Ám hiệu mối tình đầu
-
C64: Kết thúc phần 1
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Lúc hoá trang vào ban sáng, Thịnh Li không nén nổi tò mò nhắn Weixin hỏi Dư Trì: [Sáng nay anh và thầy Cảnh nói gì vậy?]
Dư Tiểu Trì: [Thầy ấy chúc mừng anh theo đuổi lại được mối tình đầu.]
Thịnh Li cảm thán, thầy Cảnh đúng là gừng càng già càng cay, thầy thiệt siêu bình tĩnh.
Giây tiếp theo.
Dư Tiểu Trì: [Có qua có lại, anh cũng chúc thầy và chị Tình trăm năm hạnh phúc.]
Thịnh Li: […]
Ok, hai người một chín một mười, kẻ tám lạng người nửa cân.
Ăn trưa xong, Thịnh Li bị Tưởng Tình kéo vào phòng hoá trang tâm sự, hai người ăn ý nhìn nhau phì cười, Tưởng Tình nói: “Cưng yên tâm, chị và ảnh sẽ không tiết lộ đâu.”
Thịnh Li tin hai anh chị sẽ không nói ra, tuy Tưởng Tình là người hoạt bát hay thích buôn chuyện nhưng miệng kín như bưng, nhân duyên trong giới trước giờ rất tốt, cô nhướn mày cười: “Có qua có lại, tụi em cũng không nói đâu ạ.”
“Nè, chị hỏi.” Tưởng Tình dùng bả vai huých nhẹ cô, đá lông nheo, “Cưng kể chị nghe nào, sao cưng cưa đổ được Dư Trì? Nhìn em ấy kiểu khó theo đuổi lắm chứ chẳng chơi.”
Thịnh Li đáp kiểu lưng chừng sự thật: “Hồi đó ảnh còn non, dễ dụ lắm.”
“Em cưa người ta cho đã rồi đá người ta.” Tưởng Tình nhìn cô giận hết sức, xong lại không nhịn được cười, “Có thể hỏi vì sao ngày xưa bọn em chia tay không? Chị thấy Dư Trì nặng tình cực, có cậu chàng nào đương nổi lại dám công khai chuyện tình cảm chứ? Em ấy lại dám tham gia chương trình của em, còn tự trần tình muốn theo đuổi lại mối tình đầu ngay trước mặt em, thanh niên cứng của năm.”
Thịnh Li cảm động chết đi được, nhưng vẫn điềm nhiên đáp: “Có gì mà không nói được đâu ạ, khi ấy bọn em bị chụp mà anh ấy chỉ vừa ra mắt, sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh ấy, thế nên em đề nghị chia tay.”
Nói đến đây Tưởng Tình đã hiểu rõ ngọn nguồn, chị ngưỡng mộ: “Đàn ông con trai trong giới rất hiếm người được như em ấy, phải nói là mỏi mắt chong đèn tìm cũng không ra người thứ hai. Phải nắm chắc cho chị, giờ bọn em có bị chụp cũng không việc gì phải sợ nữa.”
“Có lẽ cũng không giấu được lâu. Lần trước ảnh làm rầm rộ quá, đợi em đóng máy xong có lẽ bọn em sẽ công khai.”
Thịnh Li ngược lại tò mò không kém. Cảnh Di Minh và Tưởng Tình đã ở trong giới nhiều năm, tình sử của họ mọi người ít nhiều gì cũng biết, có bị chụp và công khai cũng không phải xoắn, “Chị và thầy Cảnh….”
Tưởng Tình ởm ờ vén tóc, cười rạng rỡ: “Anh chị khác bọn em, năm nay anh ấy 35 còn chị 34, hai người cộng lại cũng xấp xỉ 70. Năm xưa bọn chị dang dở nhưng đã là bạn học lâu năm, khi chuyển sang quan hệ yêu đương cũng đã suy xét rất kỹ, bọn chị lấy hôn nhân làm tiền đề, nếu hợp thì kết hôn luôn còn không thì cứ lặng lẽ trở về vị trí cũ, quan hệ kiểu này tốt nhất không nên công khai.”
Thịnh Li chân thành đáp: “Kết hôn nhớ phải mời bọn em đấy.”
“Okela, bọn em cũng thế.” Tưởng Tình cười tươi phơi phới.
Tưởng Tình ở đoàn phim hai ngày rồi đi, giai đoạn quay phim gấp rút kéo dài đến cuối tháng ba sau đó đoàn phim thay đổi địa điểm quay chụp.
Đến hôm quay cảnh trên thành phố thì Chu Tư Noãn vào đoàn.
Chu Tư Noãn đến lúc hơn sáu giờ chiều, khi ấy đoàn phim vẫn chưa bố trí xong cảnh quay nên phải sang hôm sau mới quay được, thế là tối đó đoàn phim tụ tập một bữa.
Trong phòng bao, Dư Trì ngồi bên trái Thịnh Li, bên phải cô là Chu Tư Noãn.
Đây là lần đầu Chu Tư Noãn cách Dư Trì gần đến thế, cô nàng xà nẹo Thịnh Li, nhìn Dư Trì cười tủm tỉm: “Thầy Dư, có thể xem là lần đầu gặp nhau nhỉ.”
Dư Trì biết cô nàng là bạn thân trong giới của Thịnh Li, anh khách khí đáp: “Chị là tiền bối, gọi tên là được rồi.”
“Khiêm tốn chi đâu nào, Hoa Hồng và Ác niệm đều là hai bộ phim đỉnh của chóp, chị đây cày phải đến ba lần, kỹ năng diễn xuất của cậu thì nhuần nhuyễn khỏi bàn, lại còn ẵm giải Nam chính xuất sắc nhất, chị gọi một tiếng thầy Dư là nên mà.” Chu Tư Noãn nói thật lòng, cô nàng khâm phục Dư Trì dã man, “Kể ra chúng ta có duyên lắm đấy, cậu biết tại sao không?”
Dư Trì: “Tại sao?”
Chu Tư Noãn dịch sát sang bên này, ép nửa người Thịnh Li sát rạt vào lòng Dư Trì, cô vờ như không có gì ngồi dựa ra sau, chừa chỗ cho Chu Tư Noãn. Thịnh Li đã hòm hòm đoán được cô nàng tính kể lể gì rồi. Quả nhiên nghe Chu Tư Noãn cà khịa: “Hồi 18 tuổi bé Li bị dị ứng nhập viện chắc cậu biết nhỉ? Vụ này hồi xưa nổi rần rần, còn lên cả tiêu đề trang nhất. Thật ra là tại chị, chị đâu biết nó dị ứng xoài nên đút cho nó miếng bánh kem vị xoài.”
“Có biết.” Dư Trì cong môi.
Thịnh Li nhướn mày nhìn anh đầy thâm thúy: Ra là anh để ý em từ ngày xửa ngày xưa.
Chu Tư Noãn đè giọng xuống thật thấp: “Nên mới nói chúng ta có duyên, dòng đời đưa đẩy làm bé Li dị ứng xong thành best friend của bé Li luôn.”
Câu này có vẻ cũng đúng, nếu hồi đó Dư Trì không mua xoài mà mua dứa thì cả đời này anh và cô tựa như hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm chung, anh đánh mắt nhìn Thịnh Li, cười xòa: “Chị nói đúng, đúng thật rất có duyên.”
Trần Uyên hớn hở hô to: “Ba đứa đánh lẻ đấy à? Thì thầm to nhỏ gì đó? Kể mọi người nghe nữa.”
Chu Tư Noãn tỉnh queo: “Giao lưu trao đổi kỹ năng diễn xuất đó ạ, cháu đây là fans của Dư Trì.”
Cả đoàn cười rần rần, Dư Trì ngậm cười, nhân lúc trong phòng ồn ào rộn tiếng nói cười anh nghiêng đầu ghé vào tai Thịnh Li, nói nhỏ: “Tối nay chị có muốn ra ngoài chơi không?”
Thịnh Li nghiêng đầu nhìn anh, cô khoái gần chết, thế là nhỏ giọng hỏi: “Đi đâu anh?”
“Xem phim không?” Dư Trì thì thầm bên tai cô.
Vì vấn đề thân phận mà anh và cô chưa một lần được hẹn hò như các cặp đôi bình thường khác. Một là không có thời gian, hai là không có dịp. Thực tế là thời gian hai người ở chung quá ngắn ngủi, năm ấy bên nhau vỏn vẹn hai tháng mà căn bản chỉ quanh quẩn trong đoàn phim, lần này quay lại với nhau cũng ở trong đoàn phim nốt.
Mắt Thịnh Li sáng lên: “Chốt kèo.”
Tụ tập xong là đã 9 giờ.
Thịnh Li về khách sạn thay một bồ quần áo cô không hay mặc mà fans sẽ không nhận ra, Viên Viên lải nhải bên cạnh: “Không cho em với Tiểu Trần đi hả chị? Nhỡ xui xui bị fans nhận ra, bị bao vây thì mần sao? Chị chạy đường nào?”
Thịnh Li lạ lùng nhìn cô nàng: “Ủa, có anh rể em ở đó mà còn không bảo vệ được chị hay gì?”
Viên Viên: “….”
Mị nếm kỹ viên đường này, mị ăn tô cẩu lương này, mị đây là muốn đi dòm hai người hẹn hò ó mà không cho mị toại nguyện ư?
Đương nhiên không.
Hiếm lắm mới có bữa không quay đêm, cũng không tiệc tùng, cô với Dư Trì đã hạ quyết tâm sẽ ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người, sao có thể mang theo hai cái bóng đèn chứ?
Do không biết liệu có phóng viên chầu chực canh me Dư Trì không nên Tiểu Trần lái xe dừng trước cổng khách sạn hơn mười phút, còn Dư Trì và Thịnh Li lên một chiếc Land Rover đỗ dưới hầm xe, Thịnh Li thắt dây an toàn rồi nghiêng đầu hỏi anh: “Anh mượn xe của thầy Cảnh, thầy có nói gì không?”
Dư Trì lái xe ra ngoài, anh cười: “Chúc chúng ta đi chơi vui vẻ.”
Thịnh Li phấn khích cười rộ lên, tâm trạng thoải mái vô cùng, cô mở hé cửa để gió lùa vào.
Dư Trì nhìn cô hỏi: “Không lạnh à?”
“Không lạnh.” Thịnh Li thoải mái hít một hơi, “Nhân vật Từ Viện này quá ngột ngạt, em chưa bao giờ đóng vai nào bi thương đến vậy, có những cảnh quay xong rồi nhưng phải mất rất lâu mới thoát vai được.”
Dáng vẻ Dư Trì lái xe vô cùng nhàn nhã, tay phải điều khiển vô lăng, anh tranh thủ nhìn cô, biểu cảm lạnh nhạt: “Ngần ấy kịch bản nhưng em nhất quyết chọn phim này?”
Thịnh Li biết rõ anh lại ghen, cô không nhịn được chồm người qua, tay vuốt ve cằm anh cười ngọt ngào: “Quay sắp xong rồi mà anh, những cảnh thân mật còn lại đều quay với anh hết đó, thôi mình đừng ghen nha. Thật ra nếu không có anh ở đoàn phim này giúp em điều chỉnh lại cảm xúc, đến khi quay xong có lẽ em sẽ chật vật rất lâu. Em thích Từ Viện tuổi 30 tỉnh táo mà cởi mở, cũng thích bản tính lương thiện nhưng mặc cảm của cô ấy, nếu em không nhận vai diễn này thì có lẽ về sau sẽ chẳng gặp được nhân vật có tính cách như vậy nữa.”
“Chị, trong hơn hai mươi bảy năm cuộc đời chị em chỉ tham dự vài tháng, những lựa chọn trong công việc của chị có lẽ em không nên can dự quá nhiều.” Dư Trì phanh xe, lúc chờ đèn đỏ anh xoay sang nhìn cô, tự cười nhạo bản thân mình, lạnh lùng trở giọng, “Dù sao em cũng dễ dỗ, em giận chị sẽ chạy tới dỗ dành xem như xong chuyện, còn em làm gì được chị? Cùng lắm là năng lên giường hơn, nhìn chị khóc cho bỏ tức.”
Thịnh Li: “…”
Thiệt luôn, nghe rất là tội nhưng cũng rất chi là gợi đòn.
Thịnh Li nhìn anh, chớp mắt liên hồi: “Anh ơi vậy cuộc đời sau này của em cho anh can dự từ a đến á luôn anh nhé?”
Câu này với câu “Chỉ có em được quyền đá chị” năm xưa “ăn tiền” như nhau, Dư Trì năm lấy tay cô, anh cho xe chạy rồi hờ hững nói: “Tạm thời tin em.”
“….sao lại là tạm thời?”
“Anh thích đấy.”
“….”
Lúc tới nơi trung tâm thương mại đã đóng cửa, Dư Trì đỗ xe vào bãi còn Thịnh Li chăm chú mở ứng dụng chọn phim, ca này hơi khó à nha. Gần đây không phải là mùa vượng phim rạp nên có cực ít phim hay công chiếu, cô chọn một bộ có review tốt đưa tới trước mặt anh, hỏi ý kiến anh: “Anh thấy phim này sao? Review khá ok.”
Dư Trì liếc nhìn, thấy cột diễn viên chính đề tên Lộ Tinh Vũ thì lạnh lùng đáp: “Đổi bộ khác.”
Thịnh Li thuần thục chọn một bộ phim tình cảm trông có vẻ khá nhạt nhẽo, dù sao cũng không biết chọn gì.
Phim chiếu lúc 10 giờ 25, cả hai đội mũ đeo khẩu trang đi bộ bằng lối thoát hiểm lên tầng bốn. Thịnh Li mặc một chiếc hoodie đen rộng rãi phối cùng quần jeans, cô trùm mũ qua đầu và mang khẩu trang nên chỉ để lộ cặp mắt xinh đẹp linh động.
Hôm nay không phải cuối tuần, cũng đã muộn nên người ngồi chờ ngoài sảnh xem phim không nhiều.
Tuy cả hai đã che chắn cẩn thận nhưng dáng người và khí chất lại không giấu được, thu hút vô số ánh mắt, nhìn cái bóng thôi là đủ biết một cặp trai xinh gái đẹp.
Dư Trì khoác vai Thịnh Li, anh cúi xuống hỏi cô: “Em muốn uống gì anh đi mua.”
“Nước lọc được rồi, thêm một phần bắp rang bơ.”
Bắp rang bơ ở rạp phim phải nói là siêu ngấy siêu ngọt, cô không cuồng ăn, ăn nhiều sẽ bị mập nhưng mà mua cho có không khí.
Dư Trì đội mũ ngư dân, anh đè thấp vành mũ nói với nhân viên bán hàng: “Hai chai nước suối và một phần bắp rang bơ.”
Người bán hàng là nam, cậu chàng nhìn anh phải đến mấy giây mới đi lấy nước và bắp rang, lúc đưa đồ cậu chàng cười hì hì: “Anh giống minh tinh ghê á, cặp mắt giống hệt Dư Trì, bạn gái em cuồng ảnh lắm.”
Nếu cậu chàng biết cái người trước mặt chính là Dư Trì, chắc cậu phải chọc mù mắt mình luôn.
Dư Trì rất tỉnh, thanh toán xong thì gật đầu một cái rồi cầm đồ rời đi.
Ở sảnh chờ có vài chiếc máy gắp thú, cô đang đứng trước một chiếc máy gắp thú “hành nghề”.
Đợi đến khi Dư Trì tới cạnh, cô đã gắp hụt năm lần rồi, cô mếu máo nhìn anh: “Hồi nãy em thấy người ta ai cũng gắp được hết, có em gắp không được thôi? Em đúng là cùi bắp.”
Dư Trì muốn truyền thụ kinh nghiệm cho cô rằng loại máy này đã được điều chỉnh xác xuất, có gắp trúng hay không phần nhiều do may mắn, anh nhắc cô: “Còn năm phút nữa phim chiếu.”
“Gắp giúp em, em mua tận 10 lượt.” Thịnh Li bê nước và bắp rang trong tay anh, nhường chỗ cho anh, “Đừng lãng phí, nhanh lên anh.”
Dư Trì ngó đống thú bông xấu xí trong máy gắp thú, lười biếng chống lên máy, tay phải điều khiển cần gắp, mắt nhìn chăm chú đống thú bông hỏi cô: “Em muốn con nào?”
“Ủa được chọn hả? Em tưởng gắp trúng là ngon lắm rồi?”
Thịnh Li lấy điện thoại chụp hình.
“Thử xem.”
“Vậy gắp con Panda cute phô mai que đó đi.”
Thịnh Li quay camera điện thoại về phí Dư Trì chụp mấy tấm.
Cạch một tiếng. Ở lượt gắp cuối, bé Panda mượt mà rơi vào giỏ.
Thịnh Li vui muốn nhảy cẫng lên: “Wao, Dư Tiểu Trì anh xịn vãi!”
Đằng sau có cô gái đi ngang qua, họ khựng lại một chút nhìn theo bóng lưng hai người, may mà lúc này nhân viên soát vé hô lên hai cô mới co cẳng chạy đi. Dư Trì cúi xuống lấy bạn Panda kia ra, lấy lại bắp rang và nước trong lòng cô rồi nhét bạn Panda vào lòng cô, “Mình đi.”
Lúc hai người soát vé vào rạp, đèn bên trong đã tối, trên màn hình lớn đã phát xong, cả rạp chỉ loanh quanh đâu đó mười người.
Dư Trì dắt tay cô đến hàng cuối, sau khi hai người ngồi xuống, hai cô nàng ngồi trước họ mấy hàng ghế lại ngoảnh đầu nhìn họ mấy lượt, hai cái đầu châu lại thì thầm to nhỏ gì đó.
Tình tiết bộ phim thiếu muối cực, Thịnh Li không tập trung mấy, lúc thì ăn bắp rang, lúc thì nói chuyện với Dư Trì, có lúc lại trả lời tin nhắn của Viên Viên.
Viên Viên: [Chị với anh em có gặp phải fans hơm? Có bị nhận ra hơm?]
Thịnh Li: [Không nhá, yên tâm.]
Viên Viên: [Thế chụp mấy tấm hình chung rồi gửi em xem cái nào?]
Thịnh Li: […]
Phim kết thúc lúc 12 giờ 20 phút sáng, lúc này đèn lại sáng lên.
Chờ mọi người rời rạp hết Thịnh Li mới kéo Dư Trì chụp vài chiếc ảnh chung gửi cho Viên Viên, thoả mãn tâm nguyện của bạn fan CP này.
Hai người không nhanh không chậm ra khỏi rạp, trên đường đi chỉ gặp lác đác vài người, trước thang máy có vài ba người, hai cô gái xoay đầu sang nhìn, Thịnh Li mang khẩu trang còn vành mũ kéo thấp xuống, nấp nửa người sau lưng Dư Trì, chẳng trông rõ mặt mũi.
“Cu Trì!”
Thịnh Li: “…”
Dư Trì: “….”
Bị “tóm” ngay khúc then chốt như vậy ư?!
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Li là ụp mặt vào lòng Dư Trì, Dư Trì cười thầm, lấy tay che sau gáy cô.
Hai cô nàng kia đã chạy tới cạnh họ, cô nàng có vóc người nhỏ bé, vừa ngẩng lên đôi mắt Dư Trì dưới vành mũ đập ngay vào mặt. Cô nàng nhất thời bấn loạn lắc lắc tay bạn mình, lắp bắp nói: “Vờ cờ lờ, tao nói là Dư Trì mà, bóng lưng y xì mà mày ứ tin!”
“Sao trách tao được, ai mà biết ẻm đến chỗ mình đâu hiuhiu….”
Trông hai cô nàng độ ngoài hai mươi, kích động qua đi, ánh mắt hai bạn dừng lại trên người cô gái trong lòng Dư Trì, vẻ mặt phức tạp xoắn quẩy. Chúng chị em có thấy mùi ganh tị không, có thấy vị chua dôn dốt không chứ lị.
“Cu Trì à cưng ơi mối tình đầu của cưng đây đó hả?”
Dư Trì đẩy vành mũ lên cao một chút, bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”
Hai cô nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng gáy Thịnh Li, như muốn nhòm cho rõ mặt mũi cô, “thẩm định” nhan sắc của cô có xứng với nam thần nhà mình không. Phải biết rằng rất nhiều fans girl phải mất vài tháng mới tiêu hoá nổi chuyện Dư Trì theo đuổi mối tình đầu.
Các cô cũng không biết mình may hay rủi nữa, gặp ngay cảnh Dư Trì đang ôm mối tình đầu, coi có xé lòng không cơ chứ….
“Bạn gái cưng là người ngoài ngành hả? Chị muốn ngắm tí được không?” Nhìn Thịnh Li cô nàng nhắm chắc phải nhỏ tuổi hơn bọn họ, cô nàng cuộn tay đảm bảo, “Tụi chị sẽ không nói ra đâu.”
Thịnh Li véo eo Dư Trì, nhanh nhanh nghĩ cách.
“Ngại quá, cô ấy mắc cỡ.” Dư Trì thong dong kéo mũ áo hoodie che kín đầu cô lại, thấp giọng dỗ dành, “Ngoan, em xuống lầu dưới trước đợi anh nhé.”
Thịnh Li: “…”
Mắc cỡ cái đầu anh, cô xoay tít người đi, kéo thấp vành mũ cắm đầu chạy xuống dưới.
Dư Trì đút tay vào túi quần, nhìn hai bạn fans mặt mày bần thần ngơ ngác thì cười nhẹ: “Có muốn chụp ảnh chung và ký tên không?
Hai cô nàng hoàn hồn lại ngay: “Muốn muốn muốn.”
- -----oOo------
Dư Tiểu Trì: [Thầy ấy chúc mừng anh theo đuổi lại được mối tình đầu.]
Thịnh Li cảm thán, thầy Cảnh đúng là gừng càng già càng cay, thầy thiệt siêu bình tĩnh.
Giây tiếp theo.
Dư Tiểu Trì: [Có qua có lại, anh cũng chúc thầy và chị Tình trăm năm hạnh phúc.]
Thịnh Li: […]
Ok, hai người một chín một mười, kẻ tám lạng người nửa cân.
Ăn trưa xong, Thịnh Li bị Tưởng Tình kéo vào phòng hoá trang tâm sự, hai người ăn ý nhìn nhau phì cười, Tưởng Tình nói: “Cưng yên tâm, chị và ảnh sẽ không tiết lộ đâu.”
Thịnh Li tin hai anh chị sẽ không nói ra, tuy Tưởng Tình là người hoạt bát hay thích buôn chuyện nhưng miệng kín như bưng, nhân duyên trong giới trước giờ rất tốt, cô nhướn mày cười: “Có qua có lại, tụi em cũng không nói đâu ạ.”
“Nè, chị hỏi.” Tưởng Tình dùng bả vai huých nhẹ cô, đá lông nheo, “Cưng kể chị nghe nào, sao cưng cưa đổ được Dư Trì? Nhìn em ấy kiểu khó theo đuổi lắm chứ chẳng chơi.”
Thịnh Li đáp kiểu lưng chừng sự thật: “Hồi đó ảnh còn non, dễ dụ lắm.”
“Em cưa người ta cho đã rồi đá người ta.” Tưởng Tình nhìn cô giận hết sức, xong lại không nhịn được cười, “Có thể hỏi vì sao ngày xưa bọn em chia tay không? Chị thấy Dư Trì nặng tình cực, có cậu chàng nào đương nổi lại dám công khai chuyện tình cảm chứ? Em ấy lại dám tham gia chương trình của em, còn tự trần tình muốn theo đuổi lại mối tình đầu ngay trước mặt em, thanh niên cứng của năm.”
Thịnh Li cảm động chết đi được, nhưng vẫn điềm nhiên đáp: “Có gì mà không nói được đâu ạ, khi ấy bọn em bị chụp mà anh ấy chỉ vừa ra mắt, sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh ấy, thế nên em đề nghị chia tay.”
Nói đến đây Tưởng Tình đã hiểu rõ ngọn nguồn, chị ngưỡng mộ: “Đàn ông con trai trong giới rất hiếm người được như em ấy, phải nói là mỏi mắt chong đèn tìm cũng không ra người thứ hai. Phải nắm chắc cho chị, giờ bọn em có bị chụp cũng không việc gì phải sợ nữa.”
“Có lẽ cũng không giấu được lâu. Lần trước ảnh làm rầm rộ quá, đợi em đóng máy xong có lẽ bọn em sẽ công khai.”
Thịnh Li ngược lại tò mò không kém. Cảnh Di Minh và Tưởng Tình đã ở trong giới nhiều năm, tình sử của họ mọi người ít nhiều gì cũng biết, có bị chụp và công khai cũng không phải xoắn, “Chị và thầy Cảnh….”
Tưởng Tình ởm ờ vén tóc, cười rạng rỡ: “Anh chị khác bọn em, năm nay anh ấy 35 còn chị 34, hai người cộng lại cũng xấp xỉ 70. Năm xưa bọn chị dang dở nhưng đã là bạn học lâu năm, khi chuyển sang quan hệ yêu đương cũng đã suy xét rất kỹ, bọn chị lấy hôn nhân làm tiền đề, nếu hợp thì kết hôn luôn còn không thì cứ lặng lẽ trở về vị trí cũ, quan hệ kiểu này tốt nhất không nên công khai.”
Thịnh Li chân thành đáp: “Kết hôn nhớ phải mời bọn em đấy.”
“Okela, bọn em cũng thế.” Tưởng Tình cười tươi phơi phới.
Tưởng Tình ở đoàn phim hai ngày rồi đi, giai đoạn quay phim gấp rút kéo dài đến cuối tháng ba sau đó đoàn phim thay đổi địa điểm quay chụp.
Đến hôm quay cảnh trên thành phố thì Chu Tư Noãn vào đoàn.
Chu Tư Noãn đến lúc hơn sáu giờ chiều, khi ấy đoàn phim vẫn chưa bố trí xong cảnh quay nên phải sang hôm sau mới quay được, thế là tối đó đoàn phim tụ tập một bữa.
Trong phòng bao, Dư Trì ngồi bên trái Thịnh Li, bên phải cô là Chu Tư Noãn.
Đây là lần đầu Chu Tư Noãn cách Dư Trì gần đến thế, cô nàng xà nẹo Thịnh Li, nhìn Dư Trì cười tủm tỉm: “Thầy Dư, có thể xem là lần đầu gặp nhau nhỉ.”
Dư Trì biết cô nàng là bạn thân trong giới của Thịnh Li, anh khách khí đáp: “Chị là tiền bối, gọi tên là được rồi.”
“Khiêm tốn chi đâu nào, Hoa Hồng và Ác niệm đều là hai bộ phim đỉnh của chóp, chị đây cày phải đến ba lần, kỹ năng diễn xuất của cậu thì nhuần nhuyễn khỏi bàn, lại còn ẵm giải Nam chính xuất sắc nhất, chị gọi một tiếng thầy Dư là nên mà.” Chu Tư Noãn nói thật lòng, cô nàng khâm phục Dư Trì dã man, “Kể ra chúng ta có duyên lắm đấy, cậu biết tại sao không?”
Dư Trì: “Tại sao?”
Chu Tư Noãn dịch sát sang bên này, ép nửa người Thịnh Li sát rạt vào lòng Dư Trì, cô vờ như không có gì ngồi dựa ra sau, chừa chỗ cho Chu Tư Noãn. Thịnh Li đã hòm hòm đoán được cô nàng tính kể lể gì rồi. Quả nhiên nghe Chu Tư Noãn cà khịa: “Hồi 18 tuổi bé Li bị dị ứng nhập viện chắc cậu biết nhỉ? Vụ này hồi xưa nổi rần rần, còn lên cả tiêu đề trang nhất. Thật ra là tại chị, chị đâu biết nó dị ứng xoài nên đút cho nó miếng bánh kem vị xoài.”
“Có biết.” Dư Trì cong môi.
Thịnh Li nhướn mày nhìn anh đầy thâm thúy: Ra là anh để ý em từ ngày xửa ngày xưa.
Chu Tư Noãn đè giọng xuống thật thấp: “Nên mới nói chúng ta có duyên, dòng đời đưa đẩy làm bé Li dị ứng xong thành best friend của bé Li luôn.”
Câu này có vẻ cũng đúng, nếu hồi đó Dư Trì không mua xoài mà mua dứa thì cả đời này anh và cô tựa như hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm chung, anh đánh mắt nhìn Thịnh Li, cười xòa: “Chị nói đúng, đúng thật rất có duyên.”
Trần Uyên hớn hở hô to: “Ba đứa đánh lẻ đấy à? Thì thầm to nhỏ gì đó? Kể mọi người nghe nữa.”
Chu Tư Noãn tỉnh queo: “Giao lưu trao đổi kỹ năng diễn xuất đó ạ, cháu đây là fans của Dư Trì.”
Cả đoàn cười rần rần, Dư Trì ngậm cười, nhân lúc trong phòng ồn ào rộn tiếng nói cười anh nghiêng đầu ghé vào tai Thịnh Li, nói nhỏ: “Tối nay chị có muốn ra ngoài chơi không?”
Thịnh Li nghiêng đầu nhìn anh, cô khoái gần chết, thế là nhỏ giọng hỏi: “Đi đâu anh?”
“Xem phim không?” Dư Trì thì thầm bên tai cô.
Vì vấn đề thân phận mà anh và cô chưa một lần được hẹn hò như các cặp đôi bình thường khác. Một là không có thời gian, hai là không có dịp. Thực tế là thời gian hai người ở chung quá ngắn ngủi, năm ấy bên nhau vỏn vẹn hai tháng mà căn bản chỉ quanh quẩn trong đoàn phim, lần này quay lại với nhau cũng ở trong đoàn phim nốt.
Mắt Thịnh Li sáng lên: “Chốt kèo.”
Tụ tập xong là đã 9 giờ.
Thịnh Li về khách sạn thay một bồ quần áo cô không hay mặc mà fans sẽ không nhận ra, Viên Viên lải nhải bên cạnh: “Không cho em với Tiểu Trần đi hả chị? Nhỡ xui xui bị fans nhận ra, bị bao vây thì mần sao? Chị chạy đường nào?”
Thịnh Li lạ lùng nhìn cô nàng: “Ủa, có anh rể em ở đó mà còn không bảo vệ được chị hay gì?”
Viên Viên: “….”
Mị nếm kỹ viên đường này, mị ăn tô cẩu lương này, mị đây là muốn đi dòm hai người hẹn hò ó mà không cho mị toại nguyện ư?
Đương nhiên không.
Hiếm lắm mới có bữa không quay đêm, cũng không tiệc tùng, cô với Dư Trì đã hạ quyết tâm sẽ ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người, sao có thể mang theo hai cái bóng đèn chứ?
Do không biết liệu có phóng viên chầu chực canh me Dư Trì không nên Tiểu Trần lái xe dừng trước cổng khách sạn hơn mười phút, còn Dư Trì và Thịnh Li lên một chiếc Land Rover đỗ dưới hầm xe, Thịnh Li thắt dây an toàn rồi nghiêng đầu hỏi anh: “Anh mượn xe của thầy Cảnh, thầy có nói gì không?”
Dư Trì lái xe ra ngoài, anh cười: “Chúc chúng ta đi chơi vui vẻ.”
Thịnh Li phấn khích cười rộ lên, tâm trạng thoải mái vô cùng, cô mở hé cửa để gió lùa vào.
Dư Trì nhìn cô hỏi: “Không lạnh à?”
“Không lạnh.” Thịnh Li thoải mái hít một hơi, “Nhân vật Từ Viện này quá ngột ngạt, em chưa bao giờ đóng vai nào bi thương đến vậy, có những cảnh quay xong rồi nhưng phải mất rất lâu mới thoát vai được.”
Dáng vẻ Dư Trì lái xe vô cùng nhàn nhã, tay phải điều khiển vô lăng, anh tranh thủ nhìn cô, biểu cảm lạnh nhạt: “Ngần ấy kịch bản nhưng em nhất quyết chọn phim này?”
Thịnh Li biết rõ anh lại ghen, cô không nhịn được chồm người qua, tay vuốt ve cằm anh cười ngọt ngào: “Quay sắp xong rồi mà anh, những cảnh thân mật còn lại đều quay với anh hết đó, thôi mình đừng ghen nha. Thật ra nếu không có anh ở đoàn phim này giúp em điều chỉnh lại cảm xúc, đến khi quay xong có lẽ em sẽ chật vật rất lâu. Em thích Từ Viện tuổi 30 tỉnh táo mà cởi mở, cũng thích bản tính lương thiện nhưng mặc cảm của cô ấy, nếu em không nhận vai diễn này thì có lẽ về sau sẽ chẳng gặp được nhân vật có tính cách như vậy nữa.”
“Chị, trong hơn hai mươi bảy năm cuộc đời chị em chỉ tham dự vài tháng, những lựa chọn trong công việc của chị có lẽ em không nên can dự quá nhiều.” Dư Trì phanh xe, lúc chờ đèn đỏ anh xoay sang nhìn cô, tự cười nhạo bản thân mình, lạnh lùng trở giọng, “Dù sao em cũng dễ dỗ, em giận chị sẽ chạy tới dỗ dành xem như xong chuyện, còn em làm gì được chị? Cùng lắm là năng lên giường hơn, nhìn chị khóc cho bỏ tức.”
Thịnh Li: “…”
Thiệt luôn, nghe rất là tội nhưng cũng rất chi là gợi đòn.
Thịnh Li nhìn anh, chớp mắt liên hồi: “Anh ơi vậy cuộc đời sau này của em cho anh can dự từ a đến á luôn anh nhé?”
Câu này với câu “Chỉ có em được quyền đá chị” năm xưa “ăn tiền” như nhau, Dư Trì năm lấy tay cô, anh cho xe chạy rồi hờ hững nói: “Tạm thời tin em.”
“….sao lại là tạm thời?”
“Anh thích đấy.”
“….”
Lúc tới nơi trung tâm thương mại đã đóng cửa, Dư Trì đỗ xe vào bãi còn Thịnh Li chăm chú mở ứng dụng chọn phim, ca này hơi khó à nha. Gần đây không phải là mùa vượng phim rạp nên có cực ít phim hay công chiếu, cô chọn một bộ có review tốt đưa tới trước mặt anh, hỏi ý kiến anh: “Anh thấy phim này sao? Review khá ok.”
Dư Trì liếc nhìn, thấy cột diễn viên chính đề tên Lộ Tinh Vũ thì lạnh lùng đáp: “Đổi bộ khác.”
Thịnh Li thuần thục chọn một bộ phim tình cảm trông có vẻ khá nhạt nhẽo, dù sao cũng không biết chọn gì.
Phim chiếu lúc 10 giờ 25, cả hai đội mũ đeo khẩu trang đi bộ bằng lối thoát hiểm lên tầng bốn. Thịnh Li mặc một chiếc hoodie đen rộng rãi phối cùng quần jeans, cô trùm mũ qua đầu và mang khẩu trang nên chỉ để lộ cặp mắt xinh đẹp linh động.
Hôm nay không phải cuối tuần, cũng đã muộn nên người ngồi chờ ngoài sảnh xem phim không nhiều.
Tuy cả hai đã che chắn cẩn thận nhưng dáng người và khí chất lại không giấu được, thu hút vô số ánh mắt, nhìn cái bóng thôi là đủ biết một cặp trai xinh gái đẹp.
Dư Trì khoác vai Thịnh Li, anh cúi xuống hỏi cô: “Em muốn uống gì anh đi mua.”
“Nước lọc được rồi, thêm một phần bắp rang bơ.”
Bắp rang bơ ở rạp phim phải nói là siêu ngấy siêu ngọt, cô không cuồng ăn, ăn nhiều sẽ bị mập nhưng mà mua cho có không khí.
Dư Trì đội mũ ngư dân, anh đè thấp vành mũ nói với nhân viên bán hàng: “Hai chai nước suối và một phần bắp rang bơ.”
Người bán hàng là nam, cậu chàng nhìn anh phải đến mấy giây mới đi lấy nước và bắp rang, lúc đưa đồ cậu chàng cười hì hì: “Anh giống minh tinh ghê á, cặp mắt giống hệt Dư Trì, bạn gái em cuồng ảnh lắm.”
Nếu cậu chàng biết cái người trước mặt chính là Dư Trì, chắc cậu phải chọc mù mắt mình luôn.
Dư Trì rất tỉnh, thanh toán xong thì gật đầu một cái rồi cầm đồ rời đi.
Ở sảnh chờ có vài chiếc máy gắp thú, cô đang đứng trước một chiếc máy gắp thú “hành nghề”.
Đợi đến khi Dư Trì tới cạnh, cô đã gắp hụt năm lần rồi, cô mếu máo nhìn anh: “Hồi nãy em thấy người ta ai cũng gắp được hết, có em gắp không được thôi? Em đúng là cùi bắp.”
Dư Trì muốn truyền thụ kinh nghiệm cho cô rằng loại máy này đã được điều chỉnh xác xuất, có gắp trúng hay không phần nhiều do may mắn, anh nhắc cô: “Còn năm phút nữa phim chiếu.”
“Gắp giúp em, em mua tận 10 lượt.” Thịnh Li bê nước và bắp rang trong tay anh, nhường chỗ cho anh, “Đừng lãng phí, nhanh lên anh.”
Dư Trì ngó đống thú bông xấu xí trong máy gắp thú, lười biếng chống lên máy, tay phải điều khiển cần gắp, mắt nhìn chăm chú đống thú bông hỏi cô: “Em muốn con nào?”
“Ủa được chọn hả? Em tưởng gắp trúng là ngon lắm rồi?”
Thịnh Li lấy điện thoại chụp hình.
“Thử xem.”
“Vậy gắp con Panda cute phô mai que đó đi.”
Thịnh Li quay camera điện thoại về phí Dư Trì chụp mấy tấm.
Cạch một tiếng. Ở lượt gắp cuối, bé Panda mượt mà rơi vào giỏ.
Thịnh Li vui muốn nhảy cẫng lên: “Wao, Dư Tiểu Trì anh xịn vãi!”
Đằng sau có cô gái đi ngang qua, họ khựng lại một chút nhìn theo bóng lưng hai người, may mà lúc này nhân viên soát vé hô lên hai cô mới co cẳng chạy đi. Dư Trì cúi xuống lấy bạn Panda kia ra, lấy lại bắp rang và nước trong lòng cô rồi nhét bạn Panda vào lòng cô, “Mình đi.”
Lúc hai người soát vé vào rạp, đèn bên trong đã tối, trên màn hình lớn đã phát xong, cả rạp chỉ loanh quanh đâu đó mười người.
Dư Trì dắt tay cô đến hàng cuối, sau khi hai người ngồi xuống, hai cô nàng ngồi trước họ mấy hàng ghế lại ngoảnh đầu nhìn họ mấy lượt, hai cái đầu châu lại thì thầm to nhỏ gì đó.
Tình tiết bộ phim thiếu muối cực, Thịnh Li không tập trung mấy, lúc thì ăn bắp rang, lúc thì nói chuyện với Dư Trì, có lúc lại trả lời tin nhắn của Viên Viên.
Viên Viên: [Chị với anh em có gặp phải fans hơm? Có bị nhận ra hơm?]
Thịnh Li: [Không nhá, yên tâm.]
Viên Viên: [Thế chụp mấy tấm hình chung rồi gửi em xem cái nào?]
Thịnh Li: […]
Phim kết thúc lúc 12 giờ 20 phút sáng, lúc này đèn lại sáng lên.
Chờ mọi người rời rạp hết Thịnh Li mới kéo Dư Trì chụp vài chiếc ảnh chung gửi cho Viên Viên, thoả mãn tâm nguyện của bạn fan CP này.
Hai người không nhanh không chậm ra khỏi rạp, trên đường đi chỉ gặp lác đác vài người, trước thang máy có vài ba người, hai cô gái xoay đầu sang nhìn, Thịnh Li mang khẩu trang còn vành mũ kéo thấp xuống, nấp nửa người sau lưng Dư Trì, chẳng trông rõ mặt mũi.
“Cu Trì!”
Thịnh Li: “…”
Dư Trì: “….”
Bị “tóm” ngay khúc then chốt như vậy ư?!
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Li là ụp mặt vào lòng Dư Trì, Dư Trì cười thầm, lấy tay che sau gáy cô.
Hai cô nàng kia đã chạy tới cạnh họ, cô nàng có vóc người nhỏ bé, vừa ngẩng lên đôi mắt Dư Trì dưới vành mũ đập ngay vào mặt. Cô nàng nhất thời bấn loạn lắc lắc tay bạn mình, lắp bắp nói: “Vờ cờ lờ, tao nói là Dư Trì mà, bóng lưng y xì mà mày ứ tin!”
“Sao trách tao được, ai mà biết ẻm đến chỗ mình đâu hiuhiu….”
Trông hai cô nàng độ ngoài hai mươi, kích động qua đi, ánh mắt hai bạn dừng lại trên người cô gái trong lòng Dư Trì, vẻ mặt phức tạp xoắn quẩy. Chúng chị em có thấy mùi ganh tị không, có thấy vị chua dôn dốt không chứ lị.
“Cu Trì à cưng ơi mối tình đầu của cưng đây đó hả?”
Dư Trì đẩy vành mũ lên cao một chút, bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”
Hai cô nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng gáy Thịnh Li, như muốn nhòm cho rõ mặt mũi cô, “thẩm định” nhan sắc của cô có xứng với nam thần nhà mình không. Phải biết rằng rất nhiều fans girl phải mất vài tháng mới tiêu hoá nổi chuyện Dư Trì theo đuổi mối tình đầu.
Các cô cũng không biết mình may hay rủi nữa, gặp ngay cảnh Dư Trì đang ôm mối tình đầu, coi có xé lòng không cơ chứ….
“Bạn gái cưng là người ngoài ngành hả? Chị muốn ngắm tí được không?” Nhìn Thịnh Li cô nàng nhắm chắc phải nhỏ tuổi hơn bọn họ, cô nàng cuộn tay đảm bảo, “Tụi chị sẽ không nói ra đâu.”
Thịnh Li véo eo Dư Trì, nhanh nhanh nghĩ cách.
“Ngại quá, cô ấy mắc cỡ.” Dư Trì thong dong kéo mũ áo hoodie che kín đầu cô lại, thấp giọng dỗ dành, “Ngoan, em xuống lầu dưới trước đợi anh nhé.”
Thịnh Li: “…”
Mắc cỡ cái đầu anh, cô xoay tít người đi, kéo thấp vành mũ cắm đầu chạy xuống dưới.
Dư Trì đút tay vào túi quần, nhìn hai bạn fans mặt mày bần thần ngơ ngác thì cười nhẹ: “Có muốn chụp ảnh chung và ký tên không?
Hai cô nàng hoàn hồn lại ngay: “Muốn muốn muốn.”
- -----oOo------
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook