Âm Dương Khế
-
20: Chợ Yêu Dưới Giếng
Nó vừa ra tiếng nhắc nhở như vậy, Thẩm Húc và Thích Thất cũng không dám tùy tiện tới gần miệng giếng.
Bạch Uyên liếc mắt nhìn bọn họ, lại là dùng giọng điệu hài hước nói: “Yên tâm, là vật nhỏ, hơn nữa hiện tại nơi này có hai cái bếp lò, nó còn không dám tới đây.”
“Gia hỏa phô trương thanh thế nhà ngươi…” Thẩm Húc thiếu chút nữa không giơ tay búng trán nó một cái, Bạch Uyên liền trả lời lại một cách mỉa mai.
Thích Thất đứng bên cạnh giếng, không để ý bọn họ đùa giỡn, thử nhìn xuống.
Cái giếng này đã sớm khô, vách giếng ngay cả rêu xanh đều không mọc nổi, chỉ có chút cỏ dại ló đầu ra, có thể thấy phía dưới hẳn là hoàn toàn không ướt.
Y ngồi xổm xuống, thả Linh quạ xuống điều tra, một bên để ý “vật nhỏ” Bạch Uyên nói.
Đó là một con thằn lằn nhỏ thành tinh, vừa thấy tuổi tác thật ngắn, khó trách thấy Thẩm Húc và Bạch Uyên liền sợ hãi không tiến lên.
Thích Thất lệch đầu nghĩ nghĩ, lúc trước tuy rằng linh khí quái dị, cỏ cây chiếu ảnh, nhưng hoàn toàn không thấy có dấu vết của Yêu linh.
Nhưng tới sân tử đằng này, linh khí mỏng manh lượn lờ đều trở nên ổn định.
Thẩm Húc không nhận ra, nhưng hai vị còn lại thật sự cảm nhận được hơi thở của thế giới kia.
Linh quạ bay về thật mau, Thích Thất đứng lên, nhìn thoáng qua một người một chó còn chưa dứt, rốt cuộc nhịn không được mở miệng đánh gãy: “Tạm thời đừng ồn, chúng ta đi xuống nhìn xem.”
“Xuống đâu? xuống giếng?”
Thích Thất gật đầu: “Giếng này nhìn rất sâu, nhưng phía dưới hẳn là thật.
Hơn nữa yêu linh kia cũng muốn đi vào bên trong giếng, không bằng chúng ta cũng đi theo nhìn xem có gì không.”
Thẩm Húc thấy Thích Thất nói có lý, nhưng chính là lo lắng: “Chúng ta đi xuống còn lên được không? Ngươi xem ròng rọc kéo nước này, giòn đến…”
“Có Bạch Uyên ở đây, có thể lên được.”
“Ài, các ngươi đây là xem ta như vật cưỡi hả?!”
Thẩm Húc cảm thấy chủ ý này của Thích Thất rất tốt, xách Bạch Uyên rời khỏi vai mình, đặt xuống bên cạnh giếng: “Tới tới, mang hai bọn ta đi xuống, tiểu Bạch Uyên ~”
Bạch Uyên nghiến răng nghiến lợi trợn mắt với Thẩm Húc, hất tung lông trên người mình một cách khẩu thị tâm phi, nháy mắt ra hiệu với Thẩm Húc: “Đi lên, thằng nhóc.”
Ánh mắt Thẩm Húc băn khăn ở đầu ngón tay Thích Thất, nghi hoặc: “Miệng giếng hẹp như vậy, hai người xuống cùng lúc thế nào?”.
Truyện Nữ Phụ
“Ta mang ngươi xuống dưới, đồ ngốc.”
“Không phải còn —— a ——” Thẩm Húc còn chứa nói xong, đã bị Bạch Uyên biến thành bộ dạng trưởng thành ngậm vào, hai bóng người thoáng cái chui vào miệng giếng, chỉ còn lại tiếng la ó quanh quẩn ở bên trong.
Thích Thất thấy hai người đã đi xuống, quay đầu lại vẫy tay với thằn lằn nhỏ trốn ở phía xa: “Bọn họ đi rồi, ngươi có thể lại đây.”
Thằn lằn nhỏ nhìn trái nhìn phải, cũng không còn hơi thở đốt người kia, lúc này mới an tâm chạy tới.
Thích Thất thấy nó chỉ là vừa có linh thức, vẫn chưa thể nói, không khỏi thở dài: “Tuổi ngươi còn nhỏ, đợi lát nữa xuống dưới đụng phải bọn họ cũng là phiền toái.”
Y nhìn thấy tròng mắt thằn lằn tinh đảo tròn, dường như cũng đồng ý với cách nói của y, liền cắn ngón tay mình, điểm ở trán nó một cái.
Huyết khí của Thích Thất âm hàn, có thể thay nó chặn một chút dương khí xâm nhập.
Thằn lằn dùng vuốt nhỏ lay lay ngón tay y giống như cảm kích, cuộn người lại.
Thẩm Húc bị Bạch Uyên kéo vào trong giếng, gió thổi phần phật vào tai, mặt hắn đều bị thổi đến sắp biến hình, hai mắt đều không mở được, mới ý thức được Thích Thất nói sâu là có khái niệm gì.
Nơi cao như vậy, nếu Thích Thất tự nhảy xuống, sẽ không rơi ngã thành bánh nhân thịt chứ...
Ta nhất định phải đón được y mới được.
Bạch Uyên không để ý đến mấy tâm tư đó của hắn, chờ đến khi đụng đến đáy, mới buông người xuống, bản thân lại biến trở về kích cỡ chó con.
Thẩm Húc mở mắt, kinh ngạc quan sát cảnh sắc xung quanh, nhướng mày.
Đáy giếng vốn cho rằng u ám không có ánh sáng lại lớn hơn trong tưởng tượng, có thể chứa tầm mười người, giống như một cái phòng nhỏ.
Ngọc quyết tỏa ra ánh sáng cam vàng theo khởi động của linh khí, rọi đến toàn bộ đáy rõ ràng trước mắt.
Thẩm Húc vừa bước ra một bước, dưới chân truyền đến tiếng “răng rắc” giòn tan, hắn cúi đầu nhìn, đối diện với hai lỗ đen.
“……”
Thật sự có xương….
Hắn mượn ánh sáng, đếm đếm xương vụn tán loạn dưới đất, linh tinh vụn vặt ước chừng có thể ghép lại thành mười mấy bộ.
Hiển nhiên Bạch Uyên không thích chỗ này, nhìn côn trùng chui tới chui đi ở dưới chân mình một cách ghét bỏ, vội vàng trở về bên trong ngọc quyết.
Thẩm Húc đang hết sức chăm chú nghiên cứu xương cốt, chỉ cảm thấy bên cạnh lại là một trận gió lạnh, quay đầu liền thấy Thích Thất cất quạt.
Tuy rằng có máu của Thích Thất che chở, thằn lằn tinh vừa thấy Thẩm Húc, vẫn là nhanh nhẹn bò xuống khỏi tay Thích Thất.
Nó quay qua gật gật đầu với Thích Thất, lập tức bò nhanh về phía cửa động.
“Ài, sao ta cảm thấy mình như một tòa ôn thần..” Thẩm Húc gãi đầu, cười khổ nhìn về phía thằn lằn chạy trốn.
“Đừng nghĩ nhiều, chỉ là linh khí của ngươi quá nóng đối với chúng nó.” Thích Thất bình tĩnh trần thuật sự thật,
Thẩm Húc nhìn y, nhịn không được hỏi: “Lời này của ngươi là vì an ủi ta sao?”
Thích Thất không tỏ vẻ gì, chớp chớp mắt: “Này không thể xem như an ủi sao?”
Ánh mắt của Thích Thất thật sự quá mức chăm chú, cho nên Thẩm Húc đều ngượng ngùng đưa ra ý kiến phủ định.
Hắn lúng túng sờ sờ mũi mình, vội vàng dời đề tài: “Vừa rồi ta đếm đếm, nơi này có tầm mười bộ xương người, Từ gia thật sự là dùng giếng này để chôn xác.
Hiện tại ta cảm thấy, người nhà này thật sự là tội ác tày trời…”
“Người bên ngoài nói, là bắt đầu từ trăm năm trước.
Trong lúc đó hẳn là đã xảy ra cái gì, mới có thể khiến hai đời Từ gia đều tính tình thay đổi như vậy.” Thích Thất nói, ánh mắt rơi xuống nơi thằn lằn vừa bò qua, chỗ đó có một tảng đá lớn chặn ngang.
Y dịch người về bên trái, nơi ánh mắt có thể tới là cỏ rêu tươi tốt.
Thích Thất đi qua, mượn ánh sáng âm u của ngọc đỏ, đẩy đám cỏ nước ra, cổng vòm màu xanh cao nửa người treo đầy Trường Uyên Đằng giấu ở phía sau lập tức hiện ra.
Thẩm Húc và Thích Thất nhìn đến cổng vòm, nhìn nhau, đều không nói gì.
Vừa rồi hẳn là thằn lằn tinh chui vào bên trong cánh cửa này, cũng biết phải có một thế giới khác đằng sau cánh cửa.
Nhưng hai người sống đối mặt với thứ hoàn toàn không biết gì đằng sau, vẫn có chút do dự.
“Đừng nói là đến chốn đào nguyên gì đó nhé…” Thẩm Húc thở dài, nắm lấy khuỷu tay Thích Thất, “Ta vào trước nhìn xem, nếu tất cả an toàn, ngươi lại đi vào.”
Thích Thất nhíu mày, chần chờ đưa tay lên cổ tay của đối phương.
Dường như y còn chưa từng chủ động chạm đến Thẩm Húc trong lúc không khẩn cấp, độ ấm dưới lòng bàn tay rõ ràng cao hơn mấy độ.
“Vẫn là đi cùng nhau thôi.”
“Được, ta đây đi đằng trước.” Thẩm Húc vỗ vỗ tay Thích Thất, dẫn đầu chui vào bên trong cánh cửa.
Vốn tưởng rằng sẽ là một con đường rất dài rất hẹp, nào nghĩ đến “Chốn đào nguyên” mình nhắc mãi thật đúng là tồn tại.
Chỉ là chốn đào nguyên này không đạo đức lắm, không phải là cùng một đường thẳng với cửa, khiến cho Thẩm Húc không kịp phản ứng, một chân liền đạp không té xuống.
May mắn hắn thông minh, bắt túm sườn dốc bất ngờ cả quãng đường, mới giảm được không ít lực, miễn cho khả năng bị té ngã gãy xương.
Có hắn làm trải chăn, dĩ nhiên Thích Thất có chuẩn bị mà đến, ưu nhã rất nhiều.
Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay duỗi đến đây của Thích Thất, trong đầu chỉ có một ý tưởng: Sao từ lúc quen biết Thích tiểu công tử, hắn ngã dập mông trong hai tháng còn nhiều hơn trong một năm bình thường?!
“Mẹ ta ơi, đây là nơi nào nha…” Thẩm Húc xoa xoa bàn tay đầy bùn, phủi bay bùn cát dính trên quần áo, vừa nhấc đầu liền thấy một trời đầy sao.
“Bên ngoài trời tối rồi?”
“Kia chỉ là đom đóm.” Thích Thất giải thích.
“Cho nên nơi này là…” Chờ hắn nhìn kỹ, quả nhiên bọn họ vẫn còn đang ở dưới lòng đất, hơn nữa là lòng đất còn sâu hơn đáy giếng.
Lui tới đều là Yêu linh, có một số hóa thành hình người, có một số dứt khoát hiện ra chân thân.
Thích Thất nhìn chằm chằm vào mấy lều nho nhỏ đốt đèn, cùng hang động cao thấp phập phồng dưới đất, nói: “Đây là chợ Yêu.”
Lần trước nhìn thấy chợ Yêu quy mô lớn như vậy, vẫn là ở huyện Giang Âm.
Thích Thất nhớ tới linh khí dao động bất an bên ngoài, mày không tự chủ được nhíu lại.
Thẩm Húc lại là lần đầu tiên nhìn thấy chợ Yêu, dĩ nhiên cũng là lần đầu thấy nhiều sinh linh của thế giới kia như vậy, nhất thời kích động đến nói không nên lời, chỉ vào từng Yêu linh phân biệt: “Ài ài, đó là...!là gà rừng...!kia là con chuột...!này, này có phải là cầy mực* ở trong sách không???”
(*熊狸 hùng ly.)
Hắn xem đến hoa cả mắt, không khỏi thở dài một tiếng: “Trời ạ, ta lớn chừng này, lần đầu tiên biết được, thế giới các ngươi vẫn luôn nhìn thấy, náo nhiệt như vậy… còn giống như người, có chợ của mình…”
“Bằng không ngươi nghĩ sao?” Giọng của Bạch Uyên truyền đến từ ngọc quyết.
“Ta cho rằng?! Ta cho rằng Yêu linh các ngươi đều sẽ chỉ chạy tới chạy lui trong núi, hoặc là trốn ở trong góc xó xỉnh nào đó.” Thẩm Húc nhìn Thích Thất, bỗng có chút ngượng ngùng, “Là ta kiến thức hạn hẹp.”
“Không có.” Thích Thất lắc đầu.
“Rõ ràng là vậy.” Bạch Uyên lại hủy đi bệ của hắn một cách không hề lưu tình.
Thẩm Húc không muốn phản ứng nó, nói với Thích Thất: “Không bằng chúng ta đi qua nhìn xem? Không biết chợ của thế giới kia bán thứ gì...”
Bạch Uyên mới không bỏ qua: “Còn có thể bán gì, xì.
Loài người các ngươi bán tâm can tì phổi thận của heo dê bò, chẳng phải ở đây sẽ ngược lại sao, bán tâm can tì phổi thận của các ngươi nha ~”
Lời này lại dọa tới Thẩm Húc rồi, hắn cách cổng vào chợ Yêu còn có một khoảng, tuy rằng đứng ở trên cao, nhưng vẫn là không thấy rõ trên sạp hàng bán cái gì.
Chính là vì thấy không rõ, bịa chuyện của Bạch Uyên liền hiện lên đầy hoàn mỹ trong đầu hắn một cách vô cùng sống động
Thích Thất biết Bạch Uyên chỉ là hù dọa, vội vàng giải thích: “Ta nghĩ có lẽ là Bạch Uyên tiền bối nhìn thấy ở ngàn năm trước, hiện tại chợ Yêu đã không thể bán mấy thứ đó.”
“Không thể bán là chỉ vẫn sẽ có bán sao?!” Thẩm Húc trợn tròn mắt, hắn lập tức lại tưởng tượng đến cảnh tim gan máu chảy đầm đìa nằm ở trên thớt, “Ta nghe nói trước kia đôi khi gặp nạn đói, cũng có người bán đồ ăn, không phải là cùng một thứ chứ…”
“…” Thích Thất tức giận nhìn chằm chằm vào ngọc quyết bên hông Thẩm Húc, “Trăm nghe không bằng một thấy, ngươi đi xem liền biết.”
Cách ngọc quyết, Bạch Uyên vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng kia của Thích Thất, lúc này cũng không còn nói gì nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook