Ám Độ
-
26: Chương 132
Sau trận cãi vã, trút được áp lực, việc chuyển nhượng công ty nhanh chống được quyết định, công ty của đối phương cũng là sản xuất quần áo theo dây chuyền, mua lại công ty của Cố Sở để làm thêm một phân xưởng mới, bàn bạc công chuyện cả một buổi sáng, Cố Sở không còn nóng nảy nữa, 10 giờ còn kêu thư ký mang trà bánh tới.
Bởi vậy mà thư ký có chút cảm thán, ngày trước thời điểm mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp, lịch trình một ngày ba bữa, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của sếp rất hỗn loạn, giờ bán công ty đi, cũng có đủ thời gian nhàn rỗi.
Buổi chiều đến thăm nhà máy, cuối cùng quyết định ngồi xuống đặt bút ký hợp đồng, Cố Sở cố gắng hết sức để bảo vệ quyền lợi cho nhân viên cũ của công ty, thật ra là không ngờ đến phí chuyển nhượng lại là giá do người khác đưa ra cao hơn những gì cậu tưởng tượng, vì vậy cậu không chút do dự ký xuống.
Cậu có chút lo lắng rằng mình sẽ không thể kiếm đủ ba triệu nhân dân tệ, một số khoản đầu tư nhỏ cũng không phải quá lý tưởng để thu lợi nhuận ngắn hạn, trước khi chính thức từ chức Cố Sở đã phân phát chút phúc lợi nho nhỏ dành cho nhân viên của mình, cũng nói lời xin lỗi và cảm ơn vì sự cố gắng của mọi người trong mấy năm qua.
Cố Sở đây là đang lấy trứng chọi đá, nhưng không ngờ tới vợ của Khổng Dương lại tìm tới cửa.
Cố Sở ít nhiều cũng đoán được mục đích đến đây của cô ta, thấy trên người cô mặc không nhiều lắm, nên nhờ thư ký rót cho cô một cốc nước nóng.
Lần này tới tới, trông cô khác với lần trước, gọi cậu là anh Cố, vẻ mặt kiên quyết như muốn đạt được mục đích: "Anh Cố, tôi nghe Khổng Dương nói, ban đầu 3 triệu là anh vay mượn, có phải không?"
Cách một cái bàn nên không sợ cô ta nhìn thấy, Cố Sở dựa vào ghế nhẹ nhàng sờ bụng: "Đúng vậy."
"Vậy tại sao sau đó anh lại chỉ cho vay có một triệu rưỡi thế? Anh Cố, anh biết Khổng Dương mà, anh ta rất vô dụng, da mặt mỏng, lại còn thích cá độ, cả cái nhà máy lớn như vậy đều do tôi hỗ trợ quản lý, nếu không có tôi, đống của cải đó nhà họ Khổng sớm đã không còn rồi! Anh xem, đến nước này rồi, mà vẫn không chịu nói thật, anh ta đâu chỉ thiếu cho vay nặng lãi, ngoài kia còn vay riêng của người ta hơn một triệu tệ kìa!"
Cố Sở gật gật đầu, nói: " Tất nhiên là không vay được chỗ nào nữa mới phải vay nặng lãi."
"Anh Cố, tôi thật sự không còn cách nào khác, ngày nào đám đòi nợ cũng tìm đến nhà, còn mò tới cả nhà mẹ đẻ tôi, Khổng Dương không để lại đồng nào cho hai mẹ con tôi cả, tôi lấy đâu ra tiền để trả nợ cho anh ta đây.
Anh cho tôi mượn nốt một triệu rưỡi còn lại đi."
Cố Sở suy nghĩ một lúc, nói: " Khoản nợ của chị với Khổng Dương trong thời gian hôn nhân chắc là khoản nợ thuộc về một mình anh ấy, sau khi ly hôn chị sẽ được miễn trách nhiệm, để tôi tìm thử xem......!Tôi có quen một luật sư rất giỏi, chị cứ nói là tôi giới thiệu, anh ấy sẽ giúp chị giải quyết chuyện này."
Cậu lấy danh thiếp của luật sư từ trong ngăn kéo ra, đẩy lên bàn, giơ tay ra hiệu cô không cần phải nói thêm: "Tôi biết chị định nói gì, tiền, tôi thật sự bất lực."
"Vậy ít nhất anh cũng có thể mượn đi, cậu không nghĩ xem, lúc trước Khổng Dương đã giúp cậu mượn bao nhiêu, anh Cố, một người phụ nữ như tôi còn một thân một mình nuôi con đâu có thời gian ra ngoài làm việc, làm người cũng phải niệm tình xưa, anh nhìn đi, cậu đang mặc mẫu thiết kế thu đông đúng không? Hẳn không chỉ mấy triệu tệ thôi nhỉ? Xài tiền hoang phí quá! Thế thì tại sao cậu lại vô tâm tuyệt tình với chúng tôi như vậy?!"
Cố Sở cúi đầu nhìn quần áo của mình, quần ống dài đang đứng sẫm màu, với chiếc áo len cùng màu cashmere có họa tiết trẻ con, không có gì đặc biệt ở chiếc quần ngoài ngoài việc được thiệt kế bằng vải thun co dãn, nửa năm nay xảy ra nhiều việc, làm gì còn thời gian xem trình diễn thời trang mẫu mới thịnh hành, chỉ biết quần áo trong tủ được bổ sung đồ mới, thiết kế suông không chần, viền trên che bụng dưới, quần không chiết eo.
Trong vài tháng tới, hình thể cậu sẽ có thay đổi, hiển nhiên một Cố Thừa đã khiến Cố Trường An có nhiều kinh nghiệm hơn.
Cố Sở nghĩ đến Cố Trường An, đêm hôm đó cãi nhau, ngay cả một cuộc điện thoại cậu cũng không gọi, trái lại tâm lý phòng bị của cậu đối với lão cha già này ngày càng nhỏ, cũng không chống đối lại hắn nhiều, tính tình lớn như vậy, thế mà thật sự không quan tâm đến người ta.
Cố Sở bừng tỉnh, lấy trong ngăn kéo ra một vạn tiền mặt tống cổ đuổi người đi: " Nếu như chị và đứa nhỏ gặp khó khăn gì có thể đến tìm tôi, nhưng thật sự tôi không có nhiều, sau này chị cũng đừng tới đây nữa, dù sao cũng là nơi làm việc, có chuyện thì liên hệ qua điện thoại là được."
Rốt cuộc cũng mời được vị đại Phật này đi, lúc thư ký mang trà chiều cùng với đồ ăn vặt vào, Cố Sở liền duỗi eo.
Dù biết rằng chuyển nhượng công ty là biện pháp cuối cùng, nhưng thấy cậu lười nhác như vậy, thư ký có chút uất ức, nhịn không được nói: "Hình như anh béo lên, tâm tình thư thái có thể béo lên sao?"
Đã gần 16 tuần rồi, béo lên một chút cũng là điều hiển nhiên, Cố Sở vô tư ăn từng cái bánh trái cây, nghĩ thầm trước khi tan làm phải thu dọn hết những thứ cần mang đi.
Sau đám cưới của ba ba, cho đến hôm giao thừa âm lịch, Cố Thừa mới có thời gian về nhà, Cố Lan Sinh đón máy bay, vị tiểu thiếu gia kia vừa thấy anh là không vui —— kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Cố Lan Sinh tốt tình che chở nhóc rời khỏi sân bay, vừa lên xe đã bị tra hỏi, hỏi vì sao gần đây anh dám buông lỏng cánh giác với chuyện theo dõi Cố Trường An.
Trong xe không có người thứ ba, Cố Lan Sinh vì vậy mà yếu thế: "Không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm ông chủ được."
Cố Thừa chế nhạo: "Anh không phải là Quản gia vạn năng sao."
Cố Lan Sinh không nói.
Cố Thừa tức giận không thể giải thích được, đá vào chân Cố Lan Sinh: "Anh dám qua loa lấy lệ với tôi?!"
Không gian xe hẹp, Cố Lan Sinh dễ như trở bàn tay bắt được chân nhóc, Cố Thừa ngã vào ghế phụ thở hồng hộc nhìn anh, hai mắt sáng như sao.
Vẻ mặt Cố Lan Sinh đăm chiêu, dời tầm mắt nói: "Trong xe không tiện, đến nơi rồi sẽ để cậu đánh."
Bé con Cố Thừa khịt mũi.
Đến nhà, trước tiên phải đi chào hỏi ông bà, rồi mới tới gặp ba ba.
Cố Trường An đang ở trong thư phòng xắn tay áo viết câu đối, cùng với mấy đứa cháu trai, cháu gái, nghe tiếng gọi ba ba của nhóc, cũng không ngẩng đầu lên đáp một tiếng "ừ".
Cố Thừa rút lui, cộp cộp cộp chạy lên lầu đi tìm Cố Sở, nhóc nhìn thấy có sân golf nhỏ bên ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook