Võ Hoài Thiên thần sắc có phần giật mình, cũng nhìn thấy ba bóng người đang dần dần tiếp cận cửa động. “Ngươi lại đây, đứng ra đằng sau lưng ta.” Hắn ngưng thần thấp giọng nói.

“Chết sớm hay chết muộn thì cũng đều là chết.” Nàng cảm thấy có chút bị coi thường, rốt cuộc bèn mặc kệ thân phận nói thẳng. “Ta mặc dù thân hình không có tráng kiện như ngươi, nhưng ta hoàn toàn có thể tự mình chịu thương được.”

“Đến đây!” Hắn mắt lạnh trừng nàng.

Trầm Thiên Hạm không thèm để ý tới hắn, trong não nhanh nhanh chuyển chuyển suy tính, chỉ cầu có thể nghĩ ra cách kéo dài thời gian để người của Võ Hoài Thiên có thể đến kịp, đáng tiếc thật sự là nghĩ không ra biện pháp nào, cuối cùng đành phải hoa tay múa chân tự cứu.

Hồi đó là vì phải thường xuyên ra cửa chạy đông chạy tây làm việc, cho nên nàng “miễn cưỡng” học vào một chút công phu quyền cước, chính là nàng không có năng khiếu luyện võ trong người, tập thế nào cũng vẫn bị mọi người gọi là “Hoa quyền tú chân” (đơn giản dễ hiểu là tay chân mềm yếu)

Hy vọng “Hoa quyền tú chân” vốn chưa từng được dùng tới lần này có một chút khả năng dọa nạt người.

“Trầm Thiên Hạm!” Hắn cắn răng, tức giận đứng dậy, vươn tay túm lấy nàng, một phen kéo nàng tránh ở đằng sau lưng.

“Thiếu bảo chủ.” Nhìn cái lưng rộng lớn ngay trước mắt, nàng xúc động dâng trào. “Ngươi trên người còn có thương!”

“Cho dù có thương cũng không thể để một nữ nhân bị thương tổn!” Hắn nhịn không được gầm nhẹ.

Trầm Thiên Hạm trừng lớn mắt. “Ngươi.. ngươi.. ngươi…”

Hắn sao lại biết? Hắn đã biết…. A A A A A… Kia… Trời ạ! Hắn tuyệt đối không được phép nói hắn muốn phụ trách!

Mặc dù hai người bọn họ, cô nam quả nữ cùng nhau ở trong động qua hai đêm, nhưng là ngoại trừ ôm nhau sưởi ấm, bất kì chuyện gì cũng chưa có phát sinh, hơn nữa hắn đang bị trọng thương, này là tình huống đặc biệt!

Võ Hoài Thiên không để ý tới tiếng muỗi kêu phía sau (tiếng của chị ấy bị coi thành tiếng muỗi kêu==!!!), cố gắng vận công lưu chuyển khí tức trong người, song công lực vẫn như cũ không thể tụ hợp. Đáng chết! Này chỉ có thể dùng kĩ xảo khéo léo.

Cầm lấy một cành củi khô nàng lúc trước nhặt về, ánh mắt sáng rực vừa chuyển, liền lập tức ra chiêu trước cả khi ba kẻ xâm nhập kịp phản ứng.

Mặc dù nội lực không đủ, nhưng hắn vốn là “Võ Hoàng” thanh danh hiển hách, võ công trong người đương nhiên là bất phàm, chiêu thức xảo diệu (khéo léo, kì diệu) bổ sung che đi điểm yếu lực đạo sát thương không đủ lúc này, khiến cho ba kẻ kia từ nãy giờ cũng không chiếm được thế thượng phong.

Mà hắn cũng tin tưởng trợ thủ đắc lực của chính mình, sau khi nhìn thấy khói hỏa vừa phóng, Huyền Phong cùng Lãnh Diệc Trần nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới đây ứng cứu, cho nên hắn không hề có ý định đánh thương địch nhân, không hề tấn công mà chỉ phòng thủ.

Trầm Thiên Hạm trừng lớn con mắt, không ngờ tới hắn cư nhiên lựoi hại đến vậy, bản thân bị thương còn có thể thuận tay lấy cán củi gần cạnh, đồng thời nghênh chiến ba người cùng một lúc, “Võ Hoàng” trong truyền thuyết quả nhiên là danh bất hư truyền, hắn thực sự không chỉ là hư danh. Nhưng là, vận khí hai người bọn họ vẫn không được tốt lắm.

“Thiếu bảo chủ, lại thêm một nhóm người nữa đến!” Nhón chân dòm qua vai hắn, trong rừng ngoài cửa sơn động lại xuất hiên thêm một đám hắc y nhân, dường như là một toán người khác đang lục tìm.

Võ Hoài Thiên cầm thanh củi trên tay chưa loạn, vẫn đang cản địch thủ trước mắt, từng bước đẩy lui chúng đi.

Trầm Thiên Hạm học theo hắn cố gắng tỉnh táo, nhìn đám người đang dần dần tiếp cận đằng xa, nàng ước lượng đếm đếm. Trời! Ít nhất cũng có đến mười tên, này cổng địa phủ nàng hôm nay nhất định phải đi qua rồi!

Vừa mới còn đang tưởng tượng như vậy, đột nhiên hai thân ảnh một đen một trắng, từ hai phía trước sau từng người rơi xuống trước cửa động, nháy mắt liền đem ba kẻ đang giao chiến với Võ Hoài Thiên đánh ngã.

“Gia, ngài bình an vô sự chứ?” Lãnh Diệc Trần ra chiêu, trong miệng cũng không quên thăm hỏi.

“Không sao.” Hắn quay lại nhìn nhìn người núp sau lưng mình, lại quay đầu nhìn nhìn ba tên hắc y nhân nằm trên mặt đất. “Trước rời khỏi nơi này, đưa nàng tới chỗ an toàn đã.”

Huyền Phong cùng Lãnh Diệc Trần lúc này mới phát hiện né sau lưng gia chủ lấp ló một người.

“Vị này chẳng phải là…..” Lãnh Diệc Trần nhận ra thiếu niên tuấn nhã trước mắt. Đây là người của Mạc gia đi, ntn lại ở chỗ này?

“Là ta, đúng vậy. Ta biết các ngươi có thắc mắc nhưng có thể rời khỏi đây trước đã hay không?” Trầm Thiên Hạm ngượng ngùng giơ ngón tay chỉa chỉa đám nhân mã đang tiến tới gần. “Ta không nghĩ lại cùng bọn chúng đối mặt.”

Võ Hoài Thiên vì câu nói của nàng mà lộ ra ý cười, khiến hai người đối diện nhìn xem đến choáng váng.

Mới có hai ngày không gặp, gia tựa hồ có chút thay đổi a.

“Đi thôi.” Hắn đưa mắt ý bảo Lãnh Diệc Trần đỡ nàng, bốn người trong nháy mắt phi thân mà đi, bỏ lại đám hắc y nhân thật xa đằng sau.

Trời ạ!

Đợi cho đến khi hai chân hoàn toàn chạm lên mặt đất, Trầm Thiên Hạm mới thở phào một hơi, nhịn không được co quắp ngồi dưới đất.

“Ngươi sao vậy?” Võ Hoài Thiên nhíu mày định tiến lên xem xét, nàng đã ngẩng phắt đầu dậy, trên hai má nhỏ có chút trăng trắng. (này là sợ trắng mặt a=)))

“Ta bây giờ hoàn toàn tin tưởng lời của ngươi, hai người bọn họ thực sự rất nhanh!” Cùng không ngẫm lại nàng vốn chỉ là người bình thường, cư nhiên tóm lấy nàng rồi thi triển khinh công đem nàng cùng “bay” đi, chân nàng không nhũn hết mới là lạ!

“Làm ngươi sợ rồi?” Con ngươi đen thản nhiên quét qua đầu ngón tay mảnh khảnh giơ ra như muốn gây chiến, xem như đã hiểu ý tứ của nàng.

Trầm Thiên Hạm hồi tưởng lại nguy hiểm mới vừa rồi, đột nhiên lộ ra nụ cười rạng rỡ.

“Diêm vương không thu nhận chúng ta?”

“Không nhận.” Võ Hoài Thiên cũng cười theo nàng.

Huyền Phong đứng ở một bên bảo vệ, cùng Lãnh Diệc Trần đang bắt mạch cho chủ nhân, đều bị ý cười trên mặt Võ Hoài Thiên dọa cho phát run cả người.

Võ Hoàng ít nói luôn luôn nghiêm túc, cư nhiên cũng có thể đối với người khác cười cười? Hai ngày này rốt cuộc đã phát sinh ra cái chuyện gì a?

“Kia… Chúng ta hiện đang ở đâu?” Nàng nhìn nhìn bốn phía, hóa ra bọn họ đã “bay” đến sát vách đỉnh núi cao, bên cạnh còn có một dòng suối trong veo lượn xuống.

Rất thông minh. Ở độ cao này, người thường đều không bao giờ trèo đến. Chính là, nhìn đi, nàng cũng là người bình thường nha! Làm thế nào mà có thể tự đi xuống?!

Võ Hoài Thiên nhìn về phía Lãnh Diệc Trần. Nhận ra ánh mắt chủ nhân, hắn nhanh chóng trả lời.

“Vết đao thương đã được xử lí tốt, còn độc trên người gia là “cửu thiên hóa công tán”, trong vòng vài giờ điều tức dưỡng thương, “hộ tâm đan” trong người sẽ giải được phân nửa độc tố, sau đó chỉ cần bảy ngày uống canh dược là có thể giải độc hoàn toàn.”

Lãnh Diệc Trần nói xong cũng thở phào một hơi, hai ngày này hắn trong lòng lo lắng không thôi, chỉ sợ Võ Hoài Thiên trúng phải kì độc gì, như vậy trong một khoảng thời gian dài vậy không biết gây tổn như thế nào. May mắn cửu thiên hóa công tán dù không phải độc dược thường gặp nhưng cũng không phải kì độc khó giải gì.

Võ Hoài Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, chỗ bọn họ đang trú là sát vách đá dòng suối, một bên là rừng rậm xanh bạt ngàn, cũng có thể coi là ẩn mật. Hơn nữa bọn hắc y nhân còn đang tả hữu tìm kiếm, hắn càng sớm khôi phục được công lực thì càng an toàn. Đánh giá một lượt xong, hắn rốt cuộc hạ quyết định.

“Huyền Phong phong thủ, Lãnh giúp ta trị liệu vết thương.”

Bị bỏ mặc ở một bên, Trầm Thiên Hạm nháy nháy mắt, nhìn ba người tạo ra một trận hình, Huyền Phong một thân đen cầm đao đứng ở không xa canh gác, Lãnh Diệc Trần một thân trắng ngồi sau lưng Võ Hoài Thiên, hai tay song song ấn đặt trên lưng hắn, trên khuôn mặt hai người là nghiêm túc vô cùng.

Này…. Quên đi, nàng cũng không phải người giang hồ, đương nhiên không thể hiểu sự tình giang hồ, cũng không thể hiểu bọn họ là đang làm cái gì. Nhưng bọn họ có thể nhìn qua một người bình thường như nàng trước đã hay không a?

Bọn họ đưa nàng tránh đi đám hắc y nhân, nàng thực rất là cảm kích, nhưng hai ngày rồi nàng chưa trở về, mọi người ở phủ nhất định là rất lo lắng, sao không tiện thể giúp nàng về luôn a?

Còn có, nàng thực đói…….

Ai oán nhìn ba người giống như mấy lão tăng bất động (soái ca mà chị so với lão tăng =,=!!), nàng không còn đường chọn lựa bèn thu lại ánh nhìn, tìm một tảng đá ven dòng suối ngồi lên chờ đợi, đồng thời cũng lợi dụng dòng nước rửa sạch tay chân một chút, cải thiện bộ dáng chật vật bên ngoài của mình, rồi sau đó lại tiếp tục trừng mắt ai oán đợi.

Aizz…. Bụng hảo đói nha.

Vận khí của nàng dạo này, thật sự rất không tốt.

Nội lực dần tụ hợp lại, khí lực bên trong dần dễ dàng lưu chuyển, Võ Hoài Thiên thuận khí mà ngự, thu chi đan điền (mấy cái này ta thực sự chả biết dịch thế nào luôn ạ>.

Vừa nhấc mắt lên nhìn, hắn lập tức nhìn thấy thân ảnh ủ rũ đằng kia, nhìn kĩ thì thấy nàng đang ngồi trên tảng đá, ánh mắt bắn thẳng lăng lăng nhìn vào trong rừng cây.

“Ngươi đang nhìn cái gì?” Hắn không tiếng động đi đến bên cạnh nàng, tới khi lên tiếng nàng mới phát giác.

“Ta là nghĩ, con gà rừng đằng kia nướng lên ăn nhất định rất ngon.” Nàng vô thức đáp lại, ánh mắt vẫn là tham luyến gà rừng tiêu sái đi lại trong rừng cây.

A, đồ ăn vẫy vẫy ngay trước mắt, mà nàng một chút khí lực chạy đuổi bắt về đều không có! Chỉ có thể ngơ ngác ngồi tại chỗ, thèm nhỏ dãi mà trừng.

Nghe nàng nói vậy, Võ Hoài Thiên cũng cảm thấy có chút đói. Quả thực hai ngày nay, hai người bọn họ trốn mưa trong động, tìm cũng không ra cái gì để ăn, nàng khẳng định là đói muốn chết.

Không chút nghĩ ngợi, hắn nhặt hòn đá dưới chân lên búng ngón tay bắn, chú gà vốn đang tục tục tản bộ như vậy liền ngoan ngoãn nằm xuống. (=)) trình độ bắt gà cao siêu!)

“Oa!” Trong mắt nàng nháy mắt tỏa ra hào quang rực rỡ, Trầm Thiên Hạm phi thường bội phục khả năng này của “Người giang hồ” (trời ạ! =)))

“Muốn ăn gà nướng?” Nhìn khuôn mặt nàng phút chốc bừng sáng, Võ Hoài Thiên không biết làm sao muốn cười, thần sắc nhiễm ý sủng nịch chưa từng biết đến.

“Ân!” Cật lực mãnh liệt gật gật đầu, ánh mắt nàng đi theo con gà trên tay Huyền Phong mà di động . “Mấy ngày rồi ngươi không đói sao?”

“Mình ngươi đói”. Hắn thân mình cường tráng, bụng không có gì hai ngày cũng chỉ là việc nhỏ, nhưng nhìn nàng kia dáng người gầy yếu, tính chắc cũng chỉ được vài ba cân thịt (==!), hai ngày chịu đói nàng khẳng định rất mệt mỏi khó khăn.

Trầm Thiên Hạm cuối cùng cũng thu hồi lại ánh mắt nhiệt liệt, bởi vì gà nướng kia đã bắt đầu được đưa vào dạ dày trống rỗng của nàng, mà nàng thì tạm thời không còn hơi sức để cảm nhận khẩu vị của nó.

Miễn cưỡng lấy lại lý trí suy xét, nàng nhớ tới vấn đề chính mình cần phải trở về, so với việc ăn là trọng yếu hơn cả.

“Thiếu bảo chủ.” Nàng nâng mí mắt lên chớp chớp, cố vãn hồi lại hình tượng tham ăn mới vừa rồi. “ Hộ vệ của ngươi đã đến, vết thương của ngươi cũng đã không cần phải quá lo, ta cũng nên cáo từ rồi.”

Võ Hoài Thiên chuyển ánh mắt, không rõ vì sao nàng đột nhiên chuyển biến như vậy.

Vừa nãy chẳng phải chỉ một lòng nghĩ ăn gà nướng sao? Như thế nào mới ăn được một chút liền đã nghĩ muốn rời khỏi?

“Ở vùng hoang vu dã lĩnh này, ngươi một người không thể an toàn.” Võ Hoài Thiên không chút nghĩ ngợi liền gạt bỏ ý định của nàng. “Hơn nữa, ngựa của ngươi đã chạy mất không thấy đâu, làm sao có thể một mình chạy xuống núi? Chẳng may lại chạm trán đám người kai thì làm thế nào đây?”

“Nhóm người kia?” Nàng trợn mắt. “Ta với bọn chúng không thù không oán nha.”

“Ngươi quá ngây thơ rồi, bọn chúng cả hai mắt đều nhìn thấy ngươi cùng chúng ta chạy đi, ngươi tưởng bọn chúng sẽ bỏ qua cho ngươi?” Đáng chết, rốt cuộc lại khiến nàng dính vào chuyện này.

Một bên Lãnh Diệc Trần thực tự động đi kiếm thêm củi nhóm lửa, cùng Huyền Phong tiếp tục xử lí con gà, yên lặng, mê muội nhìn hai người một đối một đáp, cảm thấy chủ tử nhà mình tựa hồ có điểm không bình thường.

Mọi khi nhiều nhất hắn cũng chỉ toàn dùng ánh mắt chứ không bao giờ đường đường nói chuyện cùng người, vậy nhưng Võ Hoàng lúc này cư nhiên ra tay đánh đánh bắt gà rừng, còn bọn hắn hai bên tả hữu hộ vệ lại biến thành tên kiếm củi với kẻ đầu bếp! Ngày hôm ấy ở Mạc gia gặp người này, chỉ thấy hắn có bộ dạng xinh đẹp tuấn tú, mà khi đó cũng không thấy thiếu bảo chủ đối với hắn có gì đặc biệt a…….

“Sẽ không đi?” Trầm Thiên Hạm phủ nhận, nhưng cũng hiểu được lời hắn nói là có lý, nàng âm thầm thở dài, như thế nào cũng không nghĩ tới vận mình trong hai ngày này đã chuyển biến thật lớn như thế, nàng thật sự chỉ mong mau về Mạc gia.

Mới đang suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, một thanh âm ngượng ngùng bỗng vang lên từ “đâu đó”.

Cô lỗ!

“A!” Nàng nhanh tay che bụng lại, khuôn mặt xấu hổ mà đỏ bừng lên, ngượng ngùng giải thích. “ Ách…. Nó đã thật lâu không đói quá như vậy, các ngươi cũng biết đấy, đầu bếp Mạc gia thực không tệ.”

Nàng cười khổ, trước kia từng có những ngày lang thang ba bữa không đủ, song từ khi tiến vào Mạc gia, không phải lo cơm ăn áo mặc, đã thật lâu rồi nàng không biết đến tư vị đói bụng nó ra sao.

“Trước cứ từ tốn nhẫn nại đi, lúc này ăn xong gà nưỡng đã.” Hắn đạm liếc mắt nhìn con gà rừng, đột nhiên phát hiện trợ thủ đắc lực của mình có được trù nghệ trời ban (tài năng nấu nướng giỏi).

Từ trước đến nay ở Kình Thiên bảo, bọn họ chưa bao giờ trải qua chuyện này, cho dù là bước chân ra ngoài cửa, cũng phần lớn là có người xử lí vấn đề quần áo cùng ngủ nghỉ trước, dùng món ăn thôn quê như vậy vẫn là lần đầu tiên.

“Hảo.” Hai má trắng nõn hồng hồng, nàng cảm thấy chính mình thật sự là rất mất mặt, cư nhiên ở trước mặt khách quý này thất lễ, nửa điểm hình tượng tốt đẹp cũng không thể để lại, chỉ hy vọng ba người bọn họ sẽ không cho rằng hạ nhân Mạc gia đèu giống như nàng không biết lễ nghi, bằng không nàng sẽ trở thành tội nhân mất.

Mặc dù tự nói chính mình phải khắc chế, nhưng là ánh mắt của nàng vẫn nhịn không được phóng tới chỗ để mấy miếng gà nướng, nhìn làn da vàng bóng lóng lánh mỡ của gà rừng, cả hai con mắt nàng chiếu sáng long lanh.

Hình dáng tham ăn này dừng ngay trong mắt Võ Hoài Thiên, khiến cho khóe miệng của hắn lại lần nữa dương lên ý cười.

“Đúng rồi, ngươi ngày hôm đó vì sao lại xuất hiện ở Thường Sơn?” Nói lại kinh nghiệm hai ngày nay, Võ Hoài Thiên đột nhiên nhớ tới sự kiện này, đường Thường Sơn đầy rẫy nguy hiểm, nàng vì sao lại đi qua?

“Ta sáng sớm sang thành Thường An để sử lý vấn đề sinh ý, sau phải cố quay về kịp Cẩm Tú……. A!” Trầm Thiên Hạm nhớ tới nàng vì cái gì mà mạo hiểm đi qua Thường Sơn.

“Thiếu bảo chủ, xin hỏi một chuyện.” Nàng nhíu mày, đứng dậy hành lễ.

Lạnh lùng liếc mắt một cái, Võ Hoài Thiên bị khẩu khí khách khí kia của nàng làm cho giật mình, khó chịu.

“Có chuyện gì sao?” Mắt thấy chủ tử không đáp lại, Lãnh Diệc Trần đành phải dương lên khuôn mặt tươi cười trả lời thay.

“Ta lúc nào thì có thể rời khỏi?”

Nàng nhận ra khuôn mặt Võ Hoài Thiên phiếm lãnh ý bèn vội vàng giải thích: “Ta biết các ngươi lo lắng an nguy của ta, nhưng là ta không thể không mau chóng về nhà. Ta hai ngày nay chưa về phủ chắc chắn khiến mọi người rất lo lắng, hơn nữa ta cũng có rất nhiều công việc cần xử lí, cho nên, có thể hay không thỉnh các ngươi đưa ta xuống núi?”

Nhẩm nhẩm tính tính ngày, hôn sự của Mạc Nguyên Thiến chỉ còn có hai ngày nữa, nàng nếu không đuổi kịp trở về phủ, một đống công sự kia để ai xử lí đây? Càng không nói đến nàng mà bỏ lỡ hôn lễ, Mạc Nguyên Thiến chắc sẽ giận nàng cả đời.

Huyền Phong cùng Lãnh Diệc Trần trực giác đưa ánh mắt chuyển hướng tới chủ tử nhà mình, giật mình phát hiện hắn bởi vì lời nói của nàng mà chau chau đôi mày, thần thái trầm lạnh.

Này rốt cuộc là biểu cảm thế nào? Bọn hắn nói cũng không hiểu nổi nha.

Quá một lúc lâu sau, một thanh âm lãnh đạm mới từ tốn vang lên—–

“Ăn xong gà nướng, ta đưa ngươi xuống núi.”

.

.

“Thiên Hạm! Ngươi cuối cùng cũng trở về!”

Phong trần thất thểu trở về Mạc phủ, vừa chan trước chân sau bước vào cửa lớn, Một thân ảnh mềm mại phấn hương đã nhảy tiến hướng nàng, ôm ôm bấu bấu nàng thật thân mật.

“Ngươi mấy ngày rồi đi đâu a?!! Ta đã rất lo lắng.” Hoài Hương ôm chặt nàng, một hơi nói xong, đồng thời trên mắt cũng từng giọt rơi lệ.

“Từ từ đừng ôm ta thế, trên người ta rất dơ bẩn.” Nhẹ nhàng đẩy muội muội ra, Trầm Thiên Hạm lộ ra tươi cười. “Là trên đường gặp phải mưa lớn, con ngựa kia của ta lại ném ta lại chạy đi, cũng may ở Thường Sơn ta tìm được nơi trú tạm thời, đợi mưa tạnh mới tìm biện pháp xuống núi.” Nàng nhẹ giọng tả lại, giấu giếm chuyện “ngoài ý muốn” với Võ Hoài Thiên, không muốn để Hoài Hương thêm lo lắng.

“Con ngựa của ngươi lại tự mình chạy về đây!” Hoài Hương ngừng khóc, không còn nhẫn nhịn chu lên cái miệng nhỏ. “ Cư nhiên không thấy bóng dáng ngươi đâu lại một mình chạy về, hại mọi người tưởng ngươi gặp phải chuyện gì xấu! Mà trời lại cố tình mưa lớn, căn bản một biện pháp ra ngoài tìm ngươi cũng không có được.”

“Không sao, không sao, ta không phải bây giờ đã trở về rồi đây sao?” Nàng cười khổ, cũng không muốn nói rõ tất cả, dù sao cũng là đã bình an trở về.

Nhớ tới ánh mắt kì lạ của Võ Hoài Thiên lúc đưa nàng vào thành sau khi xuống núi, trong lòng không hiểu sao bỗng nổi lên hỏa nhiệt, như là có thứ gì đó thản nhiên quậy tráo quấn quanh trong tâm, khiến cho ngực nàng thực khó chịu, nhưng là nàng không cho phép chính mình nghĩ nhiều đến nó.

Hôm nay từ biệt, sợ là sẽ không còn duyên số gặp lại đi, dù sao cũng từng là bạn đường, chỉ tiếc, hôm nay gà nướng kia thực là mỹ vị khó kiếm a…. sau này rốt cuộc không được ăn rồi. (em té! không tin được chị lúc này tưởng đang nhớ ảnh lại thành nhớ gà nướng! =.=!)

“Ta đi bảo người giúp ngươi chuẩn bị nước tắm.” Xem nàng một thân chật vật, trên xiêm y dính đầy bùn đất, Hoài Hương nhịn không được cũng đồng tình, Thiên Hạm vốn rất ưa sạch sẽ, chắc chắn chịu không nổi bẩn thỉu trên người.

“Khoan đã, ta muốn đi gặp tổng quản trước.” Hai ngày chưa về, nhất định là không ít việc nảy sinh cần xử lí, hơn nữa đại tiểu thư Mạc gia sắp về nhà chồng, cả Mạc phủ vì chuyện vui này mà náo loạn, các vấn đề chuẩn bị khẳng định đang tồn đọng rất nhiều.

Mới còn đang ngẫm nghĩ, một thanh âm kiều nhẹ quen thuộc truyền lại đây.

“Liều mình làm cái gì vậy, ngươi phải rất mệt mỏi rồi đi.” Luôn luôn cùng Hoài Hương như hình với bóng, đại tiểu thư Mạc gia Mạc Nguyên Thiến xuất hiện, đôi mắt câu dẫn người, xinh đẹp như hoa đào chuyển chuyển, ý bất mãn trong đó lại lớp lớp bắn về phía nàng không thôi, trước ra chủ ý: “Về tổng quản, ta đây sẽ đi nói chuyện, ngươi trước đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi thật tốt đi, có việc liền sẽ gọi ngươi ngay sau.”

Nhìn thấy nàng có ý muốn phản đối, Mạc Nguyên Thiến lại nói thêm, “ Ngươi lúc này toàn thân chật vật, nếu đi gặp cha cùng nương ta, hoặc là đi gặp tổng quản, kiểu gì cũng sẽ mắng ngươi một trận cho xem, từ nay trở đi lại không cho ngươi nữ phẫn nam trang ra ngoài làm việc bây giờ.” Từ nhỏ tới giờ lớn lên bên nhau, Mạc Nguyên Thiến đương nhiên biết nhược điểm của Trầm Thiên Hạm là chỗ nào, cũng thực không hề khách khí liền lợi dụng.

“Thêm một chuyện kha khá nghiêm trọng, nói không chừng còn sẽ bỏ đi chức vụ của ngươi, ngoan ngoãn cùng Hương Hương (chính là Hoài Hương) ở bên cạnh ta làm nữ hầu nhàn hạ.”

Trầm Thiên Hạm cắn cắn môi, không đường chọn lựa đành gật gật đầu.

“Luôn lấy cái này ra uy hiếp ta, ngươi thực ác nha!” Mọi người đều biết, kể từ khi nàng tám tuổi được nhận vào trong phủ, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ làm mọi việc đều tận trung, lấy sức mình báo đại ân đại đức của Mạc gia với nàng lúc đó.

May mắn lão gia cùng phu nhân không chê nàng, thuận lòng chấp nhận nguyện ý của nàng, an bài cho nàng ở bên cạnh tổng quản học tập, thậm chí còn cố ý còn cho nàng tiếp quản mọi chuyện lớn nhỏ trong Mạc phủ.

Nếu chuyện lần này khiến cho lão gia cùng phu nhân đổi ý, kia chẳng phải nàng rất oan ức sao?

“Ngươi cứ nghe ta nói đi, ta chắc chắn bao ngươi làm nữ tổng quản rồi, được không?” Mạc Nguyên Thiến mị mắt thoáng nhìn, thật không rõ nàng vì sao luôn thích đi tìm việc phiền toái, đem chính mình làm tới mệt chết, hoàn toàn không biết nghỉ ngơi!

Nguyên Thiến cùng Hoài Hương, mỗi người một bên đưa Trầm Thiên Hạm hướng về phòng của nàng.

“Ta nói đại tiểu thư, ngươi đáng nhẽ nên phiền não chuyện chính mình đi, hai ngày nữa liền đã lên kiệu hoa rồi, vẫn còn có thể để ý ta nữa!” Trầm Thiên Hạm bị hai người kẹp hai bên bèn tự động chạy vào trong phòng, không quên bỏ lại lời giễu cợt.

“Kia có gì cần phải phiền não a?” Mạc Nguyên Thiến chu lên cái miệng nhỏ, không thèm để ý thân phận sắp phải xuất giá của mình, dù sao còn có chuyện tốt hơn hôn ước nhạt nhẽo kia, nàng hiện chỉ quan tâm Trầm Thiên Hạm trước mắt.

“Nhanh đi tắm rửa thay quần áo, ta xem ngươi thật khổ sở!” Mạc Nguyên Thiến trợn mắt trợn trắng, luôn luôn không thích Trầm Thiên Hạm nữ phẫn nam trang, như vậy khiến cho nàng rất ảo giác nha.

Thiên Hạm mặc nam trang trong rất tuấn tú, nếu ngày nào đó thật sự cưới về một tiểu nương tử, này với nàng mà nói cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.

“Tuân lệnh tiểu thư của ta.” Trầm Thiên Hạm đối lại, ảo não đóng lại cánh cửa. Ai, nàng thật sự cũng thực mệt mỏi, trên người đau nhức mà quần áo dính nước mưa cũng khiến nàng cả người không thoải mái, liền trước cứ theo lời tiểu thư, nghỉ ngơi một chút, sau mới đi tìm tổng quản đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương