Ẩn Hôn
73: Anh Là Đồ Ngốc Sao


Cố Tùy bên kia phỏng chừng là rất bận nên không có gọi lại.

Cố lão gia tử buông di động, nói: "Đi, chúng ta đi ăn cơm."
Nói xong, ông cụ đứng dậy đi trước.

Hứa Khuynh dừng một chút, cũng đi theo phía sau đến nhà ăn, tối nay là đồ ăn Trung Quốc.

Sau khi ngồi xuống, Hứa Khuynh lấy khăn giấy lau khóe môi, nói: "Ông nội, cháu cứ tưởng rằng ông sẽ nói với Cố Tùy về chuyện người trong lòng này."
Cố lão gia tử nhìn Hứa Khuynh, nói: "Có cái gì đâu mà nói, để cho nó khổ sở thêm một lúc đi."
Hứa Khuynh: "....."
"Ăn cơm đi, ăn xong thì đánh cờ với ông nội."
Hứa Khuynh: "Vâng."
Cơm nước xong, Hứa Khuynh đánh cờ vây cùng Cố lão gia tử trong phòng khách, nhưng nước đi của ông cụ rất khó ngửi.

Tâm tình vẫn luôn vững vàng của Hứa Khuynh bị ông cụ làm cho có chút nóng nảy.

"Ông nội! Không, không thể như vậy." Hứa Khuynh kháng nghị.
Cố lão gia tử: "Ông đi như vậy không đúng sao?"
Hứa Khuynh: "Không đúng, đã để xuống đến nơi thì không được đổi ý, mỗi lần đều là cháu đợi ông."
Hứa Khuynh gần như là vò đầu bứt tai.
Cố lão gia tử: "Vậy cũng để ông suy nghĩ một chút, ông có hơi hoa mắt, nhìn không được rõ ràng cho lắm."
Hứa Khuynh hít sâu một hơi.
"Chậc chậc." Một âm thanh trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, Hứa Khuynh lập tức ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Cố Tùy, anh cười như không cười mà nhìn cô, dáng vẻ kia như đang nói, lão gia tử đánh cờ như vậy, em còn đánh cùng ông?
Hứa Khuynh như tìm được cọng rơm cứu mạng.

Cơ lập tức đứng dậy, kéo cánh tay Cố Tùy: "Anh đánh cờ cùng ông đi, em có chút không chịu được."
Cố Tùy bị cô ấn ngồi xuống ghế.
Anh thản nhiên đưa áo khoác cho Hứa Khuynh.


Hứa Khuynh nhận lấy, dựa vào vai anh nói: "Đánh thắng ông ấy."
Cố lão gia tử ở đối diện nghe được lời này, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Hứa Khuynh: "Khuynh Khuynh, vừa nãy là ông nội nhường cháu, hiện tại là như thế nào đây, tìm được chỗ dựa rồi sao?"
Hứa Khuynh "hừ hừ", chôn ở cổ Cố Tùy: "Cháu không đánh với ông nữa."
Cố Tùy chỉ cảm thấy người phụ nữ này vô cùng đáng yêu.

Anh duỗi bàn tay to xoa xoa lên cổ cô.

Theo sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng xắn cổ tay áo, bắt đầu phân cao thấp với Cố lão gia tử.

Kế tiếp, chính là một mặt nghiền áp, nước cờ dở tệ của lão gia tử đều không ra được, một thoáng liền bị ăn mất một đống lớn quân cờ, lão gia tử lau cái trán đổ đầy mồ hôi, bộ dáng kia làm cho Hứa Khuynh nhìn thấy cũng có chút ngượng ngùng, cô thấp giọng nói bên tai Cố Tùy: "Anh nhường ông một chút đi, để ông dừng một lúc."
Cố Tùy nghiêng đầu, nâng mắt nhìn Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh đối diện với ánh mắt của anh, tim cô đập thình thịch thình thịch.

Cố Tùy cười khẽ: "Sao nào? Người kêu anh đánh thắng ông nội là em, kêu anh nhường ông cũng là em, anh nên nghe cái nào đây?"
Hứa Khuynh mím môi.

Một giây sau, cô đứng thẳng dậy, đập áo khoác lên đầu anh, xoay người rời đi.

Cánh tay bị anh nắm lấy, Hứa Khuynh quay đầu lại, Cố Tùy kéo tay cô, nói: "Nghe em, nhường thì nhường."
Hứa Khuynh lại đi trở về.
Ngồi ở bên cạnh anh.
Cố lão gia tử nhìn hai người tương tác, áp lực chơi cờ vây cũng không còn nữa, tâm tình trở nên vui tươi, hớn hở.

Tiếp theo, lại chơi cờ thêm một lúc.

Trời đã tối, nên nghỉ ngơi rồi.
Cố Tùy đứng dậy, cầm áo khoác, ôm lấy eo Hứa Khuynh, nói với lão gia tử: "Chúng cháu đi trước."

Cố lão gia tử tiễn người ra ngoài, nói: "Ở đây luôn không được sao?"
Hứa Khuynh nhìn lão gia tử nói: "Ngày mai cháu phải đi công tác, cho nên phải trở về thu xếp hành lí."
Cố lão gia tử "à" một tiếng, gật gật đầu, cũng không cưỡng cầu.

Cố Tùy nắm tay Hứa Khuynh đi xuống bậc thang, trợ lý Trần mở cửa xe ra.

Lúc chuẩn bị lên xe.

Cố Tùy dừng lại, quay đầu nhìn về phía Cố lão gia tử: "Đúng rồi, hôm nay ông gọi điện thoại cho cháu là có chuyện gì sao?"
Hứa Khuynh thoắt cái nhìn về phía Cố lão gia tử.

Bầu không khí lúc này rất vừa vặn.
Thật ra Hứa Khuynh ít nhiều cũng hi vọng Cố lão gia tử giúp cô nói ra.

Cố lão gia tử vuốt ve chòm râu, trả lời Cố Tùy một câu: "Cháu đoán thử xem?"
Cố Tùy cau mày hừ lạnh.
Xoay người nhét Hứa Khuynh vào trong xe.

Sau khi Hứa Khuynh ngồi vào, nhìn đến biểu tình như lão thần tiên của Cố lão gia tử thì thở dài một hơi.

Cố Tùy theo sát lên xe, cô quay đầu nhìn qua, Cố Tùy giật nhẹ cổ áo, thò qua tới, hôn lên môi cô một cái.

Hứa Khuynh ngửi được mùi rượu nồng đậm.

"Anh uống rượu sao?"
"Ừ."
"Muốn thử không?" Anh nâng cằm cô, nhẹ giọng hỏi.


Hứa Khuynh giật giật khóe môi, thở ra một hơi mà dựa về phía anh: "Muốn cho em thử cái gì?"
Cố Tùy rũ mắt nhìn cô: "Thử hương vị rượu trên đầu lưỡi của anh."
Hứa Khuynh nhẹ giọng nói: "Có thể cự tuyệt không?"
Cố Tùy dùng đầu ngón tay đùa giỡn với cằm cô: "Em nghĩ thế nào?"
Hứa Khuynh nghiêng đầu, tựa hồ có chút phiền não nói: "Cố tổng yêu cầu, làm sao có thể cự tuyệt được."
Ngữ khí kia, thật là làm cho người ta cảm thấy đáng yêu lại quyến rũ.

Cố Tùy thấp giọng nói: "Biết thế thì tốt, cự tuyệt ai cũng không thể cự tuyệt anh."
Nói xong.
Anh duỗi tay.
Vách ngăn riêng tư được nâng lên.
Hứa Khuynh cười nói: "Bá đạo đến như vậy."
"Bá đạo không tốt sao?
Người kia lại hỏi.
Bọn họ nhìn nhau, nhưng không có lập tức hôn, mà là dán môi nói chuyện, rung động, ái muội, một trận lại một trận.

Hồi lâu, Hứa Khuynh liếm lên môi đỏ, ánh mắt Cố Tùy tối sầm lại, lấp kín môi cô.

Đèn đường xẹt qua cửa kính xe, màng xe ngăn trở ánh đèn, Hứa Khuynh ôm lấy cổ anh.

Đầu lưỡi câu triền.
Xe đột nhiên dừng lại.
Cả người Hứa Khuynh ngã sang một bên, Cố Tùy vòng tay qua ôm Hứa Khuynh trở về.

Anh ấn vào vách ngăn riêng tư, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trợ lý Trần lập tức nói: "Chỗ đèn giao thông phía trước có một người đàn ông bị té ngã."
Cố Tùy: "Lái qua đi."
Trợ lý Trần: "Vâng."
Ngay khi cậu ta định khởi động xe, đèn xe chiếu lên khuôn mặt của người kia, trợ lý Trần sửng sốt nói với Cố Tùy: "Hình như là Tiêu Trọng."
"Cái gì?"
Trợ lý Trần thấp giọng nhắc nhở: "Tiêu Trọng trông giống như đã sử dụng ma túy."
"Dừng xe."

Cửa xe bị đẩy ra, Cố Tùy nhanh chóng đi xuống, anh xoay người sờ lên gò má Hứa Khuynh: "Anh đi xuống xem một chút, ở trong xe chờ anh."
Hứa Khuynh dừng lại.

Không đợi cô gật đầu, người đàn ông đã sải bước ra giữa đường.

Chỗ này là ngã tư đèn giao thông, xe cộ ở các hướng đều dừng lại.

Tiêu Trọng cuộn tròn trên mặt đất, nhìn dáng vẻ rất thống khổ, trong đầu Hứa Khuynh hiện lên mấy chữ "sử dụng ma túy", lại nhìn theo bóng dáng cao lớn tuấn lãng kia, không biết vì sao trong lòng có chút hốt hoảng, cô xoay người đẩy cửa, theo sát xuống xe.
Cô sải bước mà đuổi đến phía trước, nắm lấy cánh tay Cố Tùy.

Cố Tùy sửng sốt, anh nghiêng đầu nhìn Hứa Khuynh: "Không phải kêu em ở trên xe chờ sao?"
Hứa Khuynh ôm chặt lấy cánh tay anh, nói: "Em cũng xem một chút."
"Xem cái gì? Xem hắn?" Cố Tùy chỉ vào người trên mặt đất, trợ lý Trần đã cho vệ sĩ nâng Tiêu Trọng dậy, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát.

Hứa Khuynh nhận thấy có điện thoại đang quay chụp, cô tới gần Cố Tùy, nói: "Không phải, em là bởi vì…"
Cố Tùy lại đột nhiên nhớ tới một việc.
Tiêu Trọng từng nảy sinh tâm tư với Hứa Khuynh, hơn nữa Hứa Khuynh lúc trước cũng là do Tiêu Trọng nhìn trúng nên mới ký hợp đồng với Hoan Nhan.
Lúc đó, Tiêu Trọng đến trường điện ảnh tìm người, vừa vặn gặp phải Hứa Khuynh, cũng gửi lời mời cho Hứa Khuynh.

Hoan Nhan là công ty lớn, Hứa Khuynh liền lập tức tiếp nhận cành ô liu do Tiêu Trọng đưa tới.

Anh ngàn tính vạn tính, cũng không tính tới tới còn có Tiêu Trọng người này.

Cố Tùy nắm lấy cằm Hứa Khuynh, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt mang theo chút không dám tin tưởng: "Người trong lòng em, có phải hay không… Tiêu Trọng?"
Hứa Khuynh quả thực ngốc luôn rồi.
Cô híp mắt, sau đó túm chặt lấy cà vạt của anh, kéo về phía mình.

"Anh là đồ ngốc sao? Người trong lòng em, ngoại trừ anh thì còn có thể là ai?"
Cố Tùy: "Cái gì?"
"Em nói cái gì?"
Hứa Khuynh: "Không nghe thấy thì thôi, tránh ra."
Cố Tùy: ".....".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương