Âm Hồn Khúc
-
Chương 7
Đến mùa đông ruộng lúa không còn thực vật tươi tốt, cây lúa gieo trồng lúc mùa thu giờ đã mọc thành bụi thấp, mới vừa nhú đầu, mùa đông hạ từng đợt tuyết rơi, tuyết đọng thật dày làm ruộng đồng không thể bước vào, người ta chỉ có thể nhìn thấy bù nhìn đứng thẳng trên ruộng đồng.
Không thể dùng búa bình thường để đập vỡ phiến đá, chỉ có thể từ từ đào bới ruộng đất bị đóng băng — đã không còn ai nhớ rõ việc đến canh giữ mảnh đất màu đen mà chôn cất bên dưới nó là bí mật cấm kỵ. Thước Á mỗi buổi tối đều đến đào bới, tuy rằng rất lạnh, đất thực cứng, nhưng từng chút một, đào ra được ruộng đất cứng ngắc, từ từ đào ra, thẳng đến khi đào được không gian nhỏ hẹp kia, dấu hiệu của Tát Thước Ngươi bên dưới, bình gốm đựng tro cốt của hắn — cầm lấy, đem đất đã tách đôi lấp lại, năm buổi tối liên tục đào bới, tro cốt — dưới ánh trăng lạnh như băng, bột phấn màu xám bạc vẫn như trước....
Rắc nơi ruộng đồng quạnh quẽ....
Làm gió thổi mang nguyền rủa đi, hóa xương thành phấn, đó là yêu hận của thân thể khác.
Phòng nhỏ cực lạnh, không ai đến, nhưng bất cứ lúc nào cũng phòng bị có người đến.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, là Thước Á sở hữu mái tóc màu mật ong cùng đôi mắt xanh biếc độc nhất — Ốc Lý Á Tư có thể nhận ra được bước chân của Thước Á, hắn ốm yếu không có sức lực chống cự lại một kẻ vũ phu, luôn cuộn mình trên giường lo lắng — không thể ra khỏi nơi này, chính mình yếu đuối không có răng nanh độc xà để có thể khống chế đứa nhỏ trong tay......
Ngẫm lại thật sự là đáng buồn!
Nhưng tươi cười cùng dựa dẫm của Thước Á sẽ làm cảm giác vô lực này dần biến mất....
Hắn đã trở lại, đây là điều có thể đoán được — cảm giác bị giam cầm biến mất, nguyên do là Thước Á lấy tro cốt của mình bị phong ấn mang ra ngoài.... Tuy thân thể bị hủy hoại, nhưng thủy chung không thể rời khỏi nơi này, tất cả chỉ vì cái phong ấn đáng giận kia đem mình chặt chẽ phong ấn lại!
Trên người hắn có tuyết, tuyết trên tóc rơi xuống, trước ngọn đèn ấm áp có cảm giác ấm cúng lạ thường....
“Lỗ Thước Tây Á..... “
Thước Á không nói lời nào nghiêng mặt, ở dưới ngon đèn khí sắc có vẻ tái nhợt, cỡ nào cỡ nào giống hắn a!
— Cùng ngươi nói chút chuyện xưa nào?
Thước Á trong đêm đông giá rét được yêu cầu như vậy, hắn cẩn thận dùng vải bố bao tốt miệng vết thương vẫn như trước kia huyết nhục mơ hồ, sợ hắn lạnh. Hắn luôn để Ốc Lý Á Tư dựa vào thân thể hắn, nằm trên thân thể hắn so với đệm chăn lạnh băng vẫn ấm áp hơn....Đứa nhỏ này cỡ nào đáng yêu a, nhưng những năm qua, đã từng nghĩ tới, để chính tay mình nuôi hắn lớn lên, để thân thể hắn trở nên quen thuộc nhất đối với mình, để hắn thành bảo bối trân ái nhất....
Trong cuộc sống hắc ám, luôn suy nghĩ hắn trưởng thành là cái dạng gì?
Thước Á trầm tĩnh như vậy, lại tương tự đệ đệ của mình là Lỗ Thước Tây Á — ý định của thần linh là như thế nào? Để cho hắn sống lại ở nơi này, lớn dần lên, trả thù mình sao?
“Lỗ Thước Tây Á, là song bào thai đệ đệ của ta — song bào thai sẽ được di truyền chung một phần ma lực của cha mẹ, hắn được nhiều thì ta được ít, hắn được ít thì ta được nhiều..... Cho nên vào năm năm tuổi, ta liền giết hắn —” Cười lạnh, Ốc Lý Á Tư đơn giản dùng lời nói kể lại, tay hắn, hiện tại đã khôi phục một chút sức sống, không còn khô héo, da thịt bắt đầu đầy đặn nhưng vẫn lạnh như băng, Thước Á cầm tay hắn — nghĩ muốn sưởi ấm cho hắn, nghĩ muốn nhớ lại kí ức ngắn ngủi có bàn tay ấm áp của hắn....
“Hắn và ta giống nhau, tóc đều màu bạc — ánh mắt hắn là màu xanh biếc, cùng mắt ngươi thật giống nhau.... Khuôn mặt hắn, ta đã không còn nhớ rõ.... ” Tay Ốc Lý Á Tư, sờ soạng cằm Thước Á, nhìn hắn, tựa hồ cũng không phải nhìn hắn:
“Ta quên, hắn cũng không quá giống ngươi.... Bất quá cũng có thể là giống đi? Ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi lúc còn nhỏ, giống như thấy được hắn lúc chết.... “
“Hư... “
Thước Á nhìn Ốc Lý Á Tư như vậy, đã không còn là đứa nhỏ.
Ốc Lý Á Tư đột nhiên phát hiện điều này, có chút giật mình —hắn không tự chủ được mà cẩn thận lắng nghe chuyện cũ phủ đầy bụi của Ốc Lý Á Tư kể sao? Hoặc đơn giản chỉ để tạo ấm áp? Làm Ốc Lý Á Tư thả lỏng?!
Đứa nhỏ ôm ở ngực, không trưởng thành như thanh niên ngây ngô bình thường, hương thơm từ đôi môi, đều tốt hơn so với tất cả mùi hoa làm tâm hồn người ta dao động.... Ốc Lý Á Tư tựa hồ tham luyến đôi môi hắn — lần đầu tiên dùng đầu lưỡi của mình mở ra đôi môi hắn, hắn còn khiếp đản cả thân hình đều run rẩy — tám năm trước, chính mình bị loại run rẩy này lừa gạt đi?
Mỗi khi nghĩ đến đây, Ốc Lý Á Tư sẽ giống như muốn cắn nuốt mà bắt đầu chiếm đoạt đầu lưỡi ngọt ngào của hắn...
Làm cho hắn hít thở không thông..... Làm cho hắn chết.....Ý niệm điên cuồng luôn ở trong đầu Ốc Lý Á Tư lúc hôn, gào thét trong lòng hắn!
Nhưng chỉ dựa vào hôn không thể giết người....
Nghĩ đến đây, Ốc Lý Á Tư lại trở nên ôn nhu — trong sự biến hóa vô cùng nhanh này, miệng vết thương đau đớn thường thường lại phát tác lợi hại hơn, khí thế càng rào rạt! Bất ngờ không kịp phòng bị đánh sâu vào trong, người duy nhất có thể túm được, chỉ có Thước Á!
Máu luôn một cỗ một cỗ theo chủy thủ trào ra khỏi thân thể, không thể khống chế mà run rẩy, chủy thủ đâm đến sâu trong cốt tủy tựa như cái đinh đâm vào linh hồn, không thể giãy dụa, không thể hồi phục ma lực, cũng không có cách nào rút ra!
“Làm sao bây giờ? Ốc Lý Á Tư!!”
Thước Á vội vàng đứng lên, ôm thân thể run rẩy của hắn, thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp....
Ốc Lý Á Tư khi phát tác, căn bản không thể nói chuyện, không thể há mồm — tình trạng thống khổ đến nỗi không thể thừa nhận, chỉ cần hé miệng, tựa hồ có thể cắn đứt đầu lưỡi của mình! Chỉ có thể dùng cái mũi liều mạng thở dốc, chỉ có thể dùng tay nắm chặt cánh tay Thước Á, tứ chi run rẩy....
Máu ở nội tạng là màu đen, nhưng tựa hồ khi chảy ra khỏi thân thể hắn liền mang theo sức mạnh, thời gian phát tác cũng ngắn, Ốc Lý Á Tư vẫn giống như côn trùng bị đóng đinh trên giường, tứ chi rung động, nhưng không thể di chuyển, không thể trốn tránh.
Thước Á muốn ôm trụ bờ vai của hắn, nhưng lại không thể thay thể sự thống khổ của hắn — những run rẩy này, giống như bệnh tật theo thân thể hắn lan tràn lên người Thước Á, biết bao nhiêu đau đớn vô hạn đáng sợ! Răng nanh va vào nhau kêu ken két, cả giường chấn động rung lên, tiếng gió gào thét.... Cuối cùng, nhiều thêm thanh âm khóc nức nở của Thước Á....
— tiếng khóc đó rất quái lạ.
Thân thể hoàn toàn không đau đớn, lại cảm giác được ngực hít thở không thông kìm nén đau đớn....
Vì sao lại khóc chứ? Đứa ngốc!
Ốc Lý Á Tư thở hào hển cười nói, Ốc Lý Á Tư thật sự cảm thấy châm chọc — là chính tay ngươi làm ta thành như thế, là ngươi gây cho ta thống khổ, đau ở trên người ta, cần gì phải khóc? Như thế nào lại khóc?! Nội tâm cười lạnh, Ốc Lý Á Tư thở hào hển, đau đớn run rẩy qua đi, cười lạnh nói: đứa ngốc!
Ốc Lý Á Tư đang ngủ.
Thước Á vạch cái chăn trên lưng hắn — miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, cho tới nay Thước Á cũng không dám nhìn thẳng vào nó!
Chủy thủ tựa như con rắn nhỏ màu bạc, thật sâu đâm vào cốt nhục — tám năm trước, kim loại màu bạc mềm mại quấn trên cổ tay, hầu như không còn nhớ được hình dạng của nó. Thước Á cẩn thận duỗi ngón tay đụng vào chỗ thịt đó của hắn.... Máu thấm ướt, nhưng là ngón tay rốt cục đụng phải kim loại cứng rắn — đột nhiên, màu bạc gì đó hướng bên trong co rút lại!
— a!
Ốc Lý Á Tư đột nhiên cứng đờ — hắn mở mắt, lưng cong lên — thủy chủ chấn động càng đâm vào sâu thêm!
“Đứa ngốc, nếu ngươi có thể rút ra được, ta đã sớm cho ngươi rút!” Ốc Lý Á Tư thở hào hển, đầy đầu đều là mồ hôi.
Nói cho ta biết..... Nói cho ta biết.... Không phát ra tiếng khóc, nhưng nước mắt không ngừng tuôn ra, nắm lấy tóc Ốc Lý Á Tư, khóc, yêu cầu....
Đừng khóc....
Đừng khóc....
Vì cái gì hắn lại nhiều nước mắt như vậy?
Nước mắt là một thứ rất nóng bỏng, vì cái gì, vô cùng vô tận mang theo sự bi thương trong mắt ngươi ào ạt tuôn ra như vậy?
Hảo mặn — nuốt nước mắt nóng bỏng trong miệng, vừa nóng, vừa mặn.
Hôn môi hắn, hôn mặt hắn, liếm hai má hắn, cổ, thân thể thanh niên xinh đẹp chấn động mạnh.... Đã bao nhiêu năm không cùng hắn tiếp xúc da thịt? Đã bao nhiêu năm ở trong bóng tối, tưởng tượng ra thân thể của Thước Á, tưởng tượng thấy chính mình cắt đứt cổ hắn!
Chính là dùng môi cùng lưỡi ấm áp gần kề hắn, cảm giác thân thể hắn run rẩy — chưa từng bị người chạm đến đi? Da thịt không được ai xoa nắn cực kì mẫn cảm, hương vị ngọt ngào, nảy lên dục vọng tuổi trẻ.... Một chút một chút nhìn ánh mắt hắn, nước mắt hắn, chạm đến thân thể bên trong quần áo — không nói gì, Thước Á tự mình bỏ đi quần áo, ôm nhau, vuốt ve thân hình hắn....
Lấy tay khiêu khích hắn, Ốc Lý Á Tư chạm vào ngực hắn. Cơ bắp xinh đẹp mà tinh tế, thắt lưng mảnh khảnh, bụng phẳng lì, bộ lông nơi giữa hai chân thưa thớt, khí quan tuổi trẻ mà non nớt — hô hấp dồn dập lên, vừa lòng xung động cùng phản ứng của hắn, nhiệt lượng tuổi trẻ tựa hồ có thể đem xóa tan cái lạnh trên thân thể. Dán vào thân hình hắn, một bên mút lấy lưỡi hắn, Thước Á giống như xác chết xinh đẹp cứng ngắc không biết làm thế nào cho phải....
“Không phải sợ.... Bảo bối của ta.... “
Đó là câu nói cũ rích.... Thước Á sau khi nghe được ngược lại run lên —chân hắn mở ra, trong trí nhớ khi còn nhỏ, tách chân hắn ra, là thân hình nam nhân kia!
Dùng ngón tay đến cả bàn tay thăm dò thân thể, Thước Á trong lòng hắn, thở hào hển.... Cảm giác áp bách đến muốn chết, vì cái gì bộ phận đã từng quen thuộc lại xảy ra biến hóa điên cuồng chưa từng có?! Chân không thể chống đỡ thắt lưng, ngón tay dò xét trong thân thể, ở sâu bên trong.... Cảm giác này thật kì lạ, ngón tay cào gãi mang đến cảm giác căng trướng dị thường, gián đoạn hô hấp, khiêu khích, cái địa phương kia tê dại mà đau đớn....
Thở dốc cật lực ôm chặt đầu Ốc Lý Á Tư khi đạt tới cao trào.....
Đôi môi cỡ nào xinh đẹp mà trong trẻo....
Nước bọt không kịp nuốt sau cao trào tràn ra khóe môi, phát ra quang mang, tản ra hương khí hấp dẫn....
Ốc Lý Á Tư nhẹ nhàng hôn lên môi hắn:
Bảo bối của ta.....
Không thể dùng búa bình thường để đập vỡ phiến đá, chỉ có thể từ từ đào bới ruộng đất bị đóng băng — đã không còn ai nhớ rõ việc đến canh giữ mảnh đất màu đen mà chôn cất bên dưới nó là bí mật cấm kỵ. Thước Á mỗi buổi tối đều đến đào bới, tuy rằng rất lạnh, đất thực cứng, nhưng từng chút một, đào ra được ruộng đất cứng ngắc, từ từ đào ra, thẳng đến khi đào được không gian nhỏ hẹp kia, dấu hiệu của Tát Thước Ngươi bên dưới, bình gốm đựng tro cốt của hắn — cầm lấy, đem đất đã tách đôi lấp lại, năm buổi tối liên tục đào bới, tro cốt — dưới ánh trăng lạnh như băng, bột phấn màu xám bạc vẫn như trước....
Rắc nơi ruộng đồng quạnh quẽ....
Làm gió thổi mang nguyền rủa đi, hóa xương thành phấn, đó là yêu hận của thân thể khác.
Phòng nhỏ cực lạnh, không ai đến, nhưng bất cứ lúc nào cũng phòng bị có người đến.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, là Thước Á sở hữu mái tóc màu mật ong cùng đôi mắt xanh biếc độc nhất — Ốc Lý Á Tư có thể nhận ra được bước chân của Thước Á, hắn ốm yếu không có sức lực chống cự lại một kẻ vũ phu, luôn cuộn mình trên giường lo lắng — không thể ra khỏi nơi này, chính mình yếu đuối không có răng nanh độc xà để có thể khống chế đứa nhỏ trong tay......
Ngẫm lại thật sự là đáng buồn!
Nhưng tươi cười cùng dựa dẫm của Thước Á sẽ làm cảm giác vô lực này dần biến mất....
Hắn đã trở lại, đây là điều có thể đoán được — cảm giác bị giam cầm biến mất, nguyên do là Thước Á lấy tro cốt của mình bị phong ấn mang ra ngoài.... Tuy thân thể bị hủy hoại, nhưng thủy chung không thể rời khỏi nơi này, tất cả chỉ vì cái phong ấn đáng giận kia đem mình chặt chẽ phong ấn lại!
Trên người hắn có tuyết, tuyết trên tóc rơi xuống, trước ngọn đèn ấm áp có cảm giác ấm cúng lạ thường....
“Lỗ Thước Tây Á..... “
Thước Á không nói lời nào nghiêng mặt, ở dưới ngon đèn khí sắc có vẻ tái nhợt, cỡ nào cỡ nào giống hắn a!
— Cùng ngươi nói chút chuyện xưa nào?
Thước Á trong đêm đông giá rét được yêu cầu như vậy, hắn cẩn thận dùng vải bố bao tốt miệng vết thương vẫn như trước kia huyết nhục mơ hồ, sợ hắn lạnh. Hắn luôn để Ốc Lý Á Tư dựa vào thân thể hắn, nằm trên thân thể hắn so với đệm chăn lạnh băng vẫn ấm áp hơn....Đứa nhỏ này cỡ nào đáng yêu a, nhưng những năm qua, đã từng nghĩ tới, để chính tay mình nuôi hắn lớn lên, để thân thể hắn trở nên quen thuộc nhất đối với mình, để hắn thành bảo bối trân ái nhất....
Trong cuộc sống hắc ám, luôn suy nghĩ hắn trưởng thành là cái dạng gì?
Thước Á trầm tĩnh như vậy, lại tương tự đệ đệ của mình là Lỗ Thước Tây Á — ý định của thần linh là như thế nào? Để cho hắn sống lại ở nơi này, lớn dần lên, trả thù mình sao?
“Lỗ Thước Tây Á, là song bào thai đệ đệ của ta — song bào thai sẽ được di truyền chung một phần ma lực của cha mẹ, hắn được nhiều thì ta được ít, hắn được ít thì ta được nhiều..... Cho nên vào năm năm tuổi, ta liền giết hắn —” Cười lạnh, Ốc Lý Á Tư đơn giản dùng lời nói kể lại, tay hắn, hiện tại đã khôi phục một chút sức sống, không còn khô héo, da thịt bắt đầu đầy đặn nhưng vẫn lạnh như băng, Thước Á cầm tay hắn — nghĩ muốn sưởi ấm cho hắn, nghĩ muốn nhớ lại kí ức ngắn ngủi có bàn tay ấm áp của hắn....
“Hắn và ta giống nhau, tóc đều màu bạc — ánh mắt hắn là màu xanh biếc, cùng mắt ngươi thật giống nhau.... Khuôn mặt hắn, ta đã không còn nhớ rõ.... ” Tay Ốc Lý Á Tư, sờ soạng cằm Thước Á, nhìn hắn, tựa hồ cũng không phải nhìn hắn:
“Ta quên, hắn cũng không quá giống ngươi.... Bất quá cũng có thể là giống đi? Ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi lúc còn nhỏ, giống như thấy được hắn lúc chết.... “
“Hư... “
Thước Á nhìn Ốc Lý Á Tư như vậy, đã không còn là đứa nhỏ.
Ốc Lý Á Tư đột nhiên phát hiện điều này, có chút giật mình —hắn không tự chủ được mà cẩn thận lắng nghe chuyện cũ phủ đầy bụi của Ốc Lý Á Tư kể sao? Hoặc đơn giản chỉ để tạo ấm áp? Làm Ốc Lý Á Tư thả lỏng?!
Đứa nhỏ ôm ở ngực, không trưởng thành như thanh niên ngây ngô bình thường, hương thơm từ đôi môi, đều tốt hơn so với tất cả mùi hoa làm tâm hồn người ta dao động.... Ốc Lý Á Tư tựa hồ tham luyến đôi môi hắn — lần đầu tiên dùng đầu lưỡi của mình mở ra đôi môi hắn, hắn còn khiếp đản cả thân hình đều run rẩy — tám năm trước, chính mình bị loại run rẩy này lừa gạt đi?
Mỗi khi nghĩ đến đây, Ốc Lý Á Tư sẽ giống như muốn cắn nuốt mà bắt đầu chiếm đoạt đầu lưỡi ngọt ngào của hắn...
Làm cho hắn hít thở không thông..... Làm cho hắn chết.....Ý niệm điên cuồng luôn ở trong đầu Ốc Lý Á Tư lúc hôn, gào thét trong lòng hắn!
Nhưng chỉ dựa vào hôn không thể giết người....
Nghĩ đến đây, Ốc Lý Á Tư lại trở nên ôn nhu — trong sự biến hóa vô cùng nhanh này, miệng vết thương đau đớn thường thường lại phát tác lợi hại hơn, khí thế càng rào rạt! Bất ngờ không kịp phòng bị đánh sâu vào trong, người duy nhất có thể túm được, chỉ có Thước Á!
Máu luôn một cỗ một cỗ theo chủy thủ trào ra khỏi thân thể, không thể khống chế mà run rẩy, chủy thủ đâm đến sâu trong cốt tủy tựa như cái đinh đâm vào linh hồn, không thể giãy dụa, không thể hồi phục ma lực, cũng không có cách nào rút ra!
“Làm sao bây giờ? Ốc Lý Á Tư!!”
Thước Á vội vàng đứng lên, ôm thân thể run rẩy của hắn, thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp....
Ốc Lý Á Tư khi phát tác, căn bản không thể nói chuyện, không thể há mồm — tình trạng thống khổ đến nỗi không thể thừa nhận, chỉ cần hé miệng, tựa hồ có thể cắn đứt đầu lưỡi của mình! Chỉ có thể dùng cái mũi liều mạng thở dốc, chỉ có thể dùng tay nắm chặt cánh tay Thước Á, tứ chi run rẩy....
Máu ở nội tạng là màu đen, nhưng tựa hồ khi chảy ra khỏi thân thể hắn liền mang theo sức mạnh, thời gian phát tác cũng ngắn, Ốc Lý Á Tư vẫn giống như côn trùng bị đóng đinh trên giường, tứ chi rung động, nhưng không thể di chuyển, không thể trốn tránh.
Thước Á muốn ôm trụ bờ vai của hắn, nhưng lại không thể thay thể sự thống khổ của hắn — những run rẩy này, giống như bệnh tật theo thân thể hắn lan tràn lên người Thước Á, biết bao nhiêu đau đớn vô hạn đáng sợ! Răng nanh va vào nhau kêu ken két, cả giường chấn động rung lên, tiếng gió gào thét.... Cuối cùng, nhiều thêm thanh âm khóc nức nở của Thước Á....
— tiếng khóc đó rất quái lạ.
Thân thể hoàn toàn không đau đớn, lại cảm giác được ngực hít thở không thông kìm nén đau đớn....
Vì sao lại khóc chứ? Đứa ngốc!
Ốc Lý Á Tư thở hào hển cười nói, Ốc Lý Á Tư thật sự cảm thấy châm chọc — là chính tay ngươi làm ta thành như thế, là ngươi gây cho ta thống khổ, đau ở trên người ta, cần gì phải khóc? Như thế nào lại khóc?! Nội tâm cười lạnh, Ốc Lý Á Tư thở hào hển, đau đớn run rẩy qua đi, cười lạnh nói: đứa ngốc!
Ốc Lý Á Tư đang ngủ.
Thước Á vạch cái chăn trên lưng hắn — miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, cho tới nay Thước Á cũng không dám nhìn thẳng vào nó!
Chủy thủ tựa như con rắn nhỏ màu bạc, thật sâu đâm vào cốt nhục — tám năm trước, kim loại màu bạc mềm mại quấn trên cổ tay, hầu như không còn nhớ được hình dạng của nó. Thước Á cẩn thận duỗi ngón tay đụng vào chỗ thịt đó của hắn.... Máu thấm ướt, nhưng là ngón tay rốt cục đụng phải kim loại cứng rắn — đột nhiên, màu bạc gì đó hướng bên trong co rút lại!
— a!
Ốc Lý Á Tư đột nhiên cứng đờ — hắn mở mắt, lưng cong lên — thủy chủ chấn động càng đâm vào sâu thêm!
“Đứa ngốc, nếu ngươi có thể rút ra được, ta đã sớm cho ngươi rút!” Ốc Lý Á Tư thở hào hển, đầy đầu đều là mồ hôi.
Nói cho ta biết..... Nói cho ta biết.... Không phát ra tiếng khóc, nhưng nước mắt không ngừng tuôn ra, nắm lấy tóc Ốc Lý Á Tư, khóc, yêu cầu....
Đừng khóc....
Đừng khóc....
Vì cái gì hắn lại nhiều nước mắt như vậy?
Nước mắt là một thứ rất nóng bỏng, vì cái gì, vô cùng vô tận mang theo sự bi thương trong mắt ngươi ào ạt tuôn ra như vậy?
Hảo mặn — nuốt nước mắt nóng bỏng trong miệng, vừa nóng, vừa mặn.
Hôn môi hắn, hôn mặt hắn, liếm hai má hắn, cổ, thân thể thanh niên xinh đẹp chấn động mạnh.... Đã bao nhiêu năm không cùng hắn tiếp xúc da thịt? Đã bao nhiêu năm ở trong bóng tối, tưởng tượng ra thân thể của Thước Á, tưởng tượng thấy chính mình cắt đứt cổ hắn!
Chính là dùng môi cùng lưỡi ấm áp gần kề hắn, cảm giác thân thể hắn run rẩy — chưa từng bị người chạm đến đi? Da thịt không được ai xoa nắn cực kì mẫn cảm, hương vị ngọt ngào, nảy lên dục vọng tuổi trẻ.... Một chút một chút nhìn ánh mắt hắn, nước mắt hắn, chạm đến thân thể bên trong quần áo — không nói gì, Thước Á tự mình bỏ đi quần áo, ôm nhau, vuốt ve thân hình hắn....
Lấy tay khiêu khích hắn, Ốc Lý Á Tư chạm vào ngực hắn. Cơ bắp xinh đẹp mà tinh tế, thắt lưng mảnh khảnh, bụng phẳng lì, bộ lông nơi giữa hai chân thưa thớt, khí quan tuổi trẻ mà non nớt — hô hấp dồn dập lên, vừa lòng xung động cùng phản ứng của hắn, nhiệt lượng tuổi trẻ tựa hồ có thể đem xóa tan cái lạnh trên thân thể. Dán vào thân hình hắn, một bên mút lấy lưỡi hắn, Thước Á giống như xác chết xinh đẹp cứng ngắc không biết làm thế nào cho phải....
“Không phải sợ.... Bảo bối của ta.... “
Đó là câu nói cũ rích.... Thước Á sau khi nghe được ngược lại run lên —chân hắn mở ra, trong trí nhớ khi còn nhỏ, tách chân hắn ra, là thân hình nam nhân kia!
Dùng ngón tay đến cả bàn tay thăm dò thân thể, Thước Á trong lòng hắn, thở hào hển.... Cảm giác áp bách đến muốn chết, vì cái gì bộ phận đã từng quen thuộc lại xảy ra biến hóa điên cuồng chưa từng có?! Chân không thể chống đỡ thắt lưng, ngón tay dò xét trong thân thể, ở sâu bên trong.... Cảm giác này thật kì lạ, ngón tay cào gãi mang đến cảm giác căng trướng dị thường, gián đoạn hô hấp, khiêu khích, cái địa phương kia tê dại mà đau đớn....
Thở dốc cật lực ôm chặt đầu Ốc Lý Á Tư khi đạt tới cao trào.....
Đôi môi cỡ nào xinh đẹp mà trong trẻo....
Nước bọt không kịp nuốt sau cao trào tràn ra khóe môi, phát ra quang mang, tản ra hương khí hấp dẫn....
Ốc Lý Á Tư nhẹ nhàng hôn lên môi hắn:
Bảo bối của ta.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook