Ám Độ
-
37: Chương 191
Cố Sở nói: "Đúng vậy." Gã ngạc nhiên vì cậu có thể thừa nhận điều đó một cách dễ dàng như vậy.
Dường như không cần phải hỏi lại nữa, nếu Cố Sở có thể sinh con, người duy nhất có thể là mẹ Cố Thừa phải là cậu, Cố Trường An chưa bao giờ giấu giếm, dù là vợ hay là Cố phu nhân, bao gồm cậu bà chủ trên xe ngày trước đều không phải chuyện đùa vui.
Từ Trăn đứng yên tại chỗ không biết làm sao.
Cố Sở cố gắng đứng dậy đi lấy nước trên tủ đầu giường, khiến bụng cậu trông càng kinh người: "Anh muốn uống gì không, chỗ tôi chỉ có nước trắng thôi."
Từ Trăn nhìn động tác khó khăn vụng về của cậu, bừng tỉnh hoàn hồn: "Không, cái gì cũng không cần."
Gã dần lấy lại bình tĩnh: "Vậy là lúc đó cậu đã sinh con cho anh ấy rồi."
"Ý anh là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?" Cố Sở cầm lấy khẩu súng, nằm trở lại, sắc mặt bất biến giấu dưới chăn, nói, "Đúng vậy, năm ấy Thừa nhỉ ba tuổi, tôi mới vừa về nước."
"Cậu sinh con riêng khi vừa mới thành niên, là cậu tự nguyện sao?"
Cố Sở bình tĩnh trả lời: "Trợ ký Từ hỏi như vậy, có nghĩ là anh chưa đủ hiểu rõ về ông chủ của mình rồi, làm sao ông ta để con trai đầu lòng của mình là con riêng được chứ."
Từ Trăn im lặng một lúc, tựa như rơi vào hồi ức: "Tôi thật nực cười.
Cái gì cũng không biết, lại tự cho mình là người hiểu rõ anh ấy nhất, còn xem cậu là trai bao của khách sạn."
Cố Sở tự nhiên nhớ ra, gã nói với cậu, tiểu bằng hữu, không phải lên giường với cậu vài lần là sẽ được nhớ tên, Cố tổng rất bận, người được đưa lên giường ngài ấy có vô số, nếu ai cũng giống như cậu với mình là độc nhất vô nhị, tôi phải giải quyết bảo nhiêu lần đây? Mặc kệ cậu tên gì, tôi chưa từng nghe qua trên cậu, vậy chứng tỏ cậu không quan trọng như mình nghĩ.
Lúc gã nói mấy lời này, hai người đang đứng bên ngoài hành lang khách sạn, quần áo xộc xệch mày mày đỏ lựng, sau lưng có tiếng Cố Trường An đang thúc giục, cười cười, hắn đang gọi gã vào.
Trước đó, Cố Sở nghĩ rằng chú Cố chỉ không đứng đắn với mỗi mình mình.
Thậm chí cậu còn tưởng rằng cuộc hôn nhân của hai người không phải chỉ là hình thức.
Cũng may có Từ Trăn.
"Anh đã cho tôi thấy được một mặt khác của ông ta, theo một nghĩa nào đó tôi thật sự cũng chỉ là một con điếm của ông ta mà thôi, anh nói cũng không ngoa." Cố Sở bình tĩnh như đang tường thuật lại sự thật.
Từ Trăn bật cười thành tiếng, điều này thật sự quá ngớ ngẩn: "Trời ạ, các người chẳng những là chú cháu, còn là vợ chồng, đã có một đứa con trai, sắp sửa có đứa thứ hai, thật là đáng kinh ngạc......!vậy tại sao các người không thừa nhận công khai mối tình vĩ đại vượt qua giới tính tuổi tác thậm chí là cả luân thường đạo lý này đi, mà còn đi trêu chọc người khác?!"
Cố Sở không nhịn được nói: "Tôi không tình nguyện!"
"Không tình nguyện cho nên quyết định sinh thêm một đứa nữa?"
Cố Sở mở miệng nhưng không thể giải thích được.
Từ Trăn khinh thường nói: "Cậu sống nhờ nó, đứa bé là lợi thế của cậu, cậu cam tâm tình nguyện."
"Anh cho rằng ai cũng cung phụng ông ta như anh sao?!" Cố Sở không kiềm chế được mà cáu kỉnh, "Tôi bị ép buộc!"
Từ Trăn nói: "Cứ tưởng anh ấy sẽ kết hôn với một người có lợi cho công ty, tuy anh ấy chơi bời, nhưng lại rất bảo thủ chuyện tình cảm, thích hợp với loại hôn nhân này.
Xét từ bối cảnh gia đình, nếu Dung tiểu thư không phải vì quá được nuông chiều, thật ra cũng là lựa chọn không tồi.
Có điều tôi không ngờ, cậu mới là giới hạn cao nhất của anh ấy.
Nói một cách lý trí, sự tồn tại của cậu chẳng mang lại được lợi ích gì cho công ty, điều này cậu không thể phủ nhận, cho nên hôm nay tôi đến đây, vốn định đưa cậu đi."
"Cần gì phải đàng hoàng như thế." Cố Sở nói, "Chẳng lẽ động cơ của anh không phải vì yêu ông ta sao?"
Từ Trăn cười cười: "Anh ấy đã dạy tôi rất nhiều điều, cũng vẫn luôn rất che chở tôi, còn rất quan tâm săn sóc người nhà tôi nữa, từ nhỏ tôi đã không có bố, anh ấy với tôi mà nói, vừa là bố vừa là thầy vừa anh trai và là một người bạn.
Tôi yêu anh ấy hơn bất cứ kẻ nào, kể cả cậu."
Cố Sở đột nhiên không đành lòng nói: "Vì sao không nói cho ông ta biết"
"Trước đây tôi nghĩ điều này không cần thiết, tôi là người thân cận với anh ấy nhất, độc nhất vô nhị, bây giờ thì sao, càng không cần thiết nữa." Gã có chút buồn rồi, lùi lại vài bước, nói: "Trước khi đến đây tôi đã lên kế hoạch hoàn hảo đưa cậu đi thế nào, nhưng giờ thì, tôi thật sự không biết phải đưa một sản phụ đi thế nào."
Không mời mà tự mò đến, tất nhiên sẽ không cảm lòng về tay không, Cố Sở càng thêm cảnh giác.
Từ Trăn yên lặng nhìn chằm chằm cậu, như đang suy tư gì đó.
Cố Sở nghĩ đến kế sách tạm thời, nói: "Hai tháng sau anh có thể trở lại đây."
Từ Trăn nghi ngờ nhìn cậu, đang xét độ đáng tin của lời nói, cánh cửa phía sau không báo trước mở ra, anh ta chưa kịp phản ứng, đã bị mấy tên vệ sĩ phía sau đè xuống đất.
Cố Trường An đứng ở cửa, mặt vô biểu tình nhìn bọn họ.
"Thương lượng xong chưa?" Hắn nói, "Nhìn không ra, hai vị rất hợp ý."
Từ Trăn không có bất kỳ hành vi quá kích, không chống cự, trên người cũng không có vũ khí gì.
Cố Sở rút khẩu súng dưới chăn ra để lên tủ đầu giường, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cơn mệt mỏi rã rời đột ngột ập đến, cậu căm ghét đám người đó: "Cút hết đi!"
Cố Trường An lúc này sẽ không dùng lý lẽ gì để nói nữa, hắn đi xuống lầu lấy trà chiều đặt cạnh cậu, không màng đến sự thờ ơ của cậu, thẳng tay mò dưới chăm kiểm tra thai động không thấy biểu hiện co thắt cổ tử cung, yên tâm đứng dậy đi đến thư phòng thẩm tra Từ Trăn.
Đối mặt với Từ Trăn, hắn thực sự có chút đau đầu.
Hắn luôn niệm tình cũ, muốn bảo vệ cậu, nhưng đứa nhỏ này thật khiến người khác không bớt lo.
"Dung Hủ đang ở đâu?" Hắn đen mặt hỏi gã.
Từ Trăn không đáp, gã bị trói trên ghế, vành mắt đỏ hồng, quay đầu không nhìn hắn.
Cố Trường An muốn tìm cái thứ gì gõ đầu của gã: "Còn không chịu nói thật?! Cậu có biết bối cảnh Dung gia như thế nào không mà dám bắt cô ta?!"
Từ Trăn vẻ như đang ngồi bàn chuyện công việc: "Nếu muốn giải quyết chuyện này, không phải anh cứ nhân nhượng là cô ta sẽ để yên.
Huống nữa tôi là phòng vệ chính đáng."
"Cậu có bản lĩnh thế cơ à?!"
Từ Trăn ngừng chút, nói: "Trước đây ngài khen tôi luôn giải quyết công việc tốt hơn ngài nghĩ, hôm nay nếu không phải ngoài ý muốn, nhất định ngài cũng không bắt được tôi."
Cố Trường An trừng mắt như sắp lồi con ngươi: "......Cậu uy hiếp tôi đấy à?!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook