Âm Dương Nhãn
-
Chương 54: Ánh mắt
Trước lúc tắt thở ông nằm trên giường bệnh trắng tinh, trên người mặc đồ bệnh nhân sọc xanh sọc trắng nắm lấy tay Tiểu Tô Dập, yếu ớt thì thào nói: "Tiểu Dập... con nhớ... mang tro cốt của ta rải xuống biển..."
Tiểu Tô Dập nắm chặt tay ông, môi mím chặt, ánh mắt chăm chăm nhìn ông biểu thị mình nghe thấy.
Ông lão rũ mí mắt, ánh mắt có chút đục ngầu nhìn chằm chằm Tiểu Tô Dập, lẩm bẩm: "Còn nữa... không cần... cúng bái ta... chỉ cần dâng hương..."
Tiểu Tô Dập vốn đang hỗn loạn chợt ngẩn người, thế nhưng ông lão nắm tay bé rất chặt, bé chỉ có thể đáp ứng.
Nghệ Tu đột nhiên ngẩn người nhìn Tô Dập, thấp giọng hỏi: "Hồi tháng sáu thấy em lén đốt giấy tiền vàng bạc ở trong góc vườn, là đốt cho Phác Tử Đạo à?"
Tô Dập gật đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần không để ông ấy thấy..."
Nghệ Tu có chút buồn cười lại không biết làm sao, chỉ đành xoa xoa đầu Tô Dập, không nói thêm gì nữa.
Nhìn thấy Tiểu Tô Dập gật đầu đáp ứng, ông lão chậm rãi buông lỏng tay. Tuy tay vẫn còn nắm tay Tiểu Tô Dập nhưng ánh mắt lại rơi vào khoảng không nào đó, miệng lầm bầm gì đó không nghe rõ.
Bàn tay cầm tay Tiểu Tô Dập ngày càng thả lỏng, mà con ngươi Tiểu Tô Dập lúc này cũng co rút, hốc mắt đỏ bừng, răng nghiến chặt.
Tiểu Tô Dập cúi đầu không phát hiện, mà Nghệ Tu cùng Tô Dập đứng bên cạnh thấy rất rõ, ông lão vốn bình tĩnh an tường đột nhiên mở to hai mắt, giống như hồi quang phản chiếu nhìn chằm chằm trần phòng bệnh, môi run run, khó khăn hé miệng...
Tô Dập không nhớ có màn này, cậu theo bản năng nhích tới gần, muốn nghe xem ông lão nói gì.
Chỉ thấy ánh mắt ông lão trợn to, con ngươi khẽ run, khàn khàn khó khăn mở miệng: "Cực ác chi xử... sinh thuần khiết.... cực thiện chi địa... sinh... sinh ác linh... thì ra, thì ra là như vậy..."
Tô Dập sửng sốt, này là ý gì?
Thế nhưng không chờ Tô Dập kịp phản ứng, bàn tay gầy gò khô đét mà cậu nắm chặt trong tay đột nhiên mất đi hết thảy sinh lực, mềm nhũn nằm trong tay Tô Dập.
Cả người Tô Dập cứng đờ, ánh mắt chuyển xuống bàn tay khô đét đầy nếp nhăn của ông lão mà mình nắm trong tay, tiếp đó lại nhìn con ngươi đã mất đi ánh sáng bên dưới mí mắt rũ xuống của ông lão, hô hấp căng cứng, tim run rẩy, máu cả người tựa hồ bị rút đi, con tim trống rỗng khó chịu.
Ông lão lại một lần nữa yên lặng rời đi, hoàn toàn rời đi ngay trước mắt cậu.
"Hết thảy đều là giả." Âm thanh của Nghệ Tu từ phía sau truyền tới, tĩnh táo nói: "Đừng để bị mê hoặc."
Tô Dập run rẩy thở hổn hển vài ngụm, khó khăn nuốt nước miếng. Cổ họng nghèn nghẹn sưng đau, cực kỳ khó chịu. Cậu cúi đầu, chậm rãi đặt cánh tay mềm nhũn vô lực của ông lão vào trong chăn, sau đó kéo tấm chăn trắng trên người ông phủ lên gương mặt đã cứng ngắc.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm con huyễn ma quỷ quái kia, nhất định nó chỉ ở gần đây thôi. Xử lý nó xong thì chúng ta có thể đi lấy quyển sổ kia."
Tô Dập trầm mặt nhìn hình dáng người nằm dưới lớp chăn, từ từ đứng dậy, cúi đầu xoay người. Tay của cậu cùng Nghệ Tu không biết đã tách ra từ khi nào, có thể là vừa nãy cậu quá tập trung vào lời ông lão nên vô tình buông tay.
Chậm rãi thở hắt ra một hơi, Tô Dập ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu. Khoảnh khắc nhìn Nghệ Tu đứng ở cửa đưa tay về phía mình, cả người Tô Dập đột nhiên cứng đờ, lập tức vừa rút súng quỷ bên hông vừa lùi về phía giường bệnh, không chúng do dự bóp cò bắn về phía Nghệ Tu!
Nghệ Tu nhanh chóng lách người né tránh, viên quang đạn xẹt qua người Nghệ Tu ghim vào bức tường trắng xóa tạo thành một cái hố nhỏ màu xám tro.
"Em làm gì vậy?" Nghệ Tu khó hiểu hỏi, có chút tức giận nói: "Chẳng lẽ em rơi vào ảo cảnh rồi? Ngay cả anh cũng không nhận ra à?"
Tô Dập bất động, họng súng vẫn chỉa thẳng về phía "Nghệ Tu" toàn thân trắng đen không hề có chút ánh sáng nào, trầm giọng mở miệng: "Mi không phải Nghệ Tu! Mi là ai?"
Vô luận là ánh sáng, khí tức hay ánh mắt đều không đúng! Đó không phải Nghệ Tu!
"Nghệ Tu" im lặng nhìn Tô Dập, tựa hồ phát hiện mình không lừa được Tô Dập, hắn cười gằn một tiếng rồi đột nhiên nhào tới!
Động tác của "Nghệ Tu" quá nhạy bén, Tô Dập không thể tránh né, cắn răng giơ súng bắn liên tục mấy phát!
Trong số quang đạn bắn ra có một viên bắn trúng bả vai "Nghệ Tu", chỗ vết thương xì ra một mảnh hắc khí, luồng thể khí phun ra kia vặn vẹo vươn ra nửa cánh tay trong suốt!
"Nghệ Tu" bị phát đạn chấn động lùi về sau một chút, thân mình có chút cứng ngắc rồi tiếp tục lao tới! Hắn nổi giận gầm một tiếng, cánh tay bán trong suốt kia hung hãn vung tới!
"Ngồi xuống!"
Một tiếng quát lớn vang lên trong phòng, Tô Dập theo bản năng tựa lưng vào giường bệch ngồi sụp xuống, ngay sau đó cậu thấy một mảng sáng chói mắt hung hăng xé nát không khí vô hình đánh về phía cánh tay bán trong suốt đang định công kích cậu!
"Ba" một tiếng giòn tan, cánh tay bán trong suốt kia gãy lìa, một mảng lớn chất lỏng màu đen phun trào!
Tô Dập không thèm để ý tới chất lỏng đen văng đầy đầu đầy mặt, vội vàng dùng cả tay và chân bò tới góc tường, sau đó vén phần tóc mái có chút cản trở tầm nhìn, chăm chú nhìn về phía "Nghệ Tu".
Chỉ thấy "Nghệ Tu" kia đã không còn hình người bị Nghệ Tu bọc trong ánh sáng sáng ngời kiềm chặt, từng quyền từng quyền hung mảnh đập vào bản thể bán trong suốt, rất nhanh đã hoàn toàn đánh nát tầng ngụy trang bên ngoài!
Nghệ Tu thoạt nhìn cực kỳ nóng nảy bực bội, còn không chờ Tô Dập phát hiện nhược điểm đã hung hăng xé nát con quỷ huyễn ma này!
Tuy nói huyễn ma quỷ yếu hơn những con quỷ khác rất nhiều nhưng động tác của nó rất nhanh. Tô Dập cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể ngẩn người nhìn phần thi thể không ngừng tràn ra hắc khí của con quỷ nằm đầy dưới đất.
Sau khi huyễn ma quỷ chết, ảo cảnh bao phủ toàn bộ cô nhi viện hệt như băng tuyết tan chảy nhanh chóng biến mất. Giường bệnh trắng toát lộ ra dáng người biến thành giường gỗ nám đen, bên trên là những mảnh vụn đen xì xì. Tô Dập cúi đầu nhìn một chút thì quả nhiên tay mình cũng đen xì.
Phòng bệnh trắng toát ảm đạm biến về nguyên trạng là căn phòng bị cháy đen, số sô pha bàn ghế bị cháy đen bị bao phủ trong mớ hắc khí, vừa yên tĩnh lại thê lương.
Nghệ Tu hung hăng giẫm một cước vào cánh tay vẫn còn đang giãy dụa của con quỷ, cười lạnh: "Dám giả trang thành tao, đúng là không sợ chết mà."
Ánh mặt trời đang ngã về tây từ cửa sổ trống rỗng chiếu rọi vào sàn nhà nám đen tạo thành một mảnh sáng ngời, đồng thời còn chiếu sáng nam nhân đang bị bọc trong hắc khí.
Tô Dập yên lặng quan sát Nghệ Tu một chốc, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng dậy, cất súng quỷ trong tay. Lúc này cậu mới trên chiếc áo sơ mi trắng tinh của mình có không ít vệt xám đen, thoạt nhìn có chút chật vật. Cậu dùng sức phủi đi thì phát hiện càng phủi lại càng đen, cuối cùng chỉ có thể nhụt chí từ bỏ.
Nghệ Tu nhíu mày: "Vừa nãy em làm sao vậy? Tự dưng ánh mắt cứ nhìn đăm đăm, gọi mãi không nghe, lại còn hất tay anh chạy vào trong này."
Tô Dập lau mồ hôi trên mặt, chậm rãi nói: "Em nghe thấy ông lão nói gì đó...sau đó em phát hiện mình ngồi bên giường bệnh, tiếp nữa thì mê huyễn quỷ muốn em tới chỗ nó, em nhận ra không đúng, rồi sau đó anh tới."
Tô Dập dùng bàn tay đen xì xì của mình lau mặt nên gương mặt trắng nõn cũng dính vài vệt đen.
Nghệ Tu nghe vậy thì thở phào, sau đó kéo Tô Dập dính đầy vết bẩn xám đen trên mặt, tùy ý kéo vạt áo sơ mi của mình giúp cậu lau sạch vết bẩn làm lộ ra phần cơ bụng rắn chắc đầy vết sẹo, lãnh đạm nói: "Coi như em thông minh, bằng không con mèo mặt hoa như em đã bị quỷ ăn thịt rồi."
Tô Dập ngoan ngoãn tùy ý anh lau mặt, đến khi thấy vệt đen trên vạt áo Nghệ Tu mới sửng sốt, sau đó hỏi ngược lại: "Sao em bị ăn được chứ? Không phải có anh ở đây sao?"
Buông vạt áo dính một mảng xám đen xuống, Nghệ Tu đang định đi ra ngoài thì chợt khựng lại, xoay người nhìn Tô Dập. Tô Dập ngẩng đầu nhìn anh, tròng mắt trong suốt đen láy tràn đầy bình tĩnh cùng tín nhiệm.
Nghệ Tu yên lặng một chốc, hừ cười: "Vậy thì em phải cố gắng giữ cái mạng nhỏ của mình trước khi anh chạy tới."
Huyễn ma quỷ đã bị thanh trừ, cả tòa cô nhi viện cơ bản đã không còn vấn đề, bóng tối bao phủ bên ngoài cũng biến mất, trả lại dáng vẻ vốn có của nơi này. Bọn họ dò xét tòa nhà bị thiêu rụi này lần cuối, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Trước khi rời đi, Nghệ Tu thông báo cho đội trưởng canh phòng biết chuyện đã xử lý xong, sau đó kéo Tô Dập nhanh chóng quay về đặc vụ cao ốc tìm chìa khóa tủ ngân hàng.
Trong một góc tối cách cô nhi viện không xa, một nam nhân mặc âu phục giày da đeo kính gọng vàng đứng trong con hẻm cũ kỹ chậm rãi đưa tay khuấy chất lỏng trong suốt trong chậu đồng đang phản chiếu hình ảnh thành một mảnh mơ hồ, tiếp đó đổ toàn bộ chất lỏng xuống cống thoát nước.
Sau khi hoàn thành hết thảy, hắn rút khăn tay lau tay, đứng thẳng chình sửa lại âu phục trên người rồi lấy di động ra gọi điện.
"Đại nhân, có thể khẳng định người mới Tô Dập của đặc vụ bộ môn chính là "ánh mắt". Phác Tử Đạo đã tốn không ít tâm tư che giấu, còn để lại bạch ngọc bát quái cho Tô Dập, kết quả vẫn bị chúng ta tìm thấy."
Đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh, nam nhân biết vị đại nhân này có chút thất thố vì tìm thấy "ánh mắt" là cực kỳ bình thường.
Nam nhân nghĩ vậy, sau đó nghe thấy tiếng cười vui sướng từ bên kia truyền tới, âm thanh vừa nhẹ nhàng lại chậm chạp như đang lẩm bẩm vang lên: "Quả nhiên là cậu ta... Từ Tam, kế sách này của cậu làm rất tốt."
Từ Nhạc Trạm lộ ra nụ cười khiêm tốn, lại càng cung kính hơn: "Vẫn là thánh tử đại nhân thần thông quảng đại, ngay cả kính càn khôn cũng có thể tùy ý mang ra cho tại hạ sử dụng, bằng không tại hạ cũng không có cách nào hoàn thành kế hoạch này."
Dầu dây bên kia ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: "Từ Tam, anh không cần khiêm tốn, lúc Hạo Ca Tông chúng ta trở thành đệ nhất đại tông của huyền môn cùng chính là lúc Từ gia, Từ Nhạc Trạm anh thăng lên một cấp bậc mới."
Nụ cười trên mặt Từ Nhạc Trạm lại càng tươi hơn nữa: "Đại nhân, đã tìm được "ánh mắt" rồi, tiếp theo..."
""Ánh mắt" là chuyện trọng đại, anh không cần nhúng tay."
"Vâng, đại nhân."
...
Hạo Ca Tông, trong điện thánh tử, Nghê Nguyên Tư cúp điện thoại, vuốt ve bình an khấu trên cây sáo ngọc, khóe miệng tựa cười mà không cười khẽ nhếch lên.
"Hạo Ca Tông? Đệ nhất đại tông? A."
Sau lưng truyền tới một tiếng gầm nặng nề, nó phát ra từ một bóng đen cao lớn cỡ bốn năm tầng lầu, âm thanh chấn động cả tòa đại điện, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ!
Nghê Nguyên Tư thản nhiên xoay người, ánh mắt khẽ híp lại, bóng đen đang cáu kỉnh gầm thét kia liền an tĩnh lại. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm bóng đen bị trói bằng vô số xiềng xích ở trước mặt, mỉm cười: "Đừng nóng, quỷ thực sẽ tới ngay thôi."
Nghê Nguyên Tư vừa dứt lời thì có một người trẻ tuổi mặc đồng phục Hạo Ca Tông nơm nớp lo sợ đẩy một con quỷ bị xiềng xích trói chặt không ngừng giãy dụa gào thét tiến vào, người nọ cúi đầu không dám nói lời nào.
Nghê Nguyên Tư nhìn một cái, đột nhiên ôn tồn mở miệng: "Cậu mới tới à?"
Đệ tử trẻ tuổi bị dọa tới run run, sợ sệt trả lời: "Tôi... tôi mới được chọn từ thí luyện doanh tới... thay, thay cho đệ tử đưa thức ăn trước..."
Nghê Nguyên Tư gật đầu mỉm cười: "Thì ra là vậy, hóa ra là tới thay cho đứa nhỏ đáng thương kia, khó trách thoạt nhìn có chút lạ mặt."
Đệ tử trẻ tuổi nhất thời run bần bật, không dám nói thêm gì nữa.
Tâm tình Nghê Nguyên Tư rất tốt, cũng không để tâm tới hành vi thất lễ của đệ tử này, cười chúm chím nói: "Đẩy quỷ thực tới rồi cởi bỏ xiềng xích ra, nó sẽ tự vồ mồi."
Nói xong, Nghê Nguyên Tư thản nhiên xoay người tiến vào hành lang ở bên cạnh.
Đệ tử trẻ tuổi không dám tin ngẩng đầu nhìn bóng lưng Nghê Nguyên Tư rời đi mà không dám gọi lại, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn hai bóng đen khổng lồ ở trước mặt, đôi chân run run mềm nhũn khó khăn tiến tới trước.
Một hồi lâu sau, một tiếng hét thảm từ phía sau truyền tới, Nghê Nguyên Tư đứng yên trên hành lang nhìn thác nước đổ tung tóe cùng cây lê hoa trồng khắp nơi ở trước mặt, cây sáo ngọc nhẹ nhàng gõ gõ trong lòng bàn tay, than thở một tiếng: "Cảnh đẹp như vậy, vừa vặn lại có chuyện vui, quả thực nên thổi một khúc."
Nghê Nguyên Tư lắc đầu, nhẹ nhàng quơ quơ cây sáo ngọc trong tay, đồng thời tiếp tục từ hành lang tiến tới tòa đại điện nối tiếp.
Đó là Tế Tử Điện của Hạo Ca Tông, mặc dù đã bỏ trống hơn chục năm nhưng vẫn sạch sẽ không hề có một hạt bụi, bàn ghế cũng giống hệt như chục năm trước, chỉ là có cảm giác vắng lặng trống rỗng trong tòa đại điện rường cột chạm trổ tinh mỹ này.
Thánh tử tế tử đều được lựa chọn từ người xuất chúng nhất trong nhóm đồng lứa, thánh tử chủ yếu phụ trách đối ngoại, đại biểu cho thực lực cao nhất cùng mặt mũi của Hạo Ca Tông, tế tử phụ trách đối nội, chuyên quản lý chuyện trong tông môn. Hai người hỗ trợ lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực dẫn dắt Hạo Ca Tông phát triển.
Thế nhưng từ khi tế tử Phong Thanh Vi chết đi, tòa Tế Tử Điện này vẫn luôn bỏ trống. Một là vì trấn an huyền môn đang phẫn nộ, một là vì Phong tông chủ thương nhớ con gái yêu nên không muốn người khác thay thế vị trí này.
Chờ sóng gió hạo kiếp qua đi, Phong tông chủ cũng vì buồn thương quá độ mà qua đời, có người trong tông môn đề cập tới chuyện lập tế tử mới nhưng bị Nghê Nguyên Tư trực tiếp bác bỏ, cũng hạ lệnh triệt bỏ vị trí tế tử.
Mọi người trong Hạo Ca Tông cho là Nghê Nguyên Tư chán ghét tế tử, thế nhưng hắn lại lệnh phải giữ sạch sẽ Tế Tử Điện, không cho phép xê dịch bất cứ đồ đạc nào bên trong, phải đảm bảo giữ nguyên nguyên trạng. Điều này thật sự làm mọi người khó hiểu, có người suy đoán đó là phương pháp lập uy của Nghê Nguyên Tư, thật ra hắn cũng không quá để tâm tới vị trí tế tử này.
Nghê Nguyên Tư thật sự rất chán ghét tế tử, chán ghét đến mức không cho phép Hạo Ca Tông lập tế tử, thế nhưng hắn không chán ghét Phong Thanh Vi, có thể nói đó là hai tâm tư hoàn toàn trái ngược.
Hắn mỉm cười bước vào Tế Tử Điện, tiện tay bật đèn, gấp rút mở cửa ngầm, một đường đi xuống không gian lờ mờ tối bên dưới lòng đất.
Không gian dưới lòng đất này là một nham động cực lớn, một dòng sông ngầm an tĩnh chảy xuyên qua nham động truyền tới tiếng nước chảy róc rách. Thạch nhũ dài ngắn bất đồng, cột đá, măng đá ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh đèn, xa hơn là một mảnh tối tăm không nhìn rõ dáng vẻ.
Nghê Nguyên Tư quen thuộc đường đi nước bước, trực tiếp sải bước đi tới bên cạnh một tòa ngọc quan khổng lồ, cẩn thận nhấn cơ quan, nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài.
Một làn sương giá rét từ khe hở tỏa ra, bàn tay đỡ nắp quan tài, mặt cùng tóc Nghê Nguyên Tư nháy mắt kết thành vụn băng. Thế nhưng Nghê Nguyên Tư tựa hồ không hề cảm thấy, chỉ ngừng thở nhìn người nằm trong ngọc quan.
Bên trong ngọc quan là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi mặc váy đen. Ánh mắt thiếu nữ khép chặt, dưới đầu là khối băng ngọc tỏa ra khí lạnh, mái tóc đen nhánh như tấm thảm xõa tung sau lưng, vết thương dữ tợn trên cổ bị một miếng vải mềm tinh xảo che kín, trước ngực là một chuỗi hạt hoa lệ, trường mệnh tỏa trên chuỗi hạt an tĩnh nằm trước ngực.
Cô chính là Phong Thanh Vi bị đồn là bị buộc tự sát, thi thể đã bị thiêu hủy!
Nếu nhưng không phải làn da quá tái nhợt thì cô nhìn giống như đang ngủ mà thôi.
Nghê Nguyên Tư tham lam nhìn thiếu nữ trong ngọc quan, cẩn thận đưa tay vuốt nhẹ gò má cứng ngắc lạnh như băng của cô, ôn nhu nói: "Tuyết Nhi, rất nhanh thôi, em sẽ có thể mở mắt ra sống lại một lần nữa, lại có thể nhìn ta."
Một tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong không trung, thiếu nữ có dáng vẻ hệt như người nằm trong ngọc quan an tĩnh đứng cách đó không xa, con ngươi yên lặng nhìn Nghê Nguyên Tư đang thì thầm nỉ non.
Nghê Nguyên Tư không phát hiện nơi này xuất hiện thêm một "người", lẩm bẩm một hồi lâu, hắn đột nhiên quay đầu che miệng ho khan kịch liệt, ho đến mức cả gương mặt cũng đỏ lên.
Chờ đến khi vất vả ngừng ho, gương mặt xanh trắng đỏ ửng bất thường của Nghê Nguyên Tư lộ ra nụ cười cực kỳ ôn nhu nhưng cũng cực kỳ vặn vẹo, nhẹ giọng nói: "Đến khi đó, cả thiên hạ này, bao gồm cả ta, sẽ không có ai có thể tổn hại em được nữa, em chính là thần của thế giới này! Đến khi đó, chúng ta lại ngồi dưới gốc lê hoa ngắm hoa, mỗi ngày ta sẽ thổi sáo cho em nghe..."
Con ngươi thiếu nữ run rẩy, mi mắt rũ xuống, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa. Cô xoay người, làn váy xòe trên không trung tạo thành một độ cong nhỏ xíu cùng với tiếng chuông lanh lảnh, cô biến mất. Nghê Nguyên Tư không hề phát giác, đến tận khi lẩm bẩm thực hài lòng rồi mới nâng cánh tay đã lạnh cóng nhẹ nhàng khép ngọc quan lại.
...
Nghệ Tu cùng Tô Dập vội vàng chạy về đặc vụ cao ốc tùy tiện ăn chút cơm trưa mà Kỷ Bạch Tình để dành cho bọn họ rồi chạy lên lầu ba ký túc xá. Chờ đến khi trở về phòng, Tô Dập nhanh chóng lôi ra chiếc hộp nhỏ đựng chìa khóa và biên lai, mở ra thì quả thực chiếc chìa khóa cùng tờ biên lai cũ kỹ an tĩnh nằm trong hộp.
Tô Dập cầm lấy chiếc chìa khóa, Nghệ Tu thì đưa tay cầm lấy biên lai, mở ra xem rồi nói: "Ngân hàng Hoa Quốc, A2101, địa chỉ này hình như nằm bên khu nhà cũ."
Tô Dập nắm chặt chiếc chìa khóa, tâm tình kích động dần dần an tĩnh lại, đột nhiên có chút do dự. Cậu có chút mờ mịt nhìn gương mặt phụng phịu của ông lão trên di ảnh đặt trong góc, yên lặng không nói.
Nghệ Tu chú ý tới phản ứng của Tô Dập, anh nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Tô Dập cúi đầu, chìa khóa đâm lòng bàn tay tới phát đau. Cậu lầm bầm mở miệng: "Em không biết có nên mở nó ra hay không..."
Nghệ Tu lẳng lặng nhìn cậu, thấp giọng nói: "Ít nhất Phác Đạo Tử cũng hi vọng em sẽ mở nó. Con đường phía trước không rõ thế nào, địch nhân cũng không biết là ai, chúng ta cần nhiều thông tin hơn."
Tô Dập hít sâu một hơi, gật đầu, có chút im lìm nói: "Đi thôi, chúng ta đi ngay bây giờ."
Nghệ Tu ngăn cản Tô Dập đang định đứng dậy: "Ít nhất cũng thay quần áo đi đã, bằng không chốc nữa em sẽ khó chịu."
Lúc này Tô Dập mới nhận ra chiếc áo sơ mi trên người đầy bụi bẩn đen xì, không cần chờ chốc nữa, hiện giờ cậu đã cảm thấy không thoải mái.
Chờ thu thập chính mình xong, cầm giấy tờ liên quan đầy đủ, Nghệ Tu liền lái xe, Tô Dập ngồi ở ghét phó lái, sau khi thắt dây an toàn xong, Nghệ Tu liền nhấn chân ga, chiếc xa hơi nhanh chóng phóng ra cổng đặc vụ cao ốc đucợ Bình Hạo Diễm mở bằng điều khiển từ xa, thẳng tiến tới ngân hàng Hoa Quốc ở khu nhà cũ.
Thời gian vừa vặn là hơn hai giờ chiều, xe trên đường khá nhiều nên bị kẹt thành một đoàn.
Nghệ Tu buồn bực ló đầu dòm ra ngoài, thế nhưng lái xe vẫn khá quy củ, chậm rãi tiến tới trước với tốc độ rùa bò.
Sau khu hung hăng bức lui một chiếc xe định chen ngang, nhóm Nghệ Tu rốt cuộc cũng vượt qua đoạn đường bị kẹt, bắt đầu tiến vào khu nhà cũ.
Đài phát thanh trong xe đang mở bài tình ca thư giản, ánh mặt trời giữa trưa chiếu sáng đại địa, cũng nghiêng nghiêng chiếu rọi vào xe, chiếu lên đùi. Ánh mặt trời tháng chín không tính là nóng bức, Tô Dập cúi đầu nhìn mảng sáng tối trên đùi, ngón tay đặt ở mảng tối khẽ giật giật dò xét phần tiếp nối sáng và tối.
Cậu không thích ánh sáng, cậu thích hoàn cảnh tối tăm hơn, nó làm cậu có cảm giác an toàn.
Nghĩ vậy, Tô Dập chầm chậm vươn tay lộ ra ngoài lằn ranh giới.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu rọi lên đầu ngón tay cậu, sáng ngời nhưng không nóng bức làm ngón tay Tô Dập trắng bệch gần như trong suốt. Tô Dập khựng một lát, tựa hồ phát hiện cũng không quá khó tiếp nhận nên tiếp tục duỗi tới trước, đến khi toàn bộ bàn tay đều được ánh mặt trời chiếu sáng.
Dư quang khóe mắt của Nghệ Tu chú ý tới động tác của Tô Dập: "Sao vậy?"
Tô Dập chuyên chú nhìn bàn tay tắm trong ánh nắng mặt trời của mình, nhẹ giọng nói: "Em phát hiện ánh sáng tựa hồ cũng không tệ lắm."
Nghệ Tu có chút không rõ nhìn Tô Dập, phát hiện cậu tựa hồ đã thả lỏng hơn vừa nãy thì cũng không hỏi thêm nữa.
Bởi vì bị kẹt xe nên lúc chạy tới ngân hàng Hoa Quốc bên khu nhà cũ đã hơn bốn giờ, ít nhất cũng trước giờ ngân hàng đóng cửa.
Đưa ra giấy khai tử cùng di chúc, chứng minh nhân dân của ông lão, sau khi nhân viên ngân hàng kiểm tra thông tin thì nhập thông tin và dấu vân tay của Tô Dập, Nghệ Tu rồi đưa giấy mở két cho Tô Dập.
Chờ hoàn tất quy trình thủ tục, nhân viên dẫn hai người đi tới trước một cánh cửa sắt vừa dầy vừa nặng, mở cửa, sau đó dẫn bọn họ đi tới két bảo hiểm dưới tầng hầm.
Nhiệt độ dưới hầm khá thấp, Tô Dập bị đông tới run lẩy bẩy, trầm mặc đi theo nhân viên.
Nghệ Tu chú ý thấy Tô Dập lạnh nên tiến tới vài bước, đưa tay ôm lấy bả vai Tô Dập.
Tô Dập quay đầu nhìn Nghệ Tu, ánh sáng nhún nhảy tựa hồ cũng theo động tác của anh mà vờn quanh người cậu, cảm giác ấm áp không ngừng truyền tới từ bả vai. Tô Dập hít sâu một hơi, tiếp tục đi theo nhân viên đi sâu xuống dưới, tiến tới trước mặt một chiếc tủ sắt.
Tô Dập cùng nhân viên nhân hàng cùng cắm chìa khóa của mình vào để mở tủ sắt A2101, sau đó nhân viên đi ra ngoài để hai người tiến hành kiểm tra đồ đạc bên trong.
Nhẹ nhàng kéo két bảo hiểm, bên trong là một quyển sổ bìa da màu đen và một chiếc laptop.
Hô hấp Tô Dập cứng lại, ánh mắt hơi mở to nhìn quyển sổ.
Nghệ Tu cũng không hối thúc, chỉ an tĩnh chờ đợi.
Một hồi lâu sau, Tô Dập chậm rãi đưa tay lấy chiếc laptop ra ngoài, cầm chặt trong tay.
.*.
Tiểu Tô Dập nắm chặt tay ông, môi mím chặt, ánh mắt chăm chăm nhìn ông biểu thị mình nghe thấy.
Ông lão rũ mí mắt, ánh mắt có chút đục ngầu nhìn chằm chằm Tiểu Tô Dập, lẩm bẩm: "Còn nữa... không cần... cúng bái ta... chỉ cần dâng hương..."
Tiểu Tô Dập vốn đang hỗn loạn chợt ngẩn người, thế nhưng ông lão nắm tay bé rất chặt, bé chỉ có thể đáp ứng.
Nghệ Tu đột nhiên ngẩn người nhìn Tô Dập, thấp giọng hỏi: "Hồi tháng sáu thấy em lén đốt giấy tiền vàng bạc ở trong góc vườn, là đốt cho Phác Tử Đạo à?"
Tô Dập gật đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần không để ông ấy thấy..."
Nghệ Tu có chút buồn cười lại không biết làm sao, chỉ đành xoa xoa đầu Tô Dập, không nói thêm gì nữa.
Nhìn thấy Tiểu Tô Dập gật đầu đáp ứng, ông lão chậm rãi buông lỏng tay. Tuy tay vẫn còn nắm tay Tiểu Tô Dập nhưng ánh mắt lại rơi vào khoảng không nào đó, miệng lầm bầm gì đó không nghe rõ.
Bàn tay cầm tay Tiểu Tô Dập ngày càng thả lỏng, mà con ngươi Tiểu Tô Dập lúc này cũng co rút, hốc mắt đỏ bừng, răng nghiến chặt.
Tiểu Tô Dập cúi đầu không phát hiện, mà Nghệ Tu cùng Tô Dập đứng bên cạnh thấy rất rõ, ông lão vốn bình tĩnh an tường đột nhiên mở to hai mắt, giống như hồi quang phản chiếu nhìn chằm chằm trần phòng bệnh, môi run run, khó khăn hé miệng...
Tô Dập không nhớ có màn này, cậu theo bản năng nhích tới gần, muốn nghe xem ông lão nói gì.
Chỉ thấy ánh mắt ông lão trợn to, con ngươi khẽ run, khàn khàn khó khăn mở miệng: "Cực ác chi xử... sinh thuần khiết.... cực thiện chi địa... sinh... sinh ác linh... thì ra, thì ra là như vậy..."
Tô Dập sửng sốt, này là ý gì?
Thế nhưng không chờ Tô Dập kịp phản ứng, bàn tay gầy gò khô đét mà cậu nắm chặt trong tay đột nhiên mất đi hết thảy sinh lực, mềm nhũn nằm trong tay Tô Dập.
Cả người Tô Dập cứng đờ, ánh mắt chuyển xuống bàn tay khô đét đầy nếp nhăn của ông lão mà mình nắm trong tay, tiếp đó lại nhìn con ngươi đã mất đi ánh sáng bên dưới mí mắt rũ xuống của ông lão, hô hấp căng cứng, tim run rẩy, máu cả người tựa hồ bị rút đi, con tim trống rỗng khó chịu.
Ông lão lại một lần nữa yên lặng rời đi, hoàn toàn rời đi ngay trước mắt cậu.
"Hết thảy đều là giả." Âm thanh của Nghệ Tu từ phía sau truyền tới, tĩnh táo nói: "Đừng để bị mê hoặc."
Tô Dập run rẩy thở hổn hển vài ngụm, khó khăn nuốt nước miếng. Cổ họng nghèn nghẹn sưng đau, cực kỳ khó chịu. Cậu cúi đầu, chậm rãi đặt cánh tay mềm nhũn vô lực của ông lão vào trong chăn, sau đó kéo tấm chăn trắng trên người ông phủ lên gương mặt đã cứng ngắc.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm con huyễn ma quỷ quái kia, nhất định nó chỉ ở gần đây thôi. Xử lý nó xong thì chúng ta có thể đi lấy quyển sổ kia."
Tô Dập trầm mặt nhìn hình dáng người nằm dưới lớp chăn, từ từ đứng dậy, cúi đầu xoay người. Tay của cậu cùng Nghệ Tu không biết đã tách ra từ khi nào, có thể là vừa nãy cậu quá tập trung vào lời ông lão nên vô tình buông tay.
Chậm rãi thở hắt ra một hơi, Tô Dập ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu. Khoảnh khắc nhìn Nghệ Tu đứng ở cửa đưa tay về phía mình, cả người Tô Dập đột nhiên cứng đờ, lập tức vừa rút súng quỷ bên hông vừa lùi về phía giường bệnh, không chúng do dự bóp cò bắn về phía Nghệ Tu!
Nghệ Tu nhanh chóng lách người né tránh, viên quang đạn xẹt qua người Nghệ Tu ghim vào bức tường trắng xóa tạo thành một cái hố nhỏ màu xám tro.
"Em làm gì vậy?" Nghệ Tu khó hiểu hỏi, có chút tức giận nói: "Chẳng lẽ em rơi vào ảo cảnh rồi? Ngay cả anh cũng không nhận ra à?"
Tô Dập bất động, họng súng vẫn chỉa thẳng về phía "Nghệ Tu" toàn thân trắng đen không hề có chút ánh sáng nào, trầm giọng mở miệng: "Mi không phải Nghệ Tu! Mi là ai?"
Vô luận là ánh sáng, khí tức hay ánh mắt đều không đúng! Đó không phải Nghệ Tu!
"Nghệ Tu" im lặng nhìn Tô Dập, tựa hồ phát hiện mình không lừa được Tô Dập, hắn cười gằn một tiếng rồi đột nhiên nhào tới!
Động tác của "Nghệ Tu" quá nhạy bén, Tô Dập không thể tránh né, cắn răng giơ súng bắn liên tục mấy phát!
Trong số quang đạn bắn ra có một viên bắn trúng bả vai "Nghệ Tu", chỗ vết thương xì ra một mảnh hắc khí, luồng thể khí phun ra kia vặn vẹo vươn ra nửa cánh tay trong suốt!
"Nghệ Tu" bị phát đạn chấn động lùi về sau một chút, thân mình có chút cứng ngắc rồi tiếp tục lao tới! Hắn nổi giận gầm một tiếng, cánh tay bán trong suốt kia hung hãn vung tới!
"Ngồi xuống!"
Một tiếng quát lớn vang lên trong phòng, Tô Dập theo bản năng tựa lưng vào giường bệch ngồi sụp xuống, ngay sau đó cậu thấy một mảng sáng chói mắt hung hăng xé nát không khí vô hình đánh về phía cánh tay bán trong suốt đang định công kích cậu!
"Ba" một tiếng giòn tan, cánh tay bán trong suốt kia gãy lìa, một mảng lớn chất lỏng màu đen phun trào!
Tô Dập không thèm để ý tới chất lỏng đen văng đầy đầu đầy mặt, vội vàng dùng cả tay và chân bò tới góc tường, sau đó vén phần tóc mái có chút cản trở tầm nhìn, chăm chú nhìn về phía "Nghệ Tu".
Chỉ thấy "Nghệ Tu" kia đã không còn hình người bị Nghệ Tu bọc trong ánh sáng sáng ngời kiềm chặt, từng quyền từng quyền hung mảnh đập vào bản thể bán trong suốt, rất nhanh đã hoàn toàn đánh nát tầng ngụy trang bên ngoài!
Nghệ Tu thoạt nhìn cực kỳ nóng nảy bực bội, còn không chờ Tô Dập phát hiện nhược điểm đã hung hăng xé nát con quỷ huyễn ma này!
Tuy nói huyễn ma quỷ yếu hơn những con quỷ khác rất nhiều nhưng động tác của nó rất nhanh. Tô Dập cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể ngẩn người nhìn phần thi thể không ngừng tràn ra hắc khí của con quỷ nằm đầy dưới đất.
Sau khi huyễn ma quỷ chết, ảo cảnh bao phủ toàn bộ cô nhi viện hệt như băng tuyết tan chảy nhanh chóng biến mất. Giường bệnh trắng toát lộ ra dáng người biến thành giường gỗ nám đen, bên trên là những mảnh vụn đen xì xì. Tô Dập cúi đầu nhìn một chút thì quả nhiên tay mình cũng đen xì.
Phòng bệnh trắng toát ảm đạm biến về nguyên trạng là căn phòng bị cháy đen, số sô pha bàn ghế bị cháy đen bị bao phủ trong mớ hắc khí, vừa yên tĩnh lại thê lương.
Nghệ Tu hung hăng giẫm một cước vào cánh tay vẫn còn đang giãy dụa của con quỷ, cười lạnh: "Dám giả trang thành tao, đúng là không sợ chết mà."
Ánh mặt trời đang ngã về tây từ cửa sổ trống rỗng chiếu rọi vào sàn nhà nám đen tạo thành một mảnh sáng ngời, đồng thời còn chiếu sáng nam nhân đang bị bọc trong hắc khí.
Tô Dập yên lặng quan sát Nghệ Tu một chốc, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng dậy, cất súng quỷ trong tay. Lúc này cậu mới trên chiếc áo sơ mi trắng tinh của mình có không ít vệt xám đen, thoạt nhìn có chút chật vật. Cậu dùng sức phủi đi thì phát hiện càng phủi lại càng đen, cuối cùng chỉ có thể nhụt chí từ bỏ.
Nghệ Tu nhíu mày: "Vừa nãy em làm sao vậy? Tự dưng ánh mắt cứ nhìn đăm đăm, gọi mãi không nghe, lại còn hất tay anh chạy vào trong này."
Tô Dập lau mồ hôi trên mặt, chậm rãi nói: "Em nghe thấy ông lão nói gì đó...sau đó em phát hiện mình ngồi bên giường bệnh, tiếp nữa thì mê huyễn quỷ muốn em tới chỗ nó, em nhận ra không đúng, rồi sau đó anh tới."
Tô Dập dùng bàn tay đen xì xì của mình lau mặt nên gương mặt trắng nõn cũng dính vài vệt đen.
Nghệ Tu nghe vậy thì thở phào, sau đó kéo Tô Dập dính đầy vết bẩn xám đen trên mặt, tùy ý kéo vạt áo sơ mi của mình giúp cậu lau sạch vết bẩn làm lộ ra phần cơ bụng rắn chắc đầy vết sẹo, lãnh đạm nói: "Coi như em thông minh, bằng không con mèo mặt hoa như em đã bị quỷ ăn thịt rồi."
Tô Dập ngoan ngoãn tùy ý anh lau mặt, đến khi thấy vệt đen trên vạt áo Nghệ Tu mới sửng sốt, sau đó hỏi ngược lại: "Sao em bị ăn được chứ? Không phải có anh ở đây sao?"
Buông vạt áo dính một mảng xám đen xuống, Nghệ Tu đang định đi ra ngoài thì chợt khựng lại, xoay người nhìn Tô Dập. Tô Dập ngẩng đầu nhìn anh, tròng mắt trong suốt đen láy tràn đầy bình tĩnh cùng tín nhiệm.
Nghệ Tu yên lặng một chốc, hừ cười: "Vậy thì em phải cố gắng giữ cái mạng nhỏ của mình trước khi anh chạy tới."
Huyễn ma quỷ đã bị thanh trừ, cả tòa cô nhi viện cơ bản đã không còn vấn đề, bóng tối bao phủ bên ngoài cũng biến mất, trả lại dáng vẻ vốn có của nơi này. Bọn họ dò xét tòa nhà bị thiêu rụi này lần cuối, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Trước khi rời đi, Nghệ Tu thông báo cho đội trưởng canh phòng biết chuyện đã xử lý xong, sau đó kéo Tô Dập nhanh chóng quay về đặc vụ cao ốc tìm chìa khóa tủ ngân hàng.
Trong một góc tối cách cô nhi viện không xa, một nam nhân mặc âu phục giày da đeo kính gọng vàng đứng trong con hẻm cũ kỹ chậm rãi đưa tay khuấy chất lỏng trong suốt trong chậu đồng đang phản chiếu hình ảnh thành một mảnh mơ hồ, tiếp đó đổ toàn bộ chất lỏng xuống cống thoát nước.
Sau khi hoàn thành hết thảy, hắn rút khăn tay lau tay, đứng thẳng chình sửa lại âu phục trên người rồi lấy di động ra gọi điện.
"Đại nhân, có thể khẳng định người mới Tô Dập của đặc vụ bộ môn chính là "ánh mắt". Phác Tử Đạo đã tốn không ít tâm tư che giấu, còn để lại bạch ngọc bát quái cho Tô Dập, kết quả vẫn bị chúng ta tìm thấy."
Đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh, nam nhân biết vị đại nhân này có chút thất thố vì tìm thấy "ánh mắt" là cực kỳ bình thường.
Nam nhân nghĩ vậy, sau đó nghe thấy tiếng cười vui sướng từ bên kia truyền tới, âm thanh vừa nhẹ nhàng lại chậm chạp như đang lẩm bẩm vang lên: "Quả nhiên là cậu ta... Từ Tam, kế sách này của cậu làm rất tốt."
Từ Nhạc Trạm lộ ra nụ cười khiêm tốn, lại càng cung kính hơn: "Vẫn là thánh tử đại nhân thần thông quảng đại, ngay cả kính càn khôn cũng có thể tùy ý mang ra cho tại hạ sử dụng, bằng không tại hạ cũng không có cách nào hoàn thành kế hoạch này."
Dầu dây bên kia ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: "Từ Tam, anh không cần khiêm tốn, lúc Hạo Ca Tông chúng ta trở thành đệ nhất đại tông của huyền môn cùng chính là lúc Từ gia, Từ Nhạc Trạm anh thăng lên một cấp bậc mới."
Nụ cười trên mặt Từ Nhạc Trạm lại càng tươi hơn nữa: "Đại nhân, đã tìm được "ánh mắt" rồi, tiếp theo..."
""Ánh mắt" là chuyện trọng đại, anh không cần nhúng tay."
"Vâng, đại nhân."
...
Hạo Ca Tông, trong điện thánh tử, Nghê Nguyên Tư cúp điện thoại, vuốt ve bình an khấu trên cây sáo ngọc, khóe miệng tựa cười mà không cười khẽ nhếch lên.
"Hạo Ca Tông? Đệ nhất đại tông? A."
Sau lưng truyền tới một tiếng gầm nặng nề, nó phát ra từ một bóng đen cao lớn cỡ bốn năm tầng lầu, âm thanh chấn động cả tòa đại điện, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ!
Nghê Nguyên Tư thản nhiên xoay người, ánh mắt khẽ híp lại, bóng đen đang cáu kỉnh gầm thét kia liền an tĩnh lại. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm bóng đen bị trói bằng vô số xiềng xích ở trước mặt, mỉm cười: "Đừng nóng, quỷ thực sẽ tới ngay thôi."
Nghê Nguyên Tư vừa dứt lời thì có một người trẻ tuổi mặc đồng phục Hạo Ca Tông nơm nớp lo sợ đẩy một con quỷ bị xiềng xích trói chặt không ngừng giãy dụa gào thét tiến vào, người nọ cúi đầu không dám nói lời nào.
Nghê Nguyên Tư nhìn một cái, đột nhiên ôn tồn mở miệng: "Cậu mới tới à?"
Đệ tử trẻ tuổi bị dọa tới run run, sợ sệt trả lời: "Tôi... tôi mới được chọn từ thí luyện doanh tới... thay, thay cho đệ tử đưa thức ăn trước..."
Nghê Nguyên Tư gật đầu mỉm cười: "Thì ra là vậy, hóa ra là tới thay cho đứa nhỏ đáng thương kia, khó trách thoạt nhìn có chút lạ mặt."
Đệ tử trẻ tuổi nhất thời run bần bật, không dám nói thêm gì nữa.
Tâm tình Nghê Nguyên Tư rất tốt, cũng không để tâm tới hành vi thất lễ của đệ tử này, cười chúm chím nói: "Đẩy quỷ thực tới rồi cởi bỏ xiềng xích ra, nó sẽ tự vồ mồi."
Nói xong, Nghê Nguyên Tư thản nhiên xoay người tiến vào hành lang ở bên cạnh.
Đệ tử trẻ tuổi không dám tin ngẩng đầu nhìn bóng lưng Nghê Nguyên Tư rời đi mà không dám gọi lại, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn hai bóng đen khổng lồ ở trước mặt, đôi chân run run mềm nhũn khó khăn tiến tới trước.
Một hồi lâu sau, một tiếng hét thảm từ phía sau truyền tới, Nghê Nguyên Tư đứng yên trên hành lang nhìn thác nước đổ tung tóe cùng cây lê hoa trồng khắp nơi ở trước mặt, cây sáo ngọc nhẹ nhàng gõ gõ trong lòng bàn tay, than thở một tiếng: "Cảnh đẹp như vậy, vừa vặn lại có chuyện vui, quả thực nên thổi một khúc."
Nghê Nguyên Tư lắc đầu, nhẹ nhàng quơ quơ cây sáo ngọc trong tay, đồng thời tiếp tục từ hành lang tiến tới tòa đại điện nối tiếp.
Đó là Tế Tử Điện của Hạo Ca Tông, mặc dù đã bỏ trống hơn chục năm nhưng vẫn sạch sẽ không hề có một hạt bụi, bàn ghế cũng giống hệt như chục năm trước, chỉ là có cảm giác vắng lặng trống rỗng trong tòa đại điện rường cột chạm trổ tinh mỹ này.
Thánh tử tế tử đều được lựa chọn từ người xuất chúng nhất trong nhóm đồng lứa, thánh tử chủ yếu phụ trách đối ngoại, đại biểu cho thực lực cao nhất cùng mặt mũi của Hạo Ca Tông, tế tử phụ trách đối nội, chuyên quản lý chuyện trong tông môn. Hai người hỗ trợ lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực dẫn dắt Hạo Ca Tông phát triển.
Thế nhưng từ khi tế tử Phong Thanh Vi chết đi, tòa Tế Tử Điện này vẫn luôn bỏ trống. Một là vì trấn an huyền môn đang phẫn nộ, một là vì Phong tông chủ thương nhớ con gái yêu nên không muốn người khác thay thế vị trí này.
Chờ sóng gió hạo kiếp qua đi, Phong tông chủ cũng vì buồn thương quá độ mà qua đời, có người trong tông môn đề cập tới chuyện lập tế tử mới nhưng bị Nghê Nguyên Tư trực tiếp bác bỏ, cũng hạ lệnh triệt bỏ vị trí tế tử.
Mọi người trong Hạo Ca Tông cho là Nghê Nguyên Tư chán ghét tế tử, thế nhưng hắn lại lệnh phải giữ sạch sẽ Tế Tử Điện, không cho phép xê dịch bất cứ đồ đạc nào bên trong, phải đảm bảo giữ nguyên nguyên trạng. Điều này thật sự làm mọi người khó hiểu, có người suy đoán đó là phương pháp lập uy của Nghê Nguyên Tư, thật ra hắn cũng không quá để tâm tới vị trí tế tử này.
Nghê Nguyên Tư thật sự rất chán ghét tế tử, chán ghét đến mức không cho phép Hạo Ca Tông lập tế tử, thế nhưng hắn không chán ghét Phong Thanh Vi, có thể nói đó là hai tâm tư hoàn toàn trái ngược.
Hắn mỉm cười bước vào Tế Tử Điện, tiện tay bật đèn, gấp rút mở cửa ngầm, một đường đi xuống không gian lờ mờ tối bên dưới lòng đất.
Không gian dưới lòng đất này là một nham động cực lớn, một dòng sông ngầm an tĩnh chảy xuyên qua nham động truyền tới tiếng nước chảy róc rách. Thạch nhũ dài ngắn bất đồng, cột đá, măng đá ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh đèn, xa hơn là một mảnh tối tăm không nhìn rõ dáng vẻ.
Nghê Nguyên Tư quen thuộc đường đi nước bước, trực tiếp sải bước đi tới bên cạnh một tòa ngọc quan khổng lồ, cẩn thận nhấn cơ quan, nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài.
Một làn sương giá rét từ khe hở tỏa ra, bàn tay đỡ nắp quan tài, mặt cùng tóc Nghê Nguyên Tư nháy mắt kết thành vụn băng. Thế nhưng Nghê Nguyên Tư tựa hồ không hề cảm thấy, chỉ ngừng thở nhìn người nằm trong ngọc quan.
Bên trong ngọc quan là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi mặc váy đen. Ánh mắt thiếu nữ khép chặt, dưới đầu là khối băng ngọc tỏa ra khí lạnh, mái tóc đen nhánh như tấm thảm xõa tung sau lưng, vết thương dữ tợn trên cổ bị một miếng vải mềm tinh xảo che kín, trước ngực là một chuỗi hạt hoa lệ, trường mệnh tỏa trên chuỗi hạt an tĩnh nằm trước ngực.
Cô chính là Phong Thanh Vi bị đồn là bị buộc tự sát, thi thể đã bị thiêu hủy!
Nếu nhưng không phải làn da quá tái nhợt thì cô nhìn giống như đang ngủ mà thôi.
Nghê Nguyên Tư tham lam nhìn thiếu nữ trong ngọc quan, cẩn thận đưa tay vuốt nhẹ gò má cứng ngắc lạnh như băng của cô, ôn nhu nói: "Tuyết Nhi, rất nhanh thôi, em sẽ có thể mở mắt ra sống lại một lần nữa, lại có thể nhìn ta."
Một tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong không trung, thiếu nữ có dáng vẻ hệt như người nằm trong ngọc quan an tĩnh đứng cách đó không xa, con ngươi yên lặng nhìn Nghê Nguyên Tư đang thì thầm nỉ non.
Nghê Nguyên Tư không phát hiện nơi này xuất hiện thêm một "người", lẩm bẩm một hồi lâu, hắn đột nhiên quay đầu che miệng ho khan kịch liệt, ho đến mức cả gương mặt cũng đỏ lên.
Chờ đến khi vất vả ngừng ho, gương mặt xanh trắng đỏ ửng bất thường của Nghê Nguyên Tư lộ ra nụ cười cực kỳ ôn nhu nhưng cũng cực kỳ vặn vẹo, nhẹ giọng nói: "Đến khi đó, cả thiên hạ này, bao gồm cả ta, sẽ không có ai có thể tổn hại em được nữa, em chính là thần của thế giới này! Đến khi đó, chúng ta lại ngồi dưới gốc lê hoa ngắm hoa, mỗi ngày ta sẽ thổi sáo cho em nghe..."
Con ngươi thiếu nữ run rẩy, mi mắt rũ xuống, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa. Cô xoay người, làn váy xòe trên không trung tạo thành một độ cong nhỏ xíu cùng với tiếng chuông lanh lảnh, cô biến mất. Nghê Nguyên Tư không hề phát giác, đến tận khi lẩm bẩm thực hài lòng rồi mới nâng cánh tay đã lạnh cóng nhẹ nhàng khép ngọc quan lại.
...
Nghệ Tu cùng Tô Dập vội vàng chạy về đặc vụ cao ốc tùy tiện ăn chút cơm trưa mà Kỷ Bạch Tình để dành cho bọn họ rồi chạy lên lầu ba ký túc xá. Chờ đến khi trở về phòng, Tô Dập nhanh chóng lôi ra chiếc hộp nhỏ đựng chìa khóa và biên lai, mở ra thì quả thực chiếc chìa khóa cùng tờ biên lai cũ kỹ an tĩnh nằm trong hộp.
Tô Dập cầm lấy chiếc chìa khóa, Nghệ Tu thì đưa tay cầm lấy biên lai, mở ra xem rồi nói: "Ngân hàng Hoa Quốc, A2101, địa chỉ này hình như nằm bên khu nhà cũ."
Tô Dập nắm chặt chiếc chìa khóa, tâm tình kích động dần dần an tĩnh lại, đột nhiên có chút do dự. Cậu có chút mờ mịt nhìn gương mặt phụng phịu của ông lão trên di ảnh đặt trong góc, yên lặng không nói.
Nghệ Tu chú ý tới phản ứng của Tô Dập, anh nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Tô Dập cúi đầu, chìa khóa đâm lòng bàn tay tới phát đau. Cậu lầm bầm mở miệng: "Em không biết có nên mở nó ra hay không..."
Nghệ Tu lẳng lặng nhìn cậu, thấp giọng nói: "Ít nhất Phác Đạo Tử cũng hi vọng em sẽ mở nó. Con đường phía trước không rõ thế nào, địch nhân cũng không biết là ai, chúng ta cần nhiều thông tin hơn."
Tô Dập hít sâu một hơi, gật đầu, có chút im lìm nói: "Đi thôi, chúng ta đi ngay bây giờ."
Nghệ Tu ngăn cản Tô Dập đang định đứng dậy: "Ít nhất cũng thay quần áo đi đã, bằng không chốc nữa em sẽ khó chịu."
Lúc này Tô Dập mới nhận ra chiếc áo sơ mi trên người đầy bụi bẩn đen xì, không cần chờ chốc nữa, hiện giờ cậu đã cảm thấy không thoải mái.
Chờ thu thập chính mình xong, cầm giấy tờ liên quan đầy đủ, Nghệ Tu liền lái xe, Tô Dập ngồi ở ghét phó lái, sau khi thắt dây an toàn xong, Nghệ Tu liền nhấn chân ga, chiếc xa hơi nhanh chóng phóng ra cổng đặc vụ cao ốc đucợ Bình Hạo Diễm mở bằng điều khiển từ xa, thẳng tiến tới ngân hàng Hoa Quốc ở khu nhà cũ.
Thời gian vừa vặn là hơn hai giờ chiều, xe trên đường khá nhiều nên bị kẹt thành một đoàn.
Nghệ Tu buồn bực ló đầu dòm ra ngoài, thế nhưng lái xe vẫn khá quy củ, chậm rãi tiến tới trước với tốc độ rùa bò.
Sau khu hung hăng bức lui một chiếc xe định chen ngang, nhóm Nghệ Tu rốt cuộc cũng vượt qua đoạn đường bị kẹt, bắt đầu tiến vào khu nhà cũ.
Đài phát thanh trong xe đang mở bài tình ca thư giản, ánh mặt trời giữa trưa chiếu sáng đại địa, cũng nghiêng nghiêng chiếu rọi vào xe, chiếu lên đùi. Ánh mặt trời tháng chín không tính là nóng bức, Tô Dập cúi đầu nhìn mảng sáng tối trên đùi, ngón tay đặt ở mảng tối khẽ giật giật dò xét phần tiếp nối sáng và tối.
Cậu không thích ánh sáng, cậu thích hoàn cảnh tối tăm hơn, nó làm cậu có cảm giác an toàn.
Nghĩ vậy, Tô Dập chầm chậm vươn tay lộ ra ngoài lằn ranh giới.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu rọi lên đầu ngón tay cậu, sáng ngời nhưng không nóng bức làm ngón tay Tô Dập trắng bệch gần như trong suốt. Tô Dập khựng một lát, tựa hồ phát hiện cũng không quá khó tiếp nhận nên tiếp tục duỗi tới trước, đến khi toàn bộ bàn tay đều được ánh mặt trời chiếu sáng.
Dư quang khóe mắt của Nghệ Tu chú ý tới động tác của Tô Dập: "Sao vậy?"
Tô Dập chuyên chú nhìn bàn tay tắm trong ánh nắng mặt trời của mình, nhẹ giọng nói: "Em phát hiện ánh sáng tựa hồ cũng không tệ lắm."
Nghệ Tu có chút không rõ nhìn Tô Dập, phát hiện cậu tựa hồ đã thả lỏng hơn vừa nãy thì cũng không hỏi thêm nữa.
Bởi vì bị kẹt xe nên lúc chạy tới ngân hàng Hoa Quốc bên khu nhà cũ đã hơn bốn giờ, ít nhất cũng trước giờ ngân hàng đóng cửa.
Đưa ra giấy khai tử cùng di chúc, chứng minh nhân dân của ông lão, sau khi nhân viên ngân hàng kiểm tra thông tin thì nhập thông tin và dấu vân tay của Tô Dập, Nghệ Tu rồi đưa giấy mở két cho Tô Dập.
Chờ hoàn tất quy trình thủ tục, nhân viên dẫn hai người đi tới trước một cánh cửa sắt vừa dầy vừa nặng, mở cửa, sau đó dẫn bọn họ đi tới két bảo hiểm dưới tầng hầm.
Nhiệt độ dưới hầm khá thấp, Tô Dập bị đông tới run lẩy bẩy, trầm mặc đi theo nhân viên.
Nghệ Tu chú ý thấy Tô Dập lạnh nên tiến tới vài bước, đưa tay ôm lấy bả vai Tô Dập.
Tô Dập quay đầu nhìn Nghệ Tu, ánh sáng nhún nhảy tựa hồ cũng theo động tác của anh mà vờn quanh người cậu, cảm giác ấm áp không ngừng truyền tới từ bả vai. Tô Dập hít sâu một hơi, tiếp tục đi theo nhân viên đi sâu xuống dưới, tiến tới trước mặt một chiếc tủ sắt.
Tô Dập cùng nhân viên nhân hàng cùng cắm chìa khóa của mình vào để mở tủ sắt A2101, sau đó nhân viên đi ra ngoài để hai người tiến hành kiểm tra đồ đạc bên trong.
Nhẹ nhàng kéo két bảo hiểm, bên trong là một quyển sổ bìa da màu đen và một chiếc laptop.
Hô hấp Tô Dập cứng lại, ánh mắt hơi mở to nhìn quyển sổ.
Nghệ Tu cũng không hối thúc, chỉ an tĩnh chờ đợi.
Một hồi lâu sau, Tô Dập chậm rãi đưa tay lấy chiếc laptop ra ngoài, cầm chặt trong tay.
.*.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook