Âm Dương Nhãn
-
Chương 10: Trận Văn
Sáng sớm hôm sau, Tô Dập đeo ba lô, từ sáng sớm đã đón xe buýt tới trước tòa nhà đặc vụ bộ môn.
Cách một làn đường, Tô Dập ngẩng đầu nhìn tòa nhà năm đầy đầy hoa cỏ trước mặt, không khỏi hơi mở to mắt.
Tòa nhà đặc vụ bộ môn kỳ thực là hai tòa nhà nằm sát nhau, trước mặt là một tòa năm tầng, phía sau là ba tầng. Hôm trước vì quá tối nên Tô Dập không chú ý, hôm nay đứng bên ngoài nhìn lại, Tô Dập phát hiện trên tòa nhà cũng những bức tường xung quanh không giống nhau, có những đường vân màu xám chi chít khắp tòa nhà.
Tô Dập nhận ra loại đường vân này, ông lão từng vẽ hoa văn tương tự thế này ở trên những món đồ nhỏ rồi gửi đi, cũng không biết gửi đi đâu. Từ trước đến nay Tô Dập không hứng thú với những thứ kia, thể nhưng hiện giờ nghĩ lại thì những đường vân kia có lẽ có tác dụng gì đó, lần đầu tiên cậu có chút nghi ngờ về tài khoản mấy trăm vạn mà ông lão cả ngày ở nhà nuôi mình để lại.
Nghĩ một chút, ánh mắt Tô Dập sáng lên, nếu cậu cũng học được cách vẽ loại hoa văn này, có phải cậu cũng có thể xem là có tài nghệ, có thể gia nhập đặc vụ bộ môn?
Nói liền làm, Tô Dập tới tiệm cà phê Starbucks ở ngoài trời, tùy ý gọi một ly thức uống rồi ngồi ở một góc, lấy dụng cụ vẽ từ trong ba lô ra, đặt bút chì chỉnh tề, bắt đầu vẽ tòa đặc vụ bộ môn ở trước mắt.
Tòa nhà nhanh chóng được phác họa, thực vật ở xung quanh cùng trên lan can sắt đều được vẽ tỉ mỉ, sau đó Tô Dập gặp phải vấn đề nan giải nhất trong quá trình hội họa từ trước tới nay.
Những lằn vân kia thoạt nhìn giống như chỉ là một khối nhưng cũng tựa hồ có thể chia ra thành những mảnh nhỏ bất đồng, nhìn lại lần nữa thì lại thấy nó là một chỉnh thể không thể tách rời.
Ngòi bút chì của Tô Dập đặt trên giấy, do dự giơ lên, sau đó lại đặt xuống, qua một lúc lâu vẫn không xê dịch. Có cảm giác muốn vẽ nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Trong lúc do dự, cà phê cậu gọi đã làm xong. Tô Dập đứng dậy đi lấy cà phê, dứt khoát không cầm bút nữa, tập trung nhìn tòa nhà, cẩn thận phân biệt những lằn vân kia.
Nhìn kỹ thì phát hiện những lằn vân kia có lớn có nhỏ, nếu nhìn lâu thì sẽ có cảm giác chúng không ngừng nhúc nhích làm người ta choáng đầu hoa mắt. Tô Dập nhìn rất chuyên chú, nửa ngày cũng dời tầm mắt. Hành động của cậu thu hút sự chú ý của vài người, cũng học theo cậu nhìn về phía tòa đặc vụ cao ốc nhưng không thấy gì khác thường thì mất hứng thú quay đầu lại.
Qua một hồi lâu không chớp mắt nhìn những lằn vân vặn vẹo kia, Tô Dập rốt cuộc cầm bút chì nhẹ nhàng đặt lên mặt giấy trắng, bắt đầu di chuyển!
Tô Dập không nhìn giấy vẽ mà nhìn chằm chằm phù văn trên tòa nhà, bàn tay cầm bút nhẹ nhàng di động, roẹt roẹt vẽ ra những lằn vân kỳ dị!
Đến tận khi cảm giác dưới ngòi bút không đúng lắm, Tô Dập mới đột nhiên hồi phục tinh thần. Cúi đầu nhìn một chút thì phát hiện mình đã vẽ ra ngoài rìa giấy, bút chì rơi xuống mặt kiếng, còn nghệch ngoạc vài đường.
Những đường cong vặn vẹo loạn thành một đoàn ở trên mặt giấy, lớn nhỏ biến hóa bất đồng, Tô Dập dùng lực đạo không giống nhau nên trên mặt giấy lộ ra những lằn sâu cạn khác nhau. Nhìn một chút, Tô Dập cảm thấy nếu dùng bút lông để vẽ thì dễ khống chế biến hóa hơn.
Hít sâu một hơi, Tô Dập uống vài hớp cà phê, thu dọn đồ đạc rời khỏi tiệm, đi một vòng tìm được tiệm văn phòng phẩm mua vài cây bút lông xinh đẹp rồi trực tiếp đi tới trước tòa nhà, tìm một vị trí bên hàng cây có thể quan sát rõ ngồi xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn những đường vân vặn vẹo kia.
Dần dần, người đi đường xung quanh cùng xe cộ ở sau lưng đều rời xa khỏi thế giới của Tô Dập, trong ánh mắt cậu chỉ còn lại những đường vân trên tường, qua một hồi lâu, ngòi bút lông xinh đẹp nhẹ nhàng chạm vào mặt giấy, di động.
Lần này tốc độ của Tô Dập chậm hơn rất nhiều, nửa ngày mới vẽ ra một lằn vân vặn vẹo, thế nhưng nó cơ hồ giống hệt như lằn vân trên tường!
Ngồi dưới tàng cây có hành động khả nghi, Tô Dập nhanh chóng bị người trong tòa nhà đặc vụ bộ môn phát hiện, Nghệ Tu tựa bên cửa sổ hút thuốc liếc mắt liền nhìn thấy con gà luộc gầy yếu bên dưới.
Chầm chậm phun ra làn khói thuốc, Nghệ Tu nheo mắt, tên nhóc kia đang làm gì vậy?
Tập trung vẽ lằn vân trên đường, Tô Dập đột nhiên nhìn thấy một đạo ánh sáng chói mắt, cậu lập tức tỉnh táo lại, nhìn nam nhân đang tựa bên cửa sổ hút thuốc.
Tâm tình Tô Dập lập tức hưng phấn, suy nghĩ ban đầu chính là thủ ở trước cửa thì chắc chắn sẽ có cơ hội nhìn thấy Nghệ Tu, thực không ngờ ngay ngày đầu tiên đã thấy rồi.
Tô Dập hơi nhếch khóe môi lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt, giơ bàn tay quơ quơ với Nghệ Tu, sau đó lại chuyên chú vẽ.
Nghệ Tu nhìn Tô Dập, nhìn một hồi thì phát hiện cậu nhóc kia đang nhìn về phía tòa nhà vẽ gì đó.
Nhớ tới tờ giấy vẽ bị mình vò thành một cục ném lên bàn làm việc.
Vốn Nghệ Tu tưởng Tô Dập đang vẽ mình, thế nhưng anh nhanh chóng phát hiện tầm mắt Tô Dập không đặt trên người mình mà là vách tường ở bên ngoài.
Vách tường có gì đẹp mà vẽ, một mảnh trống không, còn không bằng vẽ anh. Nghệ Tu ghét bỏ phẩm vị của Tô Dập, tùy ý nhìn thanh niên ngồi dưới tàng cây an tĩnh vẽ tranh một hồi, tâm anh tựa hồ cũng bình tĩnh trở lại.
Điếu thuốc trên tay cháy hết Nghệ Tu mới giật mình nhận ra, không biết mình đã đứng đây nhìn Tô Dập bao lâu. Không chút biến sắc ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, sau đó Nghệ Tu xoay người rời đi.
Chờ Tô Dập một lần nữa tỉnh táo lại thì bóng người bên cửa sổ đã không thấy nữa. Cậu cũng không thất vọng, có thể thấy được đối phương đã rất may mắn rồi. Cúi đầu nhìn phù văn màu đen trải đầy trên mặt giấy, Tô Dập thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về.
Vì tính toán tốt thời gian, Tô Dập về đến nhà trước khi trời tối, đi nhanh vào phòng ngủ chính, lục lọi trong tủ đồ của ông lão, từ một chiếc hộp gỗ tìm được vài quyển sách cũ rách tả tơi.
Tô Dập cầm sách về phòng ngủ của mình, mở đèn. Mấy quyển sách này chi chít chữ phồn thể, nội dung liên quan tới những chuyện quỷ quái, Tô Dập lật xem một hồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy những lằn vân quen thuộc.
[Phù văn, trận văn, muốn chế tác phải có thiên phú nhất định, không thể truyền thụ, người dùng phải có ngộ tính cảm ngộ được thiên địa, có thể từ lằn vân của một chiếc lá cảm thụ được thiên địa chi lý.Vô luận lằn vân cảm nhận được có mạnh hay không thì chỉ có bản thân tự lãnh hội, sau khi hoàn thành sẽ tự động ẩn giấu, người ngoài căn bản không thể nhìn trộm. Đáng tiếc phù văn cùng trận văn vốn cùng tồn tại, thế nhưng trăm ngàn năm trôi qua, phù văn dần dần biến mất, chỉ còn lại trận văn tồn tại...]
Tô Dập ngẩn người, nếu những thứ trên tường tòa nhà đặc vụ là trận văn, kia không phải cậu có thể nhìn thấy sao? Chẳng lẽ người khác không thấy được?
Di động đặt trên bàn gỗ rung lên, Tô Dập cầm di động liếc nhìn một cái, phát hiện biên tập tìm mình để phiên dịch, đã gửi qua vài tin.
Chậm rãi thông báo với đối phương tạm thời mình sẽ không nhận việc phiên dịch, Tô Dập tiếp tục lật xem quyển sách cũ, cậu phát hiện phần miêu tả về trận văn chỉ có một đoạn ngắn ngủn, sau đó không nói thêm gì nữa.
Lật xem hết mấy quyển sách nhưng không tìm được nhiều tin tức hơn, Tô Dập không khỏi ảo não trước kia mình thờ ơ với những vật nhỏ mà ông lão đã vẽ hoa văn nên hiện giờ hoàn toàn không có chút kiến thức nào về nó.
Sắc trời đã tối, Tô Dập chỉ có thể tạm thời cất sách đi, rửa mặt đi ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Dập lại xuất hiện bên ngoài hàng rào tòa nhà đặc vụ bộ môn, không ngừng vẽ phù văn trên tường. Cứ vậy Tô Dập đúng giờ xuất hiện liên tục một tuần, toàn bộ thành viên trong đặc vụ bộ môn đều biết chuyện.
Kỷ Bạch Tình đứng bên cửa sổ, thanh niên mặt baby từ phía sau ló đầu nhìn Tô Dập, có chút nghi hoặc hỏi: "Cậu ấy ở bên ngoài rất nhiều ngày rồi đi, sao lại không tiến vào? Tôi cũng rất muốn uống ly trà với cậu ấy a."
Vu Hãn Âm cũng ló đầu ra nhìn một chút, cười híp mắt nói: "Có lẽ đang thủ đội trưởng a."
Thanh niên mặt baby đang chống cằm bên bệ cửa sổ, nghe vậy thì ánh mắt thoáng hiện lên một tia dữ tợn: "Cậu ta dám đánh chủ ý lên lão đại sao..."
Vu Hãn Âm liếc nhìn thanh niên, không nặng không nhẹ mở miệng: "Nghệ Tu cũng không nói gì, đừng có làm bậy làm bạ chọc điên anh ấy."
Thanh niên mặt baby cứng đờ người, lập tức thu hồi ý lạnh trong mắt, ỉu xìu rũ đầu, nhàn nhạt nói: "Vậy cứ để mặc cậu ta ở bên ngoài canh giữ chúng ta như vậy à? Tôi có cần gọi điện cám ơn không?"
Nghe thấy lời này, Kỷ Bạch Tình mất hứng nói: "Tô Dập mới không phải người như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì đó nên em ấy mới luôn nhìn nơi này như vậy, không thấy em ấy đang vẽ sao?"
Thanh niên mặt baby ngoài ý muốn quay đầu nhìn Kỷ Bạch Tình: "Bạch Tình, em thích cậu ta như vậy à?"
Kỷ Bạch Tình suy nghĩ một chút, sau đó cười híp mắt chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì khí tức trên người em ấy rất sạch sẽ rất thuần khiết, cứ hệt như một màu trắng tinh vậy, làm em có cảm giác rất thoải mái."
Nghe vậy, Vu Hãn Âm cùng thanh niên mặt baby đều kinh ngạc nhìn Kỷ Bạch Tình. Bọn họ biết Kỷ Bạch Tình có huyết mạch đặc biệt rất nhạy cảm với khí tức, khí tức chán ghét sẽ làm cô cảm thấy không thoải mái. Đây là lần đầu tiên Vu Hãn Âm nghe Kỷ Bạch Tình nói về một người như vậy.
Anh có chút hứng thú mỉm cười: "Thuần khiết? Có người thuần khiết sạch sẽ đến vậy sao?"
Thanh niên mặt baby chống cằm nhìn Kỷ Bạch Tình, châm chọc: "Có khi nào là vì cậu ta là người mù màu nên em mới có cảm giác thuần khiết không?"
Không sai, ngay ngày thứ ba liên tục Tô Dập xuất hiện bên ngoài, bọn họ đã có được tư liệu chi tiết về cậu.
Kỷ Bạch Tình lắc đầu, suy tư nói: "Không phải... nó cũng không hẳn là màu trắng, nó giống như trống rỗng vậy."
.*.
Cách một làn đường, Tô Dập ngẩng đầu nhìn tòa nhà năm đầy đầy hoa cỏ trước mặt, không khỏi hơi mở to mắt.
Tòa nhà đặc vụ bộ môn kỳ thực là hai tòa nhà nằm sát nhau, trước mặt là một tòa năm tầng, phía sau là ba tầng. Hôm trước vì quá tối nên Tô Dập không chú ý, hôm nay đứng bên ngoài nhìn lại, Tô Dập phát hiện trên tòa nhà cũng những bức tường xung quanh không giống nhau, có những đường vân màu xám chi chít khắp tòa nhà.
Tô Dập nhận ra loại đường vân này, ông lão từng vẽ hoa văn tương tự thế này ở trên những món đồ nhỏ rồi gửi đi, cũng không biết gửi đi đâu. Từ trước đến nay Tô Dập không hứng thú với những thứ kia, thể nhưng hiện giờ nghĩ lại thì những đường vân kia có lẽ có tác dụng gì đó, lần đầu tiên cậu có chút nghi ngờ về tài khoản mấy trăm vạn mà ông lão cả ngày ở nhà nuôi mình để lại.
Nghĩ một chút, ánh mắt Tô Dập sáng lên, nếu cậu cũng học được cách vẽ loại hoa văn này, có phải cậu cũng có thể xem là có tài nghệ, có thể gia nhập đặc vụ bộ môn?
Nói liền làm, Tô Dập tới tiệm cà phê Starbucks ở ngoài trời, tùy ý gọi một ly thức uống rồi ngồi ở một góc, lấy dụng cụ vẽ từ trong ba lô ra, đặt bút chì chỉnh tề, bắt đầu vẽ tòa đặc vụ bộ môn ở trước mắt.
Tòa nhà nhanh chóng được phác họa, thực vật ở xung quanh cùng trên lan can sắt đều được vẽ tỉ mỉ, sau đó Tô Dập gặp phải vấn đề nan giải nhất trong quá trình hội họa từ trước tới nay.
Những lằn vân kia thoạt nhìn giống như chỉ là một khối nhưng cũng tựa hồ có thể chia ra thành những mảnh nhỏ bất đồng, nhìn lại lần nữa thì lại thấy nó là một chỉnh thể không thể tách rời.
Ngòi bút chì của Tô Dập đặt trên giấy, do dự giơ lên, sau đó lại đặt xuống, qua một lúc lâu vẫn không xê dịch. Có cảm giác muốn vẽ nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Trong lúc do dự, cà phê cậu gọi đã làm xong. Tô Dập đứng dậy đi lấy cà phê, dứt khoát không cầm bút nữa, tập trung nhìn tòa nhà, cẩn thận phân biệt những lằn vân kia.
Nhìn kỹ thì phát hiện những lằn vân kia có lớn có nhỏ, nếu nhìn lâu thì sẽ có cảm giác chúng không ngừng nhúc nhích làm người ta choáng đầu hoa mắt. Tô Dập nhìn rất chuyên chú, nửa ngày cũng dời tầm mắt. Hành động của cậu thu hút sự chú ý của vài người, cũng học theo cậu nhìn về phía tòa đặc vụ cao ốc nhưng không thấy gì khác thường thì mất hứng thú quay đầu lại.
Qua một hồi lâu không chớp mắt nhìn những lằn vân vặn vẹo kia, Tô Dập rốt cuộc cầm bút chì nhẹ nhàng đặt lên mặt giấy trắng, bắt đầu di chuyển!
Tô Dập không nhìn giấy vẽ mà nhìn chằm chằm phù văn trên tòa nhà, bàn tay cầm bút nhẹ nhàng di động, roẹt roẹt vẽ ra những lằn vân kỳ dị!
Đến tận khi cảm giác dưới ngòi bút không đúng lắm, Tô Dập mới đột nhiên hồi phục tinh thần. Cúi đầu nhìn một chút thì phát hiện mình đã vẽ ra ngoài rìa giấy, bút chì rơi xuống mặt kiếng, còn nghệch ngoạc vài đường.
Những đường cong vặn vẹo loạn thành một đoàn ở trên mặt giấy, lớn nhỏ biến hóa bất đồng, Tô Dập dùng lực đạo không giống nhau nên trên mặt giấy lộ ra những lằn sâu cạn khác nhau. Nhìn một chút, Tô Dập cảm thấy nếu dùng bút lông để vẽ thì dễ khống chế biến hóa hơn.
Hít sâu một hơi, Tô Dập uống vài hớp cà phê, thu dọn đồ đạc rời khỏi tiệm, đi một vòng tìm được tiệm văn phòng phẩm mua vài cây bút lông xinh đẹp rồi trực tiếp đi tới trước tòa nhà, tìm một vị trí bên hàng cây có thể quan sát rõ ngồi xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn những đường vân vặn vẹo kia.
Dần dần, người đi đường xung quanh cùng xe cộ ở sau lưng đều rời xa khỏi thế giới của Tô Dập, trong ánh mắt cậu chỉ còn lại những đường vân trên tường, qua một hồi lâu, ngòi bút lông xinh đẹp nhẹ nhàng chạm vào mặt giấy, di động.
Lần này tốc độ của Tô Dập chậm hơn rất nhiều, nửa ngày mới vẽ ra một lằn vân vặn vẹo, thế nhưng nó cơ hồ giống hệt như lằn vân trên tường!
Ngồi dưới tàng cây có hành động khả nghi, Tô Dập nhanh chóng bị người trong tòa nhà đặc vụ bộ môn phát hiện, Nghệ Tu tựa bên cửa sổ hút thuốc liếc mắt liền nhìn thấy con gà luộc gầy yếu bên dưới.
Chầm chậm phun ra làn khói thuốc, Nghệ Tu nheo mắt, tên nhóc kia đang làm gì vậy?
Tập trung vẽ lằn vân trên đường, Tô Dập đột nhiên nhìn thấy một đạo ánh sáng chói mắt, cậu lập tức tỉnh táo lại, nhìn nam nhân đang tựa bên cửa sổ hút thuốc.
Tâm tình Tô Dập lập tức hưng phấn, suy nghĩ ban đầu chính là thủ ở trước cửa thì chắc chắn sẽ có cơ hội nhìn thấy Nghệ Tu, thực không ngờ ngay ngày đầu tiên đã thấy rồi.
Tô Dập hơi nhếch khóe môi lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt, giơ bàn tay quơ quơ với Nghệ Tu, sau đó lại chuyên chú vẽ.
Nghệ Tu nhìn Tô Dập, nhìn một hồi thì phát hiện cậu nhóc kia đang nhìn về phía tòa nhà vẽ gì đó.
Nhớ tới tờ giấy vẽ bị mình vò thành một cục ném lên bàn làm việc.
Vốn Nghệ Tu tưởng Tô Dập đang vẽ mình, thế nhưng anh nhanh chóng phát hiện tầm mắt Tô Dập không đặt trên người mình mà là vách tường ở bên ngoài.
Vách tường có gì đẹp mà vẽ, một mảnh trống không, còn không bằng vẽ anh. Nghệ Tu ghét bỏ phẩm vị của Tô Dập, tùy ý nhìn thanh niên ngồi dưới tàng cây an tĩnh vẽ tranh một hồi, tâm anh tựa hồ cũng bình tĩnh trở lại.
Điếu thuốc trên tay cháy hết Nghệ Tu mới giật mình nhận ra, không biết mình đã đứng đây nhìn Tô Dập bao lâu. Không chút biến sắc ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, sau đó Nghệ Tu xoay người rời đi.
Chờ Tô Dập một lần nữa tỉnh táo lại thì bóng người bên cửa sổ đã không thấy nữa. Cậu cũng không thất vọng, có thể thấy được đối phương đã rất may mắn rồi. Cúi đầu nhìn phù văn màu đen trải đầy trên mặt giấy, Tô Dập thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về.
Vì tính toán tốt thời gian, Tô Dập về đến nhà trước khi trời tối, đi nhanh vào phòng ngủ chính, lục lọi trong tủ đồ của ông lão, từ một chiếc hộp gỗ tìm được vài quyển sách cũ rách tả tơi.
Tô Dập cầm sách về phòng ngủ của mình, mở đèn. Mấy quyển sách này chi chít chữ phồn thể, nội dung liên quan tới những chuyện quỷ quái, Tô Dập lật xem một hồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy những lằn vân quen thuộc.
[Phù văn, trận văn, muốn chế tác phải có thiên phú nhất định, không thể truyền thụ, người dùng phải có ngộ tính cảm ngộ được thiên địa, có thể từ lằn vân của một chiếc lá cảm thụ được thiên địa chi lý.Vô luận lằn vân cảm nhận được có mạnh hay không thì chỉ có bản thân tự lãnh hội, sau khi hoàn thành sẽ tự động ẩn giấu, người ngoài căn bản không thể nhìn trộm. Đáng tiếc phù văn cùng trận văn vốn cùng tồn tại, thế nhưng trăm ngàn năm trôi qua, phù văn dần dần biến mất, chỉ còn lại trận văn tồn tại...]
Tô Dập ngẩn người, nếu những thứ trên tường tòa nhà đặc vụ là trận văn, kia không phải cậu có thể nhìn thấy sao? Chẳng lẽ người khác không thấy được?
Di động đặt trên bàn gỗ rung lên, Tô Dập cầm di động liếc nhìn một cái, phát hiện biên tập tìm mình để phiên dịch, đã gửi qua vài tin.
Chậm rãi thông báo với đối phương tạm thời mình sẽ không nhận việc phiên dịch, Tô Dập tiếp tục lật xem quyển sách cũ, cậu phát hiện phần miêu tả về trận văn chỉ có một đoạn ngắn ngủn, sau đó không nói thêm gì nữa.
Lật xem hết mấy quyển sách nhưng không tìm được nhiều tin tức hơn, Tô Dập không khỏi ảo não trước kia mình thờ ơ với những vật nhỏ mà ông lão đã vẽ hoa văn nên hiện giờ hoàn toàn không có chút kiến thức nào về nó.
Sắc trời đã tối, Tô Dập chỉ có thể tạm thời cất sách đi, rửa mặt đi ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Dập lại xuất hiện bên ngoài hàng rào tòa nhà đặc vụ bộ môn, không ngừng vẽ phù văn trên tường. Cứ vậy Tô Dập đúng giờ xuất hiện liên tục một tuần, toàn bộ thành viên trong đặc vụ bộ môn đều biết chuyện.
Kỷ Bạch Tình đứng bên cửa sổ, thanh niên mặt baby từ phía sau ló đầu nhìn Tô Dập, có chút nghi hoặc hỏi: "Cậu ấy ở bên ngoài rất nhiều ngày rồi đi, sao lại không tiến vào? Tôi cũng rất muốn uống ly trà với cậu ấy a."
Vu Hãn Âm cũng ló đầu ra nhìn một chút, cười híp mắt nói: "Có lẽ đang thủ đội trưởng a."
Thanh niên mặt baby đang chống cằm bên bệ cửa sổ, nghe vậy thì ánh mắt thoáng hiện lên một tia dữ tợn: "Cậu ta dám đánh chủ ý lên lão đại sao..."
Vu Hãn Âm liếc nhìn thanh niên, không nặng không nhẹ mở miệng: "Nghệ Tu cũng không nói gì, đừng có làm bậy làm bạ chọc điên anh ấy."
Thanh niên mặt baby cứng đờ người, lập tức thu hồi ý lạnh trong mắt, ỉu xìu rũ đầu, nhàn nhạt nói: "Vậy cứ để mặc cậu ta ở bên ngoài canh giữ chúng ta như vậy à? Tôi có cần gọi điện cám ơn không?"
Nghe thấy lời này, Kỷ Bạch Tình mất hứng nói: "Tô Dập mới không phải người như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì đó nên em ấy mới luôn nhìn nơi này như vậy, không thấy em ấy đang vẽ sao?"
Thanh niên mặt baby ngoài ý muốn quay đầu nhìn Kỷ Bạch Tình: "Bạch Tình, em thích cậu ta như vậy à?"
Kỷ Bạch Tình suy nghĩ một chút, sau đó cười híp mắt chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì khí tức trên người em ấy rất sạch sẽ rất thuần khiết, cứ hệt như một màu trắng tinh vậy, làm em có cảm giác rất thoải mái."
Nghe vậy, Vu Hãn Âm cùng thanh niên mặt baby đều kinh ngạc nhìn Kỷ Bạch Tình. Bọn họ biết Kỷ Bạch Tình có huyết mạch đặc biệt rất nhạy cảm với khí tức, khí tức chán ghét sẽ làm cô cảm thấy không thoải mái. Đây là lần đầu tiên Vu Hãn Âm nghe Kỷ Bạch Tình nói về một người như vậy.
Anh có chút hứng thú mỉm cười: "Thuần khiết? Có người thuần khiết sạch sẽ đến vậy sao?"
Thanh niên mặt baby chống cằm nhìn Kỷ Bạch Tình, châm chọc: "Có khi nào là vì cậu ta là người mù màu nên em mới có cảm giác thuần khiết không?"
Không sai, ngay ngày thứ ba liên tục Tô Dập xuất hiện bên ngoài, bọn họ đã có được tư liệu chi tiết về cậu.
Kỷ Bạch Tình lắc đầu, suy tư nói: "Không phải... nó cũng không hẳn là màu trắng, nó giống như trống rỗng vậy."
.*.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook