Editor: Tiểu Ốc

“Anh cũng đâu để cho em được kiêu ngạo một chút.” Hít mũi một cái, âm thanh đặc giọng mũi của người phụ nữ vang lên từ trong ngực người đàn ông.

Trong nháy mắt đó, dường như khóe miệng Lệ Tịnh Lương hơi nhếch lên một chút, ý tứ bên trong cặp mắt xếch đen nhánh đằng sau mắt kính kia rõ ràng là “Anh biết ngay mà” nhưng lại không thể làm gì khác.

“Em lại muốn làm cái gì.”

Ai, thật ra thì phụ nữ ghét nhất là cái từ này, cái gì gọi là “lại” cơ chứ? Cô đề cập tới vấn đề này rất nhiều lần sao?

Nhưng khi nghĩ lại thì hình như...... đúng là như vậy rồi.

Có chút ngượng ngùng nắm chặt lấy vạt áo của anh, Hạ Tuyền trầm mặc một lúc lâu, hơi híp mắt ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, túm lấy vạt áo để kéo đầu anh xuống, hai người cứ mắt đối mắt như vậy.

“Nói chuyện.”

Ông chủ Lệ thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm vào mình mà không chịu đưa ra điều kiện thì chau mày, nhìn thử xem, đàn ông đẹp chính là đàn ông đẹp, ngay cả khi nhíu mày cũng anh tuấn như vậy. Hạ Tuyền cười rộ lên, giơ tay nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt như tranh vẽ của anh, một lúc lâu mới thu tay lại, hơi xúc động thở dài.

“Lệ Tịnh Lương, nếu như anh đi đóng phim, thì nhất định sẽ còn nổi tiếng hơn cả Vân Nhược Châu.”

Giống như đụng đến chỗ hiểm của ông chủ Lệ, Lệ mỗ trực tiếp buông cô ra rồi xoay người muốn rời đi, Hạ Tuyền cười híp mắt kéo tay anh nói: “Đi đâu thế? Không đề cập tới anh ta nữa là được rồi chứ gì?”

Lệ Tịnh Lương ngoái đầu lại nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt kia thật đúng là ngoan độc mà, giống như muốn ăn sống nuốt tươi cô vậy.

“Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn em, em sẽ bị tổn thương đấy.” Cô ôm ngực, bộ dạng giống như là không thể chịu được.

Vẻ mặt Lệ Tịnh Lương khựng lại mấy giây, sau đó lại trở về như cũ, anh trực tiếp ngồi lên trên giường, từ từ bình tĩnh miêu tả từ đầu đến cuối thân hình của cô, cô là diễn viên, đã sớm bị người ta nhìn quen rồi, thấy anh như thế còn bày ra một tư thế tạo hình để cho anh nhìn, còn thuận tiện sờ sờ bụng của mình nữa.

“Thấy thế nào, nhìn có được không? Có cảm thấy em nâng cao bụng bầu như thế này rất đẹp hay không?”

Đôi mắt cô vẫn ửng hồng như cũ, mặc dù đã cố gắng hết sức để thể hiện mình vui vẻ, nhưng hiệu quả vẫn quá kém.

Lệ Tịnh Lương khẽ vỗ vào vị trí ở bên cạnh, sau đó quay đầu sang một bên, giống như là đang suy tư cái gì đó.

Ban đầu Hạ Tuyền có chút do dự, nhưng khi thấy anh dời tầm mắt đi chỗ khác thì cũng cảm thấy tự nhiên hơn đôi chút, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh.

Cảm giác vị trí bên cạnh lõm xuống, Lệ Tịnh Lương mới quay đầu lại nhìn thẳng về phía trước nói: “Xem ra em đã bình tĩnh lại.”

Thật ra thì tâm trạng bây giờ của Hạ Tuyền vô cùng vô cùng phức tạp, cô biết vừa rồi Lệ Tịnh Lương quay đầu đi không phải là vì đang suy tư, mà là vì sợ cô không được tự nhiên. Anh suy nghĩ ân cần chu đáo như vậy, không hề có chút mưu mô quỷ quái gì, cô tự thẹn mình không bằng, nhưng lại cảm thấy rất có cảm giác an toàn.

Cô nhìn anh, bờ vai của anh rộng như vậy, cô nhìn một lúc cũng không tự chủ mà dịch tới gần, rúc vào đầu vai của anh.

“Thật ra thì em cũng không nghĩ ra muốn làm cái gì.” Cô chậm rãi nói ra từng lời trong tim mình, “Em chỉ là muốn hỏi anh một vài vấn đề.”

Lệ Tịnh Lương rũ mắt nhìn cô, trầm trầm thấp thấp phát ra một tiếng nghi vấn: “Hả?”

Tầm mắt Hạ Tuyền chuyển lên nhìn thẳng vào anh, hỏi: “Về sau anh sẽ đối xử tốt với em chứ?”

“Sẽ.”

“Vậy anh có thật sự muốn em và đứa bé này không?”

“Muốn.”

“Vậy anh có thể đảm bảo rằng cả đời này sẽ không nuốt lời không?”

“Có thể.”

“Không đúng.” Hạ Tuyền ngồi thẳng người nói: “Với tính tình của Lệ tiên sinh, chẳng phải là nên nói cái gì mà ‘tôi không đoán được chuyện của tương lai, chỉ có thể đảm bảo chuyện của hiện tại’ thôi sao?”

Lệ Tịnh Lương cười như không cười trêu chọc: “Em đang đoán suy nghĩ của anh sao?”

“Đây là sự tò mò trong tình yêu.” Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, bộ dạng giống như là mình đang nói đúng.

Lệ Tịnh Lương khẽ cười một tiếng, giơ tay đè lên đôi bàn tay không ngừng di trái di phải của cô, đặc biệt là bàn tay sắp chạm đến eo của anh, hơn nữa chúng còn giống như đang hợp tác làm loạn trên eo anh, sao anh có thể không ngăn cản được?

“Vừa nãy còn chất vấn anh ở trên ban công, vậy mà bây giờ còn nói cái gì mà sự tò mò trong ‘tình yêu’, chính bản thân em có tin được không.”

“Em đương nhiên tin.” Cô rất cố chấp muốn chạm vào eo của anh, mặc dù anh đã ngăn cô lại rất nhiều lần, nhưng cô vẫn lúc thua lúc thắng.

Cuối cùng, Lệ Tịnh Lương không nhịn được nữa, bắt lấy cổ tay của cô chau mày nói: “Còn lộn xộn nữa thì lập tức lên giường.”

Những lời này tuyệt đối không phải ý tứ trên mặt chữ, nhất định là có một ẩn ý nào đó. Nhưng Hạ Tuyền là ai chứ? Sao cô có thể sợ được?

“Ngay cả một cái yêu cầu nho nhỏ như vậy của em mà anh cũng không chịu đáp ứng, anh còn nói rằng về sau sẽ đối xử tốt với em sao.” Hạ Tuyền lã chã chực khóc, “Em ngay cả sờ một chút cũng không được à? Em cũng đâu có sờ phần dưới của anh, chỉ là muốn sờ eo của anh thôi mà.”

“Eo của đàn ông có gì tốt mà sờ vào.” Anh không mặn không nhạt nói, không cử động.

“Eo của anh không giống với những người đàn ông khác!”

“Anh không phải là đàn ông sao?” d.đ.l.q.đ.tiểu ốc

“Anh là đàn ông, nhưng anh không phải là đàn ông thối, anh là một người đàn ông thơm ngát.” Cô hôn một cái lên trên mặt anh, bây giờ thật sự vui vẻ hơn rất nhiều.

Lệ Tịnh Lương liếc mắt nhìn cô, nghiền ngẫm nói: “À, bây giờ anh không phải là người xấu nữa rồi, em có thể yêu anh lại một lần nữa.”

“......” Người đàn ông này thật đúng là thù dai, Hạ Tuyền ho một tiếng nói sang chuyện khác, “Buổi sáng vẫn chưa được ăn nhiều lắm nên hơi đói, em đi ra ngoài ăn một chút đây.” Nói xong cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lệ Tịnh Lương cũng không ngăn cản cô, đợi đến khi cô sắp rời khỏi phòng ngủ thì mới mở miệng nói chuyện.

“Hạ Tuyền em nhớ này, anh không phải là những người đàn ông trong ấn tượng kia của em, anh sẽ không thay đổi trong tương lai, tự anh biết.”

Ý của lời này có phải là đang khẳng định rằng, những lời mà anh đã nói kia đều là sự thật, về sau cũng sẽ không thay đổi sao?

Hạ Tuyền nhớ lại cha của cô, người đàn ông đã thay đổi rất nhiều đó. Cô quay đầu lại nhìn chăm chú vào người đàn ông anh tuấn đang ngồi ở mép giường, nếu nói một người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa tuấn tú lại vừa nhiều tiền rằng sẽ một lòng chung thủy thì thật sự rất khó tin, nhưng theo như trong lịch sử, có rất nhiều tên đàn ông cặn bã, mà không chỉ cặn bã lại còn xấu trai nữa, cho nên...... Nếu tất cả đàn ông đều là cặn bã, vậy thì phải tìm một người đẹp trai thôi.

“Mặc dù trước kia em không quá tin tưởng.” Hạ Tuyền tựa vào cửa nở nụ cười tươi như hoa, “Nhưng lần này em tin anh.”

Lệ Tịnh Lương vắt chéo hai chân nhìn cô từ xa, cô trầm mặc một lúc rồi tiếp tục nói: “Em còn một câu hỏi cuối.”

Anh khẽ giơ tay lên, ý bảo cô cứ hỏi.

Hạ Tuyền trầm ngâm một lúc, giống như lấy hết dũng khí hỏi “Vậy anh có lấy em không?”

Lệ Tịnh Lương chợt nở nụ cười, giống như rốt cuộc cô cũng đi vào cạm bẫy của anh. Anh đứng lên đi tới trước mặt cô, dưới cái nhìn chăm chú căng thẳng của cô từ từ lấy ra một hộp trang sức tinh xảo từ trong túi quần, chậm rãi mở nó lên trước mặt cô.

“Nhẫn kim cương?” Nhìn vào chiếc nhẫn kim cương xa xỉ ở bên trong, trái tim Hạ Tuyền lỡ một nhịp, nói chuyện cũng có chút mất tự nhiên, “Lần trước anh đưa em một chiếc chìa khóa, lần này lại đưa một chiếc nhẫn kim cương, ý nghĩa cũng giống nhau à?”

“Không phải là bị em ném đi rồi sao.”

Chắc là vì đang nói đến chiếc chìa khóa kia nên giọng nói còn mang theo một chút ghét bỏ, rõ ràng là đang cảm thấy cô phụ lòng anh mà.

Hạ Tuyền hừ nhẹ một tiếng, chạy vòng qua anh đến chỗ hành lý lật đi lật lại, tìm được một cái hộp thì lấy ra rồi mở lên cho anh nhìn: “Anh xem đây là cái gì?”

Thấy chiếc chìa khóa quen thuộc kia, Lệ Tịnh Lương trầm mặc, qua một lúc lâu mới giống như lơ đãng hỏi: “Em nhặt lại?”

“Là tự nó mọc chân chạy về.” Hạ Tuyền lè lưỡi, vô cùng tự giác cầm lấy cái hộp đựng nhẫn kim cương từ trong tay anh, ngây ngốc nói, “Em biết mà, anh sẽ lấy em, đúng không?”

Lệ Tịnh Lương không phủ nhận, người đàn ông này rất ít khi thừa nhận điều gì đó, vì anh thường cho rằng không phủ nhận chính là thừa nhận.

“Nhưng mà......” Hạ Tuyền lại có chút lo lắng, vẻ mặt vui mừng cũng thu lại không ít.

“Sao thế?”

“Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng con của em là của Vân Nhược Châu.” Hạ Tuyền mím môi nói, “Anh định giải thích cái này thế nào?”

Lệ Tịnh Lương xoay người đi về phía giường: “Tự anh sẽ có biện pháp.”

“Biện pháp gì, nói thử xem nào?” Hạ Tuyền bám theo.

“Không phải là em đói bụng sao, đi ăn cái gì đó đi, anh muốn nghỉ ngơi.”

Anh không trả lời, chỉ cởi áo khoác và giày rồi vén chăn lên nằm xuống, nhắm hai mắt không để ý tới cô.

“Đáng lẽ ra anh nên nói với em anh định làm gì chứ, em cũng phải phối hợp với anh thật tốt mà.” Hạ Tuyền sốt ruột tiến lại gần.

Lệ Tịnh Lương mở mắt tháo kính ra, khẽ đè vào huyệt thái dương, giữa lông mày thấp thoáng sự mệt mỏi.

Nhắc tới cũng đúng, hình như sau khi đến đây anh vẫn chưa được nghỉ ngơi, lúc cô nhìn thấy anh là vào năm giờ sáng, vừa mới xuống máy bay chưa được bao lâu, anh có mệt mỏi thì cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa cô cũng không quá săn sóc......

“Anh nghỉ ngơi trước đi.” Hạ Tuyền mềm lòng đến nỗi rối tinh rối mù, “Em đi kiếm chút gì ăn đây, không quấy rầy anh nữa.”

Lệ Tịnh Lương gật đầu một cái rồi để kính sang một bên, anh nhìn cô một lúc, sau đó khẽ nghiêng người hôn một cái lên mặt cô.

“Đi đi.”

Giọng nói của anh dịu dàng như vậy, cô chưa bao giờ dám mơ tưởng xa vời tới sự thân mật như thế này, nhưng bây giờ điều này đã xảy ra, trong nháy mắt hốc mắt cô chợt nóng lên, nhưng vì mặt mũi nên vẫn nhịn xuống.

“Em phải đi rồi, nhưng mà trước khi đi em còn phải làm một việc khác.”

Lệ Tịnh Lương nhíu mày thắc mắc, Hạ Tuyền lấy điện thoại di động ra rồi cúi người xuống chụp một tấm hình cho bọn họ, sau đó khi đang hả hê xoay người đi còn nói thêm: “Em muốn đăng bức ảnh này lên mạng để khoe người đàn ông của em một chút, dù sao thì anh cũng sẽ giải quyết tất cả mà, đúng không?”

Không đợi Lệ Tịnh Lương nói cái gì, cô đã lập tức vội vã rời đi, giống như là sợ bị anh ngăn cản vậy. Điều này cũng khiến cho cô không nhìn thấy được Lệ Tịnh Lương sau khi cô rời đi đã khẽ nở một nụ cười.

Anh cũng thường xuyên cười, nhưng đó hoặc là cười như không cười, hoặc là cười nhạo, nhưng nụ cười thật lòng như thế nào thì thật sự đã ít lại càng ít hơn.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, loại đàn ông luôn bày mưu tính kế như anh, sao lại có thể không lường trước được sự việc này chứ?

Anh đã sớm biết cô sẽ đến chất vấn anh sau khi nói chuyện với Nhiếp Chính, nên ngay cả nhẫn anh cũng đã chuẩn bị xong rồi, chuyến đi Fiji lần này căn bản là do tình thế bắt buộc, sao anh lại không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn để đối phó với sự kiện Vân Nhược Châu chứ?

Đối với nhà đầu tư thông minh và nham hiểm như ông chủ Lệ, thì giải quyết vấn đề khó khăn cùng với nhìn thấu bản chất của sự việc thông qua bề ngoài là sở trường của anh.

Bởi vì đã qua thời gian, nên phòng ăn không còn phục vụ đồ ăn sáng nữa, Hạ Tuyền chỉ có thể chọn các món khác để ăn thôi.

Cô ngồi ở trong phòng ăn nhìn thực đơn, không hề chú ý tới người ở bên cạnh, cho đến khi ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Vân Nhược Châu đang ngồi đối diện với cô.

“Vì sao không phát ra tiếng động gì khi tới vậy.” Hạ Tuyền khép cuốn thực đơn lại rồi gọi vài món, chờ đến sau khi nữ phục vụ rời đi thì mới mở miệng lần nữa, “Ngủ ngon không?”

Vân Nhược Châu tháo kính râm xuống, quầng thâm mắt lộ ra, anh trầm mặc một lúc mới nói: “Lệ Tịnh Lương tới rồi.”

Hạ Tuyền gật đầu một cái, thản nhiên nói: “Rạng sáng đến, thời gian chưa được bao lâu.”

“Xem ra anh ta không hề nói dối, hai người đã gặp mặt rồi.”

“Anh đã gặp mặt anh ấy rồi hả?” Sắc mặt Hạ Tuyền trầm xuống.

“Yên tâm đi, mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, sẽ không đánh nhau giống như trong phim đâu.” Vân Nhược Châu bật cười nói, “Sáng hôm nay anh có gặp mặt anh ta một lần, nhưng mà không nói gì đặc biệt cả, chỉ nói một chút chuyện về em và Nhiếp Chính thôi.”

“Thật sao?” Hai tình địch ở chung một chỗ lại đi nói chuyện về cô và một ông chú lớn?

“Hạ Tuyền, em thích anh ta.” Vân Nhược Châu vô cùng khẳng định nói, nhưng sau khi nói xong lại giống như cảm thấy mình thật trớ trêu, nên lại đeo kính râm lên lần nữa.

Mặc dù Hạ Tuyền không nói rõ, nhưng ánh mắt của cô đã cho anh biết đáp án, trong mắt của cô tràn đầy áy náy.

“Không sao đâu.”

Vân Nhược Châu đứng dậy, vẫn nụ cười vô cùng dịu dàng như trước kia, hình như anh vẫn luôn đối xử với cô dịu dàng như thế, từ đầu tới cuối đều khiến cho người khác hiểu nhầm rằng anh có mưu đồ bất chính. Nhưng nếu như thật sự là như vậy, thì dù sao đã nhiều năm như vậy rồi, chẳng phải là nên lộ ra chút đầu mối gì đó sao? Nhưng mà không hề, cho tới bây giờ cũng không hề.

Nếu như không phải là anh thật sự thật sự rất tốt, thì đó chính là anh thật sự thật sự rất lợi hại, có thể chỉ vì một mục đích nào đó mà nín nhịn rất lâu như vậy.

Nhưng cô có cái gì đáng giá để khiến cho người khác bố trí tỉ mỉ như thế đây? Cô phát hiện ra mình đã biến thành một người phụ nữ lòng dạ cực kỳ hẹp hòi rồi, giống như khi cô nghĩ rằng mình là loại người hay tính kế người khác, thì người khác nhất định cũng như vậy.

Nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của Hạ Tuyền, Vân Nhược Châu cảm thấy tâm tình của mình trở nên tốt hơn một chút: “Anh phải lập tức rời khỏi đây để đi quay quảng cáo rồi, có thể mấy ngày này sẽ không gặp mặt em rồi, vì quay xong quảng cáo còn phải chạy lịch trình nữa, anh sẽ trực tiếp trở về nước luôn.”

Hạ Tuyền bám theo đòi đưa tiễn anh, nhưng anh giơ tay ngăn lại, rồi không quay đầu lại rời đi, thoáng nhìn trông có vẻ quả quyết.

Hạ Tuyền nhất thời hơi xúc động, suy nghĩ phiêu dạt về rất nhiều năm trước vào lần đầu tiên gặp anh, khi đó cô vẫn chỉ là một tiểu bối vô danh, nhưng anh đã là ngôi sao tỏa sáng nhất, khi đó anh đối xử với cô rất tốt, vây mà bây giờ cô còn nghi ngờ anh có âm mưu, nếu như phải nói anh có mưu đồ gì đó, thì trải qua nhiều năm như vậy, anh cũng chỉ là muốn cô mà thôi. Đáng tiếc, điều này không thể được rồi.

“È hèm.”

Sau lưng truyền tới tiếng hừ nhẹ của người đàn ông, giống như là đang nhắc nhở cô hồi hồn vậy. Cô vừa ngoái đầu lại nhìn thì, ôi —— đây không phải là ông chủ Lệ vừa mới nói rằng cần nghỉ ngơi một chút sao? Dáng vẻ ăn mặc tây trang giày da chỉnh tề giống như định đi buôn bán lớn thế này là ý bảo anh chuẩn bị đi làm sao?

Hạ Tuyền không tự chủ bĩu môi, mắt thấy anh đi tới bên cạnh cô, anh ngạo mạn quét một vòng cái ghế mà Vân Nhược Châu vừa ngồi kia, hơi cau mày, lạnh nhạt nói: “Chuyển sang chỗ khác.” Dứt lời, liền xoay người bước đi, thật giống như là đang hết sức khẳng định rằng cô sẽ đi cùng.

Hạ Tuyền cũng không chút do dự đứng dậy bước nhanh đuổi theo, đi sóng vai với anh, anh chuẩn xác không chút lệch lạc cầm lấy tay của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương