Ám Yến
-
Chương 16
Nhà cũ nên hiệu quả cách âm không tốt lắm, pòng ngủ của Tào Đạt chung một mặt tường với hàng xóm, sáng sớm những ngày qua hình như anh nghe thấy tiếng thầm thì ở phòng bên cạnh.
Đổi người thuê khác rồi sao?
Tào Đạt ra ban công nhìn, ban công của đối phương treo mấy bộ đồ, có nam có nữ, treo gần chỗ anh nhất là một chiếc quần dài nam màu xám tro, anh chắc chắn đó là đàn ông, bởi vì gấu quần quá dài.
Dựa vào quần áo thì không thể đoán được là có đổi người hay không, chỉ có thể đoán là trong phòng có đàn ông cùng ở.
Nhưng cũng chưa chắc, Tào Đạt nghĩ, có cô gái độc thân vì đề phòng trộm cướp ban đêm mà sẽ treo mấy bộ đồ đàn ông ở bên ngoài.
Tào Đạt nghĩ vớ nghĩ vẩn quay vào phòng khách, bên kia vang lên tiếng khóa cửa. Anh đi ra nhìn qua mắt mèo, chỉ thấy bóng lưng của vị khách phòng đối diện, đúng là người kia không nhầm được.
Mỗi thứ in ba bản, sau đó đưa bản này cho anh ta phải không? Người nọ đang nói chuyện với người bên trong.
Từ giọng mà phán đoán thì hình như vẫn là cô bé đã gặp ở hộp đêm kia.
Tào Đạt muốn gọi là cô bé hơn, gương mặt ấy cùng ánh mắt ấy quá non nớt.
Tôi chỉ là... xác nhận lại thôi. Cô bé nói, không nghe thấy người bên trong đáp, đúng lúc cô quay mặt sang, Tào Đạt có thể thấy cô đang cười, cụ thể cười như thế nào thì không rõ, chỉ là từ gương mặt đó có thể cảm nhận được nụ cười.
Cô bé đi xuống lầu.
Tào Đạt châm một điếu thuốc đứng dựa vào ban công chờ, quả nhiên không lâu sau thấy cô xuất hiện ở bên dưới, đi thẳng đến một chiếc xe đang nháy đèn pha.
Đó là một chiếc Toyota Camry màu trắng, nếu không phải là đường nhìn nghiêng thì Tào Đạt không thấy rõ kiểu xe.
Cô bé gõ vào cửa xe, trò chuyện dăm ba câu rồi sau đó ngồi vào chỗ kế bên ghế lái.
Tào Đạt im lặng đến đếm mười, cược là xe sẽ lái đi.
Thế nhưng đếm đến một trăm thì xe mới rời khỏi, và cô bé ấy lại xuống xe.
Đúng là khó hiểu. Mới đầu td đoán người trong phòng là bạn của cô gái, bên dưới chắc là khách, dẫu sao đưa khách về nhà cũng không an toàn. Nghề của td làm anh hình thành thói quen quan sát người khác, lần này lại cảm thấy bản thân u ám.
Cô bé không đi lên ngay, cầm trong tay một xấp tài liệu đi ra cổng tiểu khu.
Cô rời khỏi tầm mắt, anh cũng mất hứng thú quay vào lại phòng.
Người Thái Đường Yến gặp là lão Viên, thuộc hạ của Thường Minh, không biết chức vụ là gì. Thường Minh chỉ dặn cô gọi lão Viên là được, đến khi gặp người thật mới phát hiện ra chính là người đã gặp qua một lần ở bệnh viện, thế là cô vẫn kính cẩn gọi một tiếng Viên tiên sinh.
Chào cô chào cô. Người đàn ông hơi mập nở nụ cười.
Thái Đường Yến giao tài liệu cho anh ta như Thường Minh đã dặn, lại lấy một xấp mới từ trong tay anh ta, cộng thêm một chiếc điện thoại cho Thường Minh.
Lão Viên kiểm tra từng thứ một, nói không có vấn đề gì lớn, cuối cùng quan tâm một câu, Cơ thể Thường tổng đã khá hơn chút nào chưa?
Lần đầu tiên Thái Đường Yến nghe thấy có người xưng hô với Thường Minh như vậy, cũng không là tổng gì, khó liên hệ nổi với người đàn ông bị đuổi ra khỏi chăn đầy thảm hại kia, đáp: Khá hơn nhiều rồi.
Đã phiền cô vất vả chăm sóc Thường tổng rồi.
Thái Đường Yến cười máy móc, ... Không có. Bắt đầu tò mò Thường Minh giới thiệu mình với anh ta thế nào.
Thái Đường Yến mua đồ ăn với những vật dụng hằng ngày về, lại đi in tài liệu cho Thường Minh, quay về chỉ thấy anh duỗi tay, nói: Điện thoại của cô, Tiền Đông Vi.
Đặt đồ xuống đưa tay nhận, Thái Đường Yến vừa sắp xếp vừa nói điện thoại.
Yến Tử à, bây giờ đang sung sướng ở đâu thế?
Thái Đường Yến xem nhẹ vẻ ngả ngớn trong giọng Tiền Đông Vi, Không ở đâu cả, lăn lộn kiếm miếng ăn thôi.
Mình ở một mình chán quá, đi dạo phố với mình đi.
Thái Đường Yến vốn định từ chối, nhưng Tiền Đông Vi như đoán trước được chiêu trò của cô, giọng đầy thương đau: Yến Tử à, cậu đi với mình đi, nói thật với cậu, mình thất tình buồn lắm.
Đã hát bài ca bi tình rồi, Thái Đường Yến mà từ chối nữa thì không hay lắm, huống hồ cô ấy còn từng giúp cô chửi lui Thái Giang Hào.
Nhưng chung quy vẫn có chút không yên tâm, Thái Đường Yến nói: Vi Vi, mình nhiều chuyện hỏi một câu, bây giờ Thái Giang Hào... có còn liên lạc với cậu không?
Anh ta ấy à, không có. Bọn mình không làm chung chỗ nữa, anh ta còn đến tìm mình làm gì. Tiền Đông Vi nói, Có điều gần đây mình gặp một người quen cũ, cậu đoán xem là ai?
Thái Đường Yến không thể không nể mặt hỏi là ai, Tiền Đông Vi vui vẻ, đáp: A Thần, là Trữ Hướng Thần đứng quầy rượu ấy, là người thích thầm cậu đấy, nhớ không?
Nhắc đến anh ta làm gì. Thái Đường Yến lẩm bẩm, chỉ nói gặp mặt trò chuyện, hẹn thời gian địa điểm rồi cúp máy.
Căn phòng này chỉ lớn chừng bàn tay, Thái Đường Yến không có ý trốn Thường Minh nên đã bị đối phương nghe vào bảy tám phần.
Thường Minh hỏi: Phải ra ngoài à?
Lúc này Thái Đường Yến mới nhớ đến ở đây còn có một người không thể nào tự lo liệu hoàn toàn được.
Trưa nay hẹn người. Cô gật đầu nói, Thường tiên sinh, tôi dọn đồ ăn trước cho anh nhé, được không?
Thường Minh rất sảng khoái, Được.
Sợ Tiền Đông Vi lại phê bình mình, Thái Đường Yến chọn một bộ khá đoan trang, còn cố ý trang điểm đậm.
Cô xách túi xách đi ra từ phòng ngủ, cảm giác ánh mắt người kia cũng bắn đến, ý không rõ ràng.
Nếu Thái Đường Yến hướng ngoại thì còn có thể giang hai tay ra đi một vòng, hỏi anh có đẹp không. Nhưng bây giờ cô siết quai túi xách chặt đến độ ướt đẫm mồ hôi, Thường tiên sinh... Tôi ra ngoài trước đã...
Thường Minh lại phát ra âm họng ư ử không phân biệt được, chỉ nói: Chú ý an toàn.
Thái Đường Yến đáp: Hơn ba giờ tôi về, còn phải đi làm nữa.
Rồi cô khóa cửa đi.
Xe đi vòng vo mấy hồi mới đến được trung tâm đã hẹn, Thái Đường Yến thấy Tiền Đông Vi ở cửa ra vào.
Cũng gần hai tháng không gặp nhau, Tiền Đông Vi đã đổi kiểu tóc khác, dáng người nhìn không có gì thay đổi lớn lắm, cũng không có vẻ đau buồn thất tình gì, ngược lại còn ôm chầm lấy cô, nhai kẹo cao su chóp chép, Yến Tử, nhớ cậu chết mất.
Phản ứng của Thái Đường Yến có hơi qua loa, hỏi: Cậu thật sự... thất tình sao?
Sao, cậu còn chưa tin à? Tiền Đông Vi giả vờ tức giận.
Không phải. Thái Đường Yến nói, Mình đâu có nghe cậu nhắc gì đến chuyện bạn trai, tưởng cậu không có...
Là vì cậu đâu có hỏi. Thái Đường Yến ấp a ấp úng, Tiền Đông Vi bèn nói thay cô ấy, Cậu muốn nói không ngờ gái đi bar mà cũng có bạn trai đúng không?
Bất kể Thái Đường Yến có lắc đầu hay không, cũng không thể không thừa nhận mình đã bị Tiền Đông Vi đoán trúng.
Tiền Đông Vi thờ ơ nhún vai, Gặp dịp thì chơi mà thôi, ai coi thật thì đó là đồ ngốc.
Khách à? Dè dặt hỏi.
Tiền Đông Vi suy tư, Ở trình độ nào đó thì cũng coi là vậy, người đầu tiên. Cô nàng cười đểu nháy mắt mấy cái, thậm chí Thái Đường Yến còn có thể nhìn thấy kẹo cao su trong miệng cô ấy.
Tiền Đông Vi kéo cô đi dạo trong trung tâm, xoay vòng vòng ở tiệm giày lầu một.
Thái Đường Yến nhìn dáng vẻ tâm tình không tệ của cô nàng, không hề có chút khó chịu nào như đã nói trong điện thoại. Cô có cảm giác như bị mắc lừa, cô đã chuẩn bị an ủi cô ấy nữa.
Có phải cảm thấy mình nên khóc tức tưởi thì mới giống thất tình không? Thái Đường Yến còn đang nghi hoặc, nhưng chẳng ngờ cái người trong cuộc này lại phá hỏng, Tôi rất bất bình đây! Mẹ nó bà đây còn chưa kiếm đủ mà đã đá đi rồi! Con bà nó!
Thì ra là khó chịu cái này. Thái Đường Yến vẫn không lên tiếng thì hơn.
Nhưng cậu yên tâm, bà đây có cách trị được hắn!
Tôi không có gì yên tâm hay không yên tâm cả. Ngoài miệng Thái Đường Yến lại đáp: Ừ.
Đừng có nói mình, nghiêm túc đây, bây giờ cậu ở đâu thế? Thái Đường Yến ăn ngay nói thẳng, Tiền Đông Vi lè lưỡi ra như muốn ói, Không phải cậu đấy chứ, một tháng bao nhiêu tiền? Đủ ăn uống à? Rồi cô ôm tay Thái Đường Yến, thấp giọng chia sẻ bí mật, Bây giờ mình nhận việc riêng, cậu có muốn làm với mình không? Mình giới thiệu khách cho cậu, nghiêm túc đấy, một đêm thôi cũng đủ một tháng của cậu.
Khóe miệng Thái Đường Yến đau rút như bị kéo căng, Bây giờ mình rất tốt.
Cô cầm một đôi giày ở trên kệ lên, giống như dời đi sự chú ý của Tiền Đông Vi, không khéo lại cho cô ấy bia ngắm chính xác.
Tiền Đông Vi nói: Ví dụ như đôi giày này, cậu sẽ chỉ nhìn mà thôi.
Rốt cuộc Thái Đường Yến cũng giận ra mặt, nói: Mình đến đi dạo với cậu, không phải đến nghe trách mắng.
Tiền Đông Vi không ngờ cô lại nổi giận nên khựng lại, rồi chợt đổi thành gương mặt tươi cười, Được rồi, mình cũng không khuyên cậu nữa. Hôm nào cậu muốn kiếm thêm tiền thì cứ đến tìm mình, sẽ không bạc đãi cậu đâu.
Ăn trưa đơn giản rồi lại đi dạo một hồi, Tiền Đông Vi xách túi lớn túi nhỏ cảm tán, Quả nhiên mua sắm là thuốc chữa thương tốt nhất.
Thái Đường Yến vẫn ung dung như lúc đến, nghĩ tầm: Cậu vốn có đau đâu.
Tiền Đông Vi thân thiết nói: Yến Tử, bây giờ cậu ở đâu? Sao dọn nhà mà không gọi mình đến ngồi.
Nhắc đến chỗ ở, Thái Đường Yến cảnh giác, hệt như bị lộ tung tích chạy trốn, nói: Chỗ của mình... không tiện lắm.
Nè, có đàn ông hả?
Lúc này Thái Đường Yến mới nhớ đến Thường Minh, vội đáp: Không có chuyện đấy.
Vậy vì sao không được? Tiền Đông Vi hô to, Này, sợ mình đưa anh cậu đến à? Cậu còn không tin mình hả!
Thái Đường Yến vụng ăn nói, không nghĩ được cớ nào, chỉ đành ậm ừ đáp ngày khác.
Tiền Đông Vi cười gian, Được rồi, biết cậu có bí mật rồi.
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi ra về.
Thái Đường Yến đi xe buýt về khoảng nửa tiếng, Tiền Đông Vi nhận được điện thoại ở trên xe taxi, người kêu la như sấm, tiếng còn to hơn cả còi xe.
Mẹ nó mới được bao lâu hả mà anh cút đi đâu rồi hả! Đồ phế vật! Anh có làm được việc không đấy! Vất vả lắm tôi mới hẹn được nó ra ngoài một lần! Đi theo anh có mà nhịn đói à, mẹ nó đừng đến tìm tôi!
Thái Đường Yến về lại chỗ ở khoảng ba giờ, còn có thể nghỉ ngơi nửa tiếng rồi đi làm.
Thường Minh nghe tiếng cửa mở thì ngẩng đầu lên, vẫn là Thái Đường Yến chủ động cười.
Đi dạo phố không mua đồ gì à?
Thái Đường Yến vừa thay giày vừa đáp: Không có gì hay ho để mua cả.
Thường Minh lại khó hiểu hừ một tiếng, có lẽ Thái Đường Yến đoán được, lúc người này khinh thường sẽ như thế. Nhưng cô không có bụng dạ nào so đo với anh.
Thái Đường Yến vào phòng bếp rửa tay, phát hiện đồ ăn đã dọn trước khi ra cửa vẫn nằm nguyên trên đĩa, đứng thẳng người đầy ngạc nhiên: Thường tiên sinh, anh không ăn cơm à?
Người bên ngoài đáp: Ăn cơm rồi, không ăn đồ ăn.
... Anh làm sao, ăn được...
Thường Minh nói: Trộn xì dầu.
...
Thái Đường Yến nhìn vẫn còn thời gian, định xào thức ăn hâm nóng trong nồi.
Thường Minh đi tới cửa phòng bếp trong tiếng xào đồ ăn, làm như lơ đãng nhắc đến: Ra ngoài với ai thế, sao về nhanh vậy.
Cô đang bận xào đồ nên buột miệng nói: Đồng nghiệp cũ.
Là ai, tên gì? Tôi đã gặp chưa?
Trước kia gọi là Vivian, không biết anh đã gặp chưa.
Dáng dấp ra sao?
Thái Đường Yến miêu tả lại, Khá xinh xắn, mắt to, dáng người cũng tốt, lùn hơn tôi chút.
Quá trừu tượng, trang điểm cũng được như vậy. Có thể nghe tên không nhớ nổi, tên tiếng Anh không dễ nhớ bằng tên tiếng Trung.
Bỗng Thái Đường Yến nhớ lại, lúc Thường Minh tỉnh lại ở bệnh viện còn có thể nhớ cô, có lẽ là nhờ phúc của một mỹ nữ khác. Bàn tay đảo thức ăn chậm lại.
Thường Minh nói: Còn liên lạc với đồng nghiệp cũ không?
Thái Đường Yến không muốn chuyện trò lắm, Thỉnh thoảng thôi.
Bây giờ cô ấy làm gì?
Cuối cùng Thái Đường Yến cũng nhận thấy cuộc đối thoại có vẻ kỳ lạ, trước đây Thường Minh sẽ không thảo luận đề tài sâu như vậy. Ngày ngày bọn họ gặp mặt nhau gần một tháng, nhưng hiểu biết chỉ dừng lại ở những nơi thấy được trên người đối phương, còn về gia cảnh bạn bè thì không biết gì, thậm chí ngay đến tên đầy đủ của anh là gì Thái Đường Yến cũng không biết.
Cô nói dối, Không biết...
Không biết mà cô còn dám ra ngoài đi dạo với nàng ta?
... Thì, đi dạo chút chứ nhiêu.
Vẻ mặt Thường Minh đầy nghiêm túc, giống như ông chủ đối đãi với thuộc hạ phạm sai lầm, Thái Tiểu Đường, sau này cô phải đi học, bớt qua lại với loại người như thế đi, không có gì hay ho đâu.
Làm người đều có tính chống đối, cùng một đạo lý nếu mình hiểu thì chỉ cảm thấy ngộ ra, nhưng đợi khi người khác lên giọng dạy dỗ nói với bạn thì chẳng khác gì bị xem là đứa ngốc không biết gì. Đây là chuyện rất khó xử.
Loại người như thế? Thái Đường Yến hỏi ngược lại.
Trên mặt Thường Minh viết rõ cô biết loại người như thế.
Lần đầu tiên nói chuyện này, giễu cợt trắng trợn làm Thái Đường Yến như mọc gai trên lưng, nhãn mác này không khác gì nước mũi dính lên lưng cô, bẩn thíu nhơ nhớp... Giọng cô run run, không tự chủ siết chặt tay kia, Vậy phải làm thế nào bây giờ, tôi cũng là loại người đó, tôi cũng đi ra từ nơi đó.
Thường Minh há miệng, á khẩu không trả lời được.
Thái Đường Yến nói xong thì vội vã xào thức ăn, sượt qua vai anh cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Đổi người thuê khác rồi sao?
Tào Đạt ra ban công nhìn, ban công của đối phương treo mấy bộ đồ, có nam có nữ, treo gần chỗ anh nhất là một chiếc quần dài nam màu xám tro, anh chắc chắn đó là đàn ông, bởi vì gấu quần quá dài.
Dựa vào quần áo thì không thể đoán được là có đổi người hay không, chỉ có thể đoán là trong phòng có đàn ông cùng ở.
Nhưng cũng chưa chắc, Tào Đạt nghĩ, có cô gái độc thân vì đề phòng trộm cướp ban đêm mà sẽ treo mấy bộ đồ đàn ông ở bên ngoài.
Tào Đạt nghĩ vớ nghĩ vẩn quay vào phòng khách, bên kia vang lên tiếng khóa cửa. Anh đi ra nhìn qua mắt mèo, chỉ thấy bóng lưng của vị khách phòng đối diện, đúng là người kia không nhầm được.
Mỗi thứ in ba bản, sau đó đưa bản này cho anh ta phải không? Người nọ đang nói chuyện với người bên trong.
Từ giọng mà phán đoán thì hình như vẫn là cô bé đã gặp ở hộp đêm kia.
Tào Đạt muốn gọi là cô bé hơn, gương mặt ấy cùng ánh mắt ấy quá non nớt.
Tôi chỉ là... xác nhận lại thôi. Cô bé nói, không nghe thấy người bên trong đáp, đúng lúc cô quay mặt sang, Tào Đạt có thể thấy cô đang cười, cụ thể cười như thế nào thì không rõ, chỉ là từ gương mặt đó có thể cảm nhận được nụ cười.
Cô bé đi xuống lầu.
Tào Đạt châm một điếu thuốc đứng dựa vào ban công chờ, quả nhiên không lâu sau thấy cô xuất hiện ở bên dưới, đi thẳng đến một chiếc xe đang nháy đèn pha.
Đó là một chiếc Toyota Camry màu trắng, nếu không phải là đường nhìn nghiêng thì Tào Đạt không thấy rõ kiểu xe.
Cô bé gõ vào cửa xe, trò chuyện dăm ba câu rồi sau đó ngồi vào chỗ kế bên ghế lái.
Tào Đạt im lặng đến đếm mười, cược là xe sẽ lái đi.
Thế nhưng đếm đến một trăm thì xe mới rời khỏi, và cô bé ấy lại xuống xe.
Đúng là khó hiểu. Mới đầu td đoán người trong phòng là bạn của cô gái, bên dưới chắc là khách, dẫu sao đưa khách về nhà cũng không an toàn. Nghề của td làm anh hình thành thói quen quan sát người khác, lần này lại cảm thấy bản thân u ám.
Cô bé không đi lên ngay, cầm trong tay một xấp tài liệu đi ra cổng tiểu khu.
Cô rời khỏi tầm mắt, anh cũng mất hứng thú quay vào lại phòng.
Người Thái Đường Yến gặp là lão Viên, thuộc hạ của Thường Minh, không biết chức vụ là gì. Thường Minh chỉ dặn cô gọi lão Viên là được, đến khi gặp người thật mới phát hiện ra chính là người đã gặp qua một lần ở bệnh viện, thế là cô vẫn kính cẩn gọi một tiếng Viên tiên sinh.
Chào cô chào cô. Người đàn ông hơi mập nở nụ cười.
Thái Đường Yến giao tài liệu cho anh ta như Thường Minh đã dặn, lại lấy một xấp mới từ trong tay anh ta, cộng thêm một chiếc điện thoại cho Thường Minh.
Lão Viên kiểm tra từng thứ một, nói không có vấn đề gì lớn, cuối cùng quan tâm một câu, Cơ thể Thường tổng đã khá hơn chút nào chưa?
Lần đầu tiên Thái Đường Yến nghe thấy có người xưng hô với Thường Minh như vậy, cũng không là tổng gì, khó liên hệ nổi với người đàn ông bị đuổi ra khỏi chăn đầy thảm hại kia, đáp: Khá hơn nhiều rồi.
Đã phiền cô vất vả chăm sóc Thường tổng rồi.
Thái Đường Yến cười máy móc, ... Không có. Bắt đầu tò mò Thường Minh giới thiệu mình với anh ta thế nào.
Thái Đường Yến mua đồ ăn với những vật dụng hằng ngày về, lại đi in tài liệu cho Thường Minh, quay về chỉ thấy anh duỗi tay, nói: Điện thoại của cô, Tiền Đông Vi.
Đặt đồ xuống đưa tay nhận, Thái Đường Yến vừa sắp xếp vừa nói điện thoại.
Yến Tử à, bây giờ đang sung sướng ở đâu thế?
Thái Đường Yến xem nhẹ vẻ ngả ngớn trong giọng Tiền Đông Vi, Không ở đâu cả, lăn lộn kiếm miếng ăn thôi.
Mình ở một mình chán quá, đi dạo phố với mình đi.
Thái Đường Yến vốn định từ chối, nhưng Tiền Đông Vi như đoán trước được chiêu trò của cô, giọng đầy thương đau: Yến Tử à, cậu đi với mình đi, nói thật với cậu, mình thất tình buồn lắm.
Đã hát bài ca bi tình rồi, Thái Đường Yến mà từ chối nữa thì không hay lắm, huống hồ cô ấy còn từng giúp cô chửi lui Thái Giang Hào.
Nhưng chung quy vẫn có chút không yên tâm, Thái Đường Yến nói: Vi Vi, mình nhiều chuyện hỏi một câu, bây giờ Thái Giang Hào... có còn liên lạc với cậu không?
Anh ta ấy à, không có. Bọn mình không làm chung chỗ nữa, anh ta còn đến tìm mình làm gì. Tiền Đông Vi nói, Có điều gần đây mình gặp một người quen cũ, cậu đoán xem là ai?
Thái Đường Yến không thể không nể mặt hỏi là ai, Tiền Đông Vi vui vẻ, đáp: A Thần, là Trữ Hướng Thần đứng quầy rượu ấy, là người thích thầm cậu đấy, nhớ không?
Nhắc đến anh ta làm gì. Thái Đường Yến lẩm bẩm, chỉ nói gặp mặt trò chuyện, hẹn thời gian địa điểm rồi cúp máy.
Căn phòng này chỉ lớn chừng bàn tay, Thái Đường Yến không có ý trốn Thường Minh nên đã bị đối phương nghe vào bảy tám phần.
Thường Minh hỏi: Phải ra ngoài à?
Lúc này Thái Đường Yến mới nhớ đến ở đây còn có một người không thể nào tự lo liệu hoàn toàn được.
Trưa nay hẹn người. Cô gật đầu nói, Thường tiên sinh, tôi dọn đồ ăn trước cho anh nhé, được không?
Thường Minh rất sảng khoái, Được.
Sợ Tiền Đông Vi lại phê bình mình, Thái Đường Yến chọn một bộ khá đoan trang, còn cố ý trang điểm đậm.
Cô xách túi xách đi ra từ phòng ngủ, cảm giác ánh mắt người kia cũng bắn đến, ý không rõ ràng.
Nếu Thái Đường Yến hướng ngoại thì còn có thể giang hai tay ra đi một vòng, hỏi anh có đẹp không. Nhưng bây giờ cô siết quai túi xách chặt đến độ ướt đẫm mồ hôi, Thường tiên sinh... Tôi ra ngoài trước đã...
Thường Minh lại phát ra âm họng ư ử không phân biệt được, chỉ nói: Chú ý an toàn.
Thái Đường Yến đáp: Hơn ba giờ tôi về, còn phải đi làm nữa.
Rồi cô khóa cửa đi.
Xe đi vòng vo mấy hồi mới đến được trung tâm đã hẹn, Thái Đường Yến thấy Tiền Đông Vi ở cửa ra vào.
Cũng gần hai tháng không gặp nhau, Tiền Đông Vi đã đổi kiểu tóc khác, dáng người nhìn không có gì thay đổi lớn lắm, cũng không có vẻ đau buồn thất tình gì, ngược lại còn ôm chầm lấy cô, nhai kẹo cao su chóp chép, Yến Tử, nhớ cậu chết mất.
Phản ứng của Thái Đường Yến có hơi qua loa, hỏi: Cậu thật sự... thất tình sao?
Sao, cậu còn chưa tin à? Tiền Đông Vi giả vờ tức giận.
Không phải. Thái Đường Yến nói, Mình đâu có nghe cậu nhắc gì đến chuyện bạn trai, tưởng cậu không có...
Là vì cậu đâu có hỏi. Thái Đường Yến ấp a ấp úng, Tiền Đông Vi bèn nói thay cô ấy, Cậu muốn nói không ngờ gái đi bar mà cũng có bạn trai đúng không?
Bất kể Thái Đường Yến có lắc đầu hay không, cũng không thể không thừa nhận mình đã bị Tiền Đông Vi đoán trúng.
Tiền Đông Vi thờ ơ nhún vai, Gặp dịp thì chơi mà thôi, ai coi thật thì đó là đồ ngốc.
Khách à? Dè dặt hỏi.
Tiền Đông Vi suy tư, Ở trình độ nào đó thì cũng coi là vậy, người đầu tiên. Cô nàng cười đểu nháy mắt mấy cái, thậm chí Thái Đường Yến còn có thể nhìn thấy kẹo cao su trong miệng cô ấy.
Tiền Đông Vi kéo cô đi dạo trong trung tâm, xoay vòng vòng ở tiệm giày lầu một.
Thái Đường Yến nhìn dáng vẻ tâm tình không tệ của cô nàng, không hề có chút khó chịu nào như đã nói trong điện thoại. Cô có cảm giác như bị mắc lừa, cô đã chuẩn bị an ủi cô ấy nữa.
Có phải cảm thấy mình nên khóc tức tưởi thì mới giống thất tình không? Thái Đường Yến còn đang nghi hoặc, nhưng chẳng ngờ cái người trong cuộc này lại phá hỏng, Tôi rất bất bình đây! Mẹ nó bà đây còn chưa kiếm đủ mà đã đá đi rồi! Con bà nó!
Thì ra là khó chịu cái này. Thái Đường Yến vẫn không lên tiếng thì hơn.
Nhưng cậu yên tâm, bà đây có cách trị được hắn!
Tôi không có gì yên tâm hay không yên tâm cả. Ngoài miệng Thái Đường Yến lại đáp: Ừ.
Đừng có nói mình, nghiêm túc đây, bây giờ cậu ở đâu thế? Thái Đường Yến ăn ngay nói thẳng, Tiền Đông Vi lè lưỡi ra như muốn ói, Không phải cậu đấy chứ, một tháng bao nhiêu tiền? Đủ ăn uống à? Rồi cô ôm tay Thái Đường Yến, thấp giọng chia sẻ bí mật, Bây giờ mình nhận việc riêng, cậu có muốn làm với mình không? Mình giới thiệu khách cho cậu, nghiêm túc đấy, một đêm thôi cũng đủ một tháng của cậu.
Khóe miệng Thái Đường Yến đau rút như bị kéo căng, Bây giờ mình rất tốt.
Cô cầm một đôi giày ở trên kệ lên, giống như dời đi sự chú ý của Tiền Đông Vi, không khéo lại cho cô ấy bia ngắm chính xác.
Tiền Đông Vi nói: Ví dụ như đôi giày này, cậu sẽ chỉ nhìn mà thôi.
Rốt cuộc Thái Đường Yến cũng giận ra mặt, nói: Mình đến đi dạo với cậu, không phải đến nghe trách mắng.
Tiền Đông Vi không ngờ cô lại nổi giận nên khựng lại, rồi chợt đổi thành gương mặt tươi cười, Được rồi, mình cũng không khuyên cậu nữa. Hôm nào cậu muốn kiếm thêm tiền thì cứ đến tìm mình, sẽ không bạc đãi cậu đâu.
Ăn trưa đơn giản rồi lại đi dạo một hồi, Tiền Đông Vi xách túi lớn túi nhỏ cảm tán, Quả nhiên mua sắm là thuốc chữa thương tốt nhất.
Thái Đường Yến vẫn ung dung như lúc đến, nghĩ tầm: Cậu vốn có đau đâu.
Tiền Đông Vi thân thiết nói: Yến Tử, bây giờ cậu ở đâu? Sao dọn nhà mà không gọi mình đến ngồi.
Nhắc đến chỗ ở, Thái Đường Yến cảnh giác, hệt như bị lộ tung tích chạy trốn, nói: Chỗ của mình... không tiện lắm.
Nè, có đàn ông hả?
Lúc này Thái Đường Yến mới nhớ đến Thường Minh, vội đáp: Không có chuyện đấy.
Vậy vì sao không được? Tiền Đông Vi hô to, Này, sợ mình đưa anh cậu đến à? Cậu còn không tin mình hả!
Thái Đường Yến vụng ăn nói, không nghĩ được cớ nào, chỉ đành ậm ừ đáp ngày khác.
Tiền Đông Vi cười gian, Được rồi, biết cậu có bí mật rồi.
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi ra về.
Thái Đường Yến đi xe buýt về khoảng nửa tiếng, Tiền Đông Vi nhận được điện thoại ở trên xe taxi, người kêu la như sấm, tiếng còn to hơn cả còi xe.
Mẹ nó mới được bao lâu hả mà anh cút đi đâu rồi hả! Đồ phế vật! Anh có làm được việc không đấy! Vất vả lắm tôi mới hẹn được nó ra ngoài một lần! Đi theo anh có mà nhịn đói à, mẹ nó đừng đến tìm tôi!
Thái Đường Yến về lại chỗ ở khoảng ba giờ, còn có thể nghỉ ngơi nửa tiếng rồi đi làm.
Thường Minh nghe tiếng cửa mở thì ngẩng đầu lên, vẫn là Thái Đường Yến chủ động cười.
Đi dạo phố không mua đồ gì à?
Thái Đường Yến vừa thay giày vừa đáp: Không có gì hay ho để mua cả.
Thường Minh lại khó hiểu hừ một tiếng, có lẽ Thái Đường Yến đoán được, lúc người này khinh thường sẽ như thế. Nhưng cô không có bụng dạ nào so đo với anh.
Thái Đường Yến vào phòng bếp rửa tay, phát hiện đồ ăn đã dọn trước khi ra cửa vẫn nằm nguyên trên đĩa, đứng thẳng người đầy ngạc nhiên: Thường tiên sinh, anh không ăn cơm à?
Người bên ngoài đáp: Ăn cơm rồi, không ăn đồ ăn.
... Anh làm sao, ăn được...
Thường Minh nói: Trộn xì dầu.
...
Thái Đường Yến nhìn vẫn còn thời gian, định xào thức ăn hâm nóng trong nồi.
Thường Minh đi tới cửa phòng bếp trong tiếng xào đồ ăn, làm như lơ đãng nhắc đến: Ra ngoài với ai thế, sao về nhanh vậy.
Cô đang bận xào đồ nên buột miệng nói: Đồng nghiệp cũ.
Là ai, tên gì? Tôi đã gặp chưa?
Trước kia gọi là Vivian, không biết anh đã gặp chưa.
Dáng dấp ra sao?
Thái Đường Yến miêu tả lại, Khá xinh xắn, mắt to, dáng người cũng tốt, lùn hơn tôi chút.
Quá trừu tượng, trang điểm cũng được như vậy. Có thể nghe tên không nhớ nổi, tên tiếng Anh không dễ nhớ bằng tên tiếng Trung.
Bỗng Thái Đường Yến nhớ lại, lúc Thường Minh tỉnh lại ở bệnh viện còn có thể nhớ cô, có lẽ là nhờ phúc của một mỹ nữ khác. Bàn tay đảo thức ăn chậm lại.
Thường Minh nói: Còn liên lạc với đồng nghiệp cũ không?
Thái Đường Yến không muốn chuyện trò lắm, Thỉnh thoảng thôi.
Bây giờ cô ấy làm gì?
Cuối cùng Thái Đường Yến cũng nhận thấy cuộc đối thoại có vẻ kỳ lạ, trước đây Thường Minh sẽ không thảo luận đề tài sâu như vậy. Ngày ngày bọn họ gặp mặt nhau gần một tháng, nhưng hiểu biết chỉ dừng lại ở những nơi thấy được trên người đối phương, còn về gia cảnh bạn bè thì không biết gì, thậm chí ngay đến tên đầy đủ của anh là gì Thái Đường Yến cũng không biết.
Cô nói dối, Không biết...
Không biết mà cô còn dám ra ngoài đi dạo với nàng ta?
... Thì, đi dạo chút chứ nhiêu.
Vẻ mặt Thường Minh đầy nghiêm túc, giống như ông chủ đối đãi với thuộc hạ phạm sai lầm, Thái Tiểu Đường, sau này cô phải đi học, bớt qua lại với loại người như thế đi, không có gì hay ho đâu.
Làm người đều có tính chống đối, cùng một đạo lý nếu mình hiểu thì chỉ cảm thấy ngộ ra, nhưng đợi khi người khác lên giọng dạy dỗ nói với bạn thì chẳng khác gì bị xem là đứa ngốc không biết gì. Đây là chuyện rất khó xử.
Loại người như thế? Thái Đường Yến hỏi ngược lại.
Trên mặt Thường Minh viết rõ cô biết loại người như thế.
Lần đầu tiên nói chuyện này, giễu cợt trắng trợn làm Thái Đường Yến như mọc gai trên lưng, nhãn mác này không khác gì nước mũi dính lên lưng cô, bẩn thíu nhơ nhớp... Giọng cô run run, không tự chủ siết chặt tay kia, Vậy phải làm thế nào bây giờ, tôi cũng là loại người đó, tôi cũng đi ra từ nơi đó.
Thường Minh há miệng, á khẩu không trả lời được.
Thái Đường Yến nói xong thì vội vã xào thức ăn, sượt qua vai anh cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook