Ẩm Thủy Tư Nguyên
-
Chương 3
"Tiểu Hòa, mau đến xem, hoàng nhi rất thích bộ lễ phục này." Vũ Văn Tư Nguyên nằm trên giường, trên người là bộ lễ phục áo đen quần vàng trang trọng, bên trong là trung y bằng lụa trắng, tay cầm ngọc bội bằng ngọc thạch chơi đùa.
Vũ Văn Liên rút ngọc bội từ bàn tay non nớt của Tư Nguyên, xong lại đem ngọc bội nhử nhử trước mặt Tư Nguyên, lúc nàng gần bắt được lại nhanh chóng giật mất, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, vui vẻ hứng thú. Tư Nguyên liếc mắt , cha xấu xa, con sẽ mắc lừa cho người chơi sao, chẳng qua là vì giúp người vui vẻ thôi, chưa xong với con đâu. Nàng quay đầu đi không để ý tới y, chơi với ngón tay một mình, đồ chơi này người không giật mất của con được đâu. =]]]]
Vũ Văn Liên thấy Tư Nguyên giận dỗi quay đầu không chơi với y nữa, sờ sờ khuôn mặt trắng nõn mịn màng như dương chi bạch ngọc, không nhịn được lại hôn mấy cái, cười khúc khích.
*Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.
"Điện hạ! Hoàng thượng đã đưa ngự giá tới, người mau chuẩn bị, giờ lành sắp đến rồi!" Tiểu Hòa sốt ruột nhìn hai vị điện hạ đang vui đùa, chưa có ý dừng lại, đành phải tiến lên ngắt đứt.
"Nhanh vậy sao?" Vũ Văn Liên vội vàng vuốt vuốt nếp nhăn trên áo, mang theo mạng che mặt, ôm Vũ Văn Tư Nguyên lên ngự giá đi tới điện Bảo Hòa. Vũ Văn Tư Nguyên được phụ quân dâng hai tay lên ghế rồng, bò lên đùi hoàng nãi nãi, nhìn xuống dưới đài cao, từng hàng nữ quan rũ mắt đứng nghiêm, lại nhìn về phụ quân che khăn lụa đứng một bên, lần đầu tiên ý thức sâu sắc rằng nàng đang sống trong thế giới nữ tôn. Vũ Văn Tư Nguyên dùng sức vươn cổ, muốn nhìn rõ vị nữ quan vừa lập công lớn ngoài biên ải, khải hoàn hồi triều, vinh sủng vững vàng. Nàng muốn biết Cổ Đại tướng quân dũng mãnh cỡ nào, mà thật ra, nàng muốn xem nhất là vết sẹo hình chữ thập trên má nàng ấy cơ, nghe nói là lưu lại do cuộc chiến tranh này, quá là đẹp trai! Nhưng làm sao mà tìm được giữa đám người này bây giờ? Chưa tìm được người, lễ nhạc đã tấu vang, quan viên dưới đài đã quỳ xuống hành lễ, sau đó là tiếng người hô: “Lễ đã hoàn thành”. Nàng đã trở thành hoàng thái nữ nhỏ tuổi nhất Đại Lẫm. Một chức vị đầy trách nhiệm. Nàng không còn là Tiêu Hiểu, mà là Vũ Văn Tư Nguyên của Đại Lẫm, từ hôm nay trở đi, số phận nàng cùng Đại Lẫm sẽ buộc chung một mối, thân phận này sẽ gắn bó xuyên suốt cuộc đời nàng, đến khi nàng tử vong lần nữa…
Về đến Ninh cung, Vũ Văn Tư Nguyên buồn bực bò trên thảm dày mềm, hướng về phía nam tử đứng bên cửa. Từ khi nàng biết bò, phụ quân đã cho cung nhân lót thảm mềm khắp cung. Tự nàng không thể dễ dàng tìm ăn tử châu, nhất định phải leo đến chỗ phụ thân mới được! Mặc dù bây giờ nàng cũng có thể tiếp thu các thức ăn khác, nhưng vẫn thích ăn hạt tử châu nhất. Trên gương mặt rạng rỡ của phụ quân hiện ra một nụ cười vô lại, từ tay người xuất hiện mấy hạt tử châu, người chầm chậm đem hạt tử châu đến bên mép, rồi nhai nhai như là đang trút giận, lần này người lại dụ dỗ nàng bò tận hai mươi thước, nàng mới gần sáu tháng tuổi thôi đó! Nàng giận dỗi ngồi phịch xuống thảm, không khỏi oán hận.
Vũ Văn Liên ôm con gái ngồi dưới đất, hôn chụt một cái vào khuôn mặt đỏ bừng vì vận động của nàng, xoa xoa tay chân nhỏ nhắn đang mệt mỏi. Hoàng nhi càng ngày càng có khí lực. Vũ Văn Liên thả Tư Nguyên lại thảm, đứng dậy rửa tay, đốt lư hương, sai người dọn đàn lên án. Y ngồi đàng hoàng trước án, Tư Nguyên cũng bò đến bên cạnh phụ quân, nắm nắm vạt áo y, tò mò nhìn. Vũ Văn Liên như thường lệ gảy trước một khúc nhạc, rồi đem điển cố, đặc điểm khúc đàn giảng cho Tư Nguyên nghe. Y không cho rằng hoàng thái nữ như nàng cần thông thạo những thứ tạp cầm tiểu kỹ này, nhưng thân là hoàng tộc, hẳn cần biết bình phẩm tiếng đàn. Y đưa hai tay lên đàn, ngưng thần tĩnh khí, sau đó dùng những ngón tay thon dài lướt qua dây đàn.
Vũ Văn Tư Nguyên trèo lên đùi phụ quân, tìm một tư thế thoải mái, đây là lần thứ hai nàng nghe phụ quân gảy khúc “Ngư tiều vấn đáp”, nàng nhìn phụ quân nhàn nhã uốn, vuốt, móc, nhấn, tiếng đàn trong suốt tản vào cung thất trùng điệp… Bây giờ nàng đã có thể nghe hiểu một chút. Tư Nguyên cười cười, phụ quân thật là kiên nhẫn, ngày nào cũng đàn nửa giờ cho nàng nghe, sau đó sẽ giảng thi thơ một giờ. Trở về làm trẻ sơ sinh một lần nữa, nàng mới cảm nhận được cái gì gọi là đích thân dạy dỗ. Nàng cũng không ngờ bản thân đã nghe quen mấy cổ khúc vô vị này, có lẽ là do chính phụ quân tấu nhạc, nên nàng mới trầm lòng xuống nghe, dần dần cũng có thể theo những giảng giải của phụ quân mà hiểu một chút. Miễn cưỡng thì nàng cũng không còn là người ngoại đạo nữa rồi.
*Ngư tiều vấn đáp (渔樵问答): là một bài cổ cầm của người Hán, một trong mười bài cổ khúc của Trung quốc [nghe luôn cho nó trọn bộ =]]
Vũ Văn Tư Nguyên chống cằm, ngồi trong lòng phụ quân, gần đây tiếng đàn của phụ quân hình như càng ngày càng ưu sầu, trong lòng như có điều gì phiền muộn. Nàng vươn ra bàn tay nhỏ bé, "Oong. . . ", tiếng tạp âm đánh gãy quãng nhạc... Tư Nguyên nghe ra một tiếng thở dài rất nhẹ, phụ quân ôm lấy Tư Nguyên, đặt vào trong nôi, lại bắt đầu dùng chu bút phê duyện một chồng dày tấu chương, thỉnh thoảng còn vươn tay vỗ vỗ lưng nàng. Tư Nguyên siết chặt bàn tay nhỏ, khi nào nàng mới có thể giúp phụ quân chia sẻ gánh nặng chứ ? Nàng bò dậy, nàng khăng khăng đòi phụ quân đưa “Lẫm sử” vào trong nôi, mở cuốn sách ra, chữ phồn thể ngập mặt khiến nàng chỉ có thể vừa nhìn vừa đoán, nàng phải hiểu về thế giới này, Lẫm quốc này nhanh nhất có thể.
Editor:TyTMia
“Tộc nhân lấy Vũ Văn thị hiến tế, đưa vào Lẫm Uyên, sau năm tháng, không tiêu tán mà hoài thai, tộc nhân kinh ngạc. Đáp rằng: Lẫm Uyên tử vậy. Lập tức cung dưỡng. Sáu tháng sau, mây có ngũ sắc, nhạc trời tấu vang, chuông ngân khoáng đạt, thái tổ ra đời. Ăn lấy thường vật, nôn mửa cự tuyệt, sau lấy Lẫm tử anh, Lẫm được oánh châu nuôi lớn, thực hoan hỉ.” – Lẫm sử, Thái tổ bản kỳ.
Vũ Văn Tư Nguyên cười thích thú, ở Trung Quốc cổ đại, mỗi một hoàng đế khai quốc hay thánh hiền đều có sử sách ghi lại, không ngờ thế giới này cũng vậy. Lịch sử hai thế giới lại ngẫu nhiên trùng hợp. Lẽ nào lịch sử tất nhiên phải như vậy sao.
Từ hành lang âm u truyền ra tiếng ken két, cửa đá mở ra, một công tử áo xanh đội nón rộng vành bước vào, trong ngực ôm một bé gái thanh tú như ngọc, chậm rãi đi tới. Tư Nguyên ôm dạ minh châu rúc trong lòng phụ quân. Dạ minh châu ở thế giới này rất đặc biệt, có thể sáng rất lâu, màu xanh phát ra không yếu ớt tối tăm, mà hơi giống ánh sáng đèn điện. Lần đầu phụ quân cho nàng, nàng chơi rất lâu, yêu thích không buông tay. Dạ minh châu lớn như vậy, hoàng gia tìm kiếm đã nghìn năm nay, cũng chỉ tìm được hơn mười viên. Nhớ trong sách ở kiếp trước, tiên nhân thường lấy dạ minh châu tặng người khác, nàng không khỏi thở dài, thần tiên cùng người phàm đúng là đãi ngộ khác biệt.
"Bé cưng, đem dạ minh châu nâng cao lên nào." Vũ Văn Tư Nguyên nghe lời nâng caoo dạ minh châu, a~, coi dạ minh châu như tạ mà nâng sao! (ÓoÒ) Phụ quân nhấn bên phải, xoay bên trái mấy cái trên tường đá, vách tường rào rào mở ra, Tư Nguyên đã quen với mấy điều kỳ dị rồi.
Qua khỏi bức tường là một gian phòng hết sức mộc mạc, còn mơ hồ nghe tiếng rao đậu hũ phía bên ngoài. Phụ quân ôm nàng bước qua cánh cửa gỗ vào nội đường, sớm đã có người chờ ở bên trong. Nhìn qua, nữ tử kia da màu mật ong, mắt to mày rậm, khoảng ba mươi tuổi, hành động mạnh mẽ uy phong. Ơ… chờ chút, trên gò má trái có vết sẹo hình chữ thập, sao quen quá vậy!
"Mang Xung lần này từ biên quan về đã quen chưa? Vết thương trên người ngươi ra sao rồi?" Vũ Văn Liên ngồi vào vị trí chủ vị, hỏi.
"Tạ chủ nhân quan tâm, cũng không phải là trọng thương gì, thần thô lỗ sớm đã quen rồi." Mặc dù nàng ta đã hạ thấp giọng, nhưng âm thanh từ lồng ngực phát ra vẫn khiến người ta run sợ, Vũ Văn Tư Nguyên đổ mồ hôi, quả là uy mãnh tướng quân. Nếu như nàng ta dùng toàn lực quát một tiếng, không biết so với tiếng gầm của Trương Phi ở cầu Trường Bản là ai đáng sợ hơn?
*Chính là sự kiện trong Tam Quốc diễn nghĩa: Trương Phi một mình chặn đứng hơn 50 vạn quân Tào Tháo ở cầu Trường Bản.
Vũ Văn Liên lấy từ trong tay áo ra một bình ngọc đưa cho Mang Xung, như cười như không nhìn nàng ta, "Cốc Vũ chế chút thuốc , ta liền mang đến cho ngươi, ngã xuống mang sẹo sẽ có người đau lòng."
Nữ tử kia thật thà cười hắc hắc, nhận lấy bình ngọc cẩn thận bỏ vào trong ngực, làn da màu mật ong không giấu được gò má đỏ ửng. Cặp mắt đào hoa như lưu ly của Tư Nguyên xoay tít hai vòng, có gian tình! Nàng cười kha kha gian xảo.
Vũ Văn Liên lại hỏi, "Chuyện kia làm tới đâu rồi?"
Mang Xung vội vàng lấy từ tay áo ra một xấp giấy dày, "Hạnh bất nhục mệnh, đây là danh sách những thế lực trong quân đội của Phạm gia, thần còn tra được danh sách các thương hộ liên quan mật thiết với cô ta, nhưng chưa đầy đủ."
*Hạnh bất nhục mệnh: Xuất xứ từ Luận ngữ: “Sử vu tứ phương, bất nhục quân mệnh”, ý là đã hoàn thành công việc, không phụ lòng chủ nhân.
Vũ Văn Liên gật đầu, "Làm rất tốt, vất vả cho ngươi rồi."
Mang Xung gãi đầu, "Chủ nhân, đây có là gì, những thứ này đều là việc chúng thần nên làm thôi."
Vũ Văn Liên không nói gì nữa, chỉ cẩn thận đọc thuộc những cái tên trong danh sách kia rồi nhanh chóng đốt đi.
Vũ Văn Liên rút ngọc bội từ bàn tay non nớt của Tư Nguyên, xong lại đem ngọc bội nhử nhử trước mặt Tư Nguyên, lúc nàng gần bắt được lại nhanh chóng giật mất, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, vui vẻ hứng thú. Tư Nguyên liếc mắt , cha xấu xa, con sẽ mắc lừa cho người chơi sao, chẳng qua là vì giúp người vui vẻ thôi, chưa xong với con đâu. Nàng quay đầu đi không để ý tới y, chơi với ngón tay một mình, đồ chơi này người không giật mất của con được đâu. =]]]]
Vũ Văn Liên thấy Tư Nguyên giận dỗi quay đầu không chơi với y nữa, sờ sờ khuôn mặt trắng nõn mịn màng như dương chi bạch ngọc, không nhịn được lại hôn mấy cái, cười khúc khích.
*Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.
"Điện hạ! Hoàng thượng đã đưa ngự giá tới, người mau chuẩn bị, giờ lành sắp đến rồi!" Tiểu Hòa sốt ruột nhìn hai vị điện hạ đang vui đùa, chưa có ý dừng lại, đành phải tiến lên ngắt đứt.
"Nhanh vậy sao?" Vũ Văn Liên vội vàng vuốt vuốt nếp nhăn trên áo, mang theo mạng che mặt, ôm Vũ Văn Tư Nguyên lên ngự giá đi tới điện Bảo Hòa. Vũ Văn Tư Nguyên được phụ quân dâng hai tay lên ghế rồng, bò lên đùi hoàng nãi nãi, nhìn xuống dưới đài cao, từng hàng nữ quan rũ mắt đứng nghiêm, lại nhìn về phụ quân che khăn lụa đứng một bên, lần đầu tiên ý thức sâu sắc rằng nàng đang sống trong thế giới nữ tôn. Vũ Văn Tư Nguyên dùng sức vươn cổ, muốn nhìn rõ vị nữ quan vừa lập công lớn ngoài biên ải, khải hoàn hồi triều, vinh sủng vững vàng. Nàng muốn biết Cổ Đại tướng quân dũng mãnh cỡ nào, mà thật ra, nàng muốn xem nhất là vết sẹo hình chữ thập trên má nàng ấy cơ, nghe nói là lưu lại do cuộc chiến tranh này, quá là đẹp trai! Nhưng làm sao mà tìm được giữa đám người này bây giờ? Chưa tìm được người, lễ nhạc đã tấu vang, quan viên dưới đài đã quỳ xuống hành lễ, sau đó là tiếng người hô: “Lễ đã hoàn thành”. Nàng đã trở thành hoàng thái nữ nhỏ tuổi nhất Đại Lẫm. Một chức vị đầy trách nhiệm. Nàng không còn là Tiêu Hiểu, mà là Vũ Văn Tư Nguyên của Đại Lẫm, từ hôm nay trở đi, số phận nàng cùng Đại Lẫm sẽ buộc chung một mối, thân phận này sẽ gắn bó xuyên suốt cuộc đời nàng, đến khi nàng tử vong lần nữa…
***
Về đến Ninh cung, Vũ Văn Tư Nguyên buồn bực bò trên thảm dày mềm, hướng về phía nam tử đứng bên cửa. Từ khi nàng biết bò, phụ quân đã cho cung nhân lót thảm mềm khắp cung. Tự nàng không thể dễ dàng tìm ăn tử châu, nhất định phải leo đến chỗ phụ thân mới được! Mặc dù bây giờ nàng cũng có thể tiếp thu các thức ăn khác, nhưng vẫn thích ăn hạt tử châu nhất. Trên gương mặt rạng rỡ của phụ quân hiện ra một nụ cười vô lại, từ tay người xuất hiện mấy hạt tử châu, người chầm chậm đem hạt tử châu đến bên mép, rồi nhai nhai như là đang trút giận, lần này người lại dụ dỗ nàng bò tận hai mươi thước, nàng mới gần sáu tháng tuổi thôi đó! Nàng giận dỗi ngồi phịch xuống thảm, không khỏi oán hận.
Vũ Văn Liên ôm con gái ngồi dưới đất, hôn chụt một cái vào khuôn mặt đỏ bừng vì vận động của nàng, xoa xoa tay chân nhỏ nhắn đang mệt mỏi. Hoàng nhi càng ngày càng có khí lực. Vũ Văn Liên thả Tư Nguyên lại thảm, đứng dậy rửa tay, đốt lư hương, sai người dọn đàn lên án. Y ngồi đàng hoàng trước án, Tư Nguyên cũng bò đến bên cạnh phụ quân, nắm nắm vạt áo y, tò mò nhìn. Vũ Văn Liên như thường lệ gảy trước một khúc nhạc, rồi đem điển cố, đặc điểm khúc đàn giảng cho Tư Nguyên nghe. Y không cho rằng hoàng thái nữ như nàng cần thông thạo những thứ tạp cầm tiểu kỹ này, nhưng thân là hoàng tộc, hẳn cần biết bình phẩm tiếng đàn. Y đưa hai tay lên đàn, ngưng thần tĩnh khí, sau đó dùng những ngón tay thon dài lướt qua dây đàn.
Vũ Văn Tư Nguyên trèo lên đùi phụ quân, tìm một tư thế thoải mái, đây là lần thứ hai nàng nghe phụ quân gảy khúc “Ngư tiều vấn đáp”, nàng nhìn phụ quân nhàn nhã uốn, vuốt, móc, nhấn, tiếng đàn trong suốt tản vào cung thất trùng điệp… Bây giờ nàng đã có thể nghe hiểu một chút. Tư Nguyên cười cười, phụ quân thật là kiên nhẫn, ngày nào cũng đàn nửa giờ cho nàng nghe, sau đó sẽ giảng thi thơ một giờ. Trở về làm trẻ sơ sinh một lần nữa, nàng mới cảm nhận được cái gì gọi là đích thân dạy dỗ. Nàng cũng không ngờ bản thân đã nghe quen mấy cổ khúc vô vị này, có lẽ là do chính phụ quân tấu nhạc, nên nàng mới trầm lòng xuống nghe, dần dần cũng có thể theo những giảng giải của phụ quân mà hiểu một chút. Miễn cưỡng thì nàng cũng không còn là người ngoại đạo nữa rồi.
*Ngư tiều vấn đáp (渔樵问答): là một bài cổ cầm của người Hán, một trong mười bài cổ khúc của Trung quốc [nghe luôn cho nó trọn bộ =]]
Vũ Văn Tư Nguyên chống cằm, ngồi trong lòng phụ quân, gần đây tiếng đàn của phụ quân hình như càng ngày càng ưu sầu, trong lòng như có điều gì phiền muộn. Nàng vươn ra bàn tay nhỏ bé, "Oong. . . ", tiếng tạp âm đánh gãy quãng nhạc... Tư Nguyên nghe ra một tiếng thở dài rất nhẹ, phụ quân ôm lấy Tư Nguyên, đặt vào trong nôi, lại bắt đầu dùng chu bút phê duyện một chồng dày tấu chương, thỉnh thoảng còn vươn tay vỗ vỗ lưng nàng. Tư Nguyên siết chặt bàn tay nhỏ, khi nào nàng mới có thể giúp phụ quân chia sẻ gánh nặng chứ ? Nàng bò dậy, nàng khăng khăng đòi phụ quân đưa “Lẫm sử” vào trong nôi, mở cuốn sách ra, chữ phồn thể ngập mặt khiến nàng chỉ có thể vừa nhìn vừa đoán, nàng phải hiểu về thế giới này, Lẫm quốc này nhanh nhất có thể.
Editor:TyTMia
“Tộc nhân lấy Vũ Văn thị hiến tế, đưa vào Lẫm Uyên, sau năm tháng, không tiêu tán mà hoài thai, tộc nhân kinh ngạc. Đáp rằng: Lẫm Uyên tử vậy. Lập tức cung dưỡng. Sáu tháng sau, mây có ngũ sắc, nhạc trời tấu vang, chuông ngân khoáng đạt, thái tổ ra đời. Ăn lấy thường vật, nôn mửa cự tuyệt, sau lấy Lẫm tử anh, Lẫm được oánh châu nuôi lớn, thực hoan hỉ.” – Lẫm sử, Thái tổ bản kỳ.
Vũ Văn Tư Nguyên cười thích thú, ở Trung Quốc cổ đại, mỗi một hoàng đế khai quốc hay thánh hiền đều có sử sách ghi lại, không ngờ thế giới này cũng vậy. Lịch sử hai thế giới lại ngẫu nhiên trùng hợp. Lẽ nào lịch sử tất nhiên phải như vậy sao.
***
Từ hành lang âm u truyền ra tiếng ken két, cửa đá mở ra, một công tử áo xanh đội nón rộng vành bước vào, trong ngực ôm một bé gái thanh tú như ngọc, chậm rãi đi tới. Tư Nguyên ôm dạ minh châu rúc trong lòng phụ quân. Dạ minh châu ở thế giới này rất đặc biệt, có thể sáng rất lâu, màu xanh phát ra không yếu ớt tối tăm, mà hơi giống ánh sáng đèn điện. Lần đầu phụ quân cho nàng, nàng chơi rất lâu, yêu thích không buông tay. Dạ minh châu lớn như vậy, hoàng gia tìm kiếm đã nghìn năm nay, cũng chỉ tìm được hơn mười viên. Nhớ trong sách ở kiếp trước, tiên nhân thường lấy dạ minh châu tặng người khác, nàng không khỏi thở dài, thần tiên cùng người phàm đúng là đãi ngộ khác biệt.
"Bé cưng, đem dạ minh châu nâng cao lên nào." Vũ Văn Tư Nguyên nghe lời nâng caoo dạ minh châu, a~, coi dạ minh châu như tạ mà nâng sao! (ÓoÒ) Phụ quân nhấn bên phải, xoay bên trái mấy cái trên tường đá, vách tường rào rào mở ra, Tư Nguyên đã quen với mấy điều kỳ dị rồi.
Qua khỏi bức tường là một gian phòng hết sức mộc mạc, còn mơ hồ nghe tiếng rao đậu hũ phía bên ngoài. Phụ quân ôm nàng bước qua cánh cửa gỗ vào nội đường, sớm đã có người chờ ở bên trong. Nhìn qua, nữ tử kia da màu mật ong, mắt to mày rậm, khoảng ba mươi tuổi, hành động mạnh mẽ uy phong. Ơ… chờ chút, trên gò má trái có vết sẹo hình chữ thập, sao quen quá vậy!
"Mang Xung lần này từ biên quan về đã quen chưa? Vết thương trên người ngươi ra sao rồi?" Vũ Văn Liên ngồi vào vị trí chủ vị, hỏi.
"Tạ chủ nhân quan tâm, cũng không phải là trọng thương gì, thần thô lỗ sớm đã quen rồi." Mặc dù nàng ta đã hạ thấp giọng, nhưng âm thanh từ lồng ngực phát ra vẫn khiến người ta run sợ, Vũ Văn Tư Nguyên đổ mồ hôi, quả là uy mãnh tướng quân. Nếu như nàng ta dùng toàn lực quát một tiếng, không biết so với tiếng gầm của Trương Phi ở cầu Trường Bản là ai đáng sợ hơn?
*Chính là sự kiện trong Tam Quốc diễn nghĩa: Trương Phi một mình chặn đứng hơn 50 vạn quân Tào Tháo ở cầu Trường Bản.
Vũ Văn Liên lấy từ trong tay áo ra một bình ngọc đưa cho Mang Xung, như cười như không nhìn nàng ta, "Cốc Vũ chế chút thuốc , ta liền mang đến cho ngươi, ngã xuống mang sẹo sẽ có người đau lòng."
Nữ tử kia thật thà cười hắc hắc, nhận lấy bình ngọc cẩn thận bỏ vào trong ngực, làn da màu mật ong không giấu được gò má đỏ ửng. Cặp mắt đào hoa như lưu ly của Tư Nguyên xoay tít hai vòng, có gian tình! Nàng cười kha kha gian xảo.
Vũ Văn Liên lại hỏi, "Chuyện kia làm tới đâu rồi?"
Mang Xung vội vàng lấy từ tay áo ra một xấp giấy dày, "Hạnh bất nhục mệnh, đây là danh sách những thế lực trong quân đội của Phạm gia, thần còn tra được danh sách các thương hộ liên quan mật thiết với cô ta, nhưng chưa đầy đủ."
*Hạnh bất nhục mệnh: Xuất xứ từ Luận ngữ: “Sử vu tứ phương, bất nhục quân mệnh”, ý là đã hoàn thành công việc, không phụ lòng chủ nhân.
Vũ Văn Liên gật đầu, "Làm rất tốt, vất vả cho ngươi rồi."
Mang Xung gãi đầu, "Chủ nhân, đây có là gì, những thứ này đều là việc chúng thần nên làm thôi."
Vũ Văn Liên không nói gì nữa, chỉ cẩn thận đọc thuộc những cái tên trong danh sách kia rồi nhanh chóng đốt đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook