Âm Thầm Yêu Anh
-
Chương 8: Mềm lòng
Trước Cục cảnh sát thành phố S, một người phụ nữ đang đi qua đi lại trước cửa, mắt nhìn chằm chằm về phía cổng, mày nhíu chặt, khuôn mặt đầy vẻ bồn chồn lo âu như đang lo lắng điều gì đó, như đang chờ đợi một ai đó. Trả lời cho sự chờ đợi của cô, một chiếc xe hơi đen phá gió băng băng chạy tới, cô gái bước ra từ trong xe ra với sự lạnh lùng toát lên từ người cô, đó là Quỳnh và người đang đợi cô là thư kí Hà. Thấy thư kí Hà, Quỳnh trầm giọng hỏi:
- Lần này là chuyện gì nữa chị?
- Tụ tập đánh nhau. Bị bắt tại trận. Người bị thương còn đang đợi kiện cậu ta. Thật tức chết mà, em cần gì quan tâm cậu ta chứ - Giọng nói thư kí Hà như nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.
Đôi mắt Quỳnh lạnh dần đi theo từng câu nói của thư kí Hà, giọng điệu chua chát:
- Em cũng không muốn lo. Nhưng...Thôi mình đi vô đi chị - Nói xong cất bước định đi nhưng thư kí Hà ngăn cản:
- Chân em bị sao vậy? - Thư kí Hà quan tâm hỏi.
- Không sao. Em không cẩn thận té thôi. Mình vô giải quyết chuyện này đã chị - Quỳnh bâng quơ trả lời, không đợi thư kí Hà trả lời Quỳnh đã đi thẳng vào trong.
Biết không khuyên được Quỳnh, thư kí Hà đành đỡ Quỳnh vào trong. Bên trong cục cảnh sát vô cùng lộn xộn, người lớn tiếng tranh cãi, người trò chuyện, người chờ đợi... Vừa bước vào cửa, Quỳnh đã nhìn thấy một tên con trai đang hống hách, ngồi xoay ghế, cười một cách đáng ghét khinh thường trả lời cảnh sát, nếu nhìn kĩ tên đó ta sẽ thấy có vài nét giống Quỳnh, đó là em trai cùng cha khác mẹ của Quỳnh - Nguyễn Anh Kiệt. Bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên cất giọng hách dịch:
- Anh cứ đợi đó. Sẽ có người giúp tôi giải quyết - Trong giọng nói không có một chút hối hận làm cho Quỳnh và thư kí Hà mới bước vào nghe được tức điên lên. Đôi mắt Quỳnh càng thêm lạnh, thư kí Hà thì bĩu môi khinh thường. Kiệt cũng nhìn thấy Quỳnh bước vào, mỉm cười khinh khỉnh nói:
- Ak. Người giải quyết tới rồi kìa. Bà chị thân yêu của tôi.
Nghe vậy, người phụ nữ trung niên cũng quay ra nhìn Quỳnh một cách khó chịu, đó là bà Hồng người vợ sau này của ba Quỳnh, là mẹ của Kiệt, liếc xéo Quỳnh, kiêu căng lớn tiếng hỏi:
- Tại sao giờ cô mới tới chứ?
Không để ý đến lời nói của bà Hồng, thư kí Hà đỡ Quỳnh ngồi xuống, Quỳnh vẫn nghiêm giọng đáp lại:
- Hai mẹ con các người nói chuyện cẩn thận. Cẩn thận tôi không giúp các người. Cậu ta nên ở trong tù ngẫm nghĩ một thời gian.
- Được thôi. Cùng lắm tôi sẽ gọi ba tới để chứng kiến cảnh con gái ông ta đẩy con trai của ông ta vào tù thôi cho ông ta tức chết - Không một chút lo lắng, Kiệt vừa nói vừa lấy điện thoại như chuẩn bị gọi điện thật.
Nghĩ đến người ba đang chiến đấu với căn bệnh ung thư dạ dày, đang yếu đi từng ngày. Tuy ông ấy ngày xưa đã làm chuyện có lỗi với mẹ con cô nhưng cô đối với ông ta không chỉ có hận, chẳng phải người ta thường nói chỉ có yêu càng sâu thì mới hận càng nhiều, cô vẫn không đành lòng để ông ta dù đang đấu tranh với tử thần vẫn phải đối mặt với những chuyện đồi bại của hai mẹ con này. Đó chính là lý do vì sao đã hai năm qua cô vẫn phải trả tiền thuốc men và các đợt điều trị của ba, đưa tiền sinh hoạt thỏa mãn lòng tham không đáy và nhân nhượng, giải quyết vấn đề của hai mẹ con này. Lần này cũng vậy, cô không thể nhẫn tâm được, đành thỏa hiệp:
- Tôi chỉ giúp các người lần này. Lần sau thì các người đừng mong. Có chuyện gì thì các người tự làm tự chịu - Quỳnh vẫn không nhịn được nhắc nhở, không biết rằng đang nhắc nhở họ hay đang nhắc nhở chính mình lần sau không thể mềm lòng được.
Biết chắc rằng thế nào Quỳnh cũng mềm lòng, Kiệt thong thả bỏ lại điện thoại vào túi, cười rực rỡ, đầy đắc ý:
- Biết ngay mà.
Quỳnh tâm phiền ý loạn, nhắm mắt, bóp bóp trán, mắt không nhìn tâm không phiền, buồn bực phân phó:
- Chị Hà. Chị giúp em giải quyết đi.
- Cô biết điều đó. Với lại tôi dạo này đang thiếu tiền dùng cô đưa tôi một ít tới - Bà Hồng thấy Quỳnh nhường nhịn lại càng thêm lấn tới.
- Chị Hà chị giúp em giải quyết luôn đi - Không màng tới sự tham lam của bà Hồng, Quỳnh đứng dậy nhờ vả rồi đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Thư kí Hà quay sang nói vài câu với người bên cạnh rồi cũng nhanh chóng rảo bước theo Quỳnh, đưa tay đỡ Quỳnh.
Kiệt lại còn nói vọng theo chân Quỳnh với giọng điệu cà chớn:
- Tạm biệt chị hai - Trong miệng còn lầm bầm nhưng lại rất lớn tiếng - Đúng là cây rụng tiền mà.
Thư kí Hà nghe vậy tức điên, muốn quay lại chửi vào mặt mẹ con họ nhưng bị Quỳnh ngăn cản chỉ có thể mặc kệ. Ra tới bãi đỗ xe, thư kí Hà vẫn còn lải nhải:
- Quỳnh. Sao em không để chị chửi cho bọn họ một trận. Họ nghĩ họ là ai chứ?
- Kệ họ đi chị. Em thật sự rất mệt, lười để ý tới họ - Quỳnh bóp trán, chân vừa đau, tâm lại mệt uể oải nói.
Hiểu Quỳnh đã rất mệt mỏi với bọn họ, thư kí Hà không đề cập đến chuyện đó nữa, cô ấy quan tâm hỏi han:
- Chân em có đau không? Chị đưa em tới bệnh viện khám nha.
- Em... - Đầu của Quỳnh vẫn đau kịch liệt, chưa kịp nói hết câu đã xỉu tại chỗ. Hết hồn, thư kí Hà vội đỡ lấy Quỳnh, lớn tiếng gọi:
- Quỳnh...Quỳnh...
Dù nỗi đau vẫn dằn dặt trong tim nhưng có ai sẽ nỡ lòng tổn thương tới chính người mà họ yêu thương chứ. Chỉ có yêu nhiều thì nỗi hận mới càng lớn.
- Lần này là chuyện gì nữa chị?
- Tụ tập đánh nhau. Bị bắt tại trận. Người bị thương còn đang đợi kiện cậu ta. Thật tức chết mà, em cần gì quan tâm cậu ta chứ - Giọng nói thư kí Hà như nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.
Đôi mắt Quỳnh lạnh dần đi theo từng câu nói của thư kí Hà, giọng điệu chua chát:
- Em cũng không muốn lo. Nhưng...Thôi mình đi vô đi chị - Nói xong cất bước định đi nhưng thư kí Hà ngăn cản:
- Chân em bị sao vậy? - Thư kí Hà quan tâm hỏi.
- Không sao. Em không cẩn thận té thôi. Mình vô giải quyết chuyện này đã chị - Quỳnh bâng quơ trả lời, không đợi thư kí Hà trả lời Quỳnh đã đi thẳng vào trong.
Biết không khuyên được Quỳnh, thư kí Hà đành đỡ Quỳnh vào trong. Bên trong cục cảnh sát vô cùng lộn xộn, người lớn tiếng tranh cãi, người trò chuyện, người chờ đợi... Vừa bước vào cửa, Quỳnh đã nhìn thấy một tên con trai đang hống hách, ngồi xoay ghế, cười một cách đáng ghét khinh thường trả lời cảnh sát, nếu nhìn kĩ tên đó ta sẽ thấy có vài nét giống Quỳnh, đó là em trai cùng cha khác mẹ của Quỳnh - Nguyễn Anh Kiệt. Bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên cất giọng hách dịch:
- Anh cứ đợi đó. Sẽ có người giúp tôi giải quyết - Trong giọng nói không có một chút hối hận làm cho Quỳnh và thư kí Hà mới bước vào nghe được tức điên lên. Đôi mắt Quỳnh càng thêm lạnh, thư kí Hà thì bĩu môi khinh thường. Kiệt cũng nhìn thấy Quỳnh bước vào, mỉm cười khinh khỉnh nói:
- Ak. Người giải quyết tới rồi kìa. Bà chị thân yêu của tôi.
Nghe vậy, người phụ nữ trung niên cũng quay ra nhìn Quỳnh một cách khó chịu, đó là bà Hồng người vợ sau này của ba Quỳnh, là mẹ của Kiệt, liếc xéo Quỳnh, kiêu căng lớn tiếng hỏi:
- Tại sao giờ cô mới tới chứ?
Không để ý đến lời nói của bà Hồng, thư kí Hà đỡ Quỳnh ngồi xuống, Quỳnh vẫn nghiêm giọng đáp lại:
- Hai mẹ con các người nói chuyện cẩn thận. Cẩn thận tôi không giúp các người. Cậu ta nên ở trong tù ngẫm nghĩ một thời gian.
- Được thôi. Cùng lắm tôi sẽ gọi ba tới để chứng kiến cảnh con gái ông ta đẩy con trai của ông ta vào tù thôi cho ông ta tức chết - Không một chút lo lắng, Kiệt vừa nói vừa lấy điện thoại như chuẩn bị gọi điện thật.
Nghĩ đến người ba đang chiến đấu với căn bệnh ung thư dạ dày, đang yếu đi từng ngày. Tuy ông ấy ngày xưa đã làm chuyện có lỗi với mẹ con cô nhưng cô đối với ông ta không chỉ có hận, chẳng phải người ta thường nói chỉ có yêu càng sâu thì mới hận càng nhiều, cô vẫn không đành lòng để ông ta dù đang đấu tranh với tử thần vẫn phải đối mặt với những chuyện đồi bại của hai mẹ con này. Đó chính là lý do vì sao đã hai năm qua cô vẫn phải trả tiền thuốc men và các đợt điều trị của ba, đưa tiền sinh hoạt thỏa mãn lòng tham không đáy và nhân nhượng, giải quyết vấn đề của hai mẹ con này. Lần này cũng vậy, cô không thể nhẫn tâm được, đành thỏa hiệp:
- Tôi chỉ giúp các người lần này. Lần sau thì các người đừng mong. Có chuyện gì thì các người tự làm tự chịu - Quỳnh vẫn không nhịn được nhắc nhở, không biết rằng đang nhắc nhở họ hay đang nhắc nhở chính mình lần sau không thể mềm lòng được.
Biết chắc rằng thế nào Quỳnh cũng mềm lòng, Kiệt thong thả bỏ lại điện thoại vào túi, cười rực rỡ, đầy đắc ý:
- Biết ngay mà.
Quỳnh tâm phiền ý loạn, nhắm mắt, bóp bóp trán, mắt không nhìn tâm không phiền, buồn bực phân phó:
- Chị Hà. Chị giúp em giải quyết đi.
- Cô biết điều đó. Với lại tôi dạo này đang thiếu tiền dùng cô đưa tôi một ít tới - Bà Hồng thấy Quỳnh nhường nhịn lại càng thêm lấn tới.
- Chị Hà chị giúp em giải quyết luôn đi - Không màng tới sự tham lam của bà Hồng, Quỳnh đứng dậy nhờ vả rồi đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Thư kí Hà quay sang nói vài câu với người bên cạnh rồi cũng nhanh chóng rảo bước theo Quỳnh, đưa tay đỡ Quỳnh.
Kiệt lại còn nói vọng theo chân Quỳnh với giọng điệu cà chớn:
- Tạm biệt chị hai - Trong miệng còn lầm bầm nhưng lại rất lớn tiếng - Đúng là cây rụng tiền mà.
Thư kí Hà nghe vậy tức điên, muốn quay lại chửi vào mặt mẹ con họ nhưng bị Quỳnh ngăn cản chỉ có thể mặc kệ. Ra tới bãi đỗ xe, thư kí Hà vẫn còn lải nhải:
- Quỳnh. Sao em không để chị chửi cho bọn họ một trận. Họ nghĩ họ là ai chứ?
- Kệ họ đi chị. Em thật sự rất mệt, lười để ý tới họ - Quỳnh bóp trán, chân vừa đau, tâm lại mệt uể oải nói.
Hiểu Quỳnh đã rất mệt mỏi với bọn họ, thư kí Hà không đề cập đến chuyện đó nữa, cô ấy quan tâm hỏi han:
- Chân em có đau không? Chị đưa em tới bệnh viện khám nha.
- Em... - Đầu của Quỳnh vẫn đau kịch liệt, chưa kịp nói hết câu đã xỉu tại chỗ. Hết hồn, thư kí Hà vội đỡ lấy Quỳnh, lớn tiếng gọi:
- Quỳnh...Quỳnh...
Dù nỗi đau vẫn dằn dặt trong tim nhưng có ai sẽ nỡ lòng tổn thương tới chính người mà họ yêu thương chứ. Chỉ có yêu nhiều thì nỗi hận mới càng lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook