Âm Dương Nhãn
-
Chương 25: Kính Càn Khôn
Vừa ra khỏi hầm ngầm, Khương Tu Hiền thoạt nhìn như đang lười biếng tựa vào tường nhưng kì thực bắp thịt cả người lại căng cứng chỉ chờ phát động lập tức nhảy tới: "Thế nào, con phía dưới là cấp mấy?"
Khóe miệng Đỗ Phái Tuyết vẫn nhếch lên, mỉm cười: "Cấp tám, gần lên cấp chín, dáng vẻ giống rồng phương Tây."
Khương Tu Hiền cào cào tóc, lẩm bẩm: "Chị Đỗ, chị thu hồi nụ cười kia đi... nhìn thực đáng sợ a..."
Đỗ Phái Tuyết không chút để ý cười cười, lấy ra miếng vải cẩn thận bọc thanh đại đao lại. Kỳ dị là theo miếng vải quấn vòng thanh đao, khí tức nguy hiểm dữ tợn quanh người cô cũng chậm rãi biến mất, giống như ẩn sâu vào đáy biển, an tĩnh ẩn núp.
Chờ miếng vải quấn hết thanh đao, Đỗ Phái Tuyết lại biến về con người ôn hòa an tĩnh ngày thường.
Nghệ Tu nhìn quanh một vòng: "Người nọ có xuất hiện không?"
Khương Tu Hiền lắc đầu: "Không có, lúc mọi người đi xuống dưới thì không có gì dị thường phát sinh cả."
Mao Thiên Tuyền nhíu mày: "Cô ta trơ mắt nhìn chúng ta tiêu diệt con quỷ kia vậy sao? Có khi nào căn bản không phải kẻ nuôi quỷ không?"
Khương Tu Hiền nhún vai: "Ai biết được, cô ta không xuất hiện. Có lẽ là thấy lão đại nên không dám ra mặt, nói không chừng đã trốn mất rồi."
Bên ngoài vẫn còn mưa như trút nước, xuyên thấu qua cửa sổ nhiều màu có thể nhìn thấy ánh đèn từ xe cảnh sát không ngừng chớp lóe.
Tô Dập an tĩnh nhìn một vòng không gian mờ mịt ở đây, tia chớp sáng ngời lóe sáng trên bầu trời, những chiếc bóng mờ của những băng ghế cùng cánh cửa kim loại tựa hồ đang rục rịch. Tiếng sấm ầm ầm làm bóng mờ bên ngoài cửa sổ vặn vẹo thành những hình dáng quỷ dị, im lặng bài xích những vì khách không mời mà tới là bọn họ.
Ánh mắt Tô Dập xuyên qua khung cửa sổ nhìn tia chớp vặn vẹo bên ngoài,sau đó quay lại lắc đầu với Nghệ Tu, cậu cũng không phát hiện thêm gì nữa.
"Đi thôi, trở về xuy xét vấn đề ở nơi này sau." Nghệ Tu dứt khoát nói, tiếp tục ở lại đây cũng không thu hoạch thêm gì nữa, liền dẫn mọi người rời khỏi cổ trạch.
Bên ngoài mưa to như trút nước, bọn họ vừa bước ra ngoài liền bị màn mưa vây khốn.
Nghệ Tu đang định đội mưa chạy ra ngoài thì Tống Nghị đứng bên ngoài hàng rào chú ý thấy bọn họ đã ra, lập tức bảo vài cảnh viên mang dù chạy vào đón. Cũng không biết nhóm Tống Nghị từ đâu lôi tới một cây dù lớn, đường kính hơn ba mét, cả cây dù che chắn khoảng không trước cổng, bất quá hạt mưa bắn lên vẫn làm giày bọn họ ướt sũng.
Giơ cao một chiếc dù đen, nhìn Mao Thiên Tuyền một thân đầy máu, trong lòng nhất thời lạnh ngắt, bất quá vẫn ôm chút hi vọng hỏi: "Mọi người vào trong đã mấy giờ, người bên trong..."
Mao Thiên Tuyền lắc đầu, đứng thẳng lưng, có chút cứng đờ nói: "Thứ bên trong đã được xử lý sạch sẽ, mọi người có thể tiến vào."
"Cái kia, A Huy, cậu ấy..."
Một giọng nữ run rẩy truyền tới, cô bé Tiểu Mộng vẫn chưa rời đi. Cô khẩn trương nắm chặt tay nữ sinh bên cạnh, ánh mắt trông mong nhìn Mao Thiên Tuyền.
Mao Thiên Tuyền trầm mặt nhìn cô bé, qua hồi lâu mới khàn khàn mở miệng: "Chúng tôi đã xử lý hung thủ, xin nén bi thương."
Tiểu Mộng cứng đờ, không thể tin nỗi trợn trừng mắt, cả người run rẩy. Hai nắm tay siết chặt, sắc mặt ảm đạm, đôi chân vô lực mềm nhũn. Nữ sinh ở bên cạnh kêu một tiếng, vội vàng đỡ Tiểu Mộng, để cô bé không bị ngã xuống mặt đất ướt sũng nước.
Nghệ Tu đút tay trong túi quần đi tới, đưa một chiếc điện thoại di động cho cô bé Tiểu Mộng sắc mặt trắng bệch, lạnh nhạt nói: "Đây là di động của cậu ấy, cậu ấy rất muốn trả lời em nhưng không có cách nào làm được."
Tiểu Mộng ngây ngốc nhìn chiếc di động quen thuộc, thân thể dâng lên một luồng sức mạnh. Cô giãy ra khỏi tay nữ sinh đang đỡ mình, chụp lấy chiếc điện thoại kia, run run nhấn nút mở nguồn, hình chụp chung của cô cùng A Huy xuất hiện trên màn hình.
Đó là tấm hình chụp chung đầu tiên của hai người sau khi xác định quan hệ, được A Huy trân trọng đặt làm hình nền. Cậu ấy cười vui vẻ như vậy, thế nhưng hôm nay chỉ có thể nằm trong tòa nhà ma âm u kia, dần dần lạnh băng...
"A Huy! A Huy....!" Tiểu Mộng than khóc kêu lên, sau đó quỳ sụp xuống đất khóc nức nở.
Tô Dập đứng dưới tán dù, chuyên chú nhìn ánh sáng kỳ dị trong màn mưa vẫn nhảy múa quanh người Nghệ Tu, nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Mộng, cậu chuyển mắt qua nhìn cô bé đang quỳ dưới đất cùng bóng lưng cứng ngắc của Mao Thiên Tuyền. Qua một hồi lâu, Tô Dập rũ mi mắt, con ngươi đen láy tĩnh lặng không chút gợn sóng, một tia rung động cũng không có.
Rất nhanh sau đó, Tô Dập lại chuyển tầm mắt, tiếp tục nhìn Nghệ Tu.
Tiếng khóc xuyên thấu màn mưa, nhuộm thành một mảnh thê lương.
Chuyện cổ trạch còn rất nhiều vấn đề cần xử lý, thế nhưng nhóm Nghệ Tu thì đã xong nhiệm vụ, bọn họ cũng không quấy rầy nhóm Tống Nghị kiểm tra hiện trường lấy chứng cớ, trực tiếp lái xe quay về tòa đặc vụ.
Không khí trong xe có chút ngột ngạt, Tô Dập cúi đầu không biết đang nghĩ gì, Nghệ Tu ngồi bên cạnh nhắm mắt dựa vào lưng ghế, từ chân mày hơi nhíu lại cùng bắp thịt run rẩy có thể nhìn ra tình trạng của anh cũng không tốt lắm. Đỗ Phái Tuyết ngồi nghiêm nghị, ánh mắt khép hờ, khí tức trầm tĩnh, Khương Tu Hiền thì chắp tay sau ót, nghiêng đầu nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài cửa sổ.
Vết máu trên người Mao Thiên Tuyền đã bắt đầu khô lại thành những vệt màu đen. Thế nhưng biểu tình trên mặt cô rất lạnh lùng, chỉ trầm mặc lái xe, một đường lao vun vút trở về ngành.
Vừa về tới tòa đặc vụ, bọn họ vội vàng chạy đi tắm rửa. Sau khi khôi phục một chút, Nghệ Tu liền dẫn Tô Dập chạy đi tìm Vu Hãn Âm, kể lại chuyện xảy ra trong cổ trạch.
"Dưỡng quỷ?!" Vu Hãn Âm lặp lại, có chút khó tin.
"Không sai, Tô Dập nhìn thấy trận văn cùng đám quỷ thực, còn tiêu diệt một con quỷ cấp tám sắp đạt tới cấp chín, nghe nói có dáng dấp giống rồng phương Tây." Nói xong, Nghệ Tu khoanh tay nhìn về phía Tô Dập.
Mà Tô Dập thì trầm mặc gật đầu, biểu thị đồng ý.
Vu Hãn Âm yên lặng một chốc, ngồi bên bàn họp tựa tiếu phi tiếu nhếch khóe miệng: "Lại là dưỡng quỷ... huyền môn đã an tĩnh hai mươi năm, rốt cuộc là ai muốn gây sóng gió?"
"An tĩnh?" Nghệ Tu cười nhạo một tiếng, giọng điệu khinh thường. Giống như mất hứng thú, anh xoay người khoát tay nói: "Cậu điều tra đi, tôi đi trước."
Vu Hãn Âm ngẩn người, bất đắc dĩ nói: "Này này, anh rốt xấu gì cũng là đội trưởng mà."
Nghệ Tu không chút thành ý phất tay, Tô Dập cũng đi theo, sau đó thấy Nghệ Tu vừa mở cửa ra thì suýt chút nữa đã đụng vào Vưu Minh Thành đang giơ tay định gõ cửa.
Sương lạnh quanh người Vưu Minh Thành tựa hồ lại càng nồng đậm hơn, ánh mắt sắc lạnh hệt như muốn phá hủy hết thảy trước mắt, làm người ta chỉ liếc nhìn một cái da đầu đã tê rần.
Thấy Nghệ Tu mở cửa, Vưu Minh Thành buông tay xuống, lạnh giọng nói: "Anh nghe nói trong cổ trạch đó có nuôi một con quỷ cấp tám đã sắp thăng lên cấp chín."
Ý thức được gì đó, Nghệ Tu dừng lại một chút, sau đó để Vưu Minh Thành tiến vào phòng rồi đóng cửa lại.
Sau đó, liền nghe thấy tiếng trầm thấp lạnh băng của Vưu Minh Thành vang lên: "Theo anh biết, biện pháp dùng quỷ thực thúc giục trên thực tế không gia tăng nhiều sức mạnh của quỷ quái, tác dụng chủ yếu nhất là trấn an bản năng thèm ăn thịt người của chúng mà thôi. Vì thế con quỷ kia trước khi được nuôi dưỡng ít nhất cũng phải đạt tới cấp bảy, rất có khả năng chính là một con quỷ cấp tám."
Vu Hãn Âm nhíu mày: "Nhưng quỷ cấp tám từ đâu mà có chứ? Không có khả năng quan sát chờ đợi nó thăng cấp rồi bắt về được, lúc nó vừa xuất hiện khẳng định sẽ bị huyền môn chú ý. Nếu là từ khe nứt thì lại càng không có khả năng im hơi lặng tiếng như vậy, nơi đó được canh giữ tầng tầng lớp lớp, tuyệt đối sẽ gây ra náo động lớn."
Vưu Minh Thành siết chặt nắm tay, bắp thịt lộ rõ, khí thế âm trầm đáng sợ không ngừng tỏa ra. Anh nhìn chằm chằm vào một điểm vô định, cả người không rõ là tức giận hay cố nhẫn nhịn mà run run, từ trong kẽ răng phun ra ba chữ: "Kính. Càn. Khôn!"
Ba chữ này vừa nói ra, cả phòng họp chìm vào yên tĩnh. Mặc dù Tô Dập không rõ vì sao biểu tình mọi người đều trở nên u ám, bất quá cậu vẫn giữ im lặng.
Qua một hồi lâu, Nghệ Tu mới đột ngột mở miệng: "Minh Thành, hôm nay anh đã tìm Bạch Tình chưa?"
Thấy Vưu Minh Thành trầm mặc không đáp, Nghệ Tu một lần nữa bước ra mở cửa, cường ngạnh kéo Vưu Minh Thành ra ngoài: "Mọi người đã hiểu được tình huống rồi, anh phải bình tĩnh, tới tìm Bạch Tình đi."
Nói xong, Nghệ Tu đóng sầm cửa lại.
Bị kéo ra ngoài, Vưu Minh Thành đứng trước cánh cửa đóng kín hồi lâu, sau đó mới hít sâu một hơi, bước chân có chút cứng ngắc, từng bước từng bước rời đi.
"Kính càn khôn... thực sự là kính càn khôn sao?" Vu Hãn Âm tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống, trầm ngâm nói.
"Rất có khả năng." Nghệ Tu đứng dựa vào tường.
"Như vậy... chuyện Vưu gia năm năm trước chẳng lẽ thực sự là vì vậy?" Vu Hãn Âm có chút suy tư, sau đó thở dài: "Khó trách anh ấy phản ứng lớn như vậy."
Nghệ Tu cười nhạt: "Chọn lựa thành phố này để dưỡng quỷ, kẻ kia muốn khiêu khích chúng ta sao?"
"Có lẽ." Vu Hãn Âm thở dài, trầm ngâm nói: "Thế nhưng thế hệ đi trước đã dùng tính mạng chứng minh phương pháp ngự quỷ không thành công, vì sao kẻ kia lại muốn dưỡng quỷ..."
Không ai có thể giải đáp nghi vấn của Vu Hãn Âm, cả phòng họp bao trùm bầu không khí yên lặng.
Tô Dập trừng mắt, ý thức được kính càn khôn, hoặc nên nói là người đang giữ kính càn khôn rất khó giải quyết.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ rào rào không dứt, bầu trời tối đen bị một tia chớp chói mắt rạch ngang, cả bầu trời lóe lên tia sáng, sau đó là ầm một tiếng, tiếng sấm rền vang lên.
Mà Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm ở trong phòng họp, một đứng một ngồi, biểu tình u ám không rõ.
...
Tiếng nước tí tách từ trên mái hiên nhỏ xuống, cơn mưa như trút đã ngừng, thế nhưng bầu trời vẫn âm trầm, mây đen cuồn cuộn, thoạt nhìn lại sắp có một cơn mưa lớn khác nối tiếp.
Nghệ Tu tựa bên cửa sổ ở lối đi an toàn ở cuồi lầu ba, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Miệng ngậm điếu thuốc, chỏm lửa nhỏ xíu từ đầu điếu thuốc hoàn toàn bị ánh sáng sáng ngời quanh người anh che phủ, chỉ còn lại mùi thuốc lá theo gió thổi vào.
Tô Dập dựa vào vách tường hành lang nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, nhớ tới lời Vu Hãn Âm đã nói khi nãy.
"Trước đó không nói với em, Minh Thành, anh ấy... anh ấy là con trai của một đại gia tộc hiển hách trong huyền môn, năm năm trước, cả gia tộc đã bị một con quỷ siêu cường tàn sát trong một đêm, chỉ còn lại một mình anh ấy sống sót. Khi ấy Vưu gia chỉ còn lại một mãnh hỗn loạn, ngay cả thi thể cũng bị gặm không còn lại bao nhiêu. Thế nhưng lúc chỉnh lý di vật thì phát hiện pháp bảo truyền thừa là kính càn khôn của Vưu gia đã biến mất."
Tô Dập suy nghĩ một chút rồi hỏi Nghệ Tu: "Kính càn khôn là cái gì?"
Nghệ Tu cắn đầu thuốc, liếc nhìn Tô Dập, có chút mơ hồ nói: "Kính càn khôn có hai mặt, mặt càn có thể đánh chết quỷ quái, mặt khôn có thể thông tới quỷ vực, nghe nói là pháp bảo cực phẩm do lão tổ tông Vưu gia chế luyện ra. Ban đầu lúc hạo kiếp, Vưu gia nhờ chiếc kính kia triệu hồi không ít quỷ quái cường đại ngăn chặn kẻ địch, thế nhưng bởi vì bản thân không có sức chiến đấu nên lúc quỷ quái phản phệ may mắn tránh được một kiếp."
Vừa nói, Nghệ Tu cầm lấy điếu thuốc bên môi, lạnh nhạt nói: "Vưu gia nổi danh từ thời Đường với tài năng luyện khí cùng trận văn. Vưu gia có không ít luyện khí sư cùng trận văn sư tài giỏi, tới thế hệ này thì xuất hiện Vưu Minh Thành không am hiểu luyện khí cùng trận văn, thế nhưng lại là kỳ tài võ lực. Hàng năm anh vẫn luôn chạy ra bên ngoài chém giết quỷ quái, lúc Vưu gia xảy ra chuyện thì vừa vặn không có mặt ở nhà. Chờ đến khi anh ấy quay về thì phát hiện một mảnh hỗn loạn, kính càn khôn thì biến mất. Theo lý thì quỷ quái giết người xong sẽ không lấy đi một chiếc gương được che giấu cẩn thận như vậy, vì thế Minh Thành vẫn luôn cho rằng vụ án diệt môn của mình không hề đơn giản."
Tô Dập trừng mắt. Khí thế sắc bén trên người Vưu Minh Thành cùng biểu tình mệt mỏi của anh ở nhà ấm trồng hoa ngày đó chính vì trong lòng chất chứa quá nhiều tâm sự sao? Đại khái là vì anh vẫn không buông tha việc truy tìm chân tướng đi.
Tô Dập ngẩng đầu, nhìn trầm nhà tối đen hỏi: "Người em đã thấy, vì sao lại xuất hiện trong cổ trạch chứ?"
Nghệ Tu lười biếng nói: "Ai biết, em hỏi cô ta ấy."
Tô Dập không để tâm lời xỉa của Nghệ Tu, có chút suy tư, dùng con ngươi đen láy của mình nhìn đối phương: "Nữ sinh gào khóc dưới mưa kia thực sự quan trọng với A Huy kia như vậy à?"
Nghệ Tu liếc nhìn Tô Dập, chậc một tiếng: "Sao em có nhiều vấn đề vậy?"
Sau đó anh nhìn bóng tối âm u ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt: "Mạng mình dĩ nhiên quan trọng hơn, khi đó còn ai quản tới điện thoại nữa chứ? Em đừng quá coi trọng chuyện tình cảm, nói không chừng qua nửa năm một năm gì đấy, cô bé sẽ tìm một người bạn trai mới, quên đi tên ngốc đã chết trong cổ trạch."
Nghệ Tu hít một hơi thuốc, chậm rãi phà khói ra ngoài. Vừa vặn một cơn gió ùa vào kéo theo khói thuốc ập vào mặt Tô Dập, làm cậu sặc tới ho khan không ngừng.
Liếc nhìn Tô Dập một cái, Nghệ Tu hít thêm một hơi rồi quẳng tàn thuốc không còn thừa bao nhiêu vào thùng rác đặt bên cạnh cửa sổ, lãnh đạm nói: "Không chịu nổi mùi thuốc thì bớt tới nơi này đi."
Tô Dập ho với ứa nước mắt, gò má đỏ lên, thế nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích, ánh mắt chuyên chú vẫn như cũ đặt trên người Nghệ Tu, nhìn sắc thái đặc biệt duy nhất trong thế giới chỉ toàn trắng và đen của mình.
Nghệ Tu lạnh lùng nhìn Tô Dập, cười nhạo một tiếng rồi xoay người tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tới tối lại tiếp tục một trận mưa lớn, hôm sau mặt trời chậm rãi từ tầng mây đen ló dạng, ánh mặt trời xuyên thấu qua những tầng mây, cả bầu trời dần dần quang đãng.
Sáng sớm hôm nay, tòa đặc vụ nghênh đón một vị khách nhân.
Tô Dập mặc đồ thể thao quần đùi áo ngắn tay, mồ hôi ướt sũng sau khi làm xong bài tập huấn luyện trụ cột tiến vào tòa đặc vụ thì nhìn thấy Tống Nghị ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha cùng Đỗ Phái Tuyết đang tỉ mỉ lau bụi trên lá chậu trầu bà.
Tô Dập liếc nhìn Tống Nghị hai lần, mấy lần gặp trước dáng vẻ của anh luôn là râu ria xồm xoàm nhìn rất tiều tụy. Hôm hay chỉnh lý tốt hơn một chút, đồng phục trên người cũng thẳng thớm, sống lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn trên sô pha, mặt mũi anh tuấn, khí chất trầm ổn kiên nghị thuộc về quân nhân cảnh sát.
Phụ trách tiếp đãi khách bình thường đều do Vu Hãn Âm đảm nhiệm, Tô Dập không có nhiều hứng thú thu hồi tầm mắt, ngược lại liếc nhìn Đỗ Phái Tuyết mấy lần.
Hôm nay cô mặc quần áo thể thao rộng thùng thình, tay cầm bình nước xịt lên lá cây, sau đó dùng vải mềm cẩn thận lau chùi, dáng vẻ cẩn thận trầm tĩnh hôm nay cùng nụ cười khát máu vặn vẹo trong cổ trạch ngày đó cứ hệt như là hai người khác biệt. Tô Dập nhìn vài lần rồi lên lầu, tiếp tục hoàn thành bài huấn luyện hôm nay.
Tống Nghị thì không nhúc nhích ngồi trên sô pha, tay cầm một tách trà sứ màu trắng, đối diện còn có một chiếc tách khác. Đó là một cô gái có đôi tai nhọn xác chậu bông chạy vào đưa cho anh. Mùi hoa hồng thơm ngọt từ tách trà lượn lờ, Tống Nghị có chút suy tư nhìn tách trà, thầm nghĩ, đặc vụ bộ môn quả nhiên kỳ lạ.
Tòa đặc vụ cũng không giống như anh tưởng, toàn bộ phòng khách sáng trưng trang hoàng theo phong cách đơn giản, sàn cẩm thạch màu vàng, chùm đèn treo sáng ngời, vài cánh cửa sổ thủy tinh mở toang, gió mát nhè nhẹ thổi vào xua tan đi nhiệt độ nóng gắt ngày hè.
Phòng khách trang trí cũng không tinh xảo gì, thế nhưng làm người ta có cảm giác rất sáng sủa thoải mái. Chẳng qua phòng khách đặt rất nhiều chậu hoa kiểng, nhiều đến mức làm Tống Nghị có ảo giác mình đang ngồi trong tiệm hoa.
Cô gái chăm chút tỉ mỉ lau lá cây xong thì ôm chậu cây mỉm cười với anh một tiếng rồi đi vào nhà. Rất nhanh Vu Hãn Âm đỉnh mái tóc rối bù, hiếm khi mặc nam trang từ bên trong đi ra. Vu Hãn Âm mặc áo sơ mi trắng quần tây, áo tùy ý bỏ trong thùng, lộ ra đôi chân dài. Chẳng qua áo sơ mi có chút xốc xếch lộ ra một phần ngực trắng nõn, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong phẳng ngoài ý muốn.
Đôi mắt hoa đào có chút mê mang nheo lại, tùy ý vén mái tóc dài tán loạn, từ trong túi quần rút ra một cọng dây thun tùy ý cột thành một chùm đuôi ngựa, sau đó ngồi xuống ghế sô pha đối diện Tống Nghị, lười biếng mở miệng: "Xin lỗi, Tống đội trưởng đến sớm quá, mấy em ấy đang chọn chậu hoa để chuẩn bị tổng vệ sinh nên hơi lộn xộn một chút. Tống đội trưởng đến có chuyện gì không?"
Tống Nghị đặt tách trà hoa hồng vẫn chưa động tới xuống bàn, nghiêm túc nói: "Liên quan tới chuyện cổ trạch hôm qua cần phải điều tra cùng ghi chép lại."
Vu Hãn Âm mỉm cười: "Tống đội trưởng, hiện trường chưa đủ chứng cứ à? Các người bao vây tòa cổ trạch kia, hơn mười người bị gặm sạch thi cốt không còn lại bao nhiêu, còn có thể là tình huống gì a? Chỉ cần Tống đội trưởng báo sự thật lên cấp trên, cấp trên sẽ không trách cứ đâu."
Nắm tay đặt trên đầu gối của Tống Nghị siết chặt, hai hàng chân mày nhíu chặt, qua một hồi lâu mới mở miệng: "...đó là sinh mạng của mười mấy người trẻ tuổi a."
Vu Hãn Âm yên lặng, thu liễm nụ cười, lẳng lặng nhìn Tống Nghị đang tự trách cùng hối hận, qua một lúc lâu mới thở dài nói: "Tống đội trưởng, chuyện này không thể trách anh. Nếu tôi đoán không lầm thì chuyện này không đơn giản, lời đồn trên mạng cùng mười mấy sinh viên chạy vào tòa nhà đều bị người giật dây tính toán. Chuyện này là chuyện của huyền môn, Tống đội trưởng đừng tìm hiểu sâu thì tốt hơn."
Sắc mặt Tống Nghị biến hóa không ngừng, ngẩng đầu nhìn thẳng Vu Hãn Âm nói: "Thật ra thì lần này tôi tới là vì chuyện khác."
Trong biểu tình nhướng mày kinh ngạc của Vu Hãn Âm, Tống Nghị kiên định nói: "Tôi hi vọng có thể được đặc vụ bộ môn trợ giúp. Hôm qua tôi nhìn thấy cậu Tô cầm súng, loại súng đó có thể tạo thành thương tổn cho quỷ quái đúng không? Nếu có thể để cảnh sát chúng tôi trang bị loại súng này thì an toàn của dân chúng lại càng được đảm bảo hơn, mọi người của đặc vụ bộ môn cũng thoải mái hơn..."
Vu Hãn Âm tự tiếu phi tiếu nhếch khóe miệng, ngắt lời Tống Nghị: "Tống đội trưởng, thật ra thì loại súng quỷ đó căn bản không có tác dụng lớn như anh nghĩ đâu, Tiểu Dập cũng chỉ cầm theo phòng thân mà thôi. Anh nghĩ súng đạn bình thường có thể giết được khủng long thời tiền sử không? Vấn đề mấu chốt nhất là anh có thể nhìn thấy quỷ sao?"
Tống Nghị cứng đờ người, bất quá vẫn không muốn từ bỏ, đang định mở miệng nói thêm gì đó thì đột nhiên nhìn thấy thiếu niên vị thành niên phản nghịch từ nhà trong đi ra, từ trên cao nhìn xuống mình.
Biểu tình thiếu niên có chút âm trầm, giống như nhìn Tống Nghị không vừa mắt vậy, sau đó chậm rãi mở miệng: "Nếu anh nguyện ý làm vật thí nghiệm cho tôi, tôi có thể giúp anh nghiên cứu thiết bị đối phó quỷ."
Tống Nghị sửng sốt, vật thí nghiệm? Sao nghe có chút không đúng lắm...
Vu Hãn Âm cảnh cáo lên tiếng: "Hạo Diễm!"
Bình Hạo Diễm xoay người nhìn Vu Hãn Âm, cảm giác tự tin mãnh liệt: "Em có thể để đội trưởng nhìn thấy bóng quỷ thì cũng có thể giúp người bình thường nhìn thấy!"
Vu Hãn Âm bất đắc dĩ đỡ trán, nhìn Tống Nghị nói: "Xin lỗi, con nít không hiểu chuyện, anh đừng nghe mấy lời linh tinh của nó..."
"Vật thí nghiệm là phải làm gì?" Tống Nghị đột nhiên mở miệng, ánh mắt kiên nghị sắc bén nhìn chằm chằm thiếu niên âm trầm trước mắt.
Bình Hạo Diễm quay qua nhìn Tống Nghị, âm trầm nói: "Yên tôi, tôi sẽ không làm anh cụt tay cụt chân đâu." Lời nói thực đáng sợ, thế nhưng miệng lại đang ngậm kẹo, gò má phình phình lên, thoạt nhìn không hề có chút sát thương nào cả.
Sắc mặt Tống Nghị biến hóa, cuối cùng nắm chặt nắm tay nói: "Tôi có thể làm vật thí nghiệm cho cậu, thế nhưng hi vọng cậu sẽ tuân thủ cam kết."
Bình Hạo Diễm hài lòng hừ một tiếng: "Dĩ nhiên, đưa số điện thoại của anh cho tôi, lúc tôi gọi nhớ phải tới ngay."
Tống Nghị đọc dãy số của mình, sau đó nói: "Nếu như đang có nhiệm vụ, tôi không thể nào tới ngay được."
"Được rồi." Bình Hạo Diễm tùy ý gật đầu, sau khi ghi nhớ số điện thoại của Tống Nghị liền xoay người rời đi.
Ngoài dự liệu của Tống Nghị, Vu Hãn Âm quan sát cả quá trình chỉ bất đắc dĩ nhún vai, không ngăn cản.
Chẳng qua lại nói một câu làm Tống Nghị ù ù cạc cạc không hiểu gì cả: "Đừng có mua kẹo cho Hạo Diễm, răng sâu của nó vẫn chưa ổn."
Rất nhanh, Tống đội trưởng lập tức hiểu được lời Vu Hãn Âm nói có ý gì.
Một tin nhắn từ số lạ gửi đến di động của anh, nội dung là: "Chuột bạch số một, mua cho tôi hai bịch kẹo sữa thỏ trắng, phải là bịch lớn nhất! Đừng để anh tôi biết!"
Chuột bạch số một Tống Nghị: "..."
.*.
[Tác giả] Bình Hạo Diễm: Kẹo! Tôi muốn kẹo! Thiên tài cần phải ăn kẹo!
Chuột bạch số một Tống Nghị:...
Vu Hãn Âm: [âm thầm quan sát]
Khóe miệng Đỗ Phái Tuyết vẫn nhếch lên, mỉm cười: "Cấp tám, gần lên cấp chín, dáng vẻ giống rồng phương Tây."
Khương Tu Hiền cào cào tóc, lẩm bẩm: "Chị Đỗ, chị thu hồi nụ cười kia đi... nhìn thực đáng sợ a..."
Đỗ Phái Tuyết không chút để ý cười cười, lấy ra miếng vải cẩn thận bọc thanh đại đao lại. Kỳ dị là theo miếng vải quấn vòng thanh đao, khí tức nguy hiểm dữ tợn quanh người cô cũng chậm rãi biến mất, giống như ẩn sâu vào đáy biển, an tĩnh ẩn núp.
Chờ miếng vải quấn hết thanh đao, Đỗ Phái Tuyết lại biến về con người ôn hòa an tĩnh ngày thường.
Nghệ Tu nhìn quanh một vòng: "Người nọ có xuất hiện không?"
Khương Tu Hiền lắc đầu: "Không có, lúc mọi người đi xuống dưới thì không có gì dị thường phát sinh cả."
Mao Thiên Tuyền nhíu mày: "Cô ta trơ mắt nhìn chúng ta tiêu diệt con quỷ kia vậy sao? Có khi nào căn bản không phải kẻ nuôi quỷ không?"
Khương Tu Hiền nhún vai: "Ai biết được, cô ta không xuất hiện. Có lẽ là thấy lão đại nên không dám ra mặt, nói không chừng đã trốn mất rồi."
Bên ngoài vẫn còn mưa như trút nước, xuyên thấu qua cửa sổ nhiều màu có thể nhìn thấy ánh đèn từ xe cảnh sát không ngừng chớp lóe.
Tô Dập an tĩnh nhìn một vòng không gian mờ mịt ở đây, tia chớp sáng ngời lóe sáng trên bầu trời, những chiếc bóng mờ của những băng ghế cùng cánh cửa kim loại tựa hồ đang rục rịch. Tiếng sấm ầm ầm làm bóng mờ bên ngoài cửa sổ vặn vẹo thành những hình dáng quỷ dị, im lặng bài xích những vì khách không mời mà tới là bọn họ.
Ánh mắt Tô Dập xuyên qua khung cửa sổ nhìn tia chớp vặn vẹo bên ngoài,sau đó quay lại lắc đầu với Nghệ Tu, cậu cũng không phát hiện thêm gì nữa.
"Đi thôi, trở về xuy xét vấn đề ở nơi này sau." Nghệ Tu dứt khoát nói, tiếp tục ở lại đây cũng không thu hoạch thêm gì nữa, liền dẫn mọi người rời khỏi cổ trạch.
Bên ngoài mưa to như trút nước, bọn họ vừa bước ra ngoài liền bị màn mưa vây khốn.
Nghệ Tu đang định đội mưa chạy ra ngoài thì Tống Nghị đứng bên ngoài hàng rào chú ý thấy bọn họ đã ra, lập tức bảo vài cảnh viên mang dù chạy vào đón. Cũng không biết nhóm Tống Nghị từ đâu lôi tới một cây dù lớn, đường kính hơn ba mét, cả cây dù che chắn khoảng không trước cổng, bất quá hạt mưa bắn lên vẫn làm giày bọn họ ướt sũng.
Giơ cao một chiếc dù đen, nhìn Mao Thiên Tuyền một thân đầy máu, trong lòng nhất thời lạnh ngắt, bất quá vẫn ôm chút hi vọng hỏi: "Mọi người vào trong đã mấy giờ, người bên trong..."
Mao Thiên Tuyền lắc đầu, đứng thẳng lưng, có chút cứng đờ nói: "Thứ bên trong đã được xử lý sạch sẽ, mọi người có thể tiến vào."
"Cái kia, A Huy, cậu ấy..."
Một giọng nữ run rẩy truyền tới, cô bé Tiểu Mộng vẫn chưa rời đi. Cô khẩn trương nắm chặt tay nữ sinh bên cạnh, ánh mắt trông mong nhìn Mao Thiên Tuyền.
Mao Thiên Tuyền trầm mặt nhìn cô bé, qua hồi lâu mới khàn khàn mở miệng: "Chúng tôi đã xử lý hung thủ, xin nén bi thương."
Tiểu Mộng cứng đờ, không thể tin nỗi trợn trừng mắt, cả người run rẩy. Hai nắm tay siết chặt, sắc mặt ảm đạm, đôi chân vô lực mềm nhũn. Nữ sinh ở bên cạnh kêu một tiếng, vội vàng đỡ Tiểu Mộng, để cô bé không bị ngã xuống mặt đất ướt sũng nước.
Nghệ Tu đút tay trong túi quần đi tới, đưa một chiếc điện thoại di động cho cô bé Tiểu Mộng sắc mặt trắng bệch, lạnh nhạt nói: "Đây là di động của cậu ấy, cậu ấy rất muốn trả lời em nhưng không có cách nào làm được."
Tiểu Mộng ngây ngốc nhìn chiếc di động quen thuộc, thân thể dâng lên một luồng sức mạnh. Cô giãy ra khỏi tay nữ sinh đang đỡ mình, chụp lấy chiếc điện thoại kia, run run nhấn nút mở nguồn, hình chụp chung của cô cùng A Huy xuất hiện trên màn hình.
Đó là tấm hình chụp chung đầu tiên của hai người sau khi xác định quan hệ, được A Huy trân trọng đặt làm hình nền. Cậu ấy cười vui vẻ như vậy, thế nhưng hôm nay chỉ có thể nằm trong tòa nhà ma âm u kia, dần dần lạnh băng...
"A Huy! A Huy....!" Tiểu Mộng than khóc kêu lên, sau đó quỳ sụp xuống đất khóc nức nở.
Tô Dập đứng dưới tán dù, chuyên chú nhìn ánh sáng kỳ dị trong màn mưa vẫn nhảy múa quanh người Nghệ Tu, nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Mộng, cậu chuyển mắt qua nhìn cô bé đang quỳ dưới đất cùng bóng lưng cứng ngắc của Mao Thiên Tuyền. Qua một hồi lâu, Tô Dập rũ mi mắt, con ngươi đen láy tĩnh lặng không chút gợn sóng, một tia rung động cũng không có.
Rất nhanh sau đó, Tô Dập lại chuyển tầm mắt, tiếp tục nhìn Nghệ Tu.
Tiếng khóc xuyên thấu màn mưa, nhuộm thành một mảnh thê lương.
Chuyện cổ trạch còn rất nhiều vấn đề cần xử lý, thế nhưng nhóm Nghệ Tu thì đã xong nhiệm vụ, bọn họ cũng không quấy rầy nhóm Tống Nghị kiểm tra hiện trường lấy chứng cớ, trực tiếp lái xe quay về tòa đặc vụ.
Không khí trong xe có chút ngột ngạt, Tô Dập cúi đầu không biết đang nghĩ gì, Nghệ Tu ngồi bên cạnh nhắm mắt dựa vào lưng ghế, từ chân mày hơi nhíu lại cùng bắp thịt run rẩy có thể nhìn ra tình trạng của anh cũng không tốt lắm. Đỗ Phái Tuyết ngồi nghiêm nghị, ánh mắt khép hờ, khí tức trầm tĩnh, Khương Tu Hiền thì chắp tay sau ót, nghiêng đầu nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài cửa sổ.
Vết máu trên người Mao Thiên Tuyền đã bắt đầu khô lại thành những vệt màu đen. Thế nhưng biểu tình trên mặt cô rất lạnh lùng, chỉ trầm mặc lái xe, một đường lao vun vút trở về ngành.
Vừa về tới tòa đặc vụ, bọn họ vội vàng chạy đi tắm rửa. Sau khi khôi phục một chút, Nghệ Tu liền dẫn Tô Dập chạy đi tìm Vu Hãn Âm, kể lại chuyện xảy ra trong cổ trạch.
"Dưỡng quỷ?!" Vu Hãn Âm lặp lại, có chút khó tin.
"Không sai, Tô Dập nhìn thấy trận văn cùng đám quỷ thực, còn tiêu diệt một con quỷ cấp tám sắp đạt tới cấp chín, nghe nói có dáng dấp giống rồng phương Tây." Nói xong, Nghệ Tu khoanh tay nhìn về phía Tô Dập.
Mà Tô Dập thì trầm mặc gật đầu, biểu thị đồng ý.
Vu Hãn Âm yên lặng một chốc, ngồi bên bàn họp tựa tiếu phi tiếu nhếch khóe miệng: "Lại là dưỡng quỷ... huyền môn đã an tĩnh hai mươi năm, rốt cuộc là ai muốn gây sóng gió?"
"An tĩnh?" Nghệ Tu cười nhạo một tiếng, giọng điệu khinh thường. Giống như mất hứng thú, anh xoay người khoát tay nói: "Cậu điều tra đi, tôi đi trước."
Vu Hãn Âm ngẩn người, bất đắc dĩ nói: "Này này, anh rốt xấu gì cũng là đội trưởng mà."
Nghệ Tu không chút thành ý phất tay, Tô Dập cũng đi theo, sau đó thấy Nghệ Tu vừa mở cửa ra thì suýt chút nữa đã đụng vào Vưu Minh Thành đang giơ tay định gõ cửa.
Sương lạnh quanh người Vưu Minh Thành tựa hồ lại càng nồng đậm hơn, ánh mắt sắc lạnh hệt như muốn phá hủy hết thảy trước mắt, làm người ta chỉ liếc nhìn một cái da đầu đã tê rần.
Thấy Nghệ Tu mở cửa, Vưu Minh Thành buông tay xuống, lạnh giọng nói: "Anh nghe nói trong cổ trạch đó có nuôi một con quỷ cấp tám đã sắp thăng lên cấp chín."
Ý thức được gì đó, Nghệ Tu dừng lại một chút, sau đó để Vưu Minh Thành tiến vào phòng rồi đóng cửa lại.
Sau đó, liền nghe thấy tiếng trầm thấp lạnh băng của Vưu Minh Thành vang lên: "Theo anh biết, biện pháp dùng quỷ thực thúc giục trên thực tế không gia tăng nhiều sức mạnh của quỷ quái, tác dụng chủ yếu nhất là trấn an bản năng thèm ăn thịt người của chúng mà thôi. Vì thế con quỷ kia trước khi được nuôi dưỡng ít nhất cũng phải đạt tới cấp bảy, rất có khả năng chính là một con quỷ cấp tám."
Vu Hãn Âm nhíu mày: "Nhưng quỷ cấp tám từ đâu mà có chứ? Không có khả năng quan sát chờ đợi nó thăng cấp rồi bắt về được, lúc nó vừa xuất hiện khẳng định sẽ bị huyền môn chú ý. Nếu là từ khe nứt thì lại càng không có khả năng im hơi lặng tiếng như vậy, nơi đó được canh giữ tầng tầng lớp lớp, tuyệt đối sẽ gây ra náo động lớn."
Vưu Minh Thành siết chặt nắm tay, bắp thịt lộ rõ, khí thế âm trầm đáng sợ không ngừng tỏa ra. Anh nhìn chằm chằm vào một điểm vô định, cả người không rõ là tức giận hay cố nhẫn nhịn mà run run, từ trong kẽ răng phun ra ba chữ: "Kính. Càn. Khôn!"
Ba chữ này vừa nói ra, cả phòng họp chìm vào yên tĩnh. Mặc dù Tô Dập không rõ vì sao biểu tình mọi người đều trở nên u ám, bất quá cậu vẫn giữ im lặng.
Qua một hồi lâu, Nghệ Tu mới đột ngột mở miệng: "Minh Thành, hôm nay anh đã tìm Bạch Tình chưa?"
Thấy Vưu Minh Thành trầm mặc không đáp, Nghệ Tu một lần nữa bước ra mở cửa, cường ngạnh kéo Vưu Minh Thành ra ngoài: "Mọi người đã hiểu được tình huống rồi, anh phải bình tĩnh, tới tìm Bạch Tình đi."
Nói xong, Nghệ Tu đóng sầm cửa lại.
Bị kéo ra ngoài, Vưu Minh Thành đứng trước cánh cửa đóng kín hồi lâu, sau đó mới hít sâu một hơi, bước chân có chút cứng ngắc, từng bước từng bước rời đi.
"Kính càn khôn... thực sự là kính càn khôn sao?" Vu Hãn Âm tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống, trầm ngâm nói.
"Rất có khả năng." Nghệ Tu đứng dựa vào tường.
"Như vậy... chuyện Vưu gia năm năm trước chẳng lẽ thực sự là vì vậy?" Vu Hãn Âm có chút suy tư, sau đó thở dài: "Khó trách anh ấy phản ứng lớn như vậy."
Nghệ Tu cười nhạt: "Chọn lựa thành phố này để dưỡng quỷ, kẻ kia muốn khiêu khích chúng ta sao?"
"Có lẽ." Vu Hãn Âm thở dài, trầm ngâm nói: "Thế nhưng thế hệ đi trước đã dùng tính mạng chứng minh phương pháp ngự quỷ không thành công, vì sao kẻ kia lại muốn dưỡng quỷ..."
Không ai có thể giải đáp nghi vấn của Vu Hãn Âm, cả phòng họp bao trùm bầu không khí yên lặng.
Tô Dập trừng mắt, ý thức được kính càn khôn, hoặc nên nói là người đang giữ kính càn khôn rất khó giải quyết.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ rào rào không dứt, bầu trời tối đen bị một tia chớp chói mắt rạch ngang, cả bầu trời lóe lên tia sáng, sau đó là ầm một tiếng, tiếng sấm rền vang lên.
Mà Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm ở trong phòng họp, một đứng một ngồi, biểu tình u ám không rõ.
...
Tiếng nước tí tách từ trên mái hiên nhỏ xuống, cơn mưa như trút đã ngừng, thế nhưng bầu trời vẫn âm trầm, mây đen cuồn cuộn, thoạt nhìn lại sắp có một cơn mưa lớn khác nối tiếp.
Nghệ Tu tựa bên cửa sổ ở lối đi an toàn ở cuồi lầu ba, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Miệng ngậm điếu thuốc, chỏm lửa nhỏ xíu từ đầu điếu thuốc hoàn toàn bị ánh sáng sáng ngời quanh người anh che phủ, chỉ còn lại mùi thuốc lá theo gió thổi vào.
Tô Dập dựa vào vách tường hành lang nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, nhớ tới lời Vu Hãn Âm đã nói khi nãy.
"Trước đó không nói với em, Minh Thành, anh ấy... anh ấy là con trai của một đại gia tộc hiển hách trong huyền môn, năm năm trước, cả gia tộc đã bị một con quỷ siêu cường tàn sát trong một đêm, chỉ còn lại một mình anh ấy sống sót. Khi ấy Vưu gia chỉ còn lại một mãnh hỗn loạn, ngay cả thi thể cũng bị gặm không còn lại bao nhiêu. Thế nhưng lúc chỉnh lý di vật thì phát hiện pháp bảo truyền thừa là kính càn khôn của Vưu gia đã biến mất."
Tô Dập suy nghĩ một chút rồi hỏi Nghệ Tu: "Kính càn khôn là cái gì?"
Nghệ Tu cắn đầu thuốc, liếc nhìn Tô Dập, có chút mơ hồ nói: "Kính càn khôn có hai mặt, mặt càn có thể đánh chết quỷ quái, mặt khôn có thể thông tới quỷ vực, nghe nói là pháp bảo cực phẩm do lão tổ tông Vưu gia chế luyện ra. Ban đầu lúc hạo kiếp, Vưu gia nhờ chiếc kính kia triệu hồi không ít quỷ quái cường đại ngăn chặn kẻ địch, thế nhưng bởi vì bản thân không có sức chiến đấu nên lúc quỷ quái phản phệ may mắn tránh được một kiếp."
Vừa nói, Nghệ Tu cầm lấy điếu thuốc bên môi, lạnh nhạt nói: "Vưu gia nổi danh từ thời Đường với tài năng luyện khí cùng trận văn. Vưu gia có không ít luyện khí sư cùng trận văn sư tài giỏi, tới thế hệ này thì xuất hiện Vưu Minh Thành không am hiểu luyện khí cùng trận văn, thế nhưng lại là kỳ tài võ lực. Hàng năm anh vẫn luôn chạy ra bên ngoài chém giết quỷ quái, lúc Vưu gia xảy ra chuyện thì vừa vặn không có mặt ở nhà. Chờ đến khi anh ấy quay về thì phát hiện một mảnh hỗn loạn, kính càn khôn thì biến mất. Theo lý thì quỷ quái giết người xong sẽ không lấy đi một chiếc gương được che giấu cẩn thận như vậy, vì thế Minh Thành vẫn luôn cho rằng vụ án diệt môn của mình không hề đơn giản."
Tô Dập trừng mắt. Khí thế sắc bén trên người Vưu Minh Thành cùng biểu tình mệt mỏi của anh ở nhà ấm trồng hoa ngày đó chính vì trong lòng chất chứa quá nhiều tâm sự sao? Đại khái là vì anh vẫn không buông tha việc truy tìm chân tướng đi.
Tô Dập ngẩng đầu, nhìn trầm nhà tối đen hỏi: "Người em đã thấy, vì sao lại xuất hiện trong cổ trạch chứ?"
Nghệ Tu lười biếng nói: "Ai biết, em hỏi cô ta ấy."
Tô Dập không để tâm lời xỉa của Nghệ Tu, có chút suy tư, dùng con ngươi đen láy của mình nhìn đối phương: "Nữ sinh gào khóc dưới mưa kia thực sự quan trọng với A Huy kia như vậy à?"
Nghệ Tu liếc nhìn Tô Dập, chậc một tiếng: "Sao em có nhiều vấn đề vậy?"
Sau đó anh nhìn bóng tối âm u ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt: "Mạng mình dĩ nhiên quan trọng hơn, khi đó còn ai quản tới điện thoại nữa chứ? Em đừng quá coi trọng chuyện tình cảm, nói không chừng qua nửa năm một năm gì đấy, cô bé sẽ tìm một người bạn trai mới, quên đi tên ngốc đã chết trong cổ trạch."
Nghệ Tu hít một hơi thuốc, chậm rãi phà khói ra ngoài. Vừa vặn một cơn gió ùa vào kéo theo khói thuốc ập vào mặt Tô Dập, làm cậu sặc tới ho khan không ngừng.
Liếc nhìn Tô Dập một cái, Nghệ Tu hít thêm một hơi rồi quẳng tàn thuốc không còn thừa bao nhiêu vào thùng rác đặt bên cạnh cửa sổ, lãnh đạm nói: "Không chịu nổi mùi thuốc thì bớt tới nơi này đi."
Tô Dập ho với ứa nước mắt, gò má đỏ lên, thế nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích, ánh mắt chuyên chú vẫn như cũ đặt trên người Nghệ Tu, nhìn sắc thái đặc biệt duy nhất trong thế giới chỉ toàn trắng và đen của mình.
Nghệ Tu lạnh lùng nhìn Tô Dập, cười nhạo một tiếng rồi xoay người tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tới tối lại tiếp tục một trận mưa lớn, hôm sau mặt trời chậm rãi từ tầng mây đen ló dạng, ánh mặt trời xuyên thấu qua những tầng mây, cả bầu trời dần dần quang đãng.
Sáng sớm hôm nay, tòa đặc vụ nghênh đón một vị khách nhân.
Tô Dập mặc đồ thể thao quần đùi áo ngắn tay, mồ hôi ướt sũng sau khi làm xong bài tập huấn luyện trụ cột tiến vào tòa đặc vụ thì nhìn thấy Tống Nghị ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha cùng Đỗ Phái Tuyết đang tỉ mỉ lau bụi trên lá chậu trầu bà.
Tô Dập liếc nhìn Tống Nghị hai lần, mấy lần gặp trước dáng vẻ của anh luôn là râu ria xồm xoàm nhìn rất tiều tụy. Hôm hay chỉnh lý tốt hơn một chút, đồng phục trên người cũng thẳng thớm, sống lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn trên sô pha, mặt mũi anh tuấn, khí chất trầm ổn kiên nghị thuộc về quân nhân cảnh sát.
Phụ trách tiếp đãi khách bình thường đều do Vu Hãn Âm đảm nhiệm, Tô Dập không có nhiều hứng thú thu hồi tầm mắt, ngược lại liếc nhìn Đỗ Phái Tuyết mấy lần.
Hôm nay cô mặc quần áo thể thao rộng thùng thình, tay cầm bình nước xịt lên lá cây, sau đó dùng vải mềm cẩn thận lau chùi, dáng vẻ cẩn thận trầm tĩnh hôm nay cùng nụ cười khát máu vặn vẹo trong cổ trạch ngày đó cứ hệt như là hai người khác biệt. Tô Dập nhìn vài lần rồi lên lầu, tiếp tục hoàn thành bài huấn luyện hôm nay.
Tống Nghị thì không nhúc nhích ngồi trên sô pha, tay cầm một tách trà sứ màu trắng, đối diện còn có một chiếc tách khác. Đó là một cô gái có đôi tai nhọn xác chậu bông chạy vào đưa cho anh. Mùi hoa hồng thơm ngọt từ tách trà lượn lờ, Tống Nghị có chút suy tư nhìn tách trà, thầm nghĩ, đặc vụ bộ môn quả nhiên kỳ lạ.
Tòa đặc vụ cũng không giống như anh tưởng, toàn bộ phòng khách sáng trưng trang hoàng theo phong cách đơn giản, sàn cẩm thạch màu vàng, chùm đèn treo sáng ngời, vài cánh cửa sổ thủy tinh mở toang, gió mát nhè nhẹ thổi vào xua tan đi nhiệt độ nóng gắt ngày hè.
Phòng khách trang trí cũng không tinh xảo gì, thế nhưng làm người ta có cảm giác rất sáng sủa thoải mái. Chẳng qua phòng khách đặt rất nhiều chậu hoa kiểng, nhiều đến mức làm Tống Nghị có ảo giác mình đang ngồi trong tiệm hoa.
Cô gái chăm chút tỉ mỉ lau lá cây xong thì ôm chậu cây mỉm cười với anh một tiếng rồi đi vào nhà. Rất nhanh Vu Hãn Âm đỉnh mái tóc rối bù, hiếm khi mặc nam trang từ bên trong đi ra. Vu Hãn Âm mặc áo sơ mi trắng quần tây, áo tùy ý bỏ trong thùng, lộ ra đôi chân dài. Chẳng qua áo sơ mi có chút xốc xếch lộ ra một phần ngực trắng nõn, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong phẳng ngoài ý muốn.
Đôi mắt hoa đào có chút mê mang nheo lại, tùy ý vén mái tóc dài tán loạn, từ trong túi quần rút ra một cọng dây thun tùy ý cột thành một chùm đuôi ngựa, sau đó ngồi xuống ghế sô pha đối diện Tống Nghị, lười biếng mở miệng: "Xin lỗi, Tống đội trưởng đến sớm quá, mấy em ấy đang chọn chậu hoa để chuẩn bị tổng vệ sinh nên hơi lộn xộn một chút. Tống đội trưởng đến có chuyện gì không?"
Tống Nghị đặt tách trà hoa hồng vẫn chưa động tới xuống bàn, nghiêm túc nói: "Liên quan tới chuyện cổ trạch hôm qua cần phải điều tra cùng ghi chép lại."
Vu Hãn Âm mỉm cười: "Tống đội trưởng, hiện trường chưa đủ chứng cứ à? Các người bao vây tòa cổ trạch kia, hơn mười người bị gặm sạch thi cốt không còn lại bao nhiêu, còn có thể là tình huống gì a? Chỉ cần Tống đội trưởng báo sự thật lên cấp trên, cấp trên sẽ không trách cứ đâu."
Nắm tay đặt trên đầu gối của Tống Nghị siết chặt, hai hàng chân mày nhíu chặt, qua một hồi lâu mới mở miệng: "...đó là sinh mạng của mười mấy người trẻ tuổi a."
Vu Hãn Âm yên lặng, thu liễm nụ cười, lẳng lặng nhìn Tống Nghị đang tự trách cùng hối hận, qua một lúc lâu mới thở dài nói: "Tống đội trưởng, chuyện này không thể trách anh. Nếu tôi đoán không lầm thì chuyện này không đơn giản, lời đồn trên mạng cùng mười mấy sinh viên chạy vào tòa nhà đều bị người giật dây tính toán. Chuyện này là chuyện của huyền môn, Tống đội trưởng đừng tìm hiểu sâu thì tốt hơn."
Sắc mặt Tống Nghị biến hóa không ngừng, ngẩng đầu nhìn thẳng Vu Hãn Âm nói: "Thật ra thì lần này tôi tới là vì chuyện khác."
Trong biểu tình nhướng mày kinh ngạc của Vu Hãn Âm, Tống Nghị kiên định nói: "Tôi hi vọng có thể được đặc vụ bộ môn trợ giúp. Hôm qua tôi nhìn thấy cậu Tô cầm súng, loại súng đó có thể tạo thành thương tổn cho quỷ quái đúng không? Nếu có thể để cảnh sát chúng tôi trang bị loại súng này thì an toàn của dân chúng lại càng được đảm bảo hơn, mọi người của đặc vụ bộ môn cũng thoải mái hơn..."
Vu Hãn Âm tự tiếu phi tiếu nhếch khóe miệng, ngắt lời Tống Nghị: "Tống đội trưởng, thật ra thì loại súng quỷ đó căn bản không có tác dụng lớn như anh nghĩ đâu, Tiểu Dập cũng chỉ cầm theo phòng thân mà thôi. Anh nghĩ súng đạn bình thường có thể giết được khủng long thời tiền sử không? Vấn đề mấu chốt nhất là anh có thể nhìn thấy quỷ sao?"
Tống Nghị cứng đờ người, bất quá vẫn không muốn từ bỏ, đang định mở miệng nói thêm gì đó thì đột nhiên nhìn thấy thiếu niên vị thành niên phản nghịch từ nhà trong đi ra, từ trên cao nhìn xuống mình.
Biểu tình thiếu niên có chút âm trầm, giống như nhìn Tống Nghị không vừa mắt vậy, sau đó chậm rãi mở miệng: "Nếu anh nguyện ý làm vật thí nghiệm cho tôi, tôi có thể giúp anh nghiên cứu thiết bị đối phó quỷ."
Tống Nghị sửng sốt, vật thí nghiệm? Sao nghe có chút không đúng lắm...
Vu Hãn Âm cảnh cáo lên tiếng: "Hạo Diễm!"
Bình Hạo Diễm xoay người nhìn Vu Hãn Âm, cảm giác tự tin mãnh liệt: "Em có thể để đội trưởng nhìn thấy bóng quỷ thì cũng có thể giúp người bình thường nhìn thấy!"
Vu Hãn Âm bất đắc dĩ đỡ trán, nhìn Tống Nghị nói: "Xin lỗi, con nít không hiểu chuyện, anh đừng nghe mấy lời linh tinh của nó..."
"Vật thí nghiệm là phải làm gì?" Tống Nghị đột nhiên mở miệng, ánh mắt kiên nghị sắc bén nhìn chằm chằm thiếu niên âm trầm trước mắt.
Bình Hạo Diễm quay qua nhìn Tống Nghị, âm trầm nói: "Yên tôi, tôi sẽ không làm anh cụt tay cụt chân đâu." Lời nói thực đáng sợ, thế nhưng miệng lại đang ngậm kẹo, gò má phình phình lên, thoạt nhìn không hề có chút sát thương nào cả.
Sắc mặt Tống Nghị biến hóa, cuối cùng nắm chặt nắm tay nói: "Tôi có thể làm vật thí nghiệm cho cậu, thế nhưng hi vọng cậu sẽ tuân thủ cam kết."
Bình Hạo Diễm hài lòng hừ một tiếng: "Dĩ nhiên, đưa số điện thoại của anh cho tôi, lúc tôi gọi nhớ phải tới ngay."
Tống Nghị đọc dãy số của mình, sau đó nói: "Nếu như đang có nhiệm vụ, tôi không thể nào tới ngay được."
"Được rồi." Bình Hạo Diễm tùy ý gật đầu, sau khi ghi nhớ số điện thoại của Tống Nghị liền xoay người rời đi.
Ngoài dự liệu của Tống Nghị, Vu Hãn Âm quan sát cả quá trình chỉ bất đắc dĩ nhún vai, không ngăn cản.
Chẳng qua lại nói một câu làm Tống Nghị ù ù cạc cạc không hiểu gì cả: "Đừng có mua kẹo cho Hạo Diễm, răng sâu của nó vẫn chưa ổn."
Rất nhanh, Tống đội trưởng lập tức hiểu được lời Vu Hãn Âm nói có ý gì.
Một tin nhắn từ số lạ gửi đến di động của anh, nội dung là: "Chuột bạch số một, mua cho tôi hai bịch kẹo sữa thỏ trắng, phải là bịch lớn nhất! Đừng để anh tôi biết!"
Chuột bạch số một Tống Nghị: "..."
.*.
[Tác giả] Bình Hạo Diễm: Kẹo! Tôi muốn kẹo! Thiên tài cần phải ăn kẹo!
Chuột bạch số một Tống Nghị:...
Vu Hãn Âm: [âm thầm quan sát]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook