Âm Tào Địa Phủ
Quyển 2 - Chương 38

Trăm ngàn năm qua, hội Bàn Đào không chỉ là thọ yến của Vương Mẫu nương nương, mà đã trở thành yến tiệc quan trọng nhất của thiên đình. Đến lúc đó, cửu tiêu ba mươi sáu lộ thần tiên tề tụ về Dao Trì, vừa chúc mừng sinh thần của Vương Mẫu nương nương, vừa là dịp gặp nhau khó có được  

Thịnh yến như thế, Dực San lại là người mới chịu tội trở về, chắc chắn trở thành nhân vật được chú ý và chờ xem chê cười nhiều nhất. Vì thế sáng sớm, Thủy Mặc đã lôi kéo Dực San rửa mặt chải đầu, phục sức trang dung cực kỳ tỉ mỉ, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất. Tất cả cũng vì câu nói kia “không thể để đám vương bát đản kia chế giễu”

Dực San bình thường không chú ý mấy chuyện này nhưng lần này không muốn bị khinh thường, hơn nữa chắc chắn Phù Tuyên và Nhạc Thác cũng sẽ tham gia, nàng dù thế nào cũng không thể thua khí thế bên ngoài

Vất vả mới trang điểm xong, Dực Lam đã ở bên ngoài gõ cửa “lão muội, không phải ngươi tính chờ hội Bàn Đào tàn cuộc mới ra khỏi phòng chứ?”

Dực San đẩy cửa đi ra ngoài ‘xong rồi”

Dực Lam tựa người vào khung cửa, ngọc quan thúc phát, chiết phiết sinh phong, tiếc rằng phong độ ngời ngời lại bị bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn phá vỡ

Dực San đang tính châm chọc hắn, Dực Lam đã nhìn nàng, ngẩn người, nhướng mày nói “hôm nay ngươi muốn được hãnh diện?’

“Là sao?”

Dực Lam đi tới, đặt quạt ngay cằm nàng, cao thấp đánh giá “bình thường y như bà điên, đột nhiên thu thập như vậy nhìn rất ra hình ra dáng, không phải là vì hôm nay sẽ gặp được hai người kia sao?”

Dực San nhún vai, hào phóng thừa nhận “đúng vậy, ta không hăng hái một chút, chẳng lẽ lại mặt xám mày tro để bọn họ cười chê sao?”

Dực Lam khẽ cười, không nói gì. Dực San nhíu mày nhìn hắn “hôm nay sao ngươi lại rảnh mà tới chỗ ta? không sợ đến muộn, tất cả danh hoa đều có chủ sao?”

Thân là một hoa hoa công tử chuyên nghiệp, mà Bàn Đào hội trước giờ luôn là cơ hội tốt nhất để Dực Lam phong lưu, lần này cũng đến rất sớm để chiếm tiên cơ, vì vậy lúc này hắn còn rề rà ở đây, Dực San mới thấy không bình thường.Tuy nhiên Dực Lam hoa tâm thế nào cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, cũng do người tình ta nguyện, hắn sẽ không làm chuyện thiếu đạo đức. Hơn nữa đến lứa thần tiên trẻ tuổi bọn họ thì dân phong đã cởi mở hơn nhiều, chuyện nam nữ cũng không cò nhiều cấm kỵ, cho nên Dực San cũng không ngại danh tiếng hoa hoa công tử của ca ca mình. Chẳng lẽ năm nay hắn muốn thay đổi chiêu thức, không đi trước chiếm tiên cơ mà đợi hoa có chủ rồi đến đoạt? cái này có hơi thiếu đạo đức nha

Dực Lam đâu biết muội mình hiểu lầm tới mức đó, thấy nàng vẫn không có phản ứng, liền đánh lên vai nàng một cái “nếu không vì ngươi, ta sẽ buông tha cho nhiều tuyệt thế mỹ nhân ở Dao Trì vậy sao? Ta đúng là có một lão muội sói mắt trắng, cư nhiên không hiểu tâm ý của ca ca, thật khiến người ta lạnh tâm mà”

Tiếc là Dực San không chút cảm động, thản nhiên nói “có ý gì? ngươi tự động từ bỏ mỹ nhân, liên quan gì tới muội muội sói mắt trắng như ta?”

“Hội Bàn Đào năm nay, ta sẽ bảo vệ cho muội, sẽ luôn ở cạnh ngươi” Dực Lam rốt cuộc lười vòng vo, cầm quạt gõ lên trán nàng một cái “trước kia ngươi đi hội Bàn Đào đều là chơi đùa vui vẻ cùng tiểu tử Nhạc Thác, lần này chỉ có một mình, chẳng phải sẽ có cớ cho bọn họ cười chê sao?”

Sau khi Dực San trở về, mọi người đều cố ý không nhắc đến tên Nhạc Thác và Phù Tuyên trước mặt, sợ nà ngtức giận, không ngờ Dực Lam lại nói thẳng như thế, khiến người chung quanh nghe được đều sợ đến tim đập thình thịch

Nhưng Dực San lại bất ngờ bày ra dáng vẻ rộng rãi, cùng Dực Lam đi ra ngoài, thản nhiên nói “thật ra hiện ta nghĩ đến bọn họ liền thấy không thoải mái, không phải vì Nhạc Thác cưới Phù Tuyên mà chủ yếu là vì hận Phù Tuyên đã vu hãm ta như thế. Ta cứ tưởng ta hẳn càng nên hận Nhạc Thác bội tình bạc nghĩa mới đúng”

Dực Lam ngạc nhiên nhìn nàng một lát, rồi trêu chọc “có yêu mới hận, ngươi không hận hắn, chứng tỏ đã không còn để ý tới hắn. Uổng công ta đã mắng Nhạc Thác bạc tình vô nghĩa vào ngày đại hôn của hắn, không ngờ ngươi cũng đủ lạnh bạc. Vậy thì chúng ta không có chịu thiệt rồi”

Dực San không cho là đúng. Nàng không phải lạnh bạc, mà là rộng lượng, nói lý, chẳng lẽ vì Nhạc Thác di tình biệt luyến cưới Phù Tuyên mà nàng lại đại náo thiên cung sao?nàng sẽ không làm chuyện hại người thiệt mình như thế

Lúc này Dao Trì đã rộn ràng náo nhiệt, tất các lộ thần tiên đều tới tham gia hội Bàn Đào.

Dực San và Dực Lam địa vị trong đám thần tiên không quá cao nhưng vẫn là hai cái tên nổi đình nổi đám, cho nên dù ở Dao Trì tiên quang chói mắt thì hai người bọn họ vẫn rất nổi bật. Vì thế Dao Trì đang ồn ào náo nhiệt càng thêm sôi trào.

Có kinh nghiệm bị vây xem lần trước, lúc này Dực San ứng phó rất trôi chảy, hơn nữa còn có Dực Lam da mặt dày ở bên cạnh, người khác vừa vụng trộm bàn tán, hắn đã trưng ra khuôn mặt tươi cười, chủ động tiến lên hỏi chuyện, khiến đối phương phải vội vàng đổi thành bộ mặt tươi cười, một hồi, cơ mặt không bị đơ mới lạ

Đột nhiên phía trước trở nên yên tĩnh, Dực San đang tươi cười chào hỏi các vị Tinh Quân quen biết, cảm giác phía trước yên lặng liền quay người nhìn thấy Nhạc Thác một mình tách khỏi chúng tiên đi tới, đứng cách mặt nàng mấy bước, trên mặt không nhìn ra thần sắc gì.

Yên lặng qua đi trong chớp mắt, ngay sau đó tiếng nghị luận vang lên xôn xao, không khí có chút kỳ quái

Dực San đã mấy trăm năm không nhìn thấy Nhạc Thác, lúc này cũng bội phục bản thân vẫn có thể duy trì tươi cười mà chào hỏi hắn “Nhạc Thác quân”

Hắn vẫn như trong trí nhớ của nàng, mặt mày tuấn tú, mỉm cười ôn hòa nhưng quen biết ngàn năm, nàng lại lần đầu tiên gọi hắn là Nhạc Thác quân xa cách như vậy

Theo tiếng chào hỏi của Dực San, không khí lập tức trùng xuống. Nhạc Thác đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng chăm chú, gọi “San San”

Dực San gật đầu “hai trăm năm không gặp, gần đây thế nào?”

“Hoàn hảo.”

“Phù Tuyên đâu? sao không thấy nàng?”

“Nàng hôm nay…không được thoải mái nên không tới”

“À, ta suýt chút nữa q  uên, nghe nói nàng sắp sinh, việc quan trọng như vậy, ngươi nên ở cùng nàng nhiều hơn”

“Ừ”

“Ta và ca ca muốn đi chúc thọ Vương Mẫu nương nương trước, đi trước nha”

“Được”

Đối thoại bình thản như nước khiến cho người chung quanh vốn dựng thẳng tai để nghe đều thất vọng

Dực San khoác tay Dực Lam thướt tha đi về phía trước, bộ bộ sinh liên

Đi được vài bước, Dực Lam cúi đầu nhìn nàng, cười ôn hòa mà ẩn nhẫn “lão muội, tay của ta bị ngươi nhéo đến chảy máu rồi nha”

Dực San ngẩn người, vội buông tay, cười gian “hắc hắc, vừa rồi không để tâm, lát nữa lấy rượu thuốc xoa cho ngươi, đừng giận nha, ngoan”

Dực San không nói hai lời, gõ lên ót nàng một cái, lực đạo đương nhiên không nặng. Dực San ôm cánh tay hắn, cười đến vô sỉ

Hai người vừa cười đùa vừa đi tới, Nhạc Thác từ xa nhìn cho đến khi bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt của hắn mới quay người trò chuyện cùng mọi người

Hội Bàn Đào vẫn long trọng, xa hoa như trước, lại đúng mùa quả đào sáu ngàn năm ra trái nên hội Bàn Đào lần này khác xa những lần trước mà Dực San đã tham gia. Nàng và Dực Lam đang định ngồi vào ghế theo vị trí của mình, lại thấy Vương Mẫu nương nương ngồi cạnh Thiên Quân giơ tay ra hiệu cho bọn họ đi qua

“San San, lại đây, ngồi cạnh ai gia đi”

Vương mẫu tươi cười, đưa cho nàng một cái đào tiên “không phải trước kia ngươi luôn la hét còn chưa được ăn đào sáu ngàn năm sao?hôm nay để ai gia xem ngươi có thể ăn được bao nhiêu”

Đào dùng trong hội Bàn Đào của Vương Mẫu nương nương đều rất thần kỳ. Đào ba ngàn năm, ăn vào có thể đắc đạo thành tiên; đào sáu ngàn năm sẽ giúp bạch nhật phi thăng, trường sinh bất lão; còn đào chín ngàn năm là tốt nhất, ăn vào có thể thọ cùng trời đất. Cho nên đào sáu ngàn năm đối với tiên giả là một cơ hội giúp bọn họ tăng tiến tu vi mà không phải cực nhọc.

Nhưng lúc này, quả đào bao nhiêu năm không phải là trọng điểm.

Dực San ngồi cạnh Vương Mẫu nương nương, thản nhiên ăn đào mà Vương Mẫu đưa cho, cảm giác thân mình vô cùng sảng khoái. Ăn xong một quả, nàng cảm thấy các loại ánh mắt trên người mình đều đã thu liễm lại, toàn thân thoải mái vô cùng. Quả nhiên Vương Mẫu nương nương không tầm thường, nàng ép buộc mình giả dạng hoàn toàn không có tác dụng bằng một quả đào. Vì thế Dực San có chút ảm đạm, đặt hạt đào vào chén ngọc, đưa tay cầm lấy bầu rượu

Vương Mẫu nhìn nàng, cười hỏi ‘đào này hương vị thế nào?”

Dực San suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được từ để hình dung mỹ vị của quả đào “ăn ngon nhưng không biết phải miêu tả thế nào, chỉ biết là đào sáu ngàn năm quả thật ăn rất ngon, không biết đào chín ngàn năm sẽ có tư vị thế nào ah?”

Vương Mẫu thấy nàng đã quay về bộ dáng cũ, cảm thấy buồn cười “được tiện nghi còn khoe mẽ, vừa ăn xong đào sáu ngàn năm đã nghĩ tới đào chín ngàn năm. Ngươi đúng là tham một cách quang minh chính đại, chờ đào chín ngàn năm chín, ngươi hãy thay ai gia đến Đào viên hái đi, vừa vặn có thể nếm thử một chút” một câu đã công khai trưng dụng sức lao động miễn phí của Dực San

Dực San thầm mắng mình miệng tiện, bên ngoài vẫn cười nói “vậy thì đa tạ nương nương, đến lúc đó ta nhất định là người đến Đào viên sớm nhất. Còn phải chờ tới ba ngàn năm, lâu như vậy, cảm giác chờ không kịp ah”

Vương Mẫu nhìn biểu tình khoa trương của nàng, cười mắng “cũng chỉ có nha đầu da mặt dày như ngươi mới có can đảm dòm ngó đến đào của ai gia. Nếu ngại thời gian quá lâu, để ai gia tìm một người cho ngươi, cải nhau ầm ĩ, thời gian sẽ trôi qua rất mau. Thế nào?”

Dực San ngẩn người, tươi cười trên mặt có hơi đơ. Mọi người lại bàn tán xôn xao

“Tìm người cùng ngươi giết thời gian” lời này trước kia Vương Mẫu cũng đã nói với nàng, có điều khi đó là do nàng và Nhạc Thác còn như hình với bóng, nay chuyện đã khác lại nhắc lại, khó tránh khỏi làm người ta mẫn cảm

Dực San không biết Vương Mẫu nói như vậy là muốn tìm phu quân cho nàng hay bày tỏ thái độ duy hộ nàng, sửng sốt một lát liền kéo lấy Dực Lam bên cạnh “nương nương, ca ca ta còn đang độc thân, ngươi xem có cô nương nhà ai giới thiệu cho ca ca ta, cho hắn chiếm tiện nghi trước”

Dĩ vãng Dực Lam cũng thường xuyên bị Dực San kéo ra làm bia, chuyện gì hắn cũng cho qua nhưng riêng chuyện thành thân là hắn chống đối tới cùng, nói gì cũng không thỏa hiệp. Bởi vậy Dực Lam đang nhàn nhã uống trà, nghe Dực San nói vậy, suýt chút nữa cắn trúng lưỡi

Vương Mẫu nương nương quay sang hỏi hắn “Dực Lam cũng đã đến tuổi thành thân phải không?”

Thiên Quân ở bên cạnh nghe được, hưng trí hóng tin

Dực Lam rất muốn bóp chết Dực San, dưới bàn giậm chân nàng một cái thật mạnh, rồi mặc kệ nàng có đau hay không, cười nói với Vương Mẫu “hồi nương nương, vẫn còn sớm ah”

Cũng may lúc này có vài vị tiên gia đến chúc thọ Vương Mẫu nên nàng cũng không tiếp tục theo đuổi đề tài này

Thời gian tiếp theo, Dực San và Dực Lam ở dưới bàn là ngươi đá ta một cước, ta kính ngươi một đạp; trên bàn lại là ngươi rót cho ta chém rượu, ta gọt giúp ngươi trái đào, bộ dáng huynh muội tình thâm, bộ dáng băng hỏa lưỡng trọng thiên lại vui đến bất diệc nhạc hồ

Nhìn yến tiệc cũng đã đến lúc kết thúc, Vương Mẫu đưa mắt nhìn một vòng chúng tiên đang cười đùa vui vẻ, nhíu mi, quay đầu hỏi Thiên Quân “đứa nhỏ Hành Tư kia sao hôm nay không tới?”

Thiên Quân cũng nhìn xuống dưới, nhíu mày “nghe nói vẫn luôn ở trong phủ của mình không ra ngoài, nương hắn nói hắn vẫn còn giận dỗi chuyện lần trước”

Vương Mẫu nhìn Thiên Quân, có chút trách cứ “ai bị oan uổng mà không bực bội chứ? Hành Tư từ nhỏ rời nhà, vất vả lắm mới học thành tài trở về, chưa kịp ở bên cha mẹ được bao lâu thì ngươi đã cho hắn xuống dưới trải nghiệm, hắn cũng nghe lời mà đi, kết quả ngươi vừa nghe vài lời nhàn ngôn toái ngữ đã muốn bắt hắn về trị tội, không tin người nhà lại tin bên ngoài, trái tim của hắn không băng giá mới lạ”

Thiên Quân á khẩu

Dực San ở cạnh nghe, vôn cùng tò mò. Ngọc Đế Thiên Quân chưởng quản thiên đình, thiên uy mênh mông cuồn cuộn, cho dù là nhất thời oan uổng ai cũng sẽ không có ai dám bày sắc mặt với hắn. Nhưng Hành Tư mà Vương Mẫu nhắc tới lại dám bực bội với Thiên Quân, ngay cả hội Bàn Đào cũng không tới mà  ngữ khí của Vương Mẫu có vẻ thiên vị hắn, dường như chỉ là một tiểu bối.

Người này tuyệt đối là một tấm chắn hoàn mỹ sau này, hẳn nên tìm cách kết giao ah

Có lẽ lão thiên gia chiếu nàng, nên ngay lập tức, San San đã có cơ hội kết giao với ‘tấm chắn”

“San San, chỗ ngươi còn vài hũ quỳnh tương, đều đưa đến chỗ Hành Tư đi. Hôm nay hắn không có đến đây, mà chờ rượu mới ngươi ủ ra lại không biết chờ tới khi nào, thuận tiện mang theo ít đào luôn, bảo hắn tranh thủ lúc còn tươi mà ăn”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương