Dựa theo kế hoạch thì chủ nhật hai người sẽ cùng nhau về nhà “báo cáo” với Văn Gia Xương. Thứ hai Ninh Hảo phải đi làm, ngồi xe nhà cũng tiện hơn, hơn nữa về nhà ăn bữa cơm rồi đi sẽ khiến Văn Gia Xương cảm thấy không hài lòng, cho nên phải qua đêm ở Vụ Tùng Viện.

Ninh Hảo sợ Uông Liễm kiếm chuyện vặt vãnh nên ngoại trừ ăn cơm và nói chuyện trong phòng sách với Văn Gia Xương ra, thời gian còn lại đều trốn trong phòng ngủ của mình.

Văn Tư Hoàn lái xe tới trước cửa, Ninh Hảo nhanh mắt, nhìn ra được tốc độ mở của hai bên cửa trái phải không giống nhau, cô bảo Văn Tư Hoàn dừng xe lại, xuống xe kiểm tra thử.

Khi quay trở lại xe, cô nói: “Cho anh cơ hội thể hiện, nói xong chuyện chính thì nói Văn Gia Xương biết cửa điện hỏng rồi, kéo ông ta ra ngoài sửa.”

“Hả?” Văn Tư Hoàn ngạc nhiên: “Gọi điện thoại kêu người đến sửa không phải được rồi sao?”

“Không giống nhau. Hiện giờ Văn Gia Xương phát tài rồi, nhiều lúc việc bỏ tiền gọi người tới làm việc đã trở thành thói quen, còn với người nhà lại trở nên xa cách, lạnh nhạt. Con người về già nhàn rỗi sẽ nhớ đến chuyện trước kia, lúc ông ta ở nhà em, thứ gì hỏng cũng thích tự mình sửa, còn dạy Lý Thừa Dật, dẫn theo con trai đi sửa chung. Cho nên tình cảm cha con của bọn họ mới thân thiết.”

Văn Tư Hoàn không lên tiếng, đi dọc con đường, từ từ lái xe vào chỗ đỗ. Anh biết Ninh Hảo nói có lý, mặc dù nhân cách của Văn Gia Xương tệ hại, anh xem thường người bố này, nhưng anh vẫn thường ngưỡng mộ người khác có một người bố bình thường, ngưỡng mộ tình cảm bố con của gia đình bình thường đó.

Sau khi dừng xe và tắt máy, anh im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Anh nói ông ta, chưa chắc ông ta sẽ tới.”

“Hôm nay, chắc chắn ông ta sẽ rất hài lòng về anh. Không nhờ cậy vào địa vị của ông ta, chỉ tự mình khởi nghiệp mà đã có khởi sắc. Ông ta sẽ cảm thấy anh lợi hại à? Không đâu, ông ta sẽ cảm thấy gen của anh tốt, khí thế khởi nghiệp hừng hực của anh khiến ông ta nhớ đến khoảng thời gian mình lăn lộn ngoài đời.”

Văn Tư Hoàn cười, cô suy đoán về Văn Gia Xương cũng chuẩn lắm, ông ta chính là kiểu người đó.

“Nếu anh không sửa được, chẳng phải lại khiến ông ta thất vọng à?”

“Ai bảo anh sửa chứ? Anh bảo ông ta sửa đi, ông ta tự muốn thử, anh cứ hùa theo là được.”

“Nếu ông ta cũng không sửa được, vậy thì rất khó dàn xếp đó.”

“Anh mà thấy ông ta khó xử cứ thì nói “bố, linh kiện điện này dùng lâu bị lão hóa rồi, hay là đổi cái mới đi”, sau đó tìm trên Taobao, bảo ông ta lựa chung. Sau khi đặt hàng thì chuyện này coi như thành công viên mãn rồi.” Ninh Hảo nháy mắt với anh: “Địa chỉ nhận hàng thì viết của em, hai ngày nữa em tìm thợ ở công trường đến lắp đặt.”

Văn Tư Hoàn vừa lắc đầu vừa cười với cô: “Khôn vặt thật đấy.”

Vụ Tùng Viện vẫn như cũ, không có hơi người, bầu không khí trong nhà cực kỳ tệ, mấy người chủ nhân đều có vẻ không vui, khiến người làm cũng cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, tránh gây chuyện thị phi.

Ninh Hảo âm thầm nghe ngóng ở chỗ chị cả, biết được Văn Gia Xương và Lý Lộ Vân xảy ra mâu thuẫn, mà Lý Thừa Dật và Uông Liễm cũng đang cãi nhau, ngoài ra Văn Gia Xương còn đang giận nhà họ Uông.

Mâu thuẫn của hai vợ chồng già vẫn là vấn đề cũ, sắp đến tết rồi, họ hàng xa ở quê của Văn Gia Xương có đến mấy lần, tặng rất nhiều đặc sản. Lý Lộ Vân biết bọn họ đến nhà sẽ chẳng có chuyện gì tốt, còn không phải vì mục đích “đưa bà Lưu vào khu vườn rộng lớn” (*) à? Nhưng Lý Lộ Vân không phải người có tấm lòng từ bi như chị Phượng (*), bà ta khinh thường trong lòng, tiếp khách rất lạnh nhạt, khiến Văn Gia Xương vô cùng không vui. Tuy nhiên hai người không cãi nhau mà chỉ chiến tranh lạnh, bởi vì thực tế họ vẫn còn chung kẻ địch.

(*) Đưa bà Lưu vào khu vườn rộng lớn: Trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng” có một bà quả phụ họ Lưu ở nông thôn, khi bà ta bước vào khu vườn rộng lớn của phủ Giả thì cảm thấy mới mẻ với những thứ mình đi ngang qua. Về sau người ta dùng câu này để ẩn dụ: Con người lần đầu đến nơi nào đó đều cảm thấy mới mẻ với sự vật sự việc, hoặc dùng để chế nhạo người khác quê mùa.

(*) Chị Phượng: Là một trong những nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng”, tên là Vương Hi Phượng. Khi bà Lưu dẫn cháu trai vào phủ Giả cầu xin Vương phu nhân giúp đỡ con rể, nhưng Vương phu nhân không chịu gặp mặt bà ta, chỉ kêu Vương Hi Phượng phụ trách đón tiếp. Bà Lưu trông thấy Vương Hi Phượng thì quỳ xuống bái lạy, vội vàng hỏi thăm. Vương Hi Phương cũng không phải người nhỏ mọn, đã cho bà Lưu hai mươi lượng bạc, còn đưa cho bà ta một xâu tiền xu để bà ta thuê xe.

Còn mâu thuẫn giữa đôi vợ chồng mới cưới kia là về nhà ai ăn tết, năm nay nhà họ Uông vừa mới dọn đến thành phố Giang, cho rằng đến tết thì nhà mới nhất định phải có người ở, nên bảo vợ chồng Lý Thừa Dật đến nhà gái. Văn Gia Xương không vui, Lý Thừa Dật là con trai trưởng trong lòng ông ta, giờ lại làm như anh ta đi ở rể vậy.

Ban đầu ông ta sợ khiến mọi chuyện căng thẳng, nên không trực tiếp phản đối, chỉ nói rằng để con cái tự quyết định. Trong lòng ông ta thầm hy vọng Lý Thừa Dật phải cứng rắn lên, nhưng làm sao Lý Thừa Dật có thể thuyết phục được Uông Liễm, căng lên thì tất nhiên là vợ chồng cãi nhau.

Bữa tối hôm qua mọi người đều có mặt, Văn Gia Xương lên tiếng bảo Uông Liễm giải thích tình hình cụ thể với nhà thông gia: “Thừa Dật đã có gia đình rồi, bây giờ cần suy nghĩ đến việc gây dựng sự nghiệp. Đến tết bạn bè tới đông, bố phải dẫn nó ra ngoài gặp người ta, sau này còn tiện nhờ các chú các bác chăm sóc cho nó. Nếu nó đến nhà con ăn tết thì sẽ lãng phí mất cơ hội tốt này. Con thấy sao?”

Uông Liễm còn tự nhiên hơn những người có mặt ở đây, cô ta lễ phép nói với Văn Gia Xương: “Bố nói có lý ạ, vậy thì để Thừa Dật ở lại đi, anh ấy ăn tết ở nhà mình, con ăn tết ở nhà con.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Văn Gia Xương cạn lời: “... Vậy, vậy sao mà được. Mới năm đầu kết hôn đã tách nhau ra rồi, bố mẹ con cũng sẽ có ý kiến.”

Uông Liễm cười híp mắt, làm ra vẻ vô cùng thấu tình hiểu lý: “Bố mẹ con không có ý kiến đâu ạ, họ chỉ cần con về nhà ăn tết là được.”

Văn Gia Xương: “...”

Sau khi nói ra câu nói này, nếu còn giữ Uông Liễm lại thì sẽ khiến nhà họ Văn trở thành người không biết điều. Không thể bàn bạc được nữa rồi. Nhưng lại không thể để bọn họ tách nhau ăn tết được, như vậy mặt mũi của hai nhà đều không giữ nổi. Năm mới bạn bè hỏi “vợ cậu đâu?” thì Lý Thừa Dật biết nói sao. Vợ chồng phải thế nào mới tách nhau ra ăn tết?

Tối qua chuyện này bàn bạc thất bại, hôm nay ông già bắt đầu hờn dỗi, nốc một nắm thuốc, thể hiện sự khó chịu.

Chị cả nói: “Hôm nay hai em về đúng lúc lắm, ít ra bố còn giả bộ một chút trước mặt hai đứa, chứ không chị sợ tối nay ăn cơm phải hất tung bàn ăn lên mất.”

Ninh Hảo thở phào nhẹ nhõm, xem ra hai vợ chồng kia còn lo chưa xong phần mình, tỷ lệ gây chuyện với cô sẽ không lớn.

Văn Tư Hoàn đến phòng sách báo cáo với Văn Gia Xương, Ninh Hảo không đi theo.

Thời tiết trong xanh, Nhiễm Nhiễm muốn chơi nhảy dây ở trong sân nên cô ra ngoài làm cột cho cô bé buộc dây nhảy.

Chơi được một tiếng, hai người đàn ông một trước một sau bước xuống lầu, đi ngang qua khoảng sân hướng về phía cổng mà hai người đang nhảy dây, Văn Gia Xương vui vẻ đứng từ xa vẫy tay với Nhiễm Nhiễm và Ninh Hảo, gọi Nhiễm Nhiễm vào nhà uống chén chè nóng rồi chơi tiếp, xem ra tâm trạng ông ta rất tốt.

Văn Tư Hoàn cầm thùng dụng cụ trong tay, làm ký hiệu “Ok” với Ninh Hảo.

Không khí bên ngoài lạnh dễ khiến Ninh Hảo bị ho, một lúc sau cô không ham phơi nắng nữa, cùng Nhiễm Nhiễm đi vào nhà, chuyển sang nhảy dây ở phòng khách.

Chờ tất cả đèn trong nhà sáng lên, nhà bếp bắt đầu bận rộn.

Văn Gia Xương và Văn Tư Hoàn cười nói vui vẻ bước vào cửa, đang nói về máy bay không người lái drone. Có một ngày Văn Gia Xương đi ngang qua khu khách sạn của Vụ Tùng Viện thì nhìn thấy một chiếc drone đang bay trên trời, ông ta tò mò bước xuống xe nhìn, giờ bèn tranh thủ hỏi Văn Tư Hoàn loại máy bay drone này có đắt hay không.

Văn Tư Hoàn nói không đắt lắm: “Con tặng bố một chiếc nhé, chuẩn bị đầy đủ linh kiện và lắp ráp sẵn cho bố.”

Văn Gia Xương cũng có tính con nít, lập tức hưng phấn: “Vậy con phải dạy bố một lần, xem chơi như thế nào. Bên cạnh chỗ này là công viên sinh thái, có hồ nước rất rộng, đi đến đó bay, phong cảnh đẹp lắm.”

Văn Tư Hoàn cuộn tay thành nắm đấm, đặt bên môi cười trộm: “Buổi sáng bay thử ở bên hồ, buổi chiều đi vớt máy bay trong hồ ạ?”

Văn Gia Xương đấm vào lưng anh: “Tên nhóc xấu xa, đừng có xem thường bố con! Đồ của người trẻ không có gì mà bố không chơi được cả!”

Ninh Hảo đang xem Nhiễm Nhiễm đánh đàn trong phòng đàn, nhìn thoáng ra bên ngoài thì trông thấy hai bố con nói cười vui vẻ, ắt hẳn cuộc nói chuyện rất tốt, chơi trò tình cảm cũng có tác dụng, rất giống Văn Gia Xương và Lý Thừa Dật năm đó. Bọn họ như một cặp bố con mẫu mực vậy, trước kia cô thường xuyên thấy Văn Gia Xương chơi bóng rổ với Lý Thừa Dật ở trước sân nhà.

Hình ảnh bố nhân từ, con hiếu thảo này khiến Lý Lộ Vân khó chịu trong lòng, khuôn mặt bà ta xám xịt, chân dậm xuống đất, xoay người đi khắp nơi tìm Lý Thừa Dật, cuối cùng tìm được người ở phòng chiếu phim. Bà ta kéo con trai đang xem phim khỏi sofa.

“Con suốt ngày rúc mình trong này làm gì? Vừa không đi khuyên nhủ vợ mình, cũng không đi bầu bạn với bố, lại để họ Văn kia giành lấy vị trí, thể hiện trước mặt ông ấy.”

Lý Thừa Dật xoa trán, thể hiện sự thiếu kiên nhẫn: “Ôi chao, cả ngày con bận một đống việc ở công ty, về nhà nghỉ ngơi một chút thì cản trở ai chứ? Họ Văn đi làm công ăn lương kia đương nhiên nhàn rỗi hơn rồi, nó thích làm con trai của người ta thì để nó làm đi, bố cũng chưa từng nhắc đến việc cho nó vào công ty, mẹ đừng kiếm chuyện lung tung nữa.”

Lý Lộ Vân bị anh ta nói đến nghẹn họng, cảm thấy anh ta nói có lý. Một người quản lý một xí nghiệp lớn và một người làm công ăn lương chắc chắn khối lượng công việc phải khác nhau. Nhưng bà ta lại bắt được trọng điểm khác trong câu nói của anh ta: “Con nói công ty gặp một đống chuyện phiền phức, có phải Hảo Hảo gây thêm cho con không?”

Lý Thừa Dật giật mình, dở khóc dở cười: “Gì chứ, mấy mảnh đất kia của cô ấy là đỡ lo và yên bình nhất, bố đi khảo sát một lần quay về lập tức tổ chức cho công ty thay phiên nhau đi học tập đó. Con thấy tên mập kia hình như không có bản lĩnh gì thật.”

Lý Lộ Vân vô cùng lo lắng: “Con chọn sai người có ảnh hưởng đến phán đoán của bố đối với con không?”

“Không đến mức đó, anh ta cũng chưa từng gây ra lỗi lớn, chỉ là kéo dài thời gian xây dựng, không theo kịp tiến độ.”

“Ban đầu không nên để Ninh Hảo vào công ty, có nhóm của con bé mang ra so sánh, khiến những người này trở nên rất vô dụng. Nếu không có con bé, mọi người cùng nhau kéo dài thời gian xây dựng cũng không ai nhìn ra được.”

Thực ra Lý Lộ Vân nói vậy không sai, Lý Thừa Dật nghĩ, Ninh Hảo cạnh tranh nội bộ quá rồi.

Nhưng chi bằng nói ban đầu nên để Ninh Hảo phụ trách toàn bộ dự án phía nam Giang Lăng còn hơn. Năm nay hiệu quả công việc của tập đoàn kém, dự án quan trọng này năm sau phải nhanh chóng lấy lại một số vốn, như vậy thì toàn bộ công ty mới có thể nhẹ nhõm hơn chút.

Lý Thừa Dật hơi hối hận vì nghe theo bố mình phải đề phòng Ninh Hảo.

Đề phòng cô làm gì chứ, mua dây buộc mình.

Lúc ăn tối, cả nhà tập trung đông đủ, có người vui có người rầu.

Nhưng mọi người đều có thể nhìn ra được tâm trạng của Văn Gia Xương tốt hơn trước nhiều.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vừa ăn chưa được mấy miếng, Văn Gia Xương đã đề nghị nâng ly: “Chúng ta chúc mừng cho Tư Hoàn nào, vừa mới rời khỏi Viện vật liệu khởi nghiệp đã chiến thắng rực rỡ, nhận được khoản đầu tư của tư bản Sơn Thủy, Quân Đồ và Minh Kim. Không tồi, đều là làm việc chung với những người có thâm niên xuất sắc trong nước. Bố tin bọn họ sẽ không nhìn nhầm người. Đối với cả gia đình của chúng ta thì đây là một tin tốt, bố phấn đấu cả đời trong ngành nghề truyền thống này, dẫn mọi người an cư lạc nghiệp, nhưng cả dòng họ cùng làm chung một nghề, nguy hiểm cũng rất lớn. Hiện giờ Tư Hoàn khởi nghiệp hướng tới sáng tạo công nghệ mới, nói không chừng có thể gây dựng nên một vùng trời mới. Tốt lắm! Chúc cho chúng ta của năm sau!”

Chị hai nghịch ngợm chen miệng vào: “Là năm nay rồi bố! Sắp xếp công việc đều dựa theo lịch dương mà bố.”

Văn Gia Xương vui mừng, yêu chiều chỉ cô ấy, rồi sửa lại theo những gì cô ấy nói: “Vậy thì chúc chúng ta năm nay cùng nhau tiến lên, ngày càng phát triển! Cụng ly!”

Những người có mặt ở đây chỉ có hai gia đình của chị cả và chị hai là vui mừng lây. Lý Lộ Vân tuy rằng nâng ly nhưng cười còn khó coi hơn cả khóc.

Lý Thừa Dật không hề cười, anh ta bàng hoàng, tâm tư bấn loạn.

Sao còn có chuyện đi đường rừng, vượt xe này vậy?

Vừa mới tin anh vô dụng, anh đã rẽ sang con đường khác. Cùng là người lập nghiệp, nhưng chốc lát đã nâng cao vị trí ngồi ngang hàng với bố.

Uông Liễm không quan tâm đến chuyện này, dù sao bước tiến này chứng minh Văn Gia Xương không định chia chút tài sản nào cho Văn Tư Hoàn, vẫn giữ sự ổn định. Nhưng dáng vẻ bối rối kia của Lý Thừa Dật thật sự khiến người khác phải xem thường, người ta vừa mới bày sạp hàng nhỏ mà anh ta đã tưởng rằng nhà mình sắp sập đến nơi.

Ai nấy đều uống xong ly rượu với đủ những mục đích khác nhau này, vừa đặt ly xuống thì Văn Gia Xương lại tỏ ý muốn mọi người rót rượu tiếp.

Ông ta kéo dài câu nói, tiếp tục bày ra bộ dạng của phụ huynh phát biểu cảm nghĩ: “Ngoài ra, bố cũng muốn tuyên bố một tin tốt. Từ sau khi Hảo Hảo đến Vân Thượng, dự án phía nam Giang Lăng này đã trở thành khuôn mẫu của chúng ta, cả tập đoàn đều học tập được kinh nghiệm quản lý, phòng dự án ở Minh Châu xây dựng lại cũng hoàn thành tiến độ nhanh hơn thời gian dự tính. Con bé làm rất tốt, nội bộ tập đoàn đều nhìn thấy, mọi người đều khâm phục. Đúng lúc em tư sắp phải phẫu thuật, nên đã xin bố nghỉ bốn tháng. Bố quyết định để Hảo Hảo đảm nhận vị trí này, làm đại diện tổng giám đốc dự án, ngày mai bố sẽ đến tập đoàn tuyên bố bổ nhiệm này…”

Tin tức này mới khiến Uông Liễm lo lắng, cô ta ghen tỵ tới mức mắt sắp nhỏ máu đến nơi.

Cô ta chăm chỉ hoạt động trong căn nhà này, lấy lòng bố mẹ chồng, chiếm được một chỗ đứng. Nhưng Ninh Hảo lăn lộn bên ngoài thì giành được quyền lực giống như đàn ông vậy!

Vậy mà đương sự không hề cảm kích.

Ninh Hảo trở tay không kịp, cô cau mày bỏ ly rượu xuống, cắt ngang bài phát biểu của Văn Gia Xương: “Bố, chuyện này không được.”

Văn Gia Xương cũng bỏ ly rượu, sắc mặt u ám: “Sao không được?”

Cô nhanh chóng suy nghĩ, tóm lấy lý do vô hại và không dễ khiến người ta nghi ngờ nhất: “Con, con không đủ sức chăm lo hết đâu ạ. Con và Tư Hoàn, chúng con đang chuẩn bị mang thai.”

“Chuẩn bị gì cơ?” Lý Thừa Dật buột miệng nói ra.

Văn Gia Xương nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái, Lý Lộ Vân và Uông Liễm thì nhìn anh ta bằng ánh mắt chấn động.

Văn Tư Hoàn chợt cảm thấy vui mừng vì thường ngày đã nghe mấy lời nói điên cuồng của Tống Vân Khai nhiều rồi, cho nên khả năng giữ bình tĩnh đã được nâng cao. Dù cho Ninh Hảo và Lý Thừa Dật nói ra lời điên cuồng nào thì anh vẫn có thể giữ cảm xúc ổn định.

Văn Gia Xương cười thoải mái: “Chuẩn bị mang thai mà tuần trước con còn uống rượu.”

“Hôm trước vừa bắt đầu chuẩn bị ạ.” Trong lúc nôn nóng, Ninh Hảo nói ra cả mấy chuyện lúc trước: “Bố, lúc bố rời khỏi Minh Châu không phải đã dặn dò tụi con nhanh chóng sinh con sao ạ? Khoảng thời gian này Tư Hoàn cũng mới xong việc…”

Chị cả đang gắng sức tránh xa cơn lốc bèn tốt bụng chia sẻ kinh nghiệm, chen vào nói: “Giờ bắt đầu uống bổ sung vitamin B9 được rồi đó.”

Ninh Hảo không hiểu đó là thứ gì, chắc là đồ bổ, cố gắng giả hiểu, gật đầu: “Em chỉ biết uống mấy loại được quảng cáo nhiều, không biết có tác dụng hay không. Chị giới thiệu cho em loại thích hợp đi.”

“Chị gửi ảnh cho em.” Chị cả lập tức bấm điện thoại.

Ngay cả Văn Tư Hoàn cũng cảm thấy xem vậy là đủ rồi, sao hai người này có thể giao lưu chuyện này tới mức tạo ra cả một bầu không khí học thuật vậy.

“À… Không sao.” Văn Gia Xương sắp xếp lại suy nghĩ, dựa vào uy nghiêm của chủ nhà lên tiếng: “Các con cứ chuẩn bị việc mang thai đi. Nhưng giờ vẫn chưa có, nghỉ tết thì làm gì có bao nhiêu việc đâu, đợi con mang thai phải về nhà dưỡng thai, còn chú tư của con quay lại sau khi phẫu thuật không phải vừa đúng lúc à? Không chậm trễ.”

Ninh Hảo cụp mắt, suy xét lại lý do này không hay lắm, không những không tránh được kiếp nạn trước mắt, còn dẫn tới nguy cơ sẽ phải trả lại quyền lực vào bốn tháng sau.

Vốn dĩ Văn Tư Hoàn muốn hóng chuyện, vui vẻ nhìn sắc mặt thay đổi của Lý Thừa Dật. Có điều, Ninh Hảo từ chối quyết đoán như vậy, e rằng chuyện này có chỗ kỳ lạ. Văn Gia Xương thì cười gian trá, như tham gia “đám tang vui vẻ” vậy.

Anh không thể giữ im lặng được nữa.

Anh ngước mắt lên, giả vờ làm người ngoài ngành vô tình hỏi tới: “Bố, tết đến thì công trường cũng nghỉ lễ, làm gì có nhiều việc. Vậy chức vụ “tổng gì đó” vô dụng kia không thể đợi đến khi ăn tết xong à? Cứ bắt Hảo Hảo phải chịu trách nhiệm một thời gian là vì có chuyện gì cần cô ấy gánh sao ạ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương