Ân Nhân, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn
-
Chương 4
Tỳ bà lông thúy mắc
Trên dây oanh thánh thót
Khuyên ta sớm về nhà
Song biếc người như hoa
< Bồ tát mạn kỳ 2—Vi Trang >
Tuy rằng đã là cuối thu, Hỏa Châu vẫn nắng nóng như mùa hạ, thỉnh thoảng những cơn gió mạnh thổi tới kéo theo bao nhiêu là cát bụi, có khi còn tạo thành cơn lốc, không cẩn thận sẽ bị cuốn bay từ Bắc Cương tới tận Nam Cương luôn.
Nhất là tại Hỏa Diệm Sơn, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống những khối đá phản chiếu lại sáng loáng, những dòng khí nóng cuồn cuộn bay lên giống như có đống lửa lớn đang hừng hực thiêu đốt, từ xa nhìn lại như có một con cự long màu đỏ đang giơ nanh múa vuốt. Nhưng bởi địa hình cùng phân bố sông ngòi, tại vùng trung du và chân núi lại có nhiều bóng râm khiến nơi đây thoát khỏi ánh mặt trời nóng bỏng tạo nên phong cảnh thực tú lệ, nước chảy róc rách, còn thoang thoảng đâu đây mùi hương của dưọt và trái cây.
Tháng mười là mùa thu hoạch, còn chưa tới thành Hỏa Châu đã nghe thấy người dân Úy Ngột hoan xướng khúc ca thu hoạch. Giữa hai ngọn núi là một thung lũng trồng nho, có khe nước chảy qua, hai bên mặt sườn núi xanh mướt lá cây, xen kẽ là những cây ăn quả khác. Thấp thoáng những bức tường vôi trắng của nông trại nép bên những tán cây xanh mát, chính là nơi để ủ ra những bình rượu nho thơm ngọt.
Những giàn dây leo đan vào nhau, đường đi cũng uốn lượn theo, đi qua chỉ cần khẽ vung tay cũng có thể chạm được vào các loại trái cây đang chín. nào là nho không hạt, rồi dưa hấu, dưa lê ngọt mát…mùi trái cây quyện với mùi rượu nho ủ say lòng người.
Người nông dân Úy Ngột đang bận rộn đi xuyên qua những giàn cây, hái đầy bồ thành quả của một năm lao động, miệng ngâm xướng nhẹ nhàng, chỉ cần nhìn và nghe cũng đủ biết tâm tình vui sướng của họ.
Nhưng loại không khí hân hoan này càng tới gần thành Hỏa Châu lại càng ít đi. Những tộc dân trước kia trông thấy Tử Nãi Dạ đều mỉm cười hoan nghênh giờ phút này lại thay bằng vẻ mặt oán hận bất đắc dĩ. Trong lòng Tử Nãi Dạ tràn đầy nghi hoặc, hốt hoảng kéo lấy Mặc Kính Trúc mà hỏi: “Vì sao lại như vậy? vì sao chứ?”
Mặc Kính Trúc cùng Thẩm Quân Đào không hẹn mà cùng đảo mắt nhìn nhau.
“Bắt đầu sao?”
“Hẳn là bắt đầu.”
Hai người cứ thần bí nói những câu mập mờ khiến Tử Nãi Dã càng thêm hoang mang, nhìn bên này một chút, ngó bên kia một chút: “Hai người…hai người rốt cuộc là đang nói cái gì a? cái gì mà bắt đầu? nói cho người ta đi!”
Mặc Kính Trúc trầm ngâm một lúc rồi lập tức phi thân ngồi phía sau Tử Nãi Dạ, Thẩm Quân Đào nhanh chóng bắt lấy dây cương Mặc Kính Trúc vừa đưa, đột nhiên gánh nặng trên lưng bay mất, con ngựa nhất thời mừng rở ngẩng đầu hí vang.
“Công chúa, ta cũng đã nói với nàng, Ngõa Lạt vương sẽ tìm lý do để xâm lược Úy Ngột rồi mà” Mạc Kính Trúc ôm lấy Tử Nãi Dạ, giọng điệu trầm xuống: “Ta nghĩ, hẳn là đã bắt đầu rồi, cho nên tộc nhân Úy Ngột mới oán trách nàng như vậy, Ngõa Lạt vương kh định là lấy nàng làm lý do. Vô luận bọn họ từng yêu thích nàng như thế nào, dù sao nàng chỉ là một người Hán, thân nhân của mình vẫn quan trọng hơn là nàng. Cho nên thời điểm này, bọn họ vẫn là lựa chọn tộc nhân của mình a”
Tử Nãi Dạ nghe vậy chấn động: “Ý chàng là, thật sự… Thật sự bắt đầu đánh giặc sao?”
“Đúng vậy.”
“Trời ạ, trời ạ! Cư nhiên thật sự… Thật sự…” Tử Nãi Dạ kinh hô, môi anh đào hé mở sửng sốt, cuối cùng lại rưng rưng cúi đầu ảm đạm: “Đều tại thiếp!” Nàng nức nở tự trách nói. Mặc Kính Trúc tuy rằng đã có cảnh báo trước, nàng cũng đã tin tưởng, nhưng vẫn nhịn không được hy vọng hết thảy đều là do Mặc Kính Trúc quá lo, không ngờ, vẫn là không tránh né được.
Biết nàng nghĩ như vậy! Mặc Kính Trúc thầm than, hai tay dùng lực nhấc bổng nàng lên rồi xoay lại để nàng đối diện mình, ôn nhu ôm lấy nàng, để nàng tựa vào trước ngực mình.
“Tử Nãi Dạ, chuyện này không thể trách nàng, chỉ tính là nàng gặp phải xui xẻo, vận xui một chút thôi.” Hắn nhẹ giọng khuyên: “Cho dù không có lý do là nàng, Ngoã Lạt vương vẫn sẽ tìm lý do khác để khai chiến, cũng giống như hắn lấy lý do Thiên triều trừ khấu mà tấn công Tatar; rồi còn lấy lý do Trữ Hạ, Cam Túc đều là người Mông Cổ mà yêu cầu Thiên triều phải cho đi. Hết thảy các lý do đều nhằm mục đích mở rộng lãnh thổ của bọn họ. Ngay cả việc Mã Cáp Tha coi trọng nàng cũng chỉ là một nước cờ của Ngõa Lạt vương mà thôi” Đây đều là sự thật, liệu nàng có chịu tin hắn hay không đây.
Với sự hiểu biết mấy ngày về nàng, hẳn là nàng sẽ tin thôi. Bởi nàng không ngu ngốc, tuy bề ngoài nàng nhìn ngô nghê, nhưng kỳ thực nàng chẳng qua chỉ có điểm nhát gan, cá tính lại đơn thuần chút mà thôi.
Nếu Úy Ngột cùng Ngoã Lạt là láng giềng, nàng hẳn đã nghe tộc nhân nhắc tới tác phong bá đạo cùng dã man của Ngoã Lạt vương, mà Thổ Lỗ phiên vương cha nuôi nàng sở dĩ không dự đoán được sự tình sẽ nghiêm trọng như thế, là bởi theo lẽ thường tình mà nói một lần giao chiến với cả hai nước sẽ là một điều hết sức ngu xuẩn. Ngõa Lạt đã muốn xâm lược Tatar hẳn là không nên cùng quốc gia khác gây chiến mới đúng. Nhưng là Ngõa Lạt lại đi ngược với lẽ thường, tự nhiên mọi người sẽ không dự đoán được.
Nếu nàng lời nói của hắn, nhất định sẽ hiểu đượcnàng cũng chỉ là người vô tội bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh này mà thôi.
Quả nhiên, trầm mặc hồi lâu, Tử Nãi Dạ mới lén lút ngước đôi mắt to lên dò xét hắn:
“Thật vậy chăng?”
“Thật sự, ta thề.”
Lại nhìn hắn một hồi lâu, Tử Nãi Dạ rốt cục thoải mái thu hồi nước mắt tự trách.
“n! Thiếp đã hiểu, nhưng là, phu quân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Khăn lụa trước mặt theo nàng ủ rũ chảy xuống. trở lại Tây Vực trang phục của nàng cũng được thay đổi, cả mười mấy bím tóc cũng biến thành hai dải tóc dài yểu điệu, nhưng trên mặt lại bịt một chiếc khăn lụa (ta tự hỏi bịt mặt rồi người ta sao nhận ra được nữa mà oán với chả hận nhỉ?)
“Chỉ cần hỏi được chiến trường đang ở nơi nào, chúng ta liền qua đó giúp” Mặc Kính Trúc nhẹ nhàng nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ không để cho nghĩa phụ nàng chịu thiệt thòi đâu”
“Thiếp biết, nhưng là…” Tử Nãi Dạ chần chờ một chút: “Phu quân, thiếp biết chàng rất lợi hại, nhưng là, hai quân đối trận cũng không phải là chỉ có mười mấy người giao tranh mà thôi! Chỉ có chàng cùng Thẩm công tử, thật sự có thể giúp đỡ sao?”
Mặc Kính Trúc thản nhiên : “Đến lúc đó nàng sẽ biết, tin tưởng ta, ân?”
Ngừng một lát, Tử Nãi Dạ lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: “n, thiếp tin chàng” Vừa nói xong, phía trước liền truyền đến một trận vó ngựa dồn dập cùng tiếng kêu, khiến nụ cười trên môi Tử Nãi Dạ thoáng cái biến mất.
“Ngươi cái đồ hồ ly tinh, cư nhiên còn có mặt mũi trở về!”
Lọt vào tai một câu hồ ly tinh khiến Tử Nãi Dạ bất giác co rúm người, cuộn mình trong lòng Mặc Kính Trúc. Sợ hãi nhìn hai con ngựa đang chạy như điên tới, gần đến mới giơ hai chân trước lên dừng lại, tiện đà đạp đạp lên nền
“Lúc ta nghe nói vậy, còn không dám tin, không ngờ ngươi thật sự quay lại” A Bộ Na tức giận mắng: “Ngươi rốt cuộc quay lại làm gì? Chẳng lẽ ngươi làm hại đến Úy Ngột chúng ta còn chưa đủ sao?
“Ta… Ta… Ta…” Tử Nãi Dạ cắn môi dưới, không biết nên biện giải như thế nào mới tốt.
Một con ngựa khác tiến lên hai bước: “Tử Nãi Dạ” một người nữ nhân ung dung mỹ lệ giận dữ, lạnh lùng nói: “Ngươi không nên trở về, trừ phi ngươi nguyện ý hy sinh mình về với vương tử Mã Cáp Tha, bình ổn trận chiến này”
Không kìm được lại run rẩy một chút, Tử Nãi Dạ nắm chặt vạt áo của Mặc Kính Trúc, khẩn trương nói: “Không… Vương tẩu, ta…ta chỉ muốn hỗ trợ…”
“Hỗ trợ?” A Bộ Na cười nhạt, khuôn mặt lạnh lùng: “Thật tốt, ngươi lập tức đi theo chúng ta đến hồ Tam Đường, ngoan ngoãn đi cùng vương tử Mã Cáp Tha, làm cho Ngoã Lạt lui binh, như vậy là đại ân rồi!”
“Nhưng mà ta…”
Tử Nãi Dạ mới nói được ba chữ, Mặc Kính Trúc bỗng lên tiếng cắt lời: “Vị này chính là công chúa A Bộ Na?”
“Ách?” tới lúc này mới để ý đến còn có người đi cùng Tử Nãi Dạ, A Bộ Na kinh ngạc nhìn chằm chằm Mặc Kính Trúc: “Ngươi là ai?”
“Công chúa Tử Nãi Dạ là thê tử của ta” đối với sự ngạo mạn của A Bộ Na, giọng điệu của Mặc Kính Trúc không hề khách khí.
“Di? Nguyên lai ngươi chính là…” A Bộ Na nói một nửa, tiện đà trợn to hai mắt cẩn thận đánh giá hắn, trong mắt có thưởng thức, có ghen tỵ, có oán hận, cũng có khinh miệt, một đống lớn loạn thất bát tao, cuối cùng hợp lại thành một cậu vui sướng khi người gặp họa: “Như thế nào? Nhanh như vậy đã muốn trả về sao? Tốt lắm, ngươi đã không cần, vậy đem cho vương tử Mã Cáp Tha đi. Ta tin tưởng hắn sẽ không ghét bỏ nàng ta chỉ là dùng qua giầy cũ rồi đâu”
Đáy mắt hiện lên một tia uấn ý, nhưng Mặc Kính Trúc vẫn kiên nhẫn bảo trụ sự bình tĩnh ôn hòa
“Công chúa A Bộ Na, Tử Nãi Dạ đã là thê tử của ta, ta sẽ không đem nàng giao cho bất luận kẻ nào!”
“Vậy ngươi còn mang nàng ta quay về đây làm gì?” A Bộ Na giận dữ hỏi: “Nói cho nàng ta biết, giả trẻ Úy Ngột chúng ta không có nghĩa vụ phải hy sinh vì một người Hán như nàng. nếu không phải phụ vương cùng vương huynh kiên quyết phản đối, ta đã sớm phái người lôi nàng trở về đưa cho Vương tử Mã Cáp Tha rồi. Hiện tại các người đã tự động đưa đến cửa, vậy cũng đừng trách ta vô tình”
Trong tứ sư huynh muội, Mặc Kính Trúc là người ổn trọng nhất, lại có tính nhẫn nại ôn hòa, nhưng không có nghĩa hắn không biết nóng giận. Hơn nữa trong quan niệm của hắn, nữ nhân không phân biệt đẹp hay xấu, thông minh hay ngu ngốc, chỉ là biết cách ăn nói hay không thôi. Tử Nãi Dạ chính là một nữ nhân dịu ngoan biết cách ăn nói.
Nhưng nữ nhân đang đứng trước mặt này rõ ràng là chỉ biết rít gào, còn lại chả biết cách ăn nói cho giống nữ nhân. Gặp phải loại nữ nhân này, Mặc Kính Trúc bình thường sẽ không nói gì nhiều, nếu đối phương thực sự ngang ngược không phân rõ phải trái, hắn sẽ càng lười mở miệng.
Cho nên ──
Không hề để ý tới A Bộ Na: “Đi thôi, Tử Nãi Dạ, chúng ta đến hồ Tam Đường” Mạc Kính Trúc nói xong kéo cương ngựa rời đi.
“Hồ Tam Đường?”
“Đúng, chiến trường ở đó, chúng ta mau chóng đi, hẳn là còn kịp” hắn lập tức kẹp chân thúc ngựa rời đi.
Nhìn bọn họ thực sự hướng Hồ Tam Đường đi đến, A Bộ Na bất giác kinh ngạc kinh hô một tiếng: “Các người…” rồi lập tức giương roi quất mạnh xuống mông ngựa đuổi theo, không quay đầu lại mà hô to: “Tira Cổ Lệ, nói với phụ vương ta cũng đi hồ Tam Đường”
Tira Cổ Lệ cả kinh, cũng lớn tiếng hô to: “Không được a! Phụ vương có nói qua muội không thể đi a!”
“Ta… Ta đi dẫn đường!” Thanh âm đã xa đến nỗi không nghe được
“Nhưng là…” Tira Cổ Lệ dừng lại, ảo não nhìn bóng dáng đã biến thành một chấm đen: “Dẫn đường gì chứ? Có Tử Nãi Dạ ở đó còn cần muội phải dẫn đường sao?”
Cuối tháng mười, ở phía nam núi Thiên Sơn tộc nhân Úy Ngột vẫn vất vả cần cù làm công tác chuẩn bị để năm sau nông canh, mà phía bắc Thiên Sơn đã sớm tiến vào mùa nông nhàn.
Gió ven hồ mát lạnh, quanh hồ Bali là nhưng vạt cỏ đã héo rũ, thương đạm. Trong cảnh hoàng hôn càng tiêu điều, khói sương mênh mông.
Càng về đêm, gió lạnh càng ghê người, lan vào tận trong xương, mà rừng thông cũng rắc rắc kêu lên những tiếng như nức nở, như thầm oán, thì thầm…
“Có lạnh không?” Bên cạnh đống lửa, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn núp vào trong lòng vị hôn phu, Mặc Kính Trúc ôn nhu hỏi: “Có muốn vào lều ngôi chờ không?
Tuy rằng hồ Bali nằm cách biệt một bên, nhưng lại là nơi để nuối trồng thủy sản, cho nên có nhiều lều dựng sẵn, sau khi dọn dẹp một cái lều, Thẩm Quân Đào mới đi tìm bữa tối.
“Không cần” Tử nãi Dạ tham lam rúc trong lòng hắn: “Như vậy là tốt rồi” Cho dù có lạnh thêm thì đối với nàng lúc này trong lòng phu quân mới là ấm áp nhất, an toàn nhất. Bắt đầu từ ngày hắn cứu nàng, nàng liền cho rằng như vậy.
Vì vậy, Mặc Kính Trúc không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đem áo choàng quấn quanh, tận lực giúp nàng tránh gió lạnh thổi. A Bộ Na ngồi đối diện nhìn, bất giác tức giận, tộc nhân của nàng đang vì nữ nhân này mà chiến đấu, vậy mà nàng ta lại chỉ biết cùng với vị hôn phu khanh khanh ta ta.
“Này! Các người rốt cục là muốn đi làm cái gì nha?” nàng châm chọc Mặc Kính Trúc: “Hay là ngươi thật sự tính đem nàng ta đưa cho vương tử Mã Cáp Tha?” trừ bỏ lý do này, nàng thực không nghĩ ra lý do khác.
“Ta nói rồi, Tử Nãi Dạ là thê tử của ta” Mặc Kính Trúc không có sinh khí, chỉ lập lại: “Ta sẽ không giao nàng cho bất luận kẻ nào”
“Tử Nãi Dạ có nói các ngươi là tới để h
“Công chúa A Bộ Na, phương thức hỗ trợ cũng không phải chỉ có một loại!”
“Không chỉ một loại? không thể nào…” A Bộ Na đột nhiên cười khinh miệt, ánh mắt trào phúng: “Không thể nào các ngươi là tới giúp bọn ta đánh giặc?”
“Công chúa A Bộ Na” Mạc Kính Trúc bình tĩnh nhìn nàng ta: “Chỉ có chiến thắng sự khiêu khích của Ngõa Lạt, Ngõa Lạt vương mới biết được Úy Ngột không dễ bị khi dễ, sau này mới không dám một lần nữa khinh vuốt râu hùm”
A Bộ Na cười lớn: “Cho dù như vậy rất tốt, nhưng là Mặc công tử, tuy vương huynh nói ngươi luyện qua chút công phu phòng thân, ngươi đã gặp qua đánh giặc sao? Đánh giặc thật sự chính là giết bên này, chém bên kia, thật sự sẽ có người chết, chứ không phải loại ngươi một quyền ta một cước đánh nhau đâu”
Mặc Kính Trúc sắc mặt thâm trầm lại, mí mắt hạ xuống không ý kiến.
A Bộ Na lại nghĩ hắn cam chịu, ánh mắt khinh thường: “Ngươi a, mạnh miệng cũng ở mức này thôi! Đừng để đến lúc gặp đao quang kiếm ảnh liền bị dọa, nhìn thấy người chết liền hôn mê, sẽ rất là khó coi nha!”
“Sẽ không” vẫn một mực ẩn nhẫn hồi lâu, Tử Nãi Dạ rốt cục không nhịn được lơn tiếng kháng nghị: “Phu quân rất lợi hại, sẽ không vô dụng giống những lời ngươi nói đâu” Nhạo báng nàng cũng không sao, mắng nàng cũng được, vô luận nguyên nhân chân chính là cái gì đi nữa, nhưng vì giờ phút này Ngõa Lạt lấy nàng làm lý do công kích Úy Ngột, cho nên nàng bị mắng cũng là lẽ đương nhiên, nhưng sao lại có thể mắng phu quân của nàng chứ?
A Bộ Na lạnh lùng nhìn: “Làm sao ngươi biết? ngươi tận mắt thấy qua sao?”
“Cái này…” Tử Nãi Dạ ấp úng: “Không.. không có, bất quá…”
“Đó là ngươi nghe hắn nói?”
“Cũng không phải, mà là…”
“Người khác nó
“Cũng không phải, là…”
“Vậy ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định Mặc công tử thật sự lợi hại đây?”
Vốn là không thể chỉ căn cứ vào lý do nàng tín nhiệm, hiện tại nếu nàng nói ra, khẳng định không được chấp nhận!
Tử Nãi Dạ nhăn mặt liều mình nghĩ, càng dùng sức nghĩ, lại càng không ra, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng lên, nàng mới thốt lên: “Chàng…chàng nói chàng sẽ bảo hộ ta, cho nên chàng nhất định lợi hại như vậy”.
A Bộ Na sửng sốt, lập tức cười thất thanh: “Lời này mà ngươi cũng nói ra được, thật là nực cười”
Tử Nãi Dạ xấu hổ, hai má càng đỏ: “Ta…ta…” vẫn không muốn nhận thua.
“Tử Nãi Dạ” Mặc Kính Trúc đột nhiên nâng khuôn mặt nàng qua ngăn lại ánh mắt tràn ngập oán hận kia: “Nàng đói chưa? Quân Đào đã trở lại rồi”
“Nhưng là…” Tử Nãi Dạ còn muốn quay về xem A Bộ Na bên kia, nhưng dưới cằm lại bị Mặc Kính Trúc nhanh bắt lấy hướng trở lại, chỉ có hai con mắt đen láy vẫn liều mình nhìn sang, cực đáng yêu.
Mặc Kính Trúc nở nụ cười: “Tử Nãi Dạ, nãi còn nhìn nữa, mắt sẽ bị lệch đó!”
Tròng mắt lập tức chuyển về: “Sẽ không đâu!”
“Nàng ăn thịt không?” Mặc Kính Trúc thừa cơ chuyển đề tài.
“Ăn a!” Dứt lời, liền thấy Thẩm Quân Đào một bên tay là chim trĩ, một tay là con thỏ, ung dung chạy lại: “Oa thật nhanh nha!” Bọn họ còn chưa có trở lại nha!
Cái gọi là bọn họ, chính là hai hộ vệ đuổi theo sau bảo hộ cho A Bộ Na, bọn họ tìm lều cho A Bộ Na xong cũng chạy đi tìm thức ăn, nhưng là còn đi trước Thẩm Quân Đào một lúc! Vậy mà lúc này, Thẩm Quân Đào đã trở lại rồi, hai tên hỗn đản kia còn ở bên ngoài mò cá, quả thực chính là cố ý bôi xấu mặt mũi của nàng mà! A Bộ Na căm nghĩ.
Cho đến khi Thẩm Quân Đào đem thỏ và chim trĩ xử lý xong xuôi sạch sẽ, xiên qua cành cây đặt trên giá bắt đầu nướng thì hai vị kia mới lầm lũi trở về.
“Các ngươi như thế nào tới bây giờ mới trở về?” A Bộ Na tức giận chất vấn.
Hai người kia bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng hiểu, A Bộ Na kiêu căng thành tính, bởi bọn họ bình thường không ai nhanh hơn nên nhìn tổng cũng không thấy chậm. Đáng ghét, vì cái gì lại phái bọn họn đến hầu hạ vị công chúa điêu ngoa này chứ.
Bọn họ thà là đi chăm lạc đà còn hơn!
Yên lặng, hai người cùng đi xử lý con mồi. Trong thời điểm này, cãi lại chỉ có nhận lại hậu quả càng bi thảm thôi, người thông minh hẳn nên tạm thời câm điếc đi!
Ướp thêm chút hồi hương, muối cho thịt thỏ nướng, Thẩm Quân Đào mỉm cười nhìn Tử Nãi Dạ: “Công chúa, người thực sự không ăn thịt heo sao? Người Hán chúng ta lại ăn rất nhiều thịt heo nha!”
Kỳ thật từ khi Mặc Kính Trúc thành thân cùng nàng hắn liền không cần gọi nàng là công chúa Tử Nãi Dạ nữa. Nhưng là hắn lại không thốt ra được câu: Đại phu nhân.
Nàng đại sao?
Không, nàng tuyệt đối không có lớn, thậm chí còn có chút nhỏ bé
Nàng giống một phu nhân sao?
Cũng không, nàng chẳng có được một nửa điểm khi khái của phu nhân, ngay cả uy phong của công chúa hay của một đại tiểu thư cũng không có. Lại còn nhát gan như thỏ, quá đáng hơn nữa là nàng cư nhiên sợ hãi đệ nhất vũ trụ, vô địch vạn người mê là hắn đây, điểm này thực khiến hắn thương tâm a!
Nói thực ra, hắn là thay nàng cảm thấy có điểm mất mặt, cho nên hắn đơn giản tiếp tục kêu nàng một tiếng công chúa. Dù sao gọi vậy cũng không sai, Đại gia thoạt nhìn cũng không có mất hứng, chính là đại gia có đôi lúc cũng kêu nàng là công chúa nh
Tử Nãi Dạ nghe vậy, hai mắt tròn vo chớp lấy vài cái, mới đột nhiên tựa vào vai Mặc Kính Trúc, ghé tai hắn nói nhỏ: “Phu quân, chờ ta trở lại Trung Nguyên mới ăn thịt heo nha?”
“Không sao cả” Mặc Kính Trúc ân cần mỉm cười: “Nàng có ăn được hay không cũng không quan trọng, nàng không cần miễn cưỡng chính mình”
Yên lặng cười cười ngượng ngùng, Tử Nãi Dạ vẫn nhỏ giọng nói: “Kỳ thật không phải là thiếp không ăn được, thực ra thiếp chính là thích ăn thịt nướng, còn có chân giò nữa. Đến giờ hồi tưởng lại thiếp vẫn còn chảy nước miếng nha. Nhưng là ở đây không được ăn cho nên thiếp liền không thể ăn.”
Mặc Kính Trúc giật mình: “Ta hiểu rồi, chúng ta quay về Trung Nguyên sẽ ăn, ăn thịt nướng cùng chân giò, ân?”
Sợ hãi liếc mắt nhìn A Bộ Na ở đối diện một cái, thấy nàng ta không chú ý, lúc ấy Tử Nãi Dạ mới vui mừng gật đầu: “còn có đầu sư tử om (đừng có nói với ta các nàng nghĩ là đầu của con sư tử thật nhá, ta để ảnh chú thích ở dưới ^^ chính ta cũng chả biết là món gì nữa nà), thịt xào chua ngọt, lẩu vịt” thanh âm càng ép nhỏ lại “Bất quá, lẩu vịt không nên cay quá, chỉ cay một chút là đủ rồi”.
Mặc Kính Trúc nhịn cười: “Được, được, còn có sao?”
“Có a, có a!” Thanh âm càng nhẹ: “Còn có thịt kho, cửu chuyển ruột già, canh năm tràng vượng (bạn không biết, chắc món về lòng phèo gì đấy)… n! canh năm tràng vượng cũng không thể quá cay, còn có thịt muối, còn có món này thiếp chưa được ăn qua, nhưng là nghe nói ăn rất ngon, rất giòn… Ách, đó là món gì thiếp cũng không biết, nhưng nương thiếp nói ăn rất ngon, vậy nhất định là thật sự rất ngon. Còn có chính là…”
Trời ạ! Nàng là nghĩ đến hiện tại đang ở tiệm mà gọi món ăn sao? Mặc Kính Trúc không khỏi thấy thú vị giơ lên khóe miệng. Chậc chậc! Nhìn tiểu cô nương này thật đúng là hiểu biết mỹ thực, toàn bộ đều là ngự thực cung đình! Bất quá, nàng vốn là có tư cách để ăn nha, tương lai sẽ thỉnh nhạc phụ mời nàng ăn!
Bữa tối qua đi, mọi người đều tự quay về lều của mình nghỉ ngơi, tính để hôm sau đi sớm, cố gắng một chút thì giữa trưa hẳn là có thể tới được hồ Tam Đường.
Đôi mắt mở to, Tử Nãi Dạ như thế nào cũng không thể ngủ được, cứ có cảm giác có chuyện vướng mắc trong lòng thực không thoải mái, nhưng lại không nghĩ ra đó là chuyện gì. Nàng đành cứ dựa vào lòng Mặc Kính Trúc mà liều mình suy nghĩ, thẳng đến khi…
“Không ngủ được sao?”
Nghe thấy thanh âm của Mặc Kính Trúc, nàng liền “A!” một tiếng, đã nghĩ ra rồi : “Phu quân, A Bộ Na tính tình luôn thực nóng nảy, nàng lại không thích thiếp, cho nên nói chuyện khó tránh khỏi đụng chạm, cũng không phải đối với chàng có thành kiến, chàng trăm ngàn lần đừng nên trách nàng ấy, cũng đừng vì vậy mà không vui nha”.
“Như thế nào, liền vì chuyện này mà không ngủ được?” Mặc Kính Trúc thương tiếc than nhẹ: “Thật khờ quá, nàng nghĩ ta là người lòng dạ hẹp hòi vậy sao?”
Aiz… như thế nào lại thành ra như vậy?
Tử Nãi Dạ vừa nghe, không khỏi nóng này: “Không phải, không phải đâu phu quân, chàng trăm ngàn lần đừng hiểu lầm ý thiếp, thiếp chỉ là…”
Xem nàng gấp đến mức muốn vùng dậy, Mặc Kính Trúc vội vàng ôm lấy nàng quay về trong lòng mình: “Đùng nóng vội, đừng nóng vội, ta không có hiểu lầm nàng, cũng không có trách nàng, lại càng không có bị mất vui, nàng không cần lo lắng. Đối với ta mà nói, nàng tựa như một tiểu cô nương ngây thơ, nếu ta giận nàng vậy chẳng phải ta cũng thực ngây thơ hay sao?”
Tử Nãi Dạ tròn mắt nhìn: “Thật sự?”
“Thật sự” Mặc Kính Trúc ôn nhu nói: “Ta đâu cần lừa nàng, đúng không?”
Lại tròn mắt nhìn, nhưng trên môi đã nở một nụ cười ngọt ngào: “n! Thiếp tin chàng.”
Nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng: “Vậy còn nàng?” Mặc Kính Trúc hỏi lại: “Nàng không tức giận sao? Nàng nói nàng ta không thích nàng, lại đối với nàng như vậy, nàng đều không tức giận sao?”
Tử Nãi Dạ thở dài, vòng tay ôm trụ thắt lưng hắn: “Sẽ không a, nương thiếp có nói qua, có đôi khi bị người ta ghét cũng không thể nề hà, tựa như nàng ấy như vậy không phải là nàng ấy sai, cũng không nhất định là lỗi của thiếp, nếu như mình xác định mình không có làm chuyện gì sai, vậy hẳn là do nàng ấy thôi. Thật giống như chúng ta chán ghét con chuột, tuy rằng nó không trêu chọc gì chúng ta, nhưng vẫn thấy chán ghét nó, vậy có thể trách nó hay sao?”
“Nhạc mẫu là một người nữ nhân thông tuệ”
“Thiếp cũng thấy là như vậy”
“Nhưng là…” Mặc Kính Trúc chần chờ một chút : “Nhạc phụ từng nói với ta, nàng trước đây là một nữ hài tử tính tình hướng ngoại, vô cùng hoạt bát, như thế nào hiện tại lại…”
Một hồi thật lâu, Tử Nãi Dạ không hề lên tiếng, Mặc Kính Trúc còn tưởng nàng đã ngủ, vừa định buông tha, nàng lại thình lình mở miệng, từ trong lòng hắn mà thốt lên.
“Mẹ thiếp bị bọn họ giết, liền ở trước mặt thiếp mà bị bọn họ giết hại”
“… Ta biết.”
“Nhưng là, trước khi bị bọn họ giết hại, vì để chờ người đàn bà kia, chúng ta bị giam cầm một trận.”
“Ta cũng biết.”
“Lúc ấy thiếp thực tức giận, thiếp cùng nương không có làm sai điều gì, để bị bọn họ truy sát? Cho nên, thiếp cực lực phản kháng, còn mắng bọn hắn, cắn bọn hắn, đá bọn hắn…” Thanh âm của nàng càng rầu rĩ “…Thế là bọn hắn liền đánh nương, khi dễ nàng để cảnh cáo thiếp, thậm chí còn trước mặt thiếp…” Hai tay bé nhỏ chợt túm lấy vạt áo sau lưng hắn nắm lấy : “Cường bạo nàng, một lần lại một lần cường bạo nàng.”
Hít sâu một hơi, Mặc Kính Trúc bất giác ôm chặt nàng: “Tử Nãi Dạ…” hắn đau lòng khẽ gọi tên nàng.
“Khi đó thiếp mới biết, thiếp không nên phản kháng lại, bởi vì bọn hắn…” Tử Nãi Dạ dừng một chút : “Bọn hắn là cốọc thiếp, bọn hắn muốn để cho thiếp lại tức giận, thế sẽ lại tiếp tục khi dễ nương, làm thế bọn hắn sẽ thích thú, bọn hắn thưởng ngoạn như vậy cho tới khi người đàn bà kia đi vào mới thôi…”
Mặc Kính Trúc cảm giác được vạt áo trước ngực hắn đã ướt một mảng lớn: “Tử Nãi Dạ, không cần nói nữa” hắn đau lòng van vỉ “Không cần nói nữa”
Nhưng Tử Nãi Dạ dường như không nghe được, vẫn tiếp tục nói hết: “…Bọn họ đem hết mọi thủ đoạn mà không ai có thể tưởng tưởng ra nổi mà bức bách thiếp, nhưng vì nương, thiếp chỉ có thể nhẫn nại. Càng nhẫn như vậy, chỉ cần vừa thấy có người xuất hiện ở cửa, mặc kệ là ai, chỉ cần là người, toàn thân thiếp cũng không tự chủ được mà run rẩy không ngừng, sợ hãi vô cùng…”
Mặc Kính Trúc thở dài càng ôm chặt lấy nàng.
“Nhưng là, bọn họ vẫn không chịu buông tha cho thiếp, bọn họ thậm chí còn bắt đầu đe dọa thiếp, nói sẽ chà đạp thiếp giống như chà đạp nương, thiếp sợ hãi, thật sự rất sợ hãi, vì thế, chỉ cần bọn họ đụng tới thiếp, thiếp liền không cách nào tự quyết mà thét chói tai; thiếp không nghĩ sẽ kêu lên như vậy, thật sự không nghĩ kêu, nhưng là khi đó tthiếp mới có tám tuổi, thiếp…” Tử Nãi Dạ nghẹn ngào: “Thiếp không khống chế được chính mình…”
“Ta hiểu được, ta hiểu được!” Mặc Kính Trúc ôn nhu nói: “chuyện đó không thể trách nàng, thật sự không thể trách nàng.”
“Sau đó… Người đàn bà kia đến đây, đi bên người bà ta còn có một nữ nhân khác, chính là bà bà mà phụ thân phái ở bên người chúng ta để chiếu cố chúng ta. Ông ấy nói: nếu không thể tín nhiệm bà ấy, trên thế giới này liền không còn có người nào đáng để tín nhiệm nữa.” Tử Nãi Dạ oán hận nói: “Ông ấy nói như vậy, nhưng chính bà ấy đã bán đứng chúng ta!”
Mặc Kính Trúc thở dài.
“Khi đó, thiếp đã học được một điều: trên thế giới này không ai là đáng tin cả, vô luận là nam nhân hay nữ nhân, bao gồm cả phụ thân. Ông ấy từng thề son sắt sẽ bảo hộ cho chúng ta, rõ ràng đã nói bà bà kia sẽ không bán đứng chúng ta, nhưng là kết quả lại…”
“Nhưng là, Tử Nãi Dạ, lúc đó ông ấy là vội vàng…”
“Thiếp mặc kệ lúc đó ông ấy bận những việc gì!” Tử Nãi Dạ ngẩng kiều nhan hỗn độn nước mắt nghẹn ngào: “Là người đàn bà kia hạ lệnh giết nương, vì cái gì ông ấy không trừng phạt bà ta? Còn có, đệ đệ của người đàn bà kia đi đầu cùng cái mấy nam nhân cùng nhau cường bạo nương, cũng là hắn nghe lệnh người đàn bà kia mà giết nương, vì cái gì hắn cũng không sao? Ngay cả bà bà đã bán đứng chúng ta cũng không sao hết, vì cái gì? Vì cái gì?”
Đối với lời chỉ trích bén nhọn của Tử Nãi Dạ, Mặc Kính Trúc chỉ có thể uyển chuyển giải thích: “Tử Nãi Dạ, nhạc phụ cũng không biết nhạc mẫu bị cường bạo, về phần Chân bà bà, nhạc phụ đã đem bà ấy đi xử tử!”
“Vậy người đàn bà kia thì sao?” Tử Nãi Dạ tiếp tục chất vấn, gặp Mặc Kính Trúc bất đắc dĩ nhắm mắt, liền kêu lên ăn vạ: “Thiếp mặc kệ! Thiếp mặc kệ! Cho dù nương di ngôn bảo thiếp tuyệt đối không thể hận ông ấy, nhưng là người đàn bà kia một chút đều không có việc gì, chỉ bằng điểm này, thiếp liền không thể tha thứ ông ấy!”
Mặc Kính Trúc còn định nói thêm, nhưng lời vừa muốn thốt ra lại thu trở về, chỉ ôn nhu vuốt ve lưng của nàng, trấn an nàng.
Hắn nhìn ra được, Tử Nãi Dạ ngoài miệng kêu gào nói không thể tha thứ cho phụ thân nàng, kỳ thật nàng cũng hiểu được trên đời này có rất nhiều việc thân bất do kỷ, cho nên, nàng đã sớm thuận theo di ngôn của thân nương mà không hề oán hận phụ thân nữa. Nếu không nhắc tới phụ thân khẩu khí sẽ không thể bình thản như vậy được, hơn nữa, nàng cũng sẽ không ngoan ngoãn theo ý của ông ấy mà gả cho hắn.
Lúc này, nàng cũng chỉ là phát tiết vì nhớ lại bi thương cùng phẫn nộ do sự kiện năm đó gây cho nàng mà thôi, chờ xúc động qua đi, nàng tự nhiên hồi phục nguyên trạng.
Nhưng mà, cái loại sợ hãi người, lại không thể tín nhiệm bất luận người nào, bị thương tổn, bị uy hiếp sợ hãi, dường như vĩnh viễn không biến mất được, vẫn thâm căn cố đế khắc ở lòng nàng, ngày ngày đêm đêm dày vò nàng. Cho nên, nàng mới có thể nhát gan đến thế, mới có thể ôn thuần đến vậy, không dám có bất cứ ý niệm phản kháng nào, tất cả đều là di chứng sự kiện năm đó gây ra.
Kỳ thật nàng coi như là đã rất kiên cường rồi, nếu không, trải qua sự kiện năm đó, nàng căn bản không thể bảo trì cá tính thiện lương cho tới bây giờ.
Nàng sẽ bị sợ hãi đánh bại, nàng sẽ bị phẫn hận áp chế, nàng sẽ đối xử độc ác với mọi người!
Nhưng là nàng không có làm như vậy.
Nghe sinh phụ nàng nói, sau khi thân nương qua đời, nàng thủy chung không thể cùng bất luận kẻ nào tiếp cận, cũng vô pháp ra tiếng nói chuyện, chỉ biết trốn ở trên góc giường sáng nhất mà phát run, vừa thấy chỉ biết nàng là thật bị sợ hãi, cho nên, ông ấy mới vội vàng đem nàng đưa đến Tây Vực, để bảo đảm nàng sẽ không gặp phải loại sự tình tương tự nữa.
Nhưng nàng vẫn còn có thể tha thứ cho sinh phụ, nàng cũng còn có thể thay người luôn chán ghét nàng, sai đãi với nàng mà nói tốt, nàng thủy chung vẫn là người thiện lương như vậy.
Một tiểu nữ nhân như vậy, như thế nào không khiến người khác thương tiếc đây!
Vô luận hắn thực hiện cọc hôn ước này là do trách nhiệm, nhưng hắn không oán hận, bởi đối tượng là một người nữ nhân đáng giá để hắn thương tiếc, khiến hắn cam tâm tình nguyện mà thương yêu nàng.
“Vậy còn ta? Nàng cũng sẽ sợ ta, không tín nhiệm ta sao?”
Lại là một trận trầm mặc, sau đó nàng mới chần chờ nâng lên hai tròng mắt.
“n ── thật sự rất kỳ quái nha!” Nàng hoang mang chớp mắt: “Theo lần đầu gặp gỡ chàng, thiếp đã không thấy sợ chàng chút nào! Thiếp cũng không biết vì sao lại như vậy, nhưng thiếp chính là tin tưởng chàng sẽ không thương tổn thiếp, hơn nữa còn hết sức tin tưởng chàng trong mỗi một câu nói. Cho dù từng có nghi hoặc trong nháy mắt, nhưng chỉ cần vừa thấy ánh mắt ôn nhu của chàng, thiếp sẽ không còn hoài nghi nữa!”
Mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong đã lòng thật cao hứng: “Chỉ có ta sao?” Mặc Kính Trúc lại hỏi.
Lập tức dùng sức gật đầu một cái, không cẩn thận đánh lên cằm hắn, nàng ôi một tiếng khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, sau đó lại vỗ về cằm hắn: “Đúng vậy, liền chỉ mình chàng thôi, những người khác thiếp đều thấy sợ, đặc biệt là nam nhân. Trừ bỏ phụ vương (chỗ này là cha nuôi nhé) cùng vương huynh, nam nhân khác chỉ cần hơi tới gần một chút, thiếp sẽ nhịn không được mà phát run, nếu không cẩn thận đụng thiếp một chút, thiếp khẳng định sẽ thét chói tai cho hắn nghe!”
Lập tức hiểu được đây là do năm đó thân nương bị cường bạo, cùng với bị người đe dọa trong trí nhớ liền gây ảnh hưởng đến nàng. Nghĩ đến đây, Mặc Kính Trúc không khỏi thầm nghĩ một tiếng nguy hiểm thật, may mắn đêm tân hôn hắn đi trước chuốc rượu nàng đến hôn mê, mời nàng mơ mơ màng màng cùng hắn thành tựu vợ chồng chi thực, nếu không sẽ không biết được nàng sẽ thét chói tai thành bộ dáng gì nữa!
Tuy biết rằng sau này hắn có cùng nàng thân thiết thì nàng sẽ không có phản ứng sợ hãi, nhưng lúc này hắn nghĩ rằng, muốn chung sống tốt với nàng hẳn là phải nhẫn nại thôi. Tóm lại, xem ra về sau hắn vẫn là không chạm đến nàng sẽ tốt hơn.
Vừa mới hạ quyết định này, Tử Nãi Dạ liền thình lình đem bàn tay nhỏ bé lành lạnh với vào nội sam hắn vuốt vuốt.
“Phu quân.”
Hắn hít một ngụm khí, muốn ngăn cản nàng khiêu khích vuốt ve: “Chuyện gì?”
Nàng tránh tay hắn ra, tiếp tục đi xuống dưới: “Chàng hôm nay không cần sao?” (á, sắc nữ)
Hắn cắn răng: “Nàng… muốn sao?”
Cúi đầu, “Nếu… Nếu thiếp nói muốn thì sao?” Tử Nãi Dạ ngập ngừng nói, thanh âm nhỏ cơ hồ nghe không được.
“Nàng không sợ sao?”
“Nhưng là thiếp không sợ chàng nha!” Tử Nãi Dạ nỉ non: “Hơn nữa, thiếp thích cảm giác khi đó, thật thoải mái nha!”
Tốt lắm, vừa mới quyết định thu hồi!
Mặc Kính Trúc không hề hé răng, nghiêng người khẽ đem tiểu nữ nhân mới vừa thề sẽ không chạm đến sẽ tốt hơn này đặt ở dưới thân mình, mà Tử Nãi Dạ cũng thuận thế đem hai cánh tay trắng nõn mềm mại vòng lên cổ của hắn, nhẹ nhàngặp môi cánh hoa mật mật thiếp khép lại.
Ngoài lều, bắc phong (gió bắc chăng?) vù vù thổi, hàn đêm lạnh như băng, trong lều, cúi đầu ngâm thở gấp, ổ chăn thật sự ấm áp!
Trên dây oanh thánh thót
Khuyên ta sớm về nhà
Song biếc người như hoa
< Bồ tát mạn kỳ 2—Vi Trang >
Tuy rằng đã là cuối thu, Hỏa Châu vẫn nắng nóng như mùa hạ, thỉnh thoảng những cơn gió mạnh thổi tới kéo theo bao nhiêu là cát bụi, có khi còn tạo thành cơn lốc, không cẩn thận sẽ bị cuốn bay từ Bắc Cương tới tận Nam Cương luôn.
Nhất là tại Hỏa Diệm Sơn, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống những khối đá phản chiếu lại sáng loáng, những dòng khí nóng cuồn cuộn bay lên giống như có đống lửa lớn đang hừng hực thiêu đốt, từ xa nhìn lại như có một con cự long màu đỏ đang giơ nanh múa vuốt. Nhưng bởi địa hình cùng phân bố sông ngòi, tại vùng trung du và chân núi lại có nhiều bóng râm khiến nơi đây thoát khỏi ánh mặt trời nóng bỏng tạo nên phong cảnh thực tú lệ, nước chảy róc rách, còn thoang thoảng đâu đây mùi hương của dưọt và trái cây.
Tháng mười là mùa thu hoạch, còn chưa tới thành Hỏa Châu đã nghe thấy người dân Úy Ngột hoan xướng khúc ca thu hoạch. Giữa hai ngọn núi là một thung lũng trồng nho, có khe nước chảy qua, hai bên mặt sườn núi xanh mướt lá cây, xen kẽ là những cây ăn quả khác. Thấp thoáng những bức tường vôi trắng của nông trại nép bên những tán cây xanh mát, chính là nơi để ủ ra những bình rượu nho thơm ngọt.
Những giàn dây leo đan vào nhau, đường đi cũng uốn lượn theo, đi qua chỉ cần khẽ vung tay cũng có thể chạm được vào các loại trái cây đang chín. nào là nho không hạt, rồi dưa hấu, dưa lê ngọt mát…mùi trái cây quyện với mùi rượu nho ủ say lòng người.
Người nông dân Úy Ngột đang bận rộn đi xuyên qua những giàn cây, hái đầy bồ thành quả của một năm lao động, miệng ngâm xướng nhẹ nhàng, chỉ cần nhìn và nghe cũng đủ biết tâm tình vui sướng của họ.
Nhưng loại không khí hân hoan này càng tới gần thành Hỏa Châu lại càng ít đi. Những tộc dân trước kia trông thấy Tử Nãi Dạ đều mỉm cười hoan nghênh giờ phút này lại thay bằng vẻ mặt oán hận bất đắc dĩ. Trong lòng Tử Nãi Dạ tràn đầy nghi hoặc, hốt hoảng kéo lấy Mặc Kính Trúc mà hỏi: “Vì sao lại như vậy? vì sao chứ?”
Mặc Kính Trúc cùng Thẩm Quân Đào không hẹn mà cùng đảo mắt nhìn nhau.
“Bắt đầu sao?”
“Hẳn là bắt đầu.”
Hai người cứ thần bí nói những câu mập mờ khiến Tử Nãi Dã càng thêm hoang mang, nhìn bên này một chút, ngó bên kia một chút: “Hai người…hai người rốt cuộc là đang nói cái gì a? cái gì mà bắt đầu? nói cho người ta đi!”
Mặc Kính Trúc trầm ngâm một lúc rồi lập tức phi thân ngồi phía sau Tử Nãi Dạ, Thẩm Quân Đào nhanh chóng bắt lấy dây cương Mặc Kính Trúc vừa đưa, đột nhiên gánh nặng trên lưng bay mất, con ngựa nhất thời mừng rở ngẩng đầu hí vang.
“Công chúa, ta cũng đã nói với nàng, Ngõa Lạt vương sẽ tìm lý do để xâm lược Úy Ngột rồi mà” Mạc Kính Trúc ôm lấy Tử Nãi Dạ, giọng điệu trầm xuống: “Ta nghĩ, hẳn là đã bắt đầu rồi, cho nên tộc nhân Úy Ngột mới oán trách nàng như vậy, Ngõa Lạt vương kh định là lấy nàng làm lý do. Vô luận bọn họ từng yêu thích nàng như thế nào, dù sao nàng chỉ là một người Hán, thân nhân của mình vẫn quan trọng hơn là nàng. Cho nên thời điểm này, bọn họ vẫn là lựa chọn tộc nhân của mình a”
Tử Nãi Dạ nghe vậy chấn động: “Ý chàng là, thật sự… Thật sự bắt đầu đánh giặc sao?”
“Đúng vậy.”
“Trời ạ, trời ạ! Cư nhiên thật sự… Thật sự…” Tử Nãi Dạ kinh hô, môi anh đào hé mở sửng sốt, cuối cùng lại rưng rưng cúi đầu ảm đạm: “Đều tại thiếp!” Nàng nức nở tự trách nói. Mặc Kính Trúc tuy rằng đã có cảnh báo trước, nàng cũng đã tin tưởng, nhưng vẫn nhịn không được hy vọng hết thảy đều là do Mặc Kính Trúc quá lo, không ngờ, vẫn là không tránh né được.
Biết nàng nghĩ như vậy! Mặc Kính Trúc thầm than, hai tay dùng lực nhấc bổng nàng lên rồi xoay lại để nàng đối diện mình, ôn nhu ôm lấy nàng, để nàng tựa vào trước ngực mình.
“Tử Nãi Dạ, chuyện này không thể trách nàng, chỉ tính là nàng gặp phải xui xẻo, vận xui một chút thôi.” Hắn nhẹ giọng khuyên: “Cho dù không có lý do là nàng, Ngoã Lạt vương vẫn sẽ tìm lý do khác để khai chiến, cũng giống như hắn lấy lý do Thiên triều trừ khấu mà tấn công Tatar; rồi còn lấy lý do Trữ Hạ, Cam Túc đều là người Mông Cổ mà yêu cầu Thiên triều phải cho đi. Hết thảy các lý do đều nhằm mục đích mở rộng lãnh thổ của bọn họ. Ngay cả việc Mã Cáp Tha coi trọng nàng cũng chỉ là một nước cờ của Ngõa Lạt vương mà thôi” Đây đều là sự thật, liệu nàng có chịu tin hắn hay không đây.
Với sự hiểu biết mấy ngày về nàng, hẳn là nàng sẽ tin thôi. Bởi nàng không ngu ngốc, tuy bề ngoài nàng nhìn ngô nghê, nhưng kỳ thực nàng chẳng qua chỉ có điểm nhát gan, cá tính lại đơn thuần chút mà thôi.
Nếu Úy Ngột cùng Ngoã Lạt là láng giềng, nàng hẳn đã nghe tộc nhân nhắc tới tác phong bá đạo cùng dã man của Ngoã Lạt vương, mà Thổ Lỗ phiên vương cha nuôi nàng sở dĩ không dự đoán được sự tình sẽ nghiêm trọng như thế, là bởi theo lẽ thường tình mà nói một lần giao chiến với cả hai nước sẽ là một điều hết sức ngu xuẩn. Ngõa Lạt đã muốn xâm lược Tatar hẳn là không nên cùng quốc gia khác gây chiến mới đúng. Nhưng là Ngõa Lạt lại đi ngược với lẽ thường, tự nhiên mọi người sẽ không dự đoán được.
Nếu nàng lời nói của hắn, nhất định sẽ hiểu đượcnàng cũng chỉ là người vô tội bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh này mà thôi.
Quả nhiên, trầm mặc hồi lâu, Tử Nãi Dạ mới lén lút ngước đôi mắt to lên dò xét hắn:
“Thật vậy chăng?”
“Thật sự, ta thề.”
Lại nhìn hắn một hồi lâu, Tử Nãi Dạ rốt cục thoải mái thu hồi nước mắt tự trách.
“n! Thiếp đã hiểu, nhưng là, phu quân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Khăn lụa trước mặt theo nàng ủ rũ chảy xuống. trở lại Tây Vực trang phục của nàng cũng được thay đổi, cả mười mấy bím tóc cũng biến thành hai dải tóc dài yểu điệu, nhưng trên mặt lại bịt một chiếc khăn lụa (ta tự hỏi bịt mặt rồi người ta sao nhận ra được nữa mà oán với chả hận nhỉ?)
“Chỉ cần hỏi được chiến trường đang ở nơi nào, chúng ta liền qua đó giúp” Mặc Kính Trúc nhẹ nhàng nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ không để cho nghĩa phụ nàng chịu thiệt thòi đâu”
“Thiếp biết, nhưng là…” Tử Nãi Dạ chần chờ một chút: “Phu quân, thiếp biết chàng rất lợi hại, nhưng là, hai quân đối trận cũng không phải là chỉ có mười mấy người giao tranh mà thôi! Chỉ có chàng cùng Thẩm công tử, thật sự có thể giúp đỡ sao?”
Mặc Kính Trúc thản nhiên : “Đến lúc đó nàng sẽ biết, tin tưởng ta, ân?”
Ngừng một lát, Tử Nãi Dạ lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: “n, thiếp tin chàng” Vừa nói xong, phía trước liền truyền đến một trận vó ngựa dồn dập cùng tiếng kêu, khiến nụ cười trên môi Tử Nãi Dạ thoáng cái biến mất.
“Ngươi cái đồ hồ ly tinh, cư nhiên còn có mặt mũi trở về!”
Lọt vào tai một câu hồ ly tinh khiến Tử Nãi Dạ bất giác co rúm người, cuộn mình trong lòng Mặc Kính Trúc. Sợ hãi nhìn hai con ngựa đang chạy như điên tới, gần đến mới giơ hai chân trước lên dừng lại, tiện đà đạp đạp lên nền
“Lúc ta nghe nói vậy, còn không dám tin, không ngờ ngươi thật sự quay lại” A Bộ Na tức giận mắng: “Ngươi rốt cuộc quay lại làm gì? Chẳng lẽ ngươi làm hại đến Úy Ngột chúng ta còn chưa đủ sao?
“Ta… Ta… Ta…” Tử Nãi Dạ cắn môi dưới, không biết nên biện giải như thế nào mới tốt.
Một con ngựa khác tiến lên hai bước: “Tử Nãi Dạ” một người nữ nhân ung dung mỹ lệ giận dữ, lạnh lùng nói: “Ngươi không nên trở về, trừ phi ngươi nguyện ý hy sinh mình về với vương tử Mã Cáp Tha, bình ổn trận chiến này”
Không kìm được lại run rẩy một chút, Tử Nãi Dạ nắm chặt vạt áo của Mặc Kính Trúc, khẩn trương nói: “Không… Vương tẩu, ta…ta chỉ muốn hỗ trợ…”
“Hỗ trợ?” A Bộ Na cười nhạt, khuôn mặt lạnh lùng: “Thật tốt, ngươi lập tức đi theo chúng ta đến hồ Tam Đường, ngoan ngoãn đi cùng vương tử Mã Cáp Tha, làm cho Ngoã Lạt lui binh, như vậy là đại ân rồi!”
“Nhưng mà ta…”
Tử Nãi Dạ mới nói được ba chữ, Mặc Kính Trúc bỗng lên tiếng cắt lời: “Vị này chính là công chúa A Bộ Na?”
“Ách?” tới lúc này mới để ý đến còn có người đi cùng Tử Nãi Dạ, A Bộ Na kinh ngạc nhìn chằm chằm Mặc Kính Trúc: “Ngươi là ai?”
“Công chúa Tử Nãi Dạ là thê tử của ta” đối với sự ngạo mạn của A Bộ Na, giọng điệu của Mặc Kính Trúc không hề khách khí.
“Di? Nguyên lai ngươi chính là…” A Bộ Na nói một nửa, tiện đà trợn to hai mắt cẩn thận đánh giá hắn, trong mắt có thưởng thức, có ghen tỵ, có oán hận, cũng có khinh miệt, một đống lớn loạn thất bát tao, cuối cùng hợp lại thành một cậu vui sướng khi người gặp họa: “Như thế nào? Nhanh như vậy đã muốn trả về sao? Tốt lắm, ngươi đã không cần, vậy đem cho vương tử Mã Cáp Tha đi. Ta tin tưởng hắn sẽ không ghét bỏ nàng ta chỉ là dùng qua giầy cũ rồi đâu”
Đáy mắt hiện lên một tia uấn ý, nhưng Mặc Kính Trúc vẫn kiên nhẫn bảo trụ sự bình tĩnh ôn hòa
“Công chúa A Bộ Na, Tử Nãi Dạ đã là thê tử của ta, ta sẽ không đem nàng giao cho bất luận kẻ nào!”
“Vậy ngươi còn mang nàng ta quay về đây làm gì?” A Bộ Na giận dữ hỏi: “Nói cho nàng ta biết, giả trẻ Úy Ngột chúng ta không có nghĩa vụ phải hy sinh vì một người Hán như nàng. nếu không phải phụ vương cùng vương huynh kiên quyết phản đối, ta đã sớm phái người lôi nàng trở về đưa cho Vương tử Mã Cáp Tha rồi. Hiện tại các người đã tự động đưa đến cửa, vậy cũng đừng trách ta vô tình”
Trong tứ sư huynh muội, Mặc Kính Trúc là người ổn trọng nhất, lại có tính nhẫn nại ôn hòa, nhưng không có nghĩa hắn không biết nóng giận. Hơn nữa trong quan niệm của hắn, nữ nhân không phân biệt đẹp hay xấu, thông minh hay ngu ngốc, chỉ là biết cách ăn nói hay không thôi. Tử Nãi Dạ chính là một nữ nhân dịu ngoan biết cách ăn nói.
Nhưng nữ nhân đang đứng trước mặt này rõ ràng là chỉ biết rít gào, còn lại chả biết cách ăn nói cho giống nữ nhân. Gặp phải loại nữ nhân này, Mặc Kính Trúc bình thường sẽ không nói gì nhiều, nếu đối phương thực sự ngang ngược không phân rõ phải trái, hắn sẽ càng lười mở miệng.
Cho nên ──
Không hề để ý tới A Bộ Na: “Đi thôi, Tử Nãi Dạ, chúng ta đến hồ Tam Đường” Mạc Kính Trúc nói xong kéo cương ngựa rời đi.
“Hồ Tam Đường?”
“Đúng, chiến trường ở đó, chúng ta mau chóng đi, hẳn là còn kịp” hắn lập tức kẹp chân thúc ngựa rời đi.
Nhìn bọn họ thực sự hướng Hồ Tam Đường đi đến, A Bộ Na bất giác kinh ngạc kinh hô một tiếng: “Các người…” rồi lập tức giương roi quất mạnh xuống mông ngựa đuổi theo, không quay đầu lại mà hô to: “Tira Cổ Lệ, nói với phụ vương ta cũng đi hồ Tam Đường”
Tira Cổ Lệ cả kinh, cũng lớn tiếng hô to: “Không được a! Phụ vương có nói qua muội không thể đi a!”
“Ta… Ta đi dẫn đường!” Thanh âm đã xa đến nỗi không nghe được
“Nhưng là…” Tira Cổ Lệ dừng lại, ảo não nhìn bóng dáng đã biến thành một chấm đen: “Dẫn đường gì chứ? Có Tử Nãi Dạ ở đó còn cần muội phải dẫn đường sao?”
Cuối tháng mười, ở phía nam núi Thiên Sơn tộc nhân Úy Ngột vẫn vất vả cần cù làm công tác chuẩn bị để năm sau nông canh, mà phía bắc Thiên Sơn đã sớm tiến vào mùa nông nhàn.
Gió ven hồ mát lạnh, quanh hồ Bali là nhưng vạt cỏ đã héo rũ, thương đạm. Trong cảnh hoàng hôn càng tiêu điều, khói sương mênh mông.
Càng về đêm, gió lạnh càng ghê người, lan vào tận trong xương, mà rừng thông cũng rắc rắc kêu lên những tiếng như nức nở, như thầm oán, thì thầm…
“Có lạnh không?” Bên cạnh đống lửa, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn núp vào trong lòng vị hôn phu, Mặc Kính Trúc ôn nhu hỏi: “Có muốn vào lều ngôi chờ không?
Tuy rằng hồ Bali nằm cách biệt một bên, nhưng lại là nơi để nuối trồng thủy sản, cho nên có nhiều lều dựng sẵn, sau khi dọn dẹp một cái lều, Thẩm Quân Đào mới đi tìm bữa tối.
“Không cần” Tử nãi Dạ tham lam rúc trong lòng hắn: “Như vậy là tốt rồi” Cho dù có lạnh thêm thì đối với nàng lúc này trong lòng phu quân mới là ấm áp nhất, an toàn nhất. Bắt đầu từ ngày hắn cứu nàng, nàng liền cho rằng như vậy.
Vì vậy, Mặc Kính Trúc không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đem áo choàng quấn quanh, tận lực giúp nàng tránh gió lạnh thổi. A Bộ Na ngồi đối diện nhìn, bất giác tức giận, tộc nhân của nàng đang vì nữ nhân này mà chiến đấu, vậy mà nàng ta lại chỉ biết cùng với vị hôn phu khanh khanh ta ta.
“Này! Các người rốt cục là muốn đi làm cái gì nha?” nàng châm chọc Mặc Kính Trúc: “Hay là ngươi thật sự tính đem nàng ta đưa cho vương tử Mã Cáp Tha?” trừ bỏ lý do này, nàng thực không nghĩ ra lý do khác.
“Ta nói rồi, Tử Nãi Dạ là thê tử của ta” Mặc Kính Trúc không có sinh khí, chỉ lập lại: “Ta sẽ không giao nàng cho bất luận kẻ nào”
“Tử Nãi Dạ có nói các ngươi là tới để h
“Công chúa A Bộ Na, phương thức hỗ trợ cũng không phải chỉ có một loại!”
“Không chỉ một loại? không thể nào…” A Bộ Na đột nhiên cười khinh miệt, ánh mắt trào phúng: “Không thể nào các ngươi là tới giúp bọn ta đánh giặc?”
“Công chúa A Bộ Na” Mạc Kính Trúc bình tĩnh nhìn nàng ta: “Chỉ có chiến thắng sự khiêu khích của Ngõa Lạt, Ngõa Lạt vương mới biết được Úy Ngột không dễ bị khi dễ, sau này mới không dám một lần nữa khinh vuốt râu hùm”
A Bộ Na cười lớn: “Cho dù như vậy rất tốt, nhưng là Mặc công tử, tuy vương huynh nói ngươi luyện qua chút công phu phòng thân, ngươi đã gặp qua đánh giặc sao? Đánh giặc thật sự chính là giết bên này, chém bên kia, thật sự sẽ có người chết, chứ không phải loại ngươi một quyền ta một cước đánh nhau đâu”
Mặc Kính Trúc sắc mặt thâm trầm lại, mí mắt hạ xuống không ý kiến.
A Bộ Na lại nghĩ hắn cam chịu, ánh mắt khinh thường: “Ngươi a, mạnh miệng cũng ở mức này thôi! Đừng để đến lúc gặp đao quang kiếm ảnh liền bị dọa, nhìn thấy người chết liền hôn mê, sẽ rất là khó coi nha!”
“Sẽ không” vẫn một mực ẩn nhẫn hồi lâu, Tử Nãi Dạ rốt cục không nhịn được lơn tiếng kháng nghị: “Phu quân rất lợi hại, sẽ không vô dụng giống những lời ngươi nói đâu” Nhạo báng nàng cũng không sao, mắng nàng cũng được, vô luận nguyên nhân chân chính là cái gì đi nữa, nhưng vì giờ phút này Ngõa Lạt lấy nàng làm lý do công kích Úy Ngột, cho nên nàng bị mắng cũng là lẽ đương nhiên, nhưng sao lại có thể mắng phu quân của nàng chứ?
A Bộ Na lạnh lùng nhìn: “Làm sao ngươi biết? ngươi tận mắt thấy qua sao?”
“Cái này…” Tử Nãi Dạ ấp úng: “Không.. không có, bất quá…”
“Đó là ngươi nghe hắn nói?”
“Cũng không phải, mà là…”
“Người khác nó
“Cũng không phải, là…”
“Vậy ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định Mặc công tử thật sự lợi hại đây?”
Vốn là không thể chỉ căn cứ vào lý do nàng tín nhiệm, hiện tại nếu nàng nói ra, khẳng định không được chấp nhận!
Tử Nãi Dạ nhăn mặt liều mình nghĩ, càng dùng sức nghĩ, lại càng không ra, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng lên, nàng mới thốt lên: “Chàng…chàng nói chàng sẽ bảo hộ ta, cho nên chàng nhất định lợi hại như vậy”.
A Bộ Na sửng sốt, lập tức cười thất thanh: “Lời này mà ngươi cũng nói ra được, thật là nực cười”
Tử Nãi Dạ xấu hổ, hai má càng đỏ: “Ta…ta…” vẫn không muốn nhận thua.
“Tử Nãi Dạ” Mặc Kính Trúc đột nhiên nâng khuôn mặt nàng qua ngăn lại ánh mắt tràn ngập oán hận kia: “Nàng đói chưa? Quân Đào đã trở lại rồi”
“Nhưng là…” Tử Nãi Dạ còn muốn quay về xem A Bộ Na bên kia, nhưng dưới cằm lại bị Mặc Kính Trúc nhanh bắt lấy hướng trở lại, chỉ có hai con mắt đen láy vẫn liều mình nhìn sang, cực đáng yêu.
Mặc Kính Trúc nở nụ cười: “Tử Nãi Dạ, nãi còn nhìn nữa, mắt sẽ bị lệch đó!”
Tròng mắt lập tức chuyển về: “Sẽ không đâu!”
“Nàng ăn thịt không?” Mặc Kính Trúc thừa cơ chuyển đề tài.
“Ăn a!” Dứt lời, liền thấy Thẩm Quân Đào một bên tay là chim trĩ, một tay là con thỏ, ung dung chạy lại: “Oa thật nhanh nha!” Bọn họ còn chưa có trở lại nha!
Cái gọi là bọn họ, chính là hai hộ vệ đuổi theo sau bảo hộ cho A Bộ Na, bọn họ tìm lều cho A Bộ Na xong cũng chạy đi tìm thức ăn, nhưng là còn đi trước Thẩm Quân Đào một lúc! Vậy mà lúc này, Thẩm Quân Đào đã trở lại rồi, hai tên hỗn đản kia còn ở bên ngoài mò cá, quả thực chính là cố ý bôi xấu mặt mũi của nàng mà! A Bộ Na căm nghĩ.
Cho đến khi Thẩm Quân Đào đem thỏ và chim trĩ xử lý xong xuôi sạch sẽ, xiên qua cành cây đặt trên giá bắt đầu nướng thì hai vị kia mới lầm lũi trở về.
“Các ngươi như thế nào tới bây giờ mới trở về?” A Bộ Na tức giận chất vấn.
Hai người kia bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng hiểu, A Bộ Na kiêu căng thành tính, bởi bọn họ bình thường không ai nhanh hơn nên nhìn tổng cũng không thấy chậm. Đáng ghét, vì cái gì lại phái bọn họn đến hầu hạ vị công chúa điêu ngoa này chứ.
Bọn họ thà là đi chăm lạc đà còn hơn!
Yên lặng, hai người cùng đi xử lý con mồi. Trong thời điểm này, cãi lại chỉ có nhận lại hậu quả càng bi thảm thôi, người thông minh hẳn nên tạm thời câm điếc đi!
Ướp thêm chút hồi hương, muối cho thịt thỏ nướng, Thẩm Quân Đào mỉm cười nhìn Tử Nãi Dạ: “Công chúa, người thực sự không ăn thịt heo sao? Người Hán chúng ta lại ăn rất nhiều thịt heo nha!”
Kỳ thật từ khi Mặc Kính Trúc thành thân cùng nàng hắn liền không cần gọi nàng là công chúa Tử Nãi Dạ nữa. Nhưng là hắn lại không thốt ra được câu: Đại phu nhân.
Nàng đại sao?
Không, nàng tuyệt đối không có lớn, thậm chí còn có chút nhỏ bé
Nàng giống một phu nhân sao?
Cũng không, nàng chẳng có được một nửa điểm khi khái của phu nhân, ngay cả uy phong của công chúa hay của một đại tiểu thư cũng không có. Lại còn nhát gan như thỏ, quá đáng hơn nữa là nàng cư nhiên sợ hãi đệ nhất vũ trụ, vô địch vạn người mê là hắn đây, điểm này thực khiến hắn thương tâm a!
Nói thực ra, hắn là thay nàng cảm thấy có điểm mất mặt, cho nên hắn đơn giản tiếp tục kêu nàng một tiếng công chúa. Dù sao gọi vậy cũng không sai, Đại gia thoạt nhìn cũng không có mất hứng, chính là đại gia có đôi lúc cũng kêu nàng là công chúa nh
Tử Nãi Dạ nghe vậy, hai mắt tròn vo chớp lấy vài cái, mới đột nhiên tựa vào vai Mặc Kính Trúc, ghé tai hắn nói nhỏ: “Phu quân, chờ ta trở lại Trung Nguyên mới ăn thịt heo nha?”
“Không sao cả” Mặc Kính Trúc ân cần mỉm cười: “Nàng có ăn được hay không cũng không quan trọng, nàng không cần miễn cưỡng chính mình”
Yên lặng cười cười ngượng ngùng, Tử Nãi Dạ vẫn nhỏ giọng nói: “Kỳ thật không phải là thiếp không ăn được, thực ra thiếp chính là thích ăn thịt nướng, còn có chân giò nữa. Đến giờ hồi tưởng lại thiếp vẫn còn chảy nước miếng nha. Nhưng là ở đây không được ăn cho nên thiếp liền không thể ăn.”
Mặc Kính Trúc giật mình: “Ta hiểu rồi, chúng ta quay về Trung Nguyên sẽ ăn, ăn thịt nướng cùng chân giò, ân?”
Sợ hãi liếc mắt nhìn A Bộ Na ở đối diện một cái, thấy nàng ta không chú ý, lúc ấy Tử Nãi Dạ mới vui mừng gật đầu: “còn có đầu sư tử om (đừng có nói với ta các nàng nghĩ là đầu của con sư tử thật nhá, ta để ảnh chú thích ở dưới ^^ chính ta cũng chả biết là món gì nữa nà), thịt xào chua ngọt, lẩu vịt” thanh âm càng ép nhỏ lại “Bất quá, lẩu vịt không nên cay quá, chỉ cay một chút là đủ rồi”.
Mặc Kính Trúc nhịn cười: “Được, được, còn có sao?”
“Có a, có a!” Thanh âm càng nhẹ: “Còn có thịt kho, cửu chuyển ruột già, canh năm tràng vượng (bạn không biết, chắc món về lòng phèo gì đấy)… n! canh năm tràng vượng cũng không thể quá cay, còn có thịt muối, còn có món này thiếp chưa được ăn qua, nhưng là nghe nói ăn rất ngon, rất giòn… Ách, đó là món gì thiếp cũng không biết, nhưng nương thiếp nói ăn rất ngon, vậy nhất định là thật sự rất ngon. Còn có chính là…”
Trời ạ! Nàng là nghĩ đến hiện tại đang ở tiệm mà gọi món ăn sao? Mặc Kính Trúc không khỏi thấy thú vị giơ lên khóe miệng. Chậc chậc! Nhìn tiểu cô nương này thật đúng là hiểu biết mỹ thực, toàn bộ đều là ngự thực cung đình! Bất quá, nàng vốn là có tư cách để ăn nha, tương lai sẽ thỉnh nhạc phụ mời nàng ăn!
Bữa tối qua đi, mọi người đều tự quay về lều của mình nghỉ ngơi, tính để hôm sau đi sớm, cố gắng một chút thì giữa trưa hẳn là có thể tới được hồ Tam Đường.
Đôi mắt mở to, Tử Nãi Dạ như thế nào cũng không thể ngủ được, cứ có cảm giác có chuyện vướng mắc trong lòng thực không thoải mái, nhưng lại không nghĩ ra đó là chuyện gì. Nàng đành cứ dựa vào lòng Mặc Kính Trúc mà liều mình suy nghĩ, thẳng đến khi…
“Không ngủ được sao?”
Nghe thấy thanh âm của Mặc Kính Trúc, nàng liền “A!” một tiếng, đã nghĩ ra rồi : “Phu quân, A Bộ Na tính tình luôn thực nóng nảy, nàng lại không thích thiếp, cho nên nói chuyện khó tránh khỏi đụng chạm, cũng không phải đối với chàng có thành kiến, chàng trăm ngàn lần đừng nên trách nàng ấy, cũng đừng vì vậy mà không vui nha”.
“Như thế nào, liền vì chuyện này mà không ngủ được?” Mặc Kính Trúc thương tiếc than nhẹ: “Thật khờ quá, nàng nghĩ ta là người lòng dạ hẹp hòi vậy sao?”
Aiz… như thế nào lại thành ra như vậy?
Tử Nãi Dạ vừa nghe, không khỏi nóng này: “Không phải, không phải đâu phu quân, chàng trăm ngàn lần đừng hiểu lầm ý thiếp, thiếp chỉ là…”
Xem nàng gấp đến mức muốn vùng dậy, Mặc Kính Trúc vội vàng ôm lấy nàng quay về trong lòng mình: “Đùng nóng vội, đừng nóng vội, ta không có hiểu lầm nàng, cũng không có trách nàng, lại càng không có bị mất vui, nàng không cần lo lắng. Đối với ta mà nói, nàng tựa như một tiểu cô nương ngây thơ, nếu ta giận nàng vậy chẳng phải ta cũng thực ngây thơ hay sao?”
Tử Nãi Dạ tròn mắt nhìn: “Thật sự?”
“Thật sự” Mặc Kính Trúc ôn nhu nói: “Ta đâu cần lừa nàng, đúng không?”
Lại tròn mắt nhìn, nhưng trên môi đã nở một nụ cười ngọt ngào: “n! Thiếp tin chàng.”
Nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng: “Vậy còn nàng?” Mặc Kính Trúc hỏi lại: “Nàng không tức giận sao? Nàng nói nàng ta không thích nàng, lại đối với nàng như vậy, nàng đều không tức giận sao?”
Tử Nãi Dạ thở dài, vòng tay ôm trụ thắt lưng hắn: “Sẽ không a, nương thiếp có nói qua, có đôi khi bị người ta ghét cũng không thể nề hà, tựa như nàng ấy như vậy không phải là nàng ấy sai, cũng không nhất định là lỗi của thiếp, nếu như mình xác định mình không có làm chuyện gì sai, vậy hẳn là do nàng ấy thôi. Thật giống như chúng ta chán ghét con chuột, tuy rằng nó không trêu chọc gì chúng ta, nhưng vẫn thấy chán ghét nó, vậy có thể trách nó hay sao?”
“Nhạc mẫu là một người nữ nhân thông tuệ”
“Thiếp cũng thấy là như vậy”
“Nhưng là…” Mặc Kính Trúc chần chờ một chút : “Nhạc phụ từng nói với ta, nàng trước đây là một nữ hài tử tính tình hướng ngoại, vô cùng hoạt bát, như thế nào hiện tại lại…”
Một hồi thật lâu, Tử Nãi Dạ không hề lên tiếng, Mặc Kính Trúc còn tưởng nàng đã ngủ, vừa định buông tha, nàng lại thình lình mở miệng, từ trong lòng hắn mà thốt lên.
“Mẹ thiếp bị bọn họ giết, liền ở trước mặt thiếp mà bị bọn họ giết hại”
“… Ta biết.”
“Nhưng là, trước khi bị bọn họ giết hại, vì để chờ người đàn bà kia, chúng ta bị giam cầm một trận.”
“Ta cũng biết.”
“Lúc ấy thiếp thực tức giận, thiếp cùng nương không có làm sai điều gì, để bị bọn họ truy sát? Cho nên, thiếp cực lực phản kháng, còn mắng bọn hắn, cắn bọn hắn, đá bọn hắn…” Thanh âm của nàng càng rầu rĩ “…Thế là bọn hắn liền đánh nương, khi dễ nàng để cảnh cáo thiếp, thậm chí còn trước mặt thiếp…” Hai tay bé nhỏ chợt túm lấy vạt áo sau lưng hắn nắm lấy : “Cường bạo nàng, một lần lại một lần cường bạo nàng.”
Hít sâu một hơi, Mặc Kính Trúc bất giác ôm chặt nàng: “Tử Nãi Dạ…” hắn đau lòng khẽ gọi tên nàng.
“Khi đó thiếp mới biết, thiếp không nên phản kháng lại, bởi vì bọn hắn…” Tử Nãi Dạ dừng một chút : “Bọn hắn là cốọc thiếp, bọn hắn muốn để cho thiếp lại tức giận, thế sẽ lại tiếp tục khi dễ nương, làm thế bọn hắn sẽ thích thú, bọn hắn thưởng ngoạn như vậy cho tới khi người đàn bà kia đi vào mới thôi…”
Mặc Kính Trúc cảm giác được vạt áo trước ngực hắn đã ướt một mảng lớn: “Tử Nãi Dạ, không cần nói nữa” hắn đau lòng van vỉ “Không cần nói nữa”
Nhưng Tử Nãi Dạ dường như không nghe được, vẫn tiếp tục nói hết: “…Bọn họ đem hết mọi thủ đoạn mà không ai có thể tưởng tưởng ra nổi mà bức bách thiếp, nhưng vì nương, thiếp chỉ có thể nhẫn nại. Càng nhẫn như vậy, chỉ cần vừa thấy có người xuất hiện ở cửa, mặc kệ là ai, chỉ cần là người, toàn thân thiếp cũng không tự chủ được mà run rẩy không ngừng, sợ hãi vô cùng…”
Mặc Kính Trúc thở dài càng ôm chặt lấy nàng.
“Nhưng là, bọn họ vẫn không chịu buông tha cho thiếp, bọn họ thậm chí còn bắt đầu đe dọa thiếp, nói sẽ chà đạp thiếp giống như chà đạp nương, thiếp sợ hãi, thật sự rất sợ hãi, vì thế, chỉ cần bọn họ đụng tới thiếp, thiếp liền không cách nào tự quyết mà thét chói tai; thiếp không nghĩ sẽ kêu lên như vậy, thật sự không nghĩ kêu, nhưng là khi đó tthiếp mới có tám tuổi, thiếp…” Tử Nãi Dạ nghẹn ngào: “Thiếp không khống chế được chính mình…”
“Ta hiểu được, ta hiểu được!” Mặc Kính Trúc ôn nhu nói: “chuyện đó không thể trách nàng, thật sự không thể trách nàng.”
“Sau đó… Người đàn bà kia đến đây, đi bên người bà ta còn có một nữ nhân khác, chính là bà bà mà phụ thân phái ở bên người chúng ta để chiếu cố chúng ta. Ông ấy nói: nếu không thể tín nhiệm bà ấy, trên thế giới này liền không còn có người nào đáng để tín nhiệm nữa.” Tử Nãi Dạ oán hận nói: “Ông ấy nói như vậy, nhưng chính bà ấy đã bán đứng chúng ta!”
Mặc Kính Trúc thở dài.
“Khi đó, thiếp đã học được một điều: trên thế giới này không ai là đáng tin cả, vô luận là nam nhân hay nữ nhân, bao gồm cả phụ thân. Ông ấy từng thề son sắt sẽ bảo hộ cho chúng ta, rõ ràng đã nói bà bà kia sẽ không bán đứng chúng ta, nhưng là kết quả lại…”
“Nhưng là, Tử Nãi Dạ, lúc đó ông ấy là vội vàng…”
“Thiếp mặc kệ lúc đó ông ấy bận những việc gì!” Tử Nãi Dạ ngẩng kiều nhan hỗn độn nước mắt nghẹn ngào: “Là người đàn bà kia hạ lệnh giết nương, vì cái gì ông ấy không trừng phạt bà ta? Còn có, đệ đệ của người đàn bà kia đi đầu cùng cái mấy nam nhân cùng nhau cường bạo nương, cũng là hắn nghe lệnh người đàn bà kia mà giết nương, vì cái gì hắn cũng không sao? Ngay cả bà bà đã bán đứng chúng ta cũng không sao hết, vì cái gì? Vì cái gì?”
Đối với lời chỉ trích bén nhọn của Tử Nãi Dạ, Mặc Kính Trúc chỉ có thể uyển chuyển giải thích: “Tử Nãi Dạ, nhạc phụ cũng không biết nhạc mẫu bị cường bạo, về phần Chân bà bà, nhạc phụ đã đem bà ấy đi xử tử!”
“Vậy người đàn bà kia thì sao?” Tử Nãi Dạ tiếp tục chất vấn, gặp Mặc Kính Trúc bất đắc dĩ nhắm mắt, liền kêu lên ăn vạ: “Thiếp mặc kệ! Thiếp mặc kệ! Cho dù nương di ngôn bảo thiếp tuyệt đối không thể hận ông ấy, nhưng là người đàn bà kia một chút đều không có việc gì, chỉ bằng điểm này, thiếp liền không thể tha thứ ông ấy!”
Mặc Kính Trúc còn định nói thêm, nhưng lời vừa muốn thốt ra lại thu trở về, chỉ ôn nhu vuốt ve lưng của nàng, trấn an nàng.
Hắn nhìn ra được, Tử Nãi Dạ ngoài miệng kêu gào nói không thể tha thứ cho phụ thân nàng, kỳ thật nàng cũng hiểu được trên đời này có rất nhiều việc thân bất do kỷ, cho nên, nàng đã sớm thuận theo di ngôn của thân nương mà không hề oán hận phụ thân nữa. Nếu không nhắc tới phụ thân khẩu khí sẽ không thể bình thản như vậy được, hơn nữa, nàng cũng sẽ không ngoan ngoãn theo ý của ông ấy mà gả cho hắn.
Lúc này, nàng cũng chỉ là phát tiết vì nhớ lại bi thương cùng phẫn nộ do sự kiện năm đó gây cho nàng mà thôi, chờ xúc động qua đi, nàng tự nhiên hồi phục nguyên trạng.
Nhưng mà, cái loại sợ hãi người, lại không thể tín nhiệm bất luận người nào, bị thương tổn, bị uy hiếp sợ hãi, dường như vĩnh viễn không biến mất được, vẫn thâm căn cố đế khắc ở lòng nàng, ngày ngày đêm đêm dày vò nàng. Cho nên, nàng mới có thể nhát gan đến thế, mới có thể ôn thuần đến vậy, không dám có bất cứ ý niệm phản kháng nào, tất cả đều là di chứng sự kiện năm đó gây ra.
Kỳ thật nàng coi như là đã rất kiên cường rồi, nếu không, trải qua sự kiện năm đó, nàng căn bản không thể bảo trì cá tính thiện lương cho tới bây giờ.
Nàng sẽ bị sợ hãi đánh bại, nàng sẽ bị phẫn hận áp chế, nàng sẽ đối xử độc ác với mọi người!
Nhưng là nàng không có làm như vậy.
Nghe sinh phụ nàng nói, sau khi thân nương qua đời, nàng thủy chung không thể cùng bất luận kẻ nào tiếp cận, cũng vô pháp ra tiếng nói chuyện, chỉ biết trốn ở trên góc giường sáng nhất mà phát run, vừa thấy chỉ biết nàng là thật bị sợ hãi, cho nên, ông ấy mới vội vàng đem nàng đưa đến Tây Vực, để bảo đảm nàng sẽ không gặp phải loại sự tình tương tự nữa.
Nhưng nàng vẫn còn có thể tha thứ cho sinh phụ, nàng cũng còn có thể thay người luôn chán ghét nàng, sai đãi với nàng mà nói tốt, nàng thủy chung vẫn là người thiện lương như vậy.
Một tiểu nữ nhân như vậy, như thế nào không khiến người khác thương tiếc đây!
Vô luận hắn thực hiện cọc hôn ước này là do trách nhiệm, nhưng hắn không oán hận, bởi đối tượng là một người nữ nhân đáng giá để hắn thương tiếc, khiến hắn cam tâm tình nguyện mà thương yêu nàng.
“Vậy còn ta? Nàng cũng sẽ sợ ta, không tín nhiệm ta sao?”
Lại là một trận trầm mặc, sau đó nàng mới chần chờ nâng lên hai tròng mắt.
“n ── thật sự rất kỳ quái nha!” Nàng hoang mang chớp mắt: “Theo lần đầu gặp gỡ chàng, thiếp đã không thấy sợ chàng chút nào! Thiếp cũng không biết vì sao lại như vậy, nhưng thiếp chính là tin tưởng chàng sẽ không thương tổn thiếp, hơn nữa còn hết sức tin tưởng chàng trong mỗi một câu nói. Cho dù từng có nghi hoặc trong nháy mắt, nhưng chỉ cần vừa thấy ánh mắt ôn nhu của chàng, thiếp sẽ không còn hoài nghi nữa!”
Mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong đã lòng thật cao hứng: “Chỉ có ta sao?” Mặc Kính Trúc lại hỏi.
Lập tức dùng sức gật đầu một cái, không cẩn thận đánh lên cằm hắn, nàng ôi một tiếng khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, sau đó lại vỗ về cằm hắn: “Đúng vậy, liền chỉ mình chàng thôi, những người khác thiếp đều thấy sợ, đặc biệt là nam nhân. Trừ bỏ phụ vương (chỗ này là cha nuôi nhé) cùng vương huynh, nam nhân khác chỉ cần hơi tới gần một chút, thiếp sẽ nhịn không được mà phát run, nếu không cẩn thận đụng thiếp một chút, thiếp khẳng định sẽ thét chói tai cho hắn nghe!”
Lập tức hiểu được đây là do năm đó thân nương bị cường bạo, cùng với bị người đe dọa trong trí nhớ liền gây ảnh hưởng đến nàng. Nghĩ đến đây, Mặc Kính Trúc không khỏi thầm nghĩ một tiếng nguy hiểm thật, may mắn đêm tân hôn hắn đi trước chuốc rượu nàng đến hôn mê, mời nàng mơ mơ màng màng cùng hắn thành tựu vợ chồng chi thực, nếu không sẽ không biết được nàng sẽ thét chói tai thành bộ dáng gì nữa!
Tuy biết rằng sau này hắn có cùng nàng thân thiết thì nàng sẽ không có phản ứng sợ hãi, nhưng lúc này hắn nghĩ rằng, muốn chung sống tốt với nàng hẳn là phải nhẫn nại thôi. Tóm lại, xem ra về sau hắn vẫn là không chạm đến nàng sẽ tốt hơn.
Vừa mới hạ quyết định này, Tử Nãi Dạ liền thình lình đem bàn tay nhỏ bé lành lạnh với vào nội sam hắn vuốt vuốt.
“Phu quân.”
Hắn hít một ngụm khí, muốn ngăn cản nàng khiêu khích vuốt ve: “Chuyện gì?”
Nàng tránh tay hắn ra, tiếp tục đi xuống dưới: “Chàng hôm nay không cần sao?” (á, sắc nữ)
Hắn cắn răng: “Nàng… muốn sao?”
Cúi đầu, “Nếu… Nếu thiếp nói muốn thì sao?” Tử Nãi Dạ ngập ngừng nói, thanh âm nhỏ cơ hồ nghe không được.
“Nàng không sợ sao?”
“Nhưng là thiếp không sợ chàng nha!” Tử Nãi Dạ nỉ non: “Hơn nữa, thiếp thích cảm giác khi đó, thật thoải mái nha!”
Tốt lắm, vừa mới quyết định thu hồi!
Mặc Kính Trúc không hề hé răng, nghiêng người khẽ đem tiểu nữ nhân mới vừa thề sẽ không chạm đến sẽ tốt hơn này đặt ở dưới thân mình, mà Tử Nãi Dạ cũng thuận thế đem hai cánh tay trắng nõn mềm mại vòng lên cổ của hắn, nhẹ nhàngặp môi cánh hoa mật mật thiếp khép lại.
Ngoài lều, bắc phong (gió bắc chăng?) vù vù thổi, hàn đêm lạnh như băng, trong lều, cúi đầu ngâm thở gấp, ổ chăn thật sự ấm áp!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook