Âm Thầm Yêu Anh
-
Chương 35: Đỡ đạn
Hào khi tiếng súng vang lên, mắt nhắm lại, tâm trạng chìm sâu tận đáy vực nên không biết thay đổi xung quanh, đến khi có tiếng đạp cửa, có nhiều người hô lên:
- Đứng im.
Lúc này, Hào mới sực tỉnh, mở mắt ngay lập tức, thì ra trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cảnh sát đã xông vào, tiếng súng vừa rồi là cảnh sát bắn vào một tên đàn em đứng đằng sau Quỳnh, chiếc súng trên tay Quỳnh từ lúc cảnh sát xông vào như mất sức không cầm nổi rơi xuống, Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, cả đầu và tay cô đã chảy đầy mồ hôi ướt đẫm. Hào thấy Quỳnh an toàn, tất cả đều bị bắt thì mới thả lỏng, không biết lấy đâu ra sức lực chạy đến bên cạnh Quỳnh:
- Em có sao không?
Quỳnh không còn hơi sức trả lời Hào nữa, chỉ có thể lắc đầu mỉm cười nhẹ nhàng, tỏ vẻ không sao, dù vết thương trên chân rất đau nhưng Quỳnh vẫn cố nhịn đau. Hào biết nơi đây không phải là nơi để thăm hỏi nên cùng hai cảnh sát từ từ đỡ Quỳnh ra bên ngoài. Hào vừa đỡ Quỳnh vừa luôn miệng hởi thăm, Quỳnh rất kiên nhẫn trả lời từ lần này tới lần khác. Họ cứ nghĩ mọi chuyện đã xong, không để ý ở bụi rậm có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm họ một cách căm thù, từ từ giơ cây súng, nhắm về phía Hào. Đến lần thứ ba, Quỳnh vẫn kiên nhẫn trả lời lần nữa:
- Em... - Đang nói thì Quỳnh thấy được Chủ tịch Phạm đang vô cùng giận dữ, chĩa súng về phía Hào, muốn nhắc nhở nhưng không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể dùng hơi sức cô có, quay một vòng chắn trước người của Hào, cô hành động không một chút suy nghĩ. Hào vẫn còn lo lắng, chăm chú quan sát từng nét mặt của Quỳnh nên khi cô hành động, Hào vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Đợi đến khi Quỳnh trúng đạn ngã xuống, cảnh sát phản ứng bắn chết ông Phạm ngay tại chỗ, thì Hào mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa tay đỡ Quỳnh, lo sợ kêu:
- Quỳnh, Quỳnh.
Quỳnh vẫn nở nụ cười mãn nguyện, tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt của Hào, cậu cũng đưa tay cầm lấy tay Quỳnh, mắt cậu đỏ lên, nước mắt cũng chảy xuống. Quỳnh vẫn cười như vậy, nhẹ nhàng từng chữ nói:
- Đừng khóc - Đang nói, Quỳnh ho lên một tiếng, máu từ khóe miệng chảy ra, cô vẫn nói tiếp - Có một câu em vẫn không biết có nên nói với anh không? Em...em yêu anh - Trong mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc, rốt cuộc cô đã nói ra điều ấp ủ từ lâu, bây giờ cô dù có chết cô cũng mãn nguyện.
- Anh không đáng. Anh không đáng. Quỳnh, anh cũng yêu em, anh yêu em. Em có nghe không? - Hào ôm lấy Quỳnh khóc nói. Nhưng Quỳnh đã ngất đi từ lâu, không nghe được câu mà cô muốn nghe nhất.
Hào ngước lên trời, kêu to: "A" một tiếng, kêu vô cùng thống khổ, kêu trong đau đớn, giày vò, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ra. Người ta thường nói đàn ông có lệ không dễ rơi, đó là vì chưa đụng đến nỗi đau khổ tột cùng mà thôi.
Lại ở Central Hospital, trước cửa phòng phẫu thuật, ánh đèn đỏ báo hiệu một sự đau thương, tràn vào, nhiễm vào trong không gian, Hào chẳng cần ngồi trên ghế, mà ngồi sụp dựa vào từng, mặt úp vào đầu gối, suy sụp ngồi đó như cái xác không hồn, tay của cậu bị cái gì đó không cẩn thận cắt vào, chảy máu nhỏ từng giọt trên sàn cậu cũng không để ý, lúc này Hào chỉ cầu mong người con gái cậu yêu có thể tai qua nạn khỏi, bình yên vô sự. Từ ngoài cửa, ông Chính và Tử Nhiễm đỡ bà Loan, Hạnh đỡ bà Lan đang lo lắng tát tả chạy tới, vừa thấy Hào đã tới tấp hỏi:
- Hào, Quỳnh sao rồi? Sao rồi?
Hào ngước mắt lên nhìn, không trả lời gì, chỉ lắc đầu thẫn thờ, đôi mắt vô hồn đáp lại:
- Con không biết, không biết.
- Nhưng mà con... - Bà Loan định hỏi cho rõ ràng thì bị Tử Nhiễm ngăn lại:
- Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa. Anh ấy rối như vậy không trả lời mẹ được đâu - Quay qua khuyên Hào - Anh, hay là anh đi băng bó vết thương trước đi, nó cứ chảy máu như vậy, sẽ mất máu không tốt đâu.
Hào gạt phăng tay của Tử Nhiễm, không để ý nói:
- Không cần.
Hạnh cũng góp lời khuyên:
- Anh nên băng bó đi, anh quên anh cùng nhóm máu với Quỳnh sao, anh cứ như vậy lỡ Quỳnh cần tiếp máu thì sao đây - Hạnh biết bây giờ người Hào quan tâm nhất là Quỳnh, chỉ có thể dùng cô ấy khuyên cậu.
Tên Quỳnh hình như có tác dụng với Hào, cậu rốt cuộc có phản ứng, để ông Chính kéo đi băng bó vết thương. Mọi người nhìn cửa phòng cấp cứu, tâm trạng thấp thỏm lo sợ, họ không biết vì sao ông trời lại trêu cợt lòng người như vậy khiến cô gái tốt như vạy cứ gặp phải nạn này đến nạn khác, họ cầu mong ông trời đừng cướp cô khỏi tay họ khi cô còn đang ở cái tuổi đẹp nhất như thế này. Họ đang đợi tòa tuyên án không biết là án oan vô tội phóng thích hay án tử hình đây.
Họ rốt cuộc đã biết được tình cảm của nhau nhưng chắc là không quá muộn chứ? Còn câu nói Quỳnh chưa kịp nghe kia, cô có còn nghe được không?
- Đứng im.
Lúc này, Hào mới sực tỉnh, mở mắt ngay lập tức, thì ra trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cảnh sát đã xông vào, tiếng súng vừa rồi là cảnh sát bắn vào một tên đàn em đứng đằng sau Quỳnh, chiếc súng trên tay Quỳnh từ lúc cảnh sát xông vào như mất sức không cầm nổi rơi xuống, Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, cả đầu và tay cô đã chảy đầy mồ hôi ướt đẫm. Hào thấy Quỳnh an toàn, tất cả đều bị bắt thì mới thả lỏng, không biết lấy đâu ra sức lực chạy đến bên cạnh Quỳnh:
- Em có sao không?
Quỳnh không còn hơi sức trả lời Hào nữa, chỉ có thể lắc đầu mỉm cười nhẹ nhàng, tỏ vẻ không sao, dù vết thương trên chân rất đau nhưng Quỳnh vẫn cố nhịn đau. Hào biết nơi đây không phải là nơi để thăm hỏi nên cùng hai cảnh sát từ từ đỡ Quỳnh ra bên ngoài. Hào vừa đỡ Quỳnh vừa luôn miệng hởi thăm, Quỳnh rất kiên nhẫn trả lời từ lần này tới lần khác. Họ cứ nghĩ mọi chuyện đã xong, không để ý ở bụi rậm có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm họ một cách căm thù, từ từ giơ cây súng, nhắm về phía Hào. Đến lần thứ ba, Quỳnh vẫn kiên nhẫn trả lời lần nữa:
- Em... - Đang nói thì Quỳnh thấy được Chủ tịch Phạm đang vô cùng giận dữ, chĩa súng về phía Hào, muốn nhắc nhở nhưng không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể dùng hơi sức cô có, quay một vòng chắn trước người của Hào, cô hành động không một chút suy nghĩ. Hào vẫn còn lo lắng, chăm chú quan sát từng nét mặt của Quỳnh nên khi cô hành động, Hào vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Đợi đến khi Quỳnh trúng đạn ngã xuống, cảnh sát phản ứng bắn chết ông Phạm ngay tại chỗ, thì Hào mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa tay đỡ Quỳnh, lo sợ kêu:
- Quỳnh, Quỳnh.
Quỳnh vẫn nở nụ cười mãn nguyện, tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt của Hào, cậu cũng đưa tay cầm lấy tay Quỳnh, mắt cậu đỏ lên, nước mắt cũng chảy xuống. Quỳnh vẫn cười như vậy, nhẹ nhàng từng chữ nói:
- Đừng khóc - Đang nói, Quỳnh ho lên một tiếng, máu từ khóe miệng chảy ra, cô vẫn nói tiếp - Có một câu em vẫn không biết có nên nói với anh không? Em...em yêu anh - Trong mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc, rốt cuộc cô đã nói ra điều ấp ủ từ lâu, bây giờ cô dù có chết cô cũng mãn nguyện.
- Anh không đáng. Anh không đáng. Quỳnh, anh cũng yêu em, anh yêu em. Em có nghe không? - Hào ôm lấy Quỳnh khóc nói. Nhưng Quỳnh đã ngất đi từ lâu, không nghe được câu mà cô muốn nghe nhất.
Hào ngước lên trời, kêu to: "A" một tiếng, kêu vô cùng thống khổ, kêu trong đau đớn, giày vò, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ra. Người ta thường nói đàn ông có lệ không dễ rơi, đó là vì chưa đụng đến nỗi đau khổ tột cùng mà thôi.
Lại ở Central Hospital, trước cửa phòng phẫu thuật, ánh đèn đỏ báo hiệu một sự đau thương, tràn vào, nhiễm vào trong không gian, Hào chẳng cần ngồi trên ghế, mà ngồi sụp dựa vào từng, mặt úp vào đầu gối, suy sụp ngồi đó như cái xác không hồn, tay của cậu bị cái gì đó không cẩn thận cắt vào, chảy máu nhỏ từng giọt trên sàn cậu cũng không để ý, lúc này Hào chỉ cầu mong người con gái cậu yêu có thể tai qua nạn khỏi, bình yên vô sự. Từ ngoài cửa, ông Chính và Tử Nhiễm đỡ bà Loan, Hạnh đỡ bà Lan đang lo lắng tát tả chạy tới, vừa thấy Hào đã tới tấp hỏi:
- Hào, Quỳnh sao rồi? Sao rồi?
Hào ngước mắt lên nhìn, không trả lời gì, chỉ lắc đầu thẫn thờ, đôi mắt vô hồn đáp lại:
- Con không biết, không biết.
- Nhưng mà con... - Bà Loan định hỏi cho rõ ràng thì bị Tử Nhiễm ngăn lại:
- Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa. Anh ấy rối như vậy không trả lời mẹ được đâu - Quay qua khuyên Hào - Anh, hay là anh đi băng bó vết thương trước đi, nó cứ chảy máu như vậy, sẽ mất máu không tốt đâu.
Hào gạt phăng tay của Tử Nhiễm, không để ý nói:
- Không cần.
Hạnh cũng góp lời khuyên:
- Anh nên băng bó đi, anh quên anh cùng nhóm máu với Quỳnh sao, anh cứ như vậy lỡ Quỳnh cần tiếp máu thì sao đây - Hạnh biết bây giờ người Hào quan tâm nhất là Quỳnh, chỉ có thể dùng cô ấy khuyên cậu.
Tên Quỳnh hình như có tác dụng với Hào, cậu rốt cuộc có phản ứng, để ông Chính kéo đi băng bó vết thương. Mọi người nhìn cửa phòng cấp cứu, tâm trạng thấp thỏm lo sợ, họ không biết vì sao ông trời lại trêu cợt lòng người như vậy khiến cô gái tốt như vạy cứ gặp phải nạn này đến nạn khác, họ cầu mong ông trời đừng cướp cô khỏi tay họ khi cô còn đang ở cái tuổi đẹp nhất như thế này. Họ đang đợi tòa tuyên án không biết là án oan vô tội phóng thích hay án tử hình đây.
Họ rốt cuộc đã biết được tình cảm của nhau nhưng chắc là không quá muộn chứ? Còn câu nói Quỳnh chưa kịp nghe kia, cô có còn nghe được không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook