Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức
-
Chương 87: Biểu diễn tiết mục (4)
Bởi vì thời gian tập luyện quá ngắn, lại không có giày và trang phục múa chuyên nghiệp, cho nên tiết mục biểu diễn vũ đạo của tứ đại mỹ nhân rất đơn giản, độ khó không cao, chỉ có thể miễn cưỡng xem là chỉnh tề.
Thế nhưng hiệu quả thì lại không tệ chút nào. Vốn bốn người Cổ Lệ Na Trát đều là mỹ nhân tuyệt sắc, vô luận là xét gương mặt hay dáng vóc thì mỹ mạo của các nàng đều dễ dàng đánh bật vô số nữ nhân trẻ tuổi khác.
Cộng thêm trùng hợp là hôm nay cả bốn cô nàng đều mặc váy ngắn, chỉ cần khoe khéo cặp đùi vừa thon vừa trắng nõn nà kia ra thì dù bọn họ chỉ lên sân khấu quơ tay quơ chân đơn giản cũng đủ khiến khán giả bên dưới hú hét ầm ĩ, huống hồ là các nàng đều thật sự chuyên tâm múa, động tác tay chân linh hoạt mà khéo léo của người đã từng trui rèn qua trường lớp vũ đạo ấy trông mỹ lệ cực kỳ.
Khán giả hiển nhiên cũng rất thỏa mãn, cảm giác không hề uổng phí thời gian chờ đợi nãy giờ, mọi người không ngừng cho vỗ tay reo hò, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
"Cám ơn cả nhà, thật sự là rất biết ơn mọi người đã bỏ thời gian tới đây xem chúng tôi. Bởi vì bọn tôi nhận được tin tức quá muộn, cho nên không có bao nhiêu thời gian tập luyện, nếu có chỗ nào thiếu sót thì mong các bạn thông cảm nhé."
Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát cùng Tống Tổ Nhi vui vẻ vẫy tay chào khán giả rồi mới đi xuống đài, Đông Lỵ Á thì vẫn ở lại trên sân khấu làm người chủ trì. Nàng đùa giỡn đôi câu, chọc khán giả bên dưới cười không ngớt rồi mới mỉm cười giới thiệu: "Tiếp sau đây là tiết mục ảo thuật đến từ anh chàng điển trai Thẩm Ngôn, hi vọng các bạn sẽ yêu thích phần biểu diễn này.”
Thẩm Ngôn đợi nàng dứt lời mới từ tốn đi lên sân khấu, phía dưới truyền đến vài tiếng vỗ tay thưa thớt.
So ra mà nói, Thẩm Ngôn mặc dù cũng có chút danh tiếng, nhưng hắn lại không phải là nghệ sĩ hay minh tinh gì, cũng không có tác phẩm phim ảnh nào. Mọi người ấn tượng với hắn cũng chỉ đơn giản là vì hắn cưới năm nữ minh tinh, cho nên cảm thấy hiếu kì mà thôi. Chứ không thể nói là trở thành fan hâm mộ gì gì đó của Thẩm Ngôn được.
Thẩm Ngôn thấy vậy thì cũng không có phản ứng gì đặc biệt, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh. Hắn cầm trong tay bộ bài poker, lấy năm lá bài ra, hướng về phía người xem dưới đài, đoạn lớn tiếng nói: "Chúc mừng các bạn, không cần bỏ tiền mua vé mà vẫn có cơ hội thưởng thức tiết mục đặc sắc do tôi biểu diễn, phải công nhận là các bạn thật sự rất may mắn."
"Hô!"
Dưới sân khấu bộc phát âm thanh ngạc nhiên xen lẫn không ít tiếng cười.
Mà ở cánh gà bên phải khán đài, Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cũng nhịn không được phì cười vì câu nói mới rồi của Thẩm Ngôn.
Các nàng lúc trước còn lo lắng Thẩm Ngôn sẽ luống cuống khi đứng dưới ánh đèn sân khấu, cộng thêm việc phải đối mặt với đông đảo ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm như vậy, không nghĩ tới biểu hiện của Thẩm Ngôn lại rất thong thả. Lo lắng, sợ hãi, luống cuống gì gì đấy, căn bản là hoàn toàn không tồn tại.
"Khí chất của cậu ta tốt thật đấy, không cần biết lát nữa cậu ta biểu diễn như nào, nhưng trước mắt có thể không khẩn trương, ngược lại còn thoải mái giao lưu với khán giả như vậy, xem ra bản lĩnh quả không nhỏ."
Không rõ Tống Đan Đan đi tới sau lưng hai nàng từ khi nào, cô đột ngột lên tiếng khiến Na Trát không khỏi giật mình. Tống Đan Đan phì cười, vỗ vỗ bả vai Na Trát mấy cái, xong lại bồi thêm một câu, "Quan trọng là vẻ ngoài của cậu ta rất bắt mắt."
Tâm trạng của mấy thành viên còn lại rất thoải mái, dù sao đây cũng không phải là một cuộc thi hay một chương trình biểu diễn quan trọng gì, thế nên không lo Thẩm Ngôn diễn hỏng, chỉ sợ hắn sợ hãi rụt rè không dám biểu diễn mà thôi. Diễn hỏng thì cũng chẳng mất gì, cứ coi như là đang diễn hài mua vui cho người xem là được.
Thẩm Ngôn không nhiều lời thêm nữa, tay phải cầm lấy năm lá bài ban nãy, sau đó dùng lực cổ tay lắc một cái, mấy lá bài poker nọ lập tức xoay tròn vòng vòng.
Thần kỳ là bài poker từ đầu đến cuối đều theo ngón tay phải của hắn xoay tròn, hơn nữa theo ngón tay Thẩm Ngôn di chuyển, mấy lá bài cũng lập tức di động theo, hơn nữa còn có một lá ‘lạc đoàn’, tự động xoay vòng quanh cổ tay của Thẩm Ngôn.
Nhìn thoáng qua có cảm giác như ngón tay Thẩm Ngôn thật sự có ma lực, có thể cách không khí khống chế mấy lá bài poker kia không ngừng xoay tròn.
"Oa! Làm sao hay vậy?"
“Không có dây nhợ gì à?”
“Cậu mau nhìn kỹ xem, không lẽ anh ta làm lá bài tự động xoay thật?”
Dưới khán đài lập tức truyền đến một tràng âm thanh xôn xao, tiếng vỗ tay cũng theo đó vang lên liên tục, không còn thưa thớt như trước đó nữa, mà là tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang dội.
Đồng dạng kinh ngạc cũng như rung động còn có người đang đứng trên sân khấu - Đông Lỵ Á và cả mấy thành viên đang đứng xem bên cánh gà. Lúc trước các nàng cũng không ôm tâm tình chờ mong gì đối với Thẩm Ngôn, vì vậy mới xếp tiết mục của hắn vào giữa, mục đích là để bài vũ đạo và tiểu phẩm sau đó của hai diễn viên tiền bối kéo cánh không khí chương trình trở lại. Nhưng bây giờ xem ra, màn ảo thuật của Thẩm Ngôn mới là át chủ bài của show diễn ngày hôm nay.
Trong các thành viên, tâm tình của ba người Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát là phức tạp hơn cả.
Anh chồng nhà mình thế mà còn có ngón nghề này ư?
Thế nhưng hiệu quả thì lại không tệ chút nào. Vốn bốn người Cổ Lệ Na Trát đều là mỹ nhân tuyệt sắc, vô luận là xét gương mặt hay dáng vóc thì mỹ mạo của các nàng đều dễ dàng đánh bật vô số nữ nhân trẻ tuổi khác.
Cộng thêm trùng hợp là hôm nay cả bốn cô nàng đều mặc váy ngắn, chỉ cần khoe khéo cặp đùi vừa thon vừa trắng nõn nà kia ra thì dù bọn họ chỉ lên sân khấu quơ tay quơ chân đơn giản cũng đủ khiến khán giả bên dưới hú hét ầm ĩ, huống hồ là các nàng đều thật sự chuyên tâm múa, động tác tay chân linh hoạt mà khéo léo của người đã từng trui rèn qua trường lớp vũ đạo ấy trông mỹ lệ cực kỳ.
Khán giả hiển nhiên cũng rất thỏa mãn, cảm giác không hề uổng phí thời gian chờ đợi nãy giờ, mọi người không ngừng cho vỗ tay reo hò, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
"Cám ơn cả nhà, thật sự là rất biết ơn mọi người đã bỏ thời gian tới đây xem chúng tôi. Bởi vì bọn tôi nhận được tin tức quá muộn, cho nên không có bao nhiêu thời gian tập luyện, nếu có chỗ nào thiếu sót thì mong các bạn thông cảm nhé."
Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát cùng Tống Tổ Nhi vui vẻ vẫy tay chào khán giả rồi mới đi xuống đài, Đông Lỵ Á thì vẫn ở lại trên sân khấu làm người chủ trì. Nàng đùa giỡn đôi câu, chọc khán giả bên dưới cười không ngớt rồi mới mỉm cười giới thiệu: "Tiếp sau đây là tiết mục ảo thuật đến từ anh chàng điển trai Thẩm Ngôn, hi vọng các bạn sẽ yêu thích phần biểu diễn này.”
Thẩm Ngôn đợi nàng dứt lời mới từ tốn đi lên sân khấu, phía dưới truyền đến vài tiếng vỗ tay thưa thớt.
So ra mà nói, Thẩm Ngôn mặc dù cũng có chút danh tiếng, nhưng hắn lại không phải là nghệ sĩ hay minh tinh gì, cũng không có tác phẩm phim ảnh nào. Mọi người ấn tượng với hắn cũng chỉ đơn giản là vì hắn cưới năm nữ minh tinh, cho nên cảm thấy hiếu kì mà thôi. Chứ không thể nói là trở thành fan hâm mộ gì gì đó của Thẩm Ngôn được.
Thẩm Ngôn thấy vậy thì cũng không có phản ứng gì đặc biệt, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh. Hắn cầm trong tay bộ bài poker, lấy năm lá bài ra, hướng về phía người xem dưới đài, đoạn lớn tiếng nói: "Chúc mừng các bạn, không cần bỏ tiền mua vé mà vẫn có cơ hội thưởng thức tiết mục đặc sắc do tôi biểu diễn, phải công nhận là các bạn thật sự rất may mắn."
"Hô!"
Dưới sân khấu bộc phát âm thanh ngạc nhiên xen lẫn không ít tiếng cười.
Mà ở cánh gà bên phải khán đài, Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cũng nhịn không được phì cười vì câu nói mới rồi của Thẩm Ngôn.
Các nàng lúc trước còn lo lắng Thẩm Ngôn sẽ luống cuống khi đứng dưới ánh đèn sân khấu, cộng thêm việc phải đối mặt với đông đảo ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm như vậy, không nghĩ tới biểu hiện của Thẩm Ngôn lại rất thong thả. Lo lắng, sợ hãi, luống cuống gì gì đấy, căn bản là hoàn toàn không tồn tại.
"Khí chất của cậu ta tốt thật đấy, không cần biết lát nữa cậu ta biểu diễn như nào, nhưng trước mắt có thể không khẩn trương, ngược lại còn thoải mái giao lưu với khán giả như vậy, xem ra bản lĩnh quả không nhỏ."
Không rõ Tống Đan Đan đi tới sau lưng hai nàng từ khi nào, cô đột ngột lên tiếng khiến Na Trát không khỏi giật mình. Tống Đan Đan phì cười, vỗ vỗ bả vai Na Trát mấy cái, xong lại bồi thêm một câu, "Quan trọng là vẻ ngoài của cậu ta rất bắt mắt."
Tâm trạng của mấy thành viên còn lại rất thoải mái, dù sao đây cũng không phải là một cuộc thi hay một chương trình biểu diễn quan trọng gì, thế nên không lo Thẩm Ngôn diễn hỏng, chỉ sợ hắn sợ hãi rụt rè không dám biểu diễn mà thôi. Diễn hỏng thì cũng chẳng mất gì, cứ coi như là đang diễn hài mua vui cho người xem là được.
Thẩm Ngôn không nhiều lời thêm nữa, tay phải cầm lấy năm lá bài ban nãy, sau đó dùng lực cổ tay lắc một cái, mấy lá bài poker nọ lập tức xoay tròn vòng vòng.
Thần kỳ là bài poker từ đầu đến cuối đều theo ngón tay phải của hắn xoay tròn, hơn nữa theo ngón tay Thẩm Ngôn di chuyển, mấy lá bài cũng lập tức di động theo, hơn nữa còn có một lá ‘lạc đoàn’, tự động xoay vòng quanh cổ tay của Thẩm Ngôn.
Nhìn thoáng qua có cảm giác như ngón tay Thẩm Ngôn thật sự có ma lực, có thể cách không khí khống chế mấy lá bài poker kia không ngừng xoay tròn.
"Oa! Làm sao hay vậy?"
“Không có dây nhợ gì à?”
“Cậu mau nhìn kỹ xem, không lẽ anh ta làm lá bài tự động xoay thật?”
Dưới khán đài lập tức truyền đến một tràng âm thanh xôn xao, tiếng vỗ tay cũng theo đó vang lên liên tục, không còn thưa thớt như trước đó nữa, mà là tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang dội.
Đồng dạng kinh ngạc cũng như rung động còn có người đang đứng trên sân khấu - Đông Lỵ Á và cả mấy thành viên đang đứng xem bên cánh gà. Lúc trước các nàng cũng không ôm tâm tình chờ mong gì đối với Thẩm Ngôn, vì vậy mới xếp tiết mục của hắn vào giữa, mục đích là để bài vũ đạo và tiểu phẩm sau đó của hai diễn viên tiền bối kéo cánh không khí chương trình trở lại. Nhưng bây giờ xem ra, màn ảo thuật của Thẩm Ngôn mới là át chủ bài của show diễn ngày hôm nay.
Trong các thành viên, tâm tình của ba người Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát là phức tạp hơn cả.
Anh chồng nhà mình thế mà còn có ngón nghề này ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook