Âm Tào Địa Phủ
Quyển 1 - Chương 1

Toàn phủ Dương Thành đều biết Liễu San San, khuê nữ của Liễu gia, bởi vì nàng nhỏ tuổi, bởi vì nàng sống nhờ nhà huynh trưởng y như nha hoàn; bởi vì nàng là một người ủ rượu tài giỏi nhất khiến Thôi gia tửu nổi danh; càng bởi vì nàng là nữ tử đẹp nhất phủ Dương Thành. Nàng năm nay mười sáu tuổi, mắt ngọc mày ngài, sóng mắt lưu quang, cười lên khuynh thành lại mị hoặc. 

Thiên hạ đều biết phủ Dương Thành nhiều mỹ nữ, đi trên đường tùy tiện chụp mười nữ nhân thì đã có chín, tám người là mỹ nữ; còn lại là tiểu nữ oa chưa trưởng thành. Cho nên nữ tử đẹp nhất tự nhiên là đẹp như mộng như ảo, không giống phàm nhân.

Tiếc là một mỹ nữ trong mỹ nữ như vậy lại như dùng hết phúc khí trên khuôn mặt của mình, cho nên số phận của đệ nhất mỹ nữ lại tỷ lệ nghịch với dung mạo của nàng.

Khi Liễu San San bảy tuổi thì cha mẹ qua đời

Liễu gia có ba huynh muội. Đại ca Liễu Sùng cưới nữ nhi duy nhất của chưởng quầy Thôi gia tửu ở thành Đông làm vợ, tiếp quản Thôi gia tửu. Sau khi cha mẹ qua đời, Liễu San San và đệ đệ hai tuổi Liễu Bỉnh liền đến ở nhờ trong nhà đại ca.

Loáng cái, Liễu San San nay đã mười sáu tuổi

Tẩu tử Thôi thị của Liễu San San mỗi khi nhìn thấy nàng đều hận không thể mài răng nanh thành thạch tín mà độc chết nàng. Trước khi thành thân, Thôi thị cũng là mỹ nhân có chút danh tiếng ở phủ Dương Thành, nàng chính là chiêu bài để thu hút khách của Thôi gia tửu, nàng cười mời khách một tiếng, không ai có thể cự tuyệt. Nhưng Liễu San San không chỉ đẹp hơn nàng không biết bao nhiêu lần mà từ nhỏ được đi học, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại ủ rượu rất ngon, tính thông minh, khiến người yêu thích, lại ở trước mặt nàng luôn tỏ ra nhu thuận phục tùng, không tìm ra nửa điểm sai lầm, bị khi dễ thì khôn khéo đả kích vài câu khiến nàng không trả lời được.Thôi thị cứ nghĩ tới Liễu San San là lại hận đến nghiến răng, đêm không ngủ được.

“Tam nha đầu! bảo A Bỉnh mau bổ hết củi đi. Động tác của ngươi cũng mau một chút cho ta”

“Đã biết tẩu tử.”

“Đừng có chần chờ, nhà chúng ta không nuôi phế nhân”

“Đã biết tẩu tử.”

“Ngươi là heo sao? không nghe khách nhân bên kia kêu thêm rượu sao? Nuôi ngươi cũng không phải để ngươi ngồi không ăn cơm ah’

“Đã biết tẩu tử.”

Nhìn tới Liễu San San đi qua rót rượu cho khách, thân ảnh thướt tha, hấp dẫn không ít khách nhân nhìn theo, ngón tay của Thôi thị đang gảy bàn tính như muốn gảy rớt cả hạt châu ra. Giả vờ giả vịt, nha đầu chết tiệt kia lại dám diễn trò

Thôi thị thấy Liễu San San bị mình mắng thế nào cũng im lặng vâng lời, tức giận, nghiến răng nói với Liễu Sùng ‘hừ, Tam nha đầu nhà chúng ta khuôn mặt đẹp dáng người chuẩn, nếu lúc trước ngươi nghe ta đưa nàng đến Hồng Tứ phường làm vũ cơ, không chừng sẽ giúp được trong nhà, tốt hơn bây giườ ở nhà ăn bám rất nhiều”

‘Sao ngươi có thể nói vậy?” Liễu Sùng tức đến đỏ mặt ‘San San là thân muội muội của ta, ta sao có thể đưa nàng đến nơi phong trần kia, sau này nàng làm sao mà lập gia đình? Ngươi có chút lương tâm được không, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền này”

Thôi thị thấy hắn che chở cho Liễu San San,càng thêm tức giận, vỗ bàn nói ‘ngươi còn dám làm dáng với ta? Lúc trước không phải ngươi đến nhà ta ở rể, ngươi có thể làm chưởng quầy của Thôi gia tửu sao?ngươi có thể nuôi được đệ đệ, muội muội đã chết cha chết mẹ kia sao?ngươi hiện có bản lĩnh cũng thôi đi, còn dám nói ta không có lương tâm. Ta không có lương tâm mà gả cho kẻ nghèo hàn như ngươi? Được, ngươi hưu người không có lương tâm, đi theo đệ đệ, muội muội ăn bám của ngươi đi”

Liễu Sùng tức đến nói không nên lời

Thôi thị tiếp tục vỗ bàn, khí thế bức người “ngươi vào nhà ta, ta cho ngươi đưa hai đứa ăn bám kia đến ở cùng là quá có lương tâm rồi, người Liễu gia các ngươi dựa vào cái gì lại bắt ta nuôi?hơn nữa trưởng tẩu như mẹ, ta đánh mắng bọn họ cũng là thiên kinh địa nghĩa, mới bảo bọn họ giúp đỡ chút việc, ngươi đã nói ta không có lương tâm, có phải muốn ta cung phụng bọn họ như tổ tông mới là có lương tâm đúng không?”

Liễu Sùng tính ôn hòa, hiền hậu, bị Thôi thị chỉ mặt mắng không phải một hai ngày, dân chúng phủ Dương Thành nhìn cũng đã quen

Thôi thị mắng mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát mới nhớ ra cửa nhà mình cũng nên thay đổi. Mấy năm nay đã có rất nhiều người tìm Liễu Sùng để nói tới hôn sự của Liễu San San. Mà bộ dáng Liễu San San ngày càng lớn, Thôi thị lại càng thấy chướng mắt, đã sớm không muốn giữ nàng ở nhà nữa, gả đi còn có thể đổi chút tiền lễ hỏi. Cả phủ Dương Thành không ai không biết đến Liễu San San, gả cho người có tiền, lễ hỏi sẽ càng dày, nếu Liễu San San gả vào hào môn thì tẩu tử như nàng cũng không thiếu phần phú quý. Vì thế nàng cực kỳ để ý và soi mói chuyện hôn sự của Liễu San San 

Liễu San San thêm rượu cho khách, quay đầu thấy Thôi thị đang mắng Liễu Sùng liền đặt bầu rượu trước mặt nàng ta, ôn hòa nói ‘đây là nữ nhi hồng ta vừa mới ủ, thanh nóng trừ hỏa, tiêu đàm khỏi ho, tẩu tử uống một chút cho khỏe” dứt lời cầm khay đi vào trong, bỏ mặc Thôi thị và Liễu Sùng đang ngây ngốc nhìn bình rượu trên quầy.

Thanh nóng trừ hỏa, tiêu đàm khỏi ho?

Cho đến khi thân ảnh của Liễu San San biến mất khỏi tầm mắt, Thôi thị mới có phản ứng, tức giận rống lên “ngươi nhìn hồ ly tinh ngươi dưỡng đi, cũng đã khi dễ đến trên đầu tẩu tử, dám quanh co mà mắng ta”

Liễu Sùng đáp “ngươi nghĩ nhiều, San San sao có thể khi dễ ngươi”

“Nghĩ nhiều, luôn là ta nghĩ nhiều. Ngươi che chở cho nàng như vậy, sau này nàng gả cho người, ngươi cũng là của hồi môn đi theo đi để che chở cho nàng. Ta với ngươi có là gì đâu”

Không đợi Thôi thị mắng xong, một người ngồi bên cửa sổ nhã gian đi ra, đến trước mặt Thôi thị và Liễu Sùng nói một câu khiến cằm Thôi thị rớt xuống.

Liễu San San đi vào hậu đường liền quăng cái khay trong tay đi “con mẹ nó, bà tám dạ xoa kia thật là khinh người quá đáng mà”

Một tiểu nhị đứng bên cạnh liền cười nói “Tam cô nương, ngươi lại mắng, coi chừng sau này không gả được ra ngoài ah”

Tiểu nhị làm việc ở Thôi gia tửu đều không thích lão bản nương mạnh mẽ lại keo kiệt, cũng biết Liễu gia tiểu thư diễm danh truyền xa thật sự không hiền thục lại mạnh mẽ cỡ nào. Liễu San San vốn còn có một nhị ca nhưng đã chết vào năm mười tuổi, vì thế mọi người vẫn quen gọi nàng là Tam cô nương

Liễu San San hừ lạnh “gả không được càng tốt, lão nương cứ ở đây, chọc cho bà tám kia tức chết”

Một tiểu nhị khác cũng khuyên ‘dù thế nào cũng là thê tử của ca ca ngươi, nếu ngươi khó xử cũng khiến ca ca ngươi khó làm, nhịn một chút, sau này gả cho người sẽ không phải ở đây bị khinh bỉ nữa”

Nhắc tới ca ca, Liễu San San mới miễn cưỡng nhịn, lại hỏi ‘Tiểu Bỉnh đâu?”

Tiểu tiểu nhị nói “không phải lão bản nương vừa bảo hắn ra hậu viện chẻ củi sao?” 

Liễu San San đi nhanh đến hậu viện, nhìn thấy Liễu Bỉnh thân thể nhó bé yếu ớt đang chiến đấu hăng hái với đống củi chất cao như núi

Nàng đi tới, nắm lấy cái búa trong tay hắn “Tiểu Bỉnh, ngươi đi đọc sách đi, tỷ giúp ngươi chẻ”

Liễu Bỉnh hai tay đã đỏ hồng cũng không chịu buông ra “tỷ, chẻ củi là việc của nam hài tử”

Liễu San San liền vỗ vào đầu hắn một cái “chút việc nhỏ này còn chưa khiến ta mệt chết, nếu ngươi đau lòng tỷ thì mau dụng tâm đọc sách, thi đậu Trạng Nguyên rồi đón tỷ đi hưởng phúc, biết chưa?”

Lúc này Liễu Bỉnh mới buông cái búa xuống, lấy cuốn sách giấu sau đống củi ra, chuyên tâm đóc sách. Nói thì dễ nhưng quả thật chẻ củi là công việc mệt chết người ah

Liễu San San đang đỡ thắt lưng thở dốc lại thấy Thôi thị hấp tấp chạy tới, nàng thầm nghĩ không tốt. Nàng giúp Liễu Bỉnh chẻ củi cũng không muốn bị bà tám dạ xoa này biết rồi lại nói mấy lời khó nghe. Thế nhưng Thôi thị lại thái độ khác thường chạy tới trước mặt nàng, tươi cười nói ‘San San, ngươi đúng là mệnh tốt nha, nhà chún ta vậy mà lượm được bánh thịt từ trên trời rơi xuống nha”

Liễu San San thầm nghĩ: ta mất song thân từ khi còn nhỏ, lại sống với một tẩu tử như ngươi mà nói mệnh của ta tốt sao?hơn nữa chuyện liên quan tới Liễu San San nàng, tẩu tử là bị đụng đầu vào cửa hay sao mà cao hứng như heo mẹ động dục vậy?

Thôi thị cũng lười để ý Liễu San San nghĩ như thế nào, cười nịnh nói “Nhạc Thác công tử, nhi tử của Tri phủ lão gia tự mình tới cửa cầu hôn ngươi, ngươi gả qua đó là thiếu phu nhân, tha hồ hưởng thụ vinh hoa phú quý nha”

Nhạc Thác công tử, nhi tử của Tri phủ lão gia? cầu hôn?

Khi trong đầu Liễu San San còn hai dấu chấm hỏi to tướng thì nàng đã một thân hỉ phục ngồi trên kiệu hoa làm tân nương

Quan lớn nhất phủ Dương Thành chính là tri phủ lão gia,càng nổi danh với biệt hiệu Bánh Thịt lão gia. Sở dĩ gọi hắn như vậy là khi hắn còn trẻ không biết gặp phải vận cứt chó gì mà có được một khoản tiền lớn, thế là phát tài, sau đó hắn dựa vào số tiền này mà mua được chức quan Tri phủ phủ Dương Thành. Quan trọng nhất là hắn béo phì lại có thể cùng phu nhân cũng béo phì như hắn sinh được một nhi tử văn thao vũ lược, tuấn tú lịch sự, đó chính là Nhạc Thác công tử. Đây chẳng phải là trên trời rơi xuống một cái bánh thịt lớn sao? thậm chí không ít người còn ngầm nói với nhau là nhi tử tử này đầu thai lầm chỗ rồi, một thanh niên tài tuấn như vậy, nên đầu thai vào nhà quyền quý mới có lời

Nhạc Thác đầu thai lầm chỗ kia là người phong tao đứng đầu phủ Dương Thành, còn trẻ đã đỗ đạt, lỗi lạc phong lưu, ngay cả Hoàng thượng cũng tán thưởng hắn phong độ tài trí hơn người. Mà năm nay hắn mới mười tám tuổi, đúng lứa tuổi thích hợp để thành thân, có biết bao nhiêu thiếu nữ quỳ gối trước giày của hắn. Thế nhưng hắn thi đậu trở về, được bằng hữu đãi tiệc đón gió tẩy trần ở Thôi gia tửu, hắn cách cửa sổ nhà gian liếc mắt liền nhìn trúng Liễu San San, lập tức tới nhà cầu hôn. Tuy rằng xưa này tài tuấn xứng với mỹ nữ, mỹ nữ cũng nên phối với tài tuấn nhưng tin dữ đột ngột này khiến nam nữ trẻ tuổi trong phủ Dương Thành đều bị ai cực kỳ. Thống khổ nhất là ngay cả một cơ hội cho người ta cũng không có. Thậm chí có văn nhân đã cảm khái viết rằng: cỏ cây động dung, thiên đại đau khổ, người người rơi nước mắt. Nghe có mùi chua chua nhưng hình dung vô cùng chính xác.

Liễu San San lại không rảnh để quản người khác nghĩ gì, chỉ nghĩ tới Nhạc Thác công tử đã nói một câu vô cùng hợp ý nàng ‘nếu San San gả cho ta làm thê tử, có thể đưa đệ đệ của nàng đến cùng ở, ta sẽ chiếu cố hắn như bào đệ, còn mời tiên sinh đưa hắn lên kinh dự thi”

Lời này khiến nàng kinh hỉ vô cùng, Thôi thị càng cao hứng gấp trăm lần. Liễu San San gả cho hào môn, nàng đã thấy là bánh thịt từ trên trời rơi xuống, nếu Liễu San San dẫn theo đệ đệ ăn bám cùng đi thì đúng là song hỉ lâm môn. Vậy nên Thôi thị không đợi Liễu San San có ý kiến đã gật đầu thay nàng, sợ qua thôn này sẽ không còn khách điếm, người ta mà đổi ý thì chết. Do đó hai ngày sau, kiệu hoa đỏ thẫm đã dừng trước cửa Thôi gia tửu

Liễu San San ngồi trên kiệu hoa, nghiền ngẫm nguyên nhân Nhạc Thác chọn nàng

“Đại ca, Nhạc Thác công tử chỉ từ xa nhìn thấy ta một cái, rốt cuộc là coi trọng ta ở điểm nào mà nhất định đòi lấy ta?”

“Hắn nói…thích uống Nữ nhi hồng thanh nóng trừ hỏa, tiêu đàm khỏi ho của ngươi”

Kiệu hoa dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng người ồn ào, có lẽ đã đến phu gia

Theo tập tục của phủ Dương Thành, chú rễ phải cỡi ngựa đi trước đội ngũ đón dâu, đến trước cửa nhà thì xuống ngựa, cõng tân nương hạ kiệu.

Thừa dịp bên ngoài còn đang xôn xao, hỗn loạn, Liễu San San lặng lẽ nhấc khăn voan lên, muốn nhìn xem tình huống bên ngoài lại đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo thanh tú chưa hết vẻ trẻ con, da trắng như giấy, đang một tay chống cằm, nghiên cứu, thăm dò nàng từ trên xuống dưới.

Cỗ kiệu này vốn chỉ có một mình nàng được ngồi, thiếu niên này là từ đâu xuất hiện? hơn nữa hắn vào đây khi nào? sao nàng lại hoàn toàn không hay biết gì?

Liễu San San kinh ngạc trừng mắt nhìn thiếu niên kia, lại phát hiện hắn không có nửa người dưới. Khăn voan trên tay lập tức rơi xuống, cả người nàng run lên

Không để cho nàng kịp lên tiếng, thiếu niên kia đã kéo tay nàng, tươi cười nói “cô nương đừng sợ, ta là tới đón ngươi”

Đón nàng?nam nhân chỉ có nửa người này là phu quân tương lai đến đón nàng hạ kiệu?

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng bước chân đến gần cùng tiếng hoan hô, có lẽ là chú rễ đang tới

Liễu San San nhìn khuôn mặt trắng như quỷ của thiếu niên kia, đột nhiên có dự cảm xấu, đang muốn lên tiếng thì thiêu niên kia lại lôi kéo nàng bay lên, cười nói ‘cô nương, chúng ta đi” lời còn chưa dứt, thân thể của nàng đã dể theo thiếu niên kia mà xuyên qua..đỉnh kiệu, sau đó lơ lửng giữa không trung.

Liễu San San cảm thấy như mình đã gặp quỷ. Nàng vội cúi đầu xuống, nhìn thấy người săn sóc dâu xốc màn kiệu lên, một nam tử trẻ tuổi mặc hỉ bào đưa lưng về phía nàng, mà Liễu San San bên trong kiệu lại mềm oặt, ngã úp sấp bên cạnh hắn. Đám đông kinh hô, rối loạn.

Liễu San San cảm thấy mình thực sự đã gặp quỷ, quay đầu nhìn thiếu niên đang lôi kéo tay nàng.

Lúc này nửa thân dưới của thiếu niên này đã hiện ra, hắn bố sam tầm thường, dáng người hơi gầy, làn da tái nhợt gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, làm cho người ta cảm thấy như chỉ một cơn gió cũng có thể xô ngã hắn

Liễu San San kinh ngạc hỏi hắn:”Ngươi là ai, đây là có chuyện gì?”

Thiếu niên kia cười, lộ ra hai khỏa răng nanh ‘mỗi lần, mỗi người đều hỏi như vậy” ngữ khi không chút kiên nhẫn

“Ta là Tập Thư, Vô Thường chốn Âm ty”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương