Âm Sinh Nữ Long Vương Thê
-
29: Không Dám Hỏi Nữa
Tôi suy nghĩ về những lời mà Ngu Khanh Châu đã nói.
Ý của anh là, tôi phải tìm gặp Đồng Tranh để làm rõ lý do tại sao cô ấy lại có những cảm xúc như vậy.
Đồng Tranh là hoa khôi của Đại Học Vân Hải.
Nếu tôi đột nhiên đến gần cô ấy, người khác có thể sẽ nghĩ rằng tôi muốn bệ đít cô ấy, mà Đồng Tranh cũng chưa chắc sẽ để ý đến tôi.
Nghĩ đến điều này, mặt tôi nhăn lại.
Nói thật, tôi vẫn có chút sợ giao tiếp xã hội.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc nếu không giải quyết được những cảm xúc này, chúng sẽ luôn đeo bám tôi, mặt tôi càng nhăn hơn, giống như một trái khổ qua.
Cuối cùng, tôi quyết định chấp nhận vai trò này - trở thành một linh môi!
Ngày mai tôi sẽ tìm gặp Đồng Tranh!
"Quyết định rồi à?" Ngu Khanh Châu nhìn tôi cười.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và ấm áp của anh, tôi có một khoảnh khắc mất hồn, nhưng tôi nhanh chóng tỉnh lại.
"Sao anh biết?"
Ngu Khanh Châu chế nhạo, "Khuôn mặt của cô thay đổi liên tục trong chốc lát, chắc chắn đã trải qua nhiều cuộc đấu tranh tâm lý."
Tôi lặng lẽ che mặt, quay lưng lại không muốn đối diện với anh, chỉ muốn ôm lấy thân thể yếu đuối, đáng thương và vô vọng của mình.
Một lúc sau, không nghe thấy động tĩnh gì từ bên cạnh, tôi không thể không quay lại nhìn xem Ngu Khanh Châu đang làm gì.
Kết quả là, tôi thấy anh đang tựa vào khung cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài.
Anh nhìn ánh trăng bên ngoài, đôi mắt long lanh ánh sáng trắng của mặt trăng, ánh sáng ấy chiếu lên người anh, thêm phần dịu dàng.
Ánh mắt tôi rơi vào đôi chân trắng muốt của anh.
Tôi nhảy xuống giường, nhẹ nhàng tiến đến gần Ngu Khanh Châu.
Nhìn chiếc vòng chân dưới ánh trăng trở nên mềm mại hơn, sự tò mò của tôi không thể kìm nén nổi, tôi hỏi nhỏ, "Ngu Khanh Châu, cái vòng ở cổ chân anh là vàng nguyên chất à?"
Tôi muốn hỏi câu này từ lâu rồi, nên tôi mong chờ nhìn anh.
Chiếc vòng trên chân anh khiến tôi cảm thấy bí ẩn và có một vẻ đẹp cấm kỵ.
Nghe câu hỏi của tôi, Ngu Khanh Châu rõ ràng ngạc nhiên một chút, sau đó mặt anh lập tức trở nên u ám, đen như đít nồi.
"Tiết Cảnh Dao, nghe rõ đây, nếu cô còn dám nhắc đến thứ trên chân tôi lần nữa, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết."
"Tôi chỉ nói một lần."
Dưới ánh trăng, Ngu Khanh Châu không còn dịu dàng nữa, đôi mắt anh đầy hận thù và một chút cảm xúc khác, chỉ cần nhìn một lần đã khiến tôi cảm thấy kinh hoàng.
Có vẻ như thứ trên chân là điều cấm kỵ của Ngu Khanh Châu, anh đã nói thế, tôi đâu dám hỏi nữa.
"Được rồi, tôi sẽ không hỏi nữa." Tôi giơ tay thề.
Thấy vẻ mặt kinh hãi của tôi, Ngu Khanh Châu hơi thu lại khí thế bạo lực, anh nhìn tôi, "Vừa rồi dọa cô sợ à?"
Tôi rụt cổ lại gật đầu, vừa rồi trông anh như muốn giết tôi ngay tại chỗ, thực sự kinh khủng.
Tôi thề, từ giờ tôi sẽ không bao giờ hỏi về chiếc vòng trên chân của anh nữa.
Ngu Khanh Châu tiến đến gần tôi, anh nhẹ nhàng vuốt má tôi, giọng anh thấp đi vài phần, "Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, cô sẽ bình an vô sự, hiểu không?"
"Hiểu rồi." Tôi gật đầu liên tục.
"Vậy chuyện của Đồng Tranh thì sao..."
"Cô tự xử đi." Ngu Khanh Châu buông tôi ra, quay lưng đi để lại một bóng lưng cô đơn.
Được thôi, anh đã như vậy thì tôi cũng không dám nhờ cậy.
Việc của tôi, tôi phải tự giải quyết.
Tiết Cảnh Dao, cố lên! Mặt dày một chút! Để sống sót, không có gì đáng xấu hổ cả!
Tranh thủ trời còn chưa sáng, tôi nhờ Ngu Khanh Châu đưa tôi về ký túc xá, dù sao từ đây về trường cũng khá xa, mà tôi lại không biết đường.
Ngu Khanh Châu không nói gì, liền nhấc tôi lên và bay đi, không cho tôi chuẩn bị gì cả.
May mắn là khi trở về ký túc xá, mọi người vẫn đang ngủ, không ai bị đánh thức.
Sáng hôm sau, tôi đã đóng gói xong hành lý.
Ngu Khanh Châu nói đúng, tình trạng hiện tại của tôi không phù hợp để ở ký túc xá nữa.
Hơn nữa, tôi đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới, thế giới đó đầy rẫy những điều kỳ lạ, đáng sợ và chưa được biết đến.
Tô Vĩ Vĩ thấy tôi sắp dọn đi, cô ấy mở to mắt, nắm lấy hành lý của tôi, “Cậu sắp dọn ra ngoài ở với ai? Là chồng sắp cưới của cậu à?”
“Ừ.” Tôi nhẹ gật đầu, không biết phải giải thích với Tô Vĩ Vĩ thế nào.
Tô Vĩ Vĩ mở miệng định hỏi, nhưng có lẽ cô ấy nghĩ rằng đây là chuyện riêng của tôi, nên cuối cùng cũng không hỏi, chỉ là vẻ mặt có chút buồn bã, đôi mắt đầy vẻ không nỡ xa tôi.
“Nhìn cậu kìa, cứ như thể tớ sắp chết vậy.
Tớ chỉ ra ngoài ở thôi, thời gian rảnh chúng ta vẫn sẽ gặp nhau mà.” Tôi ôm Tô Vĩ Vĩ, nhẹ nhàng nói với cô ấy.
Tô Vĩ Vĩ lúc này mới miễn cưỡng gật đầu, sau đó cô ấy lại nói, “Cậu chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, mấy ngày nay cậu trông như bị ma ám vậy, sắc mặt tệ lắm.”
Tôi ngẩn ra một chút, cô ấy nói đúng.
Dù tôi không bị ma ám, nhưng cũng không khác là bao.
Phải nhanh chóng giải quyết những cảm xúc đang bám lấy tôi!
Chào tạm biệt các bạn cùng phòng, tôi kéo vali ra ngoài.
Không ngờ vừa ra đến cổng trường, tôi đã thấy Tống Lâm và Đồng Tranh đứng cùng nhau, trông họ có vẻ rất thân thiết.
Tống Lâm nhìn thấy tôi kéo vali, anh ta khẽ nhíu mày, sau đó sải bước đến chỗ tôi, còn Đồng Tranh sau khi thấy tôi, sắc mặt hiện lên một chút không vui, sau đó cô ấy cũng chạy theo Tống Lâm đến chỗ tôi.
Đồng Tranh đứng trước mặt tôi, đã lấy lại nụ cười dịu dàng và xinh đẹp, trông thật thướt tha, ai nhìn cũng phải khen cô ấy là hoa khôi của Đại Học Vân Hải.
Chỉ là khi cô ấy đến gần tôi, cảm xúc căm hận và giận dữ từ cô ấy dâng trào, khiến mặt tôi tái đi, tôi vội vàng lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Đồng Tranh, cảm giác ngạt thở mới biến mất.
Rõ ràng vấn đề xuất phát từ Đồng Tranh!
Thấy phản ứng lớn của tôi, Tống Lâm liếc nhìn Đồng Tranh, sau đó tiến gần thêm vài bước, bảo Đồng Tranh đứng yên tại chỗ không được di chuyển.
Nghe vậy, ánh mắt Đồng Tranh nhìn tôi càng trở nên không thiện cảm, nhưng cô ấy che giấu rất khéo, chỉ là không qua được mắt tôi.
Từ lần đầu tiên gặp Ngu Khanh Châu, Đồng Tranh đã nhào vào lòng anh, lúc đó tôi đã biết rằng cô ấy không dịu dàng và tốt bụng như vẻ ngoài.
Hơn nữa, còn có những lời đồn mà Tô Vĩ Vĩ nói với tôi...
“Sao vậy? Nhìn thấy bọn anh mà như nhìn thấy quái vật vậy.” Tống Lâm vừa nói vừa liếc vào vali của tôi, “Em định dọn ra ngoài ở à?”
“Đúng vậy.” Nói xong tôi kéo vali chuẩn bị rời đi, nhưng Tống Lâm giữ lại.
Tôi không hiểu, có chút tức giận nhìn anh ta, “Đàn anh Tống Lâm, anh muốn làm gì? Xung quanh còn có người đang nhìn đấy!”
Tống Lâm mặt không đổi sắc, anh ta nói với tôi, “Đi đâu? Anh đưa em đi, xe của anh đậu ở ngoài.”
Tôi lập tức hoảng sợ, tim như ngừng đập, lần trước ngồi xe của anh ta, tôi suýt nữa đã mất mạng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook