Ám Hiệu Tình Đầu
-
39: Chương 38
Ánh sáng trong phòng rất tối, cửa sổ đóng kín mít, rèm cửa chỉ để hở một khe nhỏ.
Dư Trì mê man nằm thiếp đi trên sofa, cánh tay vắt qua trán che chặt đôi mắt, tóc tai rối bờ, môi khô khốc, gương mặt trắng bệch như đang bệnh.
Hoàng Bách Nham gõ cửa mấy lần nhưng không ai mở, thế nên anh ấy nhập mật mã vào luôn.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Dư Trì nằm ngắc ngoải trên sofa, anh ấy sợ hết hồn, vừa tính gọi cậu thì Dư Trì đã bỏ tay xuống và mở mắt nhìn anh.
Hoàng Bách Nham lật đật đi tới kéo rèm mở cửa sổ, “Sao không bật điều hoà, không thấy hầm hả?”
Cả căn phòng bừng sáng, anh ấy quay đầu lại, lúc nhìn thấy rõ sắc mặt của Dư Trì thì hoảng hồn: “Em bệnh hả?”
“Bị sốt.”
Giọng Dư Trì khản đặc và khô khốc, khi nói chuyện thì cổ họng đau rát, đầu óc cũng choáng váng và nặng trịch.
Cậu cười giễu, yêu đương thật sự gây tổn hại sức khỏe, hai năm nay cậu không hề biết cảm sốt là gì, vậy mà ở bên Thịnh Li hai tháng đã đổ bệnh hai lần, một lần trước khi hẹn hò, một lần sau khi chia tay.
“Có cần đi bệnh viện khám không?”
“Không cần, em uống thuốc rồi.” Dư Trì lấy chai nước từ chiếc túi mua hàng, vặn mở uống ít ngụm.
Trên bàn trà vương vãi vài hộp thuốc, là số thuốc lần trước Thịnh Li mang tới hôm đến căn phòng thuê thăm cậu, lúc thu dọn hành lý cậu tiện tay bỏ vào, không ngờ có ngày dùng tới.
Thấy Dư Trì không phải kiểu người không biết tự chăm sóc bản thân, Hoàng Bách Nham cũng không nói nhiều, anh ấy hỏi thẳng: “Sao em tắt điện thoại vậy?”
“Tối hôm qua dầm mưa, tắt nguồn rồi.”
Tối qua Dư Trì đã dùng khăn lau sơ qua sau đó vứt lên bàn trà, cậu với tay lấy điện thoại, ấn nút nguồn mở máy.
Màn hình sáng lên, vẫn còn dùng được.
Bây giờ đã là hai giờ chiều.
Hoàng Bách Nham ngồi xuống chiếc sofa đơn, nói: “Hôm qua có một số chuyện chưa kịp bàn kỹ với em, trưa nay anh tính gọi em sang công ty một chuyến nhưng điện thoại của em cứ tắt máy suốt.”
Dư Trì nói xin lỗi.
Hoàng Bạch Nham nhíu mày liếc nhìn đống tàn thuốc trong gạt tàn, rồi lại nhìn sang Dư Trì, quả thật tinh thần của cậu rất sa sút, anh ấy đành phải nhắc nhở đôi câu: “Em chưa ăn gì sao? Đặt thức ăn bên ngoài cũng được, bình thường nhớ phải giữ gìn sức khỏe, duy trì trạng thái cơ thể khỏe mạnh tránh làm lỡ dở công việc.”
“Vâng.” Dư Trì chẳng muốn ăn, nhưng dạ dày lại khó chịu nên vẫn phải đặt đại món gì đó có lợi cho dạ dày.
Hoàng Bách Nham nhìn cậu: “Em có Weibo không?”
Dư Trì: “Có.”
“Tài khoản này không được để lại bất cứ lịch sử đen nào, những bình luận, status hoặc những bài chia sẻ về những thứ không hay nhớ phải xóa sạch, sau đó mình sẽ yêu cầu phía Weibo xác minh tài khoản.” Hoàng Bách Nham đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn mở lời, “Em có bạn gái không?”
Dư Trì ngây người một lát, giọng hơi khàn: “Không có, chia tay rồi.”
Hoàng Bách Nham: “Từng có mấy người bạn gái?”
Lần đầu tiên nhìn thấy Dư Trì, anh đã chắc chắn rằng cậu sẽ nổi tiếng, ắt hẳn sau này fandom đa phần sẽ là fans bạn gái và fans chị gái.
Nói chung, với kiểu nghệ sĩ này công ty chỉ mong sao bọn họ độc thân đến 35 tuổi.
Nhưng sao có thể? Hầu hết những chàng trai ở độ tuổi này đều chưa chín chắn, tính cách bồng bột, khó mà cưỡng lại được sự cám dỗ bên ngoài, để rồi đánh mất đi bản thân mình giữa xã hội muôn màu muôn vẻ.
Dư Trì không trả lời câu hỏi ấy, cậu tựa vào sofa, khóe miệng xịu xuống: “Anh yên tâm, em không muốn yêu đương, cũng sẽ không làm tình với fans.”
Hoàng Bách Nham cười, “Cũng không hẳn là không thể, nhưng tốt nhất trong vòng vài năm tới không nên hẹn hò, đợi sự nghiệp ổn định rồi nói sau.
Vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là khó có thể cân bằng giữa lịch học và lịch trình công việc của em.” Anh ấy thấy hơi lạ, “Sao em không thi vào trường nghệ thuật?”
Thông thường những người đã ký hợp đồng với công ty chủ quản đều sẽ thi vào trường nghệ thuật, mà rõ ràng Dư Trì rất đam mê diễn xuất.
Dư Trì rủ mắt cười giễu: “Vì một phút bốc đồng nên không đăng ký.”
Ban đầu lúc Từ Dạng đăng ký thi vào trường nghệ thuật, cậu cũng đã từng đắn đo, nhưng vì sự ương ngạnh và nổi loạn, cậu không muốn bọn họ được toại nguyện nên cuối cùng vẫn không đăng ký.
Sau này, Thịnh Li gọi cậu là báu vật cô đào được, đưa cậu trở lại con đường mà cậu muốn đi, nhưng sau đó lại vứt cậu lại bơ vơ giữa đường.
“Anh sẽ giúp em tìm kịch bản, có kịch bản nào phù hợp sẽ nói lại với em.” Hoàng Bách Nham cũng không biết phải làm sao, nhưng ngược lại anh ấy có thể giúp cậu xây dựng hình tượng học sinh giỏi.
Một tiếng sau, cháo Dư Trì đặt được giao tới, Hoàng Bách Nham cũng ra về.
Dư Trì ăn qua loa vài muỗng, cậu gọi điện cho Từ Dạng, báo với cậu ấy về chuyện chấm dứt hợp đồng.
Từ Dạng há hốc mồm: “Sao lẹ vậy? Công ty mới giúp cậu bồi thường hợp đồng hả?”
“Cứ cho là vậy.” Dư Trì không muốn nghĩ tới số tiền này, “Cậu đừng quan tâm tới tên Khương Nam làm gì, gã bảo cậu đi gặp ai, tham dự tiệc tùng gì cũng đừng đi.
Về chuyện hợp đồng, sau này tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.”
“Cậu bị cảm hả?” Lúc này Từ Dạng mới nhận ra giọng cậu khàn khàn.
Dư Trì đáp ừ: “Bị sốt.”
Từ Dạng nghĩ tới chuyện hợp đồng thì cười khổ: “Hợp đồng là do tôi ký, cậu chịu trách nhiệm gì chứ.”
Dư Trì vô cùng áy náy với Từ Dạng, cậu ấy là bạn thân nhất của cậu, cho dù nguyên nhân không xuất phát từ cậu thì cậu cũng sẽ giúp cậu ấy.
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của buổi tối hôm đó, Thịnh Li vỗ mặt cậu và nói, “Gương mặt này của em nhất định sẽ nổi tiếng”, cậu nói với Từ Dạng: “Cậu cứ xem như tôi đổi đời rồi đi, vậy nên mới phát tâm giúp đỡ cậu.
Nếu như thấy ngại thì sau này nổi tiếng rồi trả lại tôi là được.”
“Vậy cậu phải tranh thủ nổi tiếng nhanh lên đấy.” Từ Dạng trở nên phấn khích, nhưng sau khi cười xong lại thấy lo lắng, “Công ty giải trí Quang Tuyến đó tốt không? Chi mạnh tay mấy trăm vạn giúp cậu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, liệu hợp đồng cậu vừa ký có gài bẫy bên trong không?”
Có thể có bẫy gì được?
Đây là phí chia tay và phí phục vụ ngủ mà Thịnh Li trả cho cậu.
Đầu óc Dư Trì đau như muốn nứt vỡ, cậu chán chường nằm xuống sofa, khép chặt mắt.
***
Thịnh Li xác định mình đã bị Dư Trì chặn rồi, không chỉ Weixin mà điện thoại cũng bị chặn nốt.
Tối hôm đó Chu Tư Noãn vẫn đến đoàn phim thăm cô, cô ấy lắc đầu bất lực, thở dài ngao ngán: “Vì bạn xứng đáng, mình mà là Dư Trì mình cũng chặn cậu á.
Cậu nói cậu quen người ta thì quen thôi, ngủ với tiểu thịt tươi thì ngủ thôi, còn hứa hẹn làm gì? Nói cái gì mà chỉ có cậu ấy mới có quyền đá cậu, chỉ có mấy chàng trai ngây thơ chưa trải sự đời mới tin những lời này.”
“Cậu đến để cười vào mặt mình hay đến an ủi mình?” Thịnh Li lườm nguýt.
“Đương nhiên là…..tới an ủi cậu rồi.” Thái độ của Chu Tư Noãn quay ngoắt 180 độ, “Cơ mà cũng phải cảm thán vài câu, Dư Trì đáng thương dã man, mối tình đầu của con nhà người ta đó, cứ thế bị cậu lừa cả tâm hồn lẫn thể xác, chắc bóng ma tâm lý phải lớn lắm đây, hẳn sau khi chia tay sẽ không dám yêu ai nữa, hoặc gặp phải mấy chị gái là xách dép bỏ chạy luôn.”
Thịnh Li cảm thấy tủi thân, đây cũng là mối tình đầu của cô đó được chưa?
Nhưng mà cô công nhận là mình quá cặn bã.
Ban đầu nói với cậu những lời đó, gần như bây giờ cô đã bị vả mặt không trượt phát nào.
Có lẽ Dư Trì sẽ hận cô lắm.
Thịnh Li cười bất lực: “Như vậy cũng tốt, sau này sẽ không bị chị gái khác lừa gạt.”
Về sau nếu như Dư Trì có tiếp tục hẹn hò, có lẽ cậu sẽ không quen chị gái nữa, bị lừa một vố như vậy, khi nhìn kiểu bạn học nữ đơn thuần đáng yêu như cô bé Triệu Thù Đồng vậy mà lại thấy thuận mắt hơn.
Cửa phòng mở ra, Viên Viên xách theo mấy túi đồ đi vào đặt lên bàn trà.
Thịnh Li liếc nhìn: “Gì vậy?”
Viên Viên nói: “Tôm hùm đất và bia lạnh, chị Noãn Noãn kêu em đặt đó.”
Chu Tư Noãn đi tới, vừa mở túi đồ vừa nói: “Bốn ký tôm hùm đất với bia lạnh, dưới sự làm chứng của hội chị chị em em chúng mình, mình thề mình thật sự đến để an ủi cậu.
Ăn uống no say một bữa nào, ngày mai sẽ tốt lên thôi.”
“Sao cậu mua lắm thế? Mai mình còn phải quay phim đó, không xoã được đâu.” Thịnh Li ngồi xuống thảm, đưa mắt nhìn hai túi khăn giấy trên bàn, trông quen ghê, “Viên Viên em mua tôm hùm đất ở đâu?”
Viên Viên thấp thỏm trả lời: “Chỗ….chỗ lần trước Dư Trì dẫn chúng ta đến, em thấy ngon mà, về sau em hỏi Dư Trì số điện thoại của quán ấy để đặt đồ ăn khuya với Tiểu Đàm, em đặt mấy lần rồi mà chưa kể cho chị, sợ chị lại bắt em giảm béo.”
Thịnh Li: “……”
Cô nhớ ông chủ quán ăn đó là chủ phòng thuê của Dư Trì.
Dư Trì đi rồi, chắc cậu cũng đã trả lại căn phòng ấy.
***
Giữa tháng chín, Dư Trì nhận được điện thoại của chủ phòng thuê, cậu đã chuyển vào ký túc xá trường.
Cậu đang đứng ngoài ban công, sau khi im lặng vài giây mới trả lời: “Không trả, tôi vẫn còn một số đồ đạc ở đó.”
Cúp điện thoại, cậu chuyển cho chủ nhà một năm tiền thuê nhà.
Sau khi Hoàng Bách Nham biết lúc nhỏ Dư Trì từng đóng phim Hoa Sát, anh ấy đã tỉ mỉ xem đi xem lại những đoạn phim có Dư Trì xuất hiện, sau đó còn nhờ phía đoàn phim Giang Sơn quyển gửi những đoạn clip ngắn phía sau hậu trường của Dư Trì, anh ấy phải công nhận rằng Dư Trì rất có thiên phú diễn xuất, là người có kỹ năng diễn xuất tốt nhất ở lứa tuổi này mà trước giờ anh từng gặp qua, anh đã nhặt được kho báu thật rồi.
Ban đầu, Hoàng Bách Nham chọn vai Dương Lăng Phong cho Phong Húc bởi vì anh cảm thấy nhân vật này khá hay ho, có thể hút fans.
Thế sự xoay vần, Phong Húc không diễn được vai này và nó lại rơi vào tay Dư Trì, còn Dư Trì lại trở thành nghệ sĩ dưới trướng của anh, dường như tất cả đều là sự an bài của số phận.
Hoàng Bách Nham muốn nâng đỡ Dư Trì thành diễn viên ăn khách phái thực lực, nhưng bấy giờ không vội để cậu lộ diện, vậy nên sẽ không sắp xếp cho Dư Trì tham gia các chương trình tạp kỹ hoặc quay quảng cáo để công chúng biết mặt như cách anh ra mắt những người mới khác.
Anh muốn chọn thêm cho Dư Trì một vài kịch bản phù hợp, phim điện ảnh hay truyền hình gì cũng được, đến khi những bộ phim ấy được công chiếu một lượt và đóng chiếm khắp màn ảnh, tự khắc sẽ nâng cao độ nhận diện.
Hoặc là nhận một vai nam chính.
Dĩ nhiên đây là sự lựa chọn tốt nhất.
Hà Nguyện Nhậm đã chuẩn bị hơn hai năm cho bộ phim điện ảnh thương mại thể loại gay cấn, hồi hộp mang tên Hoa hồng, bộ phim có hai nam chính, trong đó một vai nam chính đã xác định là Ngụy Thành – người từng nhiều lần hợp tác với Hà Nguyên Nhậm, vai diễn này được ông xây dựng riêng cho Ngụy Thành, còn hình tượng của vai nam chính còn lại là một học sinh cấp ba, hiện vẫn chưa quyết định ai sẽ diễn vai này.
Hoàng Bách Nham đã chấm nhân vật này.
Dung Hoa cũng nhăm nhe nó.
Hai người đã bắt đầu ngấm ngầm đọ sức, Hà Nguyên Nhậm nói ông sẽ tìm thời gian thử vai.
Lộ Tinh Vũ vẫn là người biết đầu tiên, Dung Hoa sẵng giọng răn dạy: “Lần thử vai trước em đã thua Dư Trì rồi, nếu để thua thêm một lần nữa thì không chỉ một mình em mất mặt đâu, ngay cả chị cũng thấy xấu hổ thay em.
Tốt nhất khoảng thời gian này em bớt cà rỡn đi cho chị nhờ, có thời gian thì trau dồi thêm kỹ năng diễn xuất.”
Lộ Tinh Vũ cau có: “Sao lại là tên đó nữa, có thể đì chết hắn ta không?”
Dung Hoa cười mỉa, đập một cái sau gáy cậu: “Đì thế nào hả? Em cho rằng khắp người cậu ta toàn là vết nhơ như em ư?” Điều duy nhất bây giờ có thể ngáng chân Dư Trì chính là chuyện cậu hẹn hò với Thịnh Li, nhưng Thịnh Li lại là nghệ sĩ của chị, sao chị có thể tung chiêu đó để vùi dập nghệ sĩ của mình chứ?
Cuối tháng chín, Giang Sơn quyển đóng máy, Thịnh Li đăng Weibo kèm theo vài tấm hình, tất cả đều là hình chụp chung của đoàn phim.
Tài khoản Weibo chính thức của phim Giang Sơn quyển cũng đăng ảnh chụp phim đóng máy, mọi người lục tung Weibo chính thức của phim cũng như Weibo của các diễn viên chính, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Dương Lăng Phong.
Dưới bài đăng Weibo của phim vô cùng nhộn nhịp bởi vô số bình luận.
“Phong Húc bị đóng băng hoạt động nên vai Dương Lăng Phong cũng ngủm luôn hả bây?”
“Không tới mức đó đâu, trước đây mị nghe đồn Lộ Tinh Vũ đi thử vai này đấy, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay một newbie.”
“Làm như anh Tiểu Lộ nhà chúng tôi diễn dở không bằng? Đừng có mà nói mấy cái lời như anh nhà tôi bị người mới đá ra chuồng gà nữa, xin phép ôm anh tôi về, chớ mà cue ảnh.”
“Sang chấn tâm ní, Dương Lăng Phong ở đâu?”
……
#Dương Lăng Phong ở đâu?#
Từ khóa Dương Lăng Phong ở đâu từ No.42 lon ton đuổi lên No.3 hot search.
Đoàn phim và Hoàng Bách Nham vui như mở cờ trong bụng, đến tối, Weibo chính thức của phim Giang Sơn quyển mới thong thả đăng bài— Giang Sơn Quyển v: #Dương Lăng Phong ở đâu?#
Đương nhiên ở trong phim rồi, giữ lại sự bất ngờ này nhé, đợi phim phát sóng cả nhà có thể nhìn thấy cậu ấy thôi [háo hức].
Không chỉ giúp phim gom nhiệt độ, mà còn giúp “Dương Lăng Phong” gia tăng sự chú ý từ công chúng, một mũi tên trúng hai đích là đây.
Thịnh Li nhấn like cho bài Weibo này.
Trong ký túc xá, điện thoại Dư Trì đang đặt trên bàn rung liên tục, cậu thả chuột, lấy điện thoại vào Weixin.
Weixin của cậu lại có thêm một nhóm chat nhỏ, Hồ Nhất Dương tag tên cậu trong nhóm.
Hồ Nhất Dương: [Anh Trì, chắc chắn anh lại đặt chế độ tin nhắn làm phiền cho nhóm chứ gì? Mấy nay không thấy anh nói năng gì hết, tụi này mà không tạo một nhóm mới là anh bơ tụi này luôn á chớ?]
Hồ Nhất Dương: [Dương Lăng Phong là ai thế anh Trì?]
Dư Trì: [Không thể tiết lộ.]
Hồ Nhất Dương: [[Hình] Nữ thần của tui đã ấn like bài Weibo chính thức của phim rùi á, tui thấy rạo rực dã man!]
Triệu Thù Đồng: [Dư Trì, cậu đang ở Bắc Kinh hả?]
Dư Trì: [Ừm.]
Triệu Thù Đồng: [Vài hôm nữa mình sẽ tới Bắc Đại gặp em họ mình, có tiện cùng cậu ăn một bữa cơm không?]
Dư Trì im lặng giây lát rồi trả lời: [Không chắc nữa.]
Một lúc sau.
Từ Dạng nhắn riêng cho cậu: [Haizz, cậu đừng cự tuyệt người ta nữa mà, bạn ấy tốt lắm, nghe nói vừa khai giảng đã được mọi người trao danh hiệu hoa khôi đấy.]
Dư Trì: [Cậu thích thì theo đuổi đi.]
Từ Dạng: […..]
Dư Trì cầm theo điện thoại và thuốc lá ra ban công, uể oải dựa vào tường hút thuốc, cụp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tấm hình Hồ Nhất Dương gửi trên màn hình.
Cậu khẽ cười giễu, muốn trốn tránh nhưng trốn tránh không nổi, mỗi ngày những tin tức về cô cứ lượn lờ trước mắt cậu.
Cậu cảm thấy khó chịu khôn cùng nhưng lực bất tòng tâm.
Tối ngày 2 tháng 10, khi ấy Thịnh Li đang ăn cơm cùng bố mẹ thì điện thoại rung lên, cô ấn vào xem tấm ảnh chụp màn hình, tức tốc truy cập Weibo, bỗng đâu No.1 hot search lúc này là: #Chị à, ước hẹn ba tháng trước đây còn tính không?#
Lượt bình luận và tin nhắn Weibo của cô như muốn nổ tung, cô nhấn vào xem thử, quả nhiên Lộ Tinh Vũ lại đăng Weibo.
Lộ Tinh Vũ v: Chẳng hiểu sao gần đây có rất nhiều bình luận và @ hỏi ước hẹn ba tháng giữa tôi và chị tôi là thế nào, sao các bạn nhớ dai thế? @Thịnh Li v Chị à, chi bằng chị nói gì đi, ước hẹn ba tháng trước đây còn tính không?
“Câu đố hại não thứ mười một trong giới giải trí, rốt cuộc Lộ Tinh Vũ và Thịnh Li đã ước hẹn với nhau chuyện gì?”
“@Thịnh Li, chị ơi trồi lên trả lời anh Tiểu Lộ tí đi mà!”
“Mặc dù mị hỏng biết quần què gì hết, nhưng mị sẽ mãi đu Tinh Thịnh CP!”
……
Thịnh Li vơ lấy ly nước trên bàn uống sạch, có vậy mới kiềm chế được sự kích động muốn xông vào mắng xói đầu cậu ta, cô nhủ thầm với mình rằng phải bình tĩnh, cô là Thịnh Bạch Tuyết trắng phau phau, không thể mắng người, không thể phá hỏng hình tượng, phải giữ gìn tấm thân thuần khiết này.
Sau đó cô nhắn Weixin cho Lộ Tinh Vũ: [Biến.]
Lộ Tinh Vũ: [[uất ức] Chịiiii, ngày 5 này phim của chị và Chu Tư Noãn lên sóng rồi, em giúp chị tạo tí nhiệt Weibo cũng không được à?]
Thịnh Li: [Cảm ơn ha.]
Lộ Tinh Vũ: [Không cần khách sáo, ngày mai em đi thử vai nè, chị phát cho em một bao lì xì đi.]
Lộ Tinh Vũ: [Em xả thân đưa chị lên hot search mà, chị không bố thí nổi 200 tệ sao?]
Bị cậu ta bám riết lảm nhảm liên tục phát bực, Thịnh Li thấy phiền dã man, cô phát đại một bao lì xì cho xong chuyện.
9 giờ sáng ngày 3 tháng 10, Dư Trì và Hoàng Bách Nham có mặt tại phòng làm việc của Hà Nguyên Nhậm, tối hôm qua cậu mới biết chuyện hôm nay đi thử vai, ngoài Dư Trì và Lộ Tinh Vũ, tham gia buổi thử vai hôm nay còn có một người mới là sinh viên năm hai của Học viện điện ảnh.
Lúc ấy, hot search #Chị à, ước hẹn ba tháng trước đây còn tính không?# đang chễm trệ ở đầu bảng.
Hai người được nhân viên công tác dẫn tới phòng thử vai, Hoàng Bách Nham rỉ tai cậu: “Em đừng căng thẳng, cố gắng hết sức là được.”
Dư Trì gật đầu, ngước nhìn Lộ Tinh Vũ đang đứng ở cửa phòng thử vai.
Lộ Tinh Vũ xoay đầu nhìn sang.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Dư Trì lạnh như băng, khẽ hừ một tiếng.
- -----oOo------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook