Chuyển ngữ: Hắc

Chờ đến hôm sau khi Lâm Tiểu Chúc không còn buồn đau quá độ như vậy, đọc lại bức thư một lần nữa, cũng phát hiện ra trên lá thư còn một tầng nghĩa ẩn dụ nữa.

Tương Tương rất cẩn thận, có lẽ sợ đại hoàng tử hoặc kẻ nào đó cướp được lá thư này, nên phân tán tin tức quan trọng ra viết qua loa.

Mà trong đó có hai điểm quan trọng, một là trên thực tế, Tô Tương Tương cũng đã ra tay với đại hoàng tử.

Tuy không biết nàng đã làm cách nào, nhưng xem ý tứ của nàng, hẳn là đã lén cho một vài thứ hương liệu tương khắc vào thuốc bổ mà đại hoàng tử vẫn dùng hàng ngày, gây ảnh hưởng xấu cho sức khỏe của đại hoàng tử.

Hai là, người kia, chính là Tiêu Ngân Đông sẽ sớm quay về.

Thế này là thế nào?

Tiểu Chúc hoang mang, vì sao Tô Tương Tương lại chắc chắn Tiêu Ngân Đông sẽ sớm trở lại, bọn họ mới đến biên ải chưa được mấy ngày.

Tuy nhị hoàng tử đã chết, như thế có lẽ người mà nhị hoàng tử phía tới ẩn nấp bên cạnh Tiêu Ngân Đông sẽ không gây chuyện cho hắn nữa, đây đúng là một tin tốt lành. Nhưng mục đích chính của họ là đánh quân Thát, dù Tiêu Ngân Đông có anh dũng tới đâu, nhưng quân Thát cũng vây cánh trùng trùng, trận chiến ít nhất cũng phải kéo dài một, hai tháng chứ.

Tiểu Chúc rất thắc mắc, nhưng vẫn lựa lời moi tin từ phía Tiêu Minh Duệ.

Tiêu Minh Duệ nói, sau khi nhị hoàng tử qua đời, hoàng thượng rất đau lòng, sức khỏe vốn đang dần hồi phục lại được tin nhị hoàng tử qua đời, hoàng thượng đau thương quá độ, sức khỏe lại giảm sút.

Hai ngày qua không thể thượng triệu, đều do đại hoàng tử thay mặt.

Hoàng thượng có ba vị hoàng tử, ngoài nhị hoàng tử vừa mới mất, tam hoàng tử mới lên năm, hơn nữa đại hoàng tử là người lựa chọn Tiêu Ngân Đông cầm quân đánh giặc, vậy có thể nói hiện giờ đại hoàng tử là người thích hợp nhất ngồi vào vị trí thái tử.

Nói tới đây, Tiêu Minh Duệ khẽ thở dài: “Nhưng có lẽ đại hoàng tử làm việc quá vất vả, sắc mặt rất xấu, khiến mọi người vô cùng lo lắng.”

Tiểu Chúc: “…”

Có lẽ không phải do làm việc mệt nhọc quá mà sắc mặt khó coi như thế…

Nhưng Tiểu Chúc cũng không lắm lời, chỉ tiện thể hỏi tình hình của Liễu Hà An.

“Liễu thái y ư?” Tiêu Minh Duệ ngạc nhiên, không hiểu vì sao Tiểu Chúc lại hỏi về hắn.

Tiểu Chúc khẽ ho khan: “Con chỉ tò mò thôi, trước kia không phải hắn là thái y bên cạnh nhị hoàng tử hay sao?”

Tiêu Minh Duệ gật đầu: “Mặc dù là thái y bên người nhị hoàng tử, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thái y mà thôi. Nay nhị hoàng tử đã mất, hắn lại trở về Thái y viện.”

“Đại hoàng tử không làm khó hắn ư?” Tiểu Chúc ngạc nhiên.

“Đương nhiên là không.” Tiêu Minh Duệ lắc đầu. “Liễu thái y là ngự y giỏi nhất, trước đây hoàng thượng bị bệnh, cũng thường xuyên triệu Liễu thái y tới khám. Nay hoàng thượng lại ốm, Liễu thái y cũng thường xuyên túc trực bên cạnh. Dù có không thích nhị hoàng tử đi chăng nữa, thì đại hoàng tử cũng đâu dám xuống tay với Liễu thái y. Huống hồ, hắn lại là con rể của Quách ngự sử.”

Thì ra là thế, Liễu Hà An còn nghĩ tới đường rút cho mình.

Thảo nào, với y thuật của hắn, hẳn đã sớm phát hiện ra nhị hoàng tử không thể sống lâu, nếu không tìm đường lui sớm thì sao có thể bình thản như vậy được.

Biết Liễu Hà An không sao, Tiểu Chúc cũng hơi yên tâm. Tuy nàng không thích Liễu Hà An, nhưng sau khi biết chuyện của hắn, cũng thật lòng hi vọng hắn sớm báo được thù, rửa hận.

Cứ như thế, lại nửa tháng nữa trôi qua, Tiêu Minh Duệ mấy lần tỏ vẻ lo lắng cho sức khỏe của đại hoàng tử, ông nói sắc mặt đại hoàng tử càng ngày càng khó coi, người cũng càng ngày càng gầy. Trong cung thái y tới khám bệnh, đều nói đại hoàng tử quá mức mệt mỏi, lại do thời tiết bắt đầu vào đông, cơ thể bị nhiễm lạnh mà sinh bệnh.

Mấy ngày trước, đại hoàng tử ngủ quên khi đang tắm, vả lại hắn đã sớm ra lệnh cho cung nhân lui ra ngoài, cho nên mọi người đều cho rằng hắn tắm xong sẽ tự đi ra, không ai dám vào quấy rầy hắn.

Đến quá nửa đêm, vì quá lạnh nên đại hoàng tử tỉnh lại, mới phát hiện nước lạnh toát, mà bản thân hắn cũng quá mệt mỏi, chỉ gọi được vài tiếng. Đến khi cung nhân đi vào, thì hắn đã bất tỉnh.

Lúc trước thì bị cảm lạnh, nay lại hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Chúc nghe xong, chép miệng, không kìm được nói: “Cha à, cha cũng biết nhiều chuyện thật đấy…”

Tiêu Minh Duệ: “… Hiện giờ cả hoàng thượng lẫn đại hoàng tử đều ốm nặng. Chỉ có thể để tam hoàng tử và thái phó[1] xử lý. Ta cũng phải đi theo giám sát, nên mới biết được nhiều chuyện như thế.”

Tiểu Chúc nói: “Vậy… đai hoàng tử… có khi nào bị…”

Nàng còn chưa nói hết câu, nhưng hàm ý lại rất rõ ràng… có khi nào bị nhiễm bệnh ho lao rồi không?

Đáp án đương nhiên là có.

Hôm sau, đại hoàng tử được chẩn đoán mắc bệnh ho lao, Liễu Hà An bị phái tới chữa bệnh cho đại hoàng tử. Mà trước đây, đại hoàng tử luôn không đồng ý cho hắn chẩn bệnh cho mình.

Liệu thái y nói bệnh tình của đại hoàng tử rất nghiêm trọng, tình hình không khả quan, nhưng vẫn dựa theo phương pháp trước kia chữa cho nhị hoàng tử, đưa phương thuốc cho đại hoàng tử. Thái y thân tín của đại hoàng tử còn đặc biệt nghiên cứu, so sánh với phương thuốc cũ của nhị hoàng tử, thấy không có gì khác biệt mới bằng lòng tin tưởng Liễu thái y.

Tiểu Chúc nghe được chuyên đó, trong lòng mơ hồ có dự cảm…

Quả nhiên, ngày thứ tư sau khi đại hoàng tử mắc bệnh lao, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy sức khỏe khá hơn hẳn, còn có thể tiếp tục xử lý chính sự, Tiêu Minh Duệ còn vui vẻ, nói Liễu thái y không hổ danh là thần y.

Nhưng xế chiều hôm đó, trong cung lại truyền tin đại hoàng tử đã qua đời.

Hắn cũng chết vào lúc đang nghỉ trưa, giống hệt nhị hoàng tử, một cái chết bình thản, vĩnh viễn ngủ say.

Sau khi điều ta, được biết là vì khó thở… bệnh lao chưa khỏi hẳn đã ra ngoài, nhiễm gió lạnh khiến bệnh lao thêm nặng, mà vì mệt mỏi quá độ, ngủ trưa quá lâu, chăn lại quá dày, còn đốt hương giúp dễ ngủ. Đại hoàng tử đã quen ngủ trưa như thế, dần mất đi ý thức, lại bị chăn dày đè nặng khiến khó thở, dẫn đến tử vong.

Toàn bộ cung nhân trong cung đại hoàng tử đều bị phán tội chết, riêng Liễu thái y bình an vô sự.

Trong vòng nửa tháng, nhị hoàng tử và đại hoàng tử lần lượt qua đời khiến vua tôi khiếp sợ, cả nước chìm ngập tang thương.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, dù nhị hoàng tử và đại hoàng tử cùng chết, đối với dân chúng mà nói, chỉ cảm thấy tiếc nuối và khiếp sợ. Nhưng đối với hoàng thượng mà nói, hai người con trai do mình tận tay đào tạo bỗng nhiên chết đi, hoàng thượng càng thêm đau lòng, ngay khi biết tin đã nôn ra máu, sau đó chết bất đắc kỳ tử.

Vì thế, số người chết từ hai biến thành ba, và người chết lại là hoàng thượng.

Đây mới là điều khiến dân chúng kinh hãi, vạn dân bi thương.

Ba người đàn ông có thể giải quyết chính sự đều qua đời, mà nước thì không thể một ngày không có vua. Đây chính là cơ hội cho các phe cánh che giấu thế lực từ lâu rục rịch hành động. Nhờ có Tiêu thượng thư, Quách ngự sử và Trương thái phó dẫn đầu văn võ bá quan quyết định chọn tam hoàng tử làm tân đế, ba người phụ tá tân đế, giúp tân đế xử lý chính sự cho đến khi tam hoàng tử có đầy đủ năng lực cai quản đất nước.

Vì phải túc trực bên linh cữu tiên đế, nên nghi thức đăng cơ của tân đế được giản lược tối đa… Ba mươi ngày sau mới có thể chuẩn bị cho nghi thức đăng cơ. Ngày chính thức đăng cơ, toàn bộ văn võ bá quan phải có mặt. Tiêu Ngân Đông vừa bị phái ra biên ải chưa bao lâu cũng khẩn cấp bị triệu hồi, chỉ để lại phó tướng tiếp tục ở lại biên ải.

Tiểu Chúc trợn mắt, há hốc mồm, vô cùng bội phục Tô Tương Tương.

Chẳng lẽ Tương Tương đã sớm dự đoán được chuyện này?

Đúng là mưu hay chước giỏi…

Tiêu Ngân Đông sắp trở về, Trịnh Thấm rất vui mừng còn Tiêu Minh Duệ lại không còn tâm trí nghĩ tới việc ấy. Dù sao hiện giờ ông phải cùng Quách ngự sử, Trương thái phó giúp tam hoàng tử xử lý chính sự…Nói là giúp tam hoàng tử xử lý chính sự, nhưng trên thực tế là do bọn họ làm chủ, hơn nữa không phải không có người trong triều phản đối, họ lo ba người này sẽ át quyền tam hoàng tử.

Cho nên chuyện gì cả ba người cũng phải cùng nhau thảo luận, không thể bất công, sau đó lại còn phải giảng giải cho tam hoàng tử, cố gắng khiến hắn hiểu, sau đó lại để tam hoàng tử thử đưa ra đề xuất… nhưng tam hoàng tử mới lên năm, nói thật ra, chẳng có ý tưởng gì.

Tiêu Ngân Đông có thể trở về, Tiêu Minh Duệ rất vui nhưng không thể giống như Trịnh Thấm vui mừng hân hoan, chỉ thiếu mỗi nước là đốt pháo nghênh đón hắn.

Tiểu Chúc lại nghĩ, có khi Tiêu Ngân Đông không chịu về, quân Thát còn chưa đuổi đi hoàn toàn. Tiêu Ngân Đông lại đột nhiên bị gọi về như thế, trong lòng rất khó chịu, nhưng tình hình như hiện nay không thể không về. Không về là bất kính với tân kế, mà bất kính với tân đế…

Tin tức từ kinh thành đưa tới biên ải, rồi từ biên ải quay về, tổng cộng cũng gần một tháng…

Khi Tiêu Ngân Đông trở về, cũng đã khuya, Tiểu Chúc vừa mới nằm xuống chuẩn bị ngủ, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Tiểu Chúc giật mình, đột nhiên có linh cảm, nàng vội đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề, gần như chạy vội ra ngoài.

Sau đó, nàng trông thấy Tiêu Ngân Đông đã hai tháng không gặp.

Tiêu Ngân Đông mới cởi áo giáp được một nửa, vẫn còn mệt mỏi vì gió sương, trên mặt vẫn còn một lớp cát bụi.

Hai tháng không gặp, hắn đen đi nhiều, nhìn qua lại càng thêm điềm tĩnh, Trịnh Thấm cũng vừa mới từ trong nhà đi ra, tuy đã mặc quần áo chỉnh tề nhưng tóc tai hỗn loạn, vừa khóc vừa cười nói: “Ngân Đông, đứa con đáng thương của ta, cuối cùng con cũng đã trở về…”

Tiểu Chúc nhìn Tiêu Ngân Đông, vốn đang nhìn với ánh mắt trìu mến, lại nghe thấy Trịnh Thấm như thế, rất buồn cười nhưng phải cố nén, bao nhiêu tình cảm trào dâng đều mất sạch.

Tiêu Minh Duệ cũng đứng bên cạnh, quan sát hắn rồi hỏi: “Ngân Đông, không bị thương chứ?”

Tiêu Ngân Đông lắc đầu: “Chỉ có mấy vết thương nhỏ, không đáng ngại ạ.”

Trịnh Thấm lo lắng: “Con bị thương sao? Ở đâu, ở đâu?”

Tiêu Ngân Đông: “Mẹ à, chúng chỉ là vết thương nhỏ…”

Đột nhiên hắn dừng bặt, vì hắn đã nhìn thấy Lâm Tiểu Chúc đã lâu không gặp…

Hắn cứ ngẩn người, ngơ ngác nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ cười rạng rỡ.

Tiểu Chúc cũng mỉm cười, tiến lên vài bước: “Ngân Đông, chàng đã về.”

Tiêu Ngân Đông: “Tiểu, Tiểu Chúc…”

Trịnh Thấm: “…”

Người xưa nói cấm có sai, nuôi con trai rồi lại để người khác hưởng.

Tiêu Minh Duệ cũng cười, kéo tay Trịnh Thấm: “Phu nhân, bà để Ngân Đông và Tiểu Chúc tâm sự đi, chúng nó mới thành thần chưa lâu, Ngân Đông đã phải đi rồi.”

Trịnh Thấm nói: “Nhưng, tôi cũng muốn tâm sự với con trai tôi.”

Tiêu Minh Duệ: “Bà xem, Ngân Đông không sao rồi, bà còn chưa yên tâm ư? Có gì sáng mai nói sau, haizz, mai tôi còn phải dậy sớm nữa…”

Trịnh Thấm gật đầu: “Được rồi, được rồi,… haizz, Ngân Đông, con đi nghỉ cho khỏe! Tiểu Chúc, phải chăm sóc Ngân Đông cho tốt, biết chưa?”

Tiểu Chúc: “…”

Tiêu Ngân Đông: “…”

Tiêu Minh Duệ dở khóc dở cười lôi Trịnh Thấm đi, chỉ để lại Tiêu Ngân Đông và Tiểu Chúc. Tiểu Chúc nói: “Được rồi, còn đứng ngốc ở đó nhìn em làm gì, bên ngoài trời lạnh lắm. Vào phòng đi.. Nhìn xem, người chàng bẩn quá…”

Nàng quay đầu lại nói: “Tiểu Tống, Tiểu Bích, mau đi chuẩn bị nước ấm.”

Tiểu Tống Tiểu Bích vâng lệnh, nhanh chóng đi chuẩn bị, vì biết Tiêu Ngân Đông đã lâu ngày hành quân, cho nên mọi thứ đã sớm được chuẩn bị sẵn, không mất quá nhiều thời gian.

Tiêu Ngân Đông cười hiền theo Tiểu Chúc về phòng. Tiểu Chúc giúp hắn cởi áo giáp, cởi áo khoác, không hề nói một lời, mà ánh mắt hắn cũng dõi theo mọi hành động của nàng.

Chờ đến khi cởi áo khoác xong thì Tiểu Tống và Tiểu Bích cũng mang nước ấm tới. Tiểu Chúc bảo bọn họ đi nghỉ, sau đó bảo Tiêu Ngân Đông gội đầu trước, rồi đi tắm.

Tiểu Chúc ngồi cạnh bàn, vừa ngẩn người nhìn ánh nến vừa dặn dò Tiêu Ngân Đông tắm sạch một chút, Tiêu Ngân Đông ngượng ngùng ậm ừ đáp lời.

Chờ đến khi hắn tắm gội xong, thay y phục sạch sẽ, Tiểu Chúc đã ngủ gật.

Mái tóc Tiêu Ngân Đông ướt sũng, nhìn giống như chú gấu chó lớn bị rơi vào nước, Tiểu Chúc cười thầm trong bụng, cầm khăn lau tóc cho hắn, thuận tiện xoa đầu giúp.

Cuối cùng Tiêu Ngân Đông mở miệng: “Tiểu Chúc, sao nàng đột nhiên lại dịu dàng như thế…”

Tiểu Chúc nheo mắt, tay cũng mạnh hơn: “Đột nhiên? Chẳng lẽ trước kia em không dịu dàng ư?”

Tiêu Ngân Đông: “Không phải… Là nàng càng dịu dàng hơn…”

Tiểu Chúc nín cười: “Được rồi, chàng vừa mới về, chắc mệt lắm phải không? Em không dịu dàng hơn, chẳng lẽ phải đấm đá chàng thì chàng mới vui sao?”

“À…” Tiêu Ngân Đông sửng sốt, rồi mỉm cười: “Tiểu Chúc, nàng thật tốt.”

Lại là câu này… Tiểu Chúc cong khóe môi, cũng không nói gì.

Tóc của Tiêu Ngân Đông đã gần khô nhưng Tiểu Chúc không cho hắn ngủ, sợ hắn bị cảm lạnh, nhưng thật ra khi hắn ở ngoài biên ải đã thường xuyên như thế, cũng không có vấn đề gì nhưng cũng không dám nói cho Tiểu Chúc biết, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo Tiểu Chúc, ngồi tựa thành giường, không được đi ngủ.

Tiểu Chúc cởi áo khoác, rúc người vào trong lòng hắn, véo bung hắn nói: “Cơ bụng lại cứng hơn rồi…”

Tiêu Ngân Đông: “…” Gấu chó đột nhiên bị vợ trêu chọc, không biết phải làm sao, đành nói: “…Ừ.”

Tiểu Chúc: “…”

Gấu chó đúng là chả hiểu phong tình gì cả….

Tiểu Chúc cũng không ép hắn, cọ đầu vào ngực hắn, cảm thấy rất thoải mái, cơ thể Tiêu Ngân Đông vẫn ấm áp như thế còn mình thì lúc nào cũng lạnh lẽo như vậy.

Vừa rồi Tiểu Chúc giúp Tiêu Ngân Đông lau tóc, tay luôn để ở ngoài, vì thế đôi tay lạnh như băng, mà lúc nãy vội lao ra ngoài, còn chưa kịp đi tất, chân cũng lạnh toát.

Tiêu Ngân Đông nghĩ, cho tay nàng bỏ vào trong áo mình, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm tay nàng, cũng giúp chân nàng ấm hơn. Nghĩ là làm.

Tiểu Chúc đỏ mặt, nói: “Chàng học ở đâu vậy…”

Tiêu Ngân Đông mờ mịt: “…Hả?”

Tiểu Chúc càng rúc sâu vào lòng hắn, chờ đến khi chân ấm lên, mới bỏ chân ra, tay lại thò lên trên, xoa xoa mặt hắn: “Ngân Đông…”

Tiêu Ngân Đông: “Sao?”

“Chàng có nhớ em không? “Tiểu Chúc trêu hắn.

Tiêu Ngân Đông: “Đương nhiên là nhớ!”

Tiểu Chúc hài lòng gật gật đầu, ghé đầu vào vai hắn không nói gì.

Tiêu Ngân Đông thấy Tiểu Chúc im lặng, lại hỏi: “Vậy… Tiểu Chúc, nàng thì sao?”

Tiểu Chúc: “Hả?”

“Không có gì…” Tiêu Ngân Đông hơi xấu hổ.

Tiểu Chúc nghĩ nghĩ, hiểu ra, hắn đang muốn hỏi “Nàng có nhớ ta không…”

Tiểu Chúc thấy dáng vẻ xấu hổ của Tiêu Ngân Đông, rất buồn cười, cố tình trêu hắn nói: “Nhớ chàng muốn chết, tướng công.”

Tiêu Ngân Đông đờ người ra, Tiểu Chúc bật cười thành tiếng, sau đó lại nghe Tiêu Ngân Đông nói: “Tiểu Chúc, nàng vừa gọi ta là gì…”

Tiểu Chúc: “Tướng công, thì sao?”

À, hình như nàng chưa bao giờ gọi hắn là tướng công..

Tiểu Chúc còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Ngân Đông đã chồm dậy, đẩy nàng nằm xuống.

Tiểu Chúc: “…Hử?”

Tiêu Ngân Đông thở hổn hển: “Tiểu Chúc, nàng vừa mới nói, tóc ta chưa khô thì chưa được ngủ đúng không… Ta, tóc ta còn ướt lắm, vẫn còn rất nhiều thời tian…”

Tiểu Chúc: “…”

Nàng trợn mắt, há hốc mồm quát: “Sao chàng lại có thể…? Không phải chàng mới vất vả đi về hay sao? Chàng không mệt à?”

Tiêu Ngân Đông: “Không sao.”

“Chàng là cầm thú à?” Tiểu Chúc dở khóc dở cười.

Vì muốn ăn thỏ trắng, Tiêu Ngân Đông gật mạnh đầu: “Ta là gấu chó mà.”

Tiểu Chúc: “…”

Tiêu Ngân Đông mới ra ngoài một chuyến, dường như thông minh ra hẳn thì phải.

Hắn chờ mong nhìn nàng, nàng cũng mềm lòng, thầm nghĩ, cũng tại mình gây sự trước. Vì thế đành gật đầu: “Được rồi…”:

Gấu chó mắt sáng rỡ, cúi đầu hôn nàng, hơi thở quen thuộc lâu lắm rồi lại vây quanh Tiểu Chúc, khiến trái tim nàng mềm nhũn, cũng đưa tay vòng lên cổ Tiêu Ngân Đông…

***

Hôm sau, Tiêu Ngân Đông bị Trịnh Thấm gọi tới hỏi han, cuối cùng xác nhận được hắn chỉ bị thương nhẹ, toàn là vết thương ngoài da mới thấy yên tâm.

Nhưng Tiêu Ngân Đông nói, chờ sau khi tân đế lên ngôi, hắn muốn quay lại biên ải.

Thực ra Trịnh Thấm và Tiểu Chúc cũng hiểu, nên cũng không nói gì, tình hình hiện giờ cũng không quá nghiêm trọng, huống hồ Tiêu Ngân Đông đã có kinh nghiệm một lần, nên Trịnh Thấm cũng yên lòng.

Tiểu Chúc lén kể cho Tiêu Ngân Đông biết tin Tô Tương Tương đã chết, Tiêu Ngân Đông cũng hơi khiếp sợ, Tiểu Chúc còn kể cho hắn nghe, hai người kia một người chết, một người còn sống nhưng tự tử theo, Tiêu Ngân Đông im lặng một lúc rồi nói: “Không biết nàng nghĩ thế nào, nhưng nếu như ta gặp chuyện không may, ta hi vọng nàng có thể sống tiếp, có thể tái giá… Nhưng mà ta sẽ cố gắng không chết…”

Tiểu Chúc phì cười, cũng tỏ ý nói mình cũng nghĩ vậy.

Xem ra, Tiêu Ngân Đông và nàng, đều là những người bình thường, còn Tô Tương Tương và nhị hoàng tử, là trường hợp đặc biệt.

Mấy ngày sau là lễ đăng cơ của tân đế, Tiêu Ngân Đông và Tiêu Minh Duệ thường xuyên phải vào triệu, chỉ còn lại Lâm Tiểu Chúc và Trịnh Thấm ở nhà. Một lát sau, Tiểu Tống tới đây truyền lời, nói là có người tìm Tiểu Chúc.

Tiểu Chúc cũng đoán được là ai, liền đi theo ra, bên ngoài chính là cô bé nha hoàn lần trước Liễu Hà An đã phái đến đang đứng đợi nàng. Tiểu Chúc đi tới, nhìn cô bé nói: “Tiểu thư nhà cô đâu?”

Tiểu nha hoàn nói: “Hôm nay tiểu thư nhà em không tiện tới đây, chỉ bảo em tới hỏi người một câu, mọi chuyển đã xử lý xong, nàng muốn quay về Đông gia thôn, hỏi người có đồng ý đi cùng hay không?”

Tiểu Chúc mỉm cười: “Không cần. Em về nói cho tiểu thư nhà em biết, nếu ta muốn quay về Đông gia thôn, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, nhưng dù có trở về, cũng sẽ không đi cùng cô ấy. Dù cô ấy cũng đã lựa chọn trở về, nhưng dù có về, cũng đừng quên người quan trọng của mình. Đường xá xa xôi, núi cao song dài, không thể gặp mặt. Cuộc đời này cũng sẽ không thể gặp lại, dặn cô ấy hãy quý trọng, thương yêu người bạn đời. Không thể lặp lại sai lầm lần thứ hai.”

Cô bé kia sắc mặt phức tạp, hành lễ rồi nói: “Cám ơn Lâm cô nương, em sẽ chuyển lời tới tiểu thư nhà em. Tiểu thư nhà em cũng nói, nếu người không muốn đi, dặn em gửi lời, chúc người cả đời hạnh phúc vui vẻ.”

Tiểu Chúc gật đầu: “Cám ơn tiểu như nhà em, cô ấy cũng vậy.”

Dứt lời, Tiểu Chúc xoay người quay vào trong Tiêu phủ.

Đây mới là nhà của nàng, bên trong có một bà mẹ chồng nhìn ngoài thì có vẻ xấu tính, một ông bố chồng bận bịu công việc, lại còn một ông chồng ngu ngốc nhưng rất đáng tin.

Nàng không biết mình còn sống được bao lâu, nhưng dù thời gian dài ngắn ra sao, nàng vẫn có thể hi vọng cùng những người ấy, ở trong này, tiếp tục sống đến hết đời.

----TOÀN VĂN HOÀN-----

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương