Âm Mưu Ngoại Tình
-
Chương 98: Tang lễ (2)
Bố trí linh đường xong đã là bốn giờ sáng, bầu trời phương Đông hiện ra một tia sáng trắng, một ngày mới ở Thanh Đài được từ từ vén màn.
Binh sĩ bố trí linh đường đều đã quay về nghỉ ngơi, hai người trực ban trốn trong phòng ăn tô mì chống đói. Hai mắt Hoa Diệp đầy tia máu, trước ngực cài hoa trắng. Vẫn không thể tránh được, Quý Manh Nhân dù sao cũng là trưởng đoàn tiền nhiệm của đoàn văn công, có vài nghi thức vẫn phải tiến hành. Bà nằm ngủ trong quan tài thạch anh, đã thay sang một bộ quân trang mới tinh. Hoa tươi chất đầy trước quan tài, trên tường treo một bức ảnh cực lớn khi bà còn biểu diễn, vẫn tao nhã và tôn quý như xưa.
Hoa Diệp ngẩng đầu nhìn bà không chớp mắt, bên cạnh có một người đi tới, anh nghiêng đầu qua, là Hứa Mộc Ca.
“Có lạnh không?” Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không son môi nên có hơi nhợt nhạt.
Cả đêm qua, Hứa Mộc Ca luôn ở bên cạnh anh. Đám bạn Trương Hoằng cũng đến, ngồi với anh một lúc, đã bị anh đuổi về, anh cũng bảo Hứa Mộc Ca về nghỉ ngơi, Hứa Mộc Ca trừng anh, trong mắt mang một ngọn lửa giận dữ đang cháy.
Hứa Mộc Ca hít sâu một hơi, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh đến một góc. Anh nhướng mày, đi theo cô. “Hoa Diệp, tại sao vậy?” Cô ép giọng hỏi, cả khuôn mặt méo mó vì giận dữ.
Anh biết cô hỏi tại sao người anh thông báo đầu tiên là Đào Đào, mà không phải cô. “Mẹ thích cô ấy.” Anh trả lời khéo léo.
“Dì Quý ngồi dậy nói với anh sao?” Hứa Mộc Ca cười lạnh, “Nếu anh muốn bịa đặt thì phiền anh hãy bịa sao cho có sức thuyết phục chứ.”
“Mộc Ca, có thể để sau hãy nói chuyện này không? Bây giờ anh rất mệt.” Anh mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Em không muốn đợi nữa, những ngày tháng run sợ hoảng hốt này em đã chịu đủ rồi. Đào Đào đã nói cho dì Quý biết hết chuyện ở nước ngoài của em, nên dì Quý mới không thích em, luôn bài xích em, bây giờ anh cũng biết rồi, thế nên mới đối xử với em như vậy.”
Anh bỗng mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô.
“Đúng vậy, Park Dong Sung không phải đồng tính, lúc em kết hôn với ông ta, ông ta đã năm mươi tám tuổi, lớn hơn em tròn hai chục tuổi, nhưng ông ta có danh tiếng có quan hệ trong giới nhạc ở Paris, ông ta có thể giúp em hoàn thành ước mơ của mình rất nhanh. Nhưng mà ông ta… thật sự có chút biến thái… Vì em đã từng sảy thai một lần, ông ta nghĩ rằng em không hoàn hảo… Em bất đắc dĩ mới giấu chuyện yêu đương của chúng ta, nói đó là kết quả của một lần sai lầm, em bắt buộc phải từ bỏ. Em cầu xin ông ta đừng ly hôn với em, đừng ép em về nước. Diệp, em đã từ bỏ nhiều như thế mới đến được Paris, em không thể về nước như vậy được. Ông ta rất nhẫn tâm, tìm được nốt nhạc mới rất nhanh, hủy tất cả hợp đồng biểu diễn của em, bắt tất cả giáo viên hướng dẫn không cho em hoàn thành việc học ở bờ sông Seine… Diệp, em nhớ anh đến phát điên, nhớ đến những ngày trước đây của chúng ta. Em đột nhiên ý thức được em đã từng hạnh phúc đến nhường nào. Em đã có thẻ xanh, có thể ở lại Paris. Nhưng em đã về nước, em muốn tìm lại thứ quý giá nhất mà em đã đánh mất. Những việc này em vẫn luôn cất giấu nơi đáy lòng, em không dám để anh biết, sợ anh coi thường em, rời xa em…”
“Anh không biết.”
“Hả?” Cô há to miệng, đờ đẫn nhìn anh. “Dì Quý không nói với anh sao?”
“Mẹ cũng không biết.”
Trong lòng cô càng thêm giận, đến lúc này rồi mà Hoa Diệp vẫn còn bao che cho Đào Đào, nếu không biết thì sao người anh nghĩ đến trong lúc đau khổ nhất không phải cô mà là Đào Đào. Cô là người anh yêu sâu đậm, không phải sao?
“Vậy giờ anh biết rồi đấy… Em không muốn hoảng sợ nữa, Diệp, anh có suy nghĩ gì không?” Cô nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút dao động của anh, lòng thấp thỏm không yên.
Anh xoay mặt ra ngoài cửa, trời đã sáng hẳn, những tia sáng nhạt chiếu lên thân cây trước cửa, khiến cho mấy giọt sương chưa kịp bốc hơi lấp lánh trong suốt. “So với chuyện lúc đầu em đi Paris, những việc này có là gì?” Anh nói khẽ, rất lạ là trong lòng lại không hề có cảm giác gì, dường như việc này không liên quan đến mình, có lẽ đã coi sự tê dại như là điều hiển nhiên rồi.
Con của họ là kết quả của một sai lầm? Người chồng lớn hơn cô hai mươi tuổi? Không phải cô muốn ly hôn? Là cô bị ép về nước?
Anh nhếch khóe miệng tự giễu, lắc lắc đầu.
Trước giờ cô có bản lĩnh khiến cho cuộc sống của anh họa vô đơn chí, ép con tim anh từ lạnh lẽo đến băng giá.
“Anh không giận sao?” Cô che miệng, giống như mất hết sức lực toàn thân. Nếu anh mắng chửi cô, chỉ trích cô, cô sẽ cảm thấy còn cứu được, đây là cách quan tâm đến cô. Anh bình tĩnh như không có gì như vậy, hoặc là đã biết từ trước, hoặc coi cô là người chẳng quan trọng gì.
Vế sau hiển nhiên không đúng, bây giờ họ đang là người yêu, họ đã có…
“Bây giờ là lúc tức giận sao?” Anh nhìn thấy quân khu có hai vị thủ trưởng từ bên ngoài đi vào, vội đi tới bắt tay, chào hỏi.
Cô vịn tường, người xụi lơ khuỵu xuống, mọi nỗi hoảng sợ biến thành phẫn nộ, vô cớ hướng về phía Đào Đào mãi vẫn luôn đeo bám.
Người đến chia buồn càng ngày càng nhiều, Kinh Nghệ đến vào lúc trưa, thấy da cô vàng vọt, yếu đuối thì kéo cô ra ngoài ăn cơm. Hoa Diệp không thể rời đi, Trương Hoằng bảo nhà ăn mang cơm đến. Cô cũng cần đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, nên theo Kinh Nghệ đến một nhà hàng Hàn Quốc, gọi hai phần cơm trộn nồi đá. Lúc đợi thức ăn, điện thoại reo, số lạ, đúng lúc cô muốn vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa nghe điện thoại. Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô chợt dừng bước, ngữ khí lạnh như băng, “Bà lấy số điện thoại tôi ở đâu ra?”
“Mộc Ca… Haiz, bây giờ mẹ đang ở sân bay thủ đô, sắp lên máy bay đi Thanh Đài. Nếu con tiện thì chúng ta gặp nhau, có được không?”
“Năm đó khi bà rời Thanh Đài, bà có từng hỏi tôi có tiện hay không, có được không?” Cô lạnh lùng hỏi.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng than yếu ớt, “Trước đây, là mẹ đã sai, mẹ không mong con tha thứ, hãy để mẹ nhìn thấy con, được không?”
“Bây giờ chúng ta có cần thiết phải gặp nhau không? Tôi rất tốt, bố cũng rất tốt, bà hài lòng rồi chứ.”
“Mẹ biết, chỉ là mẹ nhớ con, không gặp cũng không sao, mẹ chỉ ở lại Thanh Đài hai ngày.”
“Bây giờ hình như không phải mùa du lịch của Thanh Đài, bà đến sẽ rất thất vọng.” Cô nhếch khóe miệng.
“Mẹ chỉ thăm em trai con thôi.”
“Không phải nó đang ở Bắc Kinh sao?” Cô giật mình, buột miệng hỏi.
“Qua Tết nó lại đến Thanh Đài làm việc rồi, hai đứa không có liên lạc à?”
“Tại sao chúng tôi phải liên lạc chứ? Tôi còn có việc, cúp đây.” Cô gập điện thoại một cái phạch, thở dài thườn thượt. Người mẹ vứt bỏ con gái mấy chục năm sau nói nhớ con gái, loại người như thế còn xứng làm mẹ sao?
Mỗi lần trang điểm, nhìn mình trong gương, cô lại nhớ đến người phụ nữ đó, họ có khuôn mặt rất giống nhau. Cô nhớ bố rất yêu bà ấy, tới mức cưng chiều bà đến độ mắc bệnh công chúa. Trong nhà, người đàn bà đó vĩnh viễn đứng nhất, sau đó là em trai, rồi đến cô, cuối cùng là bố. Vì để mua quà kỷ niệm ngày cưới ra hồn cho bà ấy, mà bố ở công ty có thể mấy tháng không đụng đến thịt. Thế nhưng người phụ nữ mà ông coi như châu báu ấy lại lén lút sau lưng ông có con với người đàn ông khác, giấu diếm những mười hai năm. Cô nhìn thấy tin tức về người đàn bà ấy ở trên báo, sống rất tốt, mở triển lãm từ trong nước ra nước ngoài, là nghệ nhân gốm nổi tiếng, phu nhân của một vị chủ tịch nào đó. Vậy thì có làm sao, cô khinh thường người đàn bà đó. Và cả cái người gọi là em trai kia, hễ nghĩ đến là thấy kinh tởm.
“Sao đi lâu quá vậy?” Cô quay về bàn ăn, phục vụ mang thức ăn lên, Kinh Nghệ gọi thêm một chai bia, đã uống ngà ngà rồi.
“Ừ, trong lòng hơi ngột ngạt.” Cô cầm muỗng lên, trộn giá với lòng đỏ trứng.
“Vì dì Quý đột ngột qua đời sao? Chị nghe bố chị nói, thật ra dì ấy bị ung thư lâu rồi.”
“Hoa Diệp không nhắc đến trước mặt em.”
“Dì ấy bảo bác sĩ giấu giúp dì ấy, Hoa Diệp cũng không biết. Nhưng theo lý mà nói còn có thể sống vài tháng đến một năm, ra đi có hơi đường đột. Có điều, dì ấy đi rồi, tương lai em và Hoa Diệp sẽ bằng phẳng hơn.”
“Không dễ vậy đâu, Hoa Diệp và Đào Đào hiện vẫn còn không rõ ràng.”
“Nó dám? Chị tìm người băm nó ra.” Kinh Nghệ vỗ bàn.
Hứa Mộc Ca trợn mắt, “Nếu chị tổn thương cô ta, vừa khéo sẽ khiến Hoa Diệp đau lòng, đây không phải là giúp cô ta một tay sao?”
“Vậy là để mặc cô ta đi?”
“Em phải từ từ suy nghĩ, bây giờ ăn cơm trước, em phải ở bên cạnh Hoa Diệp, không thể để cô ta lại có cơ hội xen vào.”
Thanh toán xong ra, Kinh Nghệ đến bar Cầu Vồng, còn cô quay về linh đường, Hoa Diệp đứng trước cửa sổ nghe điện thoại, cô đi tới, anh dùng đuôi mắt ngó cô.
Cô nghe thấy anh nói: “Sáng mai hỏa táng, sau đó đi thẳng đến nghĩa trang… Được, Tiểu Đào, không đến được cũng không sao, sau này đi thăm cũng được… Tạm biệt.”
Anh gập điện thoại nhìn nhìn cô, thẳng thắn tự nhiên, “Ăn cơm chưa?”
Cô cố nhịn nỗi đau nơi lồng ngực, đi tới trước sửa cổ áo cho anh, “Ăn no lắm, định tối nay ở cùng anh và dì Quý. Đúng rồi, Diệp, có cần gọi điện thoại bảo bố em đến cúng dì không?”
Hoa Diệp sững người, “Không cần đâu, chân chú không được tiện, ở đây lại xa xôi hẻo lánh nữa. Mấy ngày nay em không có buổi diễn sao?”
“Tháng sau phải đến cơ sở biểu diễn thăm hỏi, bây giờ đang tập luyện, em xin nghỉ phép rồi. Diệp, những chuyện đó không quan trọng, anh đi nghỉ ngơi đi, trông sắc mặt anh tệ lắm…” Anh sờ mũi, trán nhăn lại.
Cô cười cười thông cảm, “Em hiểu, vậy em ngồi đây không phát ra tiếng.”
Anh nhếch khóe miệng, không nói gì, nhưng xoay người đi ra ngoài. Cô nhìn anh, cả người hóa đá.
Tả Tu Nhiên cả ngày không đến công ty làm việc, Đào Đào đang nghĩ đến Quý Manh Nhân, cả người lảo đảo, cũng không hỏi thăm anh.
Tan làm về nhà, nhìn thấy anh ngồi bên bàn ăn, vừa uống canh dì giúp việc nấu cho anh, vừa nghe dì nói chuyện của Quý Manh Nhân.
Dì giúp việc thấy cô về, liền vào bếp, để lại không gian cho hai người, nói với Đào Đào là mẹ Đào đến nhà Tiêu Hoa chơi rồi, bảo Đào Yên Nhiên từ Đông Bắc trở về.
“Dì gặp chị Yên Nhiên rồi?” Đào Đào ngạc nhiên hỏi.
“Dì không thấy, chẳng phải đang nói chuyện với Tu Nhiên sao.”
Đào Đào “ồ” một tiếng thấy muỗng canh là chè củ sen, nhuận họng, liền giành lại uống một ngụm.
Anh đợi cô uống xong, kéo cô ra ban công, vừa mở miệng mùi rượu đã xộc tới. “Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu vậy?” Cô cau mày.
“Không biết, nhưng đủ để ngủ cả ngày, nếu không phải tranh hơn thua thì chức tổng giám đốc này thật không có ý nghĩa gì... Theo anh về Đức nhé?” Anh ôm cô vào lòng, ngửi hương thơm nơi cổ cô.
“Nước Đức có gì tốt?” Cô thả lỏng người, để mặc cho anh hôn nhẹ xuống.
“Bên đó mùa đông rất lạnh, nhưng mà ở đó, em không có cơ hội rơi nước mắt.” Anh hôn lên đôi mắt sưng húp của cô.
Cô chớp mi, “Không phải em… Dù sao em và bà ấy cũng đã từng sống cùng nhau một thời gian, bà ấy ra đi đột ngột… khó tránh khỏi đau lòng…”
Anh gật gật đầu, “Mai có muốn đi tiễn bà ấy không?”
“Không đi.”
“Yên tâm, những người yêu em sẽ không ít đi, có người đi rồi, cũng có người đang trên đường đến.”
“Gì cơ?”
“Ngày mai bình tĩnh trở lại, ngày kia chúng ta cùng nhau ăn tối, còn có một người khách khác nữa.”
“Người rất quan trọng với anh đó hả?”
“Trí nhớ tốt, thưởng cho một cái này.” Anh dán sát gò má trắng mịn của cô, hôn lên để lại một dấu đỏ.
Cô đẩy anh ra, xoa mặt, “Không phải bảo là tuần sau sao?”
“Bà không đợi được nữa, không nói tiếng nào đã đến rồi, anh hết cách, lát nữa anh còn phải đến sân bay đón, sắp xếp chỗ ở cho bà.”
“Cả người anh toàn mùi rượu nếu bị cảnh sát bắt thì sẽ đoán ra ngay và phạt tiền anh.”
“Phạt thì phạt thôi, làm người ai có thể làm theo khuôn phép được đâu, phạm một sai lầm không sao.”
Cô bị anh chọc cười, vùi vào lòng anh, hai người lại ôm nhau một lúc, anh mới lưu luyến rời đi. Đưa mắt tiễn chiếc xe đi xa, nghĩ tới việc anh chạy đến chỉ để ôm cô một lúc, cô cười khẽ…
Binh sĩ bố trí linh đường đều đã quay về nghỉ ngơi, hai người trực ban trốn trong phòng ăn tô mì chống đói. Hai mắt Hoa Diệp đầy tia máu, trước ngực cài hoa trắng. Vẫn không thể tránh được, Quý Manh Nhân dù sao cũng là trưởng đoàn tiền nhiệm của đoàn văn công, có vài nghi thức vẫn phải tiến hành. Bà nằm ngủ trong quan tài thạch anh, đã thay sang một bộ quân trang mới tinh. Hoa tươi chất đầy trước quan tài, trên tường treo một bức ảnh cực lớn khi bà còn biểu diễn, vẫn tao nhã và tôn quý như xưa.
Hoa Diệp ngẩng đầu nhìn bà không chớp mắt, bên cạnh có một người đi tới, anh nghiêng đầu qua, là Hứa Mộc Ca.
“Có lạnh không?” Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không son môi nên có hơi nhợt nhạt.
Cả đêm qua, Hứa Mộc Ca luôn ở bên cạnh anh. Đám bạn Trương Hoằng cũng đến, ngồi với anh một lúc, đã bị anh đuổi về, anh cũng bảo Hứa Mộc Ca về nghỉ ngơi, Hứa Mộc Ca trừng anh, trong mắt mang một ngọn lửa giận dữ đang cháy.
Hứa Mộc Ca hít sâu một hơi, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh đến một góc. Anh nhướng mày, đi theo cô. “Hoa Diệp, tại sao vậy?” Cô ép giọng hỏi, cả khuôn mặt méo mó vì giận dữ.
Anh biết cô hỏi tại sao người anh thông báo đầu tiên là Đào Đào, mà không phải cô. “Mẹ thích cô ấy.” Anh trả lời khéo léo.
“Dì Quý ngồi dậy nói với anh sao?” Hứa Mộc Ca cười lạnh, “Nếu anh muốn bịa đặt thì phiền anh hãy bịa sao cho có sức thuyết phục chứ.”
“Mộc Ca, có thể để sau hãy nói chuyện này không? Bây giờ anh rất mệt.” Anh mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Em không muốn đợi nữa, những ngày tháng run sợ hoảng hốt này em đã chịu đủ rồi. Đào Đào đã nói cho dì Quý biết hết chuyện ở nước ngoài của em, nên dì Quý mới không thích em, luôn bài xích em, bây giờ anh cũng biết rồi, thế nên mới đối xử với em như vậy.”
Anh bỗng mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô.
“Đúng vậy, Park Dong Sung không phải đồng tính, lúc em kết hôn với ông ta, ông ta đã năm mươi tám tuổi, lớn hơn em tròn hai chục tuổi, nhưng ông ta có danh tiếng có quan hệ trong giới nhạc ở Paris, ông ta có thể giúp em hoàn thành ước mơ của mình rất nhanh. Nhưng mà ông ta… thật sự có chút biến thái… Vì em đã từng sảy thai một lần, ông ta nghĩ rằng em không hoàn hảo… Em bất đắc dĩ mới giấu chuyện yêu đương của chúng ta, nói đó là kết quả của một lần sai lầm, em bắt buộc phải từ bỏ. Em cầu xin ông ta đừng ly hôn với em, đừng ép em về nước. Diệp, em đã từ bỏ nhiều như thế mới đến được Paris, em không thể về nước như vậy được. Ông ta rất nhẫn tâm, tìm được nốt nhạc mới rất nhanh, hủy tất cả hợp đồng biểu diễn của em, bắt tất cả giáo viên hướng dẫn không cho em hoàn thành việc học ở bờ sông Seine… Diệp, em nhớ anh đến phát điên, nhớ đến những ngày trước đây của chúng ta. Em đột nhiên ý thức được em đã từng hạnh phúc đến nhường nào. Em đã có thẻ xanh, có thể ở lại Paris. Nhưng em đã về nước, em muốn tìm lại thứ quý giá nhất mà em đã đánh mất. Những việc này em vẫn luôn cất giấu nơi đáy lòng, em không dám để anh biết, sợ anh coi thường em, rời xa em…”
“Anh không biết.”
“Hả?” Cô há to miệng, đờ đẫn nhìn anh. “Dì Quý không nói với anh sao?”
“Mẹ cũng không biết.”
Trong lòng cô càng thêm giận, đến lúc này rồi mà Hoa Diệp vẫn còn bao che cho Đào Đào, nếu không biết thì sao người anh nghĩ đến trong lúc đau khổ nhất không phải cô mà là Đào Đào. Cô là người anh yêu sâu đậm, không phải sao?
“Vậy giờ anh biết rồi đấy… Em không muốn hoảng sợ nữa, Diệp, anh có suy nghĩ gì không?” Cô nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút dao động của anh, lòng thấp thỏm không yên.
Anh xoay mặt ra ngoài cửa, trời đã sáng hẳn, những tia sáng nhạt chiếu lên thân cây trước cửa, khiến cho mấy giọt sương chưa kịp bốc hơi lấp lánh trong suốt. “So với chuyện lúc đầu em đi Paris, những việc này có là gì?” Anh nói khẽ, rất lạ là trong lòng lại không hề có cảm giác gì, dường như việc này không liên quan đến mình, có lẽ đã coi sự tê dại như là điều hiển nhiên rồi.
Con của họ là kết quả của một sai lầm? Người chồng lớn hơn cô hai mươi tuổi? Không phải cô muốn ly hôn? Là cô bị ép về nước?
Anh nhếch khóe miệng tự giễu, lắc lắc đầu.
Trước giờ cô có bản lĩnh khiến cho cuộc sống của anh họa vô đơn chí, ép con tim anh từ lạnh lẽo đến băng giá.
“Anh không giận sao?” Cô che miệng, giống như mất hết sức lực toàn thân. Nếu anh mắng chửi cô, chỉ trích cô, cô sẽ cảm thấy còn cứu được, đây là cách quan tâm đến cô. Anh bình tĩnh như không có gì như vậy, hoặc là đã biết từ trước, hoặc coi cô là người chẳng quan trọng gì.
Vế sau hiển nhiên không đúng, bây giờ họ đang là người yêu, họ đã có…
“Bây giờ là lúc tức giận sao?” Anh nhìn thấy quân khu có hai vị thủ trưởng từ bên ngoài đi vào, vội đi tới bắt tay, chào hỏi.
Cô vịn tường, người xụi lơ khuỵu xuống, mọi nỗi hoảng sợ biến thành phẫn nộ, vô cớ hướng về phía Đào Đào mãi vẫn luôn đeo bám.
Người đến chia buồn càng ngày càng nhiều, Kinh Nghệ đến vào lúc trưa, thấy da cô vàng vọt, yếu đuối thì kéo cô ra ngoài ăn cơm. Hoa Diệp không thể rời đi, Trương Hoằng bảo nhà ăn mang cơm đến. Cô cũng cần đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, nên theo Kinh Nghệ đến một nhà hàng Hàn Quốc, gọi hai phần cơm trộn nồi đá. Lúc đợi thức ăn, điện thoại reo, số lạ, đúng lúc cô muốn vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa nghe điện thoại. Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô chợt dừng bước, ngữ khí lạnh như băng, “Bà lấy số điện thoại tôi ở đâu ra?”
“Mộc Ca… Haiz, bây giờ mẹ đang ở sân bay thủ đô, sắp lên máy bay đi Thanh Đài. Nếu con tiện thì chúng ta gặp nhau, có được không?”
“Năm đó khi bà rời Thanh Đài, bà có từng hỏi tôi có tiện hay không, có được không?” Cô lạnh lùng hỏi.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng than yếu ớt, “Trước đây, là mẹ đã sai, mẹ không mong con tha thứ, hãy để mẹ nhìn thấy con, được không?”
“Bây giờ chúng ta có cần thiết phải gặp nhau không? Tôi rất tốt, bố cũng rất tốt, bà hài lòng rồi chứ.”
“Mẹ biết, chỉ là mẹ nhớ con, không gặp cũng không sao, mẹ chỉ ở lại Thanh Đài hai ngày.”
“Bây giờ hình như không phải mùa du lịch của Thanh Đài, bà đến sẽ rất thất vọng.” Cô nhếch khóe miệng.
“Mẹ chỉ thăm em trai con thôi.”
“Không phải nó đang ở Bắc Kinh sao?” Cô giật mình, buột miệng hỏi.
“Qua Tết nó lại đến Thanh Đài làm việc rồi, hai đứa không có liên lạc à?”
“Tại sao chúng tôi phải liên lạc chứ? Tôi còn có việc, cúp đây.” Cô gập điện thoại một cái phạch, thở dài thườn thượt. Người mẹ vứt bỏ con gái mấy chục năm sau nói nhớ con gái, loại người như thế còn xứng làm mẹ sao?
Mỗi lần trang điểm, nhìn mình trong gương, cô lại nhớ đến người phụ nữ đó, họ có khuôn mặt rất giống nhau. Cô nhớ bố rất yêu bà ấy, tới mức cưng chiều bà đến độ mắc bệnh công chúa. Trong nhà, người đàn bà đó vĩnh viễn đứng nhất, sau đó là em trai, rồi đến cô, cuối cùng là bố. Vì để mua quà kỷ niệm ngày cưới ra hồn cho bà ấy, mà bố ở công ty có thể mấy tháng không đụng đến thịt. Thế nhưng người phụ nữ mà ông coi như châu báu ấy lại lén lút sau lưng ông có con với người đàn ông khác, giấu diếm những mười hai năm. Cô nhìn thấy tin tức về người đàn bà ấy ở trên báo, sống rất tốt, mở triển lãm từ trong nước ra nước ngoài, là nghệ nhân gốm nổi tiếng, phu nhân của một vị chủ tịch nào đó. Vậy thì có làm sao, cô khinh thường người đàn bà đó. Và cả cái người gọi là em trai kia, hễ nghĩ đến là thấy kinh tởm.
“Sao đi lâu quá vậy?” Cô quay về bàn ăn, phục vụ mang thức ăn lên, Kinh Nghệ gọi thêm một chai bia, đã uống ngà ngà rồi.
“Ừ, trong lòng hơi ngột ngạt.” Cô cầm muỗng lên, trộn giá với lòng đỏ trứng.
“Vì dì Quý đột ngột qua đời sao? Chị nghe bố chị nói, thật ra dì ấy bị ung thư lâu rồi.”
“Hoa Diệp không nhắc đến trước mặt em.”
“Dì ấy bảo bác sĩ giấu giúp dì ấy, Hoa Diệp cũng không biết. Nhưng theo lý mà nói còn có thể sống vài tháng đến một năm, ra đi có hơi đường đột. Có điều, dì ấy đi rồi, tương lai em và Hoa Diệp sẽ bằng phẳng hơn.”
“Không dễ vậy đâu, Hoa Diệp và Đào Đào hiện vẫn còn không rõ ràng.”
“Nó dám? Chị tìm người băm nó ra.” Kinh Nghệ vỗ bàn.
Hứa Mộc Ca trợn mắt, “Nếu chị tổn thương cô ta, vừa khéo sẽ khiến Hoa Diệp đau lòng, đây không phải là giúp cô ta một tay sao?”
“Vậy là để mặc cô ta đi?”
“Em phải từ từ suy nghĩ, bây giờ ăn cơm trước, em phải ở bên cạnh Hoa Diệp, không thể để cô ta lại có cơ hội xen vào.”
Thanh toán xong ra, Kinh Nghệ đến bar Cầu Vồng, còn cô quay về linh đường, Hoa Diệp đứng trước cửa sổ nghe điện thoại, cô đi tới, anh dùng đuôi mắt ngó cô.
Cô nghe thấy anh nói: “Sáng mai hỏa táng, sau đó đi thẳng đến nghĩa trang… Được, Tiểu Đào, không đến được cũng không sao, sau này đi thăm cũng được… Tạm biệt.”
Anh gập điện thoại nhìn nhìn cô, thẳng thắn tự nhiên, “Ăn cơm chưa?”
Cô cố nhịn nỗi đau nơi lồng ngực, đi tới trước sửa cổ áo cho anh, “Ăn no lắm, định tối nay ở cùng anh và dì Quý. Đúng rồi, Diệp, có cần gọi điện thoại bảo bố em đến cúng dì không?”
Hoa Diệp sững người, “Không cần đâu, chân chú không được tiện, ở đây lại xa xôi hẻo lánh nữa. Mấy ngày nay em không có buổi diễn sao?”
“Tháng sau phải đến cơ sở biểu diễn thăm hỏi, bây giờ đang tập luyện, em xin nghỉ phép rồi. Diệp, những chuyện đó không quan trọng, anh đi nghỉ ngơi đi, trông sắc mặt anh tệ lắm…” Anh sờ mũi, trán nhăn lại.
Cô cười cười thông cảm, “Em hiểu, vậy em ngồi đây không phát ra tiếng.”
Anh nhếch khóe miệng, không nói gì, nhưng xoay người đi ra ngoài. Cô nhìn anh, cả người hóa đá.
Tả Tu Nhiên cả ngày không đến công ty làm việc, Đào Đào đang nghĩ đến Quý Manh Nhân, cả người lảo đảo, cũng không hỏi thăm anh.
Tan làm về nhà, nhìn thấy anh ngồi bên bàn ăn, vừa uống canh dì giúp việc nấu cho anh, vừa nghe dì nói chuyện của Quý Manh Nhân.
Dì giúp việc thấy cô về, liền vào bếp, để lại không gian cho hai người, nói với Đào Đào là mẹ Đào đến nhà Tiêu Hoa chơi rồi, bảo Đào Yên Nhiên từ Đông Bắc trở về.
“Dì gặp chị Yên Nhiên rồi?” Đào Đào ngạc nhiên hỏi.
“Dì không thấy, chẳng phải đang nói chuyện với Tu Nhiên sao.”
Đào Đào “ồ” một tiếng thấy muỗng canh là chè củ sen, nhuận họng, liền giành lại uống một ngụm.
Anh đợi cô uống xong, kéo cô ra ban công, vừa mở miệng mùi rượu đã xộc tới. “Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu vậy?” Cô cau mày.
“Không biết, nhưng đủ để ngủ cả ngày, nếu không phải tranh hơn thua thì chức tổng giám đốc này thật không có ý nghĩa gì... Theo anh về Đức nhé?” Anh ôm cô vào lòng, ngửi hương thơm nơi cổ cô.
“Nước Đức có gì tốt?” Cô thả lỏng người, để mặc cho anh hôn nhẹ xuống.
“Bên đó mùa đông rất lạnh, nhưng mà ở đó, em không có cơ hội rơi nước mắt.” Anh hôn lên đôi mắt sưng húp của cô.
Cô chớp mi, “Không phải em… Dù sao em và bà ấy cũng đã từng sống cùng nhau một thời gian, bà ấy ra đi đột ngột… khó tránh khỏi đau lòng…”
Anh gật gật đầu, “Mai có muốn đi tiễn bà ấy không?”
“Không đi.”
“Yên tâm, những người yêu em sẽ không ít đi, có người đi rồi, cũng có người đang trên đường đến.”
“Gì cơ?”
“Ngày mai bình tĩnh trở lại, ngày kia chúng ta cùng nhau ăn tối, còn có một người khách khác nữa.”
“Người rất quan trọng với anh đó hả?”
“Trí nhớ tốt, thưởng cho một cái này.” Anh dán sát gò má trắng mịn của cô, hôn lên để lại một dấu đỏ.
Cô đẩy anh ra, xoa mặt, “Không phải bảo là tuần sau sao?”
“Bà không đợi được nữa, không nói tiếng nào đã đến rồi, anh hết cách, lát nữa anh còn phải đến sân bay đón, sắp xếp chỗ ở cho bà.”
“Cả người anh toàn mùi rượu nếu bị cảnh sát bắt thì sẽ đoán ra ngay và phạt tiền anh.”
“Phạt thì phạt thôi, làm người ai có thể làm theo khuôn phép được đâu, phạm một sai lầm không sao.”
Cô bị anh chọc cười, vùi vào lòng anh, hai người lại ôm nhau một lúc, anh mới lưu luyến rời đi. Đưa mắt tiễn chiếc xe đi xa, nghĩ tới việc anh chạy đến chỉ để ôm cô một lúc, cô cười khẽ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook