Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Yêu Của Tài Phiệt
-
Chương 9: Muốn cảm ơn hãy cảm ơn Mộ Vy Vy
Buổi chiều ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh cùng vợ chồng nhà Wilson đến dinh thự của Minh Tông Viễn làm khách.
Minh Tông Viễn được coi là vị thái sơn bắc đầu của giới mỹ thuật Trung Quốc, lại cũng là người mê tranh của họa sĩ Julien như ông bà Wilson nên đoàn người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Không chỉ tặng cho vợ chồng Wilson một bức tranh của họa sĩ Julien, ông ta còn mời bọn họ ở lại nhà họ Minh uống trà chiều.
Bà Wilson khen không dứt miệng với món điểm tâm ngọt của nhà họ Minh, đến lúc đi cũng không quên mang một phần về khách sạn.
Mãi cho đến tối, trước khi lên xe, ông Wilson mới dùng tiếng Trung ngọng nghịu nói, “Anh Phó, hôm nay… thực sự đã mang đến cho chúng tôi quá nhiều kinh ngạc. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Tôi rất mong đợi lần hợp tác này của chúng ta.” Phó Hàn Tranh cười khẽ.
“Còn nữa, điểm tâm hôm nay rất ngon, vợ tôi rất thích.” Ông Wilson nói, bắt tay với Phó Hàn Tranh.
“Hẹn gặp lại vào ngày mai.” Phó Hàn Tranh bắt tay với ông ta, nhìn bọn họ lên xe rời đi.
Phó Thời Khâm đau lòng nhìn trợ lý của ông Wilson cầm đi nửa còn lại của chiếc bánh kem, bánh kem là món yêu thích nhất của người cuồng đồ ngọt như anh ta.
Anh ta vốn định sau khi gặp gỡ xong sẽ cầm về để tự khao mình, kết quả lại bị bà Wilson cướp mất, khiến anh ta đau lòng muốn chết.
Mạnh Như Nhã nhìn vợ chồng ngài Wilson lên xe rời đi, cười nói, “Ông Wilson nói vậy có nghĩa là việc hợp tác thành công rồi?”
“Nếu không thành thì họ không thấy thẹn khi lấy tranh và đồ ăn về sao?” Phó Thời Khâm hừ nhẹ.
Người ta thường nói trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, của biếu là của lo của cho là của nợ.
Bọn họ vừa lấy được bức tranh yêu thích, lại được thưởng thức một buổi trà chiều mỹ vị mà vẫn không đồng ý thì có nghe được không?
Phó Hàn Tranh liếc nhìn Mạnh Như Nhã, “Hôm nay cô sắp xếp rất tốt.”
Mạnh Như Nhã dịu dàng cười, “Việc bức tranh là bởi vì tôi mà ra, tôi chỉ lấy công chuộc tội mà thôi.”
“Hai ngày này cô khổ cực rồi, có thể nghỉ ngơi một thời gian.” Phó Hàn Tranh nói
Sắp tới là hội nghị hợp tác giữa hai bên, bộ phận PR không cần tham gia.
“Vẫn nên đợi chính thức ký xong hợp đồng thì nói tiếp đi ạ, tôi nói chuyện với Bà Wilson vẫn thuận tiện hơn.”
Chuyện ngày hôm nay vừa lúc giúp cô ta có được hảo cảm từ Phó Hàn Tranh, đương nhiên là muốn rèn sắt khi còn nóng xúc tiến quan hệ của bọn họ.
Bà Phó rất thích cô ta, chỉ cần quan hệ của cô ta với Phó Hàn Tranh tiến thêm một bước thì vị trí mợ Phó chắc chắn sẽ thuộc về cô ta mà không phải là ai khác.
Ít nhiều gì cũng nhờ con ngốc Mộ Vy Vy kia phát hiện ra bức tranh là giả, mới cho cô ta cơ hội thuyết phục được ông cụ Minh sắp xếp buổi trà chiều hôm nay, càng làm cho Phó Hàn Tranh và trên dưới công ty lau mắt mà nhìn.
“Như vậy cũng tốt.” Phó Hàn Tranh gật đầu, nghiêng đầu nhìn Phó Thời Khâm, “Đồ đưa cho ông Minh chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong từ sớm.”
Phó Thời Khâm lấy đồ cổ xuống, đi theo Phó Hàn Tranh vào nhà họ Minh để cảm ơn Minh Tông Viễn.
Đoàn người tìm được ông cụ Minh đang cho cá ăn trong khu vườn mang đậm phong cách Trung Quốc.
“Ông Minh, việc hôm nay thực sự cảm kích vô cùng. Chúng tôi có chút quà cảm ơn, mong ông nhận cho.”
“Sau khi xem tranh và ăn bánh ngọt của ông, thái độ của hai vợ chồng nhà Wilson thay đổi rất lớn.”
Phó Thời Khâm hưng phấn không thôi. Lần hợp tác này quan hệ đến việc bọn họ có thể đứng vững ở thị trường nước S hay không, thực sự rất quan trọng đối với bọn họ.
Minh Tông Viễn cho cá ăn xong, lau tay nói, “Quà cảm ơn cũng không cần. Cô bé họ Mộ đã đưa quà cảm ơn cho tôi rồi, bánh ngọt cũng là cô bé đưa tới. Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cô bé ấy.”
Cặp mắt sắc bén của Phó Hàn Tranh híp lại, “Ý ông là Mộ Vy Vy?”
Minh Tông Viễn được coi là vị thái sơn bắc đầu của giới mỹ thuật Trung Quốc, lại cũng là người mê tranh của họa sĩ Julien như ông bà Wilson nên đoàn người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Không chỉ tặng cho vợ chồng Wilson một bức tranh của họa sĩ Julien, ông ta còn mời bọn họ ở lại nhà họ Minh uống trà chiều.
Bà Wilson khen không dứt miệng với món điểm tâm ngọt của nhà họ Minh, đến lúc đi cũng không quên mang một phần về khách sạn.
Mãi cho đến tối, trước khi lên xe, ông Wilson mới dùng tiếng Trung ngọng nghịu nói, “Anh Phó, hôm nay… thực sự đã mang đến cho chúng tôi quá nhiều kinh ngạc. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Tôi rất mong đợi lần hợp tác này của chúng ta.” Phó Hàn Tranh cười khẽ.
“Còn nữa, điểm tâm hôm nay rất ngon, vợ tôi rất thích.” Ông Wilson nói, bắt tay với Phó Hàn Tranh.
“Hẹn gặp lại vào ngày mai.” Phó Hàn Tranh bắt tay với ông ta, nhìn bọn họ lên xe rời đi.
Phó Thời Khâm đau lòng nhìn trợ lý của ông Wilson cầm đi nửa còn lại của chiếc bánh kem, bánh kem là món yêu thích nhất của người cuồng đồ ngọt như anh ta.
Anh ta vốn định sau khi gặp gỡ xong sẽ cầm về để tự khao mình, kết quả lại bị bà Wilson cướp mất, khiến anh ta đau lòng muốn chết.
Mạnh Như Nhã nhìn vợ chồng ngài Wilson lên xe rời đi, cười nói, “Ông Wilson nói vậy có nghĩa là việc hợp tác thành công rồi?”
“Nếu không thành thì họ không thấy thẹn khi lấy tranh và đồ ăn về sao?” Phó Thời Khâm hừ nhẹ.
Người ta thường nói trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, của biếu là của lo của cho là của nợ.
Bọn họ vừa lấy được bức tranh yêu thích, lại được thưởng thức một buổi trà chiều mỹ vị mà vẫn không đồng ý thì có nghe được không?
Phó Hàn Tranh liếc nhìn Mạnh Như Nhã, “Hôm nay cô sắp xếp rất tốt.”
Mạnh Như Nhã dịu dàng cười, “Việc bức tranh là bởi vì tôi mà ra, tôi chỉ lấy công chuộc tội mà thôi.”
“Hai ngày này cô khổ cực rồi, có thể nghỉ ngơi một thời gian.” Phó Hàn Tranh nói
Sắp tới là hội nghị hợp tác giữa hai bên, bộ phận PR không cần tham gia.
“Vẫn nên đợi chính thức ký xong hợp đồng thì nói tiếp đi ạ, tôi nói chuyện với Bà Wilson vẫn thuận tiện hơn.”
Chuyện ngày hôm nay vừa lúc giúp cô ta có được hảo cảm từ Phó Hàn Tranh, đương nhiên là muốn rèn sắt khi còn nóng xúc tiến quan hệ của bọn họ.
Bà Phó rất thích cô ta, chỉ cần quan hệ của cô ta với Phó Hàn Tranh tiến thêm một bước thì vị trí mợ Phó chắc chắn sẽ thuộc về cô ta mà không phải là ai khác.
Ít nhiều gì cũng nhờ con ngốc Mộ Vy Vy kia phát hiện ra bức tranh là giả, mới cho cô ta cơ hội thuyết phục được ông cụ Minh sắp xếp buổi trà chiều hôm nay, càng làm cho Phó Hàn Tranh và trên dưới công ty lau mắt mà nhìn.
“Như vậy cũng tốt.” Phó Hàn Tranh gật đầu, nghiêng đầu nhìn Phó Thời Khâm, “Đồ đưa cho ông Minh chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong từ sớm.”
Phó Thời Khâm lấy đồ cổ xuống, đi theo Phó Hàn Tranh vào nhà họ Minh để cảm ơn Minh Tông Viễn.
Đoàn người tìm được ông cụ Minh đang cho cá ăn trong khu vườn mang đậm phong cách Trung Quốc.
“Ông Minh, việc hôm nay thực sự cảm kích vô cùng. Chúng tôi có chút quà cảm ơn, mong ông nhận cho.”
“Sau khi xem tranh và ăn bánh ngọt của ông, thái độ của hai vợ chồng nhà Wilson thay đổi rất lớn.”
Phó Thời Khâm hưng phấn không thôi. Lần hợp tác này quan hệ đến việc bọn họ có thể đứng vững ở thị trường nước S hay không, thực sự rất quan trọng đối với bọn họ.
Minh Tông Viễn cho cá ăn xong, lau tay nói, “Quà cảm ơn cũng không cần. Cô bé họ Mộ đã đưa quà cảm ơn cho tôi rồi, bánh ngọt cũng là cô bé đưa tới. Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cô bé ấy.”
Cặp mắt sắc bén của Phó Hàn Tranh híp lại, “Ý ông là Mộ Vy Vy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook