Ám Độ
41: Chương 211


Cố Trường An cũng rất bình tĩnh, cố gắng dùng vẻ ngoài điềm tĩnh che đậy ý nghĩ muốn giết người mãnh liệt của mình, hắn chạy vượt qua đám xe cộ nườm nượp trên đường phố với tốc độ kinh hoàng, một tay cầm điện thoại, động cơ khó có thể che dấu được qua tải Cố Sở.
"Em chạy đến đâu rồi, lập tức dừng xe." Hắn dịu dàng giống như mấy câu nói thủ thỉ tâm tình trước khi ngủ.
Cố Sở lòng nóng như lửa đốt: "Tôi phải đến núi Phúc Tuyền trước bốn giờ, chú đang trên đường rồi phải không, mang theo đủ 10 triệu chứ?"
Cố Trường An trong lòng thầm nhủ tôi mang theo một con dao để giết người: "Em đừng lo lắng, nghe tôi nói này, bây giờ là hai giờ, cáp treo ở khu dành thắng đóng cửa lúc 4:30, cho nên trước bốn giờ em nhất định có thể đến kịp núi Phúc Tuyền.

Em có nghe lời tôi nói không vậy? Sẽ kịp.

Em dừng xe trước đi, để cảnh sát giao thông thấy em vừa nghe điện thoại vừa lái xe là sẽ bị bắt lại, đến trễ sẽ có chuyện."
Cố Sở mơ hồ đau bụng, cậu hít sâu một cái: "Tôi sắp đến rồi."
"Đợi tôi dưới chân núi."
"Bọn chúng chỉ để tôi đi một mình." Cố Sở cầu xin nói, "Tôi biết chú có thể đưa Cố Thừa trở về, nhưng bọn chúng chỉ gọi tôi, tôi phải xuất hiện.

Tóm lại, hãy đến đây càng sớm càng tốt."

Cậu cúp máy, đi xuống xe mà không kịp đỗ vào bãi đỗ.

Nhìn lên núi Phúc Tuyền yên tĩnh, cậu ngẩn ngơ một lúc không biết phải đi đâu, từ chân núi đến cổng cáp treo vẫn phải đi thêm một đoạn đường nữa, một triệu duy nhất cầm trong tay đã rất nặng, liên tục mấy tháng nằm lười trên giường khiến khả năng vận động của cậu không còn nhanh nhẹn, chưa kể đến cái bụng phồng to, chỉ có thể nỗ lực tiến lên phía trước.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Trường An hung hăng chửi "đệt" một tiếng, trong vòng một-hai tiếng hắn đã nghĩ kỹ rồi, vợ con, nếu xảy ra chuyện gì, thì tất cả những tên khốn liên quan đến chuyện này đều phải chết! Bao năm qua hắn đã mở đường cứu giúp thiên hạ, chuyện nào không phải tẫn nhân tẫn nghĩa, hắn đau khổ chịu đựng bạo ngược tâm làm một người tốt, chỉ thiếu mỗi tích đức cho cả nhà, đến cùng lại có kẻ nhân lúc này cháy nhà mà đi hôi của! Bắt cóc con trai độc nhất mới mười mấy tuổi của hắn, còn sai vợ hắn trèo đèo lội suối mạng tiền đến chuộc người, đây chính là muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn, chính là cướp đi đường sống của Cố Trường An hắn!
Hắn đơn thương độc mã đấu đá lung tung, một đường xông thẳng đến đoàn xe đi phía trước.
Đầu óc Cố Lan Sinh trống rỗng, hết lần này đến lần khác, chỉ đêm qua khi Cố Thừa vô tư chơi Esport trong vòng tay anh, mùi hương thanh khiết toát ra từ người thiếu niên len lỏi đến tận não, chỉ hít một hơi thôi thì không thể nào thỏa mãn được cơn nghiện.

Trước chuyến đi, bố mẹ đã cảnh báo rằng anh tốt nhất là không nên tiến tới, còn chưa làm nên trò trống gì, tránh gây ra động tĩnh lớn.

Trò với trống cái gì, anh nghĩ, vạn dặm giang sơn nếu không có Cố Thừa thì chẳng là gì sất.

Anh đạp chân ga, thậm chí không để ý mình lái xe bao nhiêu câu số, cho đến khi chiếc xe việt dã của Cố Trường An đuổi kịp đi song song với xe anh.
Cố Trường An không nhìn anh, khuôn mặt sắc lạnh như lưỡi dao, lao thẳng đến chân núi, xuống xe, cầm trong tay một khẩu tiểu liên do Đức sản xuất, một thân sát khí.

Đây là lần đầu tiên Cố Lan Sinh nhìn thấy ông chủ cởi bỏ lớp ngụy trang tao nhã, lộ ra bộ mặt khát máu, có lẽ mọi người đã quên mất rằng hắn từng ở chiến trường, đối với chuyện giết người cũng không phải điều xa lạ.
Cố Sở không thể đi nhanh, thở hổn hển, bụng đau đến sắp ngất xỉu, nhưng cậu không chắc có phải là do cơn co thắt hay không.

Khi nhận được cuộc gọi của Cố Trường An, cậu cũng không lên cáp treo, cáp treo chỉ đi tới sân ga đỉnh núi Phúc Tuyền, nơi mày rất hẹp, cậu đi qua, không thể giấu được người.

Cố Thừa chắc chắn đang ở chỗ khác trên ngọn núi Phúc Tuyền này, nhưng là ở đâu mới được, kẻ kia cũng không thấy gọi lại.

Cố Trường An bình tĩnh dặn dò cậu ngoan ngoãn qua điện thoại, hắn đã đến dưới chân núi, muốn cậu chờ hắn.

Nhưng cậu không yên tâm chờ hắn đến tìm mình được, những con đường mòn trên núi bình thường, trước bốn giờ có lẽ không kịp đến núi Phúc Tuyền, cậu phải tăng tốc.

Cố Thừa quả thật không ở trên đỉnh núi, vị trí cho thấy rằng nhóc con đang ở gần đó.

Dãy núi nối liền hai tỉnh, cuối ngọn núi là nơi đầu nguồn con sông Tuyền, nước sông chảy xiết, có rất nhiều lữ khách đến đây phiêu lưu khám phá.

Cố Trường An không ngăn Cố Lan Sinh gọi người của mình đến, nếu đã không gọi cảnh sát, hắn sẽ không để một tên nào sống sót.
Cố Thừa trong túp lều bị trói đến khi tay chân tê rần, nhưng cũng không hoảng sợ.

Ba ba của nhóc có rất nhiều đối thủ trên thương trường, hoặc là đại nhân đại nghĩa, hoặc là nhổ cỏ tận gốc, cũng không gây thù chuốc oán lưu hậu hoạn sau này, vì vậy khả năng bị trà thủ rất nhỏ.

Thủ đoạn của những kẻ này không được thông minh cho lắm, cũng không nên tái phạm, đặc biệt là một trong số đó luôn bảo vệ nhóc, sợ nó ngồi dưới đất lạnh, còn đặt thêm một cái đệm tồi tàn bên dưới.
Đầu óc Cố Sở trống rỗng, suy nghĩ về giọng nói của người phụ nữ kia, khoảng chừng mười phút sau, nhóc đã nhớ ra, đó là vợ của Khổng Dương.
Thời gian sắp đến chiều tối, có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống, trong rừng luôn tối hơn đồng bằng, đêm tối thường khiến người ta bất an.

Nhóc nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài ngôi nhà, hình như là bất đồng quan điểm, gã đàn ông lót tấm đệm rách cho nhóc ngồi chủ động gọi cho Cố Sở, sau khi nhận được tiền mặc kệ ít hay nhiều cũng sẽ lập tức rời đi, ả đàn bà kia thì nhất định phải nhận đủ 10 triệu.
Cố Thừa muốn cười.

Mười triệu, có hai Cố Sở cũng không vác nổi, tiền phải gánh bằng đòn gánh.

Nhóc nghe hai người cãi cọ qua lại một lúc, rồi không thấy gì nữa, lúc sau, có người đi vào đưa điện thoại đến bên tai Cố Thừa, Cố Sở thở phì phò nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: "Cho tôi nghe tiếng thằng bé nói."
Cố Thừa chua xót, nó biết Cố Sở nhất định sẽ đến: "Anh ơi."
Cố Sở trườn người nhảy về phía trước, kịp thời bắt lấy một thân cây để tránh bị ngã.

Sự chuyển động này khiến cho bụng cậu tức thì quặn thắt lại, một lượng lớn chất lỏng từ trong cơ thể cậu trào ra, chảy dọc xuống theo ống quần.

Vỡ ối rồi :((((
Ngay lúc đó cậu cảm thấy như có một bàn tay to lớn đang bóp chặt lấy bụng mình, có lẽ không còn nhiều thời gian cho cậu nữa.

Cố Sở tựa vào một gốc cây, được ăn cả ngã về không đàm phán với đối phương: "Tôi không đến được núi Phúc Tuyền, tôi bị bệnh, các anh tự tới lấy tiền đi, đừng làm hại đến đứa nhỏ, tôi cam đoan với anh, anh sẽ không muốn biết nếu mình gây tổn hại đến đứa nhỏ sẽ phải trả cái giá đắt thế nào đâu......Không có mười triệu, chỉ có hai triệu thôi, thời gian các anh cho quá ngắn! Nhưng chỉ cần anh không làm hại đến đứa nhỏ, tôi nhất định sẽ đưa nốt số tiền còn lại, tôi để tiền ở đình Phong Thanh, các anh gọi người đến lấy, lấy được tiền rồi, thì cho tôi biết đứa nhỏ đang ở đâu......Người của Cố gia đang trên đường tới, lấy được tiền rồi tốt nhất các anh nên lập tức rời đi, không mang theo con tin nhất định có thể chạy thoát, nghĩ kỹ đi, Cố gia không có đứa này thì sẽ còn đứa khác, nhưng các anh tổn hại đến nó, đừng ai nghĩ có thể bước ra khỏi đây."
Cố Thừa vừa mài dây thừng, vừa nghe thoáng qua mấy kẻ ngoài kia đang tranh cãi kịch liệt.
"......"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương