Âm Láy Ma Quỷ
-
Chương 15
Cửu Thiều hít thở sâu nhiều lần, bỗng nhiên anh bật cười:
-Em có biết bây giờ anh muốn làm gì không?
Thanh Hoàng khổ sở quay đầu lại nhìn anh, với tư thế của cô lúc này, có lẽ cô hiểu anh định làm gì rồi. Cô rối rít gào lên:
-Anh dám! Nếu anh dám đánh em, em sẽ...
Cô còn chưa kịp uy hiếp xong anh đã vỗ đánh đét vào mông cô. Cô sững sờ, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cô ra sức vùng vẫy, giãy giụa. Đầu cô va đánh “cộc” một cái đau điếng vào bàn uống nước.
Cô cảm thấy hoa mắt, chóng mặt vì cú va chạm đó.
Đầu óc choáng váng, trong khi phần mông vẫn phải chịu đòn trừng phạt. Cô như đứa trẻ ba tuổi nghịch ngợm, bị bố mẹ đánh đòn vì phạm lỗi. Tuy anh ra tay có chừng mực, nhưng rõ ràng điều này là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời cô.
-Anh có biết, từ ba tuổi trở đi bố mẹ không còn đánh em nữa không?
-Thế thì để anh thay bố em tiếp tục dạy bảo em.
Mồ hôi tuôn ra đầm đìa, Thanh Hoành đã mất hết sự sáng suốt, mấy chiêu thức “lấy nhu khắc cương” cô đã quên sạch.
-Tiêu Cửu Thiều, anh là đồ khốn, đồ biến thái, đồ quái thai!
Cửu Thiều ngừng lại một lát, một lần nữa cô lại khiến anh vừa tức vừa buồn cười:
-Được lắm, vậy anh sẽ cho em biết một tên biến thái là thế nào!
Sau cuộc vật lộn, Thanh Hoành đã cạn sức, cũng nguôi cơn giận, chỉ còn cách nằm phục trên đùi anh và thở dốc. “Đánh người” xong, Cửu Thiều nhấc cô, đặt sang bên cạnh, nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo sơ mi và áo gi-lê cho dễ thở.
Thanh Hoành nhìn anh, trêu chọc:
-Anh mặc bộ đồng phục ba lớp bó sát như thế, lại vận động dữ dội như vậy, không sợ bung hết cúc ra à?
Cửu Thiều lườm cô, Thanh Hoành sợ hãi rụt người lại, hết sức cảnh giác:
-Anh dám đánh em nữa!
-Sao anh có thể dùng bạo lực như thế chứ! – Cửu Thiều nhìn cô, cười dịu dàng: - Rốt cuộc anh đã tìm ra cách để trị em rồi. Thoải mái quá, thoải mái đến độ không thể thoải mái hơn được nữa.
-Đã trả được thù, trút được giận, giờ anh đi được chưa?
Cửu Thiều xoay đầu cô về phía mình:
-Đầu em cứng thật đấy, va mạnh như thế mà không hề hấn gì.
Đúng là cơ hội trời cho, Thanh Hoàng túm lấy cổ tay anh, ngoạm một miếng thật đau để xả hận. Cửu Thiều nhìn cô một lát, vung tay cùng thoát khỏi hàm răng của cô, và thế vào đó một nụ hôn.
-Em có rất nhiều cơ hội để trả thù, như bây giờ chẳng hạn...
Thanh Hoành tức tối:
-Cơ hội gì chứ? Làm cho anh mệt phờ trên giường của em à?
Cửu Thiều chau mày:
-Phụ nữ không nên nói năng thô lỗ như thế.
-Em cứ thô lỗ đấy, anh đánh người ta còn cấm người ta thô lỗ à?
Cửu Thiều phì cười:
-Thôi, đừng gây gỗ nữa. – Anh nhắm mắt, khẽ nói: - Anh chơi bản violon đó là muốn tuyên chiến với Ám Hoa. Nếu hắn có mặt, chắc chắn sẽ chấp nhận cuộc thách đấu. Nhưng em có thể sẽ khiến anh bị phân tâm.
Thanh Hoành không bắt chuyện mà đút tay vào túi áo của anh, kẹp tờ chi phiếu và tấm danh thiếp giữa hai ngón tay, lôi ra.
Đó là một tấm danh thiếp rất đặc biệt, có lẽ đặt làm riêng, bên trên in tên của Tô Quỳ, và hai số điện thoại của cô ta. Tờ chi phiếu ghi con số 10024, chính là mã số nhân viên của Cửu Thiều.
Thanh Hoành hết sức kinh ngạc:
-Lúc đầu em phỏng đoán không biết cô ấy có thưởng cho anh 10.000 không, không ngờ đúng là như vậy, một khoản thưởng không hề nhỏ.
Cửu Thiều vỗ nhẹ má cô:
-Nếu em chịu cung cấp dịch vụ đặc biệt cho anh như lúc này, anh cũng sẽ thưởng cho em khoản tiền bằng mã số của em.
-Mã số của em có bốn chữ số, mà chữ số đầu lại là số 1, không công bằng chút nào.
Ngừng một lát, Thanh Hoành chợt nhớ ra:
-Khoan đã, anh thật quá đáng, còn muốn đánh em nữa?
Cô đứng lên, đẩy anh ra ngoài cửa:
-Anh về đi, về đi, về mau, đừng làm phiền giấc ngủ của em.
Cô vừa tống tiễn anh ra khỏi cửa thì thấy cánh cửa phòng VIP còn lại bật mở, Tô Quỳ trong bộ đồ ngủ mỏng tang, tay cầm điếu thuốc, mỉm cười duyên dáng với cô.
Cô lại được chiêm ngưỡng phong thái của người đẹp khi hút thuốc và thêm một lần khẳng định kết luận khi trước của mình: Người đẹp làm gì cũng ưa nhìn.
Tô Quỳ tắt thuốc, chỉnh trang áo ngủ, hướng mắt về phía Cửu Thiều vừa đi khỏi:
-Chất lượng phục vụ ổn chứ? Tiếng động rất mạnh đấy nhé!
Thanh Hoành lặng thinh không đáp, cô không thể nói với cô ta rằng tiếng động đó là cô bị người ta đè ra tẩn cho một trận.
Tô Quỳ tươi cười, hờ hững hỏi:
-Hết bao nhiêu thế?
Thanh Hoành phì cười, giơ một ngón tay lên:
-Rất rẻ.
-Mười vạn? Một vạn? – Tô Quỳ hào hứng đoán. – Một nghìn? Không phải chứ?
- Một số người tư cách rất kém, lần này quả thực đã nhìn lầm người.
Vậy là cô đã trả được mối thù bị “đét mông” đau điếng!
Hôm sau, Thanh Hoành dậy rất sớm, cô dạo khắp lượt du thuyền nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Không ai trong số họ giống Ám Hoa, nhưng ngược lại, chính vì thế mà họ đều có thể là Ám Hoa.
Cô đang vẩn vơ ở hành lang phía đông thì chạm mặt Cửu Thiều. Anh sa sầm mặt mày, kéo cô ra đuôi tàu, tra hỏi:
-Em đã nói gì với Tô Quỳ?
-Có nói gì đâu, em không quen cô ấy, chẳng có gì để nói với nhau cả.
-Cô ta bảo sẽ trả gấp năm lần số tiền em đã trả, kêu anh tối nay đến phục vụ cô ta, em còn chối hả?
-Em không biết gì hết.
Thật lạ là Cửu Thiều không nổi trận lôi đình, anh chỉ tỏ ra hơi khó chịu:
-Nếu em còn nói nhăng nói cuội lần nữa, anh sẽ không nề hà phạt đòn em như hôm qua đâu.
-Anh dám bạo lực gia đình?
-Đúng thế. – Anh mỉm cười. – Anh sẽ làm thế đấy! Có cần anh giới thiệu bác sĩ pháp y ở cơ quan giám định cho em không?
Thanh Hoành “thua trận” bỏ đi.
Cô dạo khắp lượt các khoang tàu, lại lên boong tàu. Bầu trời âm u, mây đen vần vũ phía chân trời, cảnh biển muộn ngày một vẻ dễ gây cảm giác chán chường, nhất là vào những ngày mây mù thế này.
Có người đang câu cá trên boong, là mấy cậu cháu Thẩm Dật.
Trông thấy cô, anh ta quay đầu lại, chào:
-Chào cô.
Rất đúng ý cô. Thanh Hoành bước lại, chào hỏi:
-Chào anh, chào các chú!
Ông cậu lớn tuổi nhất của Thẩm Dật lạnh lùng phẩy tay, chẳng buồn lên tiếng. Ba người còn lại chăm chú quan sát động tĩnh của chiếc chuông trên cần câu. Thẩm Dật ngại ngùng nói:
-Cô đừng để bụng, họ đang thi đấu đấy.
Thanh Hoành ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh ta, gió biển mang theo hơi nước ùa tới, cô có cảm giác mặt mình ướt nhẹp. Cô ngước nhìn mây đen vần vũ phía trời xa, bất giác trong đầu xuất hiện mấy chữ: Giông bão nổi lên.
Bỗng chuông nhỏ trên đầu cần vang lên, ông cậu cả của Thẩm Dật lập tức ngồi thẳng dậy, cuộn dây câu, đến một khoảng cách thích hợp mới vung cần, một con cứ chừng một cân đang vùng vẫy ở đầu cần, và nhanh chóng được thả vào thùng nước. Thẩm Dật cười, bảo:
-Tài câu của cậu vẫn như xưa.
-Câu cá trên biển nhờ vào may mắn là chính.
Cậu hai của Thẩm Dật lạnh lùng lên tiếng, ông ta cũng cuộn dây, nhấc cần, nhưng mồi câu đã bị cá đớp mất. Ông ta thu dây, mắc mồi khác.
-May mắn còn hơn là không.
Ông cậu cả hậm hực ăn miếng trả miếng.
Thẩm Dật có vẻ rất thích thú với trò ganh tỵ, giận dỗi, cãi vã của mấy ông lão, anh ta tươi cười, nói:
-Vận may của cậu hai xưa nay vẫn rất tốt đấy thôi.
Ông cậu hai chẳng buồn quay đầu lại, đáp:
-Giờ cháu mới nói câu đó thì muộn rồi. Cháu lúc nào cũng ra sức nịnh bợ cậu cả của cháu. Nhìn lại cháu xem, ngày ngày vẽ nhăng vẽ cuội, chẳng chịu học hành, chỉ giỏi ham chơi.
Thẩm Dật tươi cười, đáp:
-Vâng, cậu dạy chí phải.
Thanh Hoành hỏi:
-Anh biết vẽ tranh? Màu nước hay sơn dầu?
-Sơn dầu, nhưng tôi không học hành nghiêm túc. Trước đây tôi từng theo học ngành dược ở nước ngoài, đáng tiếc là không tốt nghiệp được.
-Tôi đoán nguyên nhân chính là do anh không thích ngành đó.
Thẩm Dật lắc đầu:
-Không, không hẳn vậy, trình độ ngoại ngữ của tôi quá kém, gặp rất nhiều trở ngại khi đi du học.
Thanh Hoành tranh thủ cơ hội:
-Anh có bức tranh nào ở đây không? Tôi muốn chiêm ngưỡng kiệt tác của anh.
Thẩm Dật đứng lên, nâng cặp kính râm:
-Tôi để trong phòng, nếu cô không ngại thì đi cùng tôi.
Thanh Hoành suy nghĩ một lát, và nhận thấy cho dù Thẩm Dật có là Ám Hoa đi nữa, giờ này có rất nhiều người đang nghỉ ngơi trong phòng, chắc chắn anh ta không dám manh động. Vả lại, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Cô đi theo anh ta, và nhận ra hôm nay anh ta không mặc nghiêm chỉnh như hôm qua, mà diện áo len nhiều màu McQueen, đi giày lười hiệu GEOX, bước đi nhanh nhẹn, thoăn thoắt như loài mèo.
Thẩm Dật quẹt thẻ mở cửa phòng, lịch sự để cửa mở rộng, sau đó mới đến bên sofa kê cạnh giường, lấy tranh cho cô xem. Có ba bức đã hoàn thành, một bức còn dang dở. Anh ta sử dụng màu sắc rất ấn tượng, chỉ có điều kĩ thuật vẽ rất kì quái, cách thể hiện không gian lập thể trong mỗi bức tranh đều không đúng, những khoảng trắng rất hạn hẹp, khi nhìn vào có cảm giác không thoải mái.
Thanh Hoành xem hết các bức hoàn chỉnh thì chuyển sang ngắm nghía bức vẽ dang dở, đó là cảnh tượng trong nhà ăn ngày hôm qua. Có rất nhiều người xuất hiện trong bức tranh, tuy chỉ là những nét phác hoạ đơn giản, trừu tượng, nhưng động tác và trạng thái của mỗi người đều được thể hiện đầy đủ. Tô Quỳ, bạn trai và Cửu Thiều đang trò chuyện trước quầy bar, bạn trai Tô Quỳ tỏ vẻ cảnh giác, luôn ở tư thế phòng vệ trước đối thủ, trong khi Tô Quỳ và Cửu Thiều thì hoàn toàn thoải mái. Điều này hoàn toàn trùng khớp với những gì cô quan sát được.
Nhưng điều khác biệt lớn nhất là, anh ta đã phác hoạ hết dáng vẻ của tất cả mọi người có mặt trong nhà ăn khi đó, trong khi cô chỉ nhớ được một vài gương mặt. Thanh Hoành kinh ngạc nhận ra phương thức ghi nhớ của anh ta là dùng hình ảnh.
Cô từ tốn đặt các bức vẽ xuống, lựa lời, nói:
-Thực ra tôi không am hiểu lắm về tranh sơn dầu, nhưng tôi thấy màu sắc trong các bức vẽ của anh đều là những gam màu mạnh, rất ấn tượng, khiến người ta chỉ xem một lần mà nhớ mãi.
Thẩm Dật tỏ ra khiêm tốn:
-Tôi chỉ buồn tay vẽ chơi thôi.
Anh ta ngó đồng hồ, ngỏ ý mời:
-Lát nữa tôi định nhờ đầu bếp trên tàu chế biến con cá mà cậu cả của tôi vừa câu được, không biết cô có nhã ý muốn dùng bữa cùng chúng tôi không?
Thanh Hoành không có lí do gì để từ chối.
Một ngày trôi qua, cô gần như chỉ ngồi trên boong tàu xem các ông cậu của Thẩm Dật câu cá. Chiều hôm đó, Thẩm Dật hoàn thành nốt bức vẽ còn dang dở.
Thanh Hoành chọn một cuốn tiểu thuyết trinh thám toàn chữ là chữ, không có tranh minh hoạ, gợi ý cho Thẩm Dật đọc. Anh ta lật vài trang, mỉm cười nhận lấy. Nhưng cô có cảm giác anh ta sẽ không đọc. Hình như anh ta có vấn đề với các con chữ, anh ta không đủ kiên nhẫn với những thứ có quá nhiều chữ. Nếu vậy thì khả năng anh ta là Ám Hoa đã giảm đi nhiều. Ám Hoa học giỏi đều cả sinh, lý, hoá, hắn còn tự chế thuốc nổ, bố trí đường đi nước bước phức tạp. Thẩm Dật ghét đọc các loại sách nhiều chữ như thế thì hơi đâu cắm đầu nghiên cứu mấy cuốn giáo trình chuyên ngành khô khan!
Một ngày trôi qua, mệt hơn cả đi làm ở nhiệm sở. Thanh Hoành nằm vật ra giường, chẳng buồn nhúc nhích chân tay, nhưng Cửu Thiều đâu chịu để cho cô yên, anh vờ làm nhân viên phục vụ, bấm chuông cửa phòng cô, kéo cô dậy, bắt cô ngồi đó với anh.
Cô vừa lật xem mấy cuốn tạp chí thời trang và tiểu thuyết ngôn tình mua ở sạp báo trước lúc lên tàu vừa ngáp ngắn ngáp dài:
-Anh không ở phòng dành cho nhân viên mà chạy đến chỗ em thế này, không hay lắm đâu.
-Bọn họ chơi bài suốt đêm, ồn ào quá, anh không suy nghĩ được.
Cửu Thiều gác chân lên sofa, tựa lưng vào gối, và duy trì tư thế ngồi bất động ấy suốt khoảng thời gian dài, nếu không phải anh đang mở mắt, Thanh Hoàng sẽ cho rằng anh đang thiếp đi.
-Anh thật dã man, phòng anh ồn ào không chịu được nên đến làm phiền em à?
Cửu Thiều không buồn ngó ngàng đến cô, anh đang chìm trong suy tưởng. Thanh Hoành liếc đồng hồ, mới mười giờ, thường ngày cô không buồn ngủ sớm như vậy. Nhưng từ khi lên tàu, cô đã điều chỉnh thời gian biểu ngủ nghỉ, vì thế cô dậy sớm hơn và cũng chóng buồn ngủ hơn. Đọc báo một lúc thì chán, nhưng không thể bật tivi, sợ ảnh hưởng đến anh, cô đành quay sang nhìn anh chăm chăm. Chăm chú quan sát một “tĩnh vật” trong khoảng thời gian dài là liều thuốc ngủ vô cùng hiệu quả. Chẳng mấy chốc cô đã rơi vào trạng thái ngủ gật.
Bỗng cô lờ mờ tỉnh giấc, và giật mình hoảng hốt:
-Anh làm gì thế?
Cửu Thiều sáp lại gần, nhìn cô đăm đăm:
-Buồn ngủ thì lên giường ngủ đi.
Thanh Hoàng dụi mắt :
-Vâng, anh cứ tiếp tục việc suy nghĩ của anh, ra về đừng đánh thức em.
Anh chau mày :
-Em thật vô tâm vô tính !
Thanh Hoàng mắt nhắm mắt mở mò vào phòng ngủ, tung chăn, thả người xuống giường, ngủ say như chết. Cô đánh một giấc đến tận sáu giờ ba mươi phút sáng hôm sau mới tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt và bước ra phòng khách. Cửu Thiều vẫn ở đó, anh hơi đổ người về phía trước, lưng vẫn thẳng tắp, đang chăm chú chơi trò xếp lá bài. Anh đã xếp được bảy, tám tầng.
Thanh Hoàng rót nước lọc cho anh:
-Cả đêm anh không ngủ à ?
Anh giật mình, hình xếp đổ sụp. Anh ngẩng lên:
-…Anh thấy khó hiểu.
-Khó hiểu chuyện gì?
-Trong đoàn khách du lịch của tàu Đông Thái Bình Dương này có hành khách đặt một nửa số phòng trên tàu, nhưng sau cùng người đó lại không đi.
Nhờ khoản tiền phạt của người đó mà các phòng trống còn lại được bán với giá rẻ, vì sao lại như vậy?
-Điều đó có gì lạ đâu?
Rất có thể một gia đình hoặc công ty nào đó định đặt chỗ đi du lịch, nhưng sau họ bận việc đột xuất nên không đi được. Điều này hoàn toàn bình thường.
- Người đó chỉ để lại số điện thoại, tiền đặt cọc được chuyển qua tài khoản. Đó là số điện thoại của Ngô Y Thanh, trợ lý của Tô Quỳ.
Thanh Hoàng sững sờ.
- Tô Quỳ đang dùng số điện thoại đó, nó xuất hiện trên tờ danh thiếp mà cô ta đưa cho anh. – Cửu Thiều nhíu mày: - Tại sao? Thật vô lý, anh nhớ là…
- Em không hiểu rốt cuộc anh muốn nói gì ? Nếu lúc đầu Tô Quỳ đặt nhiều chỗ, nhưng sau chỉ có cô ta và bạn trai đi du lịch thì cũng có gì khó hiểu đâu.
- Chuyển khoản bằng tiền mặt, vì sao phải chuyển bằng tiền mặt?
Cửu Thiều đứng dậy, bước vài bước, rồi quay lại, nắm lấy tay cô:
- Nếu em đã sử dụng thẻ tín dụng thì có khi nào em chuyển khoản bằng tiền mặt nữa không?
Thanh Hoàng hỏi ngược lại:
- Điều đó có nghĩa cô ta là Ám Hoa?
- Không phải cô ta, cô ta thậm chí còn không nhớ hết công thức phân tử hữu cơ.
- Vậy tức là chuyện này chẳng liên quan gì đến Ám Hoa. Nếu anh cứ mãi mê đi sâu tìm hiểu có thể sẽ gây ra sai lầm.
Cửu Thiều nhìn cô:
- Anh nghĩ mình đã sai khi khiến em bị cục đầu vào bàn.
Thanh Hoành phải mất một lúc mới hiểu câu châm biếm của anh:
- Em là người phàm trên địa cầu, nên em không vọng tưởng có thể giao tiếp được với người ngoài hành tinh như anh.
Cửu Thiều ngó đồng hồ, nhặt áo khoác vứt trên sofa, vội vã đi ra:
- Anh phải ra tập trung ca sáng, gặp em sau.
Hai ngày đầu của hành trình trôi qua trong yên bình, không có gì bất thường xảy ra, trời yên bể lặng, cảm giác khá tẻ nhạt.
Thanh Hoàng lấy làm khó hiểu, không lẽ lần này Ám Hoa lẳng lặng đi du lịch thôi sao? Nếu thế, các cán bộ cốt cán, xuất sắc của phía cảnh sát tập trung hết trên con tàu này sẽ trở thành trò cười ư?
Sự yên bình của thời khắc này là yên bình thực sự hay là đêm trước của giông bão?
Thanh Hoàng ngồi đọc sách trên lối đi, nhưng tâm trí để đâu đâu. Hai ngày đầu cô dò la, nghe ngóng tin tức khắp mọi nơi, đã hơi quá đà. Cô nghĩ mình nên tiết chế, không được tự ý hành động, bằng không rất có thể sẽ phá hỏng kế hoạch của giám đốc Lăng và mọi người.
Lát sau, có ai đó lẳng lặng đi tới, ngồi xuống cạnh cô trên chiếc ghế dài.
Cô ngoảnh lại nhìn, thì ra là Tô Quỳ.
Cô ta mặc áo lụa mỏng tang và quần dài màu đen, toát lên vẻ thư thái, thoải mái. Tô Quỳ tươi cười, hỏi :
- Đang đọc sách à ? Tối nay có tiệc, cô tìm được bạn nhảy chưa?
Nhắc ra mới nhớ tối nay có party. Trong thiệp mời được phát còn giới thiệu sẽ có buổi đấu giá một vài loại rượu vang trong đó có mấy chai xuất xứ từ những xưởng rượu vang nổi tiếng thế giới. Nhưng ngoài Ám Hoa, cô không hứng thú với những chuyện khác.
-Vẫn chưa.
Tô Quỳ “ồ” lên một tiếng, nhướn mày, nói:
-Tôi thấy quan hệ giữa cô và anh chàng pha rượu điển trai quyến rũ ấy thắm thiết lắm mà, cứ tưởng anh ta sẽ là bạn nhảy của cô.
-Chúng tôi chưa thân mật đến mức ấy đâu.
-Cũng phải. – Cô ta mỉm cười. – Tuy anh ta rất đẹp trai, nhưng lại là một kiểu trai bao. Cô có để ý thấy chiếc đồng hồ trên tay anh ta không? Kiểu cách cầu kỳ, sang trọng, không hề rẻ, chắc là được tặng. Loại người này, vui đùa thì được, đừng nên thật lòng.
Thanh Hoành trộm nghĩ, có phải Cửu Thiều diễn kịch quá giỏi, hay vì khí chất của anh có gì đó tạo cảm giác kỳ quặc, khiến Tô Quỳ hiểu sai về anh như vậy. Cô không biết nên tiếp chuyện thế nào, đành đổi đề tài:
Nghe cô nói như thế, có vẻ cô rất xem thường đàn ông.
Tô Quỳ lôi ra một bao thuốc, dốc một điếu, châm lửa, rít một hơi, khói thuốc lả lướt, có mùi táo thoang thoảng, nhẹ nhàng.
-Cô nói không sai chút nào, đúng là tôi rất xem thường bọn họ.
-Anh chàng của cô cũng điển trai đấy chứ.
Tô Quỳ tươi cười:
-Ừ, khá đẹp trai, vừa trẻ lại chịu khó, thế nên tôi mới cho đi theo.
-Cô ta nheo mắt dõi nhìn đường vòng cung phía xa xăm, nơi biển trời tiếp giáp.
-Không ngờ chuyến đi chán ngắt thế này, chẳng có người nào thú vị để vui vẻ. Sớm biết thế này tôi đã chẳng buồn đi.
Thanh Hoành thoáng ngỡ ngàng:
-Trước đây tôi từng du lịch trên con tàu này, nó không nhàm chán như bây giờ, buổi tối có những người chơi bài chéo cánh xuất sắc, thú vị lắm.
Tô Quỳ duỗi chân duỗi tay, thư giãn:
-Thôi đi, cô xem lần này toàn là những du khách như thế nào? Vào phòng ăn chẳng buồn ăn mặc nghiêm chỉnh, phép lịch sự tối thiểu cũng không biết, một chơi một ván bài ra trò cũng không kiếm được đủ người.
Mây đen dần kéo đến, Thanh Hoành khẽ nói:
-Đêm nay liệu có mưa không…
Buổi trưa, Thanh Hoàng gọi phục vụ phòng mang đồ ăn cho mình, vì cô không thể vắng mặt trong buổi tiệc tối nay.
Cô vừa ăn trưa vừa bật kênh phim truyền hình. Đến đoạn hấp dẫn, cô cắn thìa, mắt dán vào màn hình, đúng lúc ấy Cửu Thiều quẹt thẻ phòng, mở cửa bước vào và chứng kiến cảnh tượng ấy:
-Em…yêu thích nhiều thứ đấy nhỉ.
Vì không muốn bị anh làm phiền lúc nửa đêm, Thanh Hoành đã gọi cho người quản lý đại sảnh yêu cầu cấp thêm một thẻ phòng và đưa cho anh, để anh tiện ra vào.
Anh đứng đó, miễn cưỡng xem một đoạn, anh nghĩ có lẽ suốt đời họ cũng không thể dung hoà được sở thích này, đành chấp nhận sự khác biệt.
-Em vặn nhỏ tiếng đi, ồn quá.
-Vì sao?
Thanh Hoành ngoảnh sang, hỏi.
Nhân vật nam chính bị giam trong tù, đang gào lên thảm thiết: “Ông trời có mắt, đã cho anh gặp lại em. Ngâm Sương, xin hãy bảo trọng! Xin hãy vì anh mà bảo trọng!”
-Loại phim truyền hình ướt át này sẽ khiến đầu óc em càng ngày càng trở nên đơn giản.
Cửu Thiều định với lấy điều khiển tivi, nhưng Thanh Hoành đã nhanh tay hơn, cướp lấy, ôm chặt trong lòng không chịu buông.
-Đây là phim kinh điển của Quỳnh Dao, bộ phim nổi tiếng này mà anh cũng không biết, chứng tỏ tuổi thơ anh rất nhạt nhẽo.
Lúc cô nói những lời này, tivi vẫn tiếp tục phát ra giọng nói thê thiết của nhân vật nữ: “Không, Hạo Trinh! Tình yêu ta dành cho nhau có trời biết, đất biết, anh và em đều biết, quỷ thần vạn vật là chứng nhân của hai ta! Dù sống dù chết, dù đời này hay kiếp sau, em vẫn là của anh. Mãi mãi thuộc về anh!”
Cửu Thiều không chịu nổi nữa:
-Đưa điều khiển cho anh!
Thanh Hoành ngoan ngoãn đưa điều khiển cho anh, lẩm bẩm:
-Em thấy đây là bộ phim hài kinh điển, anh chẳng hài hước gì cả! Này này, sao anh lại tắt đi?
Cửu Thiều đặt điều khiển tivi lên bàn uống nước, sau đó nằm co trên sofa. Chiếc ghế này vốn là sofa ba chỗ ngồi, nhưng vẫn không đủ cho anh duỗi thẳng chân.
-Cho anh ngủ hai tiếng, anh sắp không chịu nổi nữa.
Làm nhân viên phục vụ phải tiếp xúc với đủ loại người, vốn đã rất mất sức, anh lại phải phối hợp tác chiến với giám đốc Lăng và mọi người. Tối hôm qua anh lại thức trắng đêm, đúng là khó mà chịu được. Thanh Hoành lay vai anh:
-Muốn ngủ thì vào phòng em ngủ, đừng nằm đây.
Nhưng dù cô lay thế nào anh cũng kiên quyết không trở dậy, chỉ co người sát vào bên trong. Thanh Hoành đành bỏ cuộc. Cô vào phòng ngủ đem chăn ra đắp cho anh, cẩn thận vén gọn mép chăn. Cửu Thiều giơ tay nắm chặt tay cô, kiên quyết không chịu buông. Thanh Hoành đành tiếp tục ngồi lại đó, đọc báo, thỉnh thoảng ngẩng lên, liếc nhìn anh.
Cô chợt nhớ đến lời nói của Tô Quỳ, liền quay ra để ý chiếc đồng hồ trên cổ tay anh. Đúng là kiểu cách rất cầu kỳ, phức tạp. Cô nhắc tay anh lên, để nhìn được kỹ hơn và phát hiện bên dưới mặt đồng hồ có một máy thu phát tín hiệu mini. Thì ra sự cầu kỳ của chiếc đồng hồ là nhằm che dấu bí mật ẩn sau nó.
Cửu Thiều chỉ thiếp đi chừng ba mươi phút là tỉnh giấc. Mở mắt vẫn thấy Thanh Hoành ngồi bên cạnh, anh đưa tay lên vuốt tóc cô. Cô bỏ cuốn sách xuống, nhíu mày:
-Anh đừng vuốt tóc em như vuốt ve chó mèo thế.
Anh ngồi dậy, đóng cúc áo sơ mi, thắ cà vặt, khoác áo gi-lê.
-Mấy ngày tiếp theo anh không gặp riêng em được, em phải cẩn thận, đừng tự ý hành động.
-Sao vậy? Anh biết ai là Ám Hoa rồi?
-Trong đầu anh luôn có hai ứng cử viên sáng giá, anh rất tự tin. – Anh khoác áo vest, chỉnh lại thẻ ghi mã số. – Nhưng không có chứng cứ. Tiếp theo sẽ là một đợt hành động, nếu thất bại, sau này sẽ khó có được cơ hội như thế này nữa. – Anh nhìn cô, bật cười: - Anh cũng giống em, đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
Thanh Hoành vội đặt tay lên nắm cửa, chặn anh lại:
-Em nghĩ, anh lại sắp cho em ra rìa.
Cửu Thiều khẽ nhướn mày:
-Đây là trận chiến của anh, không phải của em.
Thanh Hoành chầm chậm buông tay, nhìn anh mở cửa, và mất hút cuối dãy hành lang.
Thanh Hoành thề rằng, cô phải làm điều gì đó cho anh thấy, để anh không thể hiếp đáp cô mãi thế này.
Chỗ cô ngồi đối diện với quầy bar, anh vẫn mặc bộ đồng phục ba lớp như thường lệ, đang cúi xuống chăm chú lau ly cốc. Trước ngày lên đường anh đã cắt tóc, để lộ vầng trán bóng mượt, càng tôn thêm vẻ điển trai, tuấn tú.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn đến mời cô:
-Cô Chử, hôm nay chúng tôi có món cua Hoàng đế rất ngon, cô có muốn dùng thử một con không?
Thanh Hoành cầm thực đơn nhưng không mở ra đọc:
-Cho một đĩa mì xào lạnh xào thịt cua và một chai Dom Pérignon màu hồng nhạt.
Cô gọi thêm vài món nữa cho bữa tối của mình.
Vừa chọn món xong, cô thấy bước chân thoan thoắt, lanh lẹ như loài mèo của Thẩm Dật tiến về phía mình. Anh ta kéo ghế, ngồi xuống trước mặt cô, tươi cười, hỏi:
-Em có biết bây giờ anh muốn làm gì không?
Thanh Hoàng khổ sở quay đầu lại nhìn anh, với tư thế của cô lúc này, có lẽ cô hiểu anh định làm gì rồi. Cô rối rít gào lên:
-Anh dám! Nếu anh dám đánh em, em sẽ...
Cô còn chưa kịp uy hiếp xong anh đã vỗ đánh đét vào mông cô. Cô sững sờ, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cô ra sức vùng vẫy, giãy giụa. Đầu cô va đánh “cộc” một cái đau điếng vào bàn uống nước.
Cô cảm thấy hoa mắt, chóng mặt vì cú va chạm đó.
Đầu óc choáng váng, trong khi phần mông vẫn phải chịu đòn trừng phạt. Cô như đứa trẻ ba tuổi nghịch ngợm, bị bố mẹ đánh đòn vì phạm lỗi. Tuy anh ra tay có chừng mực, nhưng rõ ràng điều này là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời cô.
-Anh có biết, từ ba tuổi trở đi bố mẹ không còn đánh em nữa không?
-Thế thì để anh thay bố em tiếp tục dạy bảo em.
Mồ hôi tuôn ra đầm đìa, Thanh Hoành đã mất hết sự sáng suốt, mấy chiêu thức “lấy nhu khắc cương” cô đã quên sạch.
-Tiêu Cửu Thiều, anh là đồ khốn, đồ biến thái, đồ quái thai!
Cửu Thiều ngừng lại một lát, một lần nữa cô lại khiến anh vừa tức vừa buồn cười:
-Được lắm, vậy anh sẽ cho em biết một tên biến thái là thế nào!
Sau cuộc vật lộn, Thanh Hoành đã cạn sức, cũng nguôi cơn giận, chỉ còn cách nằm phục trên đùi anh và thở dốc. “Đánh người” xong, Cửu Thiều nhấc cô, đặt sang bên cạnh, nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo sơ mi và áo gi-lê cho dễ thở.
Thanh Hoành nhìn anh, trêu chọc:
-Anh mặc bộ đồng phục ba lớp bó sát như thế, lại vận động dữ dội như vậy, không sợ bung hết cúc ra à?
Cửu Thiều lườm cô, Thanh Hoành sợ hãi rụt người lại, hết sức cảnh giác:
-Anh dám đánh em nữa!
-Sao anh có thể dùng bạo lực như thế chứ! – Cửu Thiều nhìn cô, cười dịu dàng: - Rốt cuộc anh đã tìm ra cách để trị em rồi. Thoải mái quá, thoải mái đến độ không thể thoải mái hơn được nữa.
-Đã trả được thù, trút được giận, giờ anh đi được chưa?
Cửu Thiều xoay đầu cô về phía mình:
-Đầu em cứng thật đấy, va mạnh như thế mà không hề hấn gì.
Đúng là cơ hội trời cho, Thanh Hoàng túm lấy cổ tay anh, ngoạm một miếng thật đau để xả hận. Cửu Thiều nhìn cô một lát, vung tay cùng thoát khỏi hàm răng của cô, và thế vào đó một nụ hôn.
-Em có rất nhiều cơ hội để trả thù, như bây giờ chẳng hạn...
Thanh Hoành tức tối:
-Cơ hội gì chứ? Làm cho anh mệt phờ trên giường của em à?
Cửu Thiều chau mày:
-Phụ nữ không nên nói năng thô lỗ như thế.
-Em cứ thô lỗ đấy, anh đánh người ta còn cấm người ta thô lỗ à?
Cửu Thiều phì cười:
-Thôi, đừng gây gỗ nữa. – Anh nhắm mắt, khẽ nói: - Anh chơi bản violon đó là muốn tuyên chiến với Ám Hoa. Nếu hắn có mặt, chắc chắn sẽ chấp nhận cuộc thách đấu. Nhưng em có thể sẽ khiến anh bị phân tâm.
Thanh Hoành không bắt chuyện mà đút tay vào túi áo của anh, kẹp tờ chi phiếu và tấm danh thiếp giữa hai ngón tay, lôi ra.
Đó là một tấm danh thiếp rất đặc biệt, có lẽ đặt làm riêng, bên trên in tên của Tô Quỳ, và hai số điện thoại của cô ta. Tờ chi phiếu ghi con số 10024, chính là mã số nhân viên của Cửu Thiều.
Thanh Hoành hết sức kinh ngạc:
-Lúc đầu em phỏng đoán không biết cô ấy có thưởng cho anh 10.000 không, không ngờ đúng là như vậy, một khoản thưởng không hề nhỏ.
Cửu Thiều vỗ nhẹ má cô:
-Nếu em chịu cung cấp dịch vụ đặc biệt cho anh như lúc này, anh cũng sẽ thưởng cho em khoản tiền bằng mã số của em.
-Mã số của em có bốn chữ số, mà chữ số đầu lại là số 1, không công bằng chút nào.
Ngừng một lát, Thanh Hoành chợt nhớ ra:
-Khoan đã, anh thật quá đáng, còn muốn đánh em nữa?
Cô đứng lên, đẩy anh ra ngoài cửa:
-Anh về đi, về đi, về mau, đừng làm phiền giấc ngủ của em.
Cô vừa tống tiễn anh ra khỏi cửa thì thấy cánh cửa phòng VIP còn lại bật mở, Tô Quỳ trong bộ đồ ngủ mỏng tang, tay cầm điếu thuốc, mỉm cười duyên dáng với cô.
Cô lại được chiêm ngưỡng phong thái của người đẹp khi hút thuốc và thêm một lần khẳng định kết luận khi trước của mình: Người đẹp làm gì cũng ưa nhìn.
Tô Quỳ tắt thuốc, chỉnh trang áo ngủ, hướng mắt về phía Cửu Thiều vừa đi khỏi:
-Chất lượng phục vụ ổn chứ? Tiếng động rất mạnh đấy nhé!
Thanh Hoành lặng thinh không đáp, cô không thể nói với cô ta rằng tiếng động đó là cô bị người ta đè ra tẩn cho một trận.
Tô Quỳ tươi cười, hờ hững hỏi:
-Hết bao nhiêu thế?
Thanh Hoành phì cười, giơ một ngón tay lên:
-Rất rẻ.
-Mười vạn? Một vạn? – Tô Quỳ hào hứng đoán. – Một nghìn? Không phải chứ?
- Một số người tư cách rất kém, lần này quả thực đã nhìn lầm người.
Vậy là cô đã trả được mối thù bị “đét mông” đau điếng!
Hôm sau, Thanh Hoành dậy rất sớm, cô dạo khắp lượt du thuyền nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Không ai trong số họ giống Ám Hoa, nhưng ngược lại, chính vì thế mà họ đều có thể là Ám Hoa.
Cô đang vẩn vơ ở hành lang phía đông thì chạm mặt Cửu Thiều. Anh sa sầm mặt mày, kéo cô ra đuôi tàu, tra hỏi:
-Em đã nói gì với Tô Quỳ?
-Có nói gì đâu, em không quen cô ấy, chẳng có gì để nói với nhau cả.
-Cô ta bảo sẽ trả gấp năm lần số tiền em đã trả, kêu anh tối nay đến phục vụ cô ta, em còn chối hả?
-Em không biết gì hết.
Thật lạ là Cửu Thiều không nổi trận lôi đình, anh chỉ tỏ ra hơi khó chịu:
-Nếu em còn nói nhăng nói cuội lần nữa, anh sẽ không nề hà phạt đòn em như hôm qua đâu.
-Anh dám bạo lực gia đình?
-Đúng thế. – Anh mỉm cười. – Anh sẽ làm thế đấy! Có cần anh giới thiệu bác sĩ pháp y ở cơ quan giám định cho em không?
Thanh Hoành “thua trận” bỏ đi.
Cô dạo khắp lượt các khoang tàu, lại lên boong tàu. Bầu trời âm u, mây đen vần vũ phía chân trời, cảnh biển muộn ngày một vẻ dễ gây cảm giác chán chường, nhất là vào những ngày mây mù thế này.
Có người đang câu cá trên boong, là mấy cậu cháu Thẩm Dật.
Trông thấy cô, anh ta quay đầu lại, chào:
-Chào cô.
Rất đúng ý cô. Thanh Hoành bước lại, chào hỏi:
-Chào anh, chào các chú!
Ông cậu lớn tuổi nhất của Thẩm Dật lạnh lùng phẩy tay, chẳng buồn lên tiếng. Ba người còn lại chăm chú quan sát động tĩnh của chiếc chuông trên cần câu. Thẩm Dật ngại ngùng nói:
-Cô đừng để bụng, họ đang thi đấu đấy.
Thanh Hoành ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh ta, gió biển mang theo hơi nước ùa tới, cô có cảm giác mặt mình ướt nhẹp. Cô ngước nhìn mây đen vần vũ phía trời xa, bất giác trong đầu xuất hiện mấy chữ: Giông bão nổi lên.
Bỗng chuông nhỏ trên đầu cần vang lên, ông cậu cả của Thẩm Dật lập tức ngồi thẳng dậy, cuộn dây câu, đến một khoảng cách thích hợp mới vung cần, một con cứ chừng một cân đang vùng vẫy ở đầu cần, và nhanh chóng được thả vào thùng nước. Thẩm Dật cười, bảo:
-Tài câu của cậu vẫn như xưa.
-Câu cá trên biển nhờ vào may mắn là chính.
Cậu hai của Thẩm Dật lạnh lùng lên tiếng, ông ta cũng cuộn dây, nhấc cần, nhưng mồi câu đã bị cá đớp mất. Ông ta thu dây, mắc mồi khác.
-May mắn còn hơn là không.
Ông cậu cả hậm hực ăn miếng trả miếng.
Thẩm Dật có vẻ rất thích thú với trò ganh tỵ, giận dỗi, cãi vã của mấy ông lão, anh ta tươi cười, nói:
-Vận may của cậu hai xưa nay vẫn rất tốt đấy thôi.
Ông cậu hai chẳng buồn quay đầu lại, đáp:
-Giờ cháu mới nói câu đó thì muộn rồi. Cháu lúc nào cũng ra sức nịnh bợ cậu cả của cháu. Nhìn lại cháu xem, ngày ngày vẽ nhăng vẽ cuội, chẳng chịu học hành, chỉ giỏi ham chơi.
Thẩm Dật tươi cười, đáp:
-Vâng, cậu dạy chí phải.
Thanh Hoành hỏi:
-Anh biết vẽ tranh? Màu nước hay sơn dầu?
-Sơn dầu, nhưng tôi không học hành nghiêm túc. Trước đây tôi từng theo học ngành dược ở nước ngoài, đáng tiếc là không tốt nghiệp được.
-Tôi đoán nguyên nhân chính là do anh không thích ngành đó.
Thẩm Dật lắc đầu:
-Không, không hẳn vậy, trình độ ngoại ngữ của tôi quá kém, gặp rất nhiều trở ngại khi đi du học.
Thanh Hoành tranh thủ cơ hội:
-Anh có bức tranh nào ở đây không? Tôi muốn chiêm ngưỡng kiệt tác của anh.
Thẩm Dật đứng lên, nâng cặp kính râm:
-Tôi để trong phòng, nếu cô không ngại thì đi cùng tôi.
Thanh Hoành suy nghĩ một lát, và nhận thấy cho dù Thẩm Dật có là Ám Hoa đi nữa, giờ này có rất nhiều người đang nghỉ ngơi trong phòng, chắc chắn anh ta không dám manh động. Vả lại, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Cô đi theo anh ta, và nhận ra hôm nay anh ta không mặc nghiêm chỉnh như hôm qua, mà diện áo len nhiều màu McQueen, đi giày lười hiệu GEOX, bước đi nhanh nhẹn, thoăn thoắt như loài mèo.
Thẩm Dật quẹt thẻ mở cửa phòng, lịch sự để cửa mở rộng, sau đó mới đến bên sofa kê cạnh giường, lấy tranh cho cô xem. Có ba bức đã hoàn thành, một bức còn dang dở. Anh ta sử dụng màu sắc rất ấn tượng, chỉ có điều kĩ thuật vẽ rất kì quái, cách thể hiện không gian lập thể trong mỗi bức tranh đều không đúng, những khoảng trắng rất hạn hẹp, khi nhìn vào có cảm giác không thoải mái.
Thanh Hoành xem hết các bức hoàn chỉnh thì chuyển sang ngắm nghía bức vẽ dang dở, đó là cảnh tượng trong nhà ăn ngày hôm qua. Có rất nhiều người xuất hiện trong bức tranh, tuy chỉ là những nét phác hoạ đơn giản, trừu tượng, nhưng động tác và trạng thái của mỗi người đều được thể hiện đầy đủ. Tô Quỳ, bạn trai và Cửu Thiều đang trò chuyện trước quầy bar, bạn trai Tô Quỳ tỏ vẻ cảnh giác, luôn ở tư thế phòng vệ trước đối thủ, trong khi Tô Quỳ và Cửu Thiều thì hoàn toàn thoải mái. Điều này hoàn toàn trùng khớp với những gì cô quan sát được.
Nhưng điều khác biệt lớn nhất là, anh ta đã phác hoạ hết dáng vẻ của tất cả mọi người có mặt trong nhà ăn khi đó, trong khi cô chỉ nhớ được một vài gương mặt. Thanh Hoành kinh ngạc nhận ra phương thức ghi nhớ của anh ta là dùng hình ảnh.
Cô từ tốn đặt các bức vẽ xuống, lựa lời, nói:
-Thực ra tôi không am hiểu lắm về tranh sơn dầu, nhưng tôi thấy màu sắc trong các bức vẽ của anh đều là những gam màu mạnh, rất ấn tượng, khiến người ta chỉ xem một lần mà nhớ mãi.
Thẩm Dật tỏ ra khiêm tốn:
-Tôi chỉ buồn tay vẽ chơi thôi.
Anh ta ngó đồng hồ, ngỏ ý mời:
-Lát nữa tôi định nhờ đầu bếp trên tàu chế biến con cá mà cậu cả của tôi vừa câu được, không biết cô có nhã ý muốn dùng bữa cùng chúng tôi không?
Thanh Hoành không có lí do gì để từ chối.
Một ngày trôi qua, cô gần như chỉ ngồi trên boong tàu xem các ông cậu của Thẩm Dật câu cá. Chiều hôm đó, Thẩm Dật hoàn thành nốt bức vẽ còn dang dở.
Thanh Hoành chọn một cuốn tiểu thuyết trinh thám toàn chữ là chữ, không có tranh minh hoạ, gợi ý cho Thẩm Dật đọc. Anh ta lật vài trang, mỉm cười nhận lấy. Nhưng cô có cảm giác anh ta sẽ không đọc. Hình như anh ta có vấn đề với các con chữ, anh ta không đủ kiên nhẫn với những thứ có quá nhiều chữ. Nếu vậy thì khả năng anh ta là Ám Hoa đã giảm đi nhiều. Ám Hoa học giỏi đều cả sinh, lý, hoá, hắn còn tự chế thuốc nổ, bố trí đường đi nước bước phức tạp. Thẩm Dật ghét đọc các loại sách nhiều chữ như thế thì hơi đâu cắm đầu nghiên cứu mấy cuốn giáo trình chuyên ngành khô khan!
Một ngày trôi qua, mệt hơn cả đi làm ở nhiệm sở. Thanh Hoành nằm vật ra giường, chẳng buồn nhúc nhích chân tay, nhưng Cửu Thiều đâu chịu để cho cô yên, anh vờ làm nhân viên phục vụ, bấm chuông cửa phòng cô, kéo cô dậy, bắt cô ngồi đó với anh.
Cô vừa lật xem mấy cuốn tạp chí thời trang và tiểu thuyết ngôn tình mua ở sạp báo trước lúc lên tàu vừa ngáp ngắn ngáp dài:
-Anh không ở phòng dành cho nhân viên mà chạy đến chỗ em thế này, không hay lắm đâu.
-Bọn họ chơi bài suốt đêm, ồn ào quá, anh không suy nghĩ được.
Cửu Thiều gác chân lên sofa, tựa lưng vào gối, và duy trì tư thế ngồi bất động ấy suốt khoảng thời gian dài, nếu không phải anh đang mở mắt, Thanh Hoàng sẽ cho rằng anh đang thiếp đi.
-Anh thật dã man, phòng anh ồn ào không chịu được nên đến làm phiền em à?
Cửu Thiều không buồn ngó ngàng đến cô, anh đang chìm trong suy tưởng. Thanh Hoành liếc đồng hồ, mới mười giờ, thường ngày cô không buồn ngủ sớm như vậy. Nhưng từ khi lên tàu, cô đã điều chỉnh thời gian biểu ngủ nghỉ, vì thế cô dậy sớm hơn và cũng chóng buồn ngủ hơn. Đọc báo một lúc thì chán, nhưng không thể bật tivi, sợ ảnh hưởng đến anh, cô đành quay sang nhìn anh chăm chăm. Chăm chú quan sát một “tĩnh vật” trong khoảng thời gian dài là liều thuốc ngủ vô cùng hiệu quả. Chẳng mấy chốc cô đã rơi vào trạng thái ngủ gật.
Bỗng cô lờ mờ tỉnh giấc, và giật mình hoảng hốt:
-Anh làm gì thế?
Cửu Thiều sáp lại gần, nhìn cô đăm đăm:
-Buồn ngủ thì lên giường ngủ đi.
Thanh Hoàng dụi mắt :
-Vâng, anh cứ tiếp tục việc suy nghĩ của anh, ra về đừng đánh thức em.
Anh chau mày :
-Em thật vô tâm vô tính !
Thanh Hoàng mắt nhắm mắt mở mò vào phòng ngủ, tung chăn, thả người xuống giường, ngủ say như chết. Cô đánh một giấc đến tận sáu giờ ba mươi phút sáng hôm sau mới tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt và bước ra phòng khách. Cửu Thiều vẫn ở đó, anh hơi đổ người về phía trước, lưng vẫn thẳng tắp, đang chăm chú chơi trò xếp lá bài. Anh đã xếp được bảy, tám tầng.
Thanh Hoàng rót nước lọc cho anh:
-Cả đêm anh không ngủ à ?
Anh giật mình, hình xếp đổ sụp. Anh ngẩng lên:
-…Anh thấy khó hiểu.
-Khó hiểu chuyện gì?
-Trong đoàn khách du lịch của tàu Đông Thái Bình Dương này có hành khách đặt một nửa số phòng trên tàu, nhưng sau cùng người đó lại không đi.
Nhờ khoản tiền phạt của người đó mà các phòng trống còn lại được bán với giá rẻ, vì sao lại như vậy?
-Điều đó có gì lạ đâu?
Rất có thể một gia đình hoặc công ty nào đó định đặt chỗ đi du lịch, nhưng sau họ bận việc đột xuất nên không đi được. Điều này hoàn toàn bình thường.
- Người đó chỉ để lại số điện thoại, tiền đặt cọc được chuyển qua tài khoản. Đó là số điện thoại của Ngô Y Thanh, trợ lý của Tô Quỳ.
Thanh Hoàng sững sờ.
- Tô Quỳ đang dùng số điện thoại đó, nó xuất hiện trên tờ danh thiếp mà cô ta đưa cho anh. – Cửu Thiều nhíu mày: - Tại sao? Thật vô lý, anh nhớ là…
- Em không hiểu rốt cuộc anh muốn nói gì ? Nếu lúc đầu Tô Quỳ đặt nhiều chỗ, nhưng sau chỉ có cô ta và bạn trai đi du lịch thì cũng có gì khó hiểu đâu.
- Chuyển khoản bằng tiền mặt, vì sao phải chuyển bằng tiền mặt?
Cửu Thiều đứng dậy, bước vài bước, rồi quay lại, nắm lấy tay cô:
- Nếu em đã sử dụng thẻ tín dụng thì có khi nào em chuyển khoản bằng tiền mặt nữa không?
Thanh Hoàng hỏi ngược lại:
- Điều đó có nghĩa cô ta là Ám Hoa?
- Không phải cô ta, cô ta thậm chí còn không nhớ hết công thức phân tử hữu cơ.
- Vậy tức là chuyện này chẳng liên quan gì đến Ám Hoa. Nếu anh cứ mãi mê đi sâu tìm hiểu có thể sẽ gây ra sai lầm.
Cửu Thiều nhìn cô:
- Anh nghĩ mình đã sai khi khiến em bị cục đầu vào bàn.
Thanh Hoành phải mất một lúc mới hiểu câu châm biếm của anh:
- Em là người phàm trên địa cầu, nên em không vọng tưởng có thể giao tiếp được với người ngoài hành tinh như anh.
Cửu Thiều ngó đồng hồ, nhặt áo khoác vứt trên sofa, vội vã đi ra:
- Anh phải ra tập trung ca sáng, gặp em sau.
Hai ngày đầu của hành trình trôi qua trong yên bình, không có gì bất thường xảy ra, trời yên bể lặng, cảm giác khá tẻ nhạt.
Thanh Hoàng lấy làm khó hiểu, không lẽ lần này Ám Hoa lẳng lặng đi du lịch thôi sao? Nếu thế, các cán bộ cốt cán, xuất sắc của phía cảnh sát tập trung hết trên con tàu này sẽ trở thành trò cười ư?
Sự yên bình của thời khắc này là yên bình thực sự hay là đêm trước của giông bão?
Thanh Hoàng ngồi đọc sách trên lối đi, nhưng tâm trí để đâu đâu. Hai ngày đầu cô dò la, nghe ngóng tin tức khắp mọi nơi, đã hơi quá đà. Cô nghĩ mình nên tiết chế, không được tự ý hành động, bằng không rất có thể sẽ phá hỏng kế hoạch của giám đốc Lăng và mọi người.
Lát sau, có ai đó lẳng lặng đi tới, ngồi xuống cạnh cô trên chiếc ghế dài.
Cô ngoảnh lại nhìn, thì ra là Tô Quỳ.
Cô ta mặc áo lụa mỏng tang và quần dài màu đen, toát lên vẻ thư thái, thoải mái. Tô Quỳ tươi cười, hỏi :
- Đang đọc sách à ? Tối nay có tiệc, cô tìm được bạn nhảy chưa?
Nhắc ra mới nhớ tối nay có party. Trong thiệp mời được phát còn giới thiệu sẽ có buổi đấu giá một vài loại rượu vang trong đó có mấy chai xuất xứ từ những xưởng rượu vang nổi tiếng thế giới. Nhưng ngoài Ám Hoa, cô không hứng thú với những chuyện khác.
-Vẫn chưa.
Tô Quỳ “ồ” lên một tiếng, nhướn mày, nói:
-Tôi thấy quan hệ giữa cô và anh chàng pha rượu điển trai quyến rũ ấy thắm thiết lắm mà, cứ tưởng anh ta sẽ là bạn nhảy của cô.
-Chúng tôi chưa thân mật đến mức ấy đâu.
-Cũng phải. – Cô ta mỉm cười. – Tuy anh ta rất đẹp trai, nhưng lại là một kiểu trai bao. Cô có để ý thấy chiếc đồng hồ trên tay anh ta không? Kiểu cách cầu kỳ, sang trọng, không hề rẻ, chắc là được tặng. Loại người này, vui đùa thì được, đừng nên thật lòng.
Thanh Hoành trộm nghĩ, có phải Cửu Thiều diễn kịch quá giỏi, hay vì khí chất của anh có gì đó tạo cảm giác kỳ quặc, khiến Tô Quỳ hiểu sai về anh như vậy. Cô không biết nên tiếp chuyện thế nào, đành đổi đề tài:
Nghe cô nói như thế, có vẻ cô rất xem thường đàn ông.
Tô Quỳ lôi ra một bao thuốc, dốc một điếu, châm lửa, rít một hơi, khói thuốc lả lướt, có mùi táo thoang thoảng, nhẹ nhàng.
-Cô nói không sai chút nào, đúng là tôi rất xem thường bọn họ.
-Anh chàng của cô cũng điển trai đấy chứ.
Tô Quỳ tươi cười:
-Ừ, khá đẹp trai, vừa trẻ lại chịu khó, thế nên tôi mới cho đi theo.
-Cô ta nheo mắt dõi nhìn đường vòng cung phía xa xăm, nơi biển trời tiếp giáp.
-Không ngờ chuyến đi chán ngắt thế này, chẳng có người nào thú vị để vui vẻ. Sớm biết thế này tôi đã chẳng buồn đi.
Thanh Hoành thoáng ngỡ ngàng:
-Trước đây tôi từng du lịch trên con tàu này, nó không nhàm chán như bây giờ, buổi tối có những người chơi bài chéo cánh xuất sắc, thú vị lắm.
Tô Quỳ duỗi chân duỗi tay, thư giãn:
-Thôi đi, cô xem lần này toàn là những du khách như thế nào? Vào phòng ăn chẳng buồn ăn mặc nghiêm chỉnh, phép lịch sự tối thiểu cũng không biết, một chơi một ván bài ra trò cũng không kiếm được đủ người.
Mây đen dần kéo đến, Thanh Hoành khẽ nói:
-Đêm nay liệu có mưa không…
Buổi trưa, Thanh Hoàng gọi phục vụ phòng mang đồ ăn cho mình, vì cô không thể vắng mặt trong buổi tiệc tối nay.
Cô vừa ăn trưa vừa bật kênh phim truyền hình. Đến đoạn hấp dẫn, cô cắn thìa, mắt dán vào màn hình, đúng lúc ấy Cửu Thiều quẹt thẻ phòng, mở cửa bước vào và chứng kiến cảnh tượng ấy:
-Em…yêu thích nhiều thứ đấy nhỉ.
Vì không muốn bị anh làm phiền lúc nửa đêm, Thanh Hoành đã gọi cho người quản lý đại sảnh yêu cầu cấp thêm một thẻ phòng và đưa cho anh, để anh tiện ra vào.
Anh đứng đó, miễn cưỡng xem một đoạn, anh nghĩ có lẽ suốt đời họ cũng không thể dung hoà được sở thích này, đành chấp nhận sự khác biệt.
-Em vặn nhỏ tiếng đi, ồn quá.
-Vì sao?
Thanh Hoành ngoảnh sang, hỏi.
Nhân vật nam chính bị giam trong tù, đang gào lên thảm thiết: “Ông trời có mắt, đã cho anh gặp lại em. Ngâm Sương, xin hãy bảo trọng! Xin hãy vì anh mà bảo trọng!”
-Loại phim truyền hình ướt át này sẽ khiến đầu óc em càng ngày càng trở nên đơn giản.
Cửu Thiều định với lấy điều khiển tivi, nhưng Thanh Hoành đã nhanh tay hơn, cướp lấy, ôm chặt trong lòng không chịu buông.
-Đây là phim kinh điển của Quỳnh Dao, bộ phim nổi tiếng này mà anh cũng không biết, chứng tỏ tuổi thơ anh rất nhạt nhẽo.
Lúc cô nói những lời này, tivi vẫn tiếp tục phát ra giọng nói thê thiết của nhân vật nữ: “Không, Hạo Trinh! Tình yêu ta dành cho nhau có trời biết, đất biết, anh và em đều biết, quỷ thần vạn vật là chứng nhân của hai ta! Dù sống dù chết, dù đời này hay kiếp sau, em vẫn là của anh. Mãi mãi thuộc về anh!”
Cửu Thiều không chịu nổi nữa:
-Đưa điều khiển cho anh!
Thanh Hoành ngoan ngoãn đưa điều khiển cho anh, lẩm bẩm:
-Em thấy đây là bộ phim hài kinh điển, anh chẳng hài hước gì cả! Này này, sao anh lại tắt đi?
Cửu Thiều đặt điều khiển tivi lên bàn uống nước, sau đó nằm co trên sofa. Chiếc ghế này vốn là sofa ba chỗ ngồi, nhưng vẫn không đủ cho anh duỗi thẳng chân.
-Cho anh ngủ hai tiếng, anh sắp không chịu nổi nữa.
Làm nhân viên phục vụ phải tiếp xúc với đủ loại người, vốn đã rất mất sức, anh lại phải phối hợp tác chiến với giám đốc Lăng và mọi người. Tối hôm qua anh lại thức trắng đêm, đúng là khó mà chịu được. Thanh Hoành lay vai anh:
-Muốn ngủ thì vào phòng em ngủ, đừng nằm đây.
Nhưng dù cô lay thế nào anh cũng kiên quyết không trở dậy, chỉ co người sát vào bên trong. Thanh Hoành đành bỏ cuộc. Cô vào phòng ngủ đem chăn ra đắp cho anh, cẩn thận vén gọn mép chăn. Cửu Thiều giơ tay nắm chặt tay cô, kiên quyết không chịu buông. Thanh Hoành đành tiếp tục ngồi lại đó, đọc báo, thỉnh thoảng ngẩng lên, liếc nhìn anh.
Cô chợt nhớ đến lời nói của Tô Quỳ, liền quay ra để ý chiếc đồng hồ trên cổ tay anh. Đúng là kiểu cách rất cầu kỳ, phức tạp. Cô nhắc tay anh lên, để nhìn được kỹ hơn và phát hiện bên dưới mặt đồng hồ có một máy thu phát tín hiệu mini. Thì ra sự cầu kỳ của chiếc đồng hồ là nhằm che dấu bí mật ẩn sau nó.
Cửu Thiều chỉ thiếp đi chừng ba mươi phút là tỉnh giấc. Mở mắt vẫn thấy Thanh Hoành ngồi bên cạnh, anh đưa tay lên vuốt tóc cô. Cô bỏ cuốn sách xuống, nhíu mày:
-Anh đừng vuốt tóc em như vuốt ve chó mèo thế.
Anh ngồi dậy, đóng cúc áo sơ mi, thắ cà vặt, khoác áo gi-lê.
-Mấy ngày tiếp theo anh không gặp riêng em được, em phải cẩn thận, đừng tự ý hành động.
-Sao vậy? Anh biết ai là Ám Hoa rồi?
-Trong đầu anh luôn có hai ứng cử viên sáng giá, anh rất tự tin. – Anh khoác áo vest, chỉnh lại thẻ ghi mã số. – Nhưng không có chứng cứ. Tiếp theo sẽ là một đợt hành động, nếu thất bại, sau này sẽ khó có được cơ hội như thế này nữa. – Anh nhìn cô, bật cười: - Anh cũng giống em, đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
Thanh Hoành vội đặt tay lên nắm cửa, chặn anh lại:
-Em nghĩ, anh lại sắp cho em ra rìa.
Cửu Thiều khẽ nhướn mày:
-Đây là trận chiến của anh, không phải của em.
Thanh Hoành chầm chậm buông tay, nhìn anh mở cửa, và mất hút cuối dãy hành lang.
Thanh Hoành thề rằng, cô phải làm điều gì đó cho anh thấy, để anh không thể hiếp đáp cô mãi thế này.
Chỗ cô ngồi đối diện với quầy bar, anh vẫn mặc bộ đồng phục ba lớp như thường lệ, đang cúi xuống chăm chú lau ly cốc. Trước ngày lên đường anh đã cắt tóc, để lộ vầng trán bóng mượt, càng tôn thêm vẻ điển trai, tuấn tú.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn đến mời cô:
-Cô Chử, hôm nay chúng tôi có món cua Hoàng đế rất ngon, cô có muốn dùng thử một con không?
Thanh Hoành cầm thực đơn nhưng không mở ra đọc:
-Cho một đĩa mì xào lạnh xào thịt cua và một chai Dom Pérignon màu hồng nhạt.
Cô gọi thêm vài món nữa cho bữa tối của mình.
Vừa chọn món xong, cô thấy bước chân thoan thoắt, lanh lẹ như loài mèo của Thẩm Dật tiến về phía mình. Anh ta kéo ghế, ngồi xuống trước mặt cô, tươi cười, hỏi:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook