Án Mạng Đêm Động Phòng
-
Chương 43
Chuyển ngữ: Hắc
Tiểu Chúc ở trong Tiêu phủ nửa tháng, vừa bắt tay vào chuẩn bị học quản lý công việc trong phủ thì nhận được tin báo chuẩn bị đi dự lễ thành thân của Liễu thái y Liễu An.
Lẽ ra hôn lễ của Liễu An và Quách Khiết Oánh được tổ chức trước hôn lễ của Tiêu Ngân Đông và Tiểu Chúc, nhưng sau đó nghe nói Quách Khiết Oánh bị bệnh, nên tạm dừng hôn sự, đến khi quyết định tổ chức lại thì đã chậm hơn hôn lễ của Tiêu Ngân Đông và Tiểu Chúc nửa tháng.
Chuyện này vẫn là do Tiêu Ngân Đông nói cho nàng biết. Khi báo tin này, Tiêu Ngân Đông vừa bối rối lại vừa do dự, lắp bắp mãi mới nói xong, còn nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Chúc, xem phản ứng của nàng.
Tiểu Chúc dở khóc dở cười: “Được rồi, em biết rồi, chàng vẫn nhìn em mãi thế à?”
Tiêu Ngân Đông: “Nàng…”
Tiểu Chúc nhíu mày: “Em làm sao?”
Tiêu Ngân Đông: “Nàng không sao chứ?”
“Có thể làm sao…” Tiểu Chúc buồn cười. “Không phải em đã sớm biết hắn sẽ phải thành thân ư, chẳng qua giờ mới được tham dự thôi.”
Tiêu Ngân Đông: “Ta nhớ khi trước, lúc hắn không chịu nhận nàng, nàng rất buồn mà…”
Tiểu Chúc cố ý dọa hắn: “Còn không phải sao, giờ nghĩ lại em vẫn còn thấy khó chịu đấy!!!”
Tiêu Ngân Đông: “…” Hắn lúng túng: “Vậy, bây giờ…”
Tiểu Chúc: “Thực ra, hắn còn tới tìm em hai lần.”
Tiêu Ngân Đông trợn mắt nhìn nàng.
Tiểu Chúc nói: “Sau đó, đã bị đánh đuổi đi rồi.”
Tiêu Ngân Đông: “…”
Tiểu Chúc phì cười: “Sao nào, em đã đồng ý gả cho chàng thì sẽ thích chàng, sẽ không quan tâm tới những người khác nữa, chẳng lẽ chàng vẫn còn chưa yên tâm?”
“Không phải, không phải.” Tiêu Ngân Đông vội lắc đầu phủ nhận. “Ta chỉ sợ nàng vẫn còn vướng bận trong lòng.”
Tiểu Chúc chống cằm: “Sao phải thế chứ, em là loại người thế ư?”
Tiêu Ngân Đông tiếp tục lắc đầu: “Không phải.”
“Đương nhiên rồi.” Tiểu Chúc véo má Tiêu Ngân Đông, có vẻ chán ghét: “Cứng quá.”
Bây giờ cơ thể Tiêu Ngân Đông rất rắn chắc, véo không thích chút nào…
Tiêu Ngân Đông ngây ngô cười: “Ừ, không mềm như nàng.”
Tiểu Chúc đỏ mặt, lườm hắn một cái, Tiêu Ngân Đông: “?”
Vì thế gã gấu chó nào đó với trí tuệ ngắn hạn của mình, không giải thích được ý của Tiểu Chúc nên trực tiếp dùng lưỡi sàm sỡ Tiểu Chúc…
Sau đó Tiêu Ngân Đông thỏa mãn đi luyện võ, Tiểu Chúc ngồi không chưa được bao lâu thì Trịnh Thấm tìm đến, nói rằng: “Lần đầu tiên tham dự yến hội lớn, không thể làm mất mặt nhà họ Tiêu.” Tiểu Chúc cũng không nói gì, ngoan ngoãn vâng dạ, Trịnh Thấm lại dẫn Tiểu Chúc ra ngoài mua y phục mới.
Lại nói, Tiểu Chúc cho rằng sau khi mình gả vào Tiêu phủ, Trịnh Thấm sẽ thường xuyên gây sự làm khó mình, không thì cũng sai bảo nàng như người hầu này nọ. Không ngờ, mặc dù thái độ của Trịnh Thấm đối với nàng không nóng không lạnh nhưng cũng không hề gây khó dễ cho nàng.
Vậy nên trong lòng Tiểu Chúc cũng dần dần thay đổi ấn tượng ban đầu của mình với Trịnh Thấm, dần dần sửa lại hình tượng của mẹ chồng đại nhân.
Thực ra, Tiểu Chúc vốn không biết, Trịnh Thấm cũng định bắt chẹt nàng một phen…
Nhưng Lâm Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông vừa thành thân xong, Tiểu Chúc có lý do “không được khỏe” nên bà không thể làm gì, chỉ có thể tạm nhẫn nhịn. Mà khi Tiểu Chúc không được khỏe thì Tiêu Ngân Đông lại luôn quấn lấy Tiểu Chúc khiến Trịnh Thấm cũng chẳng có cơ hội rat ay.
Sau đó, mỗi ngày Trịnh Thấm đều đến tiểu viện của Tiểu Chúc và Ngân Đông, nghĩ cách gây khó dễ cho Tiểu Chúc, kết quả lại vẫn thấy Tiêu Ngân Đông đang luyện võ trong sân, vẫn giống như xưa, cả người mướt mát mồ hôi.
Trịnh Thấm đang định đi vào, đã thấy Tiểu Chúc đi ra, đặt sách trong tay xuống, giúp Tiêu Ngân Đông lau mồ hôi, còn bê một bát chè đậu xanh cho Tiêu Ngân Đông, Tiêu Ngân Đông ngây ngô cười cười rồi ăn hết.
Tiểu Chúc ngồi bên cạnh, tay chống cằm, cười dịu dàng nhìn hắn, không hề có dáng vẻ điêu ngoa đanh đá cãi nhau với bà khi trước, cũng không hề thấy nàng bắt nạt Tiêu Ngân Đông.
Trịnh Thấm giật mình, cũng không đi vào, sau đó nhìn Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông trò chuyện một lúc, rồi Tiêu Ngân Đông lại đứng dậy luyện võ, Tiểu Chúc cũng không rời đi, chỉ ở bên cạnh nhìn hắn luyện tập, thỉnh thoảng nói một hai câu, Tiêu Ngân Đông cũng sẽ cười, cũng không nói gì.
Cứ nhìn như vậy một lúc lâu, Trịnh Thấm thở dài, xoay người rời đi.
Vì thế, cứ như vậy, trong khi Tiểu Chúc không hề hay biết, thì Trịnh Thấm đã dần dần bỏ ý định uốn nắn Tiểu Chúc, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nạp thiếp cho Tiêu Ngân Đông.
Nhưng vấn đề nạp thiếp cũng không dễ thực hiện, những thiên kim tiểu thư có địa vị tương đối với nhà họ Tiêu, làm gì có ai chịu làm thiếp cho Tiêu Ngân Đông? Mà những người chịu thì Trịnh Thấm lại thấy không vừa mắt…
Rắc rối như thế, Trịnh Thấm đành tạm gác lại ý nghĩ ấy..
Mà đồng thời, sau khi Tiểu Chúc được gả và Tiêu phủ, Bạch Mai càng cảm thấy tự ti về địa vị của bản thân mình với Tiêu gia… thái độ của Tiêu Thần Tức càng ngày càng lãnh đạm, Trịnh Thấm tuy không nói gì nhưng cũng rất sốt ruột chú ý tới tiến triển giữa nàng và Tôn Trường Hưng.
Tuy nàng không nói gì, nhưng trong lòng nàng cũng rất lo lắng, qua lại với Tôn Trường Hưng, thật ra nàng cũng thấy Tôn Trường Hưng không phải là người xấu, ngược lại mơ hồ còn có thiện cảm với hắn, nhưng…nàng vẫn không cam lòng, không cam lòng nhìn mình và Tiêu Thần Tức không có bất kỳ sự liên hệ nào.
Mà Tiêu Thần Tức lại thường xuyên dẫn Thường Như Tinh về Tiêu gia, nhìn hai người trò chuyện, mỗi khi ở bên nhau đều rất vui vẻ, Bạch Mai chỉ cần liếc mắt cũng nhận thấy tình cảm giữa họ rất tốt, mà mình thì, không hề nghi ngờ gì nữa, là kẻ đứng ngoài cuộc…
Mặc dù không cam lòng, nhưng Bạch Mai cũng không thể làm gì, nàng biết làm thế nào để gợi lên hứng thú của một người đàn ông, khiến đối phương cứ nhớ mãi không quên nàng. Nhưng với một người đã không còn hứng thú với nàng, thì nàng lại không biết làm cách nào để cứu vãn.
Bạch Mai chỉ có thể chấp nhận hiện thực này.
Mà thỉnh thoảng Tôn Trường Hưng cũng tỏ ý muốn dẫn Bạch Mai về nhà, cũng ám chỉ rằng muốn thành thân với nàng, rốt cuộc Bạch Mai cũng phá lệ, chấp nhận hắn.
Tôn Trường Hưng mừng rỡ, lúc này dẫn Bạch Mai trở về Tôn gia, Bạch Mai cũng ngượng ngùng chào hỏi mọi người và ở lại ăn cơm cùng cha mẹ hắn. Lại nói dối rằng trước kia không đồng ý qua lại với Tôn Trường Hưng là vì hiểu nhầm hắn, cho rằng hắn là một kẻ ăn chơi trác táng.
Hiểu rõ con mình trước kia đúng là một kẻ ăn chơi trác táng, nên hai bậc phụ huynh nhà họ Tôn chỉ có thể im lặng, rồi nói rằng đã hóa giải được hiểu lầm là tốt rồi, thuận tiện… nhắc tới hôn sự.
Bạch Mai e thẹn mỉm cười, nói rằng mọi việc xin để hai vị phụ huynh Tôn gia làm chủ, Tôn Trường Hưng vô cùng vui vẻ, trước tiên tiễn Bạch Mai về Tiêu gia, sau đó vài ngày dẫn đoàn người tới cửa cầu thân. Đêm hôm trước Trịnh Thấm đã biết chuyện, cho nên cũng không bất ngờ, nhìn thấy kết quả thế này, cũng có chút vui vẻ.
Tiêu Thần Tức cũng chúc mừng Bạch Mai. Nàng thản nhiên nhìn hắn, nghe thấy trong lời chúc có sự chân thành tha thiết, nàng mỉm cười, không nói gì.
Chuyện của Bạch Mai cứ như thế được quyết định, Trịnh Thấm lại càng thêm yên tâm. Giờ chỉ còn mỗi một chuyện quan trọng, đó là đi dự hôn lễ của Liễu thái y và Quách Khiết Oánh. Nói là chuyện quan trọng, nhưng trong mắt Trịnh Thấm chỉ là đi dự một bữa tiệc bình thường, cũng không quá dặc biệt, bất kể quan trường sóng gió mãnh liệt đến đâu, cũng là chuyện của lão gia, không liên quan mấy tới bà, Lâm Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông.
Trịnh Thấm chọn cho Tiểu Chúc mấy bộ độ mới, giá đều rất đắt đỏ, toàn là những trang phục đứng đắn đoan trang. Những bộ y phục trước kia của Tiểu Chúc giờ đều đã bị nhét xuống đáy hòm… trước kia y phục của nàng đều rất giản dị, vì mặc quanh năm suốt tháng nên cũng đã cũ. Trịnh Thấm nhìn thấy đã sa sầm nét mặt, ra lệnh cưỡng chế không cho Tiểu Chúc tiếp tục mặc những bộ đồ như thế nữa.
Tiểu Chúc cũng không so đo, dù sao cũng là Trịnh Thấm trả tiền mua đồ mới cho nàng, nàng cần gì phải khó chịu?
Ngày Liễu Hà An thành thân, Tiểu Chúc chọn một bộ váy màu xanh đậm, lại để Tiểu Tống, Tiểu Bích vấn cho mình một kiểu tóc nhìn đoan trang mà không quá già, chờ đến khi nàng xong xuôi thì vừa lúc Tiêu Ngân Đông chuẩn bị xong.
Cả nhà họ Tiêu lên xe ngựa đi tới Liễu phủ, Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông ngồi riêng một xe, khi tới Liễu phủ, Tiêu Ngân Đông nắm tay Tiểu Chúc đi xuống, đưa quà mừng lên, sau đó cùng nhau đi vào.
Ngày Tiểu Chúc thành thân, nàng không được chứng kiến yến tiệc trong Tiêu phủ, nên lần này rất háo hức nhìn quang cảnh trong Liễu phủ, dù sao đây cũng là hôn lễ của Liễu thái y và con gái của Quách ngự sử nên được chuẩn bị rất long trọng, khách cũng rất đông, giống như muốn chiêu cáo cho toàn thiên hạ biết từ nay về sau, Liễu thái y đã là con rể của Quách ngự sử.
Đội ngũ tới nhà Quách ngự sử đón dâu còn chưa trở lại, Tiểu Chúc ngồi giữa đám quan khách, rất nhiều người chú ý tới nàng… dù sao nàng cũng vừa mới trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tiêu, thân phân này khiến nhiều người dòm ngó, cũng không ít gia quyến của các vị quan lại khác tới chào hỏi nàng, Tiểu Chúc vô cùng lễ phép đáp lại.
Trịnh Thấm âm thầm quan sát Tiểu Chúc, thấy nàng trả lời khôn khéo, đúng phép tắc, cũng rất hài lòng.
Ước chừng đội ngũ đón dâu sắp về đến nơi, đột nhiên không khí ồn ào náo nhiệt hơn hẳn.
“Nhị hoàng tử tới!” Một người hô lớn.
Lâm Tiểu Chúc: “…”
Nhị hoàng tử?!!
Chính là con ma ốm đã bắt Tương Tương?
Không chờ Tiểu Chúc nghĩ tiếp, dáng người mặc y phục màu vàng đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Tiểu Chúc theo mọi người hành lễ, rồi nghe thấy giọng nói yếu ớt của nhị hoàng tử: “Khu… hôm nay là ngày vui của Liễu thái y, mọi người không cần đa lễ.”
Tiểu Chúc cùng mọi người ngẩng đầu lên, lén lút nhìn về phía nhị hoàng tử.
Quả nhiên chính là kẻ ngày ấy đã bắt Tương Tương đi, hắn vẫn giống như trước, sắc mặt tái nhợt, không chút sinh khí, nhưng lại ngồi trên xe lăn, trên đùi khoác một tấm thảm lông rất dày. Tiểu Chúc trợn mắt, nhìn lướt qua người đẩy xe lăn cho hắn… vừa nhìn, nàng đã ngỡ ngàng.
Người đẩy xe lăn, rõ ràng chính là Tô Tương Tương đã lâu không gặp.
Thoạt nhìn nàng vẫn không có gì thay đổi so với hồi rời khỏi Lan Cao Minh Chúc, nhưng hơi gầy hơn, trên mặt đã không còn nụ cười dịu dàng như trước, sắc mặt lạnh lẽo, gần như giống hệt nhị hoàng tử.
Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Chúc, Tương Tương cũng nhanh chóng nhìn về phía nàng. Ánh mắt hai người giao nhau, Tương Tương cũng hơi bất ngờ, sau đó khẽ nhoẻn miệng cười.
Tiểu Chúc cũng mỉm cười đáp lại.
Cười xong, Tiểu Chúc liền phát hiện ra không biết từ lúc nào nhị hoàng tử cũng đã nhìn thấy nàng, lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó thập giọng nói gì đó, Tương Tương lập tức cúi đầu, nghe hắn nói, sau đó khẽ gật đầu. Tới khi ngẩng đầu lên, lại cười với Tiểu Chúc, rồi giúp nhị hoàng tử đi tới vị trí chính giữa.
Trong đại sảnh, những người dõi mắt theo nhị hoàng tử không ít, nhưng đa số đều giống Tiểu Chúc lén lút quan sát mà thôi.
Tiêu Ngân Đông cũng nhận ra Tương Tương, hơi ngạc nhiên nói với Tiểu Chúc: “Vị cô nương kia.. sao giống Tô cô nương trước kia hợp tác cùng với nàng thế nhỉ?”
“Hứ.” Tiểu Chúc lắc đầu. “Đừng hỏi em, em cũng không biết… Chàng còn nhớ không, trước kia cô ấy đột nhiên biến mất, em từng kể với chàng là cô ấy bị kẻ xấu bắt đi. Nhưng thực ra không phải em nói đùa đâu, cái gã xấu xa đó, chính là nhị hoàng tử…”
Ba chữ “nhị hoàng tử” được nàng hạ thấp giọng xuống tối thiểu, Tiêu Ngân Đông nghe thế liền ngẩn người: “Nhưng…”
Tiểu Chúc lắc đầu: “Thôi kệ, lát nữa em sẽ tìm cơ hội nc vs Tương Tương.”
Tiêu Ngân Đông gật đầu: “Cẩn thận nhé.”
Tiểu Chúc gật đầu cười cười.
Rất nhanh sau đó, đội ngũ rước dâu đã về tới nơi, Lâm Tiểu Chúc trông thấy Liễu Hà An đang nắm tay một cô gái mặc hỉ phục đỏ thắm, đầu đội khăn đi vào.
Từ trước tới nay, Liễu Hà An đều mặc những trang phục nhạt màu, đây là lần đâu tiên hắn mặc màu đỏ rực rỡ như vậy, Tiểu Chúc cũng hơi sững sờ nhưng nàng cũng rất nhanh phục hồi tinh thần, trấn tĩnh nhìn Liễu Hà An đưa Quách Khiết Oánh tới trước mặt Quách ngự sử và Quách phu nhân.
Cha mẹ Liễu Hà An mất sớm, vì thế vị trí chủ tọa chỉ có cha mẹ của Quách Khiết Oánh, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường đều rất thuận lợi, nhưng đến khi phu thê giao bái, Liễu Hà An lại nghiêng người, đúng lúc đối diện với Lâm Tiểu Chúc.
Tiểu Chúc vẫn rất bình tĩnh mà Liễu Hà An lại ngây ngẩn cả người.
Bà mối đã đỡ tân nương lạy xong mà Liễu Hà An vẫn còn đứng thẳng tắp nơi đó.
Quách ngự sử nhíu mày.
Đến khi nghe thấy có người cao giọng hô “phu thê giao bái” một lần nữa thì Liễu Hà An mới lấy lại tinh thần, hoàn toàn nghi lễ, sau đó cả đại sảnh vang lên tiếng khách mời trầm trồ chúc mừng.
Nhưng do có nhị hoàng tử tới, nhị hoàng tử là con vua, căn cứ theo lễ nghi phải hành lễ với hắn một lần, Nhị hoàng tử nhận xong, lại nói vài lời chúc mừng, sau đó nha hoàn dẫn Quách Khiết Oánh về tân phòng, Liễu Hà An vẫn ở lại yến tiệc, cùng quan khách uống rượu.
Đương nhiên Liễu Hà An sẽ ngồi trò chuyện với nhị hoàng tử, Tiểu Chúc để ý, Tương Tương đứng phía sau nhị hoàng tử luôn luôn lạnh lùng nhìn Liễu Hà An.
Nàng bỗng nhớ ra, vốn Liễu Hà An đã bảo Tương Tương đến bên cạnh mình.. theo lý mà nói, lẽ ra quan hệ giữa hai người phải hòa thuận mới phải chứ..
Tiểu Chúc thật sự rất muốn nói chuyện với Tương Tương, vì thế đứng dậy, nhỏ giọng nói với Tiêu Ngân Đông ý muốn của mình, sau đó ra khỏi đại sảnh, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tương Tương.
Tương Tương cũng phát hiện điều đó, nhẹ gật đầu.
Bên ngoài đại sảnh Liễu phủ là một tiểu viện, bên trong cũng có rất nhiều quan khách, Tiểu Chúc đi vòng qua tiểu viện rồi rẽ phải, đứng sau một gốc cây lớn, thỉnh thoảng lại nhìn ra, một lát sau quả nhiên Tương Tương đi ra. Tiểu Chúc vội vã vẫy vẫy tay.
Tương Tương chạy tới nói: “Tôi nói với nhị hoàng tử là muốn đi vệ sinh, hắn đang bận nói chuyện với Liễu thái y nên mới thả tôi đi, chúng ta chỉ có thể nói ngắn gọn thôi…”
Tiểu Chúc nghe xong, thương cảm nói: “Thật là, nhị hoàng tử cũng không để cho cô được tự do hay sao?”
“Tôi đã bỏ trốn một lần, cô tưởng hắn còn để cho tôi được tự do hay sao?” Tương Tương cười khổ, sau đó nói: “Tôi ở trong cung, nghe nói cô đã gả cho Tiêu Ngân Đông, nhìn cô vẫn rất ổn, chúc mừng cô.”
Tiểu Chúc nói: “Cám ơn… nhưng nhìn cô, có lẽ sống không dễ chịu phải không..”
Tương Tương: “…” Nàng ngập ngừng một lúc, cười khổ: “Đúng thế, sao có thể sống tốt được?”
“Đúng rồi, tôi đã bán Lan Cao Minh Chúc, được hai trăm lượng vàng, một trăm lượng là của cô… tôi không ngờ hôm nay sẽ có thể gặp cô, nên không mang nhiều tiền như vậy trên người..” Tiểu Chúc nói.
Tương Tương lắc đầu: “Không cần đưa cho tôi, tôi vốn không dùng được… Cô cứ giữ lại đi.”
Tiểu Chúc cũng không tranh cãi với cô, nói: “Tôi sẽ giữ hộ cô, một trăm lượng này, tôi sẽ không động tới. Nếu tương lai cô muốn bỏ trốn, thì cũng phải chuẩn bị trước rồi mới có thể chạy thoát.”
Tương Tương lại thản nhiên cười: “Không cần.. ta, có lẽ không thoát được rồi…”
Tiểu Chúc nhíu mày: “Cô và nhị hoàng tử…. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, lúc đầu quan hệ giữa cô và Liễu Hà An vẫn rất tốt, vì sao…”
“Có nhiều chuyện tôi không tiện nói, nhưng tôi chỉ có thể nói cho cô biết, nhị hoàng tử và Liễu Hà An đang có một âm mưu, mà chuyện này tôi không thể chấp nhận nổi, đây cũng chính nguyên nhân ta xa cách nhị hoàng tử… Trước kia, tôi và Liễu Hà An cũng không qua lại, chẳng qua chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Tôi lợi dụng hắn mới trốn thoát, còn hắn lại lợi dụng tôi để giám sát cô, không hơn. Sau khi chuyện này bị bại lộ, hắn đã không hề do dự cắt đứt mọi quan hệ với ta.” Tương Tương nói rất nhanh, giọng nói cũng rất nhỏ.
Tiểu Chúc nghe xong, cũng không hiểu trong lòng có cảm xúc gì, chỉ có thể gật gật đầu: “Ra là vậy…”
Thật ra dù Tương Tương không nói, nàng cũng có thể đoán ra, có liên quan tới nhị hoàng tử mà không thể nói rõ, chỉ có thể liên quan tới chuyện tranh đoạt quyền vị mà thôi, mấy ngày trước nàng có nghe Tiêu Minh Duệ nhắc tới dạo này sức khỏe của hoàng thượng suy giảm..
Sức khỏe bị suy giảm???
Không phải do Liễu Hà An ra tay đó chứ?
Lâm Tiểu Chúc bị chính suy nghĩ của mình dọa hết hồn, thì lại nghe Tương Tương nói: “Tiểu Chúc, tôi phải quay lại thôi, nếu không nhị hoàng tử sẽ phái người đi tìm tôi… Cô yên tâm, tôi không sao, hắn không làm hại tôi đâu. Hãy cố sống thật tốt nhé, tránh xa Liễu thái y ra là được.”
Tiểu Chúc gật gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ không tiếp tục có bất kỳ liên hệ gì với hắn.”
“Được.” Tương Tương mỉm cười, xoay người rời đi. Tiểu Chúc bần thần ở lại đi dạo vài vòng, sau đó mới quay lại đại sảnh.
Tiêu Ngân Đông liên tục nhìn ra cửa, thấy nàng đã trở lại mới nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Chúc mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Chàng đang lo lắng gì thế?”
Tiêu Ngân Đông: “Không có gì… Sau khi Tô cô nương ra ngoài, nhị hoàng tử thường xuyên nhìn ra bên ngoài, ta chỉ hơi lo lắng một chút.”
Tiểu Chúc gật đầu: “Vâng… Chàng đừng lo, không sao đâu.”
Lại nhìn về phía Liễu Hà An, hắn đã không còn nói chuyện cùng nhị hoàng tử mà đang vui vẻ nhận rượu mừng của mọi người, cứ đến từng bàn chúc rượu lần lượt. Đợi đến khi hắn đi tới bàn của Tiểu Chúc, khi ánh mắt hắn chiếu thẳng vào Tiểu Chúc thì Tiêu Ngân Đông đã đứng dậy, ngăn giữa hắn và Tiểu Chúc, rồi lại kính hắn một chén rượu.
Liễu Hà An: “…”
Hắn cười cười, cũng không nói gì, ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay mình.
Tiểu Chúc ở trong Tiêu phủ nửa tháng, vừa bắt tay vào chuẩn bị học quản lý công việc trong phủ thì nhận được tin báo chuẩn bị đi dự lễ thành thân của Liễu thái y Liễu An.
Lẽ ra hôn lễ của Liễu An và Quách Khiết Oánh được tổ chức trước hôn lễ của Tiêu Ngân Đông và Tiểu Chúc, nhưng sau đó nghe nói Quách Khiết Oánh bị bệnh, nên tạm dừng hôn sự, đến khi quyết định tổ chức lại thì đã chậm hơn hôn lễ của Tiêu Ngân Đông và Tiểu Chúc nửa tháng.
Chuyện này vẫn là do Tiêu Ngân Đông nói cho nàng biết. Khi báo tin này, Tiêu Ngân Đông vừa bối rối lại vừa do dự, lắp bắp mãi mới nói xong, còn nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Chúc, xem phản ứng của nàng.
Tiểu Chúc dở khóc dở cười: “Được rồi, em biết rồi, chàng vẫn nhìn em mãi thế à?”
Tiêu Ngân Đông: “Nàng…”
Tiểu Chúc nhíu mày: “Em làm sao?”
Tiêu Ngân Đông: “Nàng không sao chứ?”
“Có thể làm sao…” Tiểu Chúc buồn cười. “Không phải em đã sớm biết hắn sẽ phải thành thân ư, chẳng qua giờ mới được tham dự thôi.”
Tiêu Ngân Đông: “Ta nhớ khi trước, lúc hắn không chịu nhận nàng, nàng rất buồn mà…”
Tiểu Chúc cố ý dọa hắn: “Còn không phải sao, giờ nghĩ lại em vẫn còn thấy khó chịu đấy!!!”
Tiêu Ngân Đông: “…” Hắn lúng túng: “Vậy, bây giờ…”
Tiểu Chúc: “Thực ra, hắn còn tới tìm em hai lần.”
Tiêu Ngân Đông trợn mắt nhìn nàng.
Tiểu Chúc nói: “Sau đó, đã bị đánh đuổi đi rồi.”
Tiêu Ngân Đông: “…”
Tiểu Chúc phì cười: “Sao nào, em đã đồng ý gả cho chàng thì sẽ thích chàng, sẽ không quan tâm tới những người khác nữa, chẳng lẽ chàng vẫn còn chưa yên tâm?”
“Không phải, không phải.” Tiêu Ngân Đông vội lắc đầu phủ nhận. “Ta chỉ sợ nàng vẫn còn vướng bận trong lòng.”
Tiểu Chúc chống cằm: “Sao phải thế chứ, em là loại người thế ư?”
Tiêu Ngân Đông tiếp tục lắc đầu: “Không phải.”
“Đương nhiên rồi.” Tiểu Chúc véo má Tiêu Ngân Đông, có vẻ chán ghét: “Cứng quá.”
Bây giờ cơ thể Tiêu Ngân Đông rất rắn chắc, véo không thích chút nào…
Tiêu Ngân Đông ngây ngô cười: “Ừ, không mềm như nàng.”
Tiểu Chúc đỏ mặt, lườm hắn một cái, Tiêu Ngân Đông: “?”
Vì thế gã gấu chó nào đó với trí tuệ ngắn hạn của mình, không giải thích được ý của Tiểu Chúc nên trực tiếp dùng lưỡi sàm sỡ Tiểu Chúc…
Sau đó Tiêu Ngân Đông thỏa mãn đi luyện võ, Tiểu Chúc ngồi không chưa được bao lâu thì Trịnh Thấm tìm đến, nói rằng: “Lần đầu tiên tham dự yến hội lớn, không thể làm mất mặt nhà họ Tiêu.” Tiểu Chúc cũng không nói gì, ngoan ngoãn vâng dạ, Trịnh Thấm lại dẫn Tiểu Chúc ra ngoài mua y phục mới.
Lại nói, Tiểu Chúc cho rằng sau khi mình gả vào Tiêu phủ, Trịnh Thấm sẽ thường xuyên gây sự làm khó mình, không thì cũng sai bảo nàng như người hầu này nọ. Không ngờ, mặc dù thái độ của Trịnh Thấm đối với nàng không nóng không lạnh nhưng cũng không hề gây khó dễ cho nàng.
Vậy nên trong lòng Tiểu Chúc cũng dần dần thay đổi ấn tượng ban đầu của mình với Trịnh Thấm, dần dần sửa lại hình tượng của mẹ chồng đại nhân.
Thực ra, Tiểu Chúc vốn không biết, Trịnh Thấm cũng định bắt chẹt nàng một phen…
Nhưng Lâm Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông vừa thành thân xong, Tiểu Chúc có lý do “không được khỏe” nên bà không thể làm gì, chỉ có thể tạm nhẫn nhịn. Mà khi Tiểu Chúc không được khỏe thì Tiêu Ngân Đông lại luôn quấn lấy Tiểu Chúc khiến Trịnh Thấm cũng chẳng có cơ hội rat ay.
Sau đó, mỗi ngày Trịnh Thấm đều đến tiểu viện của Tiểu Chúc và Ngân Đông, nghĩ cách gây khó dễ cho Tiểu Chúc, kết quả lại vẫn thấy Tiêu Ngân Đông đang luyện võ trong sân, vẫn giống như xưa, cả người mướt mát mồ hôi.
Trịnh Thấm đang định đi vào, đã thấy Tiểu Chúc đi ra, đặt sách trong tay xuống, giúp Tiêu Ngân Đông lau mồ hôi, còn bê một bát chè đậu xanh cho Tiêu Ngân Đông, Tiêu Ngân Đông ngây ngô cười cười rồi ăn hết.
Tiểu Chúc ngồi bên cạnh, tay chống cằm, cười dịu dàng nhìn hắn, không hề có dáng vẻ điêu ngoa đanh đá cãi nhau với bà khi trước, cũng không hề thấy nàng bắt nạt Tiêu Ngân Đông.
Trịnh Thấm giật mình, cũng không đi vào, sau đó nhìn Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông trò chuyện một lúc, rồi Tiêu Ngân Đông lại đứng dậy luyện võ, Tiểu Chúc cũng không rời đi, chỉ ở bên cạnh nhìn hắn luyện tập, thỉnh thoảng nói một hai câu, Tiêu Ngân Đông cũng sẽ cười, cũng không nói gì.
Cứ nhìn như vậy một lúc lâu, Trịnh Thấm thở dài, xoay người rời đi.
Vì thế, cứ như vậy, trong khi Tiểu Chúc không hề hay biết, thì Trịnh Thấm đã dần dần bỏ ý định uốn nắn Tiểu Chúc, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nạp thiếp cho Tiêu Ngân Đông.
Nhưng vấn đề nạp thiếp cũng không dễ thực hiện, những thiên kim tiểu thư có địa vị tương đối với nhà họ Tiêu, làm gì có ai chịu làm thiếp cho Tiêu Ngân Đông? Mà những người chịu thì Trịnh Thấm lại thấy không vừa mắt…
Rắc rối như thế, Trịnh Thấm đành tạm gác lại ý nghĩ ấy..
Mà đồng thời, sau khi Tiểu Chúc được gả và Tiêu phủ, Bạch Mai càng cảm thấy tự ti về địa vị của bản thân mình với Tiêu gia… thái độ của Tiêu Thần Tức càng ngày càng lãnh đạm, Trịnh Thấm tuy không nói gì nhưng cũng rất sốt ruột chú ý tới tiến triển giữa nàng và Tôn Trường Hưng.
Tuy nàng không nói gì, nhưng trong lòng nàng cũng rất lo lắng, qua lại với Tôn Trường Hưng, thật ra nàng cũng thấy Tôn Trường Hưng không phải là người xấu, ngược lại mơ hồ còn có thiện cảm với hắn, nhưng…nàng vẫn không cam lòng, không cam lòng nhìn mình và Tiêu Thần Tức không có bất kỳ sự liên hệ nào.
Mà Tiêu Thần Tức lại thường xuyên dẫn Thường Như Tinh về Tiêu gia, nhìn hai người trò chuyện, mỗi khi ở bên nhau đều rất vui vẻ, Bạch Mai chỉ cần liếc mắt cũng nhận thấy tình cảm giữa họ rất tốt, mà mình thì, không hề nghi ngờ gì nữa, là kẻ đứng ngoài cuộc…
Mặc dù không cam lòng, nhưng Bạch Mai cũng không thể làm gì, nàng biết làm thế nào để gợi lên hứng thú của một người đàn ông, khiến đối phương cứ nhớ mãi không quên nàng. Nhưng với một người đã không còn hứng thú với nàng, thì nàng lại không biết làm cách nào để cứu vãn.
Bạch Mai chỉ có thể chấp nhận hiện thực này.
Mà thỉnh thoảng Tôn Trường Hưng cũng tỏ ý muốn dẫn Bạch Mai về nhà, cũng ám chỉ rằng muốn thành thân với nàng, rốt cuộc Bạch Mai cũng phá lệ, chấp nhận hắn.
Tôn Trường Hưng mừng rỡ, lúc này dẫn Bạch Mai trở về Tôn gia, Bạch Mai cũng ngượng ngùng chào hỏi mọi người và ở lại ăn cơm cùng cha mẹ hắn. Lại nói dối rằng trước kia không đồng ý qua lại với Tôn Trường Hưng là vì hiểu nhầm hắn, cho rằng hắn là một kẻ ăn chơi trác táng.
Hiểu rõ con mình trước kia đúng là một kẻ ăn chơi trác táng, nên hai bậc phụ huynh nhà họ Tôn chỉ có thể im lặng, rồi nói rằng đã hóa giải được hiểu lầm là tốt rồi, thuận tiện… nhắc tới hôn sự.
Bạch Mai e thẹn mỉm cười, nói rằng mọi việc xin để hai vị phụ huynh Tôn gia làm chủ, Tôn Trường Hưng vô cùng vui vẻ, trước tiên tiễn Bạch Mai về Tiêu gia, sau đó vài ngày dẫn đoàn người tới cửa cầu thân. Đêm hôm trước Trịnh Thấm đã biết chuyện, cho nên cũng không bất ngờ, nhìn thấy kết quả thế này, cũng có chút vui vẻ.
Tiêu Thần Tức cũng chúc mừng Bạch Mai. Nàng thản nhiên nhìn hắn, nghe thấy trong lời chúc có sự chân thành tha thiết, nàng mỉm cười, không nói gì.
Chuyện của Bạch Mai cứ như thế được quyết định, Trịnh Thấm lại càng thêm yên tâm. Giờ chỉ còn mỗi một chuyện quan trọng, đó là đi dự hôn lễ của Liễu thái y và Quách Khiết Oánh. Nói là chuyện quan trọng, nhưng trong mắt Trịnh Thấm chỉ là đi dự một bữa tiệc bình thường, cũng không quá dặc biệt, bất kể quan trường sóng gió mãnh liệt đến đâu, cũng là chuyện của lão gia, không liên quan mấy tới bà, Lâm Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông.
Trịnh Thấm chọn cho Tiểu Chúc mấy bộ độ mới, giá đều rất đắt đỏ, toàn là những trang phục đứng đắn đoan trang. Những bộ y phục trước kia của Tiểu Chúc giờ đều đã bị nhét xuống đáy hòm… trước kia y phục của nàng đều rất giản dị, vì mặc quanh năm suốt tháng nên cũng đã cũ. Trịnh Thấm nhìn thấy đã sa sầm nét mặt, ra lệnh cưỡng chế không cho Tiểu Chúc tiếp tục mặc những bộ đồ như thế nữa.
Tiểu Chúc cũng không so đo, dù sao cũng là Trịnh Thấm trả tiền mua đồ mới cho nàng, nàng cần gì phải khó chịu?
Ngày Liễu Hà An thành thân, Tiểu Chúc chọn một bộ váy màu xanh đậm, lại để Tiểu Tống, Tiểu Bích vấn cho mình một kiểu tóc nhìn đoan trang mà không quá già, chờ đến khi nàng xong xuôi thì vừa lúc Tiêu Ngân Đông chuẩn bị xong.
Cả nhà họ Tiêu lên xe ngựa đi tới Liễu phủ, Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông ngồi riêng một xe, khi tới Liễu phủ, Tiêu Ngân Đông nắm tay Tiểu Chúc đi xuống, đưa quà mừng lên, sau đó cùng nhau đi vào.
Ngày Tiểu Chúc thành thân, nàng không được chứng kiến yến tiệc trong Tiêu phủ, nên lần này rất háo hức nhìn quang cảnh trong Liễu phủ, dù sao đây cũng là hôn lễ của Liễu thái y và con gái của Quách ngự sử nên được chuẩn bị rất long trọng, khách cũng rất đông, giống như muốn chiêu cáo cho toàn thiên hạ biết từ nay về sau, Liễu thái y đã là con rể của Quách ngự sử.
Đội ngũ tới nhà Quách ngự sử đón dâu còn chưa trở lại, Tiểu Chúc ngồi giữa đám quan khách, rất nhiều người chú ý tới nàng… dù sao nàng cũng vừa mới trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tiêu, thân phân này khiến nhiều người dòm ngó, cũng không ít gia quyến của các vị quan lại khác tới chào hỏi nàng, Tiểu Chúc vô cùng lễ phép đáp lại.
Trịnh Thấm âm thầm quan sát Tiểu Chúc, thấy nàng trả lời khôn khéo, đúng phép tắc, cũng rất hài lòng.
Ước chừng đội ngũ đón dâu sắp về đến nơi, đột nhiên không khí ồn ào náo nhiệt hơn hẳn.
“Nhị hoàng tử tới!” Một người hô lớn.
Lâm Tiểu Chúc: “…”
Nhị hoàng tử?!!
Chính là con ma ốm đã bắt Tương Tương?
Không chờ Tiểu Chúc nghĩ tiếp, dáng người mặc y phục màu vàng đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Tiểu Chúc theo mọi người hành lễ, rồi nghe thấy giọng nói yếu ớt của nhị hoàng tử: “Khu… hôm nay là ngày vui của Liễu thái y, mọi người không cần đa lễ.”
Tiểu Chúc cùng mọi người ngẩng đầu lên, lén lút nhìn về phía nhị hoàng tử.
Quả nhiên chính là kẻ ngày ấy đã bắt Tương Tương đi, hắn vẫn giống như trước, sắc mặt tái nhợt, không chút sinh khí, nhưng lại ngồi trên xe lăn, trên đùi khoác một tấm thảm lông rất dày. Tiểu Chúc trợn mắt, nhìn lướt qua người đẩy xe lăn cho hắn… vừa nhìn, nàng đã ngỡ ngàng.
Người đẩy xe lăn, rõ ràng chính là Tô Tương Tương đã lâu không gặp.
Thoạt nhìn nàng vẫn không có gì thay đổi so với hồi rời khỏi Lan Cao Minh Chúc, nhưng hơi gầy hơn, trên mặt đã không còn nụ cười dịu dàng như trước, sắc mặt lạnh lẽo, gần như giống hệt nhị hoàng tử.
Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Chúc, Tương Tương cũng nhanh chóng nhìn về phía nàng. Ánh mắt hai người giao nhau, Tương Tương cũng hơi bất ngờ, sau đó khẽ nhoẻn miệng cười.
Tiểu Chúc cũng mỉm cười đáp lại.
Cười xong, Tiểu Chúc liền phát hiện ra không biết từ lúc nào nhị hoàng tử cũng đã nhìn thấy nàng, lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó thập giọng nói gì đó, Tương Tương lập tức cúi đầu, nghe hắn nói, sau đó khẽ gật đầu. Tới khi ngẩng đầu lên, lại cười với Tiểu Chúc, rồi giúp nhị hoàng tử đi tới vị trí chính giữa.
Trong đại sảnh, những người dõi mắt theo nhị hoàng tử không ít, nhưng đa số đều giống Tiểu Chúc lén lút quan sát mà thôi.
Tiêu Ngân Đông cũng nhận ra Tương Tương, hơi ngạc nhiên nói với Tiểu Chúc: “Vị cô nương kia.. sao giống Tô cô nương trước kia hợp tác cùng với nàng thế nhỉ?”
“Hứ.” Tiểu Chúc lắc đầu. “Đừng hỏi em, em cũng không biết… Chàng còn nhớ không, trước kia cô ấy đột nhiên biến mất, em từng kể với chàng là cô ấy bị kẻ xấu bắt đi. Nhưng thực ra không phải em nói đùa đâu, cái gã xấu xa đó, chính là nhị hoàng tử…”
Ba chữ “nhị hoàng tử” được nàng hạ thấp giọng xuống tối thiểu, Tiêu Ngân Đông nghe thế liền ngẩn người: “Nhưng…”
Tiểu Chúc lắc đầu: “Thôi kệ, lát nữa em sẽ tìm cơ hội nc vs Tương Tương.”
Tiêu Ngân Đông gật đầu: “Cẩn thận nhé.”
Tiểu Chúc gật đầu cười cười.
Rất nhanh sau đó, đội ngũ rước dâu đã về tới nơi, Lâm Tiểu Chúc trông thấy Liễu Hà An đang nắm tay một cô gái mặc hỉ phục đỏ thắm, đầu đội khăn đi vào.
Từ trước tới nay, Liễu Hà An đều mặc những trang phục nhạt màu, đây là lần đâu tiên hắn mặc màu đỏ rực rỡ như vậy, Tiểu Chúc cũng hơi sững sờ nhưng nàng cũng rất nhanh phục hồi tinh thần, trấn tĩnh nhìn Liễu Hà An đưa Quách Khiết Oánh tới trước mặt Quách ngự sử và Quách phu nhân.
Cha mẹ Liễu Hà An mất sớm, vì thế vị trí chủ tọa chỉ có cha mẹ của Quách Khiết Oánh, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường đều rất thuận lợi, nhưng đến khi phu thê giao bái, Liễu Hà An lại nghiêng người, đúng lúc đối diện với Lâm Tiểu Chúc.
Tiểu Chúc vẫn rất bình tĩnh mà Liễu Hà An lại ngây ngẩn cả người.
Bà mối đã đỡ tân nương lạy xong mà Liễu Hà An vẫn còn đứng thẳng tắp nơi đó.
Quách ngự sử nhíu mày.
Đến khi nghe thấy có người cao giọng hô “phu thê giao bái” một lần nữa thì Liễu Hà An mới lấy lại tinh thần, hoàn toàn nghi lễ, sau đó cả đại sảnh vang lên tiếng khách mời trầm trồ chúc mừng.
Nhưng do có nhị hoàng tử tới, nhị hoàng tử là con vua, căn cứ theo lễ nghi phải hành lễ với hắn một lần, Nhị hoàng tử nhận xong, lại nói vài lời chúc mừng, sau đó nha hoàn dẫn Quách Khiết Oánh về tân phòng, Liễu Hà An vẫn ở lại yến tiệc, cùng quan khách uống rượu.
Đương nhiên Liễu Hà An sẽ ngồi trò chuyện với nhị hoàng tử, Tiểu Chúc để ý, Tương Tương đứng phía sau nhị hoàng tử luôn luôn lạnh lùng nhìn Liễu Hà An.
Nàng bỗng nhớ ra, vốn Liễu Hà An đã bảo Tương Tương đến bên cạnh mình.. theo lý mà nói, lẽ ra quan hệ giữa hai người phải hòa thuận mới phải chứ..
Tiểu Chúc thật sự rất muốn nói chuyện với Tương Tương, vì thế đứng dậy, nhỏ giọng nói với Tiêu Ngân Đông ý muốn của mình, sau đó ra khỏi đại sảnh, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tương Tương.
Tương Tương cũng phát hiện điều đó, nhẹ gật đầu.
Bên ngoài đại sảnh Liễu phủ là một tiểu viện, bên trong cũng có rất nhiều quan khách, Tiểu Chúc đi vòng qua tiểu viện rồi rẽ phải, đứng sau một gốc cây lớn, thỉnh thoảng lại nhìn ra, một lát sau quả nhiên Tương Tương đi ra. Tiểu Chúc vội vã vẫy vẫy tay.
Tương Tương chạy tới nói: “Tôi nói với nhị hoàng tử là muốn đi vệ sinh, hắn đang bận nói chuyện với Liễu thái y nên mới thả tôi đi, chúng ta chỉ có thể nói ngắn gọn thôi…”
Tiểu Chúc nghe xong, thương cảm nói: “Thật là, nhị hoàng tử cũng không để cho cô được tự do hay sao?”
“Tôi đã bỏ trốn một lần, cô tưởng hắn còn để cho tôi được tự do hay sao?” Tương Tương cười khổ, sau đó nói: “Tôi ở trong cung, nghe nói cô đã gả cho Tiêu Ngân Đông, nhìn cô vẫn rất ổn, chúc mừng cô.”
Tiểu Chúc nói: “Cám ơn… nhưng nhìn cô, có lẽ sống không dễ chịu phải không..”
Tương Tương: “…” Nàng ngập ngừng một lúc, cười khổ: “Đúng thế, sao có thể sống tốt được?”
“Đúng rồi, tôi đã bán Lan Cao Minh Chúc, được hai trăm lượng vàng, một trăm lượng là của cô… tôi không ngờ hôm nay sẽ có thể gặp cô, nên không mang nhiều tiền như vậy trên người..” Tiểu Chúc nói.
Tương Tương lắc đầu: “Không cần đưa cho tôi, tôi vốn không dùng được… Cô cứ giữ lại đi.”
Tiểu Chúc cũng không tranh cãi với cô, nói: “Tôi sẽ giữ hộ cô, một trăm lượng này, tôi sẽ không động tới. Nếu tương lai cô muốn bỏ trốn, thì cũng phải chuẩn bị trước rồi mới có thể chạy thoát.”
Tương Tương lại thản nhiên cười: “Không cần.. ta, có lẽ không thoát được rồi…”
Tiểu Chúc nhíu mày: “Cô và nhị hoàng tử…. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, lúc đầu quan hệ giữa cô và Liễu Hà An vẫn rất tốt, vì sao…”
“Có nhiều chuyện tôi không tiện nói, nhưng tôi chỉ có thể nói cho cô biết, nhị hoàng tử và Liễu Hà An đang có một âm mưu, mà chuyện này tôi không thể chấp nhận nổi, đây cũng chính nguyên nhân ta xa cách nhị hoàng tử… Trước kia, tôi và Liễu Hà An cũng không qua lại, chẳng qua chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Tôi lợi dụng hắn mới trốn thoát, còn hắn lại lợi dụng tôi để giám sát cô, không hơn. Sau khi chuyện này bị bại lộ, hắn đã không hề do dự cắt đứt mọi quan hệ với ta.” Tương Tương nói rất nhanh, giọng nói cũng rất nhỏ.
Tiểu Chúc nghe xong, cũng không hiểu trong lòng có cảm xúc gì, chỉ có thể gật gật đầu: “Ra là vậy…”
Thật ra dù Tương Tương không nói, nàng cũng có thể đoán ra, có liên quan tới nhị hoàng tử mà không thể nói rõ, chỉ có thể liên quan tới chuyện tranh đoạt quyền vị mà thôi, mấy ngày trước nàng có nghe Tiêu Minh Duệ nhắc tới dạo này sức khỏe của hoàng thượng suy giảm..
Sức khỏe bị suy giảm???
Không phải do Liễu Hà An ra tay đó chứ?
Lâm Tiểu Chúc bị chính suy nghĩ của mình dọa hết hồn, thì lại nghe Tương Tương nói: “Tiểu Chúc, tôi phải quay lại thôi, nếu không nhị hoàng tử sẽ phái người đi tìm tôi… Cô yên tâm, tôi không sao, hắn không làm hại tôi đâu. Hãy cố sống thật tốt nhé, tránh xa Liễu thái y ra là được.”
Tiểu Chúc gật gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ không tiếp tục có bất kỳ liên hệ gì với hắn.”
“Được.” Tương Tương mỉm cười, xoay người rời đi. Tiểu Chúc bần thần ở lại đi dạo vài vòng, sau đó mới quay lại đại sảnh.
Tiêu Ngân Đông liên tục nhìn ra cửa, thấy nàng đã trở lại mới nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Chúc mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Chàng đang lo lắng gì thế?”
Tiêu Ngân Đông: “Không có gì… Sau khi Tô cô nương ra ngoài, nhị hoàng tử thường xuyên nhìn ra bên ngoài, ta chỉ hơi lo lắng một chút.”
Tiểu Chúc gật đầu: “Vâng… Chàng đừng lo, không sao đâu.”
Lại nhìn về phía Liễu Hà An, hắn đã không còn nói chuyện cùng nhị hoàng tử mà đang vui vẻ nhận rượu mừng của mọi người, cứ đến từng bàn chúc rượu lần lượt. Đợi đến khi hắn đi tới bàn của Tiểu Chúc, khi ánh mắt hắn chiếu thẳng vào Tiểu Chúc thì Tiêu Ngân Đông đã đứng dậy, ngăn giữa hắn và Tiểu Chúc, rồi lại kính hắn một chén rượu.
Liễu Hà An: “…”
Hắn cười cười, cũng không nói gì, ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook