phường bại hoại giang hồ để âm mưu phản nghịch...
Hải Minh quát lớn :
- Giang hồ bại hoại? Coi chừng ta sẽ rút cái lưỡi của ngươi đấy!
Vừa nói hắn vừa đứng phắt lên...
Nhưng Tề Ngọc Phi đã gắt :
- Hải Minh!
Hải Minh hầm hầm nhìn Phí Sở Thiên :
- Nếu không có thiếu chủ, ta sẽ rọc cái miệng của ngươi ra đó.
Hắn hậm hực nói và hậm hực ngồi trở xuống, dáng cách như muốn ăn tươi nuốt sống Phí Sở Thiên.
Cơn giận làm cho da mặt của Phí Sở Thiên trắng bệch, lão cười gần muốn sập luôn cái quán, nội lực của lão thật kinh người :
- Từ ngày sung chức vào Đông Xưởng đến bây giờ, chưa khi nào có người dám nói với ta như thế, hãy báo danh tính cho ta nghe!
Tề Ngọc Phi cười :
- Tề Ngọc Phi, ngươi có nghe chưa.
Phí Sở Thiên gầm lên tiếng như dã thú :
- Vô danh tiểu tốt, hãy bắt nó cho ta!
Cát Trường Giang bái lãnh bốn tên thuộc hạ tràn tới...
Tề Ngọc Phi ngồi yên một chỗ.
Bốn người của Hải Minh cũng không động đậy.
Cả năm người làm như không thấy bọn Cát Trường Giang.
Bốn tên áo lam mỗi người nhắm người của bọn Hải Minh chụp tới nhanh như gió.
Y như cái máy, bốn người của bọn Hải Minh cũng nhấc tay lên một lượt, họ không đánh vào người của bốn tên Đông Xưởng mà là nhắm vào bàn tay vừa chụp tới và tiếp theo là một tiếng dội, cũng không phải tiếng dội vì trúng chưởng mà tiếng dội từ trong lồng ngực của bốn gã áo lam, chúng loạng choạng thối lui hai bước.
Hải Minh nhún vai :
- Cái chụp của những con gà như thế mà cũng định đem ra để bắt người à? Giỡn sao bạn!
Hắn nâng chén rượu lên nốc cạn và đánh khà một tiếng như để thưởng thức cú đánh của mình.
Phí Sở Thiên đỏ mặt tía tai trợn trừng đôi mắt :
- Bào Phẩm Trung, chém!
Tám tên áo đỏ, mười hai tên áo lam cùng tuốt binh khí ra một lượt...
Lão già lưng gù đứng phắt lên.
Tề Ngọc Phi đưa mắt mỉm cười :
- Xin Tang lão anh hùng cứ để chúng vãn bối thu xếp bọn này, chủ tớ vãn bối có thể không mệt nhọc.
Bọn Đông Xưởng xầm xầm tràn tới, bọn Hải Minh đứng dậy tuốt kiếm ra khỏi vỏ.
Đứng gác chân lên ghế, Hải Minh cười hì hì :
- Bốn người của bọn ta có dư, nhưng đã có mặt thì không lẽ ngồi không cũng buồn, các ngươi cẩn thận đó nghe!
Mười hai thanh đao của bọn Đông Xưởng tung lên ánh thép chớp ngời ngời...
Bốn thanh trường kiếm của bọn Hải Minh cũng đưa lên, họ nhích tới một bước, bốn thanh kiếm bỗng cuốn dẽo như bốn con rắn bạc và cũng chỉ trong một cái chớp, bốn tên trong bọn Đông Xưởng đã buông binh khí, máu từ nơi tay chúng đã đổ ra...
Tề Ngọc Phi nâng chén uống cạn một hơi, thái độ rất an nhàn.
Bào Phẩm Trung hét lớn :
- Bọn thảo khấu to gan, dám gây thương tích cho quan nha của triều đình.
Hắn vừa thét vừa vung đao xốc tới.
Hắn xốc tới là bảy tên áo đỏ của Đông Xưởng ào theo. Số áo đỏ tự nhiên là địa vị và võ công cao hơn số áo lam, áp lực đối với bọn Hải Minh thêm nặng.
Từ ngày bước vào ngưỡng cửa của Mộc gia, võ công của bọn Hải Minh đã được ngày một trui luyện theo sở truyền của Vương phủ Vân Nam, đối với bọn áo lam của Đông Xưởng nếu có đông hơn cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng bây giờ trước áp lực của đám áo đỏ, tuy chưa có gì nao núng nhưng trận thế cũng đã chuyển thành ác liệt...
Tiếng thép chạm nhau chát chúa, Hải Minh gầm lên một tiếng vừa tăng cường nội lực vừa ra hiệu cho đồng bọn, bốn thanh trường kiếm bỗng đổi thay lộ số...
Bây giờ mới đúng thật là chính tông kiếm pháp của Mộc gia.
Mười hai tên áo lam và tám tên áo đỏ, kể cả Bào Phẩm Trung bị bức bách lui lần...
Lão lưng gù đưa mắt nhìn Triệu Hoàng Anh :
- Kiếm pháp thật hay, vừa tinh diệu vừa mạnh mẽ, họ đủ sức một chống mười.
Hải Minh đúng là gã thanh niên tinh mắt mà cũng thính tai, hắn quay lại toét miệng cười :
- Đa tạ Tang lão có lời khen, những môn đó thiếu chủ chúng tôi truyền dạy đó.
Tề Ngọc Phi gắt :
- Hải Minh, không sợ Tang lão cười cho đó à.
Bị bức bách một cách quá dễ dàng bọn Bào Phẩm Trung vừa tức vừa sợ Phí Sở Thiên quở trách, chúng cùng thét rập lên một tiếng, nhún chân lao trở lên một lượt.
Phí Sở Thiên vùng thét :
- Lui lại cả cho ta!
Bọn Bào Phẩm Trung ứng tiếng hoành kiếm ngang ngực bước lui trở lại, chống kiếm chiu đầu.
Tề Ngọc Phi mỉm cười :
- "Âm Sát Thủ" của Phí đại nhân không phải tầm thường đâu, các ngươi hãy lui lại nghỉ đi.
Bọn Hải Minh cũng như bọn Đông Xưởng, vừa nghe chủ mình ra lệnh là tất cả tháo lui tra kiếm vào vỏ và cùng ngồi xuống, mặt họ không đổi sắc.
Đúng như lời lão lưng gù vừa nói, họ quả có sức một chống với mười.
Tuy ngoài miệng thì nói thế nhưng Tề Ngọc Phi vẫn cứ ngồi yên, không thấy hắn có vẻ gì là chuẩn bị.
Phí Sở Thiên xạm mặt như tím bầm vì giận, lão chầm chậm đứng lên và bàn tay dựng đứng từ từ đẩy tới...
Bất cứ người nào, khi nội lực đã vượt mức tầm thường, sự tấn công càng chậm chạp, nhưng cái chậm đó đưa ra có một sức nặng như ngọn Thái Sơn.
Nhưng đó là chỉ kể về sức mạnh "Âm Sát Thủ" của Phí Sở Thiên, ngoài nội lực phi thường, còn có âm ba gần như độc khí, người nào nội lực thấp hơn trúng vào là toàn thân tê buốt và sau đó là các động mạch đều đông cứng lại.
Một thứ võ công quả là tàn độc vô cùng.
Tề Ngọc Phi nhướng mắt :
- Hải Minh, đó là Âm Sát Thủ, thứ đó nguy hiểm lắm, các ngươi hãy ngồi yên.
Câu nói của Tề Ngọc Phi chưa dứt thì bọn Hải Minh đã nghe hơi lạnh đến bên mình, hắn đưa tay nâng chén rượu.
Tề Ngọc Phi quát :
- Ngừng lại!
Hải Minh vừa ngưng chén rượu thì bàn tay của Tề Ngọc Phi cũng đã tạt ngang, thế đánh của hắn cũng giống như người ta đưa tay quạt tắt ngọn đèn.
Và tiếp liền theo, một tiếng hự phát ra từ cửa miệng của Phí Sở Thiên, lão lắc lắc đôi vai thối lui ba bước.
Hải Minh cảm thấy hơi lạnh tan dần, hắn nhún nhún vai :
- Dữ thật, quả không thẹn danh "Vô Địch Sát Thủ".
Tề Ngọc Phi cười cười ngó Phí Sở Thiên :
- Phí đại nhân có cần thử lại không hay là đưa người đi cho sớm.
Trong mắt của Phí Sở Thiên gân máu nổi lên đỏ rần như hai cục lửa, giọng lão cũng đã lạc luôn :
- Ngươi... ngươi phá Âm Sát Thủ của ta?
Tề Ngọc Phi cười :
- Chuyện trước mắt Phí đại nhân chớ có giấu dúi chi đâu mà hỏi.
Phí Sở Thiên gằn lại :
- Ngươi tên là Tề Ngọc Phi?
Tề Ngọc Phi cười :
- Không lẽ mới đây mà Phí đại nhân đã quên sớm thế sao?
Phí Sở Thiên cau mặt như suy nghĩ :
- Không quên!
Tề Ngọc Phi nghiêm giọng :
- Tốt hơn hết là Phi đại nhân đừng cho tôi gặp mặt, thật sự thì tôi không muốn giết người, nhưng nếu tôi phái một kẻ về kinh thì luôn cả Tư Đồ Quang cũng khó bảo toàn được đó.
Hải Minh vụt nói :
- Thiếu chủ, Phi đại nhân phụng lệnh hành sự, không thể tự chủ được, thiếu chủ cũng nên ban cho ông ta một vật làm tin để về phục mạng.
Tề Ngọc Phi trầm ngâm :
- Cũng được...
Hải Minh đứng lên, lấy trong mình ra một vật hai tay đưa ra phía trước :
- Hãy mang vật này về, nhất định Tư Đồ Quang không dám làm khó dễ gì đâu.
Phí Sở Thiên trố mắt nhìn vật đó và hai bàn tay ông ta chợt run run...
Đó là một khối gỗ, không biết là gỗ gì, nhưng nhìn vào ai cũng biết là gỗ quí, trên mặt có chạm một cái đầu cọp thật là sống động và dưới đầu cọp có ba chữ "Vân Nam Mộc".
Phí Sở Thiên tái mặt :
- Người... là...
Hải Minh chân nói :
- Người là thiếu chủ của ta, khỏi phải dài dòng, hãy cầm lấy mà đi về phục mạng.
Phí Sở Thiên mặt như chàm đổ, lão hai tay cung cung kính kính tiếp lấy mộc bài, lưng lão khom xuống trông vô cùng thảm hại :
- Ty chức có mắt không tròng, không biết nên tháo thử, xin Tiểu vương gia rộng dung cho...
Tề Ngọc Phi khẽ cau mày và khoát tay nhè nhẹ :
- Ta không có ý làm khó dễ gì cả, hãy về đi. Nhớ đừng có lang thang ở đây và nhớ bảo với Tư Đồ Quang rằng ta không bằng lòng bất cứ một ai đụng chạm đến thân thuộc của Triệu đại nhân, không phục thì cứ đến Vân Nam tìm ta nói chuyện.
Phí Sở Thiên vâng dạ liền miệng và không dám nói thêm câu nào, lão khúm núm lui tuốt ra ngoài quên cả chuyện ra lịnh cho thuộc hạ.
Đám Bào Phẩm Trung rung rẩy lùi theo sau.
Lão già lưng gù và Triệu Hoàng Anh cùng đứng lên nhìn Tề Ngọc Phi trân trối.
Tề Ngọc Phi chắc lưỡi :
- Hải Minh, ngươi đã làm một chuyện phiền hà rồi đó.
Hải Minh thấp giọng :
- Thuộc hạ muốn thay thiếu chủ tìm cho thiếu phu nhân một người bạn...
Tề Ngọc Phi trừng mắt gắt nho nhỏ :
- Đừng có hàm hồ.
Triệu Hoàng Anh và Tang Du cũng song song bước tới và lão lưng gù lên tiếng trước :
- Xem thử cho Tang Du bạo gan hỏi một câu, chẳng hay có phải chủ bộc chúng tôi đang được diện kiến Mộc gia thiếu chủ.
Tề Ngọc Phi đáp :
- Không dám, tôi tên Mộc Xương Tô.
Triệu Hoàng Anh nghiêng mình thi lễ :
- Tiện nữ Triệu Hoàng Anh xin bái kiến Tiểu vương gia, xin đa tạ Tiểu vương gia đã ra tay giải cứu.
Tề Ngọc Phi lật đật đáp lễ :
- Không dám, xin Triệu tiểu thơ không nên khách sáo thật sự thì có mặt Tang lão ở đây, không có tôi, Phí Sở Thiên cũng không dám làm gì.
Tang Du nói :
- Tiểu vương gia muốn phết vàng lên mặt lão nô, chớ lão nô đâu phải là đối thủ của Phí Sở Thiên.
Tề Ngọc Phi nói :
- Tang lão khiêm nhượng quá, chúng ta hãy ngồi xuống đây nói chuyện có lẽ tiện hơn.
Tang Du vòng tay :
- Xin thỉnh Tiểu vương gia.
Sau câu nói của Tề Ngọc Phi, bọn Hải Minh cùng đứng dậy, họ nhường bàn cho khách.
Tang Du đưa tay ngăn lại, nhưng bọn Hải Minh đã dọn chén đũa của họ sang bàn kế cạnh.
Lão chủ quán lật đật chạy lại lau bàn.
Tề Ngọc Phi nói :
- Xin Tang lão hãy để cho anh em họ tự nhiên, họ cần phải sống tự do, ngồi đây họ ngại thành ra không thỏa thích.
Tang Du và Triệu Hoàng Anh đành phải để cho bọn họ đi.
Hải Minh cúi đầu :
- Xin phép thiếu chủ.
Tề Ngọc Phi khoát tay :
- Cứ tự nhiên đi, nhưng không được uống nhiều đó nghe chưa.
Hải Minh toét miệng cười vâng dạ, nhưng hắn đã thừa lúc Tề Ngọc Phi bận thù tiếp bên kia ngoắc lão chủ quán lại dặn nhỏ cho lên thêm mười cân rượu nữa.
Tề Ngọc Phi liếc thấy nhưng không cản. Chủ tớ của họ ngoài miệng tuy có vẻ nghiêm khắc như thế, nhưng bình thường đối xử không khác anh em, họ rất dễ dàng thông cảm với nhau.
Tang Du nhìn bốn người và mỉm cười :
- Bốn vị tùy thân của Tiểu vương gia quả đúng là hảo hán.
Tề Ngọc Phi lắc đầu :
- Tang lão đừng khen họ, họ chỉ là những con sâu trườn đó.
Và hắn quay qua nói chuyện với Triệu Hoàng Anh :
- Triệu đại nhân ngộ nạn, giang hồ hào kiệt người nào cũng nóng lòng ra mặt, họ nguyện vì Triệu đại nhân mà chết sống với kẻ dã tâm. Trái lại triều đình đã không hết lòng hết sức với một người tôi lương đống, lại giao cho bọn Đông Xưởng ngấm ngầm giả bịa, đáng lý tôi phải có lời xin lỗi Triệu tiểu thơ.
Triệu Hoàng Anh nghiêng mình :
- Tiểu vương gia nói thế thật tiểu nữ không dám nhận gia phụ bị nạn, tiểu nữ chỉ bất an chứ không dám nghĩ đến điều chi khác nữa, nhất là không khi nào dám oán trách triều đình.
Tề Ngọc Phi nói :
- Triệu đại nhân là một vị đại thần thác thổ phong cương, Triệu cô nương không nên khiêm nhường như thế. Tiểu thơ cần phải giữ thái độ của một vị ái nữ của đại thần.
Triệu Hoàng Anh đáp :
- Đáng lý không nên nói, nhưng tiểu nữ thấy không nên giấu Tiểu vương gia, thật sự thì gia mẫu vốn không phải là chánh thất.
Tề Ngọc Phi sửng sốt :
- Xin lỗi Triệu tiểu thơ, thật tình tôi không biết điều đó.
Triệu Hoàng Anh nói :
- Hai mươi năm trước đây, khi gia phụ còn trấn nhậm Tương Dương, tình cờ trong một cuộc nhàn du gặp gỡ cùng gia mẫu, sau đó, gia phụ bị cha mẹ buộc về quê cưới vợ, mẹ con tiểu nữ không được đoái hoài, cũng không được chấp nhận làm thứ thiếp. Gia mẫu đau lòng lắm, bèn đưa tiểu nữ về ẩn cư tại Đại Hồng sơn và hai mươi năm nay gia mẫu đã phải tảo tần nuôi dưỡng cho tiểu nữ trưởng thành.
Tề Ngọc Phi cau mặt :
- Chẳng lẽ Triệu đại nhân cũng...
Triệu Hoàng Anh đáp :
- Sau đó gia phụ lại phụng lịnh triều đình thượng kính từng phái người đến dọc dải Mộng Vân để tìm mẹ con tiểu nữ, thế nên gia mẫu không muốn gia phụ bị phiền phức vì chữ hiếu, nên gia mẫu không chịu trở về. Giá như lần này gia phụ không bị nạn thì chắc mẹ con tiểu nữ cũng vẫn còn ẩn mãi trong dãy Đại Hồng sơn.
Tề Ngọc Phi thở ra :
- Hai mươi năm nay, lệnh đường cắn răng cách bức Triệu đại nhân như thế quả là một chuyện đáng phục mà cũng đáng thương tâm. Xin Triệu tiểu thơ hãy yên lòng, gánh nặng về chuyện hàn gắn này, xin tiểu thơ cứ để cho tôi được hân hạnh đảm đang.
Triệu Hoàng Anh nghiêng mình :
- Đa tạ Tiểu vương gia ban ân, thật ra thì gia mẫu cũng không dám xa cầu, chỉ cần gia phụ được thoát hiểm bình an thì người đã yên lòng.
Tề Ngọc Phi gật gật :
- Một kỹ nữ như lệnh đường thật đáng cho người kính phục, nhưng bất luận ý chí của lịnh đường như thế nào, vì lòng kính phục đó, tôi nguyện góp chút công cho nhị vị lão nhân gia và tiểu thơ được đoàn viên.
Như nhớ ra, Tề Ngọc Phi hỏi nhanh :
- Chẳng hay lệnh đường hiện tại...
Triệu Hoàng Anh đáp :
- Gia mẫu cứ tưởng chuyện gia phụ bị nạn là do ân oán quan trường nên người lật đật về kinh để tìm cách giải cứu thế nhưng nay phát hiện đây gia phụ vốn không phải đang lọt trong tay của đám tham quan, vì thế tiểu nữ đã cho người mang thơ về kính cho gia mẫu, chắc có lẽ nay mai người sẽ quay trở lại.
Tề Ngọc Phi nói :
- Như vậy tôi thật là bạc phước, nhưng chắc chắn rồi đây tới cũng sẽ tìm cơ hội để bái kiến lịnh đường.
Ngưng một giây, Tề Ngọc Phi lại nói :
- Theo Triệu tiểu thơ thì Triệu đại nhân có thể lọt vào tay của kẻ nào?
Triệu Hoàng Anh cúi mặt trầm tư...
- Tên nào gọi ta?
Hải Minh ưỡn ngực :
- Ta đây!
Phí Sở Thiên trừng gần rách khóe mắt :
- Ngươi dám gọi danh tánh của Đề đốc đại nhân?
Hải Minh đáp :
- Chi mà làm như hoảng hồn hoảng vía lên như vậy? Ta đã nói rồi, ngươi điếc hay sao, ta bảo có Tư Đồ Quang ở đây ta cũng gọi như thường.
Phí Sở Thiên hình như có hơi lựng khựng trước vẻ cứng rắn của Hải Minh, lão cau mặt hỏi :
- Ngươi là... là người nào?
Hải Minh nhướng mắt cười cười, hắn đưa tay chỉ Tề Ngọc Phi :
- Lão hỏi ta đó à? Ta là tay sai của thiếu gia ta đây, được không?
Phí Sở Thiên cố dằn, có lẽ lão biết câu chuyện không phải đơn giản, lão hỏi :
- Ngươi gọi ta có việc gì?
Hải Minh lắc đầu :
- Gọi thì là ta gọi, nhưng không phải tự ý ta, thiếu gia của ta sai ta gọi.
Phí Sở Thiên đưa mắt nhìn Tề Ngọc Phi, ban đầu, khi mới bước vào, lão đã có chú ý rồi, nhưng đó chẳng qua lão thấy con người của Tề Ngọc Phi nhân phẩm khác thường chớ lão cũng không mấy quan tâm, bây giờ lão đã biết họ là một chủ bốn tớ, lão nghĩ đó là một trang gia võ lâm nào đó, chớ lão không thể ngờ rằng người đang đối diện với lão là một vị Tiểu vương gia dòng họ Mộc tại Vân Nam.
Lão hất mặt :
- Ngươi gọi ta phải không?
Tề Ngọc Phi gật đầu :
- Đúng, ta gọi.
Phí Sở Thiên hỏi :
- Chuyện gì?
Tề Ngọc Phi đáp :
- Ta muốn hỏi vài câu chuyện.
Phí Sở Thiên hỏi :
- Ngươi muốn hỏi lão phu chuyện gì?
Tề Ngọc Phi đưa mắt nhìn về phía cô gái :
- Vị cô nương đó có phải là con gái của Triệu đại nhân?
Phí Sở Thiên gật đầu :
- Đúng rồi, con gái của Triệu Đức Chính, rồi sao?
Tề Ngọc Phi hỏi :
- Triệu đại nhân đã phạm pháp như thế nào? Và Triệu cô nương đã phạm tội gì?
Phí Sở Thiên đáp :
- Đó là chuyện quan nha.
Tề Ngọc Phi lắc đầu nhè nhẹ :
- Ta vốn là một người không thích vấy vào chuyện gì cả nhưng đặc biệt chuyện quan nha thì lại rất ưa.
Phí Sở Thiên gằn giọng :
- Bây giờ ngươi muốn gì?
Tề Ngọc Phi chỉ ngoài ra sân :
- Ngươi hãy dẫn cái đám ưng khuyển đó về kinh ngay và nhắn nói với Tư Đồ Quang rằng ta bảo hãy vứt bỏ cái dã tâm sát hại trung lương đi, nghe chưa.
Phí Sở Thiên vụt cười ha hả :
- Ngươi bằng vào gì mà lớn lối như thế?
Tề Ngọc Phi chỉ tay thành một cái vòng tròn chung quanh mình :
- Bằng vào năm người của bọn này có được không?
Phí Sở Thiên cười sằng sặc :
- Như vậy thì ta phụng mệnh bắt gia đình Triệu Đức Chính dẫn về kinh đâu phải là chuyện oan, hắn đã cấu kết với phường bại hoại giang hồ để âm mưu phản nghịch...
Hải Minh quát lớn :
- Giang hồ bại hoại? Coi chừng ta sẽ rút cái lưỡi của ngươi đấy!
Vừa nói hắn vừa đứng phắt lên...
Nhưng Tề Ngọc Phi đã gắt :
- Hải Minh!
Hải Minh hầm hầm nhìn Phí Sở Thiên :
- Nếu không có thiếu chủ, ta sẽ rọc cái miệng của ngươi ra đó.
Hắn hậm hực nói và hậm hực ngồi trở xuống, dáng cách như muốn ăn tươi nuốt sống Phí Sở Thiên.
Cơn giận làm cho da mặt của Phí Sở Thiên trắng bệch, lão cười gần muốn sập luôn cái quán, nội lực của lão thật kinh người :
- Từ ngày sung chức vào Đông Xưởng đến bây giờ, chưa khi nào có người dám nói với ta như thế, hãy báo danh tính cho ta nghe!
Tề Ngọc Phi cười :
- Tề Ngọc Phi, ngươi có nghe chưa.
Phí Sở Thiên gầm lên tiếng như dã thú :
- Vô danh tiểu tốt, hãy bắt nó cho ta!
Cát Trường Giang bái lãnh bốn tên thuộc hạ tràn tới...
Tề Ngọc Phi ngồi yên một chỗ.
Bốn người của Hải Minh cũng không động đậy.
Cả năm người làm như không thấy bọn Cát Trường Giang.
Bốn tên áo lam mỗi người nhắm người của bọn Hải Minh chụp tới nhanh như gió.
Y như cái máy, bốn người của bọn Hải Minh cũng nhấc tay lên một lượt, họ không đánh vào người của bốn tên Đông Xưởng mà là nhắm vào bàn tay vừa chụp tới và tiếp theo là một tiếng dội, cũng không phải tiếng dội vì trúng chưởng mà tiếng dội từ trong lồng ngực của bốn gã áo lam, chúng loạng choạng thối lui hai bước.
Hải Minh nhún vai :
- Cái chụp của những con gà như thế mà cũng định đem ra để bắt người à? Giỡn sao bạn!
Hắn nâng chén rượu lên nốc cạn và đánh khà một tiếng như để thưởng thức cú đánh của mình.
Phí Sở Thiên đỏ mặt tía tai trợn trừng đôi mắt :
- Bào Phẩm Trung, chém!
Tám tên áo đỏ, mười hai tên áo lam cùng tuốt binh khí ra một lượt...
Lão già lưng gù đứng phắt lên.
Tề Ngọc Phi đưa mắt mỉm cười :
- Xin Tang lão anh hùng cứ để chúng vãn bối thu xếp bọn này, chủ tớ vãn bối có thể không mệt nhọc.
Bọn Đông Xưởng xầm xầm tràn tới, bọn Hải Minh đứng dậy tuốt kiếm ra khỏi vỏ.
Đứng gác chân lên ghế, Hải Minh cười hì hì :
- Bốn người của bọn ta có dư, nhưng đã có mặt thì không lẽ ngồi không cũng buồn, các ngươi cẩn thận đó nghe!
Mười hai thanh đao của bọn Đông Xưởng tung lên ánh thép chớp ngời ngời...
Bốn thanh trường kiếm của bọn Hải Minh cũng đưa lên, họ nhích tới một bước, bốn thanh kiếm bỗng cuốn dẽo như bốn con rắn bạc và cũng chỉ trong một cái chớp, bốn tên trong bọn Đông Xưởng đã buông binh khí, máu từ nơi tay chúng đã đổ ra...
Tề Ngọc Phi nâng chén uống cạn một hơi, thái độ rất an nhàn.
Bào Phẩm Trung hét lớn :
- Bọn thảo khấu to gan, dám gây thương tích cho quan nha của triều đình.
Hắn vừa thét vừa vung đao xốc tới.
Hắn xốc tới là bảy tên áo đỏ của Đông Xưởng ào theo. Số áo đỏ tự nhiên là địa vị và võ công cao hơn số áo lam, áp lực đối với bọn Hải Minh thêm nặng.
Từ ngày bước vào ngưỡng cửa của Mộc gia, võ công của bọn Hải Minh đã được ngày một trui luyện theo sở truyền của Vương phủ Vân Nam, đối với bọn áo lam của Đông Xưởng nếu có đông hơn cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng bây giờ trước áp lực của đám áo đỏ, tuy chưa có gì nao núng nhưng trận thế cũng đã chuyển thành ác liệt...
Tiếng thép chạm nhau chát chúa, Hải Minh gầm lên một tiếng vừa tăng cường nội lực vừa ra hiệu cho đồng bọn, bốn thanh trường kiếm bỗng đổi thay lộ số...
Bây giờ mới đúng thật là chính tông kiếm pháp của Mộc gia.
Mười hai tên áo lam và tám tên áo đỏ, kể cả Bào Phẩm Trung bị bức bách lui lần...
Lão lưng gù đưa mắt nhìn Triệu Hoàng Anh :
- Kiếm pháp thật hay, vừa tinh diệu vừa mạnh mẽ, họ đủ sức một chống mười.
Hải Minh đúng là gã thanh niên tinh mắt mà cũng thính tai, hắn quay lại toét miệng cười :
- Đa tạ Tang lão có lời khen, những môn đó thiếu chủ chúng tôi truyền dạy đó.
Tề Ngọc Phi gắt :
- Hải Minh, không sợ Tang lão cười cho đó à.
Bị bức bách một cách quá dễ dàng bọn Bào Phẩm Trung vừa tức vừa sợ Phí Sở Thiên quở trách, chúng cùng thét rập lên một tiếng, nhún chân lao trở lên một lượt.
Phí Sở Thiên vùng thét :
- Lui lại cả cho ta!
Bọn Bào Phẩm Trung ứng tiếng hoành kiếm ngang ngực bước lui trở lại, chống kiếm chiu đầu.
Tề Ngọc Phi mỉm cười :
- "Âm Sát Thủ" của Phí đại nhân không phải tầm thường đâu, các ngươi hãy lui lại nghỉ đi.
Bọn Hải Minh cũng như bọn Đông Xưởng, vừa nghe chủ mình ra lệnh là tất cả tháo lui tra kiếm vào vỏ và cùng ngồi xuống, mặt họ không đổi sắc.
Đúng như lời lão lưng gù vừa nói, họ quả có sức một chống với mười.
Tuy ngoài miệng thì nói thế nhưng Tề Ngọc Phi vẫn cứ ngồi yên, không thấy hắn có vẻ gì là chuẩn bị.
Phí Sở Thiên xạm mặt như tím bầm vì giận, lão chầm chậm đứng lên và bàn tay dựng đứng từ từ đẩy tới...
Bất cứ người nào, khi nội lực đã vượt mức tầm thường, sự tấn công càng chậm chạp, nhưng cái chậm đó đưa ra có một sức nặng như ngọn Thái Sơn.
Nhưng đó là chỉ kể về sức mạnh "Âm Sát Thủ" của Phí Sở Thiên, ngoài nội lực phi thường, còn có âm ba gần như độc khí, người nào nội lực thấp hơn trúng vào là toàn thân tê buốt và sau đó là các động mạch đều đông cứng lại.
Một thứ võ công quả là tàn độc vô cùng.
Tề Ngọc Phi nhướng mắt :
- Hải Minh, đó là Âm Sát Thủ, thứ đó nguy hiểm lắm, các ngươi hãy ngồi yên.
Câu nói của Tề Ngọc Phi chưa dứt thì bọn Hải Minh đã nghe hơi lạnh đến bên mình, hắn đưa tay nâng chén rượu.
Tề Ngọc Phi quát :
- Ngừng lại!
Hải Minh vừa ngưng chén rượu thì bàn tay của Tề Ngọc Phi cũng đã tạt ngang, thế đánh của hắn cũng giống như người ta đưa tay quạt tắt ngọn đèn.
Và tiếp liền theo, một tiếng hự phát ra từ cửa miệng của Phí Sở Thiên, lão lắc lắc đôi vai thối lui ba bước.
Hải Minh cảm thấy hơi lạnh tan dần, hắn nhún nhún vai :
- Dữ thật, quả không thẹn danh "Vô Địch Sát Thủ".
Tề Ngọc Phi cười cười ngó Phí Sở Thiên :
- Phí đại nhân có cần thử lại không hay là đưa người đi cho sớm.
Trong mắt của Phí Sở Thiên gân máu nổi lên đỏ rần như hai cục lửa, giọng lão cũng đã lạc luôn :
- Ngươi... ngươi phá Âm Sát Thủ của ta?
Tề Ngọc Phi cười :
- Chuyện trước mắt Phí đại nhân chớ có giấu dúi chi đâu mà hỏi.
Phí Sở Thiên gằn lại :
- Ngươi tên là Tề Ngọc Phi?
Tề Ngọc Phi cười :
- Không lẽ mới đây mà Phí đại nhân đã quên sớm thế sao?
Phí Sở Thiên cau mặt như suy nghĩ :
- Không quên!
Tề Ngọc Phi nghiêm giọng :
- Tốt hơn hết là Phi đại nhân đừng cho tôi gặp mặt, thật sự thì tôi không muốn giết người, nhưng nếu tôi phái một kẻ về kinh thì luôn cả Tư Đồ Quang cũng khó bảo toàn được đó.
Hải Minh vụt nói :
- Thiếu chủ, Phi đại nhân phụng lệnh hành sự, không thể tự chủ được, thiếu chủ cũng nên ban cho ông ta một vật làm tin để về phục mạng.
Tề Ngọc Phi trầm ngâm :
- Cũng được...
Hải Minh đứng lên, lấy trong mình ra một vật hai tay đưa ra phía trước :
- Hãy mang vật này về, nhất định Tư Đồ Quang không dám làm khó dễ gì đâu.
Phí Sở Thiên trố mắt nhìn vật đó và hai bàn tay ông ta chợt run run...
Đó là một khối gỗ, không biết là gỗ gì, nhưng nhìn vào ai cũng biết là gỗ quí, trên mặt có chạm một cái đầu cọp thật là sống động và dưới đầu cọp có ba chữ "Vân Nam Mộc".
Phí Sở Thiên tái mặt :
- Người... là...
Hải Minh chân nói :
- Người là thiếu chủ của ta, khỏi phải dài dòng, hãy cầm lấy mà đi về phục mạng.
Phí Sở Thiên mặt như chàm đổ, lão hai tay cung cung kính kính tiếp lấy mộc bài, lưng lão khom xuống trông vô cùng thảm hại :
- Ty chức có mắt không tròng, không biết nên tháo thử, xin Tiểu vương gia rộng dung cho...
Tề Ngọc Phi khẽ cau mày và khoát tay nhè nhẹ :
- Ta không có ý làm khó dễ gì cả, hãy về đi. Nhớ đừng có lang thang ở đây và nhớ bảo với Tư Đồ Quang rằng ta không bằng lòng bất cứ một ai đụng chạm đến thân thuộc của Triệu đại nhân, không phục thì cứ đến Vân Nam tìm ta nói chuyện.
Phí Sở Thiên vâng dạ liền miệng và không dám nói thêm câu nào, lão khúm núm lui tuốt ra ngoài quên cả chuyện ra lịnh cho thuộc hạ.
Đám Bào Phẩm Trung rung rẩy lùi theo sau.
Lão già lưng gù và Triệu Hoàng Anh cùng đứng lên nhìn Tề Ngọc Phi trân trối.
Tề Ngọc Phi chắc lưỡi :
- Hải Minh, ngươi đã làm một chuyện phiền hà rồi đó.
Hải Minh thấp giọng :
- Thuộc hạ muốn thay thiếu chủ tìm cho thiếu phu nhân một người bạn...
Tề Ngọc Phi trừng mắt gắt nho nhỏ :
- Đừng có hàm hồ.
Triệu Hoàng Anh và Tang Du cũng song song bước tới và lão lưng gù lên tiếng trước :
- Xem thử cho Tang Du bạo gan hỏi một câu, chẳng hay có phải chủ bộc chúng tôi đang được diện kiến Mộc gia thiếu chủ.
Tề Ngọc Phi đáp :
- Không dám, tôi tên Mộc Xương Tô.
Triệu Hoàng Anh nghiêng mình thi lễ :
- Tiện nữ Triệu Hoàng Anh xin bái kiến Tiểu vương gia, xin đa tạ Tiểu vương gia đã ra tay giải cứu.
Tề Ngọc Phi lật đật đáp lễ :
- Không dám, xin Triệu tiểu thơ không nên khách sáo thật sự thì có mặt Tang lão ở đây, không có tôi, Phí Sở Thiên cũng không dám làm gì.
Tang Du nói :
- Tiểu vương gia muốn phết vàng lên mặt lão nô, chớ lão nô đâu phải là đối thủ của Phí Sở Thiên.
Tề Ngọc Phi nói :
- Tang lão khiêm nhượng quá, chúng ta hãy ngồi xuống đây nói chuyện có lẽ tiện hơn.
Tang Du vòng tay :
- Xin thỉnh Tiểu vương gia.
Sau câu nói của Tề Ngọc Phi, bọn Hải Minh cùng đứng dậy, họ nhường bàn cho khách.
Tang Du đưa tay ngăn lại, nhưng bọn Hải Minh đã dọn chén đũa của họ sang bàn kế cạnh.
Lão chủ quán lật đật chạy lại lau bàn.
Tề Ngọc Phi nói :
- Xin Tang lão hãy để cho anh em họ tự nhiên, họ cần phải sống tự do, ngồi đây họ ngại thành ra không thỏa thích.
Tang Du và Triệu Hoàng Anh đành phải để cho bọn họ đi.
Hải Minh cúi đầu :
- Xin phép thiếu chủ.
Tề Ngọc Phi khoát tay :
- Cứ tự nhiên đi, nhưng không được uống nhiều đó nghe chưa.
Hải Minh toét miệng cười vâng dạ, nhưng hắn đã thừa lúc Tề Ngọc Phi bận thù tiếp bên kia ngoắc lão chủ quán lại dặn nhỏ cho lên thêm mười cân rượu nữa.
Tề Ngọc Phi liếc thấy nhưng không cản. Chủ tớ của họ ngoài miệng tuy có vẻ nghiêm khắc như thế, nhưng bình thường đối xử không khác anh em, họ rất dễ dàng thông cảm với nhau.
Tang Du nhìn bốn người và mỉm cười :
- Bốn vị tùy thân của Tiểu vương gia quả đúng là hảo hán.
Tề Ngọc Phi lắc đầu :
- Tang lão đừng khen họ, họ chỉ là những con sâu trườn đó.
Và hắn quay qua nói chuyện với Triệu Hoàng Anh :
- Triệu đại nhân ngộ nạn, giang hồ hào kiệt người nào cũng nóng lòng ra mặt, họ nguyện vì Triệu đại nhân mà chết sống với kẻ dã tâm. Trái lại triều đình đã không hết lòng hết sức với một người tôi lương đống, lại giao cho bọn Đông Xưởng ngấm ngầm giả bịa, đáng lý tôi phải có lời xin lỗi Triệu tiểu thơ.
Triệu Hoàng Anh nghiêng mình :
- Tiểu vương gia nói thế thật tiểu nữ không dám nhận gia phụ bị nạn, tiểu nữ chỉ bất an chứ không dám nghĩ đến điều chi khác nữa, nhất là không khi nào dám oán trách triều đình.
Tề Ngọc Phi nói :
- Triệu đại nhân là một vị đại thần thác thổ phong cương, Triệu cô nương không nên khiêm nhường như thế. Tiểu thơ cần phải giữ thái độ của một vị ái nữ của đại thần.
Triệu Hoàng Anh đáp :
- Đáng lý không nên nói, nhưng tiểu nữ thấy không nên giấu Tiểu vương gia, thật sự thì gia mẫu vốn không phải là chánh thất.
Tề Ngọc Phi sửng sốt :
- Xin lỗi Triệu tiểu thơ, thật tình tôi không biết điều đó.
Triệu Hoàng Anh nói :
- Hai mươi năm trước đây, khi gia phụ còn trấn nhậm Tương Dương, tình cờ trong một cuộc nhàn du gặp gỡ cùng gia mẫu, sau đó, gia phụ bị cha mẹ buộc về quê cưới vợ, mẹ con tiểu nữ không được đoái hoài, cũng không được chấp nhận làm thứ thiếp. Gia mẫu đau lòng lắm, bèn đưa tiểu nữ về ẩn cư tại Đại Hồng sơn và hai mươi năm nay gia mẫu đã phải tảo tần nuôi dưỡng cho tiểu nữ trưởng thành.
Tề Ngọc Phi cau mặt :
- Chẳng lẽ Triệu đại nhân cũng...
Triệu Hoàng Anh đáp :
- Sau đó gia phụ lại phụng lịnh triều đình thượng kính từng phái người đến dọc dải Mộng Vân để tìm mẹ con tiểu nữ, thế nên gia mẫu không muốn gia phụ bị phiền phức vì chữ hiếu, nên gia mẫu không chịu trở về. Giá như lần này gia phụ không bị nạn thì chắc mẹ con tiểu nữ cũng vẫn còn ẩn mãi trong dãy Đại Hồng sơn.
Tề Ngọc Phi thở ra :
- Hai mươi năm nay, lệnh đường cắn răng cách bức Triệu đại nhân như thế quả là một chuyện đáng phục mà cũng đáng thương tâm. Xin Triệu tiểu thơ hãy yên lòng, gánh nặng về chuyện hàn gắn này, xin tiểu thơ cứ để cho tôi được hân hạnh đảm đang.
Triệu Hoàng Anh nghiêng mình :
- Đa tạ Tiểu vương gia ban ân, thật ra thì gia mẫu cũng không dám xa cầu, chỉ cần gia phụ được thoát hiểm bình an thì người đã yên lòng.
Tề Ngọc Phi gật gật :
- Một kỹ nữ như lệnh đường thật đáng cho người kính phục, nhưng bất luận ý chí của lịnh đường như thế nào, vì lòng kính phục đó, tôi nguyện góp chút công cho nhị vị lão nhân gia và tiểu thơ được đoàn viên.
Như nhớ ra, Tề Ngọc Phi hỏi nhanh :
- Chẳng hay lệnh đường hiện tại...
Triệu Hoàng Anh đáp :
- Gia mẫu cứ tưởng chuyện gia phụ bị nạn là do ân oán quan trường nên người lật đật về kinh để tìm cách giải cứu thế nhưng nay phát hiện đây gia phụ vốn không phải đang lọt trong tay của đám tham quan, vì thế tiểu nữ đã cho người mang thơ về kính cho gia mẫu, chắc có lẽ nay mai người sẽ quay trở lại.
Tề Ngọc Phi nói :
- Như vậy tôi thật là bạc phước, nhưng chắc chắn rồi đây tới cũng sẽ tìm cơ hội để bái kiến lịnh đường.
Ngưng một giây, Tề Ngọc Phi lại nói :
- Theo Triệu tiểu thơ thì Triệu đại nhân có thể lọt vào tay của kẻ nào?
Triệu Hoàng Anh cúi mặt trầm tư...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook