Âm Thầm Yêu Anh
-
Chương 9: Nhập viện
Tại Central Hospital, trong căn phòng bệnh trắng tinh, sạch sẽ, trên giường bệnh Quỳnh đang nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ. Có lẽ ngay cả trong giấc ngủ, Quỳnh cũng có nhiều phiền muộn lo âu nên dù ngủ mày vẫn nhíu chặt với nhau. Đứng bên cạnh giường bệnh, thư kí Hà lo lắng hỏi bác sĩ:
- Cô ấy có sao không bác sĩ?
- Không sao. Chỉ do áp lực của cô ấy quá lớn nên mới ngất xỉu. Còn chân của cô ấy hơi có dấu hiệu rạn xương. Cần nghỉ ngơi nhiều hơn - Bác sĩ nhìn vào bệnh án và nhẹ nhàng đáp lại.
Sau khi bác sĩ và y tá ra khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại thư kí Hà, cô ấy nhìn người trên giường bệnh mà lòng đau xót. Cô thật sự thương cho Quỳnh, bởi cô dù còn nhỏ tuổi hơn cô nhưng trên vai phải gánh vác quá nhiều, chịu nhiều tổn thương. Cuộc sống này dường như đang đùa giỡn với số phận của Quỳnh nên lắm truân chuyên, đã mài mòn hết sự ấm áp, thân thiện, chỉ còn lại bức tường lạnh lẽo trong trái tim của cô ấy. Tuy vậy Quỳnh lạnh lùng nhưng ấm áp, rất tình cảm, thầm lặng quan tâm tất cả mọi người nên cô thật tâm xem cô ấy như em gái ruột của mình mà thương yêu và xen lẫn đau xót. Cô thật sự lo lắng cô ấy sẽ kiệt sức và lúc này không phải đã như vậy rồi sao.
Sáng hôm sau, ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, sau khi nghe Hạnh báo cáo công việc và lịch trình làm việc của hôm nay, như nhớ ra điều gì Hào hỏi Hạnh:
- Hạnh, tối hôm qua em có gọi cho Quỳnh không? Quỳnh sao rồi?
- Thôi đừng nói nữa. Em còn đang rất tức giận đó. Con bé này không biết sao tối qua lại tắt máy nữa. Lát nữa em gọi lại xem sao - Hạnh căm tức than thở.
Nghe vậy, Hào nhíu mày cũng rất lo lắng:
- Sao lại như vậy? - Nghĩ nghĩ lại nói tiếp - Chiều nay chúng ta sẽ kí hợp đồng với Nhân Ái chắc Quỳnh sẽ đến thôi. Lúc đó chúng ta hỏi vậy.
Hạnh cũng nghĩ đến, gật gật đầu đồng ý. Nhưng lúc này người mà họ đang lo lắng dù đang ngồi trên giường bệnh vẫn rất bình tĩnh nghe báo cáo công tác và lịch trình làm việc hôm nay, sau đó phân phó thư kí Hà:
- Những cuộc họp hôm nay cô giúp tôi sắp xếp họp online tôi sẽ trực tiếp tham gia. Còn hai hợp đồng kí hôm nay cô giúp tôi thông báo Phó giám đốc thay mặt tôi kí. Nói với Phó giám đốc nên kiểm tra kĩ hợp đồng một cách chính xác theo những gì đã bàn bạc hôm trước. Sau đó cô giúp tôi đem công việc cần xử lý tới đây.
Nghe phân phó, thư kí Hà nhanh chóng ghi nhớ mọi thứ để thực hiện nhưng vẫn không nhịn được quan tâm:
- Nhưng sức khỏe của em còn yếu mà. Có cần nghỉ ngơi thêm không? Chị sẽ giúp em thông báo cho Khiêm giải quyết công việc hôm nay.
- Chị yên tâm. Em chỉ bị thương ở chân thôi mà - Quỳnh biết thư kí Hà quan tâm cô nên lòng ấm áp đáp lại.
Khuyên thế thôi nhưng cô biết thế nào cũng không nói được gì với cô gái cuồng công việc này, thế nhưng vẫn không nhịn được dặn dò:
- Được rồi. Nếu mệt thì phải nghỉ ngơi liền đó - Nhìn thấy Quỳnh gật đầu đồng ý mới quay người đi làm việc của mình.
Lúc 4h chiều, trong phòng họp của tập đoàn H&K, mọi người đã tập trung đầy đủ đang nhỏ to bàn bạc công việc và hợp đồng sắp kí. Hào và Hạnh cũng đang chụm đầu vào nhau bàn bạc công việc nhưng vẫn không quên quan tâm, chờ đợi Quỳnh đến. Đúng giờ, trợ lý thư kí gõ cửa thông báo:
- Người bên Nhân Ái đến rồi ạ.
Mọi người đều đứng dậy chào đón, Hào và Hạnh cũng vậy, thêm một chút chờ đợi, trông mong người mà mình lo lắng xuất hiện nhưng khi thấy người bước vào đều xẹt qua một tia lo lắng trong đầu. Hào nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, bước tới chào hỏi:
- Chào anh. Tôi là Tổng giám đốc điều hành của H&K - Bùi Đức Anh Hào.
- Xin chào. Tôi là Phó giám đốc của Nhân Ái - Trịnh Văn Khiêm - Khiêm cũng bắt tay, lịch sự chào hỏi.
Hào và Hạnh liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều có sự lo lắng nồng đậm, thống nhất tạm thời để việc đó qua một bên xử lý sau, bắt tay vào bàn bạc hợp đồng. Trong phòng họp, mọi người thảo luận về hợp đồng sôi nổi, bởi lần trước đã bàn bạc kĩ càng về chi tiết nên nhanh chóng đi đén kí kết. Kết thúc, mọi người nhanh chóng rời khỏi, trở về với cương vị làm việc của mình. Trong phòng họp, chỉ còn lại Hào, Hạnh, Khiêm và thư kí của Khiêm, do còn có cuộc họp gấp ở công ty, Khiêm định chào tạm biệt thì Hào lên tiếng hỏi:
- Phó giám đốc Trịnh, tôi có chút việc muốn hỏi anh có được không?
Tuy vội nhưng Khiêm vẫn nhã nhặn trả lời:
- Tổng giám đốc Bùi, anh muốn hỏi gì? Anh cứ tự nhiên.
- Tôi với Giám đốc Quỳnh của anh là bạn. Hôm qua chúng tôi dùng cơm có chút việc xảy ra nhưng đến bây giờ vẫn không liên lạc được với cô ấy. Không biết hôm nay tại sao Quỳnh không tới vậy? - Hào ngập ngừng nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Khiêm hiểu ra, đáp lại:
- Thì ra là vậy. Giám đốc của chúng tôi đêm qua đã nhập viện nên mới không tới.
Hai chữ "Nhập viện" như sét nổ giữa trời quang trong đầu của Hào và Hạnh, Hạnh lo lắng tới tấp hỏi:
- Nhập viện? Tại sao chứ? Ở bệnh viện nào?
Biết họ vì lo lắng cho Quỳnh nên mới thất thố như vậy nên Khiêm không để ý tiếp tục nói:
- Sáng giờ tôi bận việc nên vẫn chưa tới thăm cô ấy. Nhưng thư kí Hà nói với tôi Giám đốc chỉ là quá mệt mỏi và chân hơi bị rạn xương. Nghỉ ngơi nhiều hơn là được rồi. Cô ấy đang nằm ở Central Hospital.
Biết họ đã hỏi xong, Khiêm tạm biệt vội quay về tiếp tục xử lý công việc. Hào và Hạnh cũng lo lắng tạm gác công việc, chạy tới bệnh viện thăm Quỳnh. Trong tình cảm, chúng ta bỏ ra bao nhiêu thì sẽ nhận lại được bấy nhiêu, thậm chí là nhiều hơn nữa. Phải có cho thì mới có nhận mà.
- Cô ấy có sao không bác sĩ?
- Không sao. Chỉ do áp lực của cô ấy quá lớn nên mới ngất xỉu. Còn chân của cô ấy hơi có dấu hiệu rạn xương. Cần nghỉ ngơi nhiều hơn - Bác sĩ nhìn vào bệnh án và nhẹ nhàng đáp lại.
Sau khi bác sĩ và y tá ra khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại thư kí Hà, cô ấy nhìn người trên giường bệnh mà lòng đau xót. Cô thật sự thương cho Quỳnh, bởi cô dù còn nhỏ tuổi hơn cô nhưng trên vai phải gánh vác quá nhiều, chịu nhiều tổn thương. Cuộc sống này dường như đang đùa giỡn với số phận của Quỳnh nên lắm truân chuyên, đã mài mòn hết sự ấm áp, thân thiện, chỉ còn lại bức tường lạnh lẽo trong trái tim của cô ấy. Tuy vậy Quỳnh lạnh lùng nhưng ấm áp, rất tình cảm, thầm lặng quan tâm tất cả mọi người nên cô thật tâm xem cô ấy như em gái ruột của mình mà thương yêu và xen lẫn đau xót. Cô thật sự lo lắng cô ấy sẽ kiệt sức và lúc này không phải đã như vậy rồi sao.
Sáng hôm sau, ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, sau khi nghe Hạnh báo cáo công việc và lịch trình làm việc của hôm nay, như nhớ ra điều gì Hào hỏi Hạnh:
- Hạnh, tối hôm qua em có gọi cho Quỳnh không? Quỳnh sao rồi?
- Thôi đừng nói nữa. Em còn đang rất tức giận đó. Con bé này không biết sao tối qua lại tắt máy nữa. Lát nữa em gọi lại xem sao - Hạnh căm tức than thở.
Nghe vậy, Hào nhíu mày cũng rất lo lắng:
- Sao lại như vậy? - Nghĩ nghĩ lại nói tiếp - Chiều nay chúng ta sẽ kí hợp đồng với Nhân Ái chắc Quỳnh sẽ đến thôi. Lúc đó chúng ta hỏi vậy.
Hạnh cũng nghĩ đến, gật gật đầu đồng ý. Nhưng lúc này người mà họ đang lo lắng dù đang ngồi trên giường bệnh vẫn rất bình tĩnh nghe báo cáo công tác và lịch trình làm việc hôm nay, sau đó phân phó thư kí Hà:
- Những cuộc họp hôm nay cô giúp tôi sắp xếp họp online tôi sẽ trực tiếp tham gia. Còn hai hợp đồng kí hôm nay cô giúp tôi thông báo Phó giám đốc thay mặt tôi kí. Nói với Phó giám đốc nên kiểm tra kĩ hợp đồng một cách chính xác theo những gì đã bàn bạc hôm trước. Sau đó cô giúp tôi đem công việc cần xử lý tới đây.
Nghe phân phó, thư kí Hà nhanh chóng ghi nhớ mọi thứ để thực hiện nhưng vẫn không nhịn được quan tâm:
- Nhưng sức khỏe của em còn yếu mà. Có cần nghỉ ngơi thêm không? Chị sẽ giúp em thông báo cho Khiêm giải quyết công việc hôm nay.
- Chị yên tâm. Em chỉ bị thương ở chân thôi mà - Quỳnh biết thư kí Hà quan tâm cô nên lòng ấm áp đáp lại.
Khuyên thế thôi nhưng cô biết thế nào cũng không nói được gì với cô gái cuồng công việc này, thế nhưng vẫn không nhịn được dặn dò:
- Được rồi. Nếu mệt thì phải nghỉ ngơi liền đó - Nhìn thấy Quỳnh gật đầu đồng ý mới quay người đi làm việc của mình.
Lúc 4h chiều, trong phòng họp của tập đoàn H&K, mọi người đã tập trung đầy đủ đang nhỏ to bàn bạc công việc và hợp đồng sắp kí. Hào và Hạnh cũng đang chụm đầu vào nhau bàn bạc công việc nhưng vẫn không quên quan tâm, chờ đợi Quỳnh đến. Đúng giờ, trợ lý thư kí gõ cửa thông báo:
- Người bên Nhân Ái đến rồi ạ.
Mọi người đều đứng dậy chào đón, Hào và Hạnh cũng vậy, thêm một chút chờ đợi, trông mong người mà mình lo lắng xuất hiện nhưng khi thấy người bước vào đều xẹt qua một tia lo lắng trong đầu. Hào nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, bước tới chào hỏi:
- Chào anh. Tôi là Tổng giám đốc điều hành của H&K - Bùi Đức Anh Hào.
- Xin chào. Tôi là Phó giám đốc của Nhân Ái - Trịnh Văn Khiêm - Khiêm cũng bắt tay, lịch sự chào hỏi.
Hào và Hạnh liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều có sự lo lắng nồng đậm, thống nhất tạm thời để việc đó qua một bên xử lý sau, bắt tay vào bàn bạc hợp đồng. Trong phòng họp, mọi người thảo luận về hợp đồng sôi nổi, bởi lần trước đã bàn bạc kĩ càng về chi tiết nên nhanh chóng đi đén kí kết. Kết thúc, mọi người nhanh chóng rời khỏi, trở về với cương vị làm việc của mình. Trong phòng họp, chỉ còn lại Hào, Hạnh, Khiêm và thư kí của Khiêm, do còn có cuộc họp gấp ở công ty, Khiêm định chào tạm biệt thì Hào lên tiếng hỏi:
- Phó giám đốc Trịnh, tôi có chút việc muốn hỏi anh có được không?
Tuy vội nhưng Khiêm vẫn nhã nhặn trả lời:
- Tổng giám đốc Bùi, anh muốn hỏi gì? Anh cứ tự nhiên.
- Tôi với Giám đốc Quỳnh của anh là bạn. Hôm qua chúng tôi dùng cơm có chút việc xảy ra nhưng đến bây giờ vẫn không liên lạc được với cô ấy. Không biết hôm nay tại sao Quỳnh không tới vậy? - Hào ngập ngừng nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Khiêm hiểu ra, đáp lại:
- Thì ra là vậy. Giám đốc của chúng tôi đêm qua đã nhập viện nên mới không tới.
Hai chữ "Nhập viện" như sét nổ giữa trời quang trong đầu của Hào và Hạnh, Hạnh lo lắng tới tấp hỏi:
- Nhập viện? Tại sao chứ? Ở bệnh viện nào?
Biết họ vì lo lắng cho Quỳnh nên mới thất thố như vậy nên Khiêm không để ý tiếp tục nói:
- Sáng giờ tôi bận việc nên vẫn chưa tới thăm cô ấy. Nhưng thư kí Hà nói với tôi Giám đốc chỉ là quá mệt mỏi và chân hơi bị rạn xương. Nghỉ ngơi nhiều hơn là được rồi. Cô ấy đang nằm ở Central Hospital.
Biết họ đã hỏi xong, Khiêm tạm biệt vội quay về tiếp tục xử lý công việc. Hào và Hạnh cũng lo lắng tạm gác công việc, chạy tới bệnh viện thăm Quỳnh. Trong tình cảm, chúng ta bỏ ra bao nhiêu thì sẽ nhận lại được bấy nhiêu, thậm chí là nhiều hơn nữa. Phải có cho thì mới có nhận mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook