Âm Dương Khế
-
26: Nổi Lửa
Toàn bộ đều còn tính thuận lợi, Từ Thuật đứng ở bên trong đình viện, cảm thấy mình có chút choáng váng.
Mới vừa rồi gã lại nhỏ chút máu, thương trên lưng giống như trở nên càng khó nhịn hơn.
Nhưng gã nhìn trận đã hoàn thành dưới đất, lại đặt tay còn dính máu ở trước ngực mình, nơi đó có vảy đối phương cho gã.
Người sau lưng thiếu niên đã nói với gã, thao túng hỏa trận thế này rất dễ dàng bị phản phệ, vảy rắn có thể bảo vệ gã tránh cho bị thương bởi ngọn lửa.
Chim non Tất Phương bên cạnh lại ngủ rồi, Từ Thuận nghĩ với vẻ hung tợn, vật nhỏ đó không biết, đợi lát nữa gã muốn bật lửa chúng nó, phải dùng củi đập gãy chân bọn chúng.
Sau đó chúng sẽ biến thành lửa lớn đầy trời, đốt toàn bộ đình viện, xà nhà đã trộm đến này thành tro, sau đó đốt đám tiện nhân kia thành than…
Từ Thuật tưởng tượng liền hưng phấn, cảm thấy thương trên lưng dường như không còn đau như vậy nữa, đầu cũng không choáng váng bởi vì mất máu nữa.
Hẳn là tiểu thiếu niên đã chuẩn bị xong rồi, có phải gã nên hành động hay không?
Từ Thuật nhìn thoáng qua trận dưới đất, chống cái chân hành động bất tiện của mình, đi tập tễnh xách lồng chim kia.
Những người đó nói, linh lực của máu là mạnh nhất, dùng để thúc giục trận pháp, lửa lan cũng mau.
Đáng tiếc gã không thuộc Ngự yêu, mới cần mượn dùng máu người khác để tế.
Gã móc hai cái đinh gỗ từ trong ngực ra, sau đó duỗi tay mở tấm phủ lồng chim, thấy Tất Phương dường như hơi hé mắt, sợ lát nữa chim non vùng vẫy không ngừng, vội vàng bắt một con trong đó ra.
Tất Phương bị người bóp trong tay, lập tức kêu to không ngừng.
Nó vừa kêu, liền đánh thức con bên cạnh, đâm vào lông chim giống như nổi điên.
Từ Thuật cảm thấy đống thịt trong tay đang xoắn đến xoắn đi, cảm thấy chán ghét, hận không thể bóp chết chim.
Gã đè cảm xúc quay cuồng trong lòng xuống, đặt chim trong tay vào tâm trận, giơ đinh gỗ lên liền muốn cắm thẳng vào lồng ngực vật nhỏ ——
Tay gã còn chưa rơi xuống hết, cổ tay bỗng truyền đến một cơn đau xuyên tim, toàn bộ cánh tay giống như bị thiêu cháy! Từ Thuật bị dọa không nhẹ, lập tức quên mất chuyện đóng đinh Tất Phương, vội vàng co đến trước ngực, mượn ánh trăng mới thấy máu chảy róc rách từ cổ tay xuống, cùng nửa thanh dao găm sáng quắc!
“A a a a a ——”
Từ Thuật căn bản không rảnh lo Tất Phương gì nữa, hất trói buộc trong tay, lập tức nắm chặt cánh tay bị thương của mình, muốn ngừng máu.
Gã đau đến cả người ngã ngồi xuống đất, Tất Phương bên cạnh bị bóp đến cũng chỉ có thể giãy giụa lại không đứng lên nổi.
“Là ai ——” Gã nghiến răng nghiến lợi gào thét.
“May mắn công phu của ta còn chưa lui bước…” Thẩm Húc nhảy qua lan can, thấy Tất Phương còn chưa chết, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
Từ Thuật thấy người tới, dưới sự tức giận thế nhưng trực tiếp rút đoản đao từ trên tay mình ra, mặc kệ máu chảy nhiều hay ít, nhấc đao liền đánh thẳng đến trước mặt Thẩm Húc.
Thích Thất bên kia không mau bằng Thẩm Húc, vừa mới vượt qua lan can, đao cũng đã tới trước mặt.
Thẩm Húc đưa tay đẩy Thích Thất ra một bước, thân thể mình hướng qua bên Thích Thất, tránh một đao cũng đồng thời bảo vệ người phía sau.
Từ Thuật hành động không tiện, lại xoay cổ tay chém về phía ngực của Thẩm Húc.
Thẩm Húc nhíu mày, người này nào là đang dùng đao, rõ ràng gã là muốn mệnh.
Một khi đã vậy, hắn cũng liền không khách khí nữa, cứng rắn dán qua.
Chưởng phong của hắn lạnh lẽo ác liệt, lại dán chặt vào cổ tay cầm đao của đối phương, mỗi một cái đều vỗ đến trên gân khuỷu tay của người thọt.
Hắn vẫn không ra tay tàn nhẫn với gã ta.
Từ Thuật vốn dĩ không biết võ công, bị Thẩm Húc tránh nặng tìm nhẹ chém vài cái, lúc đầu còn xem thường công kích nhẹ bẫng này, không nghĩ tới chỉ mới ba cái, tay trái của mình lập tức thoát lực, đoản đao rơi “cạch” xuống đất.
Thẩm Húc nâng chân, chính là một đá đối với bụng dưới của Từ Thuật, đá người ra thật xa.
Hắn lập tức nhặt đao dưới đất lên, đưa trả cho Thích Thất, hắn cũng không muốn đợi lát nữa kẻ điên kia sống lại, cầm lên lại xông tới bọn họ.
May mắn vừa đến trước cửa, Chồn cơ trí cho hắn một đoạn dây thừng cài chốt cửa, hiện tại chính là lúc nó ra trận.
Thẩm Húc nhân lúc gã ăn đau, liền điểm mấy huyệt, trói chặt người lại, ném đến dưới ánh trăng.
Thích Thất bên kia không có chuyện gì, y liền đi kiểm tra vết thương của Tất Phương.
Con bị thương kia còn miễn cưỡng động động, Thích Thất bỏ nó vào lồng để nghỉ tạm.
Đồng bạn của nó vừa thấy nó về, lập tức cọ qua trấn an.
Thích Thất đóng cửa lồng, quay đầu nói với Từ Thuật: “Tất Phương nhóm lửa là lời đồn bậy.”
“Ha…” Từ Thuật cười lạnh, “Bọn họ nói, Tất Phương là chim thần, dùng để làm mắt trận, Tào gia sẽ cháy đến ngay cả cặn cũng không còn…”
Thẩm Húc không nhịn được đạp Từ Thuật một cái: “Cặn đều không thừa?! Ngươi đây là muốn giết bao nhiêu mạng người!”
“Tổ tông của tên Tào Quế Thanh sát ngàn đào* kia hạ chú, người Từ gia liền không phải mạng người sao? Ăn miếng trả miếng mới gọi là sảng khoái… ha ha ha…” Từ Thuật một bên cười, một bên khụ không ngừng, “Ta muốn lúc bọn họ ôm nhau thét chói tai, chính là làm cách nào cũng không thoát ra được… xà ngang cháy gãy liền rơi xuống, thật con mẹ nó sướng… ha ha….”
(*杀千刀 : dùng để mắng người, không chết tử tế được.)
Thích Thất không có tâm tư nghe những lời này của gã, ngắt lời: “Người dẫn ngươi ra hiện tại ở đâu?”
“Gã ta đang giúp ta khống chế người của Tào gia, ha ha…”
Mày Thẩm Húc nhíu chặt hơn: “Này có gì buồn cười, còn cười nữa ta liền lấp kín miệng ngươi.” Hắn nhìn về phía Thích Thất dò hỏi, Thích Thất lại lắc đầu: “Vừa rồi đi qua, Thanh Ngư không ở bên trong, nhưng đám người Tào Quế Thanh đều có.”
“Các ngươi tìm tên hoàng mao tiểu tử* kia?! Làm xong việc cho ta, dĩ nhiên cũng phải chạy rồi… ai muốn cháy đến mức ngay cả cặn cũng không còn cùng với đám người Tào Quế Thanh chứ ha ha ha… khụ…”
(*黄毛小子: ý chỉ tuổi nhỏ k hiểu lý lẽ.)
Thanh Ngư đi rồi?! Thẩm Húc vốn còn đang nhíu mày, ngay sau đó liền thở phào một hơi.
Hắn còn chưa nghĩ ra, một khi giằng co với “Thanh Ngư” ở chỗ này, mình có thể khống chế bản thân được mấy phần.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta đưa người này về thôi, sáng mai trực tiếp gặp quan.
Nếu đưa đến chỗ Tào Quế Thanh, ta lo lắng không thể thiếu bị làm nhục một phen.”
Thích Thất không nói được, cũng không nói không được, đứng tại chỗ tự hỏi.
Nhưng xét đến cùng, Lai An hiện tại là địa bàn của Tào gia, mặc dù người này bị đưa đến quan phủ, chị sợ cũng sẽ bị Tào gia làm khó dễ.
Y không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể gật đầu.
Từ Thuật nghe thấy đối thoại của bọn họ, lại giống như không thèm để ý: “Đưa đến đâu cũng được, ngày mai vừa đến, liền không phải do Tào Quế Thanh nói chuyện.”
Thẩm Húc không để lời của gã ở trong lòng, đi qua muốn kéo người lên khỏi mặt đất.
Nhưng hắn còn chưa đến gần, chỉ nghe một tiếng xé trời đâm thủng màng nhĩ, Thích Thất phía sau chỉ kịp kêu một câu “Cẩn thận ——”, một mũi tên bỗng chốc cắm thẳng vào tâm trận Từ Thuật đã vẽ xong!
Mũi tên vào trận, ngọn lửa bốc lên từ tâm trận, chỉ trong nháy mắt liền tràn ra khỏi tâm trận một cách điên cuồng.
Tiếng cười của Từ Thuật mới ra yết hầu, chỗ ngực gã cũng đột nhiên phun ra một mũi tên lửa, tiếng cười kia thoáng cái biến thành tru lên kinh hoàng.
Lửa trên người Từ Thuật còn cháy mau hơn lửa của trận, dường như trên người của người này bôi đầy mỡ, thoáng cái đã bị lửa ma nuốt sạch.
Thẩm Húc cách gã gần nhất, bị sóng nhiệt chụp đến chính diện, còn chưa kịp phản ứng, góc áo hắn đã bị ngọn lửa liếm đến.
May mắn Thích Thất nhanh tay lẹ mắt, vươn tay lôi người ra.
Ngọn lửa hình người kia chỉ lăn trái lăn phải hai vòng, ngay sau đó liền không còn nhúc nhích.
Giống như cảm ứng, chỉ nghe thấy mấy tiếng nổ thật nhỏ, nhưng chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đình đài lầu các đều sinh ra lửa.
Lửa kia giống như mọc ra đôi mắt cùng tay chân, nhanh chóng càng bò càng cao, thoáng cái đã bao phủ toàn bộ Tào gia.
—— Là Thanh Ngư!
Thẩm Húc chỉ nhìn thoáng qua, bóng người ánh mắt lạnh lùng nhanh chóng lui ra khỏi chỗ cao, thân phận rõ như ban ngày.
Hắn nhìn về phía mái hiên cùng vách tường bị lửa đốt đến bùm bùm, lại nhìn về phía bóng người đang dần lui, siết chặt tay.
“Ngươi đuổi theo Thanh Ngư, ta tới cứu người.” Thích Thất vỗ vỗ vai Thẩm Húc, giao Tất Phương vào trong tay đối phương.
“Bọn họ sẽ không chết.”
Thẩm Húc biết rõ ý nghĩa lời hứa hẹn của y, gật đầu, không nói hai lời liền đuổi theo hướng Thanh Ngư rời đi.
Cả nhà Tào Quế Thanh bị Thanh Ngư làm chú thuật, hiện tại vừa tỉnh dậy, phát hiện mình ở trong biển lửa, nháy mắt liền kinh hoàng thất thố.
Mấy nam tử muốn nếm thử phá bức tường lửa lao ra cửa phòng.
Nhưng bức tường kia vừa dày vừa nặng, cho dù trên người phủ chăn bông ướt, cũng khó có thể tới gần.
Nữ quyến càng là không có tâm tư, chỉ biết khóc, nhưng càng khóc, hít phải khói càng nhiều, các nàng bị sắc đến cổ họng đều nổi bóng nước.
Lần này là chết chắc rồi ——
Tào Quế Thanh bỗng nghe thấy một tiếng thánh thót ở bên ngoài, như là Phượng kêu, xuyên qua tiếng gỗ cháy hỗn loạn truyền vào bên trong.
Tiểu nhi tử trong lồng ngực của di nương run lên sợ hãi, bỗng nhiên hỏi: “Có phải… bên ngoài có sét đánh hay không?”
Hình như là tiếng sấm, lại hình như có tiếng mưa, Tào Quế Thanh không có cách nào mở cửa để nhìn xem.
Thời gian ước chừng bảy tám nhịp đập, ông cảm thấy bức tường lửa trên cửa có xu thế dần tắt.
“Mau ——” Tào Quế Thanh lấy cái chăn bông ướt duy nhất trên giường phủ lên cho con trai trưởng, “Khụ… nhân lúc lửa nhỏ, lao ra!”
“Con đi ra ngoài tìm người tới cứu mọi người!” Con trai trưởng che lại miệng mũi, nhân lúc thế lửa giảm thêm mấy phần, liền chạy một mạch ra bên ngoài.
Y nhào về phía cánh cửa đã biến hình giống như thấy chết không sờn, không nghĩ ngọn lửa giống như bị một bàn tay vô hình đẩy ra, thế nhưng không cháy về phía người y.
Y thoáng cái liền thuận lợi lao vào bên trong một bức tường người.
Y ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt khẩn trương lại lo lắng của Lão quản gia.
Trong khoảnh khắc đó, y không nhịn được mũi có chút cay cay, nhưng xúc động lại bị Thích Thất tức thời ngăn lại: “Lửa quá lớn, cứu người quan trọng.”
Đại thiếu gia quay đầu nhìn lại, chỉ thấy quầng sáng giống như thủy ngân đè ở trên ngọn lửa, bao phủ toàn bộ tòa nhà như một tầng lụa mỏng, phía trên còn có từng chấm màu bạc.
Quạt xếp xinh xắn tung bay ở trong tay Thích Thất, ngọc đỏ rơi xuống phát ra ánh sáng ấm áp.
Quản gia hỗ trợ hô hào vào trong, để cho người bên trong nhân lúc lửa yếu bớt, mau chạy ra bên ngoài.
Thiếu gia còn nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng ồn ào huyên náo, thét to hết đợt này đến đợt khác, cùng với tiếng vật nặng phá cửa.
Chim nhỏ trắng bạch giống như mũi tên, bay nhanh tới từ phía đình ngắm trăng, bụng dán tầng sáng kia xông thẳng lên trời.
Cũng chỉ chớp mắt, thật sự có một tia điện phá tan màn đêm, cắt qua túi của thần mưa, bọt nước rơi xuống rào rào.
Ngày vào lúc người Tào gia đều thuận lợi đi ra, còn đang khóc rống lên vì được tái sinh, một giọng nói nhắc nhở lạnh buốt không hợp với hoàn cảnh rơi vào trong tai mọi người: “Mau rời khỏi Tào phủ, nước mưa tầm thường không dập được lửa của linh lực.”
Đại thiếu niên nhìn về phía thiếu niên lãnh khốc kia, môi đối phương rốt cuộc ngừng mấp máy, cho dù ở dưới ánh lửa, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, dường như giây tiếp theo ánh mắt của y có thể xuyên qua thân thể của đối phương, nhìn thẳng đến tòa nhà đang cháy ở sau lưng.
***
Khinh công của Thanh Ngư rất lợi hại, dưới che giấu của bóng đêm, nhảy tới nhảy đi ở trong thành Lai An.
Thẩm Húc mất dấu người thật mau, cuối cùng không thể không phí chút công phu, rốt cuộc nhìn thấy một bóng người quen thuộc nằm ngã dưới đất bên cạnh giếng ở Sơn Phòng.
Hắn hoảng sợ, đi lên như mũi tên, cũng không nghĩ được gì nhiều, nhanh chóng nâng người dậy.
Hắn lật Thanh Ngư dậy, liền thấy mặt Thanh Ngư đầy vẻ kinh hoàng, khóe miệng dính máu và nước miếng, hai tay bắt lấy cổ mình một cách sợ hãi.
Thẩm Húc nhìn sắc mặt của y liền biết, giờ này là Thanh Ngư thật.
“Đừng sợ, ngươi làm sao vậy?”
Thanh Ngư muốn nói cho thiếu gia nhà mình, trong mơ màng vừa rồi y nuốt vào một thứ, bỏng rát cổ họng y giống như than lửa, hiện tại cổ họng y đau vô cùng.
Không chỉ có cổ họng đau, y cảm thấy ngực y cũng đau, hô hấp một cái đều là tra tấn.
Nhưng y vừa lên tiếng, cũng chỉ còn lại tiếng khàn đặc thô ráp, không phát ra được một chữ.
Thanh Ngư sửng sốt, không thể tin nổi trợn tròn mắt, há mồm lại nếm thử nói chuyện.
Nhưng y không nói còn đỡ, vừa ra miệng vẫn là âm thanh đáng sợ, một ngụm tanh ngọt vọt lên cổ họng, nhịn không được khụ ra.
Nước mắt của hoảng sợ lập tức tràn đầy.
Thẩm Húc giữ lại hai tay đang liều mạng lay động cánh tay hắn của Thanh Ngư, cũng để ý tới khác thường của y.
Hắn trực tiếp giơ tay lau sạch vết máu bên môi y, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ.
Mặc kệ ngươi ăn gì, chúng ta nhất định tìm đại phu xem cho ngươi, chữa khỏi cổ họng cho ngươi.
Ta ở đây, ta ở đây….” Hắn cõng người hầu nhỏ đã đi theo mình từ nhỏ đến lớn này lên.
Thanh Ngư bắt lấy áo trên vai thiếu gia, một bên khụ một bên nức nở, dùng sức gật đầu.
***
“Trận Lai An ổn rồi?” Gã vuốt phẳng lông vũ bị gió sương hất loạn của Yến xám, nhẹ nhàng hỏi.
Yến xám giật giật đầu, tròng mắt xoay tròn.
“Người thật sự là một sinh linh ích kỷ yếu đuối, luôn muốn mượn linh khí của thần thú để giành lợi riêng.” Mặt nạ dưới áo đen như suy tư gì đó, cười lạnh một tiếng, “Mượn danh Tất Phương như vậy, cũng chỉ có tên tiểu nhân hám lợi như Tử Thuật sẽ tin.
Sao gã không nghĩ, vừa mới được dẫn vào giới kia giống như gã, ai có thể có vận khí nửa năm liền nhìn thấy Tất Phương?”
“Trùng hợp như vậy, còn không phát hiện bản thân mình là một quân cờ trong đó hay sao… ha, người ngu xuẩn…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook