Anh thật sự không sao. Từ Gia Diên cười với cô, nắm lấy cánh tay kéo cô lui ra sau, lúc này mới quay sang Hoàng Giai Ngâm, Cô Hoàng, biết trong sân nhà mình có nuôi chó dữ, không phải nên tìm người đưa chó đi khi có khách đến sao?

Anh à, chuyện này không liên quan gì đến chị Giai Ngâm đâu. Lộ Miểu nhanh chóng giải thích, Là tự em vào. Em tưởng mình có thể thuần phục được con chó này...

Những câu sau nhỏ dần dưới ánh mắt từ từ sắc bén của Từ Gia Diên, rồi biến thành ba chữ em xin lỗi.

Lúc này Ngô Man Man cũng đã đi vào, áy náy nói: Tổng giám đốc Từ, anh đừng trách Lộ Miểu, là do tôi cả. Trước đó có nghe Miểu Miểu nói em ấy có thiên phú trong việc thuần phục động vật, tôi nhất thời cảm thấy mới lạ, muốn nhìn xem rốt cuộc thiên phú là thế nào, nên mới nói đùa để Miểu Miểu sang đây thử xem sao.

Lộ Miểu cũng cúi đầu đón lời: Anh à... Trước kia anh cũng thấy rồi mà, em khá thân với lũ chó mèo mà, em chưa tiếp xúc với chó ngao Tây Tạng lần nào, nên tò mò muốn thử.

Nói xong, ngẩng đầu nhìn Hoàng Giai Ngâm đầy lúng túng: Chị Giai Ngâm, thật không phải với chị rồi, đã gây phiền phức cho chị.

Hoàng Giai Ngâm cười: Khách khí với chị làm gì, là sơ suất của chị mà. Chó ngao Tây Tạng vốn không dễ nuôi, chị cũng phải mất thời gian dài mới thuần hóa được chúng, em lần đầu tiên đến đây, đâu có thể khiến chúng nghe lời ngay được.

Rồi nhìn sang Từ Gia Diên: Tổng giám đốc Từ, vết thương sau lưng anh không sao chứ? Hay đến bệnh viện xem xét trước được không?

Từ Gia Diên gật đầu: Được.

Nắm lấy cánh tay Lộ Miểu: Em cũng đến bệnh viện xem sao, tiêm vắc xin phòng chó dại.

Lộ Miểu ừ một tiếng, vì sự xuất hiện bất thình lình của Từ Gia Diên, kế hoạch của cô không thể không bị gián đoạn.

Cô chỉ mới đi được một phần ba căn nhà này, chỉ gặp một con chó ngao Tây Tạng, nhìn qua trước mắt có thể thấy căn phòng gần nhất là căn nhà bằng nằm độc lập cách khoảng mười mét bên tay trái, bài trí tương tự phòng trà kiểu Nhật, vừa nãy là Từ Gia Diên đi lao ra từ căn phòng này.

Nơi cửa có hai người đang đứng, một người hơn ba mươi tuổi, vóc dáng trên dưới một mét tám, mặt gầy gò lạnh lùng, im lặng đứng chếch phía sau ông cụ hơn sáu mươi tuổi.

Ông cụ cao mập, đỉnh đầu trọc một vòng, trên sống mũi là kính mắt viền vàng, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, cho dù còn cách một cự li ngắn, Lộ Miểu vẫn có thể cảm nhận được sự áp bách trong ánh mắt ông ta.

Lộ Miểu đoán có lẽ ông ta chính là Hoàng Thường, bố của Hoàng Giai Ngâm.

Ông ta đang nhìn cô, ánh mắt sắc lẹm.

Lộ Miểu rụt người về bên cạnh Từ Gia Diên, nhìn vào như không quen với loại chuyện thế này.

Từ Gia Diên bảo vệ cô, ngẩng đầu tạm biệt ông ta: Quản trị Hoàng, có thể tôi phải đi bệnh viện một chuyện đã, hôm nào lại tới thăm ông.

Hoàng Giai Ngâm cũng nhìn sang ông ta: Bố à, khách đến nhà lúc nào sao bố không nói với con một tiếng, bố xem suýt nữa A Bảo làm người ta bị thương rồi này, để con đưa tổng giám đốc Từ đến bệnh viện nhé?

Trên gương mặt nghiêm túc của Hoàng Thường cũng đã có vẻ dịu đi, đi về phía này, hỏi Từ Gia Diên: Tổng giám đốc Từ không sao chứ?

Từ Gia Diên kéo khóe môi: Không sao.

Tầm mắt của Hoàng Thường chậm rãi dừng trên người Lộ Miểu: Cô gái nhỏ này là?

Lộ Miểu co rụt người lại, cười cười mất tự nhiên, lên tiếng chào ông ta: Chào bác.

Cô ấy là em gái tôi. Từ Gia Diên cười giải thích, Bình thường chưa gặp qua việc đời nào, khá sợ người lạ, tổng giám đốc Hoàng chớ để trong lòng.

Theo lời anh, Lộ Miểu đỏ mặt cười với Hoàng Thường, nhìn có vẻ nhút nhát thật.

Hoàng Giai Ngâm cười trách: Bố này, bố đừng dọa bạn con chứ.

Rồi đi đến cạnh Lộ Miểu, thân mật kéo tay cô: Em ấy là Lộ Miểu, là cô bạn con mới quen gần đây.

Đưa mắt nhìn Ngô Man Man một cái: Cũng là bạn của Man Man.

Hoàng Thường cười ha ha, cũng vì nụ cười đó mà gương mặt sắc bén trở nên ôn hòa.

Lộ Miểu phải không? Ông ta cười nhìn Lộ Miểu, Vóc người trẻ trung xinh xắn, sau này rảnh thì đến chơi nhiều hơn nhé. Nhưng đừng có sợ bác đấy, trời sinh đã mang mặt Bao Công rồi, không còn cách nào.

Khóe miệng Lộ Miểu nhếch lên nụ cười ngượng ngùng: Cám ơn bác Hoàng.

Hoàng Giai Ngâm cười tiếp lời: Được rồi, lần sau có cơ hội lại trò chuyện. Để con tiễn tổng giám đốc Từ và Miểu Miểu đến bệnh viện đã.

Hoàng Thường quơ trách: Đi đứng không tiện còn lái xe cái gì.

Rồi quay đầu nói với người đàn ông gầy gò đằng sau: A Tuấn, cậu đưa tổng giám đốc Từ và cô Lộ đây đến bệnh viện đi.

Kiều Trạch đứng trước ống nhòm, thu hết tất cả vào đáy mắt.

Anh nhìn Từ Gia Diên bao bọc cô đi ra khỏi sân nhà họ Hoàng, cho đến lúc lên xe rời đi, mới không nhìn ống nhòm nữa.

Đứng bên cạnh anh còn một người đàn ông khác nữa, chính là người mà anh quay về tỉnh để gặp vì cái chết của Trương Toàn, vừa lên trên mái hơn mười phút trước, cầm trong tay ống nhòm loại nhỏ, nhìn Kiều Trạch thôi nhìn vào ống nhòm, mới chầm chậm đưa tay cầm ống nhòm xuống, nhìn sang Kiều Trạch: Cô ấy chính là cô nhóc mà cậu nói?

Anh ta nói khá chậm, từ từ mấp máy môi, để Kiều Trạch đọc được ý của mình.

Anh gật đầu: Đúng.

Tôi phối hợp với cô ấy rất khá. Khả năng tùy cơ ứng biến của cô ấy không tệ, khả năng phát huy tại chỗ rất mạnh, kĩ năng diễn cũng rất dạo người, quan trọng là cô ấy có thể giao tiếp bình thường với tôi, cộng bốn yếu tố đó lại, cơ bản đã bù lại chỗ thiếu sót của tôi rồi. Kiều Trạch bình tĩnh nhìn anh ta, Nên tôi hi vọng có thể tái điều tra lại.

Vì sao Trương Toàn lại xuất hiện ở nhà nghỉ đó, trước khi chết vì sao lại sử dụng Flunitrazepam*, những thứ này tạm thời chúng ta đều không biết.

(*Là hoạt chất làm tê liệt hệ thần kinh trung ương, mất khả năng chống cự về thể chất hay tình dục.)

Nguyên nhân cái chết của Trương Toàn đã được điều tra rõ, chỉ đơn giản là có cướp vào phòng, hung thủ cũng đã sa lưới, chỉ có một điểm không điều tra rõ đó là, vì sao lại ở nhà nghỉ đó, là muốn gặp ai, hay muốn trốn người nào, vì sao khi còn sống lại dùng Flunitrazepam có tác dụng thôi miên và lãng quên, đây cũng là nguyên nhân vì sao hung thủ có thể dễ dàng khống chế được gã.

Lúc tên cướp vào phòng thì đả động đến Trương Toàn chưa hôn mê hẳn, trong lúcbối rối đã ra tay giết gã, vội vàng giấu thi thể xuống gầm giường, rồi tiện tay vơ vét hết toàn bộ đồ tùy thân của Trương Toàn.

Ngoại trừ ví tiền điện thoại là đáng giá ra, những thứ khác đã được hung thủ ném xuống sông xử lí, điện thoại cũng đã bị hắn định dạng lại, không để sót một dấu vết nào.

Phó cục trưởng Lưu từng cho người xuống sông vớt đồ, nhưng nước sông chảy xiết, những thứ đó chẳng biết đã bị cuốn đến nơi nào, không tìm thấy gì.

Cái chết của gã ta không phải là câu đố, mà ẩn số duy nhất là, vì sao gã lại xuất hiện ở đó.

Người kia im lặng một lúc rồi nhìn sang anh: Không phải cậu đã tự chủ trương điều tra rồi ư?

Đây là tôi không đúng. Kiều Trạch nói, Đợi khi vụ án này rõ ràng, tôi chấp nhận xử phạt. Nhưng bây giờ...

Kiều Trạch ngước mắt nhìn anh ta: Đội trưởng Hình, anh thật sự không muốn điều tra tiếp sao?

Đội trưởng Hình nhìn anh hơn mấy giây: Nếu cậu cảm thấy bản thân không sao cả, thì cậu cứ việc điều tra.

Lại nói: Lát nữa để tôi gặp cô nhóc kia.

Kiều Trạch gật đầu: Được.

Trên đường về, Kiều Trạch gọi điện cho Lộ Miểu.

Lộ Miểu vẫn còn đang ở bệnh viện, vừa tiêm vắc xin phòng bệnh xong, đang xử lí vết thương cho Từ Gia Diên.

Vết thương trên vai anh rất sâu, một vệt máu dài, bị móng vuốt chó cào từ vai phải đến tận bả vai trái, tuy máu bên trên đã ngừng chảy, nhưng nhìn mà phát hoảng.

Lộ Miểu ở một bên xem bác sĩ xử lí, nhìn mà có chút không đành lòng.

Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng nhíu mày, thì Từ Gia Diên vẫn giữ bình tĩnh như trước.

Anh à... Lộ Miểu không biết nên nói gì, Vừa nãy thật sự cám ơn anh.

Cám ơn anh làm gì chứ. Từ Gia Diên cười mắng cô, Nhưng mà nơi nguy hiểm thế, sao một mình em lại chạy vào?

Em đâu biết nguy hiểm thế chứ. Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn anh, Em chỉ muốn nhìn xem chó ngao Tây Tạng như thế nào thôi, liệu có giống chó bình thường không, ai ngờ...

Liều mạng! Từ Gia Diên mắng cô, Em có biết suýt nữa em đã...

Lộ Miểu cúi đầu: Em sai rồi.

Lời quở mắng của Từ Gia Diên bị nghẹn ở họng trước cô cúi đầu nhận sai, mắng chửi không được, mà không mắng thì không thoải mái, một lúc lâu sau mới hạ hỏa, nói sang chuyện khác: Sao lại chơi chung với Hoàng Giai Ngâm Ngô Man Man?

Quen hồi đi Macau, khá là ăn ý, qua lại thường xuyên nên thân hơn. Lộ Miểu kéo ghế ra ngồi đối diện anh, Sao anh lại ở nhà họ Hoàng?

Bàn chuyện làm ăn.

Lộ Miểu: Làm ăn cái gì?

Từ Gia Diên nhìn cô khó hiểu: Sao em lại bắt đầu thấy hứng thú với việc làm ăn của anh thế?

Lộ Miểu mấp máy môi: Tiện miệng hỏi chút thôi mà.

Từ Gia Diên cười: Anh nhớ trước kia em đâu quan tâm gì về anh, giờ đột nhiên lại quan tâm thế này, khiến anh có chút...

Anh hơi dừng lại: Được sủng sinh lo.

Lộ Miểu phồng má: Sao em không quan tâm được chứ, chỉ là do em không hiểu, hỏi nhiều sợ làm phiền đến anh thôi.

Chỉ cần em đồng ý hỏi, thì sẽ chẳng có chuyện phiền hay không. Từ Gia Diên khẽ trách, Hôm nay anh đến nhà họ Hoàng là bàn mấy thứ công việc. Tập đoàn Huy Trình có làm ăn bên lĩnh vực vận chuyển đường biển, anh định mua thêm, hôm nay đến tìm Hoàng Thường là vì việc này, cũng may mà anh đến, nếu không...

Vừa nói xong liền hung hăng trợn mắt nhìn cô.

Lộ Miểu mím môi né tránh ánh mắt anh: Anh xem đi, em nói rồi, anh nói mấy chuyện này em chẳng hiểu gì cả, hỏi cũng như không, bằng không khỏi hỏi.

Từ Gia Diên không nói.

Đúng lúc này Kiều Trạch gọi đến...

Bây giờ ở đâu? Anh hỏi, vẫn là vẻ qua quít lưu loát trước sau như một.

Ở bệnh viện đó. Lộ Miểu che điện thoại xoay người, đưa lưng về phái Từ Gia Diên, Sao thế?

Cô không biết chuyện Kiều Trạch đi theo mình, mà Kiều Trạch cũng không định nói với cô.

Sao lại ở bệnh viện? Anh hỏi.

Có mặt Từ Gia Diên ở đây, Lộ Miểu chỉ đành nói sơ qua: Không phải hôm nay tôi có hẹn với chị Giai Ngâm à, lúc đến nhà chị ấy thì không cẩn thận bị chó tấn công, vì cứu tôi mà anh tôi bị thương, tôi đưa nh ấy đến bệnh viện.

Từng câu từng chữ không hề giấu diếm.

Trong lòng Kiều Trạch bỗng thả lỏng, ngữ khí cũng dịu đàng đi nhiều: Cô không sao chứ?

Tôi không sao. Lộ Miểu cúi đầu nói, Là anh tôi bị thương.

Có nghiêm trọng không?

Lộ Miểu: Có chút.

Kiều Trạch: Ở bệnh viện nào, tôi đến đón cô.

Lộ Miểu quay đầu nhìn Từ Gia Diên, đọc tên bệnh viện.

Từ Gia Diên nhìn cô cúp điện thoại, mới nhíu mày nhìn cô: Kiều Trạch?

Lộ Miểu chần chừ gật đầu.

Từ Gia Diên chau mày chặt hơn: Vậy Ôn Lai lần trước là chuyện gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương