Âm Dương Khế
-
4: Sương Mù Giữa Núi
Chờ đến khi Thích Thất trở lại thương hội, vừa mở cửa phòng, Thẩm Húc còn đang nằm trên giường ngáy o o.
Y ngẩng đầu liếc nhìn ngọc đỏ, vẫn treo ổn.
Y gỡ ngọc đỏ kia xuống, lại đổi ngọc quyết vừa rồi treo lên, lúc này Thẩm tiểu công tử mới có động tĩnh.
Chỉ thấy hắn duỗi người đầy khoa trương, xoa xoa hai mắt nhập nhèm, ngáp hỏi: “Ngươi ra ngoài à?”
Thích Thất nhìn chằm chằm hắn thật lâu, đáp lại một cách nhàn nhạt: “Không phải ngươi đi theo một đường sao?”
“Sao ngươi biết?! Thân thủ của ta tốt như vậy, trước kia cũng chưa từng có ai phát hiện!” Thẩm Húc vừa sợ vừa khó hiểu, cá chép lộn mình bật dậy.
“Ta cảm nhận được hơi thở của Ngọc đỏ, trừ ngươi ra, ta không nghĩ ra còn có ai sẽ đụng tới nó.”
Thẩm Húc theo dõi người ta bị phát hiện, tự biết đây cũng quá mất mặt! Hắn luôn cảm thấy lời này của Thích Thất có chứa ý tứ trào phúng hắn, Thích Thất còn chưa tỏ vẻ gì, hắn lại đưa cho đối phương ánh mắt xem thường: “Ta thấy ngươi bình thường như hũ nút, hôm nay lại bắt đầu ra ngoài chạy, ta đây không phải tò mò sao...!Hơn nữa là ai lời thề son sắt muốn bảo vệ sát bên?!”
Thích Thất chỉ chỉ ngọc đỏ đã gỡ xuống: “Có ngọc đỏ này, Yêu linh bình thường không đến gần ngươi được.
Hơn nữa ta đã đặt kết giới ở bốn phía thương hội này, bên trong là sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Lần này ta ra ngoài, lại tìm được cho ngươi một ngọc quyết không tồi, cường liệt bá đạo, ngươi đeo nó trên người, có hiệu quả như ngọc đỏ…”
Y nghĩ nghĩ, sửa đúng: “Không đúng, tốt hơn ngọc đỏ.”
Thẩm Húc gỡ ngọc quyết kia xuống, ngó trái ngó phải cũng không ngó ra gì.
Hoa văn phía trên vô cùng kỳ quái, lồi lõm, cũng không nhìn ra bộ dạng, thậm chí dưới góc trái còn mẻ một miếng.
Ngược lại là tua rua phía dưới làm bằng lụa tơ tằm*, tơ lụa vào tay mát lạnh, hắn rất thích.
Hắn thấy Thích Thất có lòng mua tới, nhất thời có chút kích động, ài, đầu gỗ này cũng nở hoa vì hắn rồi?
(*冰蚕丝 băng tằm ti.)
“Khiến ngươi lo lắng rồi, cảm ơn.” Hắn một bên cột ngọc quyết vào bên hông, một bên hỏi: “Vừa rồi sau khi ngươi đi vào cửa tiệm son phấn kia, sao người đã không thấy tăm hơi? Ngươi đi đến phía sau sao?”
“Thủ thuật che mắt bình thường mà thôi.” Thích Thất nói.
Y xoay người ngồi vào trên giường mình, trên mặt hiện ra chút mệt mỏi.
Thẩm Húc nhìn thấy, không khỏi cảm thán: “Nếu không ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ tới giờ cơm ta lại gọi ngươi?”
……
Nhưng hắn chưa an tĩnh được bao lâu, lại nhịn không được lải nhải: “Thì ra đi ra ngoài một chuyến mệt như vậy...!Ài, Thích Thất, ta thấy ngươi có tinh thần hơn ta nhiều, trước giờ ngươi đều đi qua những nơi nào?”
……
“Nghe nói phương bắc có thảo nguyên mênh mông, người ở đó đều là sống trong lều trại, mồm to ăn thịt uống rượu chén lớn……”
……
“Ài, ngươi đi qua Nam Cương chưa? Không phải Ngự yêu các ngươi đều đi qua những nơi yêu ma hoành hành sao? Có phải thật sự có quỷ nước bò ra từ đầm lầy kéo người đi vào hay không?”
……
“Lúc trước ông nội vẫn luôn không cho ta ra ngoài một mình, đại khái là bị chuyện của cha mẹ ta làm cho sợ hãi, cho nên ta thật hâm mộ đám người Tiêu đại ca…”
Có lẽ là Thích Thất không thể nhịn được nữa, nhắm hai mắt nói: “Ta thật xin lỗi chuyện lệnh tôn lệnh đường, nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta rời khỏi Nam Hoài.”
“Vậy sao dọc đường đi không thấy ngươi hiếu kỳ cái gì hết?!” Thẩm Húc vừa nghe, đôi mắt đều trợn tròn.
Nếu không phải giữa hắn và Thích Thất còn cách cả phòng, đoán chừng hắn đều phải bồ nhào đến trước mặt người ta.
Thích Thất trở mình.
***
Ngày bọn họ xuất phát đến núi Sừng Trâu là một ngày đẹp trời, từ huyện Giang Âm nhìn về phía ngọn núi Sừng Trâu, có thể nhìn rõ đỉnh núi rậm rì dưới ánh mặt trời.
Tiêu Chính Khôn vốn dĩ chính là con trai của Giang Âm, từ nhỏ đã lăn lê bò lết trong núi, rất quen thuộc đối với đường núi của Sừng Trâu, cho nên căn bản không cần dẫn đường.
Gã chỉ dẫn theo hai thủ hạ, một người tên là Trần Nhất Hổ, một người tên là Lâm Hương.
Trần Nhất Hổ người không giống tên, tướng tá nhỏ nhỏ gầy gầy, như là cây gậy trúc bị cạo đầu.
Lâm Hương lại có hơi thở của thư sinh, theo ánh mắt của Thẩm Húc có thể là nhân vật sư gia*.
(*师爷 sư gia: trợ tá.)
Bọn họ lên đường với trang bị nhẹ nhàng, thật mau đã đến chân núi Sừng Trâu.
“Núi rừng nơi này thật rậm rạp.” Thẩm Húc nhìn cành lá chen chúc dưới chân, không khỏi cảm thán một câu.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Thích Thất, chỉ thấy đối phương cũng nhìn chằm chằm rễ cây chiếm cứ dưới chân, thoáng cái đăm chiêu.
Lâm Hương mỉm cười gật đầu với Thẩm Húc: “Đó là dĩ nhiên, Giang Âm xây dọc theo núi, nói đến cùng cũng là dựa vào ăn núi ăn ra phồn hoa hiện tại.”
Tiêu Chính Khôn dẫn bọn họ đi đến con đường đã được dọn ra, thẳng lên núi.
Mục đích thật sự của bọn họ là đi ngọn núi Sừng Trâu, cần vòng qua một đỉnh núi, mới có thể thật sự đi lên.
Tốc độ của bọn họ thật mau, chưa tới buổi trưa đã tiến vào ranh giới của núi Sừng Trâu.
Tiêu Chính Khôn thấy Thẩm Húc cùng Thích Thất đã đuổi kịp bước chân bọn họ không tốn chút sức nào, không khỏi có chỗ xem trọng hai người.
Gã cho Trần Nhất Hổ quét dọn một chỗ có thể nghỉ ngơi, đưa lương khô cùng túi nước cho hai người: “Tới đây, chúng ta nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đó, lát nữa lại lên núi.”
Thẩm Húc cảm ơn Tiêu Chính Khôn, tùy tiện ngồi xuống đất, không chút khách khí liền bắt đầu gặm bánh.
“Vừa rồi Lâm sư phó nói, người Giang Âm dựa núi ăn núi, nhưng dọc theo đường đi, hoa dại cỏ dại là rất nhiều, chính là không thấy gỗ hoặc là vị thuốc nào đáng giá.” Hắn nuốt miếng nước, gọi Thích Thất ở cách đó không xa: “Này, vừa rồi ngươi có nhìn thấy vị thuốc nào không?”
Thích Thất chậm rì rì nâng mắt: “Không có.”
Lâm Hương cười khổ nói: “Đây quả thật là bất lợi của chúng ta bên này, sơn trân dã vị* đều không ít, cũng có thể tìm được một vài vị thuốc bình thường, những vị sang quý như nhân sâm, linh chi, chúng ta lại thấy cũng chưa từng thấy.”
(*山珍野味: món ăn quý hiếm, dân dã trên núi.)
“Trên núi Sừng Trâu cũng không có sao?” Thẩm Húc hỏi.
Tiêu Chính Khôn lắc đầu đáp: “Cũng không có, bằng không sao chúng ta cần phải ra ngoài đổi thuốc?!”
“Thích Thất, ngươi biết mấu chốt vấn đề trong này không? Có thể có liên quan đến yêu ma các ngươi nói hay không?” Từ lúc Thẩm Húc thấy thủ thuật che mắt của Thích Thất, biết đối phương cũng có chút bản lĩnh dù ít dù nhiều, hảo cảm với y cũng thêm mấy phần.
Lần này Thích Thất cũng không nâng mắt: “Không biết.”
“Vậy ngươi đoán xem.
Ta đã đọc một vài tiểu thuyết kỳ quái, đều thấy người ta nói núi có thần núi, thần núi bảo vệ trăm vật ở rừng.
Có khi nào mấy thứ kia đã bị thần núi giấu rồi hay không?” Thẩm Húc lại bắt đầu suy nghĩ viển vông.
“Không biết.”
“Xì….” Thẩm Húc lại ăn phải đinh*, trực giác lúc này lên núi, Thích Thất cũng không muốn phản ứng người gì lắm.
||||| Truyện đề cử: Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ |||||
(*吃钉子 cật đinh tử: nếm mùi thất bại, so sánh bị từ chối hoặc bị trách cứ…)
Chờ bọn họ nghỉ ngơi đủ rồi, đoàn người liền chính thức xuất phát đến ngọn núi Sừng Trâu.
Trước đó Tiêu Chính Khôn đã hỏi thăm nơi hái được Văn Hành, nơi đó không có đường đi, đã có rất nhiều người không dám trèo lên núi.
Tiêu Chính Khôn mở đường đằng trước, đao ngắn được gã múa đến vù vù, hắn chặt đứt dây gai quấn um tùm, thuận tiện giúp Thẩm Húc một tay.
Chờ gã quay đầu lại muốn giúp Thích Thất, Thích Thất đã sớm tự mình nhảy lên, rơi xuống trên tảng đá không có bụi gai một cách không nhẹ không nặng.
Lâm Hương cầm la bàn trong tay, phát hiện hướng phải đi thế nhưng có một khe sâu.
Khe kia rộng năm thước.
Trần Nhất Hổ quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Khôn: “Lão đại, làm sao bây giờ?”
Tiêu Chính Khôn nhíu mày, trong ấn tượng của gã, nơi này sẽ không có một khe sâu như vậy.
“Nhìn xem có đường vòng qua nó không.”
Trần Nhất Hổ cùng Lâm Hướng đáp lại, theo Tiêu Chính Khôn đi về phía đông của cái khe.
Thẩm Húc nghĩ nghĩ, vốn cũng muốn đuổi theo, chỉ là hắn vừa mới đưa bước ra, ống tay áo đã bị người khác túm lại, khiến cho hắn suýt nữa lảo đảo.
“Đừng đi.” Thích Thất đứng ở phía sau, thấp giọng.
Thẩm Húc nhìn thoáng qua Thích Thất, lại quay đầu nhìn về phía ba người đằng trước, theo bản năng liền muốn gọi bọn họ lại.
“Im lặng.
Nhìn xung quanh ngươi.”
Thẩm Húc bị Thích Thất làm cho hoảng sợ, nhưng chỉ chần chờ một chút, người phía trước đã không thấy bóng dáng.
Rõ ràng là buổi trưa, bốn phía lại vô duyên vô cớ sinh ra sương mù dày đặc, mơ hồ có ý che trời.
Sương mù kia dày đặc như sữa bò, khiến cảnh sắc xung quanh trở nên mơ hồ, chỉ có ngọc quyết bên hông hắn phát ra ánh sáng màu đỏ.
“Đây là cái gì?!”
“Nó cũng không muốn cho chúng ta đi qua.”
Thẩm Húc khó hiểu, vừa định quay đầu lại, chỉ cảm thấy có tiếng gió thổi qua bên tai, khiến lông tơ cả người hắn dựng đứng: “Hả? Gì vậy?!”
Hắn vừa dứt lời, trong sương mù liền xuất hiện một cái bóng đen, đang chậm rãi đi về phía hai người.
Đợi nó đến gần liền hiện ra thân hình ở trong sương mù, lại là một con báo đốm.
Thẩm Húc duỗi tay rút kiếm ra, nín thở ngưng thần, bày ra tư thế phòng ngự.
Nhưng dường như báo đốm kia rất kiêng kỵ, chỉ lượn quanh hai người, cũng không dám tới gần.
Báo đốm kia vòng hai vòng, dường như không tìm ra được sơ hở, ngừng bước, phát ra tiếng gào phẫn nộ.
Thẩm Húc khựng lại, kiếm vung lên liền đâm về phía báo đốm.
Con báo bị kiếm bổ trúng, nó đau đến mức gian nan trốn vào trong sương mù.
Thẩm Húc không dám đuổi theo, sợ rơi vào trong sương mù không dễ thoát thân.
“Hiện tại làm sao bây giờ? Chúng ta không ra được, cũng không biết đám người Tiêu đại ca có xảy ra chuyện hay không…”
Thích Thất nhìn trái nhìn phải, bình tĩnh đáp: “Bọn họ sẽ không có việc gì.
Sương mù nơi này chỉ muốn giữ lại ngươi và ta, những người thường như bọn họ, có rất nhiều biện pháp bình thường không để cho bọn họ tới gần.”
Không cho tới gần? Thẩm Húc nghĩ nghĩ: “Cho nên phía trên thật sự có thứ thần kỳ như Văn Hành?”
Thích Thất nâng mắt, từ lúc vào núi lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm túc: “Không chỉ là Văn Hành, phía trên còn có một thứ khác lợi hại hơn.”
Từ khoảnh khắc y bước chân vào ngọn núi Sừng Trâu, y liền cảm nhận được mặt đất có chấn động rất nhỏ, kẻ canh gác đang báo cho mọi người, có người đã tiến vào.
Dọc theo đường đi, vô số đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, đủ loại Thụ yêu nhô đầu ra từ bụi gai, lại hóa thành hơi nước bay lên phía đỉnh núi.
Mà sinh linh trong sương mù dày đặc này, Thẩm Húc không nhìn thấy, đều lọt vào trong mắt y không sót cái nào.
“Ngươi có biện pháp xua tan sương mù này không? Chúng ta không nhìn thấy gì cũng không biết có bị rơi vào hố hay không..” Thẩm Húc không thấy có nguy hiểm, cất kiếm.
“Mặt trời lớn như vậy, sao bỗng dưng lại có sương mù dày thế này…”
“Đó không phải sương mù.”
“Sao lại không phải…” Thẩm Húc muốn duỗi tay vào trong màn sương, vớt chút sương mù cho y xem.
Nhưng sương mù kia đặc biệt linh hoạt, thoáng cái liền rụt về sau vài thước.
Chẳng lẽ sương mù này là sống? Hắn đổi hướng, lại thử duỗi tay ra, cũng mặc kệ hắn thử bao nhiêu lần, chỉ cần hắn duỗi tay, sương mù kia liền lui, hắn thu tay, sương mù lại tụ về.
Hắn cảm thấy không thích hợp, chỉ vào trắng xóa bên ngoài, hỏi Thích Thất: “Nếu không phải sương mù, vậy bắt yêu các ngươi nhìn thấy, lại là cái gì?”
Thích Thất không đáp, trực tiếp hỏi lại: “Ngươi muốn nhìn thấy thế giới kia không?”
Thẩm Húc bị y hỏi đến, hắn bỗng nhiên phát hiện, bản thân không có cách nào thốt ra câu ‘Muốn’ hay là ‘Không muốn’.
Đó là khu vực hắn vẫn luôn kháng cự, bao gồm rất nhiều ký ức cùng cảm xúc đã bị vùi lấp
“Nếu ta nói không muốn thì sao?”
Thích Thất trầm ngâm, nói: “Chúng ta liền xuống núi.
Ngươi và thế giới này không còn liên quan, là sẽ không nhìn thấy thứ ngươi muốn thấy.”
Y là đang nói Văn Hành sao? Hay là cái gì khác? Thẩm Húc nhất thời không nghĩ ra.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua ánh sáng ấm áp của ngọc quyết đang bao phủ chính mình, cùng với sương trắng sâu không thấy đáy bên ngoài, không biết nơi này ẩn giấu bao nhiêu huyền cơ, bao nhiêu kỳ ngộ, hoặc là có bao nhiêu sát khí.
Hắn nắm lấy ngọc quyết bên hông, nhìn ánh sáng xuyên qua cốt nhục, đốt ngón tay của hắn được chiếu đến tỏa sáng.
Dường như còn sáng hơn vừa nãy.
Hắn ngẩng đầu, nói với Thích Thất: “Còn ngươi? Lần đầu tiên ngươi nhìn thấy sẽ sợ hãi sao?”
“Ta không có lựa chọn nào khác.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook