Ám Độ
-
44: Chương 222
Đám đông giải tán, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, có một cậu bé ba tuổi đứng đó vỗ tay rồi cười, tiếng cười thanh thúy, ngây thơ hồn nhiên.
Cậu chợt bừng tỉnh.
Từ nay về sau, như thể cách cả một thế hệ.
Cố Thừa không đợi đến cuối mùa hè mới quay trở lại trường học, nhóc luôn bận rộn với bài tập về nhà, thậm chí đến cuối tuần mà lịch trình vẫn dày đặc.
Trước khi đi, nhóc dự tiệc 100 ngày của Cố Kiền, đây là sự kiện hạnh phúc nhất sau đám cưới của người đứng đầu nhà họ Cố, ban đầu còn muốn thắp hương tổ chức tiệc mừng, nhưng các trưởng lão lo xử lý chuyện xung quanh, quyết định làm mọi thứ đơn giản, chỉ mở mấy bàn tiệc để chiêu đãi những người thân, họ hàng trong gia đình.
Cố Trường An đã hào phóng quyên góp hàng chục triệu đồng để xây dựng một số trường học, lại nghe theo ý muốn của lão thái thái, hỗ trợ lễ nước, đất trong một ngôi đền cổ hàng nghìn năm tuổi ở ngoại ô, làm việc thiện tích công đức, để tránh thoát khỏi tai họa.
Chỉ là Cố Kiền rất gian xảo, bất cứ lúc nào, ở đâu đều phải bế, chỉ bế không thôi vẫn chưa đủ, còn phải đi qua đi lại, bước chân nặng sẽ khóc, bước chân nhẹ cũng sẽ khóc, một khi đã khóc thì không chịu ăn, nắm tay nắm chân nhắm cả mắt vào gào khóc, như thể có thù oán với cả thế giới.
Ba bảo mẫu được thuê cũng mệt sắp chết, khóc đến trời long đất lở trăng trời không thấy đâu, duy chỉ có Cố Sở mới trị được.
Cái thứ đầu to như củ cải, ấy thế mà rất thông minh.
Cố Thừa cảm thấy thằng em mình thông minh thành tinh rồi.
Nhóc vẫn gọi Cố Sở là anh trai, nhưng dù có gọi cậu là gì, ngay cả lão thái thái trong nhà cũng biết điều đó không quan trọng.
Có một số chuyện không cần chứng thực, bà chỉ muốn tìm lý do để mời gia luật đến dạy dỗ Cố Trường An thôi, gậy gộc đã cầm trên tay, nhưng lão gia tử ngồi trên xe lăn lại giữ chặt lấy một đầu không chịu buông ra, người ngồi ngay ngốc suốt bao năm qua, con cái trong lòng vẫn là bảo bối.
"Ông có biết thằng con ngỗ nghịch đã làm ra chuyện gì không?" Bà quả thực sắp bị cái dáng vẻ vui tươi hớn hở của hắn chọc cho tức chết: "Có phải ông đã biết từ trước rồi phải không? Chuyện quan trọng như vậy, mà ông không nói với tôi một lời nào!"
Tất nhiên, bà không thật sự muốn đánh Cố Trường An, bà chỉ muốn đánh cho Cố Sở xem mà thôi.
Bà ấy sợ trăm năm sau, Cố Sở sẽ ghi hận trả thù Cố Trường An, tóm lại Cố Trường An đã lớn từng này tuổi rồi, nếu một ngày kia lại có cái đức hạnh giống ông cụ, bà sợ rằng Cố Sở sẽ đẩy Cố Trường An ra đảo như đi đổ rác.
Bà không biết rằng đối với Cố Trường An, chuyện xa xăm như vậy đã không còn thời gian đâu để nghĩ nữa, trước mắt đã nơm nớp lo sợ.
Chuyện đã hứa thì không được đổi ý, nhưng sau khi Cố Sở tỉnh lại vẫn không tính toán với hắn, chịu nhiều nỗi đau như vậy mà không so đo, không nói một lời nào đến chuyện phải đi, Cố Trường An ngày càng lo lắng về sự thay đổi này.
Ngay cả Cố Lan Sinh nói với hắn rằng ba kẻ kia đã được giải quyết, còn bị hắn mắng mỏ.
"Liên quan gì đến tôi?!" Hắn trừng mắt, "Cái này gọi là ở ác gặp dữ!......Đừng để cho chất thiếu gia biết!"
Hắn sợ Cố Sở sẽ biết chuyện của Khổng Dương, cậu sẽ tức giận và bỏ đi ngay lập tức, mặc dù hắn vẫn rất đau lòng tại sau một người bạn học cùng cấp hai xấu xa đối với cậu còn quan trọng hơn cả mình.
Việc thiện vẫn phải làm, việc cần làm thì tự làm, Bồ Tát cũng đội kẻ dạ xoa ăn thịt người lên đầu.
Cố Trường An tự mình lấy ít hiểu nhiều phần nào xoa dịu cơn tức giận của Cố Sở.
Khi cậu buộc phải ở lại nước ngoài trong bốn tuần, cái tên bác sĩ tự xưng là người Công giáo một lần nữa chống lại sự dâm uy của ông chủ, giả bệnh để giữ cậu nằm trên giường hơn nửa tháng, đến khi cậu được báo tin Cố Kiền bệnh nguy kịch phải nhập viện nằm ở NICU hơn một tuần, cậu đã mất hết hy vọng, biết rằng Cố Trường An sẽ không bao giờ sửa đổi.
Cậu quyết định quay lại thăm Cố Kiền trước khi rời đi, cũng vì thằng bé bệnh tình nguy kịch, vừa ra đời đã không thấy hô hấp, đã nhẹ lại còn bé, lúc ở trong bụng thì chịu đủ thiệt thòi.
Nhà họ Cố giàu có, lại còn rất nhiều nữ gia quyến ăn không ngồi rồi không công ăn việc làm, nên nhất định có thể chăm sóc đứa bé chu đáo, cậu tự thuyết phục bản thân.
Nhưng khi bay vượt ngàn dặm trở về, chân còn chưa bước vào cửa nhà họ Cố, đã nghe thấy tiếng khóc xé lòng của bé con.
Tiếng khóc ấy khiến cậu rất lo lắng.
Tại sao không tìm thuê mấy bảo mẫu có kinh nghiệm đến?! Cậu không nhịn được chất vấn Cố Trường An, Thừa Thừa chưa bao giờ khóc thảm đến như vậy!
Đây đều là bảo mẫu có kinh nghiệm nhất, Cố Trường An cẩn thận giải thích, Thừa Thừa được ở bên em đến khi tròn một tuổi, em nghĩ rằng từ lúc trở về nó chưa bao giờ gây chuyện sao, ngày nào cũng khóc nức nở trong vòng tay tôi rồi ngủ thiếp đi hơn nửa năm trời.
Cố Sở không thể chỉ trích nữa, cúi đầu nhìn Cố Kiền đang sụt sùi yên lặng nằm trong lòng mình, vật nhỏ đang nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt ngấn lệ.
Thôi đành vậy, cậu cắn răng, chờ đến khi nào nhà họ Cố tìm được bảo mẫu thích hợp rồi mới đi.
Chờ đợi là một cái gì đó rất dài.
Bảo mẫu cần mẫn như đèn kéo quân, Cố Kiền vẫn khó hầu hạ như cũ, lúc bế lên thì không được đổi tay, mông không chịu đặt trên giường.
Cố Sở làm sao có thể chịu nổi dằn vặt như vậy, Cố Trường An đau cắt da cắt thịt, nên vừa về đến nhà hắn đã bế bé xuống lầu, bế suốt đêm đi từ tầng trên xuống tầng dưới.
Mới ba tháng đầu, Cố Kiền đã biết thay đổi mánh khoé, có một lần cũng không cho vào nhà, nhất định phải đến khu phố xá sầm uất, Cố Trường An một hơi đi mười mấy cây số, bế về nhà thì trời cũng sắp sáng.
Ngay cả Anna cũng thấy đồng cảm với sếp, hiếm thấy ông bố nào yêu thương con đến vậy, từ khi nhị thiếu gia chào đời, không ít lần sếp phải ký hợp đồng vội vội vàng vàng, lúc xuống xe vẫn đang cạo râu, ngó ngang ngó dọc cũng thò tay lấy được rã trong túi ra.
Thực tế, Cố Kiền nằm trong vòng tay Cố Sở vẫn rất ngoan ngoãn, hoặc là ngủ say sưa, hoặc là mở to mắt hóng chuyện, kể cả khi Cố Sở ôm bé rồi ngủ quên trên ghế sô pha, nó cũng không khóc không nháo một tiếng nào.
Bảo mẫu rất ngạc nhiên, muốn đổi tay giúp, bé con lập tức gào lên.
Cố Sở dở khóc dở cười, thủ thỉ với cục cưng lúc không có ai: "Lấy được bao nhiêu lợi ích từ ba ba con rồi hả? Sao lại lanh lợi như vậy?"
Cố Kiền dẩu miệng phun nước miếng, vẻ mặt không vui, giống như đang nói: "Mẹ không nhìn thấy con dằn vặt ổng sắp ngủm củ tỏi rồi sao?"
Cố Sở cảm thấy thích thú với suy nghĩ của bản thân, hạnh phúc khôn nguôi ôm bé vào lòng.
Cố Trường An không cảm thấy việc chăm con có gì là vất vả cả, Cố Thừa trước kia cũng là hắn với bảo mẫu thay tã, bón sữa, Cố Sở làm sao có thể tinh tế được như vậy, bạn nhỏ cùng với một bạn nhỏ khác chơi đùa, giống với Cố Kiền bây giờ.
Chỉ là hiện giờ tính tình Cố Sở không tốt, hơi chút là sẽ nổi nóng mắng người, Cố Kiền ba tháng tập ngẩng đầu, có một lần hắn không để ý khiến thằng bé va cầm vào vào mình, cậu lo lắng buột miệng mắng: "Cẩn thận một chút đi, chú không biết xương cốt mình cứng lắm sao?!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook