Ẩn Đế
-
Chương 75: Hồng nhan
" Kiếm nhuốm rượu thật vô vị, uống cạn chén vì ai, người vì ta đưa tiễn, người vì ta đưa tiễn. Hương thơm phấn son, có thể yêu không thể trao, trời này cao thế nào, đất kia xa bao nhiêu… "
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, giống như châu ngọc lăn trên ngân bàn, thanh thúy dễ nghe, từ trong gió lúc ẩn lúc hiện một cỗ tiên khí, chậm rãi bay vào tai mọi người.
Phóng tầm mắt nhìn lại, ở thuyền hoa kia, trên đóa mẫu đơn trắng to lớn, có một bạch y thiếu nữ uyển chuyển đứng đấy, khinh sa trên người nàng tung bay, dáng người xinh đẹp thướt tha, mỏng manh lại cứng cỏi, giống như một đóa hoa đứng thẳng đón gió, vừa không lay động, lại giống như muốn theo gió bay đi.
Một nửa khuôn mặt của nàng bị diện sa che khuất, tự nhiên sinh ra một vẻ đẹp thần bí mông lung, làm cho người ta không nhịn được muốn xem phía dưới diện sa là mĩ nhan khuynh thành cỡ nào. Sương khói nhàn nhạt giữa hàng mi làm cho người ta một cảm giác ưu sầu, nhưng cũng đẹp đến mức say lòng.
Mà tiếng ca vừa rồi, chính là từ miệng nàng hát ra.
Chỉ đơn giản dùng tỳ bà để đệm nhạc, lại làm nổi lên thanh âm có thể sánh với vẻ đẹp của nàng.
Câu hát vừa dứt, nàng vốn đang đứng thẳng đột nhiên khuỵu chân xuống, tầng tầng lớp lớp sa y trên người nhất thời nở rộ thành một đóa hoa xinh đẹp rực rỡ.
Chợt, âm thanh của cổ cầm, ti trúc cùng vài loại nhạc khí khác vang lên!
" Người là anh hùng đã định trước không rơi lệ không hối hận, nụ cười này có bao nhiêu nguy hiểm, tựa như độc dược thấm vào lòng ta, giọt lệ này đẹp đẽ nhường nào, cũng chỉ có người mới hiểu, tâm này không có người, cuộc sống thật nực cười! "
Mũi chân của nàng điểm nhẹ một chút, cả người cùng bay lên cao, hai sợi dây lưng (chính là sợi dây mà mấy chị hay dùng để buộc eo đấy mọi người) bằng tơ tằm màu trắng nhất thời bay ra từ tay áo nàng, trong nháy mắt kia vẽ nên một độ cong duyên dáng!
Mái tóc đen như thác nước, lay động theo gió, thiếu nữ kia một thân bạch sắc sa y, giống như tiên nữ đến từ Cửu Trọng Thiên, mang theo tiên khí như ảo như mộng, rung động ánh mắt của mọi người.
Trong tay nàng cầm hai sợi dây tơ tằm trắng kia, bắt đầu múa!
" Ta chẳng cần một đời tiếng tăm anh hùng, chỉ cầu đổi lấy một nụ cười hồng nhan, nếu có thể còn luân hồi, ta nguyện ý kiếp sau làm thân trâu ngựa, cũng muốn cùng người lãng du thiên nhai! "
Vũ đạo thật đẹp!
Người thật đẹp!
Ca khúc thật đẹp!
Cung Trường Nguyệt lười nhác tựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn thuyền hoa nhanh chóng hiện lên một chút hứng thú –
" Thật thú vị… "
Kiếp trước, nàng rất ít khi nghe mấy bài hát linh tinh gì đó, mấy ca khúc mà nàng biết cũng không nhiều lắm. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, tại nơi mà lịch sử văn hóa hoàn toàn khác hẳn này, nàng lại có thể nghe được giai điệu quen thuộc như thế!
Thì ra, Tô Như Mộng này đến từ nơi giống mình.
" Đáng tiếc. " Hứng thú kia rất nhanh liền nhạt đi, trong lòng vừa nổi lên gợn sóng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Cung Trường Nguyệt trừng mắt nhìn, chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình –
Đáng tiếc, nữ nhân này cũng không thú vị lắm, tâm tư thật sự… nhàm chán đến cực điểm.
Có lẽ, ở thế giới này, chỉ có nữ nhân tự cho là mình giỏi kia là đến từ cùng nơi với mình, ngô, đúng rồi, còn có Thanh Thần không nhớ chuyện kiếp trước… nhưng mà, đối với Cung Trường Nguyệt, chuyện này chẳng có ý nghĩa gì hết.
Đột nhiên có cơn gió thổi qua tai, ánh mắt Cung Trường Nguyệt lạnh lùng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xoay người lại, xuất ra một chưởng về phía sau, nội lực vô hình mang theo sức phá hủy khủng khiếp thổi bay cả cửa, hung hăng đánh về phía người đang nấp trong góc!
Một bóng dáng tuyết sắc lập tức lách ra, tay áo nhẹ nhàng tung bay, giống như trích tiên.
Bất quá, chỉ có Mộ Thanh Dạ mới biết được, lúc này chính mình đang nếm cảm giác chật vật chưa từng có!
" Ngượng ngùng. " Mộ Thanh Dạ thản nhiên mở miệng, hơi gật đầu với Cung Trường Nguyệt, nhưng trong giọng nói làm người nghe chẳng hề cảm thấy chút xấu hổ nào!
" Hừ. " Cung Trường Nguyệt bất mãn khẽ hừ một tiếng, sau đó phấy tay áo ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ.
" Ngươi có chuyện gì, lại lén lút như thế. " Cung Trường Nguyệt khẽ nhíu mày, trong mắt đầy sự bất mãn với hành vi tiểu nhân trơ trẽn của Mộ Thanh Dạ không mời mà tới, lại còn nấp trong bóng tối.
Mộ Thanh Dạ hình như không cảm giác được Cung Trường Nguyệt đang bực mình, mảnh vải che cùng với hai mắt mù lòa của hắn vốn là khuyết điểm, nhưng ai mà ngờ, lúc này nó lại thành lợi thế ngụy trang cho hắn.
Hắn có thể biểu hiện mình không sao hết, đơn giản vì hắn là người mù! Nhìn không thấy!
Vì thế Mộ Thanh Dạ thực tự nhiên ngồi đối diện Cung Trường Nguyệt, còn ngựa quen đường cũ cầm lấy ấm trà trên bàn, rót cho mình một ly trà, sau đó cầm lấy ly trà nhỏ màu xanh thẫm kia, nhấp một ngụm.
Khóe môi Cung Trường Nguyệt khẽ cong, cũng không sốt ruột hỏi Mộ Thanh Dạ có chuyện gì, lười nhác tựa vào ghế, tựa hồ quên mất trước mặt mình còn có Mộ Thanh Dạ.
Thời gian cứ trôi qua từng chút, trong phòng lại im lặng đến dọa người, Tề Nhã cùng Thiên Yên sớm đã nghe lệnh chủ tử, đứng ở góc phòng, bình ổn hơi thở, ngay cả hít sâu một chút cũng không dám –
Vì trong phòng im lặng, cho nên tiếng ồn ào bên ngoài vang lên rất rõ –
Lạc Dương hoa thần vừa mới được chọn xong.
Người nhịn không được là Mộ Thanh Dạ, hắn vốn mang theo nghi hoặc mà đến đây, bây giờ lại nghẹn lâu như thế, đã chứng tỏ ý chí của hắn đủ mạnh, nhưng đến hiện tại, rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được.
Mộ Thanh Dạ trước tiên sửa lại một chút suy nghĩ trong đầu, cân nhắc một chút, mới mở miệng hỏi, " Xin hỏi công tử, chẳng lẽ ngươi… biết sư đệ Mộ Thanh Thần của ta? "
" Ân, hắn là đệ đệ của ta. " Cung Trường Nguyệt cho rằng đây là sự thật.
Mộ Thanh Dạ nhướng mày, " Làm sao ngươi biết hắn là đệ đệ của ngươi? Các ngươi mới chỉ gặp nhau một lần mà thôi. Sư đệ là năm đó được sư phụ nhặt từ trong tuyết, khi đó hắn vẫn còn là đứa trẻ mới mấy tháng, là một cô nhi bị vứt bỏ mà thôi. Ngươi… làm sao xác nhận hắn là đệ đệ của ngươi? "
Mộ Thanh Dạ vốn là người ít nói, lúc này lại nói nhiều như vậy đã là kỳ tích rồi. Nhưng Cung Trường Nguyệt cũng không thật sự nghe, nàng tóm được mấy chữ " nhặt " " mới mấy tháng " " bị vứt bỏ " " cô nhi " xong, chân mày cau lại, trong mắt lập tức dâng lên lửa giận.
" Bị vứt bỏ? " Âm cuối của nàng lên cao, giống như mang theo lửa giận vô tận, làm cho nhiệt độ xung quanh hạ mạnh xuống.
Đệ đệ của Cung Trường Nguyệt nàng, vậy mà lại bị người ta vứt bỏ?
Mộ Thanh Dạ nhất thời cảm thấy một áp lực uy hiếp vô hình.
Rõ ràng đây không phải nội lực, mà là khí thế của người có địa vị.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Thanh Dạ trầm xuống – thân phận của Ngọc công tử quả nhiên không đơn giản.
Cung Trường Nguyệt trầm giọng hỏi, " Phụ mẫu hắn là ai? "
Mộ Thanh Dạ có chút không hiểu kịp – Ngọc công tử không phải tự xưng là ca ca của sự đệ Mộ Thanh Thần sao? Vì sao còn hỏi phụ mẫu hắn là ai? Chẳng lẽ phụ mẫu của hắn không phải phụ mẫu của sư đệ? Hay là… Ngọc công tử cũng là một cô nhi?
Mộ Thanh Dạ rối rắm nhíu mày.
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, giống như châu ngọc lăn trên ngân bàn, thanh thúy dễ nghe, từ trong gió lúc ẩn lúc hiện một cỗ tiên khí, chậm rãi bay vào tai mọi người.
Phóng tầm mắt nhìn lại, ở thuyền hoa kia, trên đóa mẫu đơn trắng to lớn, có một bạch y thiếu nữ uyển chuyển đứng đấy, khinh sa trên người nàng tung bay, dáng người xinh đẹp thướt tha, mỏng manh lại cứng cỏi, giống như một đóa hoa đứng thẳng đón gió, vừa không lay động, lại giống như muốn theo gió bay đi.
Một nửa khuôn mặt của nàng bị diện sa che khuất, tự nhiên sinh ra một vẻ đẹp thần bí mông lung, làm cho người ta không nhịn được muốn xem phía dưới diện sa là mĩ nhan khuynh thành cỡ nào. Sương khói nhàn nhạt giữa hàng mi làm cho người ta một cảm giác ưu sầu, nhưng cũng đẹp đến mức say lòng.
Mà tiếng ca vừa rồi, chính là từ miệng nàng hát ra.
Chỉ đơn giản dùng tỳ bà để đệm nhạc, lại làm nổi lên thanh âm có thể sánh với vẻ đẹp của nàng.
Câu hát vừa dứt, nàng vốn đang đứng thẳng đột nhiên khuỵu chân xuống, tầng tầng lớp lớp sa y trên người nhất thời nở rộ thành một đóa hoa xinh đẹp rực rỡ.
Chợt, âm thanh của cổ cầm, ti trúc cùng vài loại nhạc khí khác vang lên!
" Người là anh hùng đã định trước không rơi lệ không hối hận, nụ cười này có bao nhiêu nguy hiểm, tựa như độc dược thấm vào lòng ta, giọt lệ này đẹp đẽ nhường nào, cũng chỉ có người mới hiểu, tâm này không có người, cuộc sống thật nực cười! "
Mũi chân của nàng điểm nhẹ một chút, cả người cùng bay lên cao, hai sợi dây lưng (chính là sợi dây mà mấy chị hay dùng để buộc eo đấy mọi người) bằng tơ tằm màu trắng nhất thời bay ra từ tay áo nàng, trong nháy mắt kia vẽ nên một độ cong duyên dáng!
Mái tóc đen như thác nước, lay động theo gió, thiếu nữ kia một thân bạch sắc sa y, giống như tiên nữ đến từ Cửu Trọng Thiên, mang theo tiên khí như ảo như mộng, rung động ánh mắt của mọi người.
Trong tay nàng cầm hai sợi dây tơ tằm trắng kia, bắt đầu múa!
" Ta chẳng cần một đời tiếng tăm anh hùng, chỉ cầu đổi lấy một nụ cười hồng nhan, nếu có thể còn luân hồi, ta nguyện ý kiếp sau làm thân trâu ngựa, cũng muốn cùng người lãng du thiên nhai! "
Vũ đạo thật đẹp!
Người thật đẹp!
Ca khúc thật đẹp!
Cung Trường Nguyệt lười nhác tựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn thuyền hoa nhanh chóng hiện lên một chút hứng thú –
" Thật thú vị… "
Kiếp trước, nàng rất ít khi nghe mấy bài hát linh tinh gì đó, mấy ca khúc mà nàng biết cũng không nhiều lắm. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, tại nơi mà lịch sử văn hóa hoàn toàn khác hẳn này, nàng lại có thể nghe được giai điệu quen thuộc như thế!
Thì ra, Tô Như Mộng này đến từ nơi giống mình.
" Đáng tiếc. " Hứng thú kia rất nhanh liền nhạt đi, trong lòng vừa nổi lên gợn sóng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Cung Trường Nguyệt trừng mắt nhìn, chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình –
Đáng tiếc, nữ nhân này cũng không thú vị lắm, tâm tư thật sự… nhàm chán đến cực điểm.
Có lẽ, ở thế giới này, chỉ có nữ nhân tự cho là mình giỏi kia là đến từ cùng nơi với mình, ngô, đúng rồi, còn có Thanh Thần không nhớ chuyện kiếp trước… nhưng mà, đối với Cung Trường Nguyệt, chuyện này chẳng có ý nghĩa gì hết.
Đột nhiên có cơn gió thổi qua tai, ánh mắt Cung Trường Nguyệt lạnh lùng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xoay người lại, xuất ra một chưởng về phía sau, nội lực vô hình mang theo sức phá hủy khủng khiếp thổi bay cả cửa, hung hăng đánh về phía người đang nấp trong góc!
Một bóng dáng tuyết sắc lập tức lách ra, tay áo nhẹ nhàng tung bay, giống như trích tiên.
Bất quá, chỉ có Mộ Thanh Dạ mới biết được, lúc này chính mình đang nếm cảm giác chật vật chưa từng có!
" Ngượng ngùng. " Mộ Thanh Dạ thản nhiên mở miệng, hơi gật đầu với Cung Trường Nguyệt, nhưng trong giọng nói làm người nghe chẳng hề cảm thấy chút xấu hổ nào!
" Hừ. " Cung Trường Nguyệt bất mãn khẽ hừ một tiếng, sau đó phấy tay áo ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ.
" Ngươi có chuyện gì, lại lén lút như thế. " Cung Trường Nguyệt khẽ nhíu mày, trong mắt đầy sự bất mãn với hành vi tiểu nhân trơ trẽn của Mộ Thanh Dạ không mời mà tới, lại còn nấp trong bóng tối.
Mộ Thanh Dạ hình như không cảm giác được Cung Trường Nguyệt đang bực mình, mảnh vải che cùng với hai mắt mù lòa của hắn vốn là khuyết điểm, nhưng ai mà ngờ, lúc này nó lại thành lợi thế ngụy trang cho hắn.
Hắn có thể biểu hiện mình không sao hết, đơn giản vì hắn là người mù! Nhìn không thấy!
Vì thế Mộ Thanh Dạ thực tự nhiên ngồi đối diện Cung Trường Nguyệt, còn ngựa quen đường cũ cầm lấy ấm trà trên bàn, rót cho mình một ly trà, sau đó cầm lấy ly trà nhỏ màu xanh thẫm kia, nhấp một ngụm.
Khóe môi Cung Trường Nguyệt khẽ cong, cũng không sốt ruột hỏi Mộ Thanh Dạ có chuyện gì, lười nhác tựa vào ghế, tựa hồ quên mất trước mặt mình còn có Mộ Thanh Dạ.
Thời gian cứ trôi qua từng chút, trong phòng lại im lặng đến dọa người, Tề Nhã cùng Thiên Yên sớm đã nghe lệnh chủ tử, đứng ở góc phòng, bình ổn hơi thở, ngay cả hít sâu một chút cũng không dám –
Vì trong phòng im lặng, cho nên tiếng ồn ào bên ngoài vang lên rất rõ –
Lạc Dương hoa thần vừa mới được chọn xong.
Người nhịn không được là Mộ Thanh Dạ, hắn vốn mang theo nghi hoặc mà đến đây, bây giờ lại nghẹn lâu như thế, đã chứng tỏ ý chí của hắn đủ mạnh, nhưng đến hiện tại, rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được.
Mộ Thanh Dạ trước tiên sửa lại một chút suy nghĩ trong đầu, cân nhắc một chút, mới mở miệng hỏi, " Xin hỏi công tử, chẳng lẽ ngươi… biết sư đệ Mộ Thanh Thần của ta? "
" Ân, hắn là đệ đệ của ta. " Cung Trường Nguyệt cho rằng đây là sự thật.
Mộ Thanh Dạ nhướng mày, " Làm sao ngươi biết hắn là đệ đệ của ngươi? Các ngươi mới chỉ gặp nhau một lần mà thôi. Sư đệ là năm đó được sư phụ nhặt từ trong tuyết, khi đó hắn vẫn còn là đứa trẻ mới mấy tháng, là một cô nhi bị vứt bỏ mà thôi. Ngươi… làm sao xác nhận hắn là đệ đệ của ngươi? "
Mộ Thanh Dạ vốn là người ít nói, lúc này lại nói nhiều như vậy đã là kỳ tích rồi. Nhưng Cung Trường Nguyệt cũng không thật sự nghe, nàng tóm được mấy chữ " nhặt " " mới mấy tháng " " bị vứt bỏ " " cô nhi " xong, chân mày cau lại, trong mắt lập tức dâng lên lửa giận.
" Bị vứt bỏ? " Âm cuối của nàng lên cao, giống như mang theo lửa giận vô tận, làm cho nhiệt độ xung quanh hạ mạnh xuống.
Đệ đệ của Cung Trường Nguyệt nàng, vậy mà lại bị người ta vứt bỏ?
Mộ Thanh Dạ nhất thời cảm thấy một áp lực uy hiếp vô hình.
Rõ ràng đây không phải nội lực, mà là khí thế của người có địa vị.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Thanh Dạ trầm xuống – thân phận của Ngọc công tử quả nhiên không đơn giản.
Cung Trường Nguyệt trầm giọng hỏi, " Phụ mẫu hắn là ai? "
Mộ Thanh Dạ có chút không hiểu kịp – Ngọc công tử không phải tự xưng là ca ca của sự đệ Mộ Thanh Thần sao? Vì sao còn hỏi phụ mẫu hắn là ai? Chẳng lẽ phụ mẫu của hắn không phải phụ mẫu của sư đệ? Hay là… Ngọc công tử cũng là một cô nhi?
Mộ Thanh Dạ rối rắm nhíu mày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook