Âm Dương Tạo Hóa Kinh
Chương 27: Dò Xét

Ở Lạc Hồng Tinh, hoàng đế của Thần Triều xưng là đế, còn hoàng đế của Hoàng Triều chỉ được xưng hoàng, Vương Triều thì xưng vương. Hoàng tử của Thần Triều có thể tự xưng hoàng, địa vị tương đương hoàng đế của Hoàng Triều, đẳng cấp phân chia cực kỳ sâm nghiêm rõ ràng.

Hoàng hậu nghe hắn nói, là mình tự mở kinh mạch, trong lòng càng lộp bộp, sắc mặt khó coi nhìn về phía quốc sư ra hiệu.

Quốc sư hiểu ý, tay cầm một viên thủy tinh cầu đi tới, viên thủy tinh cầu này là Trắc Mạch Châu, có thể kiểm tra đo lường ra phẩm cấp của kỳ kinh bát mạch.

Trắc Mạch Châu tỏa ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, bao phủ cả người Hồ Nguyên Vũ lại, nhưng qua một lúc lâu, trong Trắc Mạch Châu lại không có chút biểu hiện nào, làm quốc sư cũng trợn mắt kinh ngạc, hắn lên tiếng:

- Trắc Mạch Châu không tra được phẩm cấp kỳ kinh bát mạch của Cửu điện hạ.

Này là tất nhiên, nếu hắn không muốn, để cho Tử Trúc vận dụng Âm Dương Tạo Hóa Tháp che giấu, Trắc Mạch Châu làm sao có thể tra xét ra được, hắn chính là muốn hoàng hậu đau đầu nha, hắc hắc.

Hoàng hậu nương nương nhìn Hồ Nguyên Vũ một chút, giọng nói lạnh nhạt:

- Kiểm tra không có kết quả thì chính là kỳ kinh bát mạch không có phẩm cấp. Ở quốc gia khác, cũng có vài người mở được kỳ kinh bát mạch kì lạ, nhưng thành tựu rất thấp.

Bát hoàng tử cũng đứng ở đó, lập tức góp lời:

- Hoàng hậu nương nương nói không sai, việc này cũng xảy ra ở nhiều nơi khác, không phải sự tình kỳ lạ gì.

Hồ Nguyên Vũ mỉm cười nói.

- Hoàng huynh nói đúng, trên đời này không thiếu nhất chính là sự tình kỳ lạ.

Ánh mắt của hoàng hậu nương nương thâm ý nhìn Hồ Nguyên Vũ, hắn cũng ung dung đối mặt, không sợ hãi, không tự ti, cũng không mất lễ phép, nhìn hồi lâu, cuối cùng Lê Mộng Trân chỉ nói:

- Bất quá Cửu điện hạ dù sao cũng đã đột phá Luyện Khí tầng chín, có thể tham gia cuộc thi săn bắn cuối năm của hoàng gia.

Hồ Nguyên Vũ chỉ vâng một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Lâm Nhược Yên, xoay người nhìn hoàng hậu nương nương một chút, sau đó nói với Lâm Nhược Yên:

- Mẫu thân, chúng ta trở về thôi.

- Ừm.

Lâm Nhược Yên nhếch miệng, khuôn mặt cực kỳ hài lòng, nhi tử không chỉ ứng đối tự nhiên, còn bày ra tầng tầng mê trận, làm cho hoàng hậu không cách nào tra xét hư thật của hắn.

Hoàng hậu nương nương nhìn chằm chằm Hồ Nguyên Vũ và Lâm Nhược Yên, sau đó nói:

- Tuần sau chính là kì thi săn bắt cuối năm, cũng là khảo hạch của hoàng tộc, Cửu hoàng tử nhất định phải nỗ lực tu luyện, tranh thủ đạt thành tích tốt nhất…

Âm thanh khinh thường của Bát hoàng tử vang lên:

- Cho dù đột phá Luyện Khí tầng chín, nhưng thực lực chưa chắc đã mạnh bao nhiêu.

Hồ Nguyên Vũ cũng không quay đầu, thản nhiên nói:

- Các ngươi đợi đi, ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi thất vọng.



Trở lại Tử Di Thiên Điện, vừa tiến vào phòng Hồ Nguyên Vũ đã ôm chầm lấy Lâm Nhược Yên.

Hắn ôm thật chặt, giống như sợ nàng chạy mất vậy.



- Con làm gì thế… đừng.

Lâm Nhược Yên vùng vẫy lấy lệ nói.

- Con nhớ người chết đi mất…

Hồ Nguyên Vũ có chút kích động nói.

Lâm Nhược Yên nũng nịu ôm lấy hắn, trong lòng cực kỳ ngọt ngào.

- Hừ … chỉ giỏi ba hoa, mới có mấy ngày, thật nhớ người ta như vậy sao.

- Thật, con thề với trời, nếu như nói dối sẽ bị...

- Không được nói bậy…

Lâm Nhược Yên vội vàng đưa tay ra che miệng hắn, sau đó thẹn thùng đi về phía giường, ngồi xuống.

- Ai bảo mẫu thân không tin.

Hồ Nguyên Vũ mỉm cười nhìn theo nàng, nhanh chóng khép cánh cửa lại, trận pháp cũng được mở ra, người bên ngoài là đừng hòng quan sát được tình huống bên trong.

Lâm Nhược Yên lườm yêu hắn một cái nói:

- Con làm gì thế… sao lại phải đóng cửa?

- Con muốn không gian chỉ có hai mẫu tử chúng ta thôi.

Nói xong hắn đi lại chỗ nàng, ánh mắt rực cháy khát khao.

- Không… người ta không muốn nha.

Nàng xua tay, làm ra vẻ sợ hãi nép mình ở trên giường.

Hồ Nguyên Vũ kinh ngạc, không ngờ Lâm Nhược Yên lại dùng cách này kích thích hắn, là muốn hắn nhịn không được mà chết sao? Vì vậy cười hắc hắc nói:

- Tiểu nương tử, lại đây với đại gia… để đại gia yêu thương nàng.

Vừa nói hắn vừa đi tới gần.

Lâm Nhược Yên giống như một thiếu nữ sợ hãi bị người xâm phạm, thân thể run rẩy, nhưng trong mắt lại tràn đầy giảo hoạt đáng yêu.

- Đừng, đừng… nương kêu lên đấy…

Lâm Nhược Yên làm bộ như muốn kêu lên.

- Kêu đi, kêu rách cuốn họng cũng không ai tới đâu? Mà nàng có dám kêu không? Hắc hắc…

Hồ Nguyên Vũ ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt rực lửa nhìn nàng thèm muốn.

- Nhưng nương sợ lắm…



Giọng Lâm Nhược Yên run run, nhưng mắt thì đã bắt đầu mông lung.

- Người sợ gì ? Sợ nó tàn phá ở trong cơ thể người sao ?

Hồ Nguyên Vũ cười ha ha hỏi.

- Con thật là… không biết trên dưới…

Lâm Nhược Yên nguýt hắn một cái.

Hồ Nguyên Vũ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cơ thể nàng có chút run rẩy. Hắn xoa nắn bờ vai tròn mềm mại của nàng như muốn vỗ về an ủi, nhưng bàn tay kia lại lần mò đi dần từ dưới eo lên ngực.

Lâm Nhược Yên nhận ra dấu hiệu đó của nhi tử, nàng vẫn nép vào ngực hắn thở nhẹ nhẹ nhưng có chút ngắt quãng, đến khi bàn tay nóng hổi úp gọn lên một bên vú nàng mà xoa bóp, hơi thở nàng mới dồn dập lên:

- Uhm, con lại muốn ăn hiếp nương nữa sao!

- Không… sao có thể nói ăn hiếp chứ, này chỉ là thể hiện tình cảm thôi.

Hồ Nguyên Vũ cười hắc hắc.

- Hừ, đây là tình cảm kiểu gì thế… uhm.

Lâm Nhược Yên uốn éo thân thể, trong miệng phát ra tiếng rên nhẹ.

Hồ Nguyên Vũ ôm lấy thân thể mềm mại của mẫu thân, Lâm Nhược Yên ngồi yên không nhúc nhích, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường, cảm giác như được một nam nhân che chở yêu thương.

Nàng không muốn nghĩ gì nữa, nàng đã quá mệt mỏi vì tranh đấu, tâm kế. Nàng thèm một vòng tay như thế, thèm một khuôn ngực rắn rỏi để nàng tựa vào. Nàng từng chờ đợi tên bạc tình kia, mong mỏi hắn có thể che chở yêu thương, nhưng đổi lại chỉ là 15 năm phòng không chiếc bóng.

Nhiều đêm nằm trong đếm vắn trằn trọc, nàng thèm có được một nam nhân cho thể ôm ấp an ủi mình. Nếu như không có lần “tội lỗi” với nhi tử kia, thì có lẽ không bao giờ nàng biết lạc thú trong tình ái nó thực sự như thế nào.

- Mẫu thân đang nghĩ gì vậy?

Hồ Nguyên Vũ nâng cằm mẫu thân lên, nhìn vào mắt nàng hỏi.

- Không, nương không nghĩ gì cả.

Lâm Nhược Yên hơi bối rối khi gặp ánh mắt của nhi tử. Nàng hiểu nó muốn gì, mình lại sắp rơi vào trong bể tình của con rồi.

- Mẫu thân này, lúc chỉ có hai chúng ta, con gọi người là Nhược Yên được không.

Lâm Nhược Yên sững sờ, trong lòng rộn ràng, nàng e thẹn gật đầu. Hồ Nguyên Vũ kích động nói:

- Nhược Yên, ta hôn nàng nhé…

Hắn hỏi, giống như trưng cầu ý kiến của tình nhân.

- Uhm…

Giọng của Lâm Nhược Yên yếu ớt, khuôn mặt đỏ bừng, giống như thiếu nữ đang đối mặt với tình lang?

Hắn ghé xuống gắn chặt lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cho nàng một cái hôn thật ngọt ngào ướt át.

Cả người Lâm Nhược Yên cứng đờ đón nhận nụ hôn của hắn. Lưỡi hắn lùa vào miệng nàng, quấn lấy cái lưỡi nóng bỏng kia. Chỉ chốc lát, bàn tay hắn trượt xuống luồn qua thắt lưng của nàng, đi vào trong cái quần lót chật chội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương