Ám Hiệu Tình Đầu
58: Chương 57


Mọi người trong đoàn phim căn bản đều biết chuyện tối qua Thịnh Li và Dư Trì đi nghĩa trang tìm khuyên tai, do vậy trong mắt họ, hot search này là một trò “trúa hề”, ai nấy đều ôm bụng cười lăn.

Thợ trang điểm run run cầm cọ vẽ lông mày, vừa cười vừa cà khịa: “Bọn chó săn thời nay tự tin ớn, dựa vào mỗi đoạn clip này mà dám “sủa” Thịnh Li Dư Trì nửa đêm hẹn hò à, còn chưa kể tụi em dẫn theo hai trợ lý nữa nha, ủa ủa nhà tôi ba đời chưa thấy CP nào đi nghĩa trang hẹn hò, ra mộ quẩy hay gì?”
Thịnh Li vốn còn ôm tim đổ mồ hôi lạnh, sợ người trong đoàn phim nghi ngờ quan hệ giữa cô và Dư Trì, nhưng xem phản ứng của mọi người, căn bản họ chẳng nghĩ hai người có quan hệ gì mập mờ.
Khóe miệng Viên Viên giật liên hồi, cái mí bạn thấy chỉ là nghĩa trang thôi chứ gì, còn cái mị thấy là nụ hôn tái hợp cơ!
Trong tràng cười ngặt nghẽo, Thịnh Li lại vật vã hắt hơi một cái to, đồng thời lúc này điện thoại đổ chuông, là Dung Hoa gọi.

Cô rút tờ khăn giấy ấn lên mũi, thông báo với thợ trang điểm rồi ra ngoài studio nghe điện thoại.
Hot search này đúng kiểu vừa hề hước vừa không đụng hàng, ít ra những cặp tình nhân khác khi bị chụp hoặc là ôm nhau hoặc có những cử chỉ thân mật, đằng này, từ đầu đến cuối clip Thịnh Li và Dư Trì nghiêm túc đúng nghĩa, nhìn không thấy miếng nào là thật.

Fans và cư dân mạng đồng loạt chửi tựa đề giật tít lên bờ xuống ruộng, tưởng đâu đây là quả dưa “bóc tem” năm mới siêu chất lượng, ai dè là tin pha-ke, coi tức không? Làm người ta đổ xô vô ăn dưa bở.
Mối tình đầu của Dư Trì là ai vốn là một ẩn số chưa có lời giải, độ hot trước giờ vẫn cao ngất, trước đây trên mạng đã truy lùng một lượt nhưng ngoại trừ đào ra Triệu Thù Đồng có vẻ đáng nghi ra thì chẳng còn ai khác.

Cư dân mạng thích hóng hớt cứ ngỡ phóng viên chầu chực từng ấy tháng sẽ dò ra được mối tình đầu của Dư Trì cơ, ngờ đâu lại bẻ cua gắt như vậy.
Ừ thì chụp được mối tình đầu rồi á, chỉ là không phải thật thôi.
Tâm điểm mà nhà nhà quan tâm hôm nay nằm ở việc Thịnh Li Dư Trì nửa đêm đến nghĩa trang làm gì? Dù sao nhìn kiểu gì cũng không thấy giống hẹn hò.
Đến Dung Hoa cũng câm nín, chị nói: “Vậy rốt cuộc hai em tới nghĩa trang làm gì?”
Thịnh Li kể lại chuyện hôm qua, lại hắt hơi một cái.
“Cảm rồi à? Bên ấy tuyết rơi dày mà nhiệt độ hôm qua còn thấp, nếu nặng hơn thì xin nghỉ một ngày đi khám xem, còn ba ngày nữa đoàn phim nghỉ lễ rồi.” Dừng một lát Dung Hoa mới nói tiếp, “Sớm muộn gì mọi người cũng biết chuyện của em và Dư Trì thôi, bất kể lần lên hot search này fans nghĩ gì đi nữa, cũng xem như tiêm một liều dự phòng trước, sẵn tiện di dời chút sự chú ý từ fan CP của em và Lộ Tinh Vũ.”
Thịnh Li cũng nghĩ như vậy, cô nói: “Không thì em đăng Weibo nhé?”
Dung Hoa: “Ừm, cứ nói thẳng bọn em đi tìm khuyên tai là được.”

Hai người hàn huyên ít câu nữa, sau khi cúp máy Thịnh Li ném khăn giấy vào thùng rác ngay cửa, vừa ngoảnh lại đã nhìn thấy Dư Trì khoanh tay tựa bên cửa, hai người nhìn nhau, cơ hồ đều cảm thấy buồn cười.

Người trong đoàn phim tới lui tấp nập, không thể nào thả thính trắng trợn được, Thịnh Li chỉ có thể nghiêm chỉnh nói: “Em trai Dư Trì ơi, mấy người đó nói tụi mình đi nghĩa trang hẹn hò kìa, hay là chị đăng Weibo làm rõ nhé?”
Dư Trì nhướn mày: “Chị làm rõ thế nào?”
Thịnh Li nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Ờ… có sao nói vậy đi, thì nói cậu đi tìm khuyên tai với chị.”
“Được, em sẽ phối hợp.” Dư Trì nhàn nhã gật đầu, nhân lúc bên ngoài không có ai, cậu lấy thân mình chặn tầm nhìn bên trong, vươn tay sờ lên trán cô, hàng mày xoắn lại, “Lát nữa đo nhiệt độ đi, em sốt rồi.”
Lúc thức dậy, Thịnh Li chỉ cảm thấy mệt mỏi váng đầu chứ không thấy sốt.
Cô sờ trán mình, hình như có hơi hâm hẩm.
Quay lại phòng hóa trang, Thịnh Li tháo khuyên tai xuống, đặt vào lòng bàn tay chụp một tấm hình.

Viên Viên đem nhiệt kế hồng ngoại tới kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, nhíu mày làu bàu: “38.3 độ, em đi lấy thuốc hạ sốt cho chị đây.”
Thịnh Li vùi đầu soạn bài đăng Weibo, Thịnh Li V: Chiều hôm qua dựng cảnh quay ở nghĩa trang làm rơi khuyên tai mất tiêu, cảm ơn em trai @Dư Trì đã giúp chị, tìm lại được khuyên tai rồi.
Dư Trì nhấn thích, bình luận: Tìm được là tốt rồi.
Hai người xem như đã lên tiếng về chuyện hot search, nhưng câu từ trong bài đăng không phủ nhận quan hệ của cả hai, fans và cư dân mạng muốn hiểu thế nào là chuyện của họ.
Thịnh Li lướt thấy một bình luận: [Hai người có miếng liên quan nào chết liền, trừ ba năm trước hợp tác trong Giang Sơn quyển ra, về sau không dính dáng gì tới nhau luôn á, hai người có thân gì nhau đâu trời, sao có thể chứ?]
Có người đáp trả: [Hơn ba năm trước, ụa sao thời gian khớp thế nhờ?] (Tức là ba năm trước Dư Trì 18 tuổi aka có mối tình đầu lúc này í mụi người)
Trả lời: [Đâu ra, khi ấy Thịnh Li còn rần rần với Lộ Tinh Vũ mà ba.]
Thịnh Li xem mùi náo nhiệt dưới bình luận mà có hơi nẫu ruột, cô và Dư Trì nhìn không giống tình nhân đến thế ư? Sao không để ý một tí tới Dư Trì, nhưng thôi nghĩ lại, kệ đi.
Thịnh Li buông điện thoại, nhận lấy thuốc hạ sốt từ Viên Viên, cô nuốt thuốc, cảm thấy bất công ghê: “Cả đám hôm qua hứng gió chịu lạnh, chỉ có mình chị sốt còn ba người sao vẫn khỏe re thế hở.”
Viên Viên lí nhí: “Dạo này chị mệt quá í, tâm trạng tối qua lên xuống thất thường, sức đề kháng kém.”
Thịnh Li không thể phản bác, cả nửa năm nay cô không cảm không sốt, giờ cả người cứ thiêm thiếp mê man, chỉ sợ ảnh hưởng đến tiến độ quay hôm nay.


Điện thoại rung lên, cô cúi xuống xem thử.
Dư Tiểu Trì: [Bao nhiêu độ?]
Thịnh Li ăn ngay nói thật: [38.3 độ, uống thuốc hạ sốt rồi.]
Lại bổ sung thêm: [Không sao đâu, em chỉ hơi váng đầu xíu thôi chứ vẫn ổn, cảnh quay hôm nay rất nhiều nên phải quay cho xong, không xin nghỉ được.]
Dư Trì biết rõ Thịnh Li không phải mẫu con gái yếu đuối, năm mười bốn tuổi cô đã bắt đầu đóng phim, đối với những yêu cầu của đạo diễn cô sẽ cố hết sức hoàn thành, trước giờ cô luôn là một diễn viên rất kính nghiệp rất nghiêm túc.
Ngón tay cậu khẽ ngập ngừng, nhắn lại: [Nếu khó chịu thật thì không cần phải cố chịu.]
Cảnh quay đã bố trí xong, Trần Uyên gọi to: “Từ Viện lại chuẩn bị nào.”
Sắc mặt Thịnh Li hôm nay hơi kém, có điều Từ Viện luôn trang điểm rất đậm nên không nhìn ra, nhưng trạng thái tinh thần kém khiến một cảnh quay mắc lỗi tận mấy lần, may mà thuốc hạ sốt phát huy tác dụng, đến trưa khi cơn sốt hạ thì thấy đỡ hơn nhiều.
Cơm trưa ăn cùng Trần Uyên và dàn diễn viên chính, khi nói tới hot search sáng hôm nay, ai nấy lại không nhịn được cười, Cảnh Di Minh ghẹo Dư Trì: “Lần trước em trải lòng trên chương trình chuyện theo đuổi lại mối tình đầu, bọn chó săn đã bám đuôi em mấy tháng rồi mà, Tưởng Tình còn nổi cơn buôn chuyện, nhắn tin Weixin hỏi anh có bắt gặp em lén lút dẫn mối tình đầu vào đoàn phim không nữa đấy.”
Dư Trì cúi đầu dùng bữa, cười tỉnh bơ: “Vậy anh chuyển lời cho chị Tình là không.”
Cảnh Di Minh: “Anh nói rồi, cô ấy không tin.”
Thịnh Li ngồi cạnh Dư Trì, nhấc chân giẫm chân cậu một cước, Dư Trì lẳng lặng liếc cô, Thịnh Li cười tươi hỏi: “Em cũng ứ tin, có thật là không dẫn không đó?”
Ánh mắt Dư Trì nhìn cô sâu xa: “Chị nhìn thấy à?”
Thịnh Li nghẹn ứ, cô bỗng tỉnh ra.
Cậu đâu có dẫn, là tự cô tiến vào đoàn phim mà.
Thịnh Li hắng giọng, dời tầm mắt, “Không có.”
Cảnh Di Minh bật cười, tự dưng Thịnh Li thấy quê ghê, hôm nay cô nhạt miệng nên gác đũa sớm.

Trần Uyên nhìn cô: “Trạng thái của cháu hôm nay không được tốt, có phải bệnh rồi không?”
“Buổi sáng có sốt nhẹ, nhưng hạ sốt rồi ạ.” Thịnh Li lời ít ý nhiều, không muốn làm chậm trễ tiến độ quay phim vì lý do cá nhân.
Dư Trì khẽ hỏi: “Không ăn nữa hả?”

Thịnh Li ôm ly nước, đáp nhỏ: “Không muốn ăn nữa.”
Buổi trưa nghỉ ngơi chóng vánh một chập, sau đó tiếp tục quay.
Đây là cảnh Trình Nam làm nhiệm vụ trở về, nghe được những tin đồn về Từ Viện và Chu Lạc, cậu đi tìm Từ Viện.

Từ Viện dửng dưng thừa nhận, hai người lời qua tiếng lại, Trình Nam biết rõ mồn một Từ Viện muốn lấy thân mình trả thù Chu Lạc nhưng không khuyên nỗi cô, chỉ đành đi tìm Chu Lạc tính sổ.
Từ Viện ngăn không cho cậu đi, Trình Nam nổi nóng đẩy cô ra.
….
Thịnh Li bị Dư Trì đẩy sang một bên, choáng váng lảo đảo, sau đó cả người mềm oặt ngã dúi về phía trước.
Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống biểu hiện trong cảnh quay, cũng không giống bị Dư Trì đẩy mà càng giống ngất xỉu hơn, có người vội hét lên.
Dư Trì nhanh tay lẹ mắt xoay người sang đỡ cô, Thịnh Li mê man dựa vào lòng cậu, bờ môi dán sát vào cổ cậu thở ra toàn hơi nóng.

Dư Trì nhíu mày, một tay đỡ eo cô, một tay vươn ra áp mu bàn tay lên trán cô.
Trần Uyên tức tốc đi qua thăm hỏi: “Sao vậy?”
“Sốt rồi, sốt cao lắm.” Dư Trì sa sầm mặt cúi nhìn Thịnh Li, cô trang điểm đậm nên nhìn không ra sắc mặt kém, lúc trưa trông cô vẫn còn ổn, vậy mà mới một tiếng đồng hồ đã sốt đến mức này.
Đầu Thịch Li nặng trịch, chẳng còn tí hơi sức, lại sợ mọi người nhận ra, cô gắng gượng đứng thẳng người lên, Viên Viên vội đỡ cô, sốt ruột nói: “Vừa nãy sốt tận 39 độ, em khuyên chị ấy nghỉ ngơi một lát đi nhưng chị ấy nói tối nay là cảnh cuối rồi, phải ráng quay cho xong.”
Dư Trì nhíu mày, cúi đầu nhìn khuôn mặt Thịnh Li: “Phải đi bệnh viện khám.”
Trần Uyên nói: “Biết là đoàn phim đẩy nhanh tiến độ nhưng sức khỏe mới quan trọng, cảnh này để ngày mai rồi quay, cháu đến bệnh viện khám đi.”
Thịnh Li không khiên cưỡng nữa, nói nhỏ: “Vâng.”
Tay cô buông thõng, khe khẽ chạm vào tay Dư Trì.
Dư Trì điềm tĩnh cất lời: “Tuyết rơi suốt đêm qua nên đường rất khó đi, chị LiLi, em đi cùng chị nhé?”
“Không cần đâu, có Viên Viên và chú Lưu là đủ rồi.”
Mặc dù Thịnh Li cũng muốn Dư Trì đi cùng, nhưng tối qua hai người vừa bị chụp, cùng cậu em thanh niên trai tráng đến nghĩa trang là chuyện thường, cơ mà bị sốt đi bệnh viện cũng đi cùng thì lại là chuyện khác.
Dư Trì nhìn sâu vào mắt cô, trầm giọng nói: “Có chuyện gì thì gọi điện.”
Thịnh Li vững vàng xuống dưới lầu giữa những lời quan tâm hỏi han từ mọi người, cô mê man dựa trên ghế sau, gửi Weixin cho Dư Trì.
Thịnh Li: [Tối nay tới phòng em.]

___
Đến bệnh viện điều trị cấp tốc, truyền nước trong ba giờ, song truyền nước có tác dụng rất nhanh, Thịnh Li truyền xong thì hạ sốt.

Hơn mười một giờ khuya Thịnh Li về tới khách sạn, tắm táp xong xuôi, cô nhận lấy mấy viên thuốc Viên Viên đưa qua, nhăn nhó nuốt xuống rồi nhắn Weixin cho Dư Trì.
Thịnh Li: [Dư Tiểu Trì, anh tới được rồi.]
Dư Tiểu Trì: [Ừ.]
Viên Viên thì thầm: “Anh rể chuẩn bị tới rồi á? Vậy em về nha.”
“Về đi.”
“……”
Viên Viên xách túi ra ngoài, hành lang không có ai nhưng cũng không tính là yên tĩnh.
Cô vừa định đóng cửa thì thấy phòng 1036 đằng trước có người bước ra…
Dư Trì mặc chiếc áo hoodie đen, tay đút túi quần, mang tai nghe bluetooth đi về phía này, điện thoại rung nhẹ.
Cậu cúi đầu nhìn.
Thịnh Li: [Nhớ trao đổi ám hiệu, em muốn nghe anh chít chít chít.]
Ngẩng đầu lên lại, đã thấy Viên Viên cười sung sướng chỉ chỉ cánh cửa khép hờ, xong rồi hớn hở quay đi.
Bước tới cửa, Dư Trì đẩy thẳng cửa đi vào.
Thịnh Li ngồi trên sofa vùi đầu xem điện thoại, cứ nghĩ Viên Viên đi rồi quành lại nên chẳng buồn ngẩng đầu lên, giọng hơi khàn: “Nè Viên Viên của chị, sao em còn chưa đi? Tí nữa anh rể em đến rồi, em đi nhanh đi đừng ở đây làm bóng đèn chứ.”
Chẳng ai trả lời cô, tiếng bước chân rất trầm ổn.
Theo bản năng cô xoay đầu lại, nhìn thấy Dư Trì đã đi đến cạnh sofa, đang cụp mắt nhìn cô.
Thịnh Li nghếch đầu, ngớ người chớp chớp mắt: “Anh… sao anh vào được?”
“Viên Viên của em để cửa cho anh.” Dư Trì đáp.
Thịnh Li: “…..”
Cái cô nhóc Viên Viên phản đồ này!
- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương