Âm Dương
Chương 35

Chương 35: Kí túc xá nữ


Thẩm Khinh Vi hỏi chiếc sọ: "Muốn nhìn một lúc nữa không?"


Chiếc sọ hỏi: "Tôi là người nào?"


Hai cái tên, nhưng nó lại không biết đâu là tên mình, tâm trạng của Thẩm Khinh Vi phức tạp, cô chỉ vào một bên, chiếc sọ đọc lên: "Lâm Mộ Xuân."


Nó tự giễu: "Tên cũng hay đấy."


Nói xong, biểu cảm của nó khựng lại, giống như nghe được một âm thanh mơ hồ.


"Này, bạn học, bạn tên gì thế?"


"Mình là Lâm Mộ Xuân."


"Lâm Mộ Xuân, tên hay quá, sau này cậu đừng đi đường này, không an toàn."


Đường? Đường nào? Không an toàn?


"Cậu tên gì?"


"Mình tên..."


Ngũ quan thanh tú của chiếc sọ nhăn nhúm lại, càng muốn nhớ lại càng không nhớ ai, nó đau khổ rên lên một tiếng, bay dưới gốc cây, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Sao thế?"


Ngân Tranh kéo tay cô: "Đợi lát nữa rồi hẵng qua."


Thẩm Khinh Vi không hiểu: "Nó nhớ ra rồi sao?"


"Vẫn đang nhớ lại." Ngân Tranh nhàn nhạt nhìn chiếc sọ, ánh mắt lạnh như nước có chút phức tạp, chiếc sọ bay dưới tán cây, nhìn chằm chằm hai cái tên, nhỏ tiếng đọc lên: "Liễu Nhàn."


Cái tên rất quen thuộc, quen thuộc tới độ khi nó thốt lên cái tên này, lại có kích động muốn khóc.


Liễu Nhàn đã đi xa dường như có cảm ứng linh hồn, đột nhiên dừng chân lại, đứng im, đôi tay run rẩy đè lên lồng ngực, đôi môi mỏng khẽ cử động, nhưng từ đầu tới cuối không gọi ra được cái tên ấy.


Sắc mặt Liễu Nhàn càng ngày càng tái, trong cơ thể giống như có dã thú đang gào thét, mỗi phút giây đều chực chờ xé nát cô ấy, cô ấy dọn dẹp tâm trạng xong, trầm mặt đi về phía biệt thự.


Ánh chiều tà, chiếu lên thân hình vặn vẹo của cô ấy, biến hình, ánh sáng sau lưng cô ấy hoàn toàn bị nuốt trọn.


Ngân Tranh nhìn thời gian trên điện thoại, nói: "Đi thôi."


Chiếc sọ đờ đẫn nhìn hai người tới trước cửa phòng kí túc xá nữ, Ngân Tranh hỏi: "Có ấn tượng gì không?"


"Có." Chiếc sọ bay trong không trung, Ngân Tranh nói: "Vậy dẫn chúng tôi tới căn phòng cô có ấn tượng nhất đi."


Chiếc sọ nghe xong, dẫn Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi đi qua từng phòng, khi tới tầng bốn, nó đột nhiên bay vào trong, Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi đi theo, nhìn thấy nó lướt qua người một bạn học sinh, có bạn học lẩm bẩm: "Lạnh quá."


Những người khác thúc giục: "Mau đi thôi, đi thôi, tôi cũng cảm thấy lạnh quá."


Hành lang đột nhiên trống không, chiếc sọ bay tới phòng 402, cửa phòng 402 đang mở hé, một cô gái bên trong vừa nghịch điện thoại vừa nói: "Mau đọc đi, Đô Đại chúng ta lại lên hot search rồi."


"Khi nào chuyện của thầy Tiểu Tô mới có thể kết thúc nhỉ?"


"Nhưng tôi nghe nói người vẫn luôn làm loạn ở phòng bên chính là thầy Tiểu Tô."


"Tôi cũng nghe bạn học nói, hình như thầy Tiểu Lô luôn nhìn lén cô Dương, sau đó tinh thần cô Dương thất thường, nên tự sát."


"Trời giết thầy Tiểu Tô! Buồn nôn! Rác rưởi gì không biết, tôi nghe các tiền bối nói, cô Dương rất dịu dàng, tôi nhìn ảnh cũng thấy cô ấy là người rất dịu dàng."


Những tiếng tám chuyện không ngớt, cũng là chuyện thường ngày trong kí túc xá.


Chiếu sọ bay qua cánh cửa mở hé, từng cảnh tượng quen thuộc, dường như trước đây nó cũng có bạn cùng phòng, vừa nghịch điện thoại vừa nói: "Ôi chao, kích thích quá, tin đồn về Đô Đại nhiều thật, tối nay đi ngủ các cậu có sợ không?"


Nó sẽ co ro trong chăn, thò đầu ra hỏi: "Tin đồn gì thế?"


"Nghe nói phòng bên cạnh có ma quỷ hoành hành!" Bạn cùng phòng đột nhiên chui lên, dọa nó giật mình, nó sẽ đánh lên vai bạn cùng phòng, bảo người đó đừng dọa người, một người bạn cùng phòng khác nói: "Có ma quỷ hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết, hoa khôi của khoa chúng ta đang ở phòng bên."


"Là Liễu Nhàn à?" Bạn cùng phòng nói: "Người đẹp, da trắng, chân dài, ngực to eo nhỏ chân thon, nói thật lòng, tôi là con gái cũng muốn xông tới!"


"Xông cái em gái cậu ấy mà xông!"


Tiếng cười nói đột nhiên tan biến, đáy lòng chiếc sọ thầm lẩm nhảm: "Liễu Nhàn."


Liễu Nhàn.


Nó vô cùng quen thuộc với cái tên này, mỗi lần nghe được, đều khiến nó rất khó chịu, sắc mặt chiếc sọ dịu lại, tất cả cảnh tượng trước mặt vỡ vụn, chỉ còn lại dáng vẻ hiện tại.


Đều là những gương mặt nó không quen, những người nó không biết.


Chiếc sọ bay ra, biểu cảm buồn bã, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Nhớ ra gì chưa?"


"Hình như tôi thật sự là học sinh ở đây." Nói xong chiếc sọ nhìn sang phòng 404, trực giác vô cùng kì quái dẫn dắt nó nhìn sang, biểu cảm si mê, Thẩm Khinh Vi nhìn Ngân Tranh, hai người đứng yên không động đậy, chiếc sọ bay vào trong.


Không lâu sau, bên trong truyền tới tiếng khóc, âm thanh càng ngày càng to, càng ngày càng vang, xé tim xé phổi.


Thẩm Khinh Vi nghe thấy, không nhẫn tâm, cô nói: "Đừng để nó đau khổ nữa, gọi nó ra ngoài đi."


Ngân Tranh nhìn cô, nói: "Đợi thêm chút nữa."


Một chút này, chính là hơn một tiếng sau, chiếc sọ bay từ trong ra, khuôn mặt thanh tú ngập nước mắt, đôi mắt đỏ ửng, sau khi nó được thanh tẩy dung nhan, sắc mặt vẫn không tệ, hiện tại Thẩm Khinh Vi lại cảm thấy gai mắt.


Rất lâu sau, chiếc sọ lên tiếng hỏi: "Liễu Nhàn còn sống không?"


Xem ra ban nãy ở bên dưới kí túc xá, nó không thấy Liễu Nhàn, hai tay Thẩm Khinh Vi nắm chặt: "Cô ta còn sống."


Chiếc sọ chầm chậm thở phào, đột nhiên nó trưởng thành rất nhiều, ngữ điệu cũng nhỏ đi: "Hình như tôi biết, tôi vẫn đang đợi cái gì rồi."


Thẩm Khinh Vi nhường đường bên cạnh: "Ra ngoài rồi nói."


Chiếc sọ bay tới bên cô, cùng đi xuống tòa nhà.


Chiếc sọ nói nó tên là Lâm Mộ Xuân, từ nhỏ đã mất cha, một mình mẹ nuôi lớn, khi học cấp ba, mẹ lâm bệnh nặng, rời khỏi trần thế, chỉ còn lại mình nó, lúc đó nó phải đi làm thêm kiếm tiền, không có hi vọng với tương lai, một lần đi làm đêm, nó về nhà bị mấy tên lưu manh nhìn trúng, sau đó được người ta cứu, từ đó thế giới của nó biến hóa nghiêng trời lở đất.


Người cứu nó, chính là Liễu Nhàn.


Thẩm Khinh Vi không ngờ còn có chuyện như thế, cô nhất thời câm nín, trong ấn tượng của cô, Liễu Nhàn là một người tốt giả dối, tự tư tự lợi, đê tiện vô liêm sỉ, không ngờ, Liễu Nhàn có có một mặt này.


Ngân Tranh gõ lên trán cô, nói: "Khinh Vi, con người luôn có rất nhiều mặt."


Thẩm Khinh Vi phản bác: "Có nhiều mặt tới đâu cũng không thể lau sạch những chuyện độc ác mà cô ta đã làm."


Sắc mặt Ngân Tranh bình tĩnh, coi như ngầm thừa nhận lời của cô.


Sau khi bọn họ rời khỏi Đô Đại, chiếc sọ hỏi: "Đi đâu thế?"


"Đưa cô đi thực hiện tâm nguyện." Ngân Tranh nói: "Không phải cô còn vướng bận sao?"


Chiếc sọ ngây ra, trong lòng thầm đọc lên một cái tên.


Liễu Nhàn ngồi trong phòng khách, rất lâu không đổi tư thế, toàn thân cô ta đau đớn, đau đớn vì xương khớp sai vị trí khiến cô ta khó chịu, sắc mặt trắng bệch, thỉnh thoảng trong phòng truyền tới những tiếng gõ, cộc cộc cộc, còn có tiếng thút thít, gào thét của thiếu nữ, cô ta nhịn rất lâu mới đứng đậy đi về phía tủ, mở ra, cơ thể thiếu nữ lăn ra, hai tay hai chân bị trói chặt, trên mắt còn bị che vải đen, miệng bị nhét giẻ trắng, Liễu Nhàn lấy giẻ xuống, nghe thấy âm thanh chói tai của thiếu nữ: "Cứu mạng! Cứu..."


Chữ phía sau còn chưa nói ra, một lưỡi dao kề dưới cổ cô nàng, Trương Đình lắc đầu kêu gào, nước mắt rơi làm ướt vải đen, cô nàng nói: "Cầu xin cô cứu tôi, nhà tôi có nhiều tiền lắm, có phải cô cần tiền không, tôi có thể cho cô tiền."


"Cô muốn gì tôi cũng có thể cho cô, cầu xin cô tha cho tôi được không?"


Liễu Nhàn đặt dao xuống, đột nhiên nhớ ra bản thân cũng từng cầu xin người khác, "Tôi có thể cho ông mọi thứ, cầu xin ông, cứu tôi."


Người đó nói: "Được rồi, vậy thì lấy người cô yêu nhất để đổi đi."


Liễu Nhàn ngồi bệt ra đất, trùng trong ngực lại động đậy, sắp trào ra khỏi miệng, thời gian dài không được hấp thụ khiến cơ thể cô ta càng ngày càng yếu ớt, cô gái trước mặt chính là vật dẫn tốt nhất.


Cơ thể Trương Đình run rẩy, ra sức run rẩy cùng cầu xin, cô nàng nói: "Bố tôi là cục phó cục ảnh sát, nếu ông ấy điều tra ra, cô không chạy nổi đâu."


Uy hiếp không có tác dụng, cô nàng lại chuyển sang cầu xin nói: "Tha cho tôi đi, xin cô tha cho tôi, cô cho tôi gọi điện thoại cho bố tôi, ông ấy sẽ chuẩn bị tiền, nhà chúng tôi có tiền."


"Hay là cô còn muốn gì nữa? Tôi đều có thể cho cô."


"Chỉ cần cô không..."


Liễu Nhàn nghe từng tiếng van xin, con dao trong tay dựng lên, mấy lần muốn cắt xuống, nhưng lại dừng lại giữa không trung, ánh sáng lóe lên, tay cô ta đặt lên chiếc cổ mảnh khảnh của Trương Đình, da dẻ mịn màng mềm mại, rất có tính đàn hồi, rất ấm áp.


Cơ thể Trương Đình điên cuồng run lên, dường như một giây sau sẽ ngất đi, bàn tay sờ lên cổ cô nàng không có nhiệt độ, lạnh như băng, giống như... người chết.


Hai chữ cuối cùng như tiếng sét, nổ tung khiến sao vàng lượn quanh trước mặt cô nàng, cô nàng đột nhiên nhớ tới lúc bản thân đang tắm rửa, nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, cảm thấy hiếu kì nên thò đầu ra, sau đó không biết gì nữa.


Thứ gì, có thể bò cao như thế? Khi đó cô nàng đã rời khỏi chung cư từ đâu? Bên ngoài là Tiếu Tiếu và Tiểu Linh, không thể nhìn thấy cô nàng bị bắt đi mà không có phản ứng.


Cho nên cô nàng rời khỏi chung cư bằng cách nào?


Trương Đình nghĩ tới tất cả những chuyện này, đột nhiên co quắp, cả cơ thể cuộn tròn lại, gương mặt hoảng sợ của cô nàng đối diện với tất cả mọi chuyện sắp tới, không biết bản thân sẽ có kết quả gì.


Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, Liễu Nhàn nghe thấy âm thanh chuyển động của khớp xương trong cơ thể, rắc rắc, trong hoàn cảnh thế này, vô cùng đáng sợ.


Hiển nhiên Trương Đình cũng nghe thấy, mặt cô nàng càng tái, cơ thể rung lên như chiếc sàng, cả người ước gì có thể chui vào cái khe nào đó, Liễn Nhàn thấy thế liền kéo lấy tay Trương Đình lại, đặt hai tay cô nàng ngửa lên, Trương Đình rên rỉ thút thít, nhưng không dám động đậy lung tung, cổ bị người ta dùng ngón tay khẽ ma sát, lưỡi dao sắc bén lại bắt đầu tiến gần, hơi lạnh phả ra, Trương Đình căng thẳng tới sắp ngưng thở.


Liễu Nhàn giơ tay, ngắm chuẩn cổ Trương Đình chuẩn bị cắt xuống, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ: "Không ra tay được, hà tất phải làm khó bản thân?"


Trương Đình nghe thấy âm thanh như con cá chép giãy giụa trên sàn nhà, Liễu Nhàn bị cô nàng đẩy vào thành giường, cô ta ôm ngực nhìn Ngân Tranh: "Các người vào đây bằng cách nào?"


Ngân Tranh nói: "Lần trước cô nhập mật mã tôi đã nhìn thấy."


Liễu Nhàn im lặng, Trương Đình nghe hai người nói chuyện, cô nàng gọi: "Cô Liễu!"


Âm thanh trở nên khác thường vì la hét, Thẩm Khinh Vi cởi dây thừng giúp Trương Đình, Trương Đình tháo khăn bịt mặt màu đen xuống, quả nhiên người đứng trước mặt là Liễu Nhàn, nhưng cô nàng trăm ngàn lần không nghĩ ra, tại sao lại là cô Liễu?


Trương Đình lùi về sau, sát vào bên Thẩm Khinh Vi, Liễu Nhàn dường như không có quá nhiều phản ứng vì việc bọn họ tới đây, dường như vẫn đang đợi bọn họ tới, Ngân Tranh nghiêng người, chiếc sọ bên người bay ra, nó bay trong không trung nhìn Liễu Nhàn, Liễu Nhàn cũng nhìn thấy nó, đôi mắt đỏ ửng, chiếc sọ đột nhiên cười với cô ta, lảnh lót gọi: "Liễu Nhàn."


Hai tay Liễu Nhàn nắm chặt, vành mắt đỏ ửng, cô ta nhắm mắt.


Tiếng gọi này, như mới từ ngày hôm qua, lại như cách cả một đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương