Âm Dương Tạo Hóa Kinh
-
Chương 47: Đường Hoa Khôi
Tựa hồ chú ý tới ánh mắt của Hồ Nguyên Vũ, mỹ nhân quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, mi mục như tranh, nhất là đôi mắt đẹp như có thủy linh lưu động, câu hồn đoạt phách, phong tình vạn chủng.
- Có đánh chết ta cũng không tin nữ nhân này thật là kỹ nữ.
Hồ Nguyên Vũ vội vã cúi đầu, trong lòng kinh hoảng, nếu như nàng thực là một kỹ nữ, thì làm sao có thể thành thạo triển khai mị lực của nữ nhân đến mức cực hạn như vậy, còn không thì chính là trời sinh mị cốt.
Bât giác nàng đã đi vào trong đại sảnh, đến khu vực riêng biệt dành riêng cho mình, từ từ ngồi xuống nơi có tấm màn che phủ ở phía trước.
Tú bà thấy thời cơ đã đến, bắt đầu lớn tiếng nói:
- Các vị đại gia công tử, Đường cô nương đã tới, vẫn theo quy định cũ, ai có thể đáp được ba đề mục, thì có thể được Đường cô nương mời vào khuê phòng một lần.
- Nhiều ngày trôi qua như vậy, ngay cả đề mục thứ nhất cũng không ai đáp được, có phải Túy Hoa Lâu cố ý bẫy người không?
Một trung niên hơi mập la to lên, người xung quanh cũng nhao nhao gật đầu.
- Ngươi đáp không được, không có nghĩa là những người khác cũng đáp không được, nếu như Đường cô nương ra đề mục dễ dàng có đáp án, chẳng phải sẽ thành chuyện cười sao?
Người lên tiếng là một công tử ngồi gần đó, lời nói của hắn cũng được một phần lớn người tán đồng, đa số là công tử trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh.
- Đường cô nương ra đề mục đi.
Bên trong, Đường cô nương khẽ khom người đáp lễ, lúc này bên cạnh nàng có một nha hoàn đứng dậy, mở miệng nói:
- Mọi người nghe rõ, cô nương ra đề mục thứ nhất, không phải cầm, kỳ, thi, họa, cũng không phải kinh, sử, tử, tập, chỉ hỏi về thuật số. Câu hỏi là nếu dùng một bàn cờ có 64 ô vuông, ô thứ nhất ta bỏ 1 hạt thóc, ô thứ hai 2 hạt, ô thứ ba 4 hạt, ô thứ tư 8 hạt… cứ thế gấp đôi lên, như vậy chúng ta cần bao nhiêu hạt lúa để bỏ đủ 64 ô vuông.
Đề mục vừa đưa ra, người trong đại sảnh dồn dập tính toán, có người bấm tay, có người vẽ 64 ô vuông lên bàn, sau đó không biết từ đâu lấy ra một mớ hạt kim sa, bỏ lên bàn tính toán, nhưng chỉ 5 phút sau, hắn hất tung cả bàn quát:
- Con bà nó, cái đề mục này bậy bạ quá…
Hồ Nguyên Vũ bình thản ngồi đó, bình thản uống trà, miệng thì lẩm bẩm.
- Thế giới này cũng biết tính lũy thừa rồi?
Đừng quên Hồ Nguyên Vũ là ai, kiếp trước là giám đốc maketing, có thể không giỏi tính toán sao?
Bên cạnh bàn hắn cũng có một tên công tử mặc áo trắng, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt lại xinh xắn giống như nữ nhân, nếu không phải bộ ngực bằng phẳng, cổ còn có yết hầu, thì chắc chắn sẽ bị người coi là nữ giả nam trang.
Lúc này hắn đang vò đầu bức tai, làm sao cũng không tính ra được, đang bực bội, liếc lên lại nhìn thấy Hồ Nguyên Vũ ung dung uống trà, vì vậy nghi ngờ hỏi:
- Huynh đài, huynh biết đáp án?
Hồ Nguyên Vũ nhìn qua hắn, không khỏi có chút ngạc nhiên, con mẹ nó, Thái Lan chuyển giới xuất hiện ở Lạc Hồng Tinh sao?
Hồ Nguyên Vũ rùng mình, không muốn tiếp xúc với tên nam tử có đôi mắt hút hồn kia.
Tên công tử kia thấy vậy càng bực, vỗ bàn nói:
- Này, ngươi có ý gì hả?
Hồ Nguyên Vũ cũng khó chịu:
- Liên quan gì tới ngươi?
Hồ Nguyên Vũ trừng mắt nhìn qua, nhưng không có trực tiếp trả lời câu hỏi.
Trong lòng Võ Mị Nhi bực nha, nàng vốn là học viên của Chư Thần Học Viện, nhưng hôm nay có việc phải theo gia gia tới thành Thăng Long, với bản tính ham chơi, thừa lúc gia gia đi gặp cố nhân, nàng liền lén chạy ra ngoài, còn giả trang thành nam nhân chạy lên hoa thuyền, quả thật là nữ lưu manh.
Thấy Hồ Nguyên Vũ không để ý tới mình, Võ Mị Nhi hừ hừ, nếu mà ở học viện, nàng nhất định sẽ cho hắn biết tay, nàng quay đầu nhìn thấy tấm màn đang che Đường cô nương kia, khóe miệng hiện ra vẻ giảo hoạt, đột nhiên nàng la lên:
- Bằng hữu của ta đã đoán ra!
Võ Mị Nhi đoán chắc Hồ Nguyên Vũ chỉ là làm ra vẻ chứ chẳng thể nào tìm ra đáp án, vì vậy cố tình để cho hắn xấu mặt.
Quả nhiên nghe được lời của nàng, toàn thể mọi người đều quay đầu lại nhìn Hồ Nguyên Vũ.
Ánh mắt tú bà sáng ngời, cười ha hả nói:
- Hóa ra là Hồ công tử, quả nhiên là đại tài, xin mời Hồ công tử nói đáp án, Đường cô nương sẽ định đoạt là có chính xác hay không.
Trong lòng Võ Mị Nhi đắc ý, hiện tại nâng hắn lên thật cao, đợi lát nữa hắn rơi xuống sẽ càng đau, cho đáng đời cái tội dám không để ý bổn cô nương.
Hồ Nguyên Vũ hung hăng trừng Võ Mị Nhi một cái.
Một tên béo cười lạnh nói:
- Hồ công tử sao, chúc ngươi ôm được mỹ nhân quy nha...
Mọi người nhao nhao cười ha ha, bọn họ đều chờ xem kịch vui.
Bất đắc dĩ, Hồ Nguyên Vũ nhìn về phía mỹ nhân qua tấm màn che, trả lời.
- Muốn bỏ đầy 64 ô vuông, Đường cô nương cần 18.446.744.073.709.551.615 hạt.
Võ Mị Nhi há to miệng, gia hỏa này không phải nói mò đó chứ, sao lại nhiều như vậy.
Đường cô nương mở miệng, giọng nói uyển chuyển, mỗi chữ giống như có ma lực câu hồn:
- Hồ công tử quả nhiên tài cao, không biết công tử làm sao tính ra được?
Đề mục này vốn nằm trong một quyển cổ tịch, nàng cố ý lấy ra gây khó dễ những gia hỏa tìm hoa vấn liễu kia, để bọn họ biết khó mà lui, mục đích của nàng tới kinh thành là vì sự kiện kia mà thôi.
Nào ngờt Hồ Nguyên Vũ vừa mở miệng lại trả lời đúng, làm cho nàng bất ngờ.
Lúc này mọi người nghe câu hỏi của nàng, người ngoài đều hóng xem trong thời gian nháy mắt, Hồ Nguyên Vũ làm sao tính toán ra đáp án nhanh như vậy.
Hồ Nguyên Vũ chần chờ một chút, cuối cùng nói:
- Chỉ đoán mà thôi.
Hắn thầm cười khổ, hắn biết cái đề mục này cũng là do ngẫu nhiên, thời hiện đại công ty của hắn có lần tuyển dụng người, trong lúc vô tình thì hắn nhìn thấy phòng nhân sự chuẩn bị đề mục, trong đó có câu hỏi này.
Lúc đó Hồ Nguyên Vũ lúng túng phát hiện ngay cả mình cũng không trả lời được, lại không tiện hỏi cách làm, lặng lẽ quay về phòng làm việc mở google tìm kiếm, từ đó cái đề mục này mới khắc sâu ấn tượng như vậy.
- Nếu Hồ công tử không muốn tiết lộ phương pháp giải của mình, tiểu nữ cũng không muốn làm Hồ công tử khó xử.
Đường cô nương mở miệng giúp hắn giải vây, nghe nàng nói, mọi người còn tưởng đây là tuyệt kỹ, nên Hồ Nguyên Vũ không muốn chia sẻ nói ra, vì vậy cũng thoải mái bỏ qua.
- Mời công tử nghe tiếp một đề nữa, nếu như công tử có thể đáp được, xin mời lên khuê phòng gặp gở.
Đường cô nương nở nụ cười quyến rũ, tiếp tục tràn ngập mê hoặc.
Lần này bên dưới sôi sùng sục:
- Không phải nói có đến ba đề mục sao? Tại sao giải được hai cái đã để hắn đi vào?
- Đường cô nương là xuân tâm rạo rực sao?
- Chắc là thấy hắn phong thái anh tuấn nhiều tiền, cho rằng hắn tuổi trẻ có sức lực nha, đám trai lơ này đều tốt mã giẻ cùi, không có dùng được đâu.
…
- Có đánh chết ta cũng không tin nữ nhân này thật là kỹ nữ.
Hồ Nguyên Vũ vội vã cúi đầu, trong lòng kinh hoảng, nếu như nàng thực là một kỹ nữ, thì làm sao có thể thành thạo triển khai mị lực của nữ nhân đến mức cực hạn như vậy, còn không thì chính là trời sinh mị cốt.
Bât giác nàng đã đi vào trong đại sảnh, đến khu vực riêng biệt dành riêng cho mình, từ từ ngồi xuống nơi có tấm màn che phủ ở phía trước.
Tú bà thấy thời cơ đã đến, bắt đầu lớn tiếng nói:
- Các vị đại gia công tử, Đường cô nương đã tới, vẫn theo quy định cũ, ai có thể đáp được ba đề mục, thì có thể được Đường cô nương mời vào khuê phòng một lần.
- Nhiều ngày trôi qua như vậy, ngay cả đề mục thứ nhất cũng không ai đáp được, có phải Túy Hoa Lâu cố ý bẫy người không?
Một trung niên hơi mập la to lên, người xung quanh cũng nhao nhao gật đầu.
- Ngươi đáp không được, không có nghĩa là những người khác cũng đáp không được, nếu như Đường cô nương ra đề mục dễ dàng có đáp án, chẳng phải sẽ thành chuyện cười sao?
Người lên tiếng là một công tử ngồi gần đó, lời nói của hắn cũng được một phần lớn người tán đồng, đa số là công tử trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh.
- Đường cô nương ra đề mục đi.
Bên trong, Đường cô nương khẽ khom người đáp lễ, lúc này bên cạnh nàng có một nha hoàn đứng dậy, mở miệng nói:
- Mọi người nghe rõ, cô nương ra đề mục thứ nhất, không phải cầm, kỳ, thi, họa, cũng không phải kinh, sử, tử, tập, chỉ hỏi về thuật số. Câu hỏi là nếu dùng một bàn cờ có 64 ô vuông, ô thứ nhất ta bỏ 1 hạt thóc, ô thứ hai 2 hạt, ô thứ ba 4 hạt, ô thứ tư 8 hạt… cứ thế gấp đôi lên, như vậy chúng ta cần bao nhiêu hạt lúa để bỏ đủ 64 ô vuông.
Đề mục vừa đưa ra, người trong đại sảnh dồn dập tính toán, có người bấm tay, có người vẽ 64 ô vuông lên bàn, sau đó không biết từ đâu lấy ra một mớ hạt kim sa, bỏ lên bàn tính toán, nhưng chỉ 5 phút sau, hắn hất tung cả bàn quát:
- Con bà nó, cái đề mục này bậy bạ quá…
Hồ Nguyên Vũ bình thản ngồi đó, bình thản uống trà, miệng thì lẩm bẩm.
- Thế giới này cũng biết tính lũy thừa rồi?
Đừng quên Hồ Nguyên Vũ là ai, kiếp trước là giám đốc maketing, có thể không giỏi tính toán sao?
Bên cạnh bàn hắn cũng có một tên công tử mặc áo trắng, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt lại xinh xắn giống như nữ nhân, nếu không phải bộ ngực bằng phẳng, cổ còn có yết hầu, thì chắc chắn sẽ bị người coi là nữ giả nam trang.
Lúc này hắn đang vò đầu bức tai, làm sao cũng không tính ra được, đang bực bội, liếc lên lại nhìn thấy Hồ Nguyên Vũ ung dung uống trà, vì vậy nghi ngờ hỏi:
- Huynh đài, huynh biết đáp án?
Hồ Nguyên Vũ nhìn qua hắn, không khỏi có chút ngạc nhiên, con mẹ nó, Thái Lan chuyển giới xuất hiện ở Lạc Hồng Tinh sao?
Hồ Nguyên Vũ rùng mình, không muốn tiếp xúc với tên nam tử có đôi mắt hút hồn kia.
Tên công tử kia thấy vậy càng bực, vỗ bàn nói:
- Này, ngươi có ý gì hả?
Hồ Nguyên Vũ cũng khó chịu:
- Liên quan gì tới ngươi?
Hồ Nguyên Vũ trừng mắt nhìn qua, nhưng không có trực tiếp trả lời câu hỏi.
Trong lòng Võ Mị Nhi bực nha, nàng vốn là học viên của Chư Thần Học Viện, nhưng hôm nay có việc phải theo gia gia tới thành Thăng Long, với bản tính ham chơi, thừa lúc gia gia đi gặp cố nhân, nàng liền lén chạy ra ngoài, còn giả trang thành nam nhân chạy lên hoa thuyền, quả thật là nữ lưu manh.
Thấy Hồ Nguyên Vũ không để ý tới mình, Võ Mị Nhi hừ hừ, nếu mà ở học viện, nàng nhất định sẽ cho hắn biết tay, nàng quay đầu nhìn thấy tấm màn đang che Đường cô nương kia, khóe miệng hiện ra vẻ giảo hoạt, đột nhiên nàng la lên:
- Bằng hữu của ta đã đoán ra!
Võ Mị Nhi đoán chắc Hồ Nguyên Vũ chỉ là làm ra vẻ chứ chẳng thể nào tìm ra đáp án, vì vậy cố tình để cho hắn xấu mặt.
Quả nhiên nghe được lời của nàng, toàn thể mọi người đều quay đầu lại nhìn Hồ Nguyên Vũ.
Ánh mắt tú bà sáng ngời, cười ha hả nói:
- Hóa ra là Hồ công tử, quả nhiên là đại tài, xin mời Hồ công tử nói đáp án, Đường cô nương sẽ định đoạt là có chính xác hay không.
Trong lòng Võ Mị Nhi đắc ý, hiện tại nâng hắn lên thật cao, đợi lát nữa hắn rơi xuống sẽ càng đau, cho đáng đời cái tội dám không để ý bổn cô nương.
Hồ Nguyên Vũ hung hăng trừng Võ Mị Nhi một cái.
Một tên béo cười lạnh nói:
- Hồ công tử sao, chúc ngươi ôm được mỹ nhân quy nha...
Mọi người nhao nhao cười ha ha, bọn họ đều chờ xem kịch vui.
Bất đắc dĩ, Hồ Nguyên Vũ nhìn về phía mỹ nhân qua tấm màn che, trả lời.
- Muốn bỏ đầy 64 ô vuông, Đường cô nương cần 18.446.744.073.709.551.615 hạt.
Võ Mị Nhi há to miệng, gia hỏa này không phải nói mò đó chứ, sao lại nhiều như vậy.
Đường cô nương mở miệng, giọng nói uyển chuyển, mỗi chữ giống như có ma lực câu hồn:
- Hồ công tử quả nhiên tài cao, không biết công tử làm sao tính ra được?
Đề mục này vốn nằm trong một quyển cổ tịch, nàng cố ý lấy ra gây khó dễ những gia hỏa tìm hoa vấn liễu kia, để bọn họ biết khó mà lui, mục đích của nàng tới kinh thành là vì sự kiện kia mà thôi.
Nào ngờt Hồ Nguyên Vũ vừa mở miệng lại trả lời đúng, làm cho nàng bất ngờ.
Lúc này mọi người nghe câu hỏi của nàng, người ngoài đều hóng xem trong thời gian nháy mắt, Hồ Nguyên Vũ làm sao tính toán ra đáp án nhanh như vậy.
Hồ Nguyên Vũ chần chờ một chút, cuối cùng nói:
- Chỉ đoán mà thôi.
Hắn thầm cười khổ, hắn biết cái đề mục này cũng là do ngẫu nhiên, thời hiện đại công ty của hắn có lần tuyển dụng người, trong lúc vô tình thì hắn nhìn thấy phòng nhân sự chuẩn bị đề mục, trong đó có câu hỏi này.
Lúc đó Hồ Nguyên Vũ lúng túng phát hiện ngay cả mình cũng không trả lời được, lại không tiện hỏi cách làm, lặng lẽ quay về phòng làm việc mở google tìm kiếm, từ đó cái đề mục này mới khắc sâu ấn tượng như vậy.
- Nếu Hồ công tử không muốn tiết lộ phương pháp giải của mình, tiểu nữ cũng không muốn làm Hồ công tử khó xử.
Đường cô nương mở miệng giúp hắn giải vây, nghe nàng nói, mọi người còn tưởng đây là tuyệt kỹ, nên Hồ Nguyên Vũ không muốn chia sẻ nói ra, vì vậy cũng thoải mái bỏ qua.
- Mời công tử nghe tiếp một đề nữa, nếu như công tử có thể đáp được, xin mời lên khuê phòng gặp gở.
Đường cô nương nở nụ cười quyến rũ, tiếp tục tràn ngập mê hoặc.
Lần này bên dưới sôi sùng sục:
- Không phải nói có đến ba đề mục sao? Tại sao giải được hai cái đã để hắn đi vào?
- Đường cô nương là xuân tâm rạo rực sao?
- Chắc là thấy hắn phong thái anh tuấn nhiều tiền, cho rằng hắn tuổi trẻ có sức lực nha, đám trai lơ này đều tốt mã giẻ cùi, không có dùng được đâu.
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook