Cố Vi Vi vừa nói, vừa từ từ cắt chiếc váy đắt tiền của Chu Mỹ Cầm, để lộ thân hình vẫn còn đầy đặn của bà ta.

Cuối cùng chỉ còn lại chiếc quần ren.

"Mộ Vi Vi, ngươi mau dừng tay lại.."

"Ngươi mau dừng tay lại, cứu mạng, aaa, cứu mạng.."

* * *

Chu Mỹ Cầm thấy tình cảnh của mình, sắc mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, liền hét lên kêu cứu.

Nhưng, bà ta lại quên rằng, để phòng Mộ Vi Vi sẽ phản kháng mà hét lên, cản trở Vương Vệ Đông nên đã cố tình bố trí căn phòng cách âm.

Vậy nên, bây giờ cho dù bà ta có hét đến khàn giọng, cũng chẳng ai nghe thấy.

Mộ Vi Vi tắm rửa sạch sẽ cho bà ta, lại đi ra ngoài tìm Vương Vệ Đông đã ngất, mệt nhọc kéo lão ta lên giường, đặt cho hắn nằm trên thân hình trắng nõn của Chu Mỹ Cầm.

Chu Mỹ Cầm hét lên một tràng trói tai, thế nhưng đôi tay bị còng, bà ta không tài nào đẩy được tên đàn ông béo bự trên người mình xuống.

Cố Vi Vi lấy điện thoại di động ra chụp ảnh đôi nam nữ trong tư thế mập mờ, còn không quên tạo dáng cho họ, lại chụp thêm vài bức nữa mới bỏ điện thoại xuống.

Chu Mỹ Cầm đã hoàn toàn sợ hãi, bà ta khóc đến mức lớp trang điểm tỉ mỉ cũng bị trôi tụt, giọng nói run lẩy bẩy.

Bắt đầu cầu xin cô.

"Vi Vi, cô thả tôi ra, tôi nhất định sẽ cho cô về nhà sống, cho cô đi học, chẳng phải cô muốn đi Ý du học sao, tôi đều hứa với cô.."

Cố Vi Vi cầm lấy mảnh quần áo, lau lớp trang điểm nhòe nhoẹt vì khóc của bà ta, nở nụ cười lạnh lùng.

"Mẹ tôi chính là vì thứ diễn xuất chó má của bà mà bị lừa dối nhiều năm như thế, trước mặt thì vào vai một người bạn khuê mật, sau lưng lại lén lút ngoại tình với Lê Gia Thành, âm mưu cùng ông ta chiếm đoạt tài sản của Mộ gia, hiện tại còn mong tôi tin tưởng bà sao?"

"Thật lòng thì nếu bà không thích Vương Vệ Đông cũng không sao, tôi cũng không bắt ép. Dù sao bà cũng nhìn tôi lớn lên. Khi tôi còn nhỏ thậm chí còn sà vào lòng bà.."

Chu Mỹ Cầm biết bây giờ lấy cứng chọi cứng là vô dụng. Vì vậy bà ta bắt đầu chơi bài gia đình, muốn làm cho cô mềm lòng mà buông tha cho bà ta.

Cố Vi Vi lau lớp trang điểm ở khóe mắt bà ta, nói "Bà khóc làm lớp trang điểm nhòe hết rồi, lát nữa Vương tổng dậy nhìn thấy nhất định sẽ thất vọng lắm đấy."

"Mộ Vi Vi, cô mất trí rồi, cô dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ không để yên cho cô. Vương tổng cũng nhất định không bỏ qua cho cô, cô muốn chết thì thử xem.."

Chu Mỹ Cầm nghe thấy cô nói vậy, hàm răng nghiến vào nhau kêu ken két.

Cố Vi Vi từ từ nhấc chiếc túi xách Hermes của Chu Mỹ Cầm lên, tìm thấy nửa túi bột trắng trắng còn lại trong túi.

"Thứ trong rượu vừa nãy, chính là thứ này nhỉ." Nói xong, cô rót một ly sâm panh.

Thả thứ bột trắng vào ly rượu đưa đến trước mặt Chu Mỹ Cầm lắc lắc.

Chu Mỹ Cầm nhìn chằm chằm cái chén trong tay cô, kinh hãi lắc đầu "Cút đi, tôi không uống, tôi sẽ không uống!"

"Đừng lo lắng, chuyện tốt này đương nhiên tôi sẽ không để bà chịu thiệt."

Cố Vi Vi nói xong, nắm chặt mặt của Vương Vệ Đông, đem ly rượu có thuốc cưỡng ép rót xuống.

Vương Vệ Đông bị rượu đánh tỉnh, một tay ôm đầu, một tay chỉ vào Cố Vi Vi đang đứng cạnh giường.

"Nha đầu khốn khiếp này.."

"Vương tổng, mau bắt lấy cô ta.."

Vương Vệ Đông nhìn về phía người nói chuyện, thân hình đầy đặn của người phụ nữ rơi vào đôi mắt đỏ ngầu của lão ta, cả người bùng lên một ngọn lửa nóng ran.

Thuốc bắt đầu có tác dụng, Vương Vệ Đông có thể tìm Cố Vi Vi tính sổ sau.

Còn bây giờ, động dục dã thú gần như đã bao phủ cả cơ thể của Chu Mỹ Cầm.

Chu Mỹ Cầm hét lên một cách nhục nhã, mắt đầy những tia máu nhìn về phía Cố Vi Vi.

"Mộ Vi Vi, ta sẽ khiến ngươi chết không tử tế, ngươi sẽ phải chết không tử tế.."

"Lê thái thái, hãy tận hưởng đêm mây mưa đẹp đẽ này." Cố Vi Vi cười lạnh, đóng cửa phòng. Ra cửa lấy vali, bước rời khỏi căn phòng không thèm ngoảnh cổ lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương