5

Tôi và Tiêu Hứa coi như là thèm muốn thân xác của nhau. Chúng tôi là cựu sinh viên Đại học Khoa học Chính trị và Luật, nhưng lại gặp nhau trong một quán bar.

Con người của tôi kỳ thực rất khó tính, chỉ thích trai đẹp.

Khi đó, để chúc mừng tôi thi đậu thạc sĩ, người bạn thân nhất của tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi một bàn toàn trai đẹp.

Lúc tôi đến đó, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã chú ý đến Tiêu Hứa ở giữa đám đông.

Người đàn ông này mặc áo sơ mi đen, cặp kính gọng vàng dưới ánh đèn tỏa ra một màu sắc ấm áp.

Khuôn mặt hoàn hảo và sống mũi cao của anh vừa nhìn là đã thấy đẹp rồi.

Tôi một tay ôm Tiêu Hứa vào lòng, thầm nghĩ lần này chị em tốt của mình cuối cùng cũng không gây thêm rắc rối nào nữa, thật sự đã tìm cho tôi một anh chàng rất đẹp trai.

Nhưng khi tôi và Tiêu Hứa đang chơi trò cắn giấy, hôn nhau say đắm trong góc quầy thì người chị em của tôi đã gọi cho tôi.

Tôi chưa đã thèm đẩy anh chàng đẹp trai ra, lau rượu trên miệng.

"Alo."

"Sao cậu còn chưa tới? Trai đẹp chờ mỏi cả cổ rồi nè."

"Cái gì?!"

Lúc này tôi mới nhận ra mình đã đi nhầm quán bar. Và anh chàng cực kỳ đẹp trai trước mặt này cũng không phải là người do bạn thân tôi giới thiệu.

Tôi cầm túi định rời đi, Tiêu Hứa cũng không ngăn cản.

Anh ấy chỉ nghiêng người trên chiếc ghế dài, cúi đầu xuống dùng khăn giấy lau kính.

Tôi nhìn thấy những ngón tay thon dài của anh, giống như một khối ngọc trắng trong ánh sáng mờ ảo.

Chính khoảnh khắc này, trái tim tôi trở nên bối rối.

"Để lại WeChat đi. Kỹ thuật hôn của anh không tệ."

Tôi đưa điện thoại cho Tiêu Hứa, anh mỉm cười nhưng lại từ chối tôi.

"Không dám giấu giếm, thật ra tôi bán rượu ở đây. Muốn thêm WeChat thì phải mở sâm panh."

Tiêu Hứa nói rất nghiêm túc, nghe không có vẻ gì là đang nói đùa.

Tôi cũng không biết tại sao, có lẽ vì anh quá đẹp trai, hoặc có thể do lúc đó tôi đã uống quá nhiều rượu.

"Vậy nếu tôi muốn đưa anh đi thì phải mở bao nhiêu chai rượu?"

6

"Vợ yêu à, văn phòng của em khá lớn đấy."

Tiêu Hứa nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, anh chu môi lên muốn tôi hôn.

Chếc tiệt, tôi không có cách nào từ chối nụ hôn của một người đàn ông vô cùng đẹp trai này, cũng may trong văn phòng không có camera giám sát.

Tôi hôn anh, động tác hai người chúng tôi mạnh đến nỗi chiếc laptop tội nghiệp của tôi bị đẩy ra khỏi bàn, "ầm" lên một tiếng.

Gần như ngay lập tức, tôi dường như nghe thấy tiếng hít thở mạnh của các đồng nghiệp ở ngoài cửa.

"Tính tình luật sư Lâm khá nóng nảy, chắc không phải đang đánh nhau đó chứ?"

Cửa kính có tác dụng cách âm tốt, chính vì điều này mà đồng nghiệp có thể bàn luận không kiêng nể gì.

"Không thể nào, luật sư Tiêu đẹp trai lịch sự như vậy, nhìn không giống người sẽ dùng chân tay nói chuyện đâu."

Mấy người sai rồi, tôi nhìn xuống phía dưới không thành thật của Tiêu Hứa.

Tiêu Hứa chỉ có bề ngoại nhã nhặn mà thôi.

Như để chứng minh rằng tôi thực sự bị bắt nạt, Tiêu Hứa đang hôn đột nhiên cau mày, sau đó ra vẻ đáng thương nói.

"Lâm Tô, em dùng nhiều sức như vậy làm gì!"

Tên nhóc nhà anh, tôi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, không thể không đánh thật mạnh vào mông anh.

Ông chủ sợ hai người chúng tôi đánh nhau thật, đến lúc đó sẽ không có kết cục gì tốt đẹp, vì thế ông ta ở bên ngoài gõ cửa.

Tôi yêu cầu Tiêu Hứa buông bàn tay đang chạm vào người tôi ra, nhưng anh lại chưa đã thèm mỉm cười rồi đẩy kính lên.

"Ở đây kích thích hơn ở nhà."

Anh đứng dậy, còn tôi thì chỉnh lại quần áo, lúc này mới mở miệng ý bảo ông chủ có thể vào. Một giây trước khi mở cửa, tôi lau đi vết son trên miệng Tiêu Hứa.

7

Bàn làm việc trong văn phòng bừa bộn, chiếc máy tính tội nghiệp kia bị vỡ nát màn hình.

Khi ông chủ bước vào, khuôn mặt ông ta rất sốc.

"Không có gì, chỉ là cãi nhau vài câu thôi."

Tôi mỉm cười lắc đầu, ý bảo ông chủ đừng lo lắng.

"Tôi sẽ đền tiền máy tính, Tiêu Hứa, sau này tôi sẽ gửi thông tin qua cho anh."

Trước mặt người ngoài, chúng tôi phải cố gắng làm bộ không thân mới được.

Không phải tôi và Tiêu Hứa thích diễn kịch, chỉ là vòng tròn của ngành này quá nhỏ. Nếu chúng tôi công khai mối quan hệ, điều đó có nghĩa là chỉ còn lại một trong hai tài nguyên mà chúng tôi có thể lấy được.

Ông chủ gật đầu, cẩn thận nhìn Tiêu Hứa.

Cà vạt của Tiêu Hứa trong lúc thân mật vừa rồi có chút lộn xộn, ông chủ lại nghi ngờ là tôi đã đánh anh ấy.

Trông tôi có vẻ bất khả xâm phạm lắm à?

"Không có, không có, là do tôi tự mở nó ra."

Tiêu Hứa cười lắc đầu, làm như bạn tốt mà kéo ông chủ ra ngoài.

"Tôi không quấy rầy công việc của Lâm Tô nữa."

Tiêu Hứa luôn giỏi giả vờ, không giống như vẻ ngoài cứng rắn của tôi, Tiêu Hứa là một con sói đội lốt cừu.

Vậy mục đích anh đến văn phòng là gì?

Nửa tháng sau, tôi giao toàn bộ công việc pháp lý của Thịnh Đại cho Tiêu Hứa, đồng thời tự mình đảm nhận những vụ án lớn khác.

Trên thực tế, số tiền này ai kiếm được không quan trọng, dù sao đó là tài sản chung của vợ chồng chúng tôi.

Chẳng qua trưa hôm đó, trợ lý đỏ bừng mặt đẩy cửa phòng làm việc của tôi ra, nói thiếu gia của Thịnh Đại không hài lòng với việc thay đổi luật sư, trước mắt đang ở trong phòng họp.

"Chị biết rồi."

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt trợ lý đỏ bừng, tôi thản nhiên chạm vào mặt cô ấy.

"Mỗi lần em nhìn thấy thiếu gia của Thịnh Đại đều đỏ mặt. Thích người ta cũng rõ ràng quá rồi đó."

Trợ lý cúi đầu nói: "Lần này không phải vì anh ta ạ."

Trợ lý còn trẻ tuổi, mới ngoài đôi mươi, là một người mê trai chính hiệu.

"Đó là bởi vì Tiêu Hứa... anh ấy đứng ở bên cạnh thiếu gia của Thịnh Đại, em lập tức bị hạ gục."

A, cái này thì tôi khẽ gật đầu, cô bé có gu thẩm mỹ tốt thật, người đàn ông của tôi đương nhiên sẽ không tệ rồi.

8

Không khí trong phòng họp không được tốt lắm, Thịnh thiếu gia trẻ hơn tôi một chút, là một tay chơi nổi tiếng ở thành phố S, vì khoe khoang sự giàu có của mình nên ở trên mạng có chút danh tiếng, cũng có một đoạn thời gian theo đuổi tôi.

Cho nên sau lần thay người này, Thịnh thiếu gia liền chạy như bay tới đây.

"Tô Tô, em đến rồi."

Thịnh thiếu gia thấy tôi bước vào thì ân cần đứng dậy giúp tôi kéo ghế ra.

Tôi ngước mắt lên nhìn Tiêu Hứa trước, anh vẫn giữ nụ cười ngoài mặt, nhưng tôi biết anh quá rõ, mười ngón tay anh đan vào nhau, đầu ngón tay đỏ bừng, rõ ràng là đang tức giận.

Tiêu Hứa là vua giấm, là loại giấm chua từ Sơn Tây. ( Ý bảo chúa ghen)

Tôi còn nhớ lúc đó trời mưa, bạn nam kia mới đưa tôi về nhà, Tiêu Hứa liền bắt đầu đưa đón tôi ra vào lớp mỗi ngày, chỉ cần bạn nam cùng lớp kia đến gần tôi nửa mét, Tiêu Hứa sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh tôi.

Càng kỳ quái hơn nữa là anh còn ném đi chiếc ô do đắt tiền do bạn nam cùng lớp kia đưa.

Tôi cãi nhau với anh ấy một trận, ngày hôm sau không hiểu sao mười chiếc ô giống hệt nhau xuất hiện ở trong nhà.

Cho nên ngàn vạn không được chọc Tiêu Hứa, nhưng Lâm Tô tôi không phải là người bình thường.

"Thịnh thiếu gia, anh trăm công nghìn việc sao lại đến đây?"

Tôi rất thích nhìn Tiêu Hứa ghen, tôi cố ý tỏ ra nhiệt tình với Thịnh thiếu gia, khi bắt tay, tôi vô thức liếc nhìn Tiêu Hứa, ngón tay của anh ấy càng đỏ hơn.

"Nghe nói em không còn là cố vấn pháp luật của nhà chúng tôi nữa?"

Tôi cười nhạt gật đầu trước sự quan tâm nhiệt tình của Thịnh thiếu gia.

"Tôi tới chống lưng cho em, đừng sợ."

Thịnh thiếu gia bày ra dáng vẻ rất thân quen với tôi, ngay sau đó đứng dậy chất vấn ông chủ tại sao ông có thể thay người mà không có sự cho phép của Thịnh Đại.

Tiêu Hứa nghe thấy giọng điệu hấp tấp và ấu trĩ của anh ta thì cực kỳ thiếu kiên nhẫn cười khẩy một tiếng.

"Hợp đồng được ký kết giữa Thịnh Đại và công ty Luật, việc pháp lý của Thịnh Đại cũng được giao cho công ty luật chứ không phải cá nhân Lâm Tô. Vì vậy, công ty luật chúng tôi sai khiến ai, Thịnh Đại không cần can thiệp vào. Huống chi, Lâm Tô thì am hiểu việc tranh chấp ly hôn, còn Tiêu Hứa thì am hiểu pháp lý doanh nghiệp, công ty luật của chúng tôi muốn cung cấp cho cậu trải nghiệm tốt hơn, bố cậu cũng đã sớm đồng ý."

Ông chủ kinh nghiệm trên thương trường rất nhiều, mặc dù trong lòng thầm mắng vị phú nhị đại Thịnh thiếu gia này nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giải thích lịch sự với anh ta.

"Bố tôi đồng ý, còn tôi thì không."

Tôi rất muốn hỏi Thịnh thiếu gia xem anh ta có nhớ rõ mình có bao nhiêu cổ phần trong công ty hay không, nhưng vì ngại tình cảm của anh ta nên tôi đã kìm lại.

Có điều Tiêu Hứa lại lên tiếng: "Cậu là chủ tịch hay tổng giám đốc?"

Thịnh thiếu gia cau mày: "Tôi là con trai của chủ tịch."

"Trong hợp đồng người ủy thác không có con trai chủ tịch."

Miệng lưỡi Tiêu Hứa cũng thật ác độc, tôi cúi đầu suýt chút nữa không nhịn được cười.

"Ý anh là gì, anh coi thường tôi à?"

Thịnh thiếu gia giận dữ đập bàn, còn tôi thì nhanh chóng hòa giải.

"Thịnh thiếu gia, đây là nghiệp vụ bàn giao bình thường trong công ty chúng tôi. Thật ra tôi còn có những vụ việc khác cần giải quyết. Xin đừng làm tôi khó xử."

Nghe tôi nói xong, sắc mặt Thịnh thiếu gia mới khá hơn một chút.

"Lâm Tô, từ lâu tôi đã bảo em đừng ở lại công ty luật này chịu chèn ép. Gả cho tôi, làm phu nhân nhà giàu chẳng phải là tốt hơn sao?"

Tiêu Hứa cụp mắt xuống, tôi nhìn thấy anh đang bẻ cây bút để bàn.

Đừng nói nữa, chỉ sợ Tiêu Hứa sẽ cho người trực tiếp đi phá đổ công ty anh ta mất.

"Thịnh thiếu gia, hay là anh ra ngoài trước đi, mất công quấy rầy công việc của những người khác."

Tôi bonus thêm gương mặt tươi cười.

"Thật sự, em suy nghĩ kỹ một chút đi, Tô Tô, tôi rất thích em."

Thịnh thiếu gia bị tôi đẩy ra khỏi cửa công ty, tôi lau mồ hôi trên trán, quay lại thì thấy Tiêu Hứa đang đi vào phòng trà.

Tôi ra hiệu cho đồng nghiệp quay lại làm việc, tôi đi theo phía sau Tiêu Hứa, trở tay đóng cửa phòng trà lại.

Tiêu Hứa đang cầm cà phê lên, trên tay nổi lên gân xanh.

"Ghen à?"

Tôi nhẹ giọng chê cười anh, thuận tay cầm cốc cà phê của anh lên.

Tiêu Hứa quay lưng về phía bàn, đôi tay chống trên mặt bàn.

"Anh thừa nhận anh vẫn chưa tiến bộ."

Sắc mặt Tiêu Hứa lạnh như băng, anh liếm liếm môi dưới, trầm giọng nói.

"Nhìn thấy những người đàn ông khác theo đuổi em là anh lại phát điên lên."

"Cho nên anh mới nhảy việc tới đây. Đừng liên lạc với tên ngốc đó nữa, được chứ?"

Tôi phụt cười ra tiếng, còn tưởng việc Tiêu Hứa nhảy việc là có một âm mưu to lớn nào đó, nhưng té ra là do anh bị tình yêu xui khiến. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương