Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Yêu Của Tài Phiệt
-
Chương 17: Phí phạm của trời, thiên lý bất dung
Cố Vy Vy nhớ, hai người bọn họ hình như là bạn học cùng lớp dương cầm với Chu Lâm Na.
Vừa nghe thấy lời bọn họ nói thì hình như là vì cô làm Chu Lâm Na mất mặt nên mới đến tìm cô.
Vì thế, cô chìa tay ra bắt tay với hai người, “Nói đi, có chuyện gì?”
Kỷ Trình không chỉ không buông tay mà còn dùng cả hai tay bắt lấy tay cô, nắm lấy còn không kìm lòng được mà sờ soạng, “Cha, cha để con cầm một chút, có lẽ dính được chút tiên khí của cha thì kỹ năng đàn của con sẽ được nâng cao, có thể vượt qua kỳ thi lên cấp.”
Lạc Thiên Thiên trực tiếp nói rõ mục đích, “Chúng tôi muốn cô dạy đàn cho chúng tôi”.
Kỹ năng đàn của cô không chỉ cao hơn giáo viên âm nhạc của bọn họ mà ngay cả giảng viên của học viện âm nhạc sợ rằng cũng không có mấy người có thể so sánh được, bọn họ cần giáo viên có thực lực như vậy.
Cố Vy Vy suy nghĩ một chút, “Có học phí không?”
Bây giờ cô đang sống nhờ khoản tiền sinh hoạt mà bà cụ Phó cho, nhưng nếu đã tính sau này không dựa vào nhà họ Phó tiếp tế nữa thì phải tự mình nghĩ cách kiếm tiền.
Lạc Thiên Thiên dứt khoát đồng ý, “Được, dựa theo học phí của lớp học dương cầm để tính.”
“Nhưng mà…” Kỷ Trình tội nghiệp chớp chớp mắt, hỏi, “Chúng con tháng sau phải thi rồi, hôm nay có thể bắt đầu học không? Con thành khẩn mong cha cứu giúp.”
Khóe miệng Cố Vy Vy giật giật, “Cô có thể đổi một cách xưng hô khác không?”
“Vậy gọi là đại thần.” Kỷ Trình vỗ ngực, nói, “Gọi tôi là Chanh Tử, gọi cô ấy là Thiên Thiên là được.”
“Đi thôi, đến nhà tôi đi. Cha mẹ tôi ra nước ngoài không có nhà.” Lạc Thiên Thiên nói xong, quay đầu đi trước dẫn đường.
Cố Vy Vy cùng hai người đi đến nhà Lạc Thiên Thiên, cha của Lạc Thiên Thiên là nhà soạn nhạc, cho nên các nhạc cụ đều có đủ, thuận lợi cho bọn họ học tập.
Kỷ Trình đàn hai lần, được cô chỉ ra chỗ sai thì gục đầu xuống đàn, dở sống dở chết mà thở dài, “Chu Lâm Na vừa giành được giải quán quân, được học viện âm nhạc tuyển thẳng, còn đủ loại phỏng vấn, có công ty đĩa nhạc muốn ký kết hợp đồng… mà tôi thì ngay cả thi lên cấp còn khó như vậy?”
Lạc Thiên Thiên bê nước hoa quả lại, đưa cho các cô mỗi người một cốc, “Học viện âm nhạc, công ty đĩa nhạc và mấy công ty truyền thông đều là nể mặt tập đoàn Long Thăng, ai bảo bác của người ta là phu nhân của tổng giám đốc, còn có một người chị họ là tiểu hoa đán nổi tiếng Lê Hinh Nhi chứ?”
Cố Vy Vy ngồi đó, mặt không thay đổi mà nhấp một ngụm nước hoa quả. Lúc trước Mộ Vy Vy không học ở trường trung học Anh Thành mà sau khi xảy ra tai nạn mới chuyển đến đây, cho nên, cũng không có ai biết cô mới chính là cô chủ của tập đoàn Long Thăng.
Sau khi Lê Gia Thành và Chu Mỹ Cầm tái hôn, ở trường học ai ai cũng biết Lê Tương Tương là cô chủ của tập đoàn Long Thăng, Chu Lâm Na là cháu gái ruột của phu nhân tập đoàn Long Thăng nên đều quan tâm hai người hơn. Nhưng không ai biết, người sáng lập tập đoàn Long Thăng là ông ngoại của Mộ Vy Vy, Mộ Long Thăng, mà không phải là Lê Gia Thành và Chu Mỹ Cầm.
Kỷ Trình cầm ly nước trái cây, khoanh chân ngồi xuống, tò mò hỏi, “Đại thần, cô chuẩn bị thi vào trường nào, cũng chuẩn bị thi vào học viện âm nhạc sao?”
Cố Vy Vy lắc đầu, “Tôi chuẩn bị thi vào học viện điện ảnh.”
Hôm nay đến trường lấy đồ của Mộ Vy Vy để cầm giấy tờ chứng minh chuẩn bị báo danh ở học viện điện ảnh.
“Học viện điện ảnh?” Lạc Thiên Thiên không hiểu, hỏi, “Dựa vào thực lực của cô, nếu cô vào học viện âm nhạc, chỉ cần vài năm liền có thể trở thành nghệ sĩ dương cầm hàng đầu trong nước. Sao cô lại muốn học điện ảnh chứ?”
“Đúng vậy. Đại thần có thiên phú âm nhạc tốt như vậy, chạy đi học điện ảnh, chính là phí phạm của trời, thiên lý bất dung!” Kỷ Trình ra vẻ tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
“Muốn học cái gì mà bản thân có hứng thú.” Cố Vy Vy cười khẽ.
Lúc trước, Lăng Nghiên diễn một bộ phim do Cố thị đầu tư, đạt doanh thu hàng chục tỷ trên toàn cầu, lấy vô số giải thưởng, một bước thành thần, trở thành ảnh hậu quốc tế hàng đầu. Nếu muốn kéo cô ta khỏi thần đàn thì phải ở cùng ngành với cô ta. Hơn nữa, cũng chỉ có tiến vào giới giải trí thì cô mới có thể đạt được mục đích trong thời gian ngắn nhất.
Vừa nghe thấy lời bọn họ nói thì hình như là vì cô làm Chu Lâm Na mất mặt nên mới đến tìm cô.
Vì thế, cô chìa tay ra bắt tay với hai người, “Nói đi, có chuyện gì?”
Kỷ Trình không chỉ không buông tay mà còn dùng cả hai tay bắt lấy tay cô, nắm lấy còn không kìm lòng được mà sờ soạng, “Cha, cha để con cầm một chút, có lẽ dính được chút tiên khí của cha thì kỹ năng đàn của con sẽ được nâng cao, có thể vượt qua kỳ thi lên cấp.”
Lạc Thiên Thiên trực tiếp nói rõ mục đích, “Chúng tôi muốn cô dạy đàn cho chúng tôi”.
Kỹ năng đàn của cô không chỉ cao hơn giáo viên âm nhạc của bọn họ mà ngay cả giảng viên của học viện âm nhạc sợ rằng cũng không có mấy người có thể so sánh được, bọn họ cần giáo viên có thực lực như vậy.
Cố Vy Vy suy nghĩ một chút, “Có học phí không?”
Bây giờ cô đang sống nhờ khoản tiền sinh hoạt mà bà cụ Phó cho, nhưng nếu đã tính sau này không dựa vào nhà họ Phó tiếp tế nữa thì phải tự mình nghĩ cách kiếm tiền.
Lạc Thiên Thiên dứt khoát đồng ý, “Được, dựa theo học phí của lớp học dương cầm để tính.”
“Nhưng mà…” Kỷ Trình tội nghiệp chớp chớp mắt, hỏi, “Chúng con tháng sau phải thi rồi, hôm nay có thể bắt đầu học không? Con thành khẩn mong cha cứu giúp.”
Khóe miệng Cố Vy Vy giật giật, “Cô có thể đổi một cách xưng hô khác không?”
“Vậy gọi là đại thần.” Kỷ Trình vỗ ngực, nói, “Gọi tôi là Chanh Tử, gọi cô ấy là Thiên Thiên là được.”
“Đi thôi, đến nhà tôi đi. Cha mẹ tôi ra nước ngoài không có nhà.” Lạc Thiên Thiên nói xong, quay đầu đi trước dẫn đường.
Cố Vy Vy cùng hai người đi đến nhà Lạc Thiên Thiên, cha của Lạc Thiên Thiên là nhà soạn nhạc, cho nên các nhạc cụ đều có đủ, thuận lợi cho bọn họ học tập.
Kỷ Trình đàn hai lần, được cô chỉ ra chỗ sai thì gục đầu xuống đàn, dở sống dở chết mà thở dài, “Chu Lâm Na vừa giành được giải quán quân, được học viện âm nhạc tuyển thẳng, còn đủ loại phỏng vấn, có công ty đĩa nhạc muốn ký kết hợp đồng… mà tôi thì ngay cả thi lên cấp còn khó như vậy?”
Lạc Thiên Thiên bê nước hoa quả lại, đưa cho các cô mỗi người một cốc, “Học viện âm nhạc, công ty đĩa nhạc và mấy công ty truyền thông đều là nể mặt tập đoàn Long Thăng, ai bảo bác của người ta là phu nhân của tổng giám đốc, còn có một người chị họ là tiểu hoa đán nổi tiếng Lê Hinh Nhi chứ?”
Cố Vy Vy ngồi đó, mặt không thay đổi mà nhấp một ngụm nước hoa quả. Lúc trước Mộ Vy Vy không học ở trường trung học Anh Thành mà sau khi xảy ra tai nạn mới chuyển đến đây, cho nên, cũng không có ai biết cô mới chính là cô chủ của tập đoàn Long Thăng.
Sau khi Lê Gia Thành và Chu Mỹ Cầm tái hôn, ở trường học ai ai cũng biết Lê Tương Tương là cô chủ của tập đoàn Long Thăng, Chu Lâm Na là cháu gái ruột của phu nhân tập đoàn Long Thăng nên đều quan tâm hai người hơn. Nhưng không ai biết, người sáng lập tập đoàn Long Thăng là ông ngoại của Mộ Vy Vy, Mộ Long Thăng, mà không phải là Lê Gia Thành và Chu Mỹ Cầm.
Kỷ Trình cầm ly nước trái cây, khoanh chân ngồi xuống, tò mò hỏi, “Đại thần, cô chuẩn bị thi vào trường nào, cũng chuẩn bị thi vào học viện âm nhạc sao?”
Cố Vy Vy lắc đầu, “Tôi chuẩn bị thi vào học viện điện ảnh.”
Hôm nay đến trường lấy đồ của Mộ Vy Vy để cầm giấy tờ chứng minh chuẩn bị báo danh ở học viện điện ảnh.
“Học viện điện ảnh?” Lạc Thiên Thiên không hiểu, hỏi, “Dựa vào thực lực của cô, nếu cô vào học viện âm nhạc, chỉ cần vài năm liền có thể trở thành nghệ sĩ dương cầm hàng đầu trong nước. Sao cô lại muốn học điện ảnh chứ?”
“Đúng vậy. Đại thần có thiên phú âm nhạc tốt như vậy, chạy đi học điện ảnh, chính là phí phạm của trời, thiên lý bất dung!” Kỷ Trình ra vẻ tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
“Muốn học cái gì mà bản thân có hứng thú.” Cố Vy Vy cười khẽ.
Lúc trước, Lăng Nghiên diễn một bộ phim do Cố thị đầu tư, đạt doanh thu hàng chục tỷ trên toàn cầu, lấy vô số giải thưởng, một bước thành thần, trở thành ảnh hậu quốc tế hàng đầu. Nếu muốn kéo cô ta khỏi thần đàn thì phải ở cùng ngành với cô ta. Hơn nữa, cũng chỉ có tiến vào giới giải trí thì cô mới có thể đạt được mục đích trong thời gian ngắn nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook