Âm Dương Khế
17: Đèn Hoa Sen


Thanh Ngư nhanh chóng mua đèn về, không hổ là người đi theo thiếu gia Thẩm gia, đèn Thanh Ngư chọn quả thật tương đối độc đáo.

Thẩm Húc lấy ra một cái Thích Thất thích, mình cầm một cái, dẫn hai người đến thẳng bờ sông.
Bên bờ sông đã có đầy người, ghé vào nhau tốp năm tốp ba, nhiều đóa sen lững lờ trôi xuống theo dòng nước.

Thanh Ngư tìm chỗ ít người một chút, đặt đống đèn ôm trong ngực xuống đất.

Thẩm Húc đứng bên cạnh Thích Thất, châm đèn hoa sen trong tay y cho y.
“Thật sự phải thả sao? Không phải chúng ta chỉ làm bộ thôi sao?” Thích Thất nhìn chằm chằm động tác của hắn, hỏi.
Thẩm Húc liếc mắt nhìn Thanh Ngư đang cao hứng ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Có gì là làm bộ chứ?! Ngươi không xem bốn phía chúng ta, tất cả mọi người thật vui, ngay cả Thanh Ngư cũng là tràn đầy phấn khởi.

Ngươi biết cái này gọi là gì không?”
Ánh mắt mang theo chút dò hỏi của Thích Thất nhìn về phía hắn, Thẩm Húc lại nhịn không được bàn tay chơi xấu, trước khi Thích Thất còn chưa phản ứng lại, chọc vào mặt Thích Thất một cái.
“Tranh thủ lúc rảnh rỗi.”
Sững sờ của Thích Thất đến có hơi trễ, thẳng đến khi Thẩm Húc chớp chớp đôi mắt giảo hoạt với y, y mới phản ứng lại.

Thích Thất tiếp nhận ngọn nến cùng đèn hoa sen, ngồi xuống bên cạnh bờ sông theo Thẩm Húc.
“Đã từng thả đèn chưa?” Thẩm Húc hỏi
Thích Thất lắc đầu.
“Ta cũng chưa.” Thẩm Húc đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thích Thất, mỉm cười nói, “Lúc trước ta cảm thấy Nam Hoài nha, là thành tốt nhất, phồn hoa náo nhiệt nhất, ngựa xe như nước, hoa thơm mỹ nữ.

Nhưng chờ ta đi ra ngoài, mới phát hiện mỗi một nơi đều không giống nhau, đều có cái nhất riêng.”
Vốn đang là trường hợp thật ôn nhu, ai ngờ đến phiên Thích Thất lại chọc thủng hắn một cách không khách khí: “Nhưng ngươi cũng chưa đi qua được mấy nơi.”
“Ài ài ài, ngươi không thể như vậy, ta đang rất phấn khích nha…” Thẩm Húc kháng nghị.

“Vậy ngươi nói xem, ngươi vẫn là thích Nam Hoài nhất sao? Ngươi cũng chưa qua được mấy nơi!”
(*Phiến tình 煽情: Là một loại tình cảm mãnh liệt bị khuếch đại.)
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Húc, trên mặt Thích Thất sinh ra chút mờ mịt.

Y cúi đầu im lặng không nói, thả đèn hoa trong tay xuống mặt nước.

Nước sông nhanh chóng đẩy đèn hoa đến nơi xa.
Thấy Thích Thất không trả lời, Thẩm Húc lập tức luống cuống.


Hắn thật sự không nghĩ ra lời mình vừa nói có chỗ nào không thích hợp, moi hết cõi lòng vội vàng muốn xin lỗi.

Nhưng Thích Thất không cho hắn cơ hội, đưa mắt ra xa nhìn mặt sông xuất thần, lẩm bẩm: “Ta không thích nơi nào, ta cũng không thích đồ vật gì, ta không trả lời được câu hỏi này của ngươi.”
Đây không phải lần đầu tiên Thích Thất nói như vậy.

Mỗi lần hỏi Thích Thất bất cứ cái gì về “thích” cùng “ghét”, hoặc là hỏi y bất cứ câu hỏi gì về cảm tình, trước giờ y đều là câu nói này.

Thẩm Húc có một khoảnh khắc phát hiện khác thường, dường như Thích Thất không có tình cảm.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, châm chước hỏi: “Ngươi từ trước đến giờ… chưa từng thích cái gì sao? Cái gì cũng được...”
“Thích…… Là một dạng cảm xúc gì?”
Thích, là một dạng cảm xúc gì?
Với Thẩm Húc mà nói, có lẽ có truy cầu, khát vọng, cùng dục cầu là đối với một dạng đồ vặt đặc biệt.

Giống như thích một món ăn liền sẽ muốn ăn nó; thích bài nhạc của cô nương nào trong Tú Minh Lâu, liền sẽ bớt thời gian muốn đi nghe, vung bạc cho nàng; thích thứ gì, dĩ nhiên chính là tìm mọi cách mua lại.
Như vậy thích một người thì sao?
Thẩm Húc nhìn sườn mặt Thích Thất, lặng lẽ thở dài không dễ phát hiện, có lẽ lúc sau phải tìm sư tỷ hỏi một chút, có lẽ...
Lông mày hắn đột nhiên giật giật, theo bản năng vứt linh lực trong tay ra.

Có linh lực tuôn trào kịch liệt, Thích Thất và Bạch Uyên trong ngọc quyết lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt lập tức đuổi theo quỹ đạo của Linh quạ.
Đó là một con Linh quạ màu lửa đỏ, cắm thẳng vào sâu trong đám người giống như một lưỡi đao sắc bén.
Gần như cùng lúc đó, một tiếng rống giận lạnh lẽo xuyên qua tiếng vui cười bốn phía, lọt vào trong tai bọn họ.

Cùng tới, là hai mũi tên màu đen, xông thẳng tới trước mặt Thẩm Húc.
Bạch Uyên nhảy ra khỏi ngọc quyết, đứng ở đầu vai Thanh Ngư, lông tung bay trong gió.

Linh lực của ngọc quyết bị dẫn dắt, mở ra một rào chắn, bọc hai người ở bên trong đó, bắn rơi tên đen kia xuống đất giống như một tấm bia.
Bạch Uyên không có biện pháp kéo dài thời gian của tấm chắn, chỉ có thể căng một lúc liền phải thu về.

Mũi tên đen rơi xuống đất lập tức sống lại, nhân lúc cái chắn bị thu về, chạy trốn giống như mọc chân.

Lần này chúng nó đã có kinh nghiệm, không xông thẳng tới bên Thẩm Húc, mà chọn Thanh Ngư yếu nhất bên trong.
Thẩm Húc rút kiếm ra, lưỡi kiếm vung khắp nơi, một kiếm chặt đứt một cái trong đó.

Cái còn lại như dồn hết sức lực, uốn lượn khắp nơi giống như rắn độc, chính là dán đến trước người Thanh Ngư.

Trong chớp mắt, Thanh Ngư ngửa ra sau, ép cho mũi tên đã đến trước mặt không có cách nào chuyển hướng, chỉ có thể quét ngang qua bụng y, bắn rơi ngọc quyết bên hông y.
Thanh Ngư lộn ngược ra sau giống như con khỉ, đứng vững ở phía sau Thẩm Húc.
“Cẩn thận — —”
Mọi người quay đầu nhìn lại, mặt sông vừa rồi vẫn còn bình tĩnh không gợn sóng dâng lên một con rồng nước, mang theo một bức tường nước dồn thẳng đến bờ sông.
Ánh mắt Thẩm Húc tối sầm, Bạch Uyên đã mắng trước hắn: “Này mẹ nó còn không phải là lấy mạng của người ta sao? Gã muốn nhấn chìm toàn bộ thành Triệu Dương sao?!”
“Làm sao bây giờ?!” Thẩm Húc nắm chặt kiếm, xoay mặt hỏi Bạch Uyên.
Bạch Uyên còn chưa lên tiếng, chỉ thấy Thích Thất đã tiến lên trước một bước, che ở phía trước bọn họ.
“Thẩm Húc, ngươi để ý người phía sau giúp ta, nơi này giao cho ta.”
Một cơn gió lạnh bốc lên từ đất bằng, quạt xếp của Thích Thất đã mở ra.

Chỉ thấy mặt y lạnh lùng, trong đám người kinh hoàng thất thố, lầm rầm khẩu quyết một cách bình tĩnh.

Ánh thủy ngân chảy ra từ giữa ngón tay y, vòng qua bàn tay cùng cây quạt của y, cuối cùng phác họa ra từng áng mây trùng điệp trên mặt quạt.
Thẩm Húc lui ra sau một bước, đưa lưng về phía Thích Thất, Linh quạ đã được hắn gọi về, giờ phút này đang ngủ đông ở trước ngực hắn.

Hắn nhắm mắt, lại làm chính mình cố hết sức tìm kiếm mỗi một tia linh lực xa lạ ở bốn phía.
Trong thế giới bóng đêm, dường như hắn có thể thấy bóng người lờ mờ, bọn họ tụ tập tốp năm tốp ba, lui về phía xa.

Mà trong đó, có một linh lực đen như nước mực, co đầu rút cổ bên trong đám người, do dự không tiến.

Linh Lực kia lạnh lẽo âm u giống như hố đen, mang theo mùi vị hắn không thích.
“Chính là nơi đó.”
Theo nhắc nhở của Bạch Uyên, Thẩm Húc bỗng mở mắt, Linh quạ như một ngọn sao băng bốc cháy sẵn sàng chờ phát động, xuyên thẳng qua từng thân thể cản trở, cắm vào trái tim đối phương một cách chuẩn xác không lầm ——
Gần như là cùng lúc, chú thuật của Thích Thất đã hoàn thành, lay động theo từng trang quạt, gió lao tới từ bốn phương tám hướng, từ chỗ cao của tường thành lao về phía rồng nước kia.

Đó là vô số bàn tay vô hình, nâng nước sông vốn còn đang muốn lao lên bờ, hủy đi rồng nước kia thành bọt nước nhỏ đếm không xuể, bay về phía đông ——
Đèn hoa sen mang theo lời chúc phúc cùng cầu nguyện của mọi người, cũng theo hơi nước đằng xa, được nâng lên hòa vào mây trời.
“Là điềm may, thần sông nghe được lời cầu phúc của chúng ta —— “
Không biết là ai hô một tiếng, trên mặt vừa rồi còn kinh hoàng thất thố lập tức được vui sướng che giấu, từng tiếng hoan hô nổi lên trong đám người.
Chỉ có một tiếng kêu rên trà trộn bên trong, có vẻ không hợp nhau.

Xuyên qua đám người che chắn, bóng dáng bị sương đen bao phủ hiện ra nguyên hình.

Nữ tử mặc đồ đen, mang theo mũ rộng vành khăn che mặt, ôm ngực thở phì phò.
Thẩm Húc và Thích Thất nhìn nhau, hắn liền rút kiếm muốn tiến lên.

Ai ngờ người vừa rồi đã bị Linh quạ gây thương tích thế nhưng còn có chiêu cuối, chim yến xám* sau lưng nàng bay lên trời, đánh cược tính mạng thét chói tai nhào về phía Thẩm Húc.
(*灰沙燕 hôi sa yến.)
“Tới nữa……”
Tuy Linh yến nhiều, nhưng năng lực dù sao có hạn.

Chỉ là đối phó con kiến nhỏ cũng chọc người phiền, chờ Thẩm Húc và Thích Thất miễn cưỡng rửa sạch Linh yến ập vào trước mặt, đối phương đã sớm che giấu tung tích.
Thẩm Húc ảo não dẫm chân, Thích Thất lại trấn an hắn: “Nàng bị thương, trong khoảng thời gian này khó có thể lật lên sóng gió.

Ngược lại là ngươi, khi nào thì học được tụ thành Linh quạ?”
Nói đến cái này, bản thân Thẩm Húc cũng có chút ngốc, cúi đầu nhìn tay mình.

Bạch Uyên lại leo lên đầu vai hắn, móng vuốt nhỏ vỗ vỗ mặt Thẩm Húc, nói đầy kiêu ngạo: “Không hổ là đồ đệ của ta, không thầy dạy cũng hiểu.”
“Bớt tăng thể diện cho mình được không?! Linh quạ vốn là do Thích Thất dạy ta!”
“Hừ… lại nói thằng nhóc nhà ngươi thật đúng là vận khí tốt*, thừa nhận phản phệ thế nhưng còn có thể biến linh lực phản phệ hóa thành của mình…”
(*走大运 đi đại vận: chỉ lúc mình không đủ năng lực lại có thể hoàn thành một chuyện tốt nào đó.)
“Dù sao cũng là đồ đệ của ngươi nha.”
“Lúc này lại biết xưng là đồ đệ của ta?!”’
Thẩm Húc và Bạch Uyên bên kia còn đang đùa giỡn, ai cũng không để ý, một con Linh yến lặng yên hiện lên ở dưới đất, lặng yên không một tiếng động chui vào bên trong cổ của Thanh Ngư.
Tuy rằng không thể hiểu rõ trận của Triệu Dương, Thích Thất vẫn là không muốn tiếp tục chậm trễ ở chỗ này.

Nếu Thích Thất đã không còn bị khổ của phản phệ, y liền muốn để cho Thẩm Húc trở về Nam Hoài trước.

Nhưng Thẩm Húc sống chết không muốn, lại kiên trì muốn đi tới Lai An với y, nói hoa mỹ là “Khó lắm mới được ra cửa một chuyến, không đi chơi mấy nơi còn phải bị ông nội mắng liền quá lỗ.”
Chờ đến hôm sau, Thanh Ngư cũng đã tìm xong xe ngựa, lộ phí cùng lương khô đều đã chuẩn bị đủ, mọi người xuất phát tới Lai An.
Bởi vì bá tánh Triệu Dương căn bản không muốn ra khỏi thành, cho nên ngay cả đánh xe cũng không tìm được, cuối cùng vẫn là Thanh Ngư tự mình lái xe.
Thẩm Húc nhìn thành Triệu Dương càng lúc càng xa từ cửa sổ, nhớ tới những chuyện xảy ra trong lúc hắn hôn mê do Thích Thất kể lại, không khỏi cảm thán một câu: “Ngày hôm qua bọn họ còn vái thần sông, nhưng ai biết thần sông bọn họ vái, đã sớm không tồn tại, đều bị bọn họ ăn vào bụng rồi.” Hắn liếm liếm môi, quay đầu hỏi, “Bọn họ không cảm thấy thứ thuốc mình uống kỳ lạ sao…”
“Chính là bọn họ cũng không biết, đó là sừng Hủy mài thành.” Thích Thất nói.
Bạch Uyên hiếm khi lộ ra nghiêm túc, nói: “Trong ấn tượng của ta, Hủy trước giờ rất yêu bá tánh của nó…” Nó nhìn thoáng qua hai người ngồi trong xe, còn không nói ra hai chữ “châm chọc”.
Chúng nó làm bên bảo vệ, vốn tưởng rằng đã thoát khỏi hai giới, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là bị nhốt ở đây.

Chúng nó chưa bao giờ từng nghiêm túc tự hỏi, quan hệ của chúng nó với người, với thế giới kia.

Bạch Uyên nghe Thẩm Húc lải nhải, cảm thấy có chút mệt, không nói lời nào nhắm mắt lại.
***

“Chát ——”
Trên mặt ăn một cái tát, Chẩm Diên quỳ dưới đất không nhúc nhích, khóe miệng còn mang theo vị ngọt tanh từ chỗ nào đó trong miệng.

Nam nhân phía trước bao mình trong lớp áo choàng màu đen to rộng, chỉ có một đôi mắt hung ác nham hiểm lộ ra ngoài.
Chủ nhân tức giận.
Dưới uy áp, Chẩm Diên cố gắng ngừng run, chờ chủ nhân xử lý.
Nam tử nắm chặt cằm nàng, vặn mặt nàng về phía gã, trong giọng nói tràn đầy rét lạnh: “Ai cho phép ngươi động đến trận của Triệu Dương?”
Bị đối phương bóp xương cằm, Chẩm Diên không thể lên tiếng thuận lợi, nói đứt quãng: “Ta muốn… giết… người..

phá rối kế….

hoạch của chủ… nhân…”
“Giết?!” Gã híp mắt, cười lạnh lùng, “Ta bảo ngươi đi giết người sao? Nhiệm vụ ta giao cho ngươi lúc trước là gì?”
Giọng của đối phương dần hạ thấp, Chẩm Diên vẫn không nhịn được rùng mình một cái, miễn cưỡng đáp: “Chủ nhân phân phó… bảo ta xem..

là ai...!phá trận….”
“Ngươi còn nhớ.” Nam tử buông lỏng kiềm chế đối với nàng, “Ta thấy ngươi tự tiện hành động, cho rằng ngươi đã quên ta còn là chủ nhân của ngươi.”
Gã nói đến nhẹ nhàng, Chẩm Diên cũng đã quỳ sát đất dập đầu: “Chẩm Diên không dám quên.

Chẩm Diên cũng không dám nữa.”
Nam tử đi đến trước bàn, nhặt mảnh sứ mang theo máu kia lên, đưa đến bên mũi hít một hơi thật sâu, sau một lúc, mới thu lại uy áp của bản thân.
“Không nghĩ tới, ngần ấy năm, hắn lại trở về dưới mí mắt của ta, thay ta làm mắt trận này, mà ngươi lại muốn giết hắn.

Ha…” Gã cười lạnh một tiếng, cười đến Chẩm Diên mồ hôi ướt đẫm, “Về sau không cho phép ngươi động đến hắn, phải bẩm báo cho ta toàn bộ những thứ liên quan đến hắn.

Nếu bọn họ muốn tìm những trận đó, vậy để bọn họ đi là được, cái nào cũng phải đi, không được bỏ sót.”
“Vâng……”
“Trận Triệu Dương mới hoàn thành, chưa kiên cố lắm, sau này không có sự cho phép của ta, ngươi không được tự tiện hành động.” Gã xoay người, nhìn nàng một cách bễ nghễ, “Chẩm Diên, ta xem ngươi lúc trước vô tri, nhưng nếu sau này lại không biết sai, thân thể này, ngươi cũng không cần dùng nữa.”
“Vâng, chủ nhân……”
Chờ đến khi Chẩm Diên lui ra ngoài, ngoài cửa sổ mới truyền đến hai tiếng gõ.

Nam tử mở cửa sổ ra, có một con yến xám bay vào, đậu xuống vai gã, cũng không kêu to, con ngươi xoay tròn, nam tử liền vuốt ve dọc theo lông chim của nó.
“….

Quả nhiên Lai An bên kia còn muốn tế phẩm..

lúc này liền giao cho ngươi…”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương