Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức
-
Chương 95: Tôi sợ có kẻ đột ngột nhào lên cắn mình
"Thẩm lão sư giao bài tập về nhà kìa, đây là trọng điểm, thi cuối kỳ chắc chắn sẽ kiểm tra lại, các bạn ghi nhớ nhé, 60 bước là cup C rồi, tuyệt đối không nên chọn sai đáp án nghe chưa?”
"Tui đang đang ở trên xe ngay bây giờ nè, vừa mới ‘cảm thụ’ xong ha ha ha ha. Tốc độ xe lên khoảng 55km/h đích thật là C, Thẩm lão sư quả nhiên rất có kinh nghiệm sinh hoạt."
"Khoan đã khoan đã, tiểu đệ thật sự chưa hiểu, 60km/h tại sao lại là C?”
"A ha ha, tui vừa phát hiện một kẻ ngu ngơ thành thật nè, mọi người mau tới khi dễ hắn đi."
"Làm người tốt một lần vậy, giải thích cho lầu trên đây, lúc đang lái xe mà duỗi tay ra ngoài cửa sổ, đón gió nắm vào, cảm giác giống như đang được chạm vào cái ấy ấy của nữ nhân. C D E là loại hình lớn nhỏ, tùy theo khung xương và số đo vòng một.”
"Thật là… một tài xế có kinh nghiệm đầy mình. Tại hạ bái phục."
"Thẩm lão sư dù sao cũng là có năm cô vợ lận, kỹ thuật điều khiển banh đương nhiền thuần thục hơn đám cẩu độc thân chúng ta, âu cũng là chuyện bình thường mà."
“Đón gió mà tự tưởng tượng ra để làm gì, tui có thâm niên FA hơn hai mươi năm nay rồi, tui muốn được thực hành với người thật việc thật kìa.”
“Lầu trên thôi đi, tôi toàn đi phương tiện công cộng, muốn được cảm nhận gió để tự sướng tí mà còn chẳng được đây, làm như có mình ông FA ấy.”
"..."
Mấy thành viên trên xe cảm thụ một lát xong đều minh bạch ý tứ trong đó, chuyện này cũng không quá khó lý giải.
Tống Đan Đan hừ một tiếng, cầm điện thoại lên nói: "Nha Nha, Sư Sư, Na Trát, chị nói cho các em biết, các em nhất định phải quản chặt ông chồng nhà mình đi nhé. Cậu ta vừa mới dạy hư cái gì kia, phải nhớ là trong nhóm chúng ta còn có trẻ vị thành niên đấy."
"Rõ rồi chị Đan Đan, bây giờ bọn em sẽ chấp hành gia pháp liền đây."
Đông Lỵ Á vừa dứt lời liên buông điện thoại xuống. Nàng liếc nhìn Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát. Ba ánh mắt nhìn thoáng qua nhau rồi cùng chuyển hướng sang nhìn chằm chằm kẻ còn lại trong xe, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thế nhưng thái độ của Thẩm Ngôn vẫn cực kỳ bình tĩnh.
"Không cần quá kinh ngạc, lái xe nhiều thì đương nhiên sẽ mẫn cảm hơn đối với tốc độ, người xưa vẫn thường nói, trăm hay không bằng tay quen mà." Hắn tỉnh bơ đáp.
Đông Lỵ Á hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Không nhìn ra à nha, thì ra kinh nghiệm của anh phong phú như thế, xem ra là đã kinh lịch qua không ít rồi nhỉ?"
Lưu Sư Sư ngồi phía sau nói: "Trên xe không tiện động thủ, đợi khi nào dừng xe sẽ chỉnh đốn lại anh."
Thẩm Ngôn cười cười, một cước giẫm chân ga, đuổi theo phía sau chiếc ô tô của Lôi Gia Âm.
Một đường tiến lên, đoàn người đi thêm hai tiếng nữa, tới khu ăn uống Xích Phong thì mới dừng lại nghỉ ngơi.
Kỳ thật không chỉ lái xe lâu mới mệt mỏi mà ngồi xe lâu cũng thấy mệt mỏi không kém.
Sau khi xuống xe, mọi người đều vươn vai đá chân, đi tới đi lui cho giãn gân cốt một tí.
Tiếp đó lại cùng nhau đi tới phòng vệ sinh, giải quyết vấn đề sinh lý.
Đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » có những tám thành viên, lại thêm mỗi người có một camera-man đi theo, cộng thêm nhân viên công tác, hậu cần… dẫn tới đội ngũ càng thêm khổng lồ.
Một đám đông người lại ôm khư khư mấy cái máy quay to lớn hệt súng ống như thế, hiển nhiên chẳng thể nào không gây sự chú ý cho người khác.
Cho nên trên đường đi tới nhà vệ sinh, không ngoài dự đoán, bọn họ bị vô số người vây xung quanh.
"Đây là đang làm gì vậy?"
"Anh xem, hình như là người nổi tiếng đúng không?"
"Người nổi tiếng tới chỗ này làm gì?"
"Ê ê, là cái show « Hoa Dạng Thiếu Niên » thì phải. Má nó, cậu vừa mới đưa tôi xem video livestream của bọn họ còn gì? Chính là mấy người đó. Thẩm lão sư, Thẩm lão sư, em là đệ tử của anh nè, em muốn đi theo anh học hỏi kinh nghiệm lái xe ha ha."
"Mẹ ơi, mau nhéo tui một cái đi, là nữ thần Na Trát của tui đúng không? Con mắt tui nó không lừa tui đúng không?!"
"Sư Sư!"
“Chao ôi, Lôi gia có tuổi rồi mà trông vẫn phong độ ghê.”
“Tống mỹ nhân không hổ là mỹ nhân, ở ngoài da dẻ mướt mát chưa kìa.”
"Nha Nha! Nha Nha! Em là fan của chị, em thích chị."
“Na Trát, em yêu chị!!!!!”
"..."
Người đổ xô tới càng lúc càng nhiều, mới bắt đầu là vì có người nhận ra các ngôi sao nổi tiếng, nhưng càng phía sau dồn tới thì căn bản cũng không biết rõ xảy ra chuyện gì, hoàn toàn là thấy đám đông ồn ào nên tò mò tiến lên tham gia náo nhiệt mà thôi.
Cũng còn may mà tổ tiết mục phản ứng rất nhanh, bọn họ đã sớm dự liệu được sẽ có loại tình huống như này phát sinh, cho nên nhân viên công tác vô cùng kịp thời dang tay tạo thành bức tường bằng người, bảo hộ tám thành viên mau chóng di chuyển vào toilet.
Đợi đến khi bọn họ giải quyết xong, ekip liền hô hào kêu mọi người lên thẳng xe ô tô rồi lái đi trước, không nên dừng lại để tránh làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh của trạm dừng chân.
"Làm người của công chúng thật đúng là không dễ dàng gì."
Thẩm Ngôn đang lái xe, đột nhiên phát ra một câu cảm khái.
Đông Lỵ Á đang vừa soi gương, vừa dùng tay cuốn từng lọn tóc xoăn lại, nghe hắn nói thế bèn bật cười, đoạn hỏi: "Thế nào? Bị dọa rồi à?"
Thẩm Ngôn lắc đầu: "Dọa gì chứ, chẳng qua là cảm thấy bản thân mình cứ phải đứng ở một nơi cao cao thuận tiện, sau đó mặc kệ cho đám người xung quanh soi mói, dò xét, nhìn chằm chằm vào mặt mình, cảm giác khá là kỳ quái."
"Ha ha ha ha!"
Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát không nhịn được cười to.
Lưu Sư Sư uể oải ngã người ra ghế dựa, cười cười hỏi hắn: "Có phải anh cảm thấy đặc biệt khó chịu hay không?"
Thẩm Ngôn lắc đầu, "Không phải khó chịu, chỉ là sợ có kẻ đột nhiên xoay người cắn tôi một cái mà thôi."
"Ơ kìa, chớ có nói hươu nói vượn!"
Gương mặt xinh đẹp của ba cô gái trong nháy mắt đỏ bừng.
- -----
Chương sau: Dựng Lều Dã Ngoại Giữa Thảo Nguyên Mênh Mông Rộng Lớn
"Tui đang đang ở trên xe ngay bây giờ nè, vừa mới ‘cảm thụ’ xong ha ha ha ha. Tốc độ xe lên khoảng 55km/h đích thật là C, Thẩm lão sư quả nhiên rất có kinh nghiệm sinh hoạt."
"Khoan đã khoan đã, tiểu đệ thật sự chưa hiểu, 60km/h tại sao lại là C?”
"A ha ha, tui vừa phát hiện một kẻ ngu ngơ thành thật nè, mọi người mau tới khi dễ hắn đi."
"Làm người tốt một lần vậy, giải thích cho lầu trên đây, lúc đang lái xe mà duỗi tay ra ngoài cửa sổ, đón gió nắm vào, cảm giác giống như đang được chạm vào cái ấy ấy của nữ nhân. C D E là loại hình lớn nhỏ, tùy theo khung xương và số đo vòng một.”
"Thật là… một tài xế có kinh nghiệm đầy mình. Tại hạ bái phục."
"Thẩm lão sư dù sao cũng là có năm cô vợ lận, kỹ thuật điều khiển banh đương nhiền thuần thục hơn đám cẩu độc thân chúng ta, âu cũng là chuyện bình thường mà."
“Đón gió mà tự tưởng tượng ra để làm gì, tui có thâm niên FA hơn hai mươi năm nay rồi, tui muốn được thực hành với người thật việc thật kìa.”
“Lầu trên thôi đi, tôi toàn đi phương tiện công cộng, muốn được cảm nhận gió để tự sướng tí mà còn chẳng được đây, làm như có mình ông FA ấy.”
"..."
Mấy thành viên trên xe cảm thụ một lát xong đều minh bạch ý tứ trong đó, chuyện này cũng không quá khó lý giải.
Tống Đan Đan hừ một tiếng, cầm điện thoại lên nói: "Nha Nha, Sư Sư, Na Trát, chị nói cho các em biết, các em nhất định phải quản chặt ông chồng nhà mình đi nhé. Cậu ta vừa mới dạy hư cái gì kia, phải nhớ là trong nhóm chúng ta còn có trẻ vị thành niên đấy."
"Rõ rồi chị Đan Đan, bây giờ bọn em sẽ chấp hành gia pháp liền đây."
Đông Lỵ Á vừa dứt lời liên buông điện thoại xuống. Nàng liếc nhìn Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát. Ba ánh mắt nhìn thoáng qua nhau rồi cùng chuyển hướng sang nhìn chằm chằm kẻ còn lại trong xe, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thế nhưng thái độ của Thẩm Ngôn vẫn cực kỳ bình tĩnh.
"Không cần quá kinh ngạc, lái xe nhiều thì đương nhiên sẽ mẫn cảm hơn đối với tốc độ, người xưa vẫn thường nói, trăm hay không bằng tay quen mà." Hắn tỉnh bơ đáp.
Đông Lỵ Á hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Không nhìn ra à nha, thì ra kinh nghiệm của anh phong phú như thế, xem ra là đã kinh lịch qua không ít rồi nhỉ?"
Lưu Sư Sư ngồi phía sau nói: "Trên xe không tiện động thủ, đợi khi nào dừng xe sẽ chỉnh đốn lại anh."
Thẩm Ngôn cười cười, một cước giẫm chân ga, đuổi theo phía sau chiếc ô tô của Lôi Gia Âm.
Một đường tiến lên, đoàn người đi thêm hai tiếng nữa, tới khu ăn uống Xích Phong thì mới dừng lại nghỉ ngơi.
Kỳ thật không chỉ lái xe lâu mới mệt mỏi mà ngồi xe lâu cũng thấy mệt mỏi không kém.
Sau khi xuống xe, mọi người đều vươn vai đá chân, đi tới đi lui cho giãn gân cốt một tí.
Tiếp đó lại cùng nhau đi tới phòng vệ sinh, giải quyết vấn đề sinh lý.
Đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » có những tám thành viên, lại thêm mỗi người có một camera-man đi theo, cộng thêm nhân viên công tác, hậu cần… dẫn tới đội ngũ càng thêm khổng lồ.
Một đám đông người lại ôm khư khư mấy cái máy quay to lớn hệt súng ống như thế, hiển nhiên chẳng thể nào không gây sự chú ý cho người khác.
Cho nên trên đường đi tới nhà vệ sinh, không ngoài dự đoán, bọn họ bị vô số người vây xung quanh.
"Đây là đang làm gì vậy?"
"Anh xem, hình như là người nổi tiếng đúng không?"
"Người nổi tiếng tới chỗ này làm gì?"
"Ê ê, là cái show « Hoa Dạng Thiếu Niên » thì phải. Má nó, cậu vừa mới đưa tôi xem video livestream của bọn họ còn gì? Chính là mấy người đó. Thẩm lão sư, Thẩm lão sư, em là đệ tử của anh nè, em muốn đi theo anh học hỏi kinh nghiệm lái xe ha ha."
"Mẹ ơi, mau nhéo tui một cái đi, là nữ thần Na Trát của tui đúng không? Con mắt tui nó không lừa tui đúng không?!"
"Sư Sư!"
“Chao ôi, Lôi gia có tuổi rồi mà trông vẫn phong độ ghê.”
“Tống mỹ nhân không hổ là mỹ nhân, ở ngoài da dẻ mướt mát chưa kìa.”
"Nha Nha! Nha Nha! Em là fan của chị, em thích chị."
“Na Trát, em yêu chị!!!!!”
"..."
Người đổ xô tới càng lúc càng nhiều, mới bắt đầu là vì có người nhận ra các ngôi sao nổi tiếng, nhưng càng phía sau dồn tới thì căn bản cũng không biết rõ xảy ra chuyện gì, hoàn toàn là thấy đám đông ồn ào nên tò mò tiến lên tham gia náo nhiệt mà thôi.
Cũng còn may mà tổ tiết mục phản ứng rất nhanh, bọn họ đã sớm dự liệu được sẽ có loại tình huống như này phát sinh, cho nên nhân viên công tác vô cùng kịp thời dang tay tạo thành bức tường bằng người, bảo hộ tám thành viên mau chóng di chuyển vào toilet.
Đợi đến khi bọn họ giải quyết xong, ekip liền hô hào kêu mọi người lên thẳng xe ô tô rồi lái đi trước, không nên dừng lại để tránh làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh của trạm dừng chân.
"Làm người của công chúng thật đúng là không dễ dàng gì."
Thẩm Ngôn đang lái xe, đột nhiên phát ra một câu cảm khái.
Đông Lỵ Á đang vừa soi gương, vừa dùng tay cuốn từng lọn tóc xoăn lại, nghe hắn nói thế bèn bật cười, đoạn hỏi: "Thế nào? Bị dọa rồi à?"
Thẩm Ngôn lắc đầu: "Dọa gì chứ, chẳng qua là cảm thấy bản thân mình cứ phải đứng ở một nơi cao cao thuận tiện, sau đó mặc kệ cho đám người xung quanh soi mói, dò xét, nhìn chằm chằm vào mặt mình, cảm giác khá là kỳ quái."
"Ha ha ha ha!"
Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát không nhịn được cười to.
Lưu Sư Sư uể oải ngã người ra ghế dựa, cười cười hỏi hắn: "Có phải anh cảm thấy đặc biệt khó chịu hay không?"
Thẩm Ngôn lắc đầu, "Không phải khó chịu, chỉ là sợ có kẻ đột nhiên xoay người cắn tôi một cái mà thôi."
"Ơ kìa, chớ có nói hươu nói vượn!"
Gương mặt xinh đẹp của ba cô gái trong nháy mắt đỏ bừng.
- -----
Chương sau: Dựng Lều Dã Ngoại Giữa Thảo Nguyên Mênh Mông Rộng Lớn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook