Phó Hàn Tranh khẽ cau mày, hóa ra biểu cảm tiếc nuối, hối hận của bọn họ không phải vì cô mà là vì mình.

"Có chuyện gì cứ việc nói thẳng".

Phó Thời Khâm và Hà Trì liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều tỏ ý khó xử.

Suy cho cùng, không một người đàn ông nào muốn cho người khác biết về những căn bệnh bí ẩn của mình.

Nhưng, có bệnh thì phải trị bệnh.

"Hà Trì, anh là bác sĩ, anh nói đi."

Hà Trì: "Hai người là anh em thân thiết, tôi cũng chỉ là người ngoài, vẫn là cậu nói thì tốt hơn."

Anh ta biết thừa, nếu mình là người nói, chắc chắn sẽ khiến Phó Hàn Tranh nổi trận lôi đình, nhất định anh ta sẽ gặp xui xẻo lớn.

"Anh à, chuyện là.. chuyện là.." Phó Thời Khâm ấp úng nửa ngày, cũng không biết phải nói như thế nào.

Vẻ mặt của Phó Hàn Tranh hoàn toàn không còn chút kiên nhẫn, "Chuyện là thế nào?"

"Chính là.." Phó Thời Khâm gãi gãi đầu, vẫn thật sự có chút khó nói.

Cố Vi Vi thay xong quần áo, từ phòng tắm đi ra, nói thẳng cho ba người họ nghe.

"Chỉ là bọn họ rất tò mò về cái mẫu thai SOLO này của anh, không kết hôn, không đặt lịch hẹn, và không có video khiêu dâm nào trong máy tính. Rõ ràng có điều gì đó kì quái.."

"..."

Phó Thời Khâm và Hà Trì đồng thời hóa đá.

Tuy rằng đó là sự thật, nhưng cố ấy cũng không nên nói huỵch toẹt ra như vậy chứ!

Phó Hàn Tranh sắc mặt hơi trầm xuống, yên lặng nhìn cô.

Cố Vi Vi bị anh nhìn đến nỗi bỗng dưng chột dạ, chỉ tay về hai người phía sau anh:

".. Là bọn họ nói."

Phó Hàn Tranh chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía hai người họ, trong mắt đằng đằng sát khí, hai người họ sợ tới mức run rẩy:

"Ai nói với các người như vậy?"

Phó Thời Khâm và Hà Trì liếc nhau rồi đồng loạt chỉ tay về phía Cố Vi Vi.

"Là cô ấy!"

Cố Vi Vi: "..."

Hà Trì thấy Phó Hàn Tranh mặt mang sát khí, lập tức đem hết tội lỗi ném cho Cố Vi Vi.

"Là cô ấy nói cô ấy đối với cậu không có hứng thú, chính là bởi vì chuyện đó của cậu có vấn đề.."

Phó Thời Khâm vội phản ứng lại, hùa thêm vào: , "Đúng vậy, chính là cô ấy nói, cho nên tụi em mới nghĩ đến chuyện tìm bác sĩ chữa cho anh."

"..."

Khóe miệng của Cố Vi Vi co giật.

Rõ ràng là hai tên nhị gia này làm phiền cô cả một buổi trưa, bây giờ vừa thấy tình hình có vẻ không ổn liền nhanh tay đổ hết tội lỗi lên vai cho cô gánh vác.

Phó Hàn Tranh nhìn cô hai giây, cũng không có lãng phí thời gian đi theo Phó Thời Khâm và Hà Trì để giải thích, chỉ yêu cầu cô ra ngoài trước.

Cố Vi Vi run rẩy bước lên xe, vốn tưởng rằng anh chỉ đưa mình đến chung cư Cẩm Tú rồi sẽ rời đi ngay.

Kết quả là sau khi xe dừng bánh, anh lại cùng cô đi lên trên lầu.

Vừa vào cửa, di động của cô liền đổ chuông, cô đặt đồ vật trên tay xuống rồi đi nhanh vào phòng nhận điện thoại.

"Đại thần, sao hôm nay cậu không đi học vậy? Mình đã cố gọi cho cậu cả một ngày trời nhưng không được."

"Xin lỗi, mình bị sốt, mới từ bệnh viện về nên không thể học cùng các cậu ngày hôm nay được."

Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên thảo luận điều gì đó bên đầu kia rồi nói, "Đại thần, cậu đang ở chỗ nào, mình cùng Thiên Thiên giờ qua đó thăm cậu luôn."

"Không cần, ngày mai nếu mình đỡ hơn sẽ lập tức qua đó. Hẹn cậu ngày mai nhé."

Cố Vi Vi nhìn chung cư được trang trí sang trọng, để họ tới đây, cô thật sự không biết phải giải thích tại sao cô lại ở một chung cư như thế này.

Ngắt điện thoại, xem qua lịch sử cuộc gọi mới thấy trước đó ngoài cuộc gọi nhỡ của Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên còn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Chu Mỹ Cầm.

Cô nhớ ra đã tròn một ngày kể từ khi cô rời khách sạn vào tối qua.

Chu Mỹ Cầm bẫy cô không thành, ngược lại còn bị cô bẫy, bây giờ chỉ sợ cô ta đang nổi điên lên để tìm cách trả thù thôi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương