Trong phòng nghị sự, Võ Hoài Thiên cùng Thượng Quan Ngự Kiếm rốt cuộc rút ra được kết quả thảo luận liên tục mấy ngày gần đây, ý định ngày mai sẽ tăng thời gian ba năm vào trong nội dung công ước, ngay tại ngày trước khi ấn định lại công ước, bên ngoài cửa bỗng dưng nổi lên hàng loạt tiếng ồn ào. Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, Võ Hoài Thiên là nhíu mày không ổn, nhận ra ngoài cửa là tiếng nói kiều mị của nữ nhân, còn Thượng Quan Ngự Kiếm lại là nhu nhu thái dương chính mình.

“Đi đi, ta chờ ngươi.” Võ Hoài Thiên cũng rất muốn bóp bóp thái dương, nữ tử xuất hiện ngoài cửa rõ ràng là có ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến lực chú ý của Thượng Quan Ngự Kiếm, rõ ràng là phải để hắn xử lí trước chuyện kia.

Thượng Quan Ngự Kiếm hướng hắn thoáng nhìn xin lỗi, đứng dậy mở cửa, bên ngoài cửa quả nhiên không ai khác ngoài Mạc Nguyên Thiến.

“Nàng lại làm cái gì?” Thượng Quan Ngự Kiếm trầm mặt, nhìn dung nhan tuyệt mĩ kia, thật muốn triệt để đem nàng về phòng. “Ta đã nói, nàng như thế nào cũng đừng nghĩ muốn đi.”

Tưởng nàng là vì chuyện lên kinh mà lại muốn nháo hắn, không ngờ đến Mạc Nguyên Thiến chính là lạnh lùng nhìn hắn một cái, lướt qua thân thể cao to hướng tới trong phòng nghị sự đi.

Nàng không có vì hắn tức giận đâu! Cư nhiên dám sai người đi theo nàng nửa bước không rời, không cho phép nàng rời khỏi đây, không chịu để nàng lên kinh thành cứu Hương Hương! Hắn tưởng hắn là ai a!

“Nàng muốn đi đâu?” Thượng Quan Ngự Kiếm khó hiểu quay đầu, liền vội vàng kéo nàng lại. “Chúng ta đang bàn chuyện, nơi này không phải là chỗ nàng có thể loạn nháo.”

“Ta cũng có chuyện muốn bàn.” Mạc Nguyên Thiến tránh đẩy tay hắn ra, không có hảo khí trừng hắn.

“Không có gì tốt để bàn, nàng thế nào cũng không thể đi!” Thượng Quan Ngự Kiếm chỉ cần vừa nghĩ đến nàng nói sẽ gả cho một nam nhân khác, khí giận liền bừng nổ trào lên, không chút nào che giấu.

“Ta không phải muốn tìm ngươi.” Mạc Nguyên Thiến liếc mắt trừng hắn một cái, đối với tuyên án bá đạo này của hắn đã không thèm nghĩ ngợi nhiều gì. Dù sao “tiểu nhân báo thù kí ở tường thượng” , cho dù hiện tại bị hắn quản chế gắt gao trốn không thoát, nàng cũng tin tưởng phong thủy luôn luân chuyển, sẽ có lúc nàng vượt qua hắn!

“Bằng không nàng muốn tìm ai?” Thượng Quan Ngự Kiếm hoàn toàn không tin nàng.

“Trong này liền chỉ có hai ngưòi, không phải muốn tìm ngươi, đương nhiên là tìm hắn!” Mạc Nguyên Thiến mắt sáng linh động chuyển, ngón tay từ tốn chỉ thẳng hướng Võ Hoài Thiên nãy giờ vẫn không nhúc nhích như núi.

Võ Hoài Thiên nhướng cao mày, Thượng Quan Ngự Kiếm là mây mù đen mặt.

“Nàng đừng cố ý sinh sự.” Sớm trải qua quá trình nhìn nhận năng lực chế tạo phiền phức của Mạc Nguyên Thiến, Thượng Quan Ngự Kiếm thật muốn lại điểm á huyệt của nàng, đem nàng mang trở về phòng riêng.

Mạc Nguyên Thiến cũng không nghĩ tiếp tục nói cùng hắn, trực tiếp đi tới trước mặt Võ Hoài Thiên, chuẩn bị cùng hắn “bàn chuyện” thật tốt.

“Các hạ (danh từ dùng để xưng hô, xem phim kiếm hiệp rồi nghe cũng không lạ nha) đường đường là Võ Hoàng, giữ lấy gia phó quý phủ chúng ta, không lẽ lại không nói chút chuyện công đạo?” Mạc Nguyên Thiến mắt đẹp thoáng nhìn, thanh âm mặc dù kiều mị, song đối với Võ Hoài Thiên hoàn toàn không có tác dụng phụ nào, chính là khiến Thượng Quan Ngự Kiếm giận khí càng tăng lên!

“Về điểm này, ta sẽ tìm thiếu gia các vị nói chuyện.” Võ Hoài Thiên xem xét khuôn mặt tối sầm của Thượng Quan, không muốn cùng nàng nói nhiều. Qua vài làn tiếp xúc lúc trước, hắn đối với vị thiên kim tiểu thư chính quy của Mạc phủ này, thật không có hảo cảm cho lắm, nếu không phải Thượng Quan Ngự Kiếm coi trọng nàng như vậy, hắn sớm đã đem nàng đánh ra ngoài.

Khó bảo, trẻ con tùy hứng, là cảm giác hắn đối với Mạc Nguyên Thiến.

“Nếu ta kiên trì không muốn bàn chuyện thì sao?”

Mạc Nguyên Thiến tự nhiên ngồi xuống, trở thành người nghe nhìn hắn trả lời, thân thủ tự tay rót trà ra, có phần nắm chắc hắn sẽ không đuổi người.

“Thứ tại hạ không có thời gian.” Võ Hoài Thiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Ngự Kiếm, muốn hắn quản tốt nữ nhân chính mình, nếu không đừng trách hắn không tính thâm tình hảo hữu.

“Các hạ không muốn biết Thiên Hạm có tâm phiền muộn gì sao?” Mạc Nguyên Thiến nhanh chóng nói, kịp trước khi Thượng Quan Ngự Kiếm hành động, hiểu rõ một khi câu vừa ném ra, Võ Hoài Thiên tuyệt đối sẽ chuyên chú nghe ngóng.

“Bàn chuyện cùng đại ca ta là có thể, ngươi muốn tìm cha ta nói cũng chẳng sao, nhưng là ta có thể chắc chắn với ngươi, cho dù hai người bọn hắn đồng ý đáp ứng, chỉ cần Thiên Hạm không muốn ở cùng ngươi, Mạc phủ chúng ta tuyệt sẽ không làm khó xử nàng, ngươi vẫn không cưới được người.” Mạc Nguyên Thiến mắt to vừa chuyển, những câu này nói ra quả nhiên hạ gục Võ Hoài Thiên.

“Được, ngươi nói đi.” Võ Hoài Thiên rốt cuộc chỉ có thể nói một câu.

“Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.” Mạc Nguyên Thiến thị uy trừng mắt Thượng Quan Ngự Kiếm một bên, biểu hiện rõ ràng bất mãn của bản thân đối với hắn.

Thượng Quan Ngự Kiếm lạnh lùng trừng lại nàng, còn đang định cự tuyệt thì Võ Hoài Thiên đã lên tiếng trước.

“Chúng ta buổi chiều lại nói tiếp.” Võ Hoài Thiên lấy ánh mắt ý bảo, làm Thượng Quan Ngự Kiếm không thể nào cự tuyệt.

“Ta ở bên ngoài.” Giống như Mạc Nguyên Thiến đối với hắn, Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn ra được vị Trầm cô nương nữ phẫn nam trang kia, đối với Võ Hoài Thiên quan trọng như thế nào. Huynh đệ một ruột, Thượng Quan Ngự Kiếm đương nhiên chỉ có thể đồng ý.

Ném cho Mạc Nguyên Thiến một ánh mắt cảnh cáo, muốn nàng đừng nháo để sau lại gặp chuyện không may, Thượng Quan Ngự Kiếm bước ra ngoài để lại hai người trong phòng nghị sự, trong lòng âm thầm quyết định, đến khi bọn họ bàn xong liền sẽ đem Mạc Nguyên Thiến áp tải về phòng, , miễn cho nàng cố ý bốn bề gây chuyện.

“Đã có thể nói đi.” Nhìn cửa phòng khép lại, Võ Hoài Thiên lập tức lên tiếng.

“Đương nhiên.” Mạc Nguyên Thiến trước điểm xuyết một ngụm trà. “Vậy ngươi trước nói cho ta biết, ngươi tính đem Thiên Hạm đặt lên vị trí nào?”

“Vị trí?”

“Ngươi là tính thu nàng về làm thiếp sao?” Hiểu được hai tên nam nhân trong ngoài cánh cửa kia đều sắp không còn tính nhẫn nại, Mạc Nguyên Thiến cũng không lòng vòng luẩn quẩn nói thẳng.

“Ai nói như vậy?” Võ Hoài Thiên nhướng cao mi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên thực dọa người.

“Thiên Hạm.” Mạc Nguyên Thiến đương nhiên không bị dọa nạt đến, thậm chí còn có tâm tình kiều ngọt cười cười. “Ta nói hai người các ngươi cũng thật sự là kỳ quái, trong lòng ngươi có tính toàn gì cũng không chịu cùng nàng nói rõ ràng, cũng khó trách nàng ấy cứ miên man suy nghĩ.”

“Nàng ấy tưởng ta muốn nạp nàng ấy về làm thiếp?” Võ Hoài Thiên hoàn toàn ngoài ý muốn, trong đầu hắn từ đầu đến cuối đều là muốn cưới nàng về làm thê tử a.

“Vì sao?”

“Bởi vì ngươi là thiếu bảo chủ Kình Thiên Bảo, lại cũng là Võ Hoàng a.” Mạc Nguyên Thiến cảm thấy nam nhân này thực ngốc. “Ngươi cũng hiểu bốn chữ ‘môn đăng hộ đối’ đi, thân phận của ngươi hiển hách như thế, Thiên Hạm đương nhiên không dám trèo cao.”

“Ta không cần biết môn hộ nào hết.” Võ Hoài Thiên chân tình nói mạnh. “Hơn nữa, là nàng ấy nói chung thân sẽ không lấy chồng, cả đời muốn ở lại Mạc phủ báo ân!” Võ Hoài Thiên vô cùng xác định Trầm Thiên Hạm đã nói lời này. “Này lại nói thế nào?”

“Hai chuyện này thực ra là cùng một sự kiện, chính là vì thân thế của nàng ấy.” Mạc Nguyên Thiến nhún nhún vai, cảm thấy Trầm Thiên Hạm thật là ngốc muốn chết, luôn đem vấn đề này đè nặng trong tâm. “Nói ra Thiên Hạm kỳ thực cũng là một thiên kim tiểu thư, thân phụ nàng là đại hộ phía nam, nương nàng trong nhà lại là tiểu thiếp thứ bảy.”

“Kia vì cái gì nàng lại đến Mạc phủ?” Võ Hoài Thiên cảm thấy, đáp án hắn nhận lại sẽ không hề vui vẻ.

“Bởi vì chuyện thê thiếp trong nhà sớm đã không phải ngày một ngày hai, nương nàng ấy trời sinh tính tình ôn hậu, lại chỉ sinh ra một nữ nhi là nàng, đương nhiên sẽ chịu mọi người thị uy khinh trọng, đều là do bọn chúng áp bức quá nhiều, nên sau khi thân phụ nàng qua dời, các di nương nàng (mẹ cả mẹ kế) liền quá phận, trực tiếp đem hai mẹ con đã đá ra khỏi cửa, bất cứ cái gì cũng không chu cấp cho, mặc kệ hai người ở ngoài tự sinh tự diệt.”

Mạc Nguyên Thiến thấp giọng lại nói: “Một góa phụ dẫn theo một đứa nhỏ không danh không phận lưu lạc khắp nơi, cuối cùng thân không còn một xu đồng nào, mắc bệnh ngất đi ở trước cửa lớn nhà ta. Trong khoảng thời gian lưu lạc này, nương nàng đã đem mọi thức ăn có được, quần áo giữ ấm, toàn bộ mang cho Thiên Hạm, chính mình ốm đau nặng nề cuối cùng thân thể suy sụp, cho dù thân phụ ta đã thỉnh đại phu, vẫn cứu không được nàng ấy. Trước lúc lâm chung, nàng ấy cầu cha ta thu nhận Thiên Hạm, cũng nhắc nhở Thiên Hạm ghi nhớ hết đời phần ân tình này.”

Võ Hoài Thiên hai bàn tay nắm chặt, chỉ cần nghĩ đến thuở nhỏ ấy đã không giúp gì được nàng, liền cảm thấy đau lòng xót xa.

“Cho nên, nàng quyết định chung thân không lấy chồng, cũng là cùng lúc báo đáp ân tình Mạc gia, càng là cùng lúc sợ bản thân sẽ gặp hoàn cảnh tương tự như nương vậy?” Thanh âm trầm thấp trở nên khàn khàn, con ngươi đen luôn luôn nghiêm lệ kia tràn ngập nỗi lòng đau.

Mạc Nguyên Thiến chú ý tới nhìn ra, cũng đổi giọng ngữ điệu.

“Tâm tư của người ta nhiều, đừng nói tới gia đình thuở nhỏ của Thiên Hạm, nhà ta cũng đã là nhà nàng ấy.” Mạc Nguyên Thiến thở dài, cũng không giải thích thêm hai vị di nương Thiên Hạm vẫn còn hung ác muốn trừ bỏ nàng ấy, là nhờ phụ thân cùng nương chính mình ra mặt áp chế, cho nên mới không gây ra đại sự gì thôi. “Ngươi nói xem, Thiên Hạm có thể không sợ sao?”

Võ Hoài Thiên im lặng, cuối cùng đã biết nguyên nhân chân chính nàng cự tuyệt hắn.

“Đa tạ ngươi đã nói với ta chuyện này.”

“Ngoại trừ đa tạ ta ra, ngươi có biết bây giờ phải làm sao không a?” Mạc Nguyên Thiến nhìn hắn vẫn trấn định, nhịn không được lại lên tiếng. “Nói trước, ta tuyệt không hy vọng Thiên Hạm chết già trong nhà ta!”

Võ Hoài Thiên nhìn nàng một cái, bắt đầu cảm thấy vị tiểu thư Mạc gia này cũng không khiến người phản cảm như hắn vẫn nghĩ. Nghĩ đến tình cảm thân thiết giữa nàng với Trầm Thiên Hạm, lại nhìn đáy mắt nàng tràn ngập lo âu, Võ Hoài Thiên ngoại lệ lên tiếng trả lời.

“Ta sẽ đưa nàng đi.”

.

.

.

Cứ ba năm một lần, đại hội võ lâm vô cùng náo nhiệt ở trên núi Nhị Tô được tổ chức. Lôi đài luận võ (sân khấu để đâu nhau đó) đã sớm được nâng cao lên, một trái một phải chia hai bên quân lực nam bắc võ lâm, Võ Hoài Thiên cùng Thượng Quan Ngự Kiếm nắm chặt đao cùng kiếm đứng bên trên, chờ vị nào muốn lên đài thách đấu.

Trầm Thiên Hạm khó có dịp lại mặc nữ trang ra ngoài, ngồi ở một bên trên bục khách quý, nhìn không chớp mắt về Võ Hoài Thiên, chỉ sợ hắn bất chợt gặp nguy hiểm gì.

Mặc dù Lãnh Diệc Trần đứng bên cạnh lại lần nữa bảo chứng, trừ phi Thượng Quan Ngự Kiếm đứng bên cạnh trên đài đột nhiên nổi khùng phát điên đánh chém, bằng không Võ Hoài Thiên là tuyệt đối an toàn , nhưng nàng vẫn nhịn không được lo lắng đam tâm.

Đao kiếm vô tình không có mắt, cho dù hắn không nguy hiểm tính mạng, nhưng lỡ không cẩn thận bị thương thì sao?

“Trầm cô nương, ngươi thật sự không cần quá lo như vậy.” Nhìn sắc mặt nàng một trận trắng bạch thật thảm, Lãnh Diệc Trần nhịn không được lên tiếng khuyên. “Ngươi cho dù không tin ta, cũng nên tin tưởng năng lực của gia đi. Hắn võ công cao siêu, không thể có người nào có thể dễ dàng làm thương hắn!”

“Ta biết.” Mặc dù là nói như thế, Trầm Thiên Hạm vẫn chỉ cười khổ, bàn tay run rẩy giấu trong tay áo.

“Bất quá ngươi hôm nay mặc nữ trang thật đẹp, ta là lần đầu nhìn đến bộ dáng này của cô nương nha.” Lãnh Diệc Trần không để ý hào phòng khen. Nhìn nàng hóa trang nam nhân văn thái thư sinh vậy, không ngờ đến nàng mặc nữ trang vào cũng đẹp như thế, cái này chính gọi là nghi nam nghi diện mạo đi. “Gia nếu nhìn thấy, khẳng định là phi thường vui vẻ.”

Có giả trang thế nào vẫn là nữ nhân a! Xem mới nhắc tới gia, Trầm cô nương hai má liền hồng.

“Ngươi quá tâng bốc.” Trầm Thiên Hạm ngượng ngùng sờ sờ xiêm y mềm mại thướt tha của mình, thấp đầu nhỏ giọng nói.

Cho dù cúi đầu, nàng vẫn nghe thấy quanh mình không ít âm thanh của đám nữ nhân vì Võ Hoài Thiên mà hò hét, còn nàng chỉ cần chút giương mắt lên nhìn, lập tức liền thấy một đám hiệp nữ đầy hỏa nhiệt trong mắt —— đó là lòng hâm mộ cùng yêu mến Võ Hoài Thiên. Đương nhiên, cũng có không ít ánh mắt bắn về phía nàng, có nghi hoặc cũng có ghen tị, chỉ vì nơi nàng ngồi là kề cạnh ghế chủ vị của Võ Hoài Thiên.

Ánh mắt kia như là muốn thẩm vấn nàng, nàng có tư cách gì mà ngồi vị trí đó! Nhiều ánh mắt ác ý, khiến cho nàng nhịn không được loạn nhịp tim.

Nàng đứng lên, không nghĩ ngồi tiếp ở chỗ có thể lăng trì (gần nghĩa giết) chính mình này, Lãnh Diệc Trần bỗng ngăn nàng lại.

“Ngươi muốn đi đâu a? Trầm cô nương?” Lãnh Diệc Trần meo meo cười, không lưu một điểm cản đường nàng đi. “Đại hội đâu đã kết thúc.”

“Ta có chút không thoải mái, muốn đi về trước nghỉ ngơi.” Lời vừa bày tỏ ra khỏi miệng, Trầm Thiên Hạm thật muốn cắn luôn đầu lưỡi chính mình. Nàng sao lại đã quên mất Lãnh Diệc Trần là truyền nhân của thần y, cái lý do kia rõ ràng là càng đè chết nàng.

“Là vậy sao?” Lãnh Diệc Trần nhưng cũng không vạch trần nàng, chính là chỉ cười cười. “Ngươi mấy ngày gần đây thân mình hư nhược, song cũng may không phải nghiêm trọng gì, để ta giúp ngươi xem mạch đi.”

Hắn hiền lành vươn tay, lại bị Huyền Phong đứng một bên đánh rớt.

“Ngươi làm cái gì?” Lãnh Diệc Trần trừng hướng hắn.

Huyền Phong cũng không thèm ngó ngàng tới hắn, chính là mặt vô biểu tình nói với Trầm Thiên Hạm: “Gia có việc muốn tuyên bố, chờ hắn nói xong thì muốn đi hãy đi.”

Nói hết, hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt đầy dấu hỏi của Lãnh Diệc Trần, Huyền Phong tiếp tục làm công tác hộ vệ của hắn.

Lãnh Diệc Trần trừng mắt, cũng không thèm lên tiếng hỏi, dù sao chỉ cần người này ở đây, chẳng sợ nghe không được.

Trầm Thiên Hạm cũng ngoài ý muốn, nhưng hắn đã nói vậy, nàng chỉ có thể ngồi lại chỗ, cố ý không để tâm tới tiếng hò hết cùng ánh mắt dữ tợn xung quanh mình.

Mà cuộc tỉ thí trên lôi đài cũng truyền tới thanh âm người bại trận, quả nhiên lần này cũng không có ai chiến thắng hai vị đang nhiệm chức.

Võ Hoàng cùng Kiếm Thánh sau khi nêu lên một chút sửa đổi của công ước lần này, Võ Hoài Thiên lại không giống như Thượng Quan Ngự Kiếm lui về vị trí ngồi đằng sau, mà là vẫn đứng trên đó nhìn chăm chú về hướng Trầm Thiên Hạm.

Trầm Thiên Hạm tâm loạn nhịp nhảy dựng lên, hoàn toàn còn chưa kịp phản ứng, người đã bị hắn đem cùng phi lên cao đài.

Dưới đài là một mảnh hoa hoa những người là người, Trầm Thiên Hạm kinh ngạc nhìn hắn, không rõ hắn muốn làm gì.

Võ Hoài Thiên sau khi hướng nàng cười nhẹ, liền quay nhìn mọi người xung quanh cao giọng nói: “Võ mỗ vào mười hai ngày nữa, cưới Trầm cô nương ở Mạc phủ Cẩm Tú thành làm thê!”

Lời vừa nói ra, mọi người liền bùng nổ ồn ào nghị luận bàn tán, không ít nữ tử trao tâm cho hắn ngạc nhiên đến đờ người.

Võ Hoài Thiên tuyệt không để ý, thanh âm trầm ổn tiếp tục lên tiếng, mặc dù âm lượng không lớn vừa phải, nhưng từng từ từng chữ đều uy nghiêm lọt vào tai mọi người.

“Hơn nữa ngày hôm nay Võ mỗ ở trước mặt toàn bộ mọi người thề, đời này kiếp này chỉ có nàng là thê tử duy nhất, muốn lấy tất cả thời gian trả ân nàng cứu mạng!” Lời dứt, hắn cúi đầu nhìn vị hôn thê trong lòng mình, đáy mắt tràn ngập đều là nhu tình như nước —– cũng chỉ có duy một hình bóng nàng.

“Ta…..” Trầm Thiên Hạm nói không ra lời, dấu không nổi niềm hạnh phúc bất ngờ này đây. Hắn cư nhiên ở ngay trong đại hội võ lâm, công nhiên nói ra chuyện động trời này, hơn nữa ngày tháng đều đã định tốt hết, này rõ ràng là…..

Tiếng reo hò chúc mừng xung quanh lấp hết thanh âm nhỏ nhỏ của nàng, Võ Hoài Thiên ôm chặt nàng không buông tay, cứ như vậy đứng ở trên đài, nhận mọi người chúc phúc.

Như này rồi, xem nàng còn đường nào chạy!

………….

“Ngươi là thành tâm sao?” Cho đến khi đại hội toàn bộ kết thúc, Trầm Thiên Hạm vẫn chưa thực sự hoàn hồn.

Này không phải sự thật đi, sự tình sao có khả năng viên mãn đến như thế!

“Hôm nay ở trước sự chứng kiến của bao người như vậy, nàng còn sợ ta rút lời sao?” Võ Hoài Thiên nắm hai tay nàng, nhìn trạc tử ngọc bích đại diện cho thân phận thiếu phu nhân Kình Thiên Bảo kia, trong tâm đều là hài lòng ngọt ý.

“Nhưng là…” Trầm Thiên Hạm vẫn không cách nào tiếp nhận. Sự tình thật sự lại thuận lợi như thế? “Ngươi đã nói đến hôn kỳ (ngày định hôn lễ), người nhà ngươi đã đồng ý sao? Bọn họ sẽ không cảm thấy thân phận ta không đủ cùng ngươi xứng đôi sao?”

“Ngày là nương ta chọn.” Nương hắn vừa nghe xong tin tức, tâm tình phi thường tốt liền thuận miệng chọn ngày đính hôn ngay mười hai ngày sau, như là sợ hắn sẽ đổi ý. Võ Hoài Thiên thông minh cũng không nói ngay chuyện này với nàng. “Cái gì thân phận, đối với nhà của ta mà nói, so ra kém với việc nàng đã cứu ta một mạng nhiều.”

“Ta chỉ là “nhặt” được ngươi, không tính cứu ngươi.” Trầm Thiên Hạm vô thức phản bác, vẫn là chìm trong trạng thái không dám tin.

Thật sự đơn giản như thế, dễ dàng như thế? Nàng cứ nghĩ sẽ có vật cản gì, vấn đề gì đâu? Tại sao cho tới bây giờ cũng không có tồn tại? (may mắn thế còn đòi hỏi giề =.=!)

“Mặc kệ như thế nào, chuyện nàng là ân nhân cứu mạng ta vẫn không bao giờ thay đổi.” Võ Hoài Thiên bao trọn lấy tay hai nàng, đem nàng kéo vào trong lồng ngực, thân thân mật mật ôm chặt lấy.

“Ngày đính ước đều đã chọn, tin tức cũng đã truyền ra ngoài, nàng lại còn không tin sao?” Võ Hoài Thiên để có thể “đói phó” nàng, hắn đều đã làm triệt để đến như thế, nàng lại còn hoài nghi. “Mặc kệ nàng tin hay không, chuyện ta cưới nàng là đã định rồi!”

Hành động ôm nàng là ôn nhu đến thế, lời nói bày tỏ cũng khí phách, bá đạo mười phần.

“Nàng lại vẫn còn cái gì bất mãn? Mau nói ra ta có thể giải quyết.” Xem nàng vẫn một bộ dáng do dự, Võ Hoài Thiên nhiu nhíu mày, nhịn không được nghĩ tới điều xấu.

Sẽ không phải tất cả đều là Mạc Nguyên Thiến lừa hắn, Trầm Thiên Hạm trong lòng kỳ thật không phải vướng mắc thân phận không xứng gì, cũng không phải vấn đề cưới vợ nạp thiếp, mà là ở hắn?

“Nàng không mong muốn?” Hắn trực tiếp hỏi.

Trầm Thiên Hạm nhìn hắn một tuấn nhan bất an, trong lòng bừng lên hỏa nhiệt.

Nàng sao có khả năng không mong muốn? Nàng chính là…… không thể tin được a!

“Nàng nói đi, ta sẽ không cứng rắn bức nàng gả.” Xem nàng nửa ngày không nói một câu, Võ Hoài Thiên trong lòng đã đen hết một mảnh.

Trầm Thiên Hạm sâu kín xem xét hắn, một tiếng thán nhẹ liền chủ động nhào vào trong lòng hắn ôm chặt. “Ta chỉ là không thể tin được chính mình lại có vận tốt như thế, có thể cùng ngươi cả đời.”

Giận khí cùng bất an của Võ Hoài Thiên, vì một lời nhẹ nhàng này của nàng, toàn bộ tiêu tán biến mất.

Hắn chặt chẽ ôm lấy Trầm Thiên Hạm, sẽ không bao giờ buông tay.

Cuối cùng cũng ôm được mĩ nhân trong tay.

Song đúng lúc này, mĩ nhân trong lồng ngực nghĩ nghĩ điều gì lại chần chờ lên tiếng, “Nhưng là, ân tình của Mạc phủ đối với hai mẹ con ta…..”

“Việc này ngươi không cần lo lắng.” Võ Hoài Thiên không đường chọn lựa chuyển chuyển con ngươi đen, kéo nàng lại vào trong lòng mình. “Phương thức báo ân có trăm ngàn cách, chết già trong Mạc phủ là phương pháp ngớ ngẩn nhất.”

“Ngươi —–” Trầm Thiên Hạm bị hắn ôm giữ chặt chẽ, đành phải lấy ngón tay trộm cấu hắn.

“Vấn đề này ta cũng đã nghĩ qua, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ thay nàng trả hết ân.” Võ Hoài Thiên không nói nhiều, hắn cũng đã có kế sách tốt lắm.

“Không có khả năng!” Trầm Thiên Hạm trừng mắt to, cũng tò mò không kém.

“Nàng cứ chờ xem đi.” Võ Hoài Thiên trìu mến xem xét nàng, bàn tay vuốt vuốt hai má trắng nõn. “Hiện thứ nàng cần nghĩ là chuyện hai chúng ta.”

“Chúng ta?” Trầm Thiên Hạm ngẩng đầu muốn hỏi rõ ràng, vừa lúc đón lấy ánh mắt tà tứ của hắn, hai má đồng thời hiện lên hồng đỏ, môi hắn cũng đặt lên môi nàng.

Lúc này, hai người còn việc trọng yếu hơn cần làm nha!

Vấn đề báo ân, hãy chờ xong việc hãy nói lại.

HẾT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương