Âm Dương Tạo Hóa Kinh
Chương 43: Bán Đồ

Thái độ của Triệu Lâm trở nên khách khí hơn:

- Hồ thiếu gia, không biết ngài có như cầu gì?

Hồ Nguyên Vũ nói:

- Ta muốn bán vũ khí.

Triệu Lâm hỏi:

- Không biết Hồ thiếu gia muốn bán loại vũ khí nào?

Hồ Nguyên Vũ nói:

- Là một thanh kiếm Hoàng cấp.

Triệu Lâm giật mình hỏi lại:

- Hoàng cấp?

Hồ Nguyên Vũ gật đầu, lấy ra một thanh kiếm màu bạch ngân, phía trên thỉnh thoảng có lôi đình lấp lóe.

Ánh mắt của Triệu Lâm càng mở to, vội vàng nhận lấy thanh kiếm xem xét, càng xem càng giật mình.

Cái này, đây là đệ tử nào của hoàng tộc a, lại phá gia chi tử đến đem vũ khí Hoàng cấp đơn thuộc tính đi bán, này là muốn tiền đến phát rồ rồi sao.

Luyện Khí Sư luyện ra vũ khí, bình thường vì phải kết hợp với nhiều loại tài liệu, khắc minh văn và trận pháp vào, hoặc khảm nạm ngọc thạch, làm cho vũ khí ẩn chứa nhiều loại thuộc tính khác nhau.

Còn tu sĩ khi tới Luyện Thần kỳ, tùy theo thiên phú và thể chất mà bắt đầu chọn hệ tu luyện, đại đa số chỉ chọn một hoặc hai hệ thích hợp mình nhất mà thôi, vì đạo lý ham nhiều sẽ hóa dở ai ai cũng biết.

Chính vì vậy khi chọn vũ khí, bọn hắn cũng sẽ chọn vũ khí có thuộc tính thiên hướng hệ phái của mình nhiều nhất, như vậy sẽ phát huy ra uy lực càng mạnh hơn.

Còn vũ khí đơn hệ, này có thể nói hiếm như lá mùa thu, không chỉ cần Luyện Khí Sư tạo nghệ cao siêu, còn cần tài liệu cực kỳ quý hiếm, tu sĩ tay cầm vũ khí đơn hệ, có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất của mình, nên được các tu sĩ coi như trân bảo.

Nhưng hôm nay lại có người mang vũ khí đơn hệ đi bán, này là phát rồ đến trình độ nào a.

Triệu Lâm cầm vũ khí mà tay run run, không cách nào định giá, cuối cùng nói:

- Hồ thiếu gia, thân phận của lão hủ còn không cách nào định giá được thanh vũ khí này, nên cần phải nhờ người khác.

Hồ Nguyên Vũ kinh ngạc, ngươi là chưởng quầy ở đây, ngươi không định giá được, thì ai còn có thể định giá?

Hơn nữa hắn cũng không nghĩ tới, vũ khí từ trong Âm Dương Tạo Hóa Tháp lấy ra, lại có thể làm khó chưởng quầy của một cửa tiệm lớn. Hắn đây là không biết của hiếm là quý, nên mới có thể đứng nói chuyện không đau lưng, đâu phải ai cũng có mẫu thân trâu bò giống như hắn.

Triệu Lâm trả kiếm cho Hồ Nguyên Vũ, gọi ra một tên béo khoảng mười bốn mười lăm tuổi, nói với hắn:

- Trần Công, dẫn vị Hồ thiếu gia này đến hậu điện. Nói với tổng quản, Hồ thiếu gia là khách quý của Trân Bảo Các, phải tiếp đãi thỏa đáng.

Trần Công trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc lắc đầu nói:

- Không đi! Không đi! Ta không muốn gặp tổng quản, tổng quản có khả năng câu hồn nam nhân. Gặp nàng, ta chết là cái chắc.

Triệu Lâm sợ hãi, lớn tiếng nói:



- Nhưng ngươi không phải nam nhân, hiện tại ngươi nhiều lắm chỉ là một nam hài mà thôi, sợ gì chứ? Thôi được rồi! Nếu ngươi không đi, tháng này ta không phát Luyện Thần Đan cho ngươi nữa.

Trần Công sốt ruột, vội nói:

- Đừng, đừng, ta đi, ta đi! Ta đi là được!

Trần Công đi về phía Hồ Nguyên Vũ, cung kính nói:

- Hồ thiếu gia, mời!

Hồ Nguyên Vũ gật đầu, đi theo Trần Công về phía hậu điện.

Hồ Nguyên Vũ vẫn luôn cảm thấy vị chưởng quầy của Trân Bảo Các kia có chút kì lạ, hình như không phải người bình thường. Nhưng hắn không hề lo lắng đối phương có ác ý với mình, dù sao thì trong phố Hoàn Kiếm có quân đội canh giữ và quản lý vô cùng nghiêm ngặt, căn bản không có người nào dám gây loạn ở trong phố Hoàn Kiếm.

Trần Công thấp giọng nói:

- Hồ thiếu gia, ngươi thật muốn đến chỗ của tổng quản bán binh khí sao? Tổng quản có thể câu hồn nam nhân đó! Hồ thiếu gia, ngươi có phải là nam nhân không?

- Ừm... không phải nam nhân chẳng lẽ là nữ nhân sao!

Hồ Nguyên Vũ trừng hắn nói.

Trần Công càng lo lắng nói:

- Vậy thì ngài phải cẩn thận!

Dáng người của Trần Công mập mập trắng trẻo, trên đầu buộc một chỏm tóc, hai vành tai rộng, đôi mắt nhỏ giống như hạt đậu.

Hồ Nguyên Vũ có chút ngạc nhiên nói:

- Ngươi nói tổng quản có thể câu hồn nam nhân, lẽ nào tổng quản của ngươi nhìn rất xinh đẹp sao?

Trần Công gật đầu nói:

- Bách Mị Tiên Tử Triệu Nhã trên Mỹ Nhân Bảng giới trước, ngài nói có xinh đẹp không.

- Cái gì, Bách Mị Tiên Tử Triệu Nhã?

Hồ Nguyên Vũ kinh ngạc.

Trần Công gật đầu:

- Đúng vậy, chính là nàng.

Hồ Nguyên Vũ hỏi:

- Nàng lại là tổng quản của Trân Bảo Các?

- Đương nhiên rồi, chuyện này có rất nhiều người biết, đâu phải là bí mật gì.

Trần Công thấp giọng nói:



- Hơn nữa tổng quản còn có một truyền thuyết, là thiên sát cô tinh chuyển thế, hồ ly thành tinh, bất cứ nam nhân nào từng gặp nàng đều khó sống qua ba ngày. May mắn ta chỉ là nam hài, có lẽ sẽ không bị nàng câu hồn đi mất.

Hồ Nguyên Vũ khó hiểu hỏi:

- Vì sao lại có truyền thuyết này!

Trần Công thấp giọng nói.

- Vì nàng đã từng trải qua ba đời chồng, nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều ở trong đêm động phòng, thân thể đông cứng mà chết.

Hồ Nguyên Vũ há to mồm:

- Còn có chuyện như vậy?

Hai người vừa đi vừa thấp giọng trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới hậu điện, nơi này rất to lớn hoa lệ, nhìn liền biết là nơi ở của quý nhân.

Trần Công từ trong túi áo lấy ra một lệnh bài to bằng bàn tay, đưa cho thị vệ trông giữ hậu điện, sau đó dẫn Hồ Nguyên Vũ đi vào.

Trong nội viện, một thị nữ đi vào lương đình có mái che màu trắng, nàng khom người cúi đầu nói:

- Tổng quản, Triệu Lâm giới thiệu một khách hàng, hắn hi vọng người có thể đích thân gặp mặt.

Nữ tử kia mặc một chiếc váy thêu phượng hoàng màu trắng, ngồi ở giữa đình, búi tóc cao, giữa búi tóc còn cài ba cây trâm màu bạc, đôi mắt long lanh, môi đỏ tươi, làn da vô cùng mịn màng, bộ ngực đầy đặn, mặc dù được che lấp bằng một tấm lụa mỏng, nhưng vẫn có thể thấy những đường nét kiêu ngạo trên mặt.

Nàng nhìn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên người không có chỗ nào là không có nét phong tình mê người.

Nàng chính là tổng quản của Trân Bảo Các, Triệu Nhã.

Đôi mắt của Triệu Nhã khẽ nhếch lên, cười nói:

- Triệu Lâm giới thiệu người bán, lẽ nào là trưởng lão của tông môn nào đó sao? Hay là gia chủ của gia tộc nào đó? Mà thôi! Hôm nay ta hơi mệt, không gặp.

Thị nữ lắc đầu nói:

- Đều không phải, nhìn thoáng qua chỉ là một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi.

- Hả?

Triệu Nhã kinh ngạc hỏi:

- Bình thường Triệu Lâm làm việc rất đáng tin, sao hôm nay lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy?

Thị nữ nói:

- Triệu Lâm chưa bao giờ làm chuyện hồ đồ, hắn để người kia qua, chắc chắn là bán vật phẩm rất trọng yếu.

Triệu Nhã gật đầu, đôi mắt khẽ híp lại thành một khe hở, cười nói:

- Có lẽ là một chuyện khá thú vị đây! Đột nhiên ta lại không mệt nữa, đi xem thử xem rốt cuộc thiếu niên đó có lai lịch gì? Ha ha!

Hồ Nguyên Vũ ngồi trong phòng khách quý, tay bưng một chén trà được điêu khắc từ ngọc lưu ly, nhìn có vẻ rất bình tĩnh và kiên nhẫn.

Trần Công cũng ngồi trên một cái ghế, miệng uống trà, ngay cả lá trà cũng bị hắn nhai sạch sẽ. Hắn không ngừng tán thưởng loại trà này ngon.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương