Ám Yến
-
Chương 22
Đối với Thường Minh mà nói, có vẻ như cầu thang năm tầng thật là dài.
Thái Đường Yến nói không ngừng, Thường tiên sinh, anh còn nhớ tấm ảnh trong cuốn sách của tôi không? Chính là tấm chụp chung với đàn anh kia ấy, anh đã hỏi anh ấy tên gì.
Thường Minh đang khó nhọc bước đi, hơn nữa tối nay cũng không muốn nhắc đến đề tài khác nên chỉ thuận miệng đáp một tiếng.
Thái Đường Yến nói: Hồi về ăn Tết có gặp bạn học nên hỏi thử, người đó tên là Tôn Dụ Hà, khi ấy trong thôn bọn tôi chỉ có duy nhất một người đậu đại học, hơn bọn tôi mấy khóa thì không nhớ rõ lắm.
Thường Minh dừng lại lấy sức, Cô cũng là người duy nhất trong thôn?
Không ngờ đề tài này lại quàng phải mình, Thái Đường Yến nói: Không phải, khóa bọn tôi nhiều lắm.
Thái Đường Yến mở cửa thay dép, Thường Minh cúi người tự nhiên lôi lấy đôi dép đàn ông duy nhất trong phòng, Thái Đường Yến thuận miệng nói: Vào đi, không cần thay. Điều này xuất phát từ lễ nghi đãi khách, người đến còn là khách quý, Thường Minh quần áo chỉnh chu, cứ như hoàn toàn xa lạ với căn phòng nhỏ chật hẹp này.
Dép ném xuống đất cái bịch, Thường Minh nhìn cô từ từ đổi dép, rõ ràng là im lặng, nhưng cái nhìn hệt như lôi cô ra mắng một hồi.
Thái Đường Yến ngại ngùng, Sợ anh lạnh...
Mùa đông thực sự ở thành phố này là vào sau mùa xuấn, vốn nhiệt độ không xem là thấp quá, nhưng người quen với mùa đông ấm áp lại phiền não vì nó. Trước đây Thường Minh đi sandal nên thích hợp đi chân trần, bây giờ chỉ mặc mỗi tất nên đúng là có hơi lạnh. Có điều so với bị Thái Đường Yến đối xử thờ ơ thì chút lạnh lẽo này có thấm vào đâu.
Ý thay dép cũng không giống nhau, Thái Đường Yến nghĩ trong đầu, được rồi, lần này nhất định người này sẽ không đi ngay lập tức.
Vào nhà bật đèn, phát hiện hai gò má Thường Minh đỏ gay, cộng thêm vì vừa rồi đứng trong giá rét một lúc nên sắc mặt có phần tái nhợt, nhưng hốc mắt vẫn đỏ, thoạt nhìn cả người rất không đứng đắn.
Quay về nơi đã ở gần một tháng, bỗng nhiên nảy sinh cảm giác về lại cố hương, quan hệ chủ khách vừa rồi đã biến mất trong nháy mắt, Thường Minh lại biến thành người đàn ông vùi mình trên ghế sofa chỉ có thể lo liệu một nửa. Cũng thuận tiện ngồi xuống sofa.
Tôi đi đun nước nóng. Dứt lời liền đi vào phòng bếp.
Đồ anh đã chuyển đi nên trống không, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi ghế sofa, một chiếc bàn gấp cùng một tủ lạnh, gọn gàng đến mức đìu hiu. Không có tivi, Thường Minh ngồi trên ghế cũng chẳng biết làm gì cho phải. Rõ ràng là rất quen thuộc, nhưng luôn có gì đó cẩn trọng.
Vòng hai tay lại, Thường Minh ngửa đầu dựa ra sau lưng ghế, men say và cơn buồn ngủ xộc thẳng lên đầu, nhưng đã bị đau đớn ở chân trái cắt ngang. Anh vẫn đang trong thời kỳ thích ứng với bạn mới, ma sát vẫn còn đó, khiến chân anh vừa lạnh vừa đau.
Thái Đường Yến cầm ly nước trong tay đi ra khỏi phòng bếp, Thường Minh khẽ nhếch môi, tựa như đang ngủ. Cô đặt đồ lên bàn, khẽ gọi anh: Thường tiên sinh? Không có phản ứng gì, lại lay vai xem sao, rồi bất chợt anh mở mắt đột ngột làm Thái Đường Yến sợ hết hồn.
Thường, Thường tiên sinh? Anh không sao chứ...
Tiếng ngâm nga khá lớn, Thường Minh lim dim đưa mắt nhìn trái phải, cứ như mới phát giác ra mình đang ở đâu, rồi đưa tay gãi đầu. Lúc này Thái Đường Yến cũng mới để ý là anh đã cắt tóc, mái tóc ngắn ngủn lúc này đã chẳng thể còn giống sô cô la que nữa rồi.
Có hơi mệt... Anh day day khóe mắt, dáng vẻ như đợi cô cho phép mới có thể chìm vào giấc ngủ, Thái Đường Yến đành nói: Vậy anh có muốn nghỉ ngơi chút không?
Ừ. Ghế sofa này không có tay vịn, Thường Minh kéo giày lót người cánh tay vắt ngang.
Năm mới chạy đến nhà người khác qua đêm có vẻ như không hợp lễ cho lắm, nhưng Thường Minh đã ở đây một tháng nên có lẽ giác ngộ đó đã sớm biến mất. Thái Đường Yến thử dò xét: Thường tiên sinh, cái này... không cởi ra sao? Cô gõ nhẹ lên chân trái anh, tiếng vang trầm thấp, cô đã từng nghe qua tiếng tương tự thế rồi.
Thường Minh nâng cổ dậy rồi lại rụt xuống, thở hổn hển: Có thể pha một chậu nước nóng cho tôi không?
Giọng thỉnh cầu của anh làm cô kinh hãi, anh gần như chưa từng yếu thế, cho dù là vào lúc yếu đuối thì cũng vênh mặt hất hàm sai khiến cô. Còn bây giờ, anh lại càng như đang cầu xin...
Thường Minh tưởng cô không hiểu, Chân tôi lạnh nên đau...
À Câu đáp của Thái Đường Yến nghe thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng người lại mau chóng chạy đi lấy chậu hứng nước. Bưng nước ra, Thường Minh ngồi dậy, quần cắt may vừa người nên khó mà vén ống quần lên, cô bèn nói: Anh cầm trước đi đã.
Thường Minh còn chưa kịp đối đáp gì thì Thái Đường Yến đã chạy vào phòng ngủ lấy khăn lông và quần vải đi ra, đặt xuống ghế sofa: ... Có muốn tôi giúp một tay không?
Thường Minh nhìn cô nói: Làm một lúc đi.
Được. Thái Đường Yến lấy cớ rời đi, Thường tiên sinh, anh đói bụng không? Tôi nấu chút cháo nhé.
Ừ.
Thái Đường Yến lấy gạo vào nồi, canh đủ thời gian ở bếp, đợi bên ngoài gọi một tiếng Thái Tiểu Đường rồi mới đi ra ngoài.
Trước kia Thường Minh thường ngủ vào lúc cô vẫn còn đang đi làm, chưa bao giờ quan tâm đến anh thế nào. Đúng là Thường Minh đã thay quần vải kia, nhưng chỉ xỏ vào một ống, ống còn lại xếp nằm trên bụng, màu sắc khá tiệp với quần sịp bên trong, suýt nữa cô đã không nhận ra.
Chi giả kia chống dựa vào tường, đây là lần đầu tiên Thái Đường Yến quan sát với khoảng cách gần như thế, nhìn đến ngẩn người. Thoạt nhìn thì chất liệu chi giả này không tệ, màu gần với màu da, hoa văn bóng loáng, hệt như trông thấy một tác phẩm nghệ thuật.
Thái Tiểu Đường. Thường Minh lại gọi một tiếng, Thái Đường Yến nhận ra mình có phần thất lễ, liền lấy khăn lông thấm nước giúp anh rồi vắt khô.
Thường Minh cầm lấy bịt lên chân trái, vừa rồi Thái Đường Yến vô tình nhìn thấy, bên trên lạnh đến mức trắng bệch, có nhiều chỗ lại bị cào ma sát đến đỏ, nhìn mà buồn nôn, có lẽ cô đã chết lặng. Anh vừa động đậy thì gấu quần trượt xuống, Thái Đường Yến đưa tay sờ lấy theo phản xạ, xắn lên giúp anh - nhưng xắn quá đà, quần sịp bên dưới lộ ra, đúng lúc song song với tầm mắt của cô, hình nổi gồ lên cũng rõ ràng.
Thái Đường Yến lúng túng dời mắt sang băng ghế, nghiêng người khỏi anh.
Một tay Thường Minh phủ lên khăn, ngả người ra sau, có thể nhận thấy là khá mệt mỏi.
Thường tiên sinh... Để tôi giúp anh... Thái Đường Yến thử một lần. Cô cầm lấy khăn, Thường Minh liền thả lỏng tay ra, duỗi eo đến thoải mái.
Khăn lông nguội đi thì Thái Đường Yến nhúng nước lần nữa, rồi lặp lại đặt lên vị trí cũ. Đầu trước cách bắp đùi khoảng một bàn tay, Thái Đường Yến thuận tiện xoa lên, Thế này có thoải mái hơn không?
Ừ... Thường Minh nhắm mắt.
Thái Đường Yến phủ khăn lên cả thảy, rồi nhẹ nhàng đấm bóp bên ngoài, Thế này thì sao...
... Ừ. Hình như anh chỉ biết phát ra mỗi âm tiết kia.
Buổi tối này thật yên tĩnh, ngay cả tiếng pháo xa xa cũng đã biến mất, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Thường Minh, kiềm chế rất lâu mới một lần...
Sáng nắng chiều mưa, bỗng tay cô bị bắt lấy, cổ tay vừa nóng vừa đau, Thường Minh kéo cô ra, trầm giọng nói: Được rồi.
Thái Đường Yến gần như theo bản năng nhìn về phía vừa nãy, đã không còn là hình dạng như lúc trước.
Cô hoảng hốt ném khăn vào chậu, Thường Minh bình tĩnh kéo ống quần trống qua che đi, nói: Tôi buồn ngủ rồi.
Ừ, để tôi lấy chăn giường cho anh. Thái Đường Yến bưng chậu nước đổ vào phòng tắm.
Còn về việc vì sao Thường Minh lại muốn ngủ lại đây, vì sao cô lại đồng ý, cả hai đều ngậm miệng không nhắc đến, xuất hiện sự ăn ý vội vã lại kịp thời.
Ghế sofa không kịp trải bằng ra, Thường Minh nói không sao, kéo chăn qua nằm xuống. Thái Đường Yến cũng tắt đèn, còn về nồi cháo kia - thôi thì cứ để nó cô độc đến sáng vậy. Cô vào phòng ngủ nhưng không hề buồn ngủ tí nào, nghĩ chắc hẳn người ngoài kia cũng vậy. Thái Đường Yến rúc vào trong chăn, giống như làm vậy là có thể ngăn lại nhịp tim hỗn loạn.
Sau khi thích ứng với bóng tối, trần nhà hiện lên một mảng xám đậm, Thường Minh nhấc chăn lên, đưa tay vào trong quần cầm lấy mình, mới đầu có hơi lạnh, nhưng rồi lại như điện giật, nhanh chóng ấm áp nóng bỏng. Thường Minh nghĩ đến trong bóng đêm tương tự trước kia, anh ôm cô từ phía sau, mặc dù đã làm rất nhiều lần, nhưng anh vừa che giấu vừa bận rộn làm việc, gần như chưa từng để ý đến cảm nhận của cô bao giờ. Nhiệt độ của cô, nhẵn nhụi của cô, cơn run rẩy của cô, tất cả đều mơ hồ, kết quả chỉ còn lại gì? Thường Minh không khỏi nhắm mắt, đúng thế, chỉ còn lại khuôn mặt của cô. Thường Minh chắc chắn đó là cô chứ không phải gương mặt khác, trong ngoan ngoãn có khiếp đảm, đó nhất định là cô, chẳng thể lẫn vào đâu được. Anh phát hiện ra mình chưa bao giờ trông thấy nhẫn nại và kiềm chế trong mắt cô, lúc này chỉ tưởng tượng thôi nhưng anh cũng có thể cảm nhận được thay đổi rõ ràng trong tay.
Ở trong phòng khách nhà một cô gái lại có ham muốn với cô ấy, Thường Minh phỉ nhổ sự thô bỉ của mình, tuy nhiên lại không khống chế được.
Từng mảng bóng hình cô đập vào mắt, một cái nhăn mày một nụ cười giòn, từ đầu đến cuối đều là phim câm, không có chút lập thể nào mà cũng không chân thật, anh liều mạng nhớ lại, động tác trên tay và đầu óc cùng đua nhau giành giải tốc độ, càng lúc càng nhanh, cho đến khi trở lại lúc ban đầu, cô mở cửa phòng khách sạn ra, gọi anh một tiếng Thường tiên sinh đầy thăm dò lại nhẹ nhàng ——
Thường Minh thở hổn hển như sặc, hông rướn cong lên theo động tác, lòng bàn tay anh sánh một mảng...
Mẹ kiếp, lại thế rồi.
Thường Minh hậm hực cắn răng, che mình ngồi dậy, cẩn thận không để dịch nhỏ xuống bất cứ chỗ nào. Anh nghiêng người đưa tay rút lấy khăn giấy trên bàn, lau qua loa một cái rồi kéo quần lên. Lại dùng bàn tay sạch sẽ mò bao thuốc lá trong túi áo khoác, lắc lắc lôi ra một điếu thuốc.
Tàn thuốc đỏ rực lúc sáng lúc tối, Thường Minh cố ý lắng nghe động tĩnh trong phòng ngủ, nhưng cách một lớp cửa thì dù có nói mớ cũng không nghe được.
Cô có nói mớ không? Thường Minh tò mò.
Anh nhả ra một ngụm khói, rơi vào tận sâu trong đau đớn, dài đằng đẵng như đêm.
Không cần đi làm nên buổi sáng Thái Đường Yến dậy từ sớm. Thường Minh ngơ ngác ngồi trên ghế, không đeo chi giả cử động.
Cô cầm lấy nạng ở sau rèm cửa ra đưa đến, ... Vẫn còn giữ.
Thường Minh đỡ nạng, cẩn thận vuốt ve rồi ngẩng đầu nhìn cô. Thái Đường Yến tránh đi, nói: Tôi đi hâm cháo lại đây.
Ăn sáng xong, Thường Minh hỏi cô có nến không, Thường Minh nói không có, hỏi anh dùng làm gì.
Thường Minh cầm lấy chân giả kia, đeo vào như mặc ủng tre dài, giờ đây anh đã có thể tự nhiên làm những động tác này ở trước mặt Thái Đường Yến, mà cô cũng không còn kinh hãi nữa.
Anh bóp bóp ở một chỗ, Ở đây có chỗ bị hở, lúc đi bộ thường bị ma sát vào, muốn đốt bóp lại chút.
À... Thái Đường Yến nghĩ ngợi một lúc, Dùng bếp ga được không? Để lửa nhỏ là được...
Thường Minh nói: Thử xem.
Hai người liền đến phòng bếp, hai người cùng chen chúc trong nơi chật hẹp chỉ có thể xoay thân, Thường Minh lại còn chống nạng nên không tiện. Thái Đường Yến xung phong nhận việc, Để tôi làm cho, Thường tiên sinh.
Thường Minh liền lùi ra sau đến cạnh cửa chỉ điểm cô.
Thái Đường Yến chỉnh độ lửa, cầm cái chân kia cẩn thận hơ qua hơ lại, hệt như đốt lông giò heo vậy, mặc dù không hỏi giá cả cụ thể, nhưng Thường Minh dùng đồ ắt sẽ không rẻ... Nhưng anh lại đứng đằng sau cứ nhìn chằm chằm, cảm giác thật vi diệu, chẳng khác gì cô đang ôm chân thật của anh vậy.
Hơ cho đến khi khung cao su mềm ra, sức Thường Minh mạnh, ấn nặn vào giữa để định hình, đợi cho nguội thì mặc vào thử, chưa vừa thì điều chỉnh tiếp, cứ thế lặp đi lặp lại.
Đến cuồi cùng đã được bảy tám phần, anh mặc vào bộ đồ tối hôm qua. Thái Đường Yến hỏi: Thường tiên sinh, hôm nay, anh không cần đến nhà họ hàng à?
Không cần đi nhà họ hàng, Thường Minh nói, Lát nữa có họp với bạn bè.
Thái Đường Yến tự làm mình bẽ mặt, mỗi lần Thường Minh đề cập đến cuộc sống của bản thân, cô luôn có cảm giác xa rời, cô không có duyên với thế giới kia, mà mỗi kh nói đến, cũng có nghĩa anh phải rời đi.
Thường Minh điều chỉnh lại vạt áo, nhìn cô một lúc, Thái Đường Yến đỡ lấy nạng trong tay anh rồi cúi đầu nghịch tay vịn.
Thái Tiểu Đường, cô đi cùng tôi không?
Thái Đường Yến ngẩng phắt đầu lên
Thường Minh cười: Nếu hôm nay cô không bận, ở nhà một mình cũng chán lắm nhỉ?
Có lẽ nên khách khí chút, Thái Đường Yến lắc đầu nói, Tôi còn có chút chuyện.
Chuyện gì?
... Chuyện riêng.
... Vừa rồi Thường Minh chỉ thuận miệng nói mà thôi, đợi đến lúc bị từ chối thì khó tránh khỏi chút mất mát. Nhưng anh điều chỉnh tâm lý rất nhanh, lấy nạng của mình rồi ra khỏi cửa, Được. Vậy tôi đi đây.
Thái Đường Yến giơ tay lên, hai ngón tay giật giật, Ừm, tạm biệt.
Cửa bị đẩy ra, Thái Đường Yến mím môi, cô phát hiện dùng chiêu này lúc mắt cay cay đặc biệt rất có tác dụng.
Thường Minh ra đến bên ngoài tiểu khu vẫy taxi, sau khi ngồi vào trong xe thì cúi đầu nhìn bàn tay, rồi bất chợt, ngón trỏ và ngón giữa giật giật như rút gân.
Anh bật cười, động tác kỳ quái gì vậy kia chứ.
Thái Đường Yến nói không ngừng, Thường tiên sinh, anh còn nhớ tấm ảnh trong cuốn sách của tôi không? Chính là tấm chụp chung với đàn anh kia ấy, anh đã hỏi anh ấy tên gì.
Thường Minh đang khó nhọc bước đi, hơn nữa tối nay cũng không muốn nhắc đến đề tài khác nên chỉ thuận miệng đáp một tiếng.
Thái Đường Yến nói: Hồi về ăn Tết có gặp bạn học nên hỏi thử, người đó tên là Tôn Dụ Hà, khi ấy trong thôn bọn tôi chỉ có duy nhất một người đậu đại học, hơn bọn tôi mấy khóa thì không nhớ rõ lắm.
Thường Minh dừng lại lấy sức, Cô cũng là người duy nhất trong thôn?
Không ngờ đề tài này lại quàng phải mình, Thái Đường Yến nói: Không phải, khóa bọn tôi nhiều lắm.
Thái Đường Yến mở cửa thay dép, Thường Minh cúi người tự nhiên lôi lấy đôi dép đàn ông duy nhất trong phòng, Thái Đường Yến thuận miệng nói: Vào đi, không cần thay. Điều này xuất phát từ lễ nghi đãi khách, người đến còn là khách quý, Thường Minh quần áo chỉnh chu, cứ như hoàn toàn xa lạ với căn phòng nhỏ chật hẹp này.
Dép ném xuống đất cái bịch, Thường Minh nhìn cô từ từ đổi dép, rõ ràng là im lặng, nhưng cái nhìn hệt như lôi cô ra mắng một hồi.
Thái Đường Yến ngại ngùng, Sợ anh lạnh...
Mùa đông thực sự ở thành phố này là vào sau mùa xuấn, vốn nhiệt độ không xem là thấp quá, nhưng người quen với mùa đông ấm áp lại phiền não vì nó. Trước đây Thường Minh đi sandal nên thích hợp đi chân trần, bây giờ chỉ mặc mỗi tất nên đúng là có hơi lạnh. Có điều so với bị Thái Đường Yến đối xử thờ ơ thì chút lạnh lẽo này có thấm vào đâu.
Ý thay dép cũng không giống nhau, Thái Đường Yến nghĩ trong đầu, được rồi, lần này nhất định người này sẽ không đi ngay lập tức.
Vào nhà bật đèn, phát hiện hai gò má Thường Minh đỏ gay, cộng thêm vì vừa rồi đứng trong giá rét một lúc nên sắc mặt có phần tái nhợt, nhưng hốc mắt vẫn đỏ, thoạt nhìn cả người rất không đứng đắn.
Quay về nơi đã ở gần một tháng, bỗng nhiên nảy sinh cảm giác về lại cố hương, quan hệ chủ khách vừa rồi đã biến mất trong nháy mắt, Thường Minh lại biến thành người đàn ông vùi mình trên ghế sofa chỉ có thể lo liệu một nửa. Cũng thuận tiện ngồi xuống sofa.
Tôi đi đun nước nóng. Dứt lời liền đi vào phòng bếp.
Đồ anh đã chuyển đi nên trống không, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi ghế sofa, một chiếc bàn gấp cùng một tủ lạnh, gọn gàng đến mức đìu hiu. Không có tivi, Thường Minh ngồi trên ghế cũng chẳng biết làm gì cho phải. Rõ ràng là rất quen thuộc, nhưng luôn có gì đó cẩn trọng.
Vòng hai tay lại, Thường Minh ngửa đầu dựa ra sau lưng ghế, men say và cơn buồn ngủ xộc thẳng lên đầu, nhưng đã bị đau đớn ở chân trái cắt ngang. Anh vẫn đang trong thời kỳ thích ứng với bạn mới, ma sát vẫn còn đó, khiến chân anh vừa lạnh vừa đau.
Thái Đường Yến cầm ly nước trong tay đi ra khỏi phòng bếp, Thường Minh khẽ nhếch môi, tựa như đang ngủ. Cô đặt đồ lên bàn, khẽ gọi anh: Thường tiên sinh? Không có phản ứng gì, lại lay vai xem sao, rồi bất chợt anh mở mắt đột ngột làm Thái Đường Yến sợ hết hồn.
Thường, Thường tiên sinh? Anh không sao chứ...
Tiếng ngâm nga khá lớn, Thường Minh lim dim đưa mắt nhìn trái phải, cứ như mới phát giác ra mình đang ở đâu, rồi đưa tay gãi đầu. Lúc này Thái Đường Yến cũng mới để ý là anh đã cắt tóc, mái tóc ngắn ngủn lúc này đã chẳng thể còn giống sô cô la que nữa rồi.
Có hơi mệt... Anh day day khóe mắt, dáng vẻ như đợi cô cho phép mới có thể chìm vào giấc ngủ, Thái Đường Yến đành nói: Vậy anh có muốn nghỉ ngơi chút không?
Ừ. Ghế sofa này không có tay vịn, Thường Minh kéo giày lót người cánh tay vắt ngang.
Năm mới chạy đến nhà người khác qua đêm có vẻ như không hợp lễ cho lắm, nhưng Thường Minh đã ở đây một tháng nên có lẽ giác ngộ đó đã sớm biến mất. Thái Đường Yến thử dò xét: Thường tiên sinh, cái này... không cởi ra sao? Cô gõ nhẹ lên chân trái anh, tiếng vang trầm thấp, cô đã từng nghe qua tiếng tương tự thế rồi.
Thường Minh nâng cổ dậy rồi lại rụt xuống, thở hổn hển: Có thể pha một chậu nước nóng cho tôi không?
Giọng thỉnh cầu của anh làm cô kinh hãi, anh gần như chưa từng yếu thế, cho dù là vào lúc yếu đuối thì cũng vênh mặt hất hàm sai khiến cô. Còn bây giờ, anh lại càng như đang cầu xin...
Thường Minh tưởng cô không hiểu, Chân tôi lạnh nên đau...
À Câu đáp của Thái Đường Yến nghe thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng người lại mau chóng chạy đi lấy chậu hứng nước. Bưng nước ra, Thường Minh ngồi dậy, quần cắt may vừa người nên khó mà vén ống quần lên, cô bèn nói: Anh cầm trước đi đã.
Thường Minh còn chưa kịp đối đáp gì thì Thái Đường Yến đã chạy vào phòng ngủ lấy khăn lông và quần vải đi ra, đặt xuống ghế sofa: ... Có muốn tôi giúp một tay không?
Thường Minh nhìn cô nói: Làm một lúc đi.
Được. Thái Đường Yến lấy cớ rời đi, Thường tiên sinh, anh đói bụng không? Tôi nấu chút cháo nhé.
Ừ.
Thái Đường Yến lấy gạo vào nồi, canh đủ thời gian ở bếp, đợi bên ngoài gọi một tiếng Thái Tiểu Đường rồi mới đi ra ngoài.
Trước kia Thường Minh thường ngủ vào lúc cô vẫn còn đang đi làm, chưa bao giờ quan tâm đến anh thế nào. Đúng là Thường Minh đã thay quần vải kia, nhưng chỉ xỏ vào một ống, ống còn lại xếp nằm trên bụng, màu sắc khá tiệp với quần sịp bên trong, suýt nữa cô đã không nhận ra.
Chi giả kia chống dựa vào tường, đây là lần đầu tiên Thái Đường Yến quan sát với khoảng cách gần như thế, nhìn đến ngẩn người. Thoạt nhìn thì chất liệu chi giả này không tệ, màu gần với màu da, hoa văn bóng loáng, hệt như trông thấy một tác phẩm nghệ thuật.
Thái Tiểu Đường. Thường Minh lại gọi một tiếng, Thái Đường Yến nhận ra mình có phần thất lễ, liền lấy khăn lông thấm nước giúp anh rồi vắt khô.
Thường Minh cầm lấy bịt lên chân trái, vừa rồi Thái Đường Yến vô tình nhìn thấy, bên trên lạnh đến mức trắng bệch, có nhiều chỗ lại bị cào ma sát đến đỏ, nhìn mà buồn nôn, có lẽ cô đã chết lặng. Anh vừa động đậy thì gấu quần trượt xuống, Thái Đường Yến đưa tay sờ lấy theo phản xạ, xắn lên giúp anh - nhưng xắn quá đà, quần sịp bên dưới lộ ra, đúng lúc song song với tầm mắt của cô, hình nổi gồ lên cũng rõ ràng.
Thái Đường Yến lúng túng dời mắt sang băng ghế, nghiêng người khỏi anh.
Một tay Thường Minh phủ lên khăn, ngả người ra sau, có thể nhận thấy là khá mệt mỏi.
Thường tiên sinh... Để tôi giúp anh... Thái Đường Yến thử một lần. Cô cầm lấy khăn, Thường Minh liền thả lỏng tay ra, duỗi eo đến thoải mái.
Khăn lông nguội đi thì Thái Đường Yến nhúng nước lần nữa, rồi lặp lại đặt lên vị trí cũ. Đầu trước cách bắp đùi khoảng một bàn tay, Thái Đường Yến thuận tiện xoa lên, Thế này có thoải mái hơn không?
Ừ... Thường Minh nhắm mắt.
Thái Đường Yến phủ khăn lên cả thảy, rồi nhẹ nhàng đấm bóp bên ngoài, Thế này thì sao...
... Ừ. Hình như anh chỉ biết phát ra mỗi âm tiết kia.
Buổi tối này thật yên tĩnh, ngay cả tiếng pháo xa xa cũng đã biến mất, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Thường Minh, kiềm chế rất lâu mới một lần...
Sáng nắng chiều mưa, bỗng tay cô bị bắt lấy, cổ tay vừa nóng vừa đau, Thường Minh kéo cô ra, trầm giọng nói: Được rồi.
Thái Đường Yến gần như theo bản năng nhìn về phía vừa nãy, đã không còn là hình dạng như lúc trước.
Cô hoảng hốt ném khăn vào chậu, Thường Minh bình tĩnh kéo ống quần trống qua che đi, nói: Tôi buồn ngủ rồi.
Ừ, để tôi lấy chăn giường cho anh. Thái Đường Yến bưng chậu nước đổ vào phòng tắm.
Còn về việc vì sao Thường Minh lại muốn ngủ lại đây, vì sao cô lại đồng ý, cả hai đều ngậm miệng không nhắc đến, xuất hiện sự ăn ý vội vã lại kịp thời.
Ghế sofa không kịp trải bằng ra, Thường Minh nói không sao, kéo chăn qua nằm xuống. Thái Đường Yến cũng tắt đèn, còn về nồi cháo kia - thôi thì cứ để nó cô độc đến sáng vậy. Cô vào phòng ngủ nhưng không hề buồn ngủ tí nào, nghĩ chắc hẳn người ngoài kia cũng vậy. Thái Đường Yến rúc vào trong chăn, giống như làm vậy là có thể ngăn lại nhịp tim hỗn loạn.
Sau khi thích ứng với bóng tối, trần nhà hiện lên một mảng xám đậm, Thường Minh nhấc chăn lên, đưa tay vào trong quần cầm lấy mình, mới đầu có hơi lạnh, nhưng rồi lại như điện giật, nhanh chóng ấm áp nóng bỏng. Thường Minh nghĩ đến trong bóng đêm tương tự trước kia, anh ôm cô từ phía sau, mặc dù đã làm rất nhiều lần, nhưng anh vừa che giấu vừa bận rộn làm việc, gần như chưa từng để ý đến cảm nhận của cô bao giờ. Nhiệt độ của cô, nhẵn nhụi của cô, cơn run rẩy của cô, tất cả đều mơ hồ, kết quả chỉ còn lại gì? Thường Minh không khỏi nhắm mắt, đúng thế, chỉ còn lại khuôn mặt của cô. Thường Minh chắc chắn đó là cô chứ không phải gương mặt khác, trong ngoan ngoãn có khiếp đảm, đó nhất định là cô, chẳng thể lẫn vào đâu được. Anh phát hiện ra mình chưa bao giờ trông thấy nhẫn nại và kiềm chế trong mắt cô, lúc này chỉ tưởng tượng thôi nhưng anh cũng có thể cảm nhận được thay đổi rõ ràng trong tay.
Ở trong phòng khách nhà một cô gái lại có ham muốn với cô ấy, Thường Minh phỉ nhổ sự thô bỉ của mình, tuy nhiên lại không khống chế được.
Từng mảng bóng hình cô đập vào mắt, một cái nhăn mày một nụ cười giòn, từ đầu đến cuối đều là phim câm, không có chút lập thể nào mà cũng không chân thật, anh liều mạng nhớ lại, động tác trên tay và đầu óc cùng đua nhau giành giải tốc độ, càng lúc càng nhanh, cho đến khi trở lại lúc ban đầu, cô mở cửa phòng khách sạn ra, gọi anh một tiếng Thường tiên sinh đầy thăm dò lại nhẹ nhàng ——
Thường Minh thở hổn hển như sặc, hông rướn cong lên theo động tác, lòng bàn tay anh sánh một mảng...
Mẹ kiếp, lại thế rồi.
Thường Minh hậm hực cắn răng, che mình ngồi dậy, cẩn thận không để dịch nhỏ xuống bất cứ chỗ nào. Anh nghiêng người đưa tay rút lấy khăn giấy trên bàn, lau qua loa một cái rồi kéo quần lên. Lại dùng bàn tay sạch sẽ mò bao thuốc lá trong túi áo khoác, lắc lắc lôi ra một điếu thuốc.
Tàn thuốc đỏ rực lúc sáng lúc tối, Thường Minh cố ý lắng nghe động tĩnh trong phòng ngủ, nhưng cách một lớp cửa thì dù có nói mớ cũng không nghe được.
Cô có nói mớ không? Thường Minh tò mò.
Anh nhả ra một ngụm khói, rơi vào tận sâu trong đau đớn, dài đằng đẵng như đêm.
Không cần đi làm nên buổi sáng Thái Đường Yến dậy từ sớm. Thường Minh ngơ ngác ngồi trên ghế, không đeo chi giả cử động.
Cô cầm lấy nạng ở sau rèm cửa ra đưa đến, ... Vẫn còn giữ.
Thường Minh đỡ nạng, cẩn thận vuốt ve rồi ngẩng đầu nhìn cô. Thái Đường Yến tránh đi, nói: Tôi đi hâm cháo lại đây.
Ăn sáng xong, Thường Minh hỏi cô có nến không, Thường Minh nói không có, hỏi anh dùng làm gì.
Thường Minh cầm lấy chân giả kia, đeo vào như mặc ủng tre dài, giờ đây anh đã có thể tự nhiên làm những động tác này ở trước mặt Thái Đường Yến, mà cô cũng không còn kinh hãi nữa.
Anh bóp bóp ở một chỗ, Ở đây có chỗ bị hở, lúc đi bộ thường bị ma sát vào, muốn đốt bóp lại chút.
À... Thái Đường Yến nghĩ ngợi một lúc, Dùng bếp ga được không? Để lửa nhỏ là được...
Thường Minh nói: Thử xem.
Hai người liền đến phòng bếp, hai người cùng chen chúc trong nơi chật hẹp chỉ có thể xoay thân, Thường Minh lại còn chống nạng nên không tiện. Thái Đường Yến xung phong nhận việc, Để tôi làm cho, Thường tiên sinh.
Thường Minh liền lùi ra sau đến cạnh cửa chỉ điểm cô.
Thái Đường Yến chỉnh độ lửa, cầm cái chân kia cẩn thận hơ qua hơ lại, hệt như đốt lông giò heo vậy, mặc dù không hỏi giá cả cụ thể, nhưng Thường Minh dùng đồ ắt sẽ không rẻ... Nhưng anh lại đứng đằng sau cứ nhìn chằm chằm, cảm giác thật vi diệu, chẳng khác gì cô đang ôm chân thật của anh vậy.
Hơ cho đến khi khung cao su mềm ra, sức Thường Minh mạnh, ấn nặn vào giữa để định hình, đợi cho nguội thì mặc vào thử, chưa vừa thì điều chỉnh tiếp, cứ thế lặp đi lặp lại.
Đến cuồi cùng đã được bảy tám phần, anh mặc vào bộ đồ tối hôm qua. Thái Đường Yến hỏi: Thường tiên sinh, hôm nay, anh không cần đến nhà họ hàng à?
Không cần đi nhà họ hàng, Thường Minh nói, Lát nữa có họp với bạn bè.
Thái Đường Yến tự làm mình bẽ mặt, mỗi lần Thường Minh đề cập đến cuộc sống của bản thân, cô luôn có cảm giác xa rời, cô không có duyên với thế giới kia, mà mỗi kh nói đến, cũng có nghĩa anh phải rời đi.
Thường Minh điều chỉnh lại vạt áo, nhìn cô một lúc, Thái Đường Yến đỡ lấy nạng trong tay anh rồi cúi đầu nghịch tay vịn.
Thái Tiểu Đường, cô đi cùng tôi không?
Thái Đường Yến ngẩng phắt đầu lên
Thường Minh cười: Nếu hôm nay cô không bận, ở nhà một mình cũng chán lắm nhỉ?
Có lẽ nên khách khí chút, Thái Đường Yến lắc đầu nói, Tôi còn có chút chuyện.
Chuyện gì?
... Chuyện riêng.
... Vừa rồi Thường Minh chỉ thuận miệng nói mà thôi, đợi đến lúc bị từ chối thì khó tránh khỏi chút mất mát. Nhưng anh điều chỉnh tâm lý rất nhanh, lấy nạng của mình rồi ra khỏi cửa, Được. Vậy tôi đi đây.
Thái Đường Yến giơ tay lên, hai ngón tay giật giật, Ừm, tạm biệt.
Cửa bị đẩy ra, Thái Đường Yến mím môi, cô phát hiện dùng chiêu này lúc mắt cay cay đặc biệt rất có tác dụng.
Thường Minh ra đến bên ngoài tiểu khu vẫy taxi, sau khi ngồi vào trong xe thì cúi đầu nhìn bàn tay, rồi bất chợt, ngón trỏ và ngón giữa giật giật như rút gân.
Anh bật cười, động tác kỳ quái gì vậy kia chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook